80 Quân Hôn Nóng Bỏng: Giả Thiên Kim Làm Mẹ Kế Nuôi Con
Chương 14: Linh Tuyền Chữa Bệnh (1)
Phương Hiểu Lạc nghe xong, trong lòng chua xót.
Phương gia vốn đã khó khăn, Trương Tân Diễm vừa ngã bệnh, trong nhà lại càng khó khăn hơn.
Bởi vì trước đó trời mới mưa nên đường trong thôn rất lầy lội. Khi Phương Hiểu Lạc theo bà cụ tới cổng Phương gia, đôi giày da của cô đã dính đầy bùn.
“Cô bé, cháu giỏi thật, rất nhiều người trong thành ghét bỏ đường của thôn ta, bọn họ ăn mặc xinh đẹp nên không chịu đi đường này đâu.”
Bà cụ chỉ vào cổng lớn Phương gia, nói: “Chính là nhà này.”
Nói xong bà cụ rảo bước tiến vào: “Thế Quân, nhà mấy người có khách tới.”
Phương Thế Quân bán thân bất toại, hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng chống gậy đi vài vòng, nửa thân thể bên phải không chịu nghe sai sử.
Nghe thấy tiếng la, Phương Thế Quân chống gậy bước ra: “Thím Ngô, là bạn của Phương Cường ư?”
Phương Thế Quân không nghĩ ra được, nhà bọn họ có thể có khách nào tới.
Cũng chỉ có Phương Cường làm việc ở tỉnh là có mấy người bạn từng tới đây.
Bà cụ vui vẻ hớn hở nói: “Là một cô gái rất xinh đẹp, thím chưa từng gặp bao giờ.”
Phương Hiểu Lạc bước về trước vài bước, vừa lúc đối diện với đôi mắt tràn ngập nghi ngờ lại mang theo chút khó tin của Phương Thế Quân.
“Cha.”
Một tiếng “cha” này làm Phương Thế Quân suýt thì không đứng vững.
Ông vốn nói năng không rõ ràng, hiện tại giọng lại càng run rẩy không tưởng nổi.
“Con… con là… là Hiểu Lạc?”
Phương Hiểu Lạc gật đầu: “Cha, là con.”
Bà cụ ở bên cạnh nghe được mấy lời bọn họ nói với nhau chợt vỗ đùi một cái:
“Giỏi thật, Thế Quân, cô con gái ở trong thành của ông đã trở về rồi ư?”
Nói xong, bà cụ chạy bắn ra ngoài đi loan tin này.
Phương Hiểu Lạc nhìn Phương Thế Quân, ông mới 40 tuổi nhưng lại già mua vô cùng, thêm bán thân bất toại, trông ông cứ như đã 60 tuổi.
Chỉ có điều, từ mặt mày ông cũng có thể nhìn ra được, nguyên chủ giống Phương Thế Quân tới bảy tám phần.
“Cha, con xin lỗi, con về trễ.”
Đôi mắt Phương Thế Quân đỏ rực lên, nhưng ông cố nén, nghẹn ngào:
“Không trễ, không trễ, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Thật ra, Phương Hiểu Lạc thật sự khó có thể trực tiếp nảy sinh tình cảm gì đó với Phương Thế Quân.
Dù sao cô cũng không phải nguyên chủ, mà dù là nguyên chủ cũng không qua lại gì với mấy người Phương Thế Quân.
Hiện tại, cảm giác chủ yếu trong lòng cô là chua xót.
Nhưng dường như từ sâu trong cơ thể có một loại liên hệ máu mủ khiến cô vô thức cảm thấy thân thiết với Phương Thế Quân.
Có điều, trước khi cô xuyên qua cô vốn là cô nhi, cho tới bây giờ cô không biết sống chung với cha mẹ sẽ là như thế nào, cũng không quá rõ ràng tình thân là cảm giác ra sao.
“Cha, con có mua mấy thứ trở về, mẹ sao rồi ạ?”
“Vào nhà trước, vào nhà trước.” Phương Thế Quân đi vào trong: “Mẹ con đang ở trong phòng đó.”
Trương Tân Diễm sốt tới mơ mơ màng màng, nhưng bà mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện với Phương Thế Quân.
Phương gia vốn đã khó khăn, Trương Tân Diễm vừa ngã bệnh, trong nhà lại càng khó khăn hơn.
Bởi vì trước đó trời mới mưa nên đường trong thôn rất lầy lội. Khi Phương Hiểu Lạc theo bà cụ tới cổng Phương gia, đôi giày da của cô đã dính đầy bùn.
“Cô bé, cháu giỏi thật, rất nhiều người trong thành ghét bỏ đường của thôn ta, bọn họ ăn mặc xinh đẹp nên không chịu đi đường này đâu.”
Bà cụ chỉ vào cổng lớn Phương gia, nói: “Chính là nhà này.”
Nói xong bà cụ rảo bước tiến vào: “Thế Quân, nhà mấy người có khách tới.”
Phương Thế Quân bán thân bất toại, hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng chống gậy đi vài vòng, nửa thân thể bên phải không chịu nghe sai sử.
Nghe thấy tiếng la, Phương Thế Quân chống gậy bước ra: “Thím Ngô, là bạn của Phương Cường ư?”
Phương Thế Quân không nghĩ ra được, nhà bọn họ có thể có khách nào tới.
Cũng chỉ có Phương Cường làm việc ở tỉnh là có mấy người bạn từng tới đây.
Bà cụ vui vẻ hớn hở nói: “Là một cô gái rất xinh đẹp, thím chưa từng gặp bao giờ.”
Phương Hiểu Lạc bước về trước vài bước, vừa lúc đối diện với đôi mắt tràn ngập nghi ngờ lại mang theo chút khó tin của Phương Thế Quân.
“Cha.”
Một tiếng “cha” này làm Phương Thế Quân suýt thì không đứng vững.
Ông vốn nói năng không rõ ràng, hiện tại giọng lại càng run rẩy không tưởng nổi.
“Con… con là… là Hiểu Lạc?”
Phương Hiểu Lạc gật đầu: “Cha, là con.”
Bà cụ ở bên cạnh nghe được mấy lời bọn họ nói với nhau chợt vỗ đùi một cái:
“Giỏi thật, Thế Quân, cô con gái ở trong thành của ông đã trở về rồi ư?”
Nói xong, bà cụ chạy bắn ra ngoài đi loan tin này.
Phương Hiểu Lạc nhìn Phương Thế Quân, ông mới 40 tuổi nhưng lại già mua vô cùng, thêm bán thân bất toại, trông ông cứ như đã 60 tuổi.
Chỉ có điều, từ mặt mày ông cũng có thể nhìn ra được, nguyên chủ giống Phương Thế Quân tới bảy tám phần.
“Cha, con xin lỗi, con về trễ.”
Đôi mắt Phương Thế Quân đỏ rực lên, nhưng ông cố nén, nghẹn ngào:
“Không trễ, không trễ, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Thật ra, Phương Hiểu Lạc thật sự khó có thể trực tiếp nảy sinh tình cảm gì đó với Phương Thế Quân.
Dù sao cô cũng không phải nguyên chủ, mà dù là nguyên chủ cũng không qua lại gì với mấy người Phương Thế Quân.
Hiện tại, cảm giác chủ yếu trong lòng cô là chua xót.
Nhưng dường như từ sâu trong cơ thể có một loại liên hệ máu mủ khiến cô vô thức cảm thấy thân thiết với Phương Thế Quân.
Có điều, trước khi cô xuyên qua cô vốn là cô nhi, cho tới bây giờ cô không biết sống chung với cha mẹ sẽ là như thế nào, cũng không quá rõ ràng tình thân là cảm giác ra sao.
“Cha, con có mua mấy thứ trở về, mẹ sao rồi ạ?”
“Vào nhà trước, vào nhà trước.” Phương Thế Quân đi vào trong: “Mẹ con đang ở trong phòng đó.”
Trương Tân Diễm sốt tới mơ mơ màng màng, nhưng bà mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện với Phương Thế Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất