80 Thiểm Hôn Tùy Quân: Tháo Hán Cấm Dục
Chương 2: Bắt Kẻ Thông Dâm (2)
Người làm chủ trong nhà không phải Giang Viễn Sơn – vốn là con cả, mà là bà Giang đã sáu mươi tuổi – Giang Lý thị.
Bà Giang không chỉ là người tính cách cực đoan sính cường, mà còn là người nhỏ mọn hay tính toán.
Lại thêm thói bất công.
Bà Giang sinh ra hai con trai một con gái.
Con gái đã được gả đi 30 năm rồi, hai đứa con trai theo thứ tự là con cả Giang Viễn Sơn và con thứ Giang Nhị Hải.
Từ nhỏ bà Giang đã thiên vị với con trai thứ Giang Nhị Hải.
Có thứ gì ngon có đồ gì đẹp bà cũng cho con thứ hết, hoàn toàn không đặt con cả Giang Viễn Sơn trong lòng.
Thậm chí, ngay cả chuyện đại sự như hai con kết hôn, bà cũng tìm vợ cho Giang Nhị Hải trước, vì lễ hỏi mà bà tiêu hết tất cả tích súc trong nhà.
Trước đây, khi Giang Viễn Sơn kết hôn với Cố Vân Thục, không cần tới một xu lễ hỏi.
Lại sau đó.
Đại phòng Giang Viễn Sơn chỉ có một đứa con gái là Giang Ninh.
Nhưng nhị phòng Giang Nhị Hải lại sinh được một trai một gái.
Cuối cùng Giang gia cũng có cháu trai kế thừa việc hương hỏa nhang đèn. Trái tim bà Giang cũng hoàn toàn lệch về phía nhà Giang Nhị Hải.
Hai vợ chồng chú hai của nguyên chủ có thể ăn không ngồi rồi, ở nhà thoải mái, nhưng tiền lương mỗi tháng của Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục đều phải nộp hết cho bà nội Giang.
Ngay cả đãi ngộ của nguyên chủ khi ở nhà cũng kém hơn anh họ chị họ của cô một bậc.
Từ nhỏ nguyên chủ đã phải giặt quần áo nấu cơm, lau bàn giặt tất, tất cả việc bẩn việc cực kỳ cũng đều rơi vào tay nguyên chủ.
Bà Giang khi nào cũng nói làm con gái thì phải chịu khó làm việc, nhưng chị họ của nguyên chủ Giang Tâm Nhu lại có thể bắt chéo chân cắn hạt dưa.
Nguyên chủ có thành tích hạng nhất cả lớp, lại chỉ mới học tới trung học phổ thông đã phải đi xưởng dệt làm công nhân.
Cũng vì tiết kiệm một ít tiền, cho anh họ học đại học.
Cả nhà nguyên chủ phải làm trâu làm ngựa, bị đè ép như vậy mà sống qua ngày.
Nguyên chủ cũng phải sống dưới hoàn cảnh như thế 19 năm.
Cho tới hôm nay…
Vì nguyên chủ là người có thể chịu khổ chịu cực, nên được chủ tịch hội phụ nữ trong xưởng yêu thích vô cùng.
Vì thế bà dùng quan hệ, sắp xếp một buổi xem mắt cho nguyên chủ.
Bà cũng không nói rõ tình huống cụ thể của đối tượng xem mắt này cho nguyên chủ, chỉ nói đó là một quân nhân.
Nhưng không biết vì sao, chị họ của nguyên chủ là Giang Tâm Nhu biết được chuyện này.
Giang Tâm Nhu vừa phẫn nộ vừa đố kị.
Cô ta tự cảm thấy mình xinh đẹp hơn người, lại chẳng có ai giới thiệu đối tượng cho cô ta, ngược lại nguyên chủ mà cô ta vốn chẳng ưa gì giành trước!
Giang Tâm Nhu là kẻ tâm cơ, cô ta bắt đầu liên tục tẩy não Giang Ninh.
Cô ta nói cái gì mà chắc chắn quân nhân kia là người tàn tật thiếu tay thiếu chân, nếu đang yên đang lành, quân đội đã sắp xếp đối tượng cho từ lâu rồi, cần gì phải tới xưởng dệt tìm vợ.
Cô ta còn nói quân nhân từng lên chiến trường, người đầy mùi máu tươi, giống hệt với tên giết heo Vương Lão Nhị trong chợ bán thức ăn vậy, vừa hung ác vừa ngang ngược.
Còn nói chắc chắn đó là một người đàn ông già khú đế, thấy mấy cô gái mới tuổi trăng rằm như nguyên chủ, chắc chắn đối phương sẽ táy máy tay chân sàm sỡ nguyên chủ ngay.
Đợi khi trong sạch của nguyên chủ bị vấy bẩn rồi, cho dù nguyên chủ có không muốn cũng phải kết hôn với người kia.
Nguyên chủ Giang Ninh lớn lên trong hoàn cảnh bị áp bách, cô không chỉ nhát gan mà còn quen nghe theo lời Giang Tâm Nhu mà sống.
Không ngờ nguyên chủ lại tin thật!
Bà Giang không chỉ là người tính cách cực đoan sính cường, mà còn là người nhỏ mọn hay tính toán.
Lại thêm thói bất công.
Bà Giang sinh ra hai con trai một con gái.
Con gái đã được gả đi 30 năm rồi, hai đứa con trai theo thứ tự là con cả Giang Viễn Sơn và con thứ Giang Nhị Hải.
Từ nhỏ bà Giang đã thiên vị với con trai thứ Giang Nhị Hải.
Có thứ gì ngon có đồ gì đẹp bà cũng cho con thứ hết, hoàn toàn không đặt con cả Giang Viễn Sơn trong lòng.
Thậm chí, ngay cả chuyện đại sự như hai con kết hôn, bà cũng tìm vợ cho Giang Nhị Hải trước, vì lễ hỏi mà bà tiêu hết tất cả tích súc trong nhà.
Trước đây, khi Giang Viễn Sơn kết hôn với Cố Vân Thục, không cần tới một xu lễ hỏi.
Lại sau đó.
Đại phòng Giang Viễn Sơn chỉ có một đứa con gái là Giang Ninh.
Nhưng nhị phòng Giang Nhị Hải lại sinh được một trai một gái.
Cuối cùng Giang gia cũng có cháu trai kế thừa việc hương hỏa nhang đèn. Trái tim bà Giang cũng hoàn toàn lệch về phía nhà Giang Nhị Hải.
Hai vợ chồng chú hai của nguyên chủ có thể ăn không ngồi rồi, ở nhà thoải mái, nhưng tiền lương mỗi tháng của Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục đều phải nộp hết cho bà nội Giang.
Ngay cả đãi ngộ của nguyên chủ khi ở nhà cũng kém hơn anh họ chị họ của cô một bậc.
Từ nhỏ nguyên chủ đã phải giặt quần áo nấu cơm, lau bàn giặt tất, tất cả việc bẩn việc cực kỳ cũng đều rơi vào tay nguyên chủ.
Bà Giang khi nào cũng nói làm con gái thì phải chịu khó làm việc, nhưng chị họ của nguyên chủ Giang Tâm Nhu lại có thể bắt chéo chân cắn hạt dưa.
Nguyên chủ có thành tích hạng nhất cả lớp, lại chỉ mới học tới trung học phổ thông đã phải đi xưởng dệt làm công nhân.
Cũng vì tiết kiệm một ít tiền, cho anh họ học đại học.
Cả nhà nguyên chủ phải làm trâu làm ngựa, bị đè ép như vậy mà sống qua ngày.
Nguyên chủ cũng phải sống dưới hoàn cảnh như thế 19 năm.
Cho tới hôm nay…
Vì nguyên chủ là người có thể chịu khổ chịu cực, nên được chủ tịch hội phụ nữ trong xưởng yêu thích vô cùng.
Vì thế bà dùng quan hệ, sắp xếp một buổi xem mắt cho nguyên chủ.
Bà cũng không nói rõ tình huống cụ thể của đối tượng xem mắt này cho nguyên chủ, chỉ nói đó là một quân nhân.
Nhưng không biết vì sao, chị họ của nguyên chủ là Giang Tâm Nhu biết được chuyện này.
Giang Tâm Nhu vừa phẫn nộ vừa đố kị.
Cô ta tự cảm thấy mình xinh đẹp hơn người, lại chẳng có ai giới thiệu đối tượng cho cô ta, ngược lại nguyên chủ mà cô ta vốn chẳng ưa gì giành trước!
Giang Tâm Nhu là kẻ tâm cơ, cô ta bắt đầu liên tục tẩy não Giang Ninh.
Cô ta nói cái gì mà chắc chắn quân nhân kia là người tàn tật thiếu tay thiếu chân, nếu đang yên đang lành, quân đội đã sắp xếp đối tượng cho từ lâu rồi, cần gì phải tới xưởng dệt tìm vợ.
Cô ta còn nói quân nhân từng lên chiến trường, người đầy mùi máu tươi, giống hệt với tên giết heo Vương Lão Nhị trong chợ bán thức ăn vậy, vừa hung ác vừa ngang ngược.
Còn nói chắc chắn đó là một người đàn ông già khú đế, thấy mấy cô gái mới tuổi trăng rằm như nguyên chủ, chắc chắn đối phương sẽ táy máy tay chân sàm sỡ nguyên chủ ngay.
Đợi khi trong sạch của nguyên chủ bị vấy bẩn rồi, cho dù nguyên chủ có không muốn cũng phải kết hôn với người kia.
Nguyên chủ Giang Ninh lớn lên trong hoàn cảnh bị áp bách, cô không chỉ nhát gan mà còn quen nghe theo lời Giang Tâm Nhu mà sống.
Không ngờ nguyên chủ lại tin thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất