80 Thiểm Hôn Tùy Quân: Tháo Hán Cấm Dục
Chương 25: Linh Bảo Không Gian
Chỉ là Giang Lý thị quá khắt khe với nguyên chủ, ngay cả chăn đệm ngủ cũng ẩm ướt, còn có mùi mốc.
Giang Ninh ngửi thấy cái mùi khó chịu kia, lăn lộn khó ngủ.
Cuối cùng, cô lấy áo khoác quân trang Tần Cửu Liệt để lại cho cô ra đắp lên người, che bớt cái mùi nấm mốc khó chịu, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Nhưng mà mùi hương mát lạnh thuộc về riêng người đàn ông đã càng lúc càng mờ nhạt.
Nhưng dáng vẻ Tần Cửu Liệt lại càng lúc càng khắc sâu trong đầu Giang Ninh.
Chỉ nghĩ tới gương mặt anh tuấn thâm thúy kia thôi đã khiến cô thấy ngọt ngào.
Lúc này trong phòng.
Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục cùng nằm trên giường nhưng mỗi người có một cảm xúc khác nhau.
Hai vợ chồng bọn họ trằn trọc lăn lộn, mãi vẫn không tài nào ngủ được. Nguyên nhân chỉ đơn giản là vì hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Đặc biệt là biến hóa to lớn của Giang Ninh.
Chính việc này đã quấy lên gợn sóng mãnh liệt trong lòng bọn họ.
Một câu “phân nhà với bọn họ đi” của con bé cứ không ngừng hiện ra trong đầu Giang Viễn Sơn.
Cố Vân Thục cũng lao tâm khổ trí, cũng thấy lo lắng thay chồng.
Hai vợ chồng im lặng không nói, nhưng trong lòng lại như có thiên ngôn vạn ngữ, có điều tất cả bị bọn họ đè nén trong lòng, không biết phải nói ra như thế nào.
Giang Ninh đang ngủ trên đất lại bắt đầu chuyển dời suy nghĩ, từ Tần Cửu Liệt sang một chuyện khác ---
Đó chính là linh bảo không gian.
Cô sờ nhẹ vào chiếc nhẫn ngọc bích đang đeo trên ngực, sau đó nhắm mắt lại.
Trong đầu như có một tia sáng trắng kỳ huyễn lóe lên.
Ngay sau đó, cô thuận lợi tiến vào không gian linh bảo.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một mảng sương mù.
Giang Ninh như đang đứng trong không trung đầy mây mù, cả người nhẹ bỗng, trước mắt trắng xóa, gần như đưa tay không thấy được 5 ngón.
Đây là trạng thái ban đầu của linh bảo không gian, muốn mở ra không gian thật sự còn cần trải qua một bước nữa.
Cô đưa ngón tay tới bên miệng, dùng răng cắn một cái.
Giọt máu đỏ thẫm tròn vo lập tức xuất hiện.
Giang Ninh nhỏ máu vào không gian hư ảo này.
Chỉ chớp mắt, giọt máu đỏ tươi biến mất không thấy đâu nữa, theo đó là một giọng nói kỳ ảo linh hoạt, có phần mơ hồ vang len:
【 Đã ký huyết khế thành công 】
【 Chúc mừng cô trở thành chủ nhân của linh bảo không gian 】
【 Màng chắn đã được xóa bỏ, linh bảo không gian chính thức mở ra --- 】
【 Chào đón cô lần đầu tiến vào linh bảo không gian, trước mắt, linh bảo không gian có đẳng cấp cấp “Đinh”, điểm linh lực là 0. 】
【 Cô có thể tùy ý khai phá sử dụng linh bảo không gian, trong quá trình này cô có thể không ngừng tích lũy điểm linh lực, thăng cấp cho không gian, cùng theo còn có túi phúc khen thưởng ngẫu nhiên rơi xuống 】
Giang Ninh nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống, đồng thời sương mù trước mắt cũng dần biến mất.
Thay vào đó là một mảnh thánh địa xinh đẹp hệt như thế ngoại đào nguyên.
Giang Ninh ngửi thấy cái mùi khó chịu kia, lăn lộn khó ngủ.
Cuối cùng, cô lấy áo khoác quân trang Tần Cửu Liệt để lại cho cô ra đắp lên người, che bớt cái mùi nấm mốc khó chịu, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Nhưng mà mùi hương mát lạnh thuộc về riêng người đàn ông đã càng lúc càng mờ nhạt.
Nhưng dáng vẻ Tần Cửu Liệt lại càng lúc càng khắc sâu trong đầu Giang Ninh.
Chỉ nghĩ tới gương mặt anh tuấn thâm thúy kia thôi đã khiến cô thấy ngọt ngào.
Lúc này trong phòng.
Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục cùng nằm trên giường nhưng mỗi người có một cảm xúc khác nhau.
Hai vợ chồng bọn họ trằn trọc lăn lộn, mãi vẫn không tài nào ngủ được. Nguyên nhân chỉ đơn giản là vì hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Đặc biệt là biến hóa to lớn của Giang Ninh.
Chính việc này đã quấy lên gợn sóng mãnh liệt trong lòng bọn họ.
Một câu “phân nhà với bọn họ đi” của con bé cứ không ngừng hiện ra trong đầu Giang Viễn Sơn.
Cố Vân Thục cũng lao tâm khổ trí, cũng thấy lo lắng thay chồng.
Hai vợ chồng im lặng không nói, nhưng trong lòng lại như có thiên ngôn vạn ngữ, có điều tất cả bị bọn họ đè nén trong lòng, không biết phải nói ra như thế nào.
Giang Ninh đang ngủ trên đất lại bắt đầu chuyển dời suy nghĩ, từ Tần Cửu Liệt sang một chuyện khác ---
Đó chính là linh bảo không gian.
Cô sờ nhẹ vào chiếc nhẫn ngọc bích đang đeo trên ngực, sau đó nhắm mắt lại.
Trong đầu như có một tia sáng trắng kỳ huyễn lóe lên.
Ngay sau đó, cô thuận lợi tiến vào không gian linh bảo.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một mảng sương mù.
Giang Ninh như đang đứng trong không trung đầy mây mù, cả người nhẹ bỗng, trước mắt trắng xóa, gần như đưa tay không thấy được 5 ngón.
Đây là trạng thái ban đầu của linh bảo không gian, muốn mở ra không gian thật sự còn cần trải qua một bước nữa.
Cô đưa ngón tay tới bên miệng, dùng răng cắn một cái.
Giọt máu đỏ thẫm tròn vo lập tức xuất hiện.
Giang Ninh nhỏ máu vào không gian hư ảo này.
Chỉ chớp mắt, giọt máu đỏ tươi biến mất không thấy đâu nữa, theo đó là một giọng nói kỳ ảo linh hoạt, có phần mơ hồ vang len:
【 Đã ký huyết khế thành công 】
【 Chúc mừng cô trở thành chủ nhân của linh bảo không gian 】
【 Màng chắn đã được xóa bỏ, linh bảo không gian chính thức mở ra --- 】
【 Chào đón cô lần đầu tiến vào linh bảo không gian, trước mắt, linh bảo không gian có đẳng cấp cấp “Đinh”, điểm linh lực là 0. 】
【 Cô có thể tùy ý khai phá sử dụng linh bảo không gian, trong quá trình này cô có thể không ngừng tích lũy điểm linh lực, thăng cấp cho không gian, cùng theo còn có túi phúc khen thưởng ngẫu nhiên rơi xuống 】
Giang Ninh nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống, đồng thời sương mù trước mắt cũng dần biến mất.
Thay vào đó là một mảnh thánh địa xinh đẹp hệt như thế ngoại đào nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất