[80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt
Chương 21:
Cô tin người đàn ông này chắc chắn sẽ không bỏ rơi cô!
Trần Trà uống xong nước, mặc quần áo, dọn dẹp lại chăn chiếu. Chỉ có một chiếc giường đất không rộng hơn giường đơn là bao, cũng chỉ có một bộ chăn chiếu, tối qua hai người đương nhiên cùng giường chung gối.
Trần Trà ban đầu cũng có chút căng thẳng, sợ từ chối thêm sẽ làm Trình Đường xấu hổ và giận dữ, kết quả có thể do ban ngày làm quá nhiều việc, Trình Đường vừa chạm gối đã ngủ. Trần Trà cũng mệt không kém, thả lỏng cảnh giác rồi cũng ngủ thiếp đi.
Chốc lát cũng không biết nên tiếc nuối hay nên thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi khoanh chân suy nghĩ một hồi, Trần Trà thở nhẹ một tiếng rồi mặc quần áo đứng dậy. Dọn dẹp xong chăn chiếu, dùng nước đun sẵn rửa mặt qua loa, nhân tiện giặt sạch quần áo lót Trình Đường cuối cùng cũng chịu thay ra. Cô còn nấu cho mình một nồi cháo trắng, vừa ăn vừa nghĩ Trình Đường tuy hào hiệp, nhưng cô không thể thực sự ăn không ngồi rồi để anh nuôi mình, nhất định phải tìm cách làm gì đó cho ngôi nhà này.
Như Trình Đường nói, thôn Tiền Du giao thông không thuận lợi, tương đối lạc hậu, cả thôn sống bằng nghề nông, thôn nhỏ đến nỗi không có nổi một hợp tác xã ra hồn, Trần Trà cảm thấy mình hoàn toàn không có chỗ dụng võ.
Suy nghĩ nửa ngày, mãi đến lúc rửa bát xong, Trần Trà cuối cùng cũng tìm cho mình được một việc để làm, đó là đến nhà bác hai của Trình Đường đòi lại mảnh đất và những thứ vốn dĩ thuộc về Trình Đường.
Người ta thường nói, "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng". Trần Trà không muốn đánh trận không có phần thắng, dựa vào trí nhớ của mình, cô đến cửa hàng công cộng mua một hộp bánh đào tô, rồi xách đến nhà ông trưởng thôn.
Ông bà trưởng thôn nhìn thấy Trần Trà thì khá bất ngờ. Ông trưởng thôn mời cô vào: "Vợ của Trình Đường, sao cháu lại đến đây?”
Trần Trà giả vờ ngượng ngùng cười nhẹ: "Cháu đến thay mặt Trình Đường cảm ơn sự quan tâm của hai bác, đồng thời cũng muốn hỏi thăm một chút chuyện ạ.”
Trần Trà có vẻ ngoài hơi kiêu sa, trong thôn người ta thường gọi dáng vẻ như cô là “hồ ly tinh”, định nghĩa cô là phụ nữ không tốt. Vì thế mà vợ trưởng thôn không mấy thích cô, hừ nhẹ một tiếng rồi tự mình đi dọn dẹp nhà cửa.
Trưởng thôn lườm vợ một cái đầy cảnh cáo, rồi chìa tay nhận hộp bánh từ tay Trần Trà: "Hiện giờ hai đứa còn khó khăn, không cần phải khách sáo như vậy đâu.” Dù ông nói thế, nhưng Trần Trà nhìn ra ông rất hài lòng với sự chu đáo của cô.
Trần Trà cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề, nói rõ mong muốn nhờ thôn giúp Trình Đường đòi lại đất canh tác. Không biết là do ăn của người ngại mở miệng hay vì trưởng thôn thật sự có thiên vị Trình Đường, ông đồng ý giúp đỡ rất nhanh chóng.
Vợ trưởng thôn lập tức dội cho hai người một gáo nước lạnh: "Quan thanh liêm cũng khó xử việc nhà! Vợ chồng Trình lão nhị đó vừa keo kiệt vừa vô lại, các cô các cậu có nói trời nói đất họ cũng chẳng trả lại đất đâu! Vả lại, bây giờ là mùa đông, lúa mạch dưới tuyết đã cao đến tấc rồi, họ mà chịu trả đất cho hai đứa mới lạ!”
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Trần Trà đảo một vòng, cô mỉm cười bước đến bên bếp lò: "Bác, cháu giúp bác nhóm lửa nhé.” Người ta thường nói “giơ tay không đánh người cười”, hơn nữa tay chân của vợ trưởng thôn không được linh hoạt, không giành lại được Trần Trà, đành hừ nhẹ một tiếng, nhường chỗ, biểu cảm trên mặt cũng dịu đi đôi phần. Trần Trà vừa thêm củi, vừa chủ động bắt chuyện với bà về những câu chuyện thường ngày.
Trần Trà uống xong nước, mặc quần áo, dọn dẹp lại chăn chiếu. Chỉ có một chiếc giường đất không rộng hơn giường đơn là bao, cũng chỉ có một bộ chăn chiếu, tối qua hai người đương nhiên cùng giường chung gối.
Trần Trà ban đầu cũng có chút căng thẳng, sợ từ chối thêm sẽ làm Trình Đường xấu hổ và giận dữ, kết quả có thể do ban ngày làm quá nhiều việc, Trình Đường vừa chạm gối đã ngủ. Trần Trà cũng mệt không kém, thả lỏng cảnh giác rồi cũng ngủ thiếp đi.
Chốc lát cũng không biết nên tiếc nuối hay nên thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi khoanh chân suy nghĩ một hồi, Trần Trà thở nhẹ một tiếng rồi mặc quần áo đứng dậy. Dọn dẹp xong chăn chiếu, dùng nước đun sẵn rửa mặt qua loa, nhân tiện giặt sạch quần áo lót Trình Đường cuối cùng cũng chịu thay ra. Cô còn nấu cho mình một nồi cháo trắng, vừa ăn vừa nghĩ Trình Đường tuy hào hiệp, nhưng cô không thể thực sự ăn không ngồi rồi để anh nuôi mình, nhất định phải tìm cách làm gì đó cho ngôi nhà này.
Như Trình Đường nói, thôn Tiền Du giao thông không thuận lợi, tương đối lạc hậu, cả thôn sống bằng nghề nông, thôn nhỏ đến nỗi không có nổi một hợp tác xã ra hồn, Trần Trà cảm thấy mình hoàn toàn không có chỗ dụng võ.
Suy nghĩ nửa ngày, mãi đến lúc rửa bát xong, Trần Trà cuối cùng cũng tìm cho mình được một việc để làm, đó là đến nhà bác hai của Trình Đường đòi lại mảnh đất và những thứ vốn dĩ thuộc về Trình Đường.
Người ta thường nói, "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng". Trần Trà không muốn đánh trận không có phần thắng, dựa vào trí nhớ của mình, cô đến cửa hàng công cộng mua một hộp bánh đào tô, rồi xách đến nhà ông trưởng thôn.
Ông bà trưởng thôn nhìn thấy Trần Trà thì khá bất ngờ. Ông trưởng thôn mời cô vào: "Vợ của Trình Đường, sao cháu lại đến đây?”
Trần Trà giả vờ ngượng ngùng cười nhẹ: "Cháu đến thay mặt Trình Đường cảm ơn sự quan tâm của hai bác, đồng thời cũng muốn hỏi thăm một chút chuyện ạ.”
Trần Trà có vẻ ngoài hơi kiêu sa, trong thôn người ta thường gọi dáng vẻ như cô là “hồ ly tinh”, định nghĩa cô là phụ nữ không tốt. Vì thế mà vợ trưởng thôn không mấy thích cô, hừ nhẹ một tiếng rồi tự mình đi dọn dẹp nhà cửa.
Trưởng thôn lườm vợ một cái đầy cảnh cáo, rồi chìa tay nhận hộp bánh từ tay Trần Trà: "Hiện giờ hai đứa còn khó khăn, không cần phải khách sáo như vậy đâu.” Dù ông nói thế, nhưng Trần Trà nhìn ra ông rất hài lòng với sự chu đáo của cô.
Trần Trà cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề, nói rõ mong muốn nhờ thôn giúp Trình Đường đòi lại đất canh tác. Không biết là do ăn của người ngại mở miệng hay vì trưởng thôn thật sự có thiên vị Trình Đường, ông đồng ý giúp đỡ rất nhanh chóng.
Vợ trưởng thôn lập tức dội cho hai người một gáo nước lạnh: "Quan thanh liêm cũng khó xử việc nhà! Vợ chồng Trình lão nhị đó vừa keo kiệt vừa vô lại, các cô các cậu có nói trời nói đất họ cũng chẳng trả lại đất đâu! Vả lại, bây giờ là mùa đông, lúa mạch dưới tuyết đã cao đến tấc rồi, họ mà chịu trả đất cho hai đứa mới lạ!”
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Trần Trà đảo một vòng, cô mỉm cười bước đến bên bếp lò: "Bác, cháu giúp bác nhóm lửa nhé.” Người ta thường nói “giơ tay không đánh người cười”, hơn nữa tay chân của vợ trưởng thôn không được linh hoạt, không giành lại được Trần Trà, đành hừ nhẹ một tiếng, nhường chỗ, biểu cảm trên mặt cũng dịu đi đôi phần. Trần Trà vừa thêm củi, vừa chủ động bắt chuyện với bà về những câu chuyện thường ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất