80 Thiểm Hôn Tùy Quân: Tháo Hán Cấm Dục
Chương 5: Đồng Chí, Chúng Ta Kết Hôn Đi? (2)
Lúc thì phẫn nộ, lúc thì tức giận, lúc thì cười cười không rõ nguyên do.
Cuối cùng ánh mắt cô sáng ngời, cả người cũng trở nên rực rỡ hẳn lên.
Ánh mắt sáng quắc kia nhìn về phía anh… Sau khi bất ngờ chạm phải ánh mắt anh, cô như con thỏ con bị giật mình, cả người rụt lại.
Sau đó cô ngượng ngùng kéo chăn, gò má hơi đỏ lên.
Trong mắt Tần Cửu Liệt, Giang Ninh thật sự giống thỏ.
Nhìn cô thận trọng co người lại, anh không nhịn được muốn vươn tay xoa đầu cô.
Vào lúc Tần Cửu Liệt cho rằng Giang Ninh sẽ lùi bước, cô lại lần nữa ngẩng đầu, đôi mắt sáng kia càng long lanh hơn trước, đưa ra lời mời “kết hôn” với anh.
Anh là một người đàn ông thiết cốt tranh tranh, lại bị một cô gái mới 19 tuổi cầu hôn.
Nếu chuyện này truyền đi, sợ rằng toàn bộ quân khu A sẽ vang lên tiếng cười to không ngớt.
Tần Cửu Liệt cảm thấy tình huống trước mắt hơi hoang đường, lại khiến cho người ta… không kìm được rung động.
Trái tim đang nằm trong lồng ngực anh đập thình thịch dữ dội.
Anh động lòng.
Vì lời mời kết hôn của Giang Ninh mà người đàn ông động tâm không kìm được.
Nhưng nương theo sự trầm mặc của Tần Cửu Liệt, Giang Ninh lại cho rằng người đàn ông không đồng ý.
Mà cô lại không muốn từ bỏ một cách dễ dàng như vậy.
Giang Ninh mở to đôi mắt sáng ngời của mình, lại lần nữa tới gần, nói kỹ hơn.
“Chị Hồng… chính là người tiến cử, chị ấy có nói cho đồng chí biết tình huống của tôi chưa?”
“Tôi tên Giang Ninh, là nữ công nhân trong xưởng dệt, cha mẹ đều đi làm ở xưởng sắt thép quốc doanh.”
“Tuy gia đình tôi không phải gia đình đại phú đại quý gì, nhưng cả nhà trong sạch, nhờ cha mẹ thương yêu, tôi thân thể khỏe mạnh, tứ chi kiện toàn.”
“Năm nay tôi 19, vừa lúc đúng tuổi có thể kết hôn, hơn nữa… Tôi cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, tôi rất hài lòng với anh.”
Khi nói câu sau cùng, ánh mắt Giang Ninh như có dụng ý riêng mà đảo qua người Tần Cửu Liệt, đảo một vòng mờ ám trên cái bụng tám múi cơ của anh.
Hai người đã tiếp xúc thân mật với nhau rồi…
Chẳng lẽ còn không biết có thích hợp hay không?
Chẳng lẽ còn không thể nhìn ra có hài lòng hay không?
Mặt Giang Ninh lại càng nóng hừng hực hơn.
Ở thế giới của cô, cô là người độc thân từ trong bụng mẹ, hiện tại vừa mở mắt ra, ông trời đã để cô đùa bỡn một mãnh nam có tám múi cơ bụng.
Cô cũng biết xấu hổ có được không?
Nhưng vì cuộc sống ngọt ngào sau này, cô nhất định phải cố gắng thử, nhất định phải bắt lấy Tần Cửu Liệt.
Cái nhìn này của Giang Ninh, sóng mắt lưu chuyển, e lệ dịu ngoan, lại mang theo nét quyến rũ động lòng người…
Tần Cửu Liệt bị nhìn tới bụng căng chặt.
Không ngờ anh lại có cảm giác mình như đang bị mặc cả trả giá.
Hệt như nếu không có tám múi cơ bụng kia, Giang Ninh sẽ cảm thấy bọn họ không thích hợp.
Vì cảm giác hoang đường này mà đáy lòng Tần Cửu Liệt nảy sinh cảm giác buồn cười.
Gương mặt vốn lạnh lùng cũng nhu hòa hơn một chút.
Hơn nữa những lời kia của Giang Ninh cũng nhắc anh một sự thật, quan hệ giữa bọn họ không chỉ là quan hệ nam nữ đơn giản.
Tần Cửu Liệt suy nghĩ một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi mới trầm giọng mở miệng.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với đồng chí.”
Thứ Giang Ninh muốn nghe nhất chính là câu này!
Cô truy hỏi:
“Đồng chí đồng ý kết hôn với tôi?”
“Ừm, chờ sau khi tôi trở về, lập tức gửi báo cáo lên quân đội.”
Cuối cùng ánh mắt cô sáng ngời, cả người cũng trở nên rực rỡ hẳn lên.
Ánh mắt sáng quắc kia nhìn về phía anh… Sau khi bất ngờ chạm phải ánh mắt anh, cô như con thỏ con bị giật mình, cả người rụt lại.
Sau đó cô ngượng ngùng kéo chăn, gò má hơi đỏ lên.
Trong mắt Tần Cửu Liệt, Giang Ninh thật sự giống thỏ.
Nhìn cô thận trọng co người lại, anh không nhịn được muốn vươn tay xoa đầu cô.
Vào lúc Tần Cửu Liệt cho rằng Giang Ninh sẽ lùi bước, cô lại lần nữa ngẩng đầu, đôi mắt sáng kia càng long lanh hơn trước, đưa ra lời mời “kết hôn” với anh.
Anh là một người đàn ông thiết cốt tranh tranh, lại bị một cô gái mới 19 tuổi cầu hôn.
Nếu chuyện này truyền đi, sợ rằng toàn bộ quân khu A sẽ vang lên tiếng cười to không ngớt.
Tần Cửu Liệt cảm thấy tình huống trước mắt hơi hoang đường, lại khiến cho người ta… không kìm được rung động.
Trái tim đang nằm trong lồng ngực anh đập thình thịch dữ dội.
Anh động lòng.
Vì lời mời kết hôn của Giang Ninh mà người đàn ông động tâm không kìm được.
Nhưng nương theo sự trầm mặc của Tần Cửu Liệt, Giang Ninh lại cho rằng người đàn ông không đồng ý.
Mà cô lại không muốn từ bỏ một cách dễ dàng như vậy.
Giang Ninh mở to đôi mắt sáng ngời của mình, lại lần nữa tới gần, nói kỹ hơn.
“Chị Hồng… chính là người tiến cử, chị ấy có nói cho đồng chí biết tình huống của tôi chưa?”
“Tôi tên Giang Ninh, là nữ công nhân trong xưởng dệt, cha mẹ đều đi làm ở xưởng sắt thép quốc doanh.”
“Tuy gia đình tôi không phải gia đình đại phú đại quý gì, nhưng cả nhà trong sạch, nhờ cha mẹ thương yêu, tôi thân thể khỏe mạnh, tứ chi kiện toàn.”
“Năm nay tôi 19, vừa lúc đúng tuổi có thể kết hôn, hơn nữa… Tôi cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, tôi rất hài lòng với anh.”
Khi nói câu sau cùng, ánh mắt Giang Ninh như có dụng ý riêng mà đảo qua người Tần Cửu Liệt, đảo một vòng mờ ám trên cái bụng tám múi cơ của anh.
Hai người đã tiếp xúc thân mật với nhau rồi…
Chẳng lẽ còn không biết có thích hợp hay không?
Chẳng lẽ còn không thể nhìn ra có hài lòng hay không?
Mặt Giang Ninh lại càng nóng hừng hực hơn.
Ở thế giới của cô, cô là người độc thân từ trong bụng mẹ, hiện tại vừa mở mắt ra, ông trời đã để cô đùa bỡn một mãnh nam có tám múi cơ bụng.
Cô cũng biết xấu hổ có được không?
Nhưng vì cuộc sống ngọt ngào sau này, cô nhất định phải cố gắng thử, nhất định phải bắt lấy Tần Cửu Liệt.
Cái nhìn này của Giang Ninh, sóng mắt lưu chuyển, e lệ dịu ngoan, lại mang theo nét quyến rũ động lòng người…
Tần Cửu Liệt bị nhìn tới bụng căng chặt.
Không ngờ anh lại có cảm giác mình như đang bị mặc cả trả giá.
Hệt như nếu không có tám múi cơ bụng kia, Giang Ninh sẽ cảm thấy bọn họ không thích hợp.
Vì cảm giác hoang đường này mà đáy lòng Tần Cửu Liệt nảy sinh cảm giác buồn cười.
Gương mặt vốn lạnh lùng cũng nhu hòa hơn một chút.
Hơn nữa những lời kia của Giang Ninh cũng nhắc anh một sự thật, quan hệ giữa bọn họ không chỉ là quan hệ nam nữ đơn giản.
Tần Cửu Liệt suy nghĩ một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi mới trầm giọng mở miệng.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với đồng chí.”
Thứ Giang Ninh muốn nghe nhất chính là câu này!
Cô truy hỏi:
“Đồng chí đồng ý kết hôn với tôi?”
“Ừm, chờ sau khi tôi trở về, lập tức gửi báo cáo lên quân đội.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất