80 Thiểm Hôn Tùy Quân: Tháo Hán Cấm Dục

Chương 20: Ở Riêng, Kéo Bọn Họ Ra Khỏi Hố Lửa

Trước Sau
Hiện tại người trẻ tuổi trong thành phải tham gia phong trào thanh niên tri thức xuống nông thôn, hơn nữa còn phải tới một số thôn nghèo hẻo lánh lạc hậu, điều kiện khó khăn vô cùng.

Chi bằng ở trong quân đội.

Không chỉ có hoàn cảnh sinh hoạt tốt hơn mà còn có một người đàn ông ở bên chăm sóc Giang Ninh.

Nhưng bọn họ còn hơi lo lắng vì Giang Ninh đột ngột kết hôn.

Có điều vào niên đại này, số lượng người gả đại theo ý cha mẹ cũng không ít.

Người có thể được chủ tịch hội phụ nữ làm mai kết hôn như Giang Ninh, có thể nói là may mắn vô cùng.

Tuy Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục còn chưa từng gặp Tần Cửu Liệt, nhưng trong lòng bọn họ đã nhận định rằng, Tần Cửu Liệt là một người đàn ông tốt.

Giang Ninh còn đang nói tiếp:

“Cha mẹ, cha mẹ không cần lo lắng, anh ấy đối xử với con tốt lắm. Có thể nói bữa cơm hôm nay là anh ấy mời cha mẹ ăn. Không tin cha mẹ nhìn đi ---”

Vừa nói Giang Ninh vừa kéo túi áo quân trang trên người ra, để Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục nhìn.

Hai vợ chồng bọn họ thò đầu tới, thấy một túi đầy tiền với phiếu.

“Oa…”

Giang Viễn Sơn nhìn mà ngốc ra, còn hít sâu một hơi. Ông sống tới hơn 40 tuổi đầu nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy nhiều tiền như vậy.

Cố Vân Thục lại càng căng thẳng hơn, bà hết nhìn đông lại tới nhìn tây, một tay đè tay Giang Ninh lại, che túi tiền kỹ càng.

“Suỵt! Đừng để bị người ta thấy được!”



Ngay sau đó, Cố Vân Thục lại hỏi nhỏ: “Nhiều tiền như vậy mà nó đưa hết cho con thật?”

Giang Ninh gật đầu: “Vâng, anh ấy kêu con cứ xài thoải mái, không cần tiết kiệm, anh ấy có thể nuôi con.”

Cứ thế, Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục lại càng thêm hài lòng với người con rể chưa từng gặp mặt kia.

Đây là lần đầu tiên ba người ra ngoài ăn cơm, còn là ăn ở tiệm cơm quốc doanh.

Thịt ba chỉ thơm ngát, cắn xuống một cái, vừa mềm vừa mịn, trong miệng còn lưu hương.

Ba người tươi cười rực rỡ, hệt như đã quên đi căn nhà chướng khí mù mịt kia.

Chờ khi ăn no tám chín phần rồi, Giang Ninh nghĩ tới một việc, không thể không nói.

“Cha mẹ, con kết hôn xong sẽ theo anh ấy tới quân đội, cha mẹ không cần lo lắng cho con, nhưng con… lại không yên lòng cha mẹ.”

“Cha mẹ định tiếp tục sống như vậy ư? Chúng ta đi làm khổ cực kiếm tiền, cuối cùng đưa hết cho bà nội, còn phải chịu khinh bỉ như vậy?”

Vừa nghe con gái nói thế, Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục đều trở nên ngưng trọng, thậm chí là… vẻ mặt chết lặng sau khi bị tẩy não thời gian dài.

Giang Viễn Sơn nói nhỏ: “A Ninh, có một số việc con không biết…”

“Cha, thật ra con biết hết rồi, cha không phải con ruột của bà nội mà là được bà nội nhặt được.”

Giang Ninh chỉ nói một câu đã chọc thẳng vào chỗ yếu hại.

Hơn 40 năm trước, sau khi Giang Lý thị kết hôn mãi vẫn không sinh được con trai, vừa lúc nhặt được Giang Viễn Sơn ở ven đường, bà ta mới dứt khoát nhặt Giang Viễn Sơn về nuôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau