80 Thiểm Hôn Tùy Quân: Tháo Hán Cấm Dục
Chương 36: Đánh Nhau
“Lúc A Ninh bảy tuổi, lên tiểu học, tao nhịn ba ngày ba đêm mới may được một bộ quần áo mới cho con bé, thế mà mày cũng cướp lấy!”
“Nhưng mày cướp xong không chỉ không mặc, còn cắt cho hỏng đi rồi ném vào đống rác! Cho dù có phải vứt bỏ mày cũng không muốn A Ninh được mặc quần áo mới!”
“Đây là đồ của A Ninh nhà tao, mày không thể cướp đi được! Mày không thể cướp đi được! Mày không thể cướp đi!”
Cố Vân Thục giận tái mặt, điên cuồng gào thét.
Giang Tâm Nhu bị lực kéo của bà làm nghiêng ngã lảo đảo.
“Bà thả tay ra! Mau thả tay ra! Đừng kéo quần áo của tôi!”
Đối mặt với Cố Vân Thục đã điên cuồng, Giang Tâm Nhu cố hết sức bình sinh cũng không thể đẩy bà ra được.
Dưới tình huống cấp bách, cô ta dùng móng tay ghim mạnh vào cổ tay Cố Vân Thục.
“Bà điên này, còn không mau buông ra!”
Một vệt máu tươi rói lập tức xuất hiện trên làn da tái nhợt.
Mà hình ảnh này hoàn toàn chọc giận Giang Ninh!
Một là không làm, đã làm thì làm cho trót, cô trực tiếp giơ chân đá Giang Tâm Nhu một đá!
“A ---”
Roẹt ---
Giang Tâm Nhu bị đạp ngã xuống đất, bụng co quắp đau đớn, miệng kêu la thảm thiết, chật vật còng lưng lại.
Mà quân trang của Tần Cửu Liệt…
Vải áo chỗ tay áo thật dày bị lực kéo xé đáng sợ tách thành hai nửa.
Một nửa còn mặc trên người Giang Tâm Nhu, một nửa còn lại thì nằm trong tay Cố Vân Thục.
Giọng Cố Vân Thục vừa khàn khàn vừa nghẹn ngào, còn đang không ngừng lẩm bẩm:
“Đây là đồ của A Ninh nhà tao! Mày không thể cướp đi! Mày không thể cướp đi! Đây là của A Ninh nhà tao…”
Thứ Cố Vân Thục muốn cướp lại đâu phải chỉ là cái áo khoác quân trang này.
Thứ bà muốn lấy lại hôn ước của Giang Ninh, là hạnh phúc nửa đời sau của con gái bà.
Đồng thời cũng là tất cả những thứ Giang Tâm Nhu đã vô lý cướp đoạt từ Giang Ninh trong suốt 19 năm qua.
Đây vốn là thứ thuộc về con gái bà --- Giang Ninh!
Giang Ninh nhìn Cố Vân Thục yếu đuối run rẩy, nghe tiếng rống giận đau đớn của bà, trong lòng cũng đau tới mức gần như không thể thở nổi.
Ngực khó chịu như bị kim đâm.
Cô ôm lấy mẹ mình, bảo vệ người mẹ nhỏ bé yếu ớt kia vào trong ngực.
Cùng lúc đó, Giang Tâm Nhu vừa té xuống đất chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như lệch vị, đau không tưởng nổi.
Cô ta khóc nấc lên: “Cha… Anh… Con nhỏ thối kia đánh con... Con nhỏ thối tha kia lại dám đánh con… Hai người… Hai người mau ra tay đi… Đánh cô ta, đánh cô ta đi…”
Giang Nhị Hải với Giang Thanh Lâm như vừa tỉnh mộng.
“Con nhỏ thối tha, mẹ nó mày lật trời rồi đúng không? Xem tao có xé nát cái miệng của mày ra không!”
Hai người như hung thần ác sát, bước từng bước tới gần Giang Ninh với Cố Vân Thục.
Ngay lúc tình thế như ngàn cân treo sợi tóc, Giang Viễn Sơn đứng dậy.
Ông chắn trước mặt vợ con, cắn chặt răng ngăn cản thế phản công của Giang Nhị Hải với Giang Thanh Lâm.
“Nhưng mày cướp xong không chỉ không mặc, còn cắt cho hỏng đi rồi ném vào đống rác! Cho dù có phải vứt bỏ mày cũng không muốn A Ninh được mặc quần áo mới!”
“Đây là đồ của A Ninh nhà tao, mày không thể cướp đi được! Mày không thể cướp đi được! Mày không thể cướp đi!”
Cố Vân Thục giận tái mặt, điên cuồng gào thét.
Giang Tâm Nhu bị lực kéo của bà làm nghiêng ngã lảo đảo.
“Bà thả tay ra! Mau thả tay ra! Đừng kéo quần áo của tôi!”
Đối mặt với Cố Vân Thục đã điên cuồng, Giang Tâm Nhu cố hết sức bình sinh cũng không thể đẩy bà ra được.
Dưới tình huống cấp bách, cô ta dùng móng tay ghim mạnh vào cổ tay Cố Vân Thục.
“Bà điên này, còn không mau buông ra!”
Một vệt máu tươi rói lập tức xuất hiện trên làn da tái nhợt.
Mà hình ảnh này hoàn toàn chọc giận Giang Ninh!
Một là không làm, đã làm thì làm cho trót, cô trực tiếp giơ chân đá Giang Tâm Nhu một đá!
“A ---”
Roẹt ---
Giang Tâm Nhu bị đạp ngã xuống đất, bụng co quắp đau đớn, miệng kêu la thảm thiết, chật vật còng lưng lại.
Mà quân trang của Tần Cửu Liệt…
Vải áo chỗ tay áo thật dày bị lực kéo xé đáng sợ tách thành hai nửa.
Một nửa còn mặc trên người Giang Tâm Nhu, một nửa còn lại thì nằm trong tay Cố Vân Thục.
Giọng Cố Vân Thục vừa khàn khàn vừa nghẹn ngào, còn đang không ngừng lẩm bẩm:
“Đây là đồ của A Ninh nhà tao! Mày không thể cướp đi! Mày không thể cướp đi! Đây là của A Ninh nhà tao…”
Thứ Cố Vân Thục muốn cướp lại đâu phải chỉ là cái áo khoác quân trang này.
Thứ bà muốn lấy lại hôn ước của Giang Ninh, là hạnh phúc nửa đời sau của con gái bà.
Đồng thời cũng là tất cả những thứ Giang Tâm Nhu đã vô lý cướp đoạt từ Giang Ninh trong suốt 19 năm qua.
Đây vốn là thứ thuộc về con gái bà --- Giang Ninh!
Giang Ninh nhìn Cố Vân Thục yếu đuối run rẩy, nghe tiếng rống giận đau đớn của bà, trong lòng cũng đau tới mức gần như không thể thở nổi.
Ngực khó chịu như bị kim đâm.
Cô ôm lấy mẹ mình, bảo vệ người mẹ nhỏ bé yếu ớt kia vào trong ngực.
Cùng lúc đó, Giang Tâm Nhu vừa té xuống đất chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như lệch vị, đau không tưởng nổi.
Cô ta khóc nấc lên: “Cha… Anh… Con nhỏ thối kia đánh con... Con nhỏ thối tha kia lại dám đánh con… Hai người… Hai người mau ra tay đi… Đánh cô ta, đánh cô ta đi…”
Giang Nhị Hải với Giang Thanh Lâm như vừa tỉnh mộng.
“Con nhỏ thối tha, mẹ nó mày lật trời rồi đúng không? Xem tao có xé nát cái miệng của mày ra không!”
Hai người như hung thần ác sát, bước từng bước tới gần Giang Ninh với Cố Vân Thục.
Ngay lúc tình thế như ngàn cân treo sợi tóc, Giang Viễn Sơn đứng dậy.
Ông chắn trước mặt vợ con, cắn chặt răng ngăn cản thế phản công của Giang Nhị Hải với Giang Thanh Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất