Chương 1: Nghịch Tiểu Nhi 3 Tuổi Tròn
Diệp Chi Chi: Ba tuổi rưỡi
Nghịch Tiểu Nhi: Ba tuổi tròn.
"Mẹ lớn, hôm nay sinh nhật Tiểu Nhi, mua cho con cái bong bóng đó được không?".
Cái bóng bay ngoài kia cứ đập vào mắt Nghịch Nhi mãi, nhìn không thích cũng thành thích, ba mẹ lớn vừa mới đi mua kem cho Chi Chi về nên cô mới chạy tới xin mua.
Còn chưa để cha mẹ lớn trả lời Diệp Chi Chi đã chạy tới bỏ vào tay cô mấy tờ tiền lẻ rồi bảo, "Cho mày nè, không có bánh kem nên tao mới cho mày tiền mua bóng đó nha, đi mua đi! Cha mẹ và tao sẽ ra xe tờ mày, chậm chạp quá là bỏ mày luôn đó nghe chưa!".
Nói rồi Diệp Chi Chi chạy tới dắt tay ba mẹ lớn rời đi bỏ lại Nghịch Nhi ở đó cùng với đống tiền lẻ trong tay, chú bán bóng bay đứng gần đó thấy bóng lưng Tiểu Nhi cô đơn đứng một mình không cầm lòng nỗi liền đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Nghịch Nhi.
"Con không sao chứ?".
Còn nghĩ Nghịch Nhi đã sớm rơm rớm nước mắt nhưng chú ấy lại không ngờ tới nét mặt đang hiện diện này. Nghịch Tiểu Nhi bình thản một cách khó tin, cô bé dễ thương có nét ngỗ nghịch hoàn toàn không giống ba mẹ nó. Cô quay sang hỏi chú bán bóng bay.
"Chú ơi, chú có túi ni lông màu tối không?".
"Chú có, con muốn làm gì?".
Nghịch Nhi nhìn chú ấy bằng đôi mắt sáng rực, giọng nói trong trẻo cất lên, "Chú bán cho cháu đi".
"Haha, tiểu nhỏ này, con lanh lắm đấy, túi này không bán mà cho con!", chú ấy đưa cho cô một cái túi màu đen bị nhồi nhét trong túi áo và rút một dây bóng bay đưa cho Nghịch Nhi, "Tặng cho con, chúc mừng sinh nhật!".
"Woa, nhưng mà....", đôi mắt sáng rực nhìn quả bóng bay trong tay chú ấy nhưng lại vội nhìn xuống đong đếm lại túm tiền trong tay, chú bán bóng nhìn cô cười tít mắt, "Này là quà sinh nhật cho con, mau ra về đi mọi người đang chờ!".
Chần chừ một lúc cô cũng nhận lấy dây bóng bay chú ấy đưa cho, cô bé cười tít mắt cảm ơn lia lịa.
"Con cảm ơn chú nhiều lắm, chúc chú một ngày tốt lành! Hẹn gặp lại chú sau!".
"Ờ, haha".
Bóng cô khuất sau lùm cây chạy men theo sát bìa hàng rào rừng nguyên sinh, quả nhiên thứ đó còn ở đây!
"Bắt được rồi nha! Cáo con".
Nghịch Nhi giữ chặt sinh vật trong tay giơ lên cao, đôi mắt nó màu vàng hiện lên gương mặt bầu bĩnh trong sáng của Nghịch Nhi vào đấy. Cáo con nhỏ bằng bốn nắm tay đứa bé ba tuổi tròn chụm lại, cô giấu nó vào trong túi ni lông, còn lém lỉnh dặn dò, "Im lặng chị sẽ nuôi em!".
Đôi mắt cáo con mở to nhìn thật rõ gương mặt khả ái đang mỉm cười, nó bất động, im thinh thít nằm yên trong túi, mặc cô bé muốn mang đi đâu thì mang.
Nghịch Tiểu Nhi vừa ra đến bãi đỗ xe bên lề đường đã nghe tiếng quát văng vẳng của người đàn ông đang đứng cạnh đó.
"Làm gì lâu vậy hả? Lên xe đi!".
"Ba mẹ lớn của con đâu, chú là ai?".
Người đàn ông dữ dằn kia đi tới trước mui xe liền xoay lại chỉ tay vào mặt cô, quát.
"Mày mà ra sớm thì tao đâu phải cất công đi từ nhà ra đây! Chờ cả buổi trời, tao tính bỏ về rồi đấy, tới đó đừng có mà khóc!".
Cáo con trong túi động đậy nhẹ hình như đã bị hoảng sợ, cô đưa tay lên trấn an nó rồi ngoan ngoãn leo lên xe ngồi.
Grừ..Grừ..!! Cô đặt cáo nhỏ lên bàn trong phòng tắm, Nghịch Tiểu Nhi thích thú xem xét tiểu cáo từ đầu đến đuôi, hễ động đến bụng nó liền gào lên âm ĩ.
"Đói hả!? Hay đau bụng?", cô chạy lên chạy xuống nhà bếp lấy ít thuốc, đồ ăn và nước uống mang lên phòng. Cáo nhỏ mà ăn khỏe kinh khủng, ăn hết phân nửa phần ăn của cô, uống hết cả chén nước pha với thuốc đau bụng.
"Hì hì, nghe nói thịt cáo ngon lắm! Nhưng mi còn nhỏ xíu à, lại còn xương xóc không nữa chứ!".
Cáo con nằm im thinh trên bàn hướng mắt nhìn Tiểu Nhi luyên thuyên, bé con ba tuổi hành xử trưởng thành một cách khó hiểu. Còn dám bắt cáo về nhà nuôi, không sợ điên lên sẽ cào nát mặt hay sao, ngu ngốc!
Cáo con ngủ rồi, Nghịch Nhi ngồi một mình trên bàn học, cáo con được tắm rửa sạch sẽ ngủ yên một góc trong chăn nằm trên giường. Nghịch Tiểu Nhi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cuối cùng chuông điện thoại cũng vang lên, cô bé lập tức bắt máy để lên tai, nét mặt hớn hở.
"Mẹ ơi! Là con đây, mẹ khỏe không? Cha có ở cạnh mẹ không?".
Người phụ nữ có gương mặt phúc hậu vỏn vẹn trong chiếc màn hình nhỏ cười ôn nhu nhìn cô một lúc lâu, bà dịu dàng đáp lại, "Có, cha mẹ đều ở đây để gọi hỏi thăm cô con gái bé nhỏ của cha mẹ! Con có khỏe không?".
Ẩn sâu trong đôi mắt sâu thẳm hiền từ kia chính là nỗi mất mát, nhớ thương tột cùng, con gái ở ngay trước mặt nhưng lại chẳng thể vuốt ve mái tóc, không thể chăm sóc, không thể ở cạnh...
"Con rất khỏe ạ, cha mẹ phải giữ gìn sức khỏe nha! Kì nghỉ sắp tới chắc cha mẹ lại không thể về rồi, không sao đâu, bởi vì dì sẽ đưa con và chị họ đi chơi nên con sẽ không buồn gì hết! Cha mẹ đừng lo cho con!".
Nghịch Tiểu Nhi vui vẻ cười đến tít mắt, cuộc thoại kéo dài trong mấy phút ngắn ngủi, cô cố tình kết thúc cuộc gọi trước khi nước mắt mẹ lại rơi xuống vì thương xót cho cô, vành mắt bà từ lúc nghe câu đầu tiên đã ửng đỏ, toàn để cho cha nói thay... thật là.
"Chưa ngủ nữa sao! Bé con thức khuya là có quầng thâm mắt đó nha".
Cáo con từ trên giường nhảy vọt xuống đi tới bên cạnh cô, Nghịch Nhi bế nó lên ôm vào lòng, nó cố vùng vẫy ra khỏi tay cô nhảy xuống cào cấu vào đôi tất hoa cao đến đầu gối đến mức bung chỉ.
"Làm gì vậy?".
Tất tuột xuống được một nửa liền lộ ra những vết thâm bầm tím chằng chịt cả bắp chân, nó dụi dụi mặt vào chân cô, lớp lông mềm mại xoa dịu những vết thương không rỉ máu, Nghịch Tiểu Nhi mỉm cười vuốt đầu nó bế lên giường.
"Ngủ thôi, kệ nó đi!".
Nghịch Tiểu Nhi: Ba tuổi tròn.
"Mẹ lớn, hôm nay sinh nhật Tiểu Nhi, mua cho con cái bong bóng đó được không?".
Cái bóng bay ngoài kia cứ đập vào mắt Nghịch Nhi mãi, nhìn không thích cũng thành thích, ba mẹ lớn vừa mới đi mua kem cho Chi Chi về nên cô mới chạy tới xin mua.
Còn chưa để cha mẹ lớn trả lời Diệp Chi Chi đã chạy tới bỏ vào tay cô mấy tờ tiền lẻ rồi bảo, "Cho mày nè, không có bánh kem nên tao mới cho mày tiền mua bóng đó nha, đi mua đi! Cha mẹ và tao sẽ ra xe tờ mày, chậm chạp quá là bỏ mày luôn đó nghe chưa!".
Nói rồi Diệp Chi Chi chạy tới dắt tay ba mẹ lớn rời đi bỏ lại Nghịch Nhi ở đó cùng với đống tiền lẻ trong tay, chú bán bóng bay đứng gần đó thấy bóng lưng Tiểu Nhi cô đơn đứng một mình không cầm lòng nỗi liền đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Nghịch Nhi.
"Con không sao chứ?".
Còn nghĩ Nghịch Nhi đã sớm rơm rớm nước mắt nhưng chú ấy lại không ngờ tới nét mặt đang hiện diện này. Nghịch Tiểu Nhi bình thản một cách khó tin, cô bé dễ thương có nét ngỗ nghịch hoàn toàn không giống ba mẹ nó. Cô quay sang hỏi chú bán bóng bay.
"Chú ơi, chú có túi ni lông màu tối không?".
"Chú có, con muốn làm gì?".
Nghịch Nhi nhìn chú ấy bằng đôi mắt sáng rực, giọng nói trong trẻo cất lên, "Chú bán cho cháu đi".
"Haha, tiểu nhỏ này, con lanh lắm đấy, túi này không bán mà cho con!", chú ấy đưa cho cô một cái túi màu đen bị nhồi nhét trong túi áo và rút một dây bóng bay đưa cho Nghịch Nhi, "Tặng cho con, chúc mừng sinh nhật!".
"Woa, nhưng mà....", đôi mắt sáng rực nhìn quả bóng bay trong tay chú ấy nhưng lại vội nhìn xuống đong đếm lại túm tiền trong tay, chú bán bóng nhìn cô cười tít mắt, "Này là quà sinh nhật cho con, mau ra về đi mọi người đang chờ!".
Chần chừ một lúc cô cũng nhận lấy dây bóng bay chú ấy đưa cho, cô bé cười tít mắt cảm ơn lia lịa.
"Con cảm ơn chú nhiều lắm, chúc chú một ngày tốt lành! Hẹn gặp lại chú sau!".
"Ờ, haha".
Bóng cô khuất sau lùm cây chạy men theo sát bìa hàng rào rừng nguyên sinh, quả nhiên thứ đó còn ở đây!
"Bắt được rồi nha! Cáo con".
Nghịch Nhi giữ chặt sinh vật trong tay giơ lên cao, đôi mắt nó màu vàng hiện lên gương mặt bầu bĩnh trong sáng của Nghịch Nhi vào đấy. Cáo con nhỏ bằng bốn nắm tay đứa bé ba tuổi tròn chụm lại, cô giấu nó vào trong túi ni lông, còn lém lỉnh dặn dò, "Im lặng chị sẽ nuôi em!".
Đôi mắt cáo con mở to nhìn thật rõ gương mặt khả ái đang mỉm cười, nó bất động, im thinh thít nằm yên trong túi, mặc cô bé muốn mang đi đâu thì mang.
Nghịch Tiểu Nhi vừa ra đến bãi đỗ xe bên lề đường đã nghe tiếng quát văng vẳng của người đàn ông đang đứng cạnh đó.
"Làm gì lâu vậy hả? Lên xe đi!".
"Ba mẹ lớn của con đâu, chú là ai?".
Người đàn ông dữ dằn kia đi tới trước mui xe liền xoay lại chỉ tay vào mặt cô, quát.
"Mày mà ra sớm thì tao đâu phải cất công đi từ nhà ra đây! Chờ cả buổi trời, tao tính bỏ về rồi đấy, tới đó đừng có mà khóc!".
Cáo con trong túi động đậy nhẹ hình như đã bị hoảng sợ, cô đưa tay lên trấn an nó rồi ngoan ngoãn leo lên xe ngồi.
Grừ..Grừ..!! Cô đặt cáo nhỏ lên bàn trong phòng tắm, Nghịch Tiểu Nhi thích thú xem xét tiểu cáo từ đầu đến đuôi, hễ động đến bụng nó liền gào lên âm ĩ.
"Đói hả!? Hay đau bụng?", cô chạy lên chạy xuống nhà bếp lấy ít thuốc, đồ ăn và nước uống mang lên phòng. Cáo nhỏ mà ăn khỏe kinh khủng, ăn hết phân nửa phần ăn của cô, uống hết cả chén nước pha với thuốc đau bụng.
"Hì hì, nghe nói thịt cáo ngon lắm! Nhưng mi còn nhỏ xíu à, lại còn xương xóc không nữa chứ!".
Cáo con nằm im thinh trên bàn hướng mắt nhìn Tiểu Nhi luyên thuyên, bé con ba tuổi hành xử trưởng thành một cách khó hiểu. Còn dám bắt cáo về nhà nuôi, không sợ điên lên sẽ cào nát mặt hay sao, ngu ngốc!
Cáo con ngủ rồi, Nghịch Nhi ngồi một mình trên bàn học, cáo con được tắm rửa sạch sẽ ngủ yên một góc trong chăn nằm trên giường. Nghịch Tiểu Nhi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cuối cùng chuông điện thoại cũng vang lên, cô bé lập tức bắt máy để lên tai, nét mặt hớn hở.
"Mẹ ơi! Là con đây, mẹ khỏe không? Cha có ở cạnh mẹ không?".
Người phụ nữ có gương mặt phúc hậu vỏn vẹn trong chiếc màn hình nhỏ cười ôn nhu nhìn cô một lúc lâu, bà dịu dàng đáp lại, "Có, cha mẹ đều ở đây để gọi hỏi thăm cô con gái bé nhỏ của cha mẹ! Con có khỏe không?".
Ẩn sâu trong đôi mắt sâu thẳm hiền từ kia chính là nỗi mất mát, nhớ thương tột cùng, con gái ở ngay trước mặt nhưng lại chẳng thể vuốt ve mái tóc, không thể chăm sóc, không thể ở cạnh...
"Con rất khỏe ạ, cha mẹ phải giữ gìn sức khỏe nha! Kì nghỉ sắp tới chắc cha mẹ lại không thể về rồi, không sao đâu, bởi vì dì sẽ đưa con và chị họ đi chơi nên con sẽ không buồn gì hết! Cha mẹ đừng lo cho con!".
Nghịch Tiểu Nhi vui vẻ cười đến tít mắt, cuộc thoại kéo dài trong mấy phút ngắn ngủi, cô cố tình kết thúc cuộc gọi trước khi nước mắt mẹ lại rơi xuống vì thương xót cho cô, vành mắt bà từ lúc nghe câu đầu tiên đã ửng đỏ, toàn để cho cha nói thay... thật là.
"Chưa ngủ nữa sao! Bé con thức khuya là có quầng thâm mắt đó nha".
Cáo con từ trên giường nhảy vọt xuống đi tới bên cạnh cô, Nghịch Nhi bế nó lên ôm vào lòng, nó cố vùng vẫy ra khỏi tay cô nhảy xuống cào cấu vào đôi tất hoa cao đến đầu gối đến mức bung chỉ.
"Làm gì vậy?".
Tất tuột xuống được một nửa liền lộ ra những vết thâm bầm tím chằng chịt cả bắp chân, nó dụi dụi mặt vào chân cô, lớp lông mềm mại xoa dịu những vết thương không rỉ máu, Nghịch Tiểu Nhi mỉm cười vuốt đầu nó bế lên giường.
"Ngủ thôi, kệ nó đi!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất