80 Thiểm Hôn Tùy Quân: Tháo Hán Cấm Dục
Chương 31: Cả Đại Viện Đều Biết
Đối với sự thay đổi của cha, Giang Ninh rất kinh hỉ.
Chỉ cần Giang Viễn Sơn chịu thay đổi, ngày hoàn thành mục tiêu “ở riêng” của cô đã không còn xa!
Một nhà ba người Giang Ninh đứng ngoài cổng xưởng sắt thép, hấp dẫn tầm mắt của không ít người.
Đủ loại ánh mắt thi nhau phóng tới, tiếng bàn tán nối liền không dứt.
“Đại Sơn, đây là A Ninh nhà ông đúng không? 18 hay 19 rồi? Đã lớn thế này rồi, xinh xắn quá đi, đã có đối tượng chưa?”
“Đúng thế, có đối tượng hay chưa vậy? Có muốn xem mắt với con trai tôi thử không? Năm nay con trai tôi 20 tuổi, vừa lúc tuổi tác cũng không lệch nhiều.”
“Con trai ông vốn là cái hũ hèm, A Ninh vừa mắt mới là lạ? Tôi nghe vợ tôi nói hôm qua bà ấy nhìn thấy A Ninh được một chiếc xe quân đội đưa về, là thật hay giả vậy? Hai bên có quan hệ thế nào vậy?”
Xe quân đội!
Vừa nghe thấy ba chữ này, mọi người xung quanh đã sôi trào.
Vốn lúc đầu chỉ có mấy người trong đại viện tụ lại, nhưng sau khi nghe xong câu ấy, ngay cả công nhân các phân xưởng cũng đều tụ tập xung quanh.
Vào thời đại này, tuy làm công nhân cho nhà máy quốc doanh có thể tính là công việc ổn định, nhưng sao có thể sánh bằng quân nhân được.
Đó mới là chén vàng thật sự.
Bao nhiêu người hâm mộ đố kị, tìm không ít quan hệ vẫn không cách nào để con mình vào quân ngũ.
Quân nhân không đã đủ gây chú ý, mà nếu được phân phối xe quân đội nữa…
Không có mấy gạch mấy sao, binh sĩ bình thường sao có thể ngồi xe quân đội được?
Một đám người vây chặt lại, đủ lời hỏi thăm, đủ loại ánh mắt có hâm mộ có đố kị nhìn chằm chằm cả nhà Giang Ninh.
Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục sống khiêm tốn cả đời, có bao giờ được mọi người nhiệt tình hỏi han như thế.
Tất cả là nhờ phúc của Giang Ninh.
Nhưng chuyện hôn sự còn chưa được xác định hoàn toàn, bọn họ cũng chưa từng thấy Tần Cửu Liệt, có mấy lời bọn họ cũng không dám nói.
Chỉ có thể không ngừng xua tay ra hiệu “không có, không có”.
Mà lúc này Giang Ninh lại nghĩ tới một chuyện khác.
Hôm qua khi Tần Cửu Liệt đưa cô về đã đậu xe ở cổng khu gia quyến, không ngờ lại có người nhìn thấy.
Như vậy chẳng phải…
Hình ảnh cô chủ động hôn Tần Cửu Liệt cũng bị người khác thấy được?
Chuyện đó… không phải cũng lan truyền rồi chứ?
Lại có một người vội vàng chạy về phía bọn họ.
Người nọ là hàng xóm Giang gia, là một thím trung niên rất nhiệt tình.
Thím ấy thở hồng hộc, vẻ mặt căng thẳng la lớn:
“Mấy người… mấy người… mấy người mau về đi… Tôi vừa nghe thấy trong nhà mấy người truyền tới tiếng phá cửa với tiếng ném đồ.”
“Không phải nhà mấy người đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Lúc trước tôi với bà nhà mấy người cãi nhau, cũng không dám đi gõ cửa, mấy người mau về nhà xem đã có chuyện gì xảy ra rồi đi!”
Giang Ninh vừa nghe thấy mấy lời này đã nhíu chặt mày.
Đúng là không có nổi một ngày yên bình.
Chắc chắn là Giang Tâm Nhu lại gây chuyện!
Lúc này, Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục cũng đã căng thẳng lắm rồi. Ba người chẳng màng tới chuyện cơm nước nữa, tranh thủ đạp xe đạp vội vàng chạy về nhà.
…
Chỉ cần Giang Viễn Sơn chịu thay đổi, ngày hoàn thành mục tiêu “ở riêng” của cô đã không còn xa!
Một nhà ba người Giang Ninh đứng ngoài cổng xưởng sắt thép, hấp dẫn tầm mắt của không ít người.
Đủ loại ánh mắt thi nhau phóng tới, tiếng bàn tán nối liền không dứt.
“Đại Sơn, đây là A Ninh nhà ông đúng không? 18 hay 19 rồi? Đã lớn thế này rồi, xinh xắn quá đi, đã có đối tượng chưa?”
“Đúng thế, có đối tượng hay chưa vậy? Có muốn xem mắt với con trai tôi thử không? Năm nay con trai tôi 20 tuổi, vừa lúc tuổi tác cũng không lệch nhiều.”
“Con trai ông vốn là cái hũ hèm, A Ninh vừa mắt mới là lạ? Tôi nghe vợ tôi nói hôm qua bà ấy nhìn thấy A Ninh được một chiếc xe quân đội đưa về, là thật hay giả vậy? Hai bên có quan hệ thế nào vậy?”
Xe quân đội!
Vừa nghe thấy ba chữ này, mọi người xung quanh đã sôi trào.
Vốn lúc đầu chỉ có mấy người trong đại viện tụ lại, nhưng sau khi nghe xong câu ấy, ngay cả công nhân các phân xưởng cũng đều tụ tập xung quanh.
Vào thời đại này, tuy làm công nhân cho nhà máy quốc doanh có thể tính là công việc ổn định, nhưng sao có thể sánh bằng quân nhân được.
Đó mới là chén vàng thật sự.
Bao nhiêu người hâm mộ đố kị, tìm không ít quan hệ vẫn không cách nào để con mình vào quân ngũ.
Quân nhân không đã đủ gây chú ý, mà nếu được phân phối xe quân đội nữa…
Không có mấy gạch mấy sao, binh sĩ bình thường sao có thể ngồi xe quân đội được?
Một đám người vây chặt lại, đủ lời hỏi thăm, đủ loại ánh mắt có hâm mộ có đố kị nhìn chằm chằm cả nhà Giang Ninh.
Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục sống khiêm tốn cả đời, có bao giờ được mọi người nhiệt tình hỏi han như thế.
Tất cả là nhờ phúc của Giang Ninh.
Nhưng chuyện hôn sự còn chưa được xác định hoàn toàn, bọn họ cũng chưa từng thấy Tần Cửu Liệt, có mấy lời bọn họ cũng không dám nói.
Chỉ có thể không ngừng xua tay ra hiệu “không có, không có”.
Mà lúc này Giang Ninh lại nghĩ tới một chuyện khác.
Hôm qua khi Tần Cửu Liệt đưa cô về đã đậu xe ở cổng khu gia quyến, không ngờ lại có người nhìn thấy.
Như vậy chẳng phải…
Hình ảnh cô chủ động hôn Tần Cửu Liệt cũng bị người khác thấy được?
Chuyện đó… không phải cũng lan truyền rồi chứ?
Lại có một người vội vàng chạy về phía bọn họ.
Người nọ là hàng xóm Giang gia, là một thím trung niên rất nhiệt tình.
Thím ấy thở hồng hộc, vẻ mặt căng thẳng la lớn:
“Mấy người… mấy người… mấy người mau về đi… Tôi vừa nghe thấy trong nhà mấy người truyền tới tiếng phá cửa với tiếng ném đồ.”
“Không phải nhà mấy người đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Lúc trước tôi với bà nhà mấy người cãi nhau, cũng không dám đi gõ cửa, mấy người mau về nhà xem đã có chuyện gì xảy ra rồi đi!”
Giang Ninh vừa nghe thấy mấy lời này đã nhíu chặt mày.
Đúng là không có nổi một ngày yên bình.
Chắc chắn là Giang Tâm Nhu lại gây chuyện!
Lúc này, Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục cũng đã căng thẳng lắm rồi. Ba người chẳng màng tới chuyện cơm nước nữa, tranh thủ đạp xe đạp vội vàng chạy về nhà.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất