80 Thiểm Hôn Tùy Quân: Tháo Hán Cấm Dục
Chương 37: Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt
Dù thế nào đi nữa, Giang Viễn Sơn cũng là công nhân xưởng sắt thép, là lao động chân tay, cả người đầy sức lực.
Muốn đối phó một tên lưu manh chơi bời lêu lỏng thêm một tên đọc sách nhã nhặn bại hoại chẳng phải rất đơn giản sao?
Cho dù có thêm Trần Mỹ Lan với Giang Lý thị lao tới hỗ trợ, bọn họ cũng không phải đối thủ của Giang Viễn Sơn.
Đám người loạn thành một bầy. Giang Ninh nhân lúc hỗn loạn mà đá Giang Tâm Nhu với Giang Lý thị thêm mấy đá, coi như xả bớt cơn giận trong người.
Trong lúc xô xát, Giang Viễn Sơn đẩy Giang Lý thị ra, vì không đứng vững, Giang Lý thị ngã bịch xuống đất.
Mãi tới lúc này, hiện trường mới yên tĩnh trở lại.
Giang Lý thị ngửa đầu trừng lớn đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Giang Viễn Sơn, vừa tức giận vừa phẫn nộ. Bà ta quá ầm lên:
“Không ngờ mày còn dám ra tay đánh tao? Tao chính là mẹ mày! Không ngờ mày lại dám đánh tao? Mày quên mất ai nuôi mày lớn, ai cho mày ăn, ai cho mày uống rồi sao?”
Một trận áp đặt đạo đức nghiêm nghị ập vào mặt, thế nhưng lần này, Giang Viễn Sơn đã thờ ơ.
Mắt ông đỏ bừng lên, không nhìn Giang Lý thị mà xoay người lại nhìn về phía vợ con mình, đau lòng không nỡ, trong mắt còn mang theo vẻ áy náy thật sâu.
Giang Lý thị còn chanh chua bén nhọn: “Rốt cuộc mày có ý gì? Hiện tại mày dám không nghe lời tao rồi đúng không?”
Giang Viễn Sơn ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ mà ông vẫn coi như mẹ suốt bao nhiêu năm nay, kiên quyết mở miệng:
“Chúng ta tách riêng đi, tôi muốn thoát khỏi quan hệ mẹ con với bà, cũng muốn hoàn toàn ân đoạn nghĩa tuyệt với các người!”
Sau khi Giang Viễn Sơn nói ra hai chữ ở riêng, đêm nay đã được định sẵn sẽ là một đêm không yên ổn.
Mà Giang Lý thị với một nhà Giang Nhị Hải, đầu tiên là kinh ngạc khiếp sợ, sau đó là phẫn nộ nổi giận, lại sau đó nữa thì thành lớn tiếng thống mạ.
Bọn họ mắng Giang Viễn Sơn là kẻ vô ơn.
Mắng Cố Vân Thục cố ý khích bác ly gián.
Mắng Giang Ninh là đứa cháu bất hiếu.
Nói chung là, lời nào khó nghe nhất bọn họ mắng lời đó.
Có mấy lời bẩn thỉu tới mức, ngay cả một người tới từ thời hiện đại như Giang Ninh cũng chưa từng nghe thấy.
Giang Ninh vẫn giữ thái độ làm lơ không để ý tới, mặc kệ đám vô ơn kia phẫn nộ gào thét mất mặt xấu hổ.
Cô kéo Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục cùng lên tầng, về lại phòng của bọn họ.
Quả nhiên, khóa trên cửa đã hỏng rồi, trong phòng cũng bị lục tung tóe.
Khăn trải giường, gối đầu, quần áo… vương vãi đầy đất.
Giang Ninh dùng ghế chắn cửa, sau đó xoay người đi xử lý vết thương giúp Cố Vân Thục.
Cô không dám dùng nước linh tuyền, chỉ dùng tăm bông với thuốc đỏ trong hòm thuốc.
Cô lau từng chút từng chút, nhẹ nhàng xử lý vết máu do Giang Tâm Nhu cào ra.
“Mẹ, đau không?”
Giang Ninh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Cố Vân Thục đỏ mắt, dịu dàng nhìn con gái, lắc đầu nói: “Không đau. A Ninh, chỉ cần con khỏe, mẹ sẽ không đau.”
Muốn đối phó một tên lưu manh chơi bời lêu lỏng thêm một tên đọc sách nhã nhặn bại hoại chẳng phải rất đơn giản sao?
Cho dù có thêm Trần Mỹ Lan với Giang Lý thị lao tới hỗ trợ, bọn họ cũng không phải đối thủ của Giang Viễn Sơn.
Đám người loạn thành một bầy. Giang Ninh nhân lúc hỗn loạn mà đá Giang Tâm Nhu với Giang Lý thị thêm mấy đá, coi như xả bớt cơn giận trong người.
Trong lúc xô xát, Giang Viễn Sơn đẩy Giang Lý thị ra, vì không đứng vững, Giang Lý thị ngã bịch xuống đất.
Mãi tới lúc này, hiện trường mới yên tĩnh trở lại.
Giang Lý thị ngửa đầu trừng lớn đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Giang Viễn Sơn, vừa tức giận vừa phẫn nộ. Bà ta quá ầm lên:
“Không ngờ mày còn dám ra tay đánh tao? Tao chính là mẹ mày! Không ngờ mày lại dám đánh tao? Mày quên mất ai nuôi mày lớn, ai cho mày ăn, ai cho mày uống rồi sao?”
Một trận áp đặt đạo đức nghiêm nghị ập vào mặt, thế nhưng lần này, Giang Viễn Sơn đã thờ ơ.
Mắt ông đỏ bừng lên, không nhìn Giang Lý thị mà xoay người lại nhìn về phía vợ con mình, đau lòng không nỡ, trong mắt còn mang theo vẻ áy náy thật sâu.
Giang Lý thị còn chanh chua bén nhọn: “Rốt cuộc mày có ý gì? Hiện tại mày dám không nghe lời tao rồi đúng không?”
Giang Viễn Sơn ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ mà ông vẫn coi như mẹ suốt bao nhiêu năm nay, kiên quyết mở miệng:
“Chúng ta tách riêng đi, tôi muốn thoát khỏi quan hệ mẹ con với bà, cũng muốn hoàn toàn ân đoạn nghĩa tuyệt với các người!”
Sau khi Giang Viễn Sơn nói ra hai chữ ở riêng, đêm nay đã được định sẵn sẽ là một đêm không yên ổn.
Mà Giang Lý thị với một nhà Giang Nhị Hải, đầu tiên là kinh ngạc khiếp sợ, sau đó là phẫn nộ nổi giận, lại sau đó nữa thì thành lớn tiếng thống mạ.
Bọn họ mắng Giang Viễn Sơn là kẻ vô ơn.
Mắng Cố Vân Thục cố ý khích bác ly gián.
Mắng Giang Ninh là đứa cháu bất hiếu.
Nói chung là, lời nào khó nghe nhất bọn họ mắng lời đó.
Có mấy lời bẩn thỉu tới mức, ngay cả một người tới từ thời hiện đại như Giang Ninh cũng chưa từng nghe thấy.
Giang Ninh vẫn giữ thái độ làm lơ không để ý tới, mặc kệ đám vô ơn kia phẫn nộ gào thét mất mặt xấu hổ.
Cô kéo Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục cùng lên tầng, về lại phòng của bọn họ.
Quả nhiên, khóa trên cửa đã hỏng rồi, trong phòng cũng bị lục tung tóe.
Khăn trải giường, gối đầu, quần áo… vương vãi đầy đất.
Giang Ninh dùng ghế chắn cửa, sau đó xoay người đi xử lý vết thương giúp Cố Vân Thục.
Cô không dám dùng nước linh tuyền, chỉ dùng tăm bông với thuốc đỏ trong hòm thuốc.
Cô lau từng chút từng chút, nhẹ nhàng xử lý vết máu do Giang Tâm Nhu cào ra.
“Mẹ, đau không?”
Giang Ninh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Cố Vân Thục đỏ mắt, dịu dàng nhìn con gái, lắc đầu nói: “Không đau. A Ninh, chỉ cần con khỏe, mẹ sẽ không đau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất