818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua
Chương 97: Tân hoàng
Edit: Băng Di
Đem một tử thi ném cho nha môn xử lý ngay tại chỗ, đoàn người nghỉ ngơi một chút, hai canh giờ lại sải bước lên lưng ngựa, dọc theo quan đạo hướng về phía kinh thành chạy như điên mà đến, có lẽ là trước đó mai phục không có kết quả làm cho đối phương không có dũng khí nữa, lần này thuận buồm xuôi gió chạy thẳng đến kinh thành.
Tin tức Hoàng đế bệnh tình nguy kịch tuy rằng phong tỏa với bên ngoài, nhưng rõ ràng mọi người ở giai cấp tầng trên đều biết, cả kinh thành cũng đang phòng ngừa, ước chừng rõ ràng tăng hai cấp bậc.
Hai người vào thành chạy thẳng một đường đến hoàng cung, nước cũng bất chấp uống một ngụm liền thẳng đến chỗ dưỡng sinh điện của Chu Lệ.
Lúc đó thái tử đang canh giữ ở kia, thấy hai người trở lại, nhẹ nhàng thở ra: “Đã trở lại là tốt rồi, “.Lập tức nhìn sang Chu Lệ đang nhắm mắt ngủ, ý bảo hai người chuyển qua thiên điện.
Tiết Trạm trộm nhìn thần sắc Chu Lệ trên long sàng, nhất thời tâm thần chấn động cùng Chu Kì Lân trao đổi ánh mắt.
Chu Kì Lân mím môi.
Hai người theo thái tử đi vào thiên điện, thái tử mệt mỏi xoa bóp mi tâm, mỏi mệt trên mặt cùng nếp gấp ở mi tâm giấu cũng giấu không được. Chu Lệ bệnh đã hơn một tháng, thái tử ở góc độ nhi tử phải đi hiếu, một bên còn phải thay mặt xử lý chính vụ, cùng các đại thần thương nghị quốc sự, phí sức lao động hao tổn tinh thần, nhìn thân hình sợ là ước chừng giảm mất hai vòng.
Từ lúc sinh ra thái tử đã liền chiếu cố hắn, Tiết Trạm nhìn mà trong lòng khó chịu, khuyên nhủ: “Thái tử điện hạ, mong rằng bảo trọng thân thể.”
“Ta không sao.” Thái tử vui vẻ yên tâm hỏi: “Hồi trình có thuận lợi không?”
Chu Kì Lân cùng Tiết Trạm đối mắt, nói: “Lúc đi qua một đoạn quan đạo gặp được năm mươi mốt hắc y nhân mai phục, đối phương tay cầm tên tẩm độc kiến huyết phong hầu, võ công chỉ cầu đả thương địch thủ, kỷ luật rõ ràng, trên người không có dấu hiệu gì chứng minh thân phận.”
Thái tử mày trầm xuống.
Tiết Trạm nói: “Thần đang báo nha môn địa phương, ít ngày nữa hẳn là có tấu chương điều tra thượng kinh.” Bất quá xem thủ pháp làm việc loại này, muốn trong khoảng thời gian ngắn phá án sợ là phải đốt đèn làm việc suốt đêm.
Bất quá tra không ra cũng không đại biểu nghĩ không ra, thời điểm này ai muốn chết đi muốn lấy mệnh của bọn họ? Không ngoài ba.
Một là kẻ thù bên ngoài, năng lực của Chu Kì Lân với Tiết Trạm rõ như ban ngày, với tuổi tác của hai người đủ để xuyên qua ba đời triều đình! Giết hai người, với Chu Lệ đang cầm quyền thì không thấy được, nhưng khi thái tử Chu Cao Sí cầm quyền mà nói tuyệt đối là một đả kích lớn, càng đừng nói đến một thế hệ của Chu Chiêm Cơ, tuyệt đối họ sẽ là đệ nhất võ tướng trong triều đình! Dưới tay Chu Lệ có một Trấn Bắc hầu, đè bọn chúng đã cất đầu không nổi, lại thêm một Trung quốc công, Định Viễn hầu thế tử, hàng xóm lần này cũng không cần làm.
Hai là đối thủ, tại triều làm quan luôn luôn có những quyền lợi được mất, có bao nhiêu bằng hữu sẽ có bấy nhiêu kẻ địch, Chu Kì Lân cũng tốt, Tiết Trạm cũng thế, vị trí hai người chiếm tuyệt đối không chỉ là một chút, muốn hai người lệch vị trí cũng không phải số ít!
Ba, địch nhân của thái tử, Tiết Trạm cùng Chu Chiêm Cơ là trúc mã với trúc mã, dùng đầu gối nghĩ cũng biết hai người là một phe, mà sau lưng Tiết Trạm là Định Viễn Hầu phủ, sau đó còn có Trấn Bắc hầu phủ, hơn nữa hiện quan hệ thông gia với phủ thái phó, cùng với ngày thường đi cùng phủ Trung quốc công, mạng lưới quan hệ kéo dài qua văn võ lưỡng đạo, sợ dây thừng này đối với kẻ thù địch với thái tử mà nói đúng là đả kích có tính quyết định! Giết hai người vị tất sẽ dao động địa vị của thái tử, nhưng phiền toái tạo thành tuyệt đối cũng không nhỏ.
Ba phương địch nhân mỗi một phương cũng không dung, đều muốn hai người phải chết, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hai người quay về kinh vốn là bí mật mà đi, tin tức Hoàng Thượng bệnh nặng đều bị thái tử hạ lệnh phong tỏa, càng đừng nói chuyện hai người bí mật quay về kinh, kẻ thù bên ngoài nếu có thần thông quảng đại, cũng không thể đột phá giới tuyến mà thái tử phong tỏa, còn tại thời gian ngắn như vậy hội tụ nhân thủ ở trên quan đạo thiết hạ mai phục! Lui một bước mà nói, nếu kẻ thù bên ngoài nếu thực sự có thủ đoạn này, cũng sẽ không bị Đại Minh đè nặng nhiều năm như vậy.
Kẻ thù bên ngoài loại bỏ, thì phải là đối thủ cùng địch nhân của thái tử, mà hai phương này là thái tử không muốn thấy nhất. Đều là con dân Đại Minh, làm quan đồng triều, coi là đồng liêu, chính kiến bất đồng có thể hiệp thương, ích lợi bất đồng phải tự xét lại năng lực tự thân không đủ để cố gắng tiến tới, mà không phải sử dụng thủ đoạn đê tiện chặn giết hai người như thế này.
Vì tư lợi chặn giết hai người, thái tử lại phẫn nộ lại đau lòng, phẫn nộ chính là hai người là rường cột nước nhà, chặn giết hai người chính là dao động sự vững chắc của Đại Minh, đau lòng chính là những tiểu nhân sử dụng thủ đoạn đê tiện bực này cũng là người làm quan trong triều đình Đại Minh, tâm trung của bọn họ đâu? Lòng nhân bọn họ khi ralàm quan đâu? Nghĩa vì đồng nghiệp của bọn họ đâu?
Chuyện Thái tử có thể nghĩ đến, hai người ở trên đường hồi trình đã nghĩ tới rồi, trong lúc nhất thời không khí có phần ngưng trọng, tiểu thái giám khom thắt lưng vội vàng tới rồi.
“Thái tử điện hạ, Hoàng Thượng tỉnh!”
Ba người vẻ mặt lạnh băng, Chu Lệ được thái giám đỡ dựa vào gối mềm, Chu Kì Lân Tiết Trạm hai người hành lễ.
“Chúng thần khấu kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Chu Lệ nỗ lực kéo ra ý cười: “Miễn lễ. Hồi trình có thuận lợi?”
Thái tử giật mình, Chu Kì Lân cúi đầu: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, hết thảy thuận lợi.”
Tiết Trạm thấp mi, phi thường lý giải ý tứ giấu diếm không báo của Chu Kì Lân, thời điểm này có muốn chết cũng không thể lấy sự tình bực này ra nói, thứ nhất làm cho Chu Lệ bận tâm, thứ hai nói cũng không tất tra ra, thứ ba đến thời điểm nguy hiểm này vẫn là ít sinh sự quả thực tốt hơn.
Có hai người tọa trấn, thế cục trong kinh nhất thời ổn trọng không ít, thân thể của Chu Lệ ngày càng lụn bại, đợi cho đến cuối cùng cả ngày ngủ bất tỉnh.
Mỹ nhân phai sắc, anh hùng tuổi xế chiều, đế vương ngũ suy, đây là thiên mệnh khó có thể kháng cự.
Chu Lệ này ném cháu trai đi, trèo lên đế vị, cho dù lịch sử có lưu lại đây là một vị đế vương anh minh, chung quy vẫn là phải ra đi.
Tiếng chuông trầm trọng trong bóng đêm vang lên, thế gia công huân quý tộc sớm có chuẩn bị vẻ mặt bi thống phân phó người hầu hạ xuống những thứ màu sắc tươi đẹp, thay bằng màu trắng thuần, toàn bộ Lễ bộ đợi mệnh, hoàng tự cùng chúng đại thần giữa đau buồn phụng tiếp quý chỉ, dòng họ cáo mệnh thay vào tố trang, chuẩn bị tiến cung khóc than, hết thảy làm từng bước thẳng đến khi hoàng quan nhập lăng tẩm.
Kế tiếp là thái tử đăng cơ.
Đêm trước đăng cơ, Chu Cao Sí một mình đi lên lầu các hoàng cung, nhìn lăng lăng đêm tối nơi xa xuất thần.
Tiết Trạm đứng ở chỗ tối bảo hộ an toàn, ngẩng đầu nhìn không thấy có cái gì trong đêm tối, trong lòng cố gắng lý giải tâm tình lúc này của Chu Cao Sí.
Từ thế tử của Yến vương thành thái tử, hiện giờ lại từ thái tử thành hoàng đế, từ đó đến nay mất thời gian bốn mươi năm, nhìn chung trong lịch sử năm nghìn năm của Trung Hoa không phải là dài nhất, nhưng Tiết Trạm dám cam đoan, tuyệt đối là dành tâm tư nhiều nhất trong số đó.
Thời gian làm thế tử ở kinh thành, cho dù giấu mủi nhọn thường thường tận lực giả ngu, vẫn là có những khi nguy hiểm tánh mạng khó giữ được, thân cha tạo phản, trấn thủ phía sau tâm lực suy kiệt, thật vất vả thân cha đi lên đế vị được phong thái tử, một phải tham dự chính vụ phí sức lao động, hai phải sờ tâm tư của thân cha bảo trụ thân mình, ba phải đề phòng đệ đệ phía dưới ổn tọa ngôi vị thái tử, mỗi một bước đều phải tận tâm tư, mỗi một bước đều phải thận trọng như đi trên băng mỏng, hiện giờ rốt cục phải thành hoàng đế, ngoại nhân cũng phải cảm khái hàng vạn hàng nghìn, càng đừng nói đến bản thân Chu Cao Sí.
Bóng đêm không còn sớm, Tiết Trạm đi lên trước, Chu Cao Sí nghe tiếng quay đầu cười nói: “Lão Hầu gia dưới suối vàng có biết nhất định phi thường vui mừng.”
Vui mừng cái gì? Vui mừng hắn rốt cục sẽ không cô độc sống quãng đời còn lại hay tìm được một cháu dâu nam cho hắn? Tiết Trạm ho nhẹ: “Thái tử điện hạ, thời gian không còn sớm.”
“Bản cung đã biết, giờ đi nghỉ ngơi.” Nói xong Chu Cao Sí tự mình ngây người, nghi ngờ nói: “Rõ ràng hẳn là phải thật cao hứng mới đúng, nhưng vì sao bản cung không một chút vui vẻ?”
Tiết Trạm cúi đầu: “Đây là phúc của thiên hạ thương sinh.”
“Giải thích thế nào?”
“Thái tử điện hạ đã ý thức được, đoạt được địa vị cao không phải chỉ là tôn vinh cao quý, mà là trách nhiệm, làm một hoàng đế, làm một hoàng đế thật là tốt nhân nghĩa yêu dân, tạo phúc cho lê dân bách tính, không phụ Hoàng Thượng nhờ vã, không phụ vạn dân kỳ vọng, hướng về lòng dân, mới được kính ngưỡng muôn đời.”
Thái tử nhất thời cười: “Tiểu tử này nói chuyện chính là như vậy, nhìn như thẳng thắn lại một người yêu làm bộ, dựa theo cách nói của ngươi, hoàng đế tốt chính là ‘nhân nghĩa yêu dân, tạo phúc cho lê dân bách tính ‘ là được?”
Tiết Trạm hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng?”,
Thái tử ngẩn ra, lập tức hoàn hồn: “Đúng, ngươi nói đúng, hoàng đế tốt không phải là ‘nhân nghĩa yêu dân, tạo phúc cho lê dân bách tính’ hay sao?” Cái gì cân bằng thế lực chính trị thanh minh đều là thủ đoạn, cuối cùng cũng không ngoài mấy chữ ‘nhân nghĩa yêu dân, tạo phúc cho lê dân bách tính’ mà thôi, nghĩ nhiều cũng chỉ là tự làm phiền mình, tự tìm phiền não.
Tuy có thanh kiếm lớn là đại duyệt binh bày ra, nhưng cái khó là cũng có kẻ không hề sợ chết ngẫm lại muốn đi thử lưỡi kiếm, để tránh có kẻ bụng dạ khó lường thừa dịp tiên hoàng băng hà dùng vũ lực xâm phạm biên giới, Hùng Sư doanh, Hổ Báo Doanh ở trước đại điển đăng cơ của tân đế liền bát doanh xuất phát, trước đó còn bố binh đề phòng.
Đợi cho thế cục ổn định, tân đế củng cố địa vị, nhoáng một cái đã nhiều năm trôi qua, trong đó dùng võ lực xâm phạm biên giới thử kiếm cũng không ít, nhưng đều bị tinh binh của Đại Minh hung hăng đập trở về! Trong đó không thể thiếu nhân tài kiệt xuất Hùng Sư doanh của Chu Kì Lân cùng với Hổ Báo Doanh của Tiết Trạm. Hùng Sư doanh tinh binh một vạn lập vô số quân công. Hổ Báo Doanh mặc dù nhân số chỉ có một ngàn lại lập mấy hạng quân công trọng đại, làm cho người ta không tưởng được. Trọng đại đến mức đủ để kết cục tả hữu đã định, làm cho người ta ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi, đồng thời cũng không thể không làm cho người ta bội phục!
Dùng đao kiếm rộng mở biên cảnh làm cho hàng xóm chung quanh đêm không thể ngủ ngon, quốc nội chính vụ công tích cũng không nhỏ, Chu Cao Sí trong lịch sử đăng cơ một năm đã tạ thế được Tiết Trạm thay đổi một cách vô tri vô giác, bảo vệ đến mức thân thể long tinh hổ mãnh, thu thập giúp không ít u nhọt trong lịch sử, quốc nội chính vụ thanh minh, hoàng đế cần chính, dân tâm sở hướng, biên cảnh binh hùng tướng mạnh, tương tài suất tài mọc lên như rừng, kẻ không thử kiếm phong lập tức may mắn tự mình thông minh, kẻ thử kiếm phong khóc rống chảy nước mắt nằm úp sấp ôm đùi hô đại ca, cho tới cuối cùng cả biên cảnh toàn bộ yên lặng bình thản, ngôn ngữ không thông không là vấn đề, trên mặt hận không thể cười ra đóa hoa!
Chu Cao Sí vừa nhìn đương nhiên cao hứng, vừa nghe báo cáo đã nghĩ hung hăng khen hai người một phen, lại ngại thánh chỉ khen không đủ long trọng, trực tiếp hạ chỉ bảo hai người quay về kinh, hắn phải tận mặt ngợi khen!
Nhưng lần ngợi khen này lại xảy ra vấn đề, tước vị của Chu Kì Lân đã không thể bỏ thêm, tặng vàng bạc bảo bối Chu Cao Sí ghét bỏ rất tục, thái giám tri kỷ lại thêm một câu, nói Trung quốc công còn chưa cưới vợ, Hoàng Thượng có thể tứ hôn ban long ân, Chu Cao Sí ngẫm lại, chẳng qua là hắn nghĩ cùng với tìm nữ nhi của một đại thần không bằng dứt khoát ban thưởng một công chúa, vừa khéo chính là Chu Cao Sí vừa vặn có một nữ nhi như hoa như ngọc năm nay mới mười sáu.
Trong lòng có ý tưởng, Chu Cao Sí cũng không chuyên quyền độc đoán, đi trước trộm hỏi qua nữ nhi nhà mình, sau đó sẽ tìm Chu Kì Lân thăm dò, nguyên bản nghĩ thầm tám chín phần mười đã sắp thành nhạc phụ, Chu Cao Sí không nghĩ thử một lần còn kém chút nữa là long nhan giận dữ.
Nữ nhi nhà mình như hoa như ngọc vừa mới mười sáu lại có tri thức hiểu lễ nghĩa chẳng lẽ còn không xứng với Chu Kì Lân ngươi? Hiểu là Chu Cao Sí có tâm khoan nhân hậu, như làm cha cũng muốn tức giận ngã ngửa.
“Chẳng lẽ công chúa trẫm phủng ở trong lòng bàn tay, sủng ái hàng vạn hàng nghìn còn không xứng với Chu khanh sao? Vậy Chu khanh là nói một chút muốn tìm lương nữ nhà ai?”
Chu Kì Lân phủ phục hồi đáp: “Công chúa cành vàng lá ngọc dư dả xứng với thần, là thần một giới vũ phu sợ ủy khuất công chúa, “
Chu Cao Sí cực tức giận vỗ hoàng án đang định chửi ầm lên, thái giám ló đầu ra nói: “Hoàng Thượng, Định Viễn hầu thế tử cầu kiến, nói là cấp tốc.”
Chu Cao Sí ấn hạ cơn tức: “Truyền!”
Tiết Trạm vào cửa quỳ xuống bên cạnh Chu Kì Lân, không sợ hãi chết người nói.
“Hoàng Thượng, ta cùng với Trung quốc công Chu Kì Lân tình đầu ý hợp mong rằng Hoàng Thượng thành toàn.”
Chu Cao Sí hít một hơi, thiếu chút nữa không thở ra nổi, tức giận quẳng mạnh cái chén: “Nói hưu nói vượn, hồ ngôn loạn ngữ, quả thực vớ vẩn!”
Tiết Trạm phủ phục: “Trạm cũng không phải hồ ngôn loạn ngữ, thỉnh Hoàng Thượng thành toàn!”
Chu Kì Lân nắm tay căng thẳng, ở cái nhìn chằm chằm của Chu Cao Sí, như trên phủ phục: “Thỉnh Hoàng Thượng thành toàn.”
Đem một tử thi ném cho nha môn xử lý ngay tại chỗ, đoàn người nghỉ ngơi một chút, hai canh giờ lại sải bước lên lưng ngựa, dọc theo quan đạo hướng về phía kinh thành chạy như điên mà đến, có lẽ là trước đó mai phục không có kết quả làm cho đối phương không có dũng khí nữa, lần này thuận buồm xuôi gió chạy thẳng đến kinh thành.
Tin tức Hoàng đế bệnh tình nguy kịch tuy rằng phong tỏa với bên ngoài, nhưng rõ ràng mọi người ở giai cấp tầng trên đều biết, cả kinh thành cũng đang phòng ngừa, ước chừng rõ ràng tăng hai cấp bậc.
Hai người vào thành chạy thẳng một đường đến hoàng cung, nước cũng bất chấp uống một ngụm liền thẳng đến chỗ dưỡng sinh điện của Chu Lệ.
Lúc đó thái tử đang canh giữ ở kia, thấy hai người trở lại, nhẹ nhàng thở ra: “Đã trở lại là tốt rồi, “.Lập tức nhìn sang Chu Lệ đang nhắm mắt ngủ, ý bảo hai người chuyển qua thiên điện.
Tiết Trạm trộm nhìn thần sắc Chu Lệ trên long sàng, nhất thời tâm thần chấn động cùng Chu Kì Lân trao đổi ánh mắt.
Chu Kì Lân mím môi.
Hai người theo thái tử đi vào thiên điện, thái tử mệt mỏi xoa bóp mi tâm, mỏi mệt trên mặt cùng nếp gấp ở mi tâm giấu cũng giấu không được. Chu Lệ bệnh đã hơn một tháng, thái tử ở góc độ nhi tử phải đi hiếu, một bên còn phải thay mặt xử lý chính vụ, cùng các đại thần thương nghị quốc sự, phí sức lao động hao tổn tinh thần, nhìn thân hình sợ là ước chừng giảm mất hai vòng.
Từ lúc sinh ra thái tử đã liền chiếu cố hắn, Tiết Trạm nhìn mà trong lòng khó chịu, khuyên nhủ: “Thái tử điện hạ, mong rằng bảo trọng thân thể.”
“Ta không sao.” Thái tử vui vẻ yên tâm hỏi: “Hồi trình có thuận lợi không?”
Chu Kì Lân cùng Tiết Trạm đối mắt, nói: “Lúc đi qua một đoạn quan đạo gặp được năm mươi mốt hắc y nhân mai phục, đối phương tay cầm tên tẩm độc kiến huyết phong hầu, võ công chỉ cầu đả thương địch thủ, kỷ luật rõ ràng, trên người không có dấu hiệu gì chứng minh thân phận.”
Thái tử mày trầm xuống.
Tiết Trạm nói: “Thần đang báo nha môn địa phương, ít ngày nữa hẳn là có tấu chương điều tra thượng kinh.” Bất quá xem thủ pháp làm việc loại này, muốn trong khoảng thời gian ngắn phá án sợ là phải đốt đèn làm việc suốt đêm.
Bất quá tra không ra cũng không đại biểu nghĩ không ra, thời điểm này ai muốn chết đi muốn lấy mệnh của bọn họ? Không ngoài ba.
Một là kẻ thù bên ngoài, năng lực của Chu Kì Lân với Tiết Trạm rõ như ban ngày, với tuổi tác của hai người đủ để xuyên qua ba đời triều đình! Giết hai người, với Chu Lệ đang cầm quyền thì không thấy được, nhưng khi thái tử Chu Cao Sí cầm quyền mà nói tuyệt đối là một đả kích lớn, càng đừng nói đến một thế hệ của Chu Chiêm Cơ, tuyệt đối họ sẽ là đệ nhất võ tướng trong triều đình! Dưới tay Chu Lệ có một Trấn Bắc hầu, đè bọn chúng đã cất đầu không nổi, lại thêm một Trung quốc công, Định Viễn hầu thế tử, hàng xóm lần này cũng không cần làm.
Hai là đối thủ, tại triều làm quan luôn luôn có những quyền lợi được mất, có bao nhiêu bằng hữu sẽ có bấy nhiêu kẻ địch, Chu Kì Lân cũng tốt, Tiết Trạm cũng thế, vị trí hai người chiếm tuyệt đối không chỉ là một chút, muốn hai người lệch vị trí cũng không phải số ít!
Ba, địch nhân của thái tử, Tiết Trạm cùng Chu Chiêm Cơ là trúc mã với trúc mã, dùng đầu gối nghĩ cũng biết hai người là một phe, mà sau lưng Tiết Trạm là Định Viễn Hầu phủ, sau đó còn có Trấn Bắc hầu phủ, hơn nữa hiện quan hệ thông gia với phủ thái phó, cùng với ngày thường đi cùng phủ Trung quốc công, mạng lưới quan hệ kéo dài qua văn võ lưỡng đạo, sợ dây thừng này đối với kẻ thù địch với thái tử mà nói đúng là đả kích có tính quyết định! Giết hai người vị tất sẽ dao động địa vị của thái tử, nhưng phiền toái tạo thành tuyệt đối cũng không nhỏ.
Ba phương địch nhân mỗi một phương cũng không dung, đều muốn hai người phải chết, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hai người quay về kinh vốn là bí mật mà đi, tin tức Hoàng Thượng bệnh nặng đều bị thái tử hạ lệnh phong tỏa, càng đừng nói chuyện hai người bí mật quay về kinh, kẻ thù bên ngoài nếu có thần thông quảng đại, cũng không thể đột phá giới tuyến mà thái tử phong tỏa, còn tại thời gian ngắn như vậy hội tụ nhân thủ ở trên quan đạo thiết hạ mai phục! Lui một bước mà nói, nếu kẻ thù bên ngoài nếu thực sự có thủ đoạn này, cũng sẽ không bị Đại Minh đè nặng nhiều năm như vậy.
Kẻ thù bên ngoài loại bỏ, thì phải là đối thủ cùng địch nhân của thái tử, mà hai phương này là thái tử không muốn thấy nhất. Đều là con dân Đại Minh, làm quan đồng triều, coi là đồng liêu, chính kiến bất đồng có thể hiệp thương, ích lợi bất đồng phải tự xét lại năng lực tự thân không đủ để cố gắng tiến tới, mà không phải sử dụng thủ đoạn đê tiện chặn giết hai người như thế này.
Vì tư lợi chặn giết hai người, thái tử lại phẫn nộ lại đau lòng, phẫn nộ chính là hai người là rường cột nước nhà, chặn giết hai người chính là dao động sự vững chắc của Đại Minh, đau lòng chính là những tiểu nhân sử dụng thủ đoạn đê tiện bực này cũng là người làm quan trong triều đình Đại Minh, tâm trung của bọn họ đâu? Lòng nhân bọn họ khi ralàm quan đâu? Nghĩa vì đồng nghiệp của bọn họ đâu?
Chuyện Thái tử có thể nghĩ đến, hai người ở trên đường hồi trình đã nghĩ tới rồi, trong lúc nhất thời không khí có phần ngưng trọng, tiểu thái giám khom thắt lưng vội vàng tới rồi.
“Thái tử điện hạ, Hoàng Thượng tỉnh!”
Ba người vẻ mặt lạnh băng, Chu Lệ được thái giám đỡ dựa vào gối mềm, Chu Kì Lân Tiết Trạm hai người hành lễ.
“Chúng thần khấu kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Chu Lệ nỗ lực kéo ra ý cười: “Miễn lễ. Hồi trình có thuận lợi?”
Thái tử giật mình, Chu Kì Lân cúi đầu: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, hết thảy thuận lợi.”
Tiết Trạm thấp mi, phi thường lý giải ý tứ giấu diếm không báo của Chu Kì Lân, thời điểm này có muốn chết cũng không thể lấy sự tình bực này ra nói, thứ nhất làm cho Chu Lệ bận tâm, thứ hai nói cũng không tất tra ra, thứ ba đến thời điểm nguy hiểm này vẫn là ít sinh sự quả thực tốt hơn.
Có hai người tọa trấn, thế cục trong kinh nhất thời ổn trọng không ít, thân thể của Chu Lệ ngày càng lụn bại, đợi cho đến cuối cùng cả ngày ngủ bất tỉnh.
Mỹ nhân phai sắc, anh hùng tuổi xế chiều, đế vương ngũ suy, đây là thiên mệnh khó có thể kháng cự.
Chu Lệ này ném cháu trai đi, trèo lên đế vị, cho dù lịch sử có lưu lại đây là một vị đế vương anh minh, chung quy vẫn là phải ra đi.
Tiếng chuông trầm trọng trong bóng đêm vang lên, thế gia công huân quý tộc sớm có chuẩn bị vẻ mặt bi thống phân phó người hầu hạ xuống những thứ màu sắc tươi đẹp, thay bằng màu trắng thuần, toàn bộ Lễ bộ đợi mệnh, hoàng tự cùng chúng đại thần giữa đau buồn phụng tiếp quý chỉ, dòng họ cáo mệnh thay vào tố trang, chuẩn bị tiến cung khóc than, hết thảy làm từng bước thẳng đến khi hoàng quan nhập lăng tẩm.
Kế tiếp là thái tử đăng cơ.
Đêm trước đăng cơ, Chu Cao Sí một mình đi lên lầu các hoàng cung, nhìn lăng lăng đêm tối nơi xa xuất thần.
Tiết Trạm đứng ở chỗ tối bảo hộ an toàn, ngẩng đầu nhìn không thấy có cái gì trong đêm tối, trong lòng cố gắng lý giải tâm tình lúc này của Chu Cao Sí.
Từ thế tử của Yến vương thành thái tử, hiện giờ lại từ thái tử thành hoàng đế, từ đó đến nay mất thời gian bốn mươi năm, nhìn chung trong lịch sử năm nghìn năm của Trung Hoa không phải là dài nhất, nhưng Tiết Trạm dám cam đoan, tuyệt đối là dành tâm tư nhiều nhất trong số đó.
Thời gian làm thế tử ở kinh thành, cho dù giấu mủi nhọn thường thường tận lực giả ngu, vẫn là có những khi nguy hiểm tánh mạng khó giữ được, thân cha tạo phản, trấn thủ phía sau tâm lực suy kiệt, thật vất vả thân cha đi lên đế vị được phong thái tử, một phải tham dự chính vụ phí sức lao động, hai phải sờ tâm tư của thân cha bảo trụ thân mình, ba phải đề phòng đệ đệ phía dưới ổn tọa ngôi vị thái tử, mỗi một bước đều phải tận tâm tư, mỗi một bước đều phải thận trọng như đi trên băng mỏng, hiện giờ rốt cục phải thành hoàng đế, ngoại nhân cũng phải cảm khái hàng vạn hàng nghìn, càng đừng nói đến bản thân Chu Cao Sí.
Bóng đêm không còn sớm, Tiết Trạm đi lên trước, Chu Cao Sí nghe tiếng quay đầu cười nói: “Lão Hầu gia dưới suối vàng có biết nhất định phi thường vui mừng.”
Vui mừng cái gì? Vui mừng hắn rốt cục sẽ không cô độc sống quãng đời còn lại hay tìm được một cháu dâu nam cho hắn? Tiết Trạm ho nhẹ: “Thái tử điện hạ, thời gian không còn sớm.”
“Bản cung đã biết, giờ đi nghỉ ngơi.” Nói xong Chu Cao Sí tự mình ngây người, nghi ngờ nói: “Rõ ràng hẳn là phải thật cao hứng mới đúng, nhưng vì sao bản cung không một chút vui vẻ?”
Tiết Trạm cúi đầu: “Đây là phúc của thiên hạ thương sinh.”
“Giải thích thế nào?”
“Thái tử điện hạ đã ý thức được, đoạt được địa vị cao không phải chỉ là tôn vinh cao quý, mà là trách nhiệm, làm một hoàng đế, làm một hoàng đế thật là tốt nhân nghĩa yêu dân, tạo phúc cho lê dân bách tính, không phụ Hoàng Thượng nhờ vã, không phụ vạn dân kỳ vọng, hướng về lòng dân, mới được kính ngưỡng muôn đời.”
Thái tử nhất thời cười: “Tiểu tử này nói chuyện chính là như vậy, nhìn như thẳng thắn lại một người yêu làm bộ, dựa theo cách nói của ngươi, hoàng đế tốt chính là ‘nhân nghĩa yêu dân, tạo phúc cho lê dân bách tính ‘ là được?”
Tiết Trạm hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng?”,
Thái tử ngẩn ra, lập tức hoàn hồn: “Đúng, ngươi nói đúng, hoàng đế tốt không phải là ‘nhân nghĩa yêu dân, tạo phúc cho lê dân bách tính’ hay sao?” Cái gì cân bằng thế lực chính trị thanh minh đều là thủ đoạn, cuối cùng cũng không ngoài mấy chữ ‘nhân nghĩa yêu dân, tạo phúc cho lê dân bách tính’ mà thôi, nghĩ nhiều cũng chỉ là tự làm phiền mình, tự tìm phiền não.
Tuy có thanh kiếm lớn là đại duyệt binh bày ra, nhưng cái khó là cũng có kẻ không hề sợ chết ngẫm lại muốn đi thử lưỡi kiếm, để tránh có kẻ bụng dạ khó lường thừa dịp tiên hoàng băng hà dùng vũ lực xâm phạm biên giới, Hùng Sư doanh, Hổ Báo Doanh ở trước đại điển đăng cơ của tân đế liền bát doanh xuất phát, trước đó còn bố binh đề phòng.
Đợi cho thế cục ổn định, tân đế củng cố địa vị, nhoáng một cái đã nhiều năm trôi qua, trong đó dùng võ lực xâm phạm biên giới thử kiếm cũng không ít, nhưng đều bị tinh binh của Đại Minh hung hăng đập trở về! Trong đó không thể thiếu nhân tài kiệt xuất Hùng Sư doanh của Chu Kì Lân cùng với Hổ Báo Doanh của Tiết Trạm. Hùng Sư doanh tinh binh một vạn lập vô số quân công. Hổ Báo Doanh mặc dù nhân số chỉ có một ngàn lại lập mấy hạng quân công trọng đại, làm cho người ta không tưởng được. Trọng đại đến mức đủ để kết cục tả hữu đã định, làm cho người ta ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi, đồng thời cũng không thể không làm cho người ta bội phục!
Dùng đao kiếm rộng mở biên cảnh làm cho hàng xóm chung quanh đêm không thể ngủ ngon, quốc nội chính vụ công tích cũng không nhỏ, Chu Cao Sí trong lịch sử đăng cơ một năm đã tạ thế được Tiết Trạm thay đổi một cách vô tri vô giác, bảo vệ đến mức thân thể long tinh hổ mãnh, thu thập giúp không ít u nhọt trong lịch sử, quốc nội chính vụ thanh minh, hoàng đế cần chính, dân tâm sở hướng, biên cảnh binh hùng tướng mạnh, tương tài suất tài mọc lên như rừng, kẻ không thử kiếm phong lập tức may mắn tự mình thông minh, kẻ thử kiếm phong khóc rống chảy nước mắt nằm úp sấp ôm đùi hô đại ca, cho tới cuối cùng cả biên cảnh toàn bộ yên lặng bình thản, ngôn ngữ không thông không là vấn đề, trên mặt hận không thể cười ra đóa hoa!
Chu Cao Sí vừa nhìn đương nhiên cao hứng, vừa nghe báo cáo đã nghĩ hung hăng khen hai người một phen, lại ngại thánh chỉ khen không đủ long trọng, trực tiếp hạ chỉ bảo hai người quay về kinh, hắn phải tận mặt ngợi khen!
Nhưng lần ngợi khen này lại xảy ra vấn đề, tước vị của Chu Kì Lân đã không thể bỏ thêm, tặng vàng bạc bảo bối Chu Cao Sí ghét bỏ rất tục, thái giám tri kỷ lại thêm một câu, nói Trung quốc công còn chưa cưới vợ, Hoàng Thượng có thể tứ hôn ban long ân, Chu Cao Sí ngẫm lại, chẳng qua là hắn nghĩ cùng với tìm nữ nhi của một đại thần không bằng dứt khoát ban thưởng một công chúa, vừa khéo chính là Chu Cao Sí vừa vặn có một nữ nhi như hoa như ngọc năm nay mới mười sáu.
Trong lòng có ý tưởng, Chu Cao Sí cũng không chuyên quyền độc đoán, đi trước trộm hỏi qua nữ nhi nhà mình, sau đó sẽ tìm Chu Kì Lân thăm dò, nguyên bản nghĩ thầm tám chín phần mười đã sắp thành nhạc phụ, Chu Cao Sí không nghĩ thử một lần còn kém chút nữa là long nhan giận dữ.
Nữ nhi nhà mình như hoa như ngọc vừa mới mười sáu lại có tri thức hiểu lễ nghĩa chẳng lẽ còn không xứng với Chu Kì Lân ngươi? Hiểu là Chu Cao Sí có tâm khoan nhân hậu, như làm cha cũng muốn tức giận ngã ngửa.
“Chẳng lẽ công chúa trẫm phủng ở trong lòng bàn tay, sủng ái hàng vạn hàng nghìn còn không xứng với Chu khanh sao? Vậy Chu khanh là nói một chút muốn tìm lương nữ nhà ai?”
Chu Kì Lân phủ phục hồi đáp: “Công chúa cành vàng lá ngọc dư dả xứng với thần, là thần một giới vũ phu sợ ủy khuất công chúa, “
Chu Cao Sí cực tức giận vỗ hoàng án đang định chửi ầm lên, thái giám ló đầu ra nói: “Hoàng Thượng, Định Viễn hầu thế tử cầu kiến, nói là cấp tốc.”
Chu Cao Sí ấn hạ cơn tức: “Truyền!”
Tiết Trạm vào cửa quỳ xuống bên cạnh Chu Kì Lân, không sợ hãi chết người nói.
“Hoàng Thượng, ta cùng với Trung quốc công Chu Kì Lân tình đầu ý hợp mong rằng Hoàng Thượng thành toàn.”
Chu Cao Sí hít một hơi, thiếu chút nữa không thở ra nổi, tức giận quẳng mạnh cái chén: “Nói hưu nói vượn, hồ ngôn loạn ngữ, quả thực vớ vẩn!”
Tiết Trạm phủ phục: “Trạm cũng không phải hồ ngôn loạn ngữ, thỉnh Hoàng Thượng thành toàn!”
Chu Kì Lân nắm tay căng thẳng, ở cái nhìn chằm chằm của Chu Cao Sí, như trên phủ phục: “Thỉnh Hoàng Thượng thành toàn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất