80 Quân Hôn Nóng Bỏng: Giả Thiên Kim Làm Mẹ Kế Nuôi Con
Chương 16: Con Gái Của Ông Trở Về Thật Rồi
Cô bị trúng mưa, sốt cao một trận. Chờ khi cô tỉnh lại phát hiện mình đã nằm trong bệnh viện, mà trong đầu cũng có thêm cái không gian này, linh tuyền trong không gian nhỏ từng giọt xuống.
Không nghĩ tới, một năm sau, cô lại xuyên việt tới đây, còn mang theo không gian linh tuyền này.
Chỉ có điều, suốt một năm qua, linh tuyền chỉ nhỏ từng giọt từng giọt. Lúc trước cô còn nghĩ, nếu nó có thể chảy ra với số lượng lớn thì hay biết mấy rồi.
Cô vẫn luôn tiết kiệm, mãi tới ngày hôm nay mới sử dụng nhiều một chút.
Về chuyện cô xuyên không, cũng chẳng có gì.
Đời trước cô vốn là cô nhi, lớn lên ở cô nhi viện. Ngoại trừ mẹ viện trưởng ra cô cũng không còn thân nhân nào khác.
Khi cô lên đại học, mẹ viện trưởng đã từng chăm sóc cô qua đời, trước khi xuyên tới cô là người cô độc, không có vướng bận không có lo lắng.
“Mẹ, mẹ sốt quá cao, chúng ta tới bệnh viện khám thử đi.” Phương Hiểu Lạc nói.
Trương Tân Diễm nhận lấy bát nước: “Không phải bệnh nặng gì, chỉ cần toát mồ hôi một trận là được, tới bệnh viện làm chi, tiêu tiền uổng phí.”
“Lại nó, mẹ vừa nhìn thấy con, bệnh đã khỏi hơn phân nửa, chỉ cần nằm một hồi, ngày mai lại khỏe thôi.”
Phương Hiểu Lạc nhìn Trương Tân Diễm uống cạn bát nước rồi lại nghĩ, tuy trong này không có bao nhiêu nước linh tuyền, nhưng Trương Tân Diễm chỉ mắc mưa bị nhiễm lạnh, lại thêm ưu tư quá độ, hẳn số nước linh tuyền này đã đủ giúp bệnh của bà đỡ hơn rồi.
“Hiểu Lạc, nước con rót ngọt quá đi, có phải con bỏ đường vào không?”
Phương Hiểu Lạc cười cười nói: “Vâng, con bỏ một viên đường phèn.”
“Mẹ, mẹ ngủ thêm một lát nữa đi, con đi nấu cơm, con sẽ nấu vài món ăn ngon cho mẹ bồi bổ thân thể.”
Trương Tân Diễm nhìn đôi tay mịn màng của con gái: “Hiểu Lạc, hay để mẹ nấu cơm cho, con mới vừa về, sao có thể để con chịu cực được?”
Nhưng Phương Hiểu Lạc lại đè Trương Tân Diễm nằm xuống:
“Mẹ còn đang bệnh đó, hiện tại, việc quan trọng trước mắt là phải dưỡng bệnh cho khỏe đã. Chờ khi mẹ khỏe lại rồi lại cho con nếm thử tay nghề của mẹ nha.”
Trương Tân Diễm cảm động vô cùng, bà nằm ở đó, gối đầu ướt một mảng.
Phương Hiểu Lạc nhẹ nhàng đóng cửa phòng đông lại, chợt Phương Thế Quân đi tới: “Để cha nhóm lửa giúp con.”
Phương Hiểu Lạc mỉm cười nói: “Vâng ạ.”
Phương Thế Quân vừa nhóm lửa nấu nước vừa nhìn Phương Hiểu Lạc ở bên cạnh nhanh nhẹn xử lý vảy cá, đột nhiên ông cảm thấy hoảng hốt.
Con gái của ông đã trở về thật rồi ư?
Bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào, có rất nhiều người đứng phía ngoài cổng Phương gia dòm vào bên trong.
“Lão Phương, nghe nói con gái ông trở về rồi?”
“Thế Quân, con gái cậu về thật rồi ư?”
Phương Hiểu Lạc rửa sạch tay rồi đỡ Phương Thế Quân đi ra ngoài.
Trông Phương Thế Quân như đang khoe khoang bảo bối trong nhà: “Con gái tôi, Phương Hiểu Lạc, thế nào, xinh đẹp không?”
Không nghĩ tới, một năm sau, cô lại xuyên việt tới đây, còn mang theo không gian linh tuyền này.
Chỉ có điều, suốt một năm qua, linh tuyền chỉ nhỏ từng giọt từng giọt. Lúc trước cô còn nghĩ, nếu nó có thể chảy ra với số lượng lớn thì hay biết mấy rồi.
Cô vẫn luôn tiết kiệm, mãi tới ngày hôm nay mới sử dụng nhiều một chút.
Về chuyện cô xuyên không, cũng chẳng có gì.
Đời trước cô vốn là cô nhi, lớn lên ở cô nhi viện. Ngoại trừ mẹ viện trưởng ra cô cũng không còn thân nhân nào khác.
Khi cô lên đại học, mẹ viện trưởng đã từng chăm sóc cô qua đời, trước khi xuyên tới cô là người cô độc, không có vướng bận không có lo lắng.
“Mẹ, mẹ sốt quá cao, chúng ta tới bệnh viện khám thử đi.” Phương Hiểu Lạc nói.
Trương Tân Diễm nhận lấy bát nước: “Không phải bệnh nặng gì, chỉ cần toát mồ hôi một trận là được, tới bệnh viện làm chi, tiêu tiền uổng phí.”
“Lại nó, mẹ vừa nhìn thấy con, bệnh đã khỏi hơn phân nửa, chỉ cần nằm một hồi, ngày mai lại khỏe thôi.”
Phương Hiểu Lạc nhìn Trương Tân Diễm uống cạn bát nước rồi lại nghĩ, tuy trong này không có bao nhiêu nước linh tuyền, nhưng Trương Tân Diễm chỉ mắc mưa bị nhiễm lạnh, lại thêm ưu tư quá độ, hẳn số nước linh tuyền này đã đủ giúp bệnh của bà đỡ hơn rồi.
“Hiểu Lạc, nước con rót ngọt quá đi, có phải con bỏ đường vào không?”
Phương Hiểu Lạc cười cười nói: “Vâng, con bỏ một viên đường phèn.”
“Mẹ, mẹ ngủ thêm một lát nữa đi, con đi nấu cơm, con sẽ nấu vài món ăn ngon cho mẹ bồi bổ thân thể.”
Trương Tân Diễm nhìn đôi tay mịn màng của con gái: “Hiểu Lạc, hay để mẹ nấu cơm cho, con mới vừa về, sao có thể để con chịu cực được?”
Nhưng Phương Hiểu Lạc lại đè Trương Tân Diễm nằm xuống:
“Mẹ còn đang bệnh đó, hiện tại, việc quan trọng trước mắt là phải dưỡng bệnh cho khỏe đã. Chờ khi mẹ khỏe lại rồi lại cho con nếm thử tay nghề của mẹ nha.”
Trương Tân Diễm cảm động vô cùng, bà nằm ở đó, gối đầu ướt một mảng.
Phương Hiểu Lạc nhẹ nhàng đóng cửa phòng đông lại, chợt Phương Thế Quân đi tới: “Để cha nhóm lửa giúp con.”
Phương Hiểu Lạc mỉm cười nói: “Vâng ạ.”
Phương Thế Quân vừa nhóm lửa nấu nước vừa nhìn Phương Hiểu Lạc ở bên cạnh nhanh nhẹn xử lý vảy cá, đột nhiên ông cảm thấy hoảng hốt.
Con gái của ông đã trở về thật rồi ư?
Bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào, có rất nhiều người đứng phía ngoài cổng Phương gia dòm vào bên trong.
“Lão Phương, nghe nói con gái ông trở về rồi?”
“Thế Quân, con gái cậu về thật rồi ư?”
Phương Hiểu Lạc rửa sạch tay rồi đỡ Phương Thế Quân đi ra ngoài.
Trông Phương Thế Quân như đang khoe khoang bảo bối trong nhà: “Con gái tôi, Phương Hiểu Lạc, thế nào, xinh đẹp không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất