Chương 76: Nóng Vội
“Chị muốn làm gì, tự nhiên lại đưa em tới chỗ này?”.
Cô đỗ xe trước một tiệm hớt tóc, dự cảm mách bảo mái tóc cậu sắp lìa khỏi đầu, cậu giữ chặt cái nón trên đầu nhìn động tác của Nghịch Tiểu Nhi đang thành thục tháo dây an toàn, tắt xe rút chìa khóa khỏi ổ bỏ vào túi xách rồi mở cửa xe ra ngoài, đi vòng qua chỗ cậu mở cửa ra túm lấy cổ áo của thằng nhóc xách vào trong tiệm.
“Chị… chị thả em xuống, em không muốn cắt tóc đâu, chị…!!!”.
An Dĩ Dương khóc lóc thảm thiết nhưng vào tay cô rồi thì có chạy đằng trời. Nghịch Tiểu Nhi xách nhóc nhỏ vào cửa tiệm khiến ai nấy cũng đều ngoái nhìn, cô vứt cậu lên trên ghế, thợ cắt tóc nhìn cậu rồi lại nhìn cô, hoang mang tột độ.
“Người ngất rồi thì có cắt không?”.
“Cắt đi, còn khó quá thì cứ cạo luôn cho nhanh!”.
Nửa tiếng sau An Dĩ Dương tỉnh lại thì đã thấy cái trần nhà nâu gỗ quen mắt đập vào trước mặt, cậu ngồi dậy dụi mắt mừng thầm ngỡ vừa rồi chỉ là giấc mơ nhưng giây sau đã cảm thấy trống thiếu khi có cơn gió từ bên ngoài cửa lùa vào mặt mát rượi.
“NGHỊCH TIỂU NHI!!! CHỊ RA ĐÂY CHO TÔI, TRẢ KIỂU TÓC CŨ CHO TÔI!!”.
“RẦM!!!”, Nghịch Tiểu Nhi đứng trong bếp đang pha cà phê thì đùng đùng đập bàn mạnh một cái, ánh mắt như tia lửa quét tới tên đang ngồi trên ghế không biết thân biết phận.
“Còn la lói nữa là tôi cạo sạch đầu cậu luôn có tin không?”.
“Chị có quyền gì mà muốn cắt là cắt tóc tôi chứ?”.
“QUYỀN!!”, cô chụp con dao đang ở trên bàn phang tới cắm xuống tấm thảm ngay sát bên chân cậu, “VÌ - TÔI - LÀ - CHỦ - NHÀ!”.
“Chị… chị quá đáng lắm… hức… hức… “.
An Dĩ Dương từng nghe Hắc Quản nói Nghịch Tiểu Nhi rất dễ mềm lòng khi nhìn thấy người khác khóc. Cô dám chọc cho cậu khóc thì giờ phải tới dỗ mà thôi… hehe.
Dĩ Dương khóc sướt mướt một hồi vẫn chưa thấy dấu hiệu khả quan mấy rồi chợt thấy cô xách ly cà phê tới chỗ mình thì càng khóc to tiếng hơn nhưng cậu lại không ngờ rằng cô lại một mạch đi luôn qua chỗ cậu mà tiến ra bên ngoài, còn không quên mắng.
“Ồn ào thật, nghe như tiếng heo kêu đói ấy!”.
“Ặc… chị… chị… chị đứng lại cho tôi… tôi phải đánh với chị một trận phân thắng thua… đứng lại đó!”.
Cậu xốc nổi đứng bật dậy chạy theo sau Nghịch Tiểu Nhi, cô vừa ra tới mở cổng cho Luyến Tư vào thì một cái đùng lớn phát ra ngay sau lưng bọn cô. Cô thở hắt ra một tiếng còn Luyến Tư thì nghiêng đầu đưa mắt nhìn vào trong thì thấy An Dĩ Dương đang nằm cắm mặt trên đất, máu mũi lại chảy ra ào ạt, cô hốt hoảng chạy tới đỡ cậu dậy.
“Trời ơi, em có sao không vậy? Cậu giúp mình lấy khăn giấy trong túi ra với”.
Cô vừa lấy túi lên vừa lườm tên nhóc kia bằng một ánh mắt hết sức thân thiện.
“Cậu mặc kệ nó, nó thích tự tra tấn thế đấy!”.
“Cậu đừng mắng nữa, trẻ con chơi chạy nhảy té là chuyện bình thường thôi, đợi chút sắp xong rồi!”.
An Dĩ Dương lâu ngày mới cảm nhận được cảm giác dịu dàng như bàn tay mẹ thế này. Cậu cứ tưởng anh trai có bạn gái, bạn gái anh sẽ cực kì nuông chiều đứa em trai này nhưng hiện thực lại quá tàn khốc, chị ta còn ác độc hơn cả anh trai cậu.
“Chị gái này, chị tên là gì?”.
“Hoa có chủ, dẹp ngay cái suy nghĩ lệch lạc vô liêm sỉ đó đi!”.
Nghịch Tiểu Nhi kéo tay cô đi vào trong, bỏ thằng nhóc con kia một cục đầu trắng bạch ngồi bệch trên nền cỏ nhân tạo, máu thấm ướt cả cục giấy Luyến Tư vừa nhét vào mũi cho cậu. Chợt cậu đứng bật dậy, chau chuốt lại đầu tóc, lấy điện thoại ra soi kĩ từng đường chân tơ kẻ tóc rồi lại chạy vào trong nhà.
Trái tim lay động cảm giác thật sảng khoái.
“Sau này mỗi ngày mình đều sẽ tới ôn thi cùng cậu, cố lên nhé!”.
“Cảm ơn cậu nhé! Nghỉ cũng khá lâu nên kiến thức trong đầu mình đang bị hao mòn”.
Cô và Luyến Tư yên vị trong phòng học bài, một lát sau thì cánh cửa lại được đẩy vào. An Dĩ Dương đi vào với khây nước trên tay cùng với nụ cười rạng rỡ.
“Em mang nước vào cho các chị nè!”.
Luyến Tư nhận lấy hai ly nước đá rồi đưa cho cô một ly, nở nụ cười hiền từ với cậu ta nói, “Chị cảm ơn nha”.
Nghịch Tiểu Nhi vốn không còn quan tâm tới chuyện của bọn họ, cô đang chăm chú làm sấp đề đang photo dần ra ở chiếc máy photo ở góc phòng.
Thời gian cứ thế tấm tắc trôi qua, ngày nào Luyến Tư cũng đến nhà học bài cùng cô và y như mọi khi An Dĩ Dương đều đến làm phiền khoảng giữa chừng. Một hôm nọ, sau khi cô ra ngoài nói chuyện với Kỷ Hành Dục gần ba mươi phút thì trở về phòng, vừa lên đến cầu thang cô đã nghe thấy tiếng nói chuyện lớn.
“Em đã điều tra rồi, tên kia là một tên hèn nhát, chỉ bằng chút chuyện cỏn con đã không thèm quan tâm tới chị, chị còn để ý hắn làm gì?”.
Giọng Luyến Tư dần trở nên run rẩy như sắp bật khóc.
“Đó là chuyện của tôi, tôi không có cảm giác gì vói cậu cả, đừng làm phiền tôi nữa, nếu không từ mai tôi sẽ nói với cậu ấy sang nhà tôi học đấy!”.
An Dĩ Dương vừa bất lực vừa không dám làm quá vì sợ sẽ dọa cho Luyến Tư sợ, cậu vẫn cố nói.
“Được rồi, em không làm phiền chị là được đúng không?”.
Rồi cậu ra khỏi phòng, Nghịch Tiểu Nhi sau khi thấy cậu đã đi mất mới từ trong phòng sách bên cạnh đi ra, cô về phòng thì thấy Luyến Tư đã tràn ra hai dòng nước mắt.
“Tiểu Nhi, mình… hức… hức…!”.
Nghịch Nhi đi tới ôm lấy cô, giọng nhỏ nhẹ.
“Mình giúp cậu tìm cậu ấy nói cho rõ được không?”.
“…!”.
“Được vậy cậu ngồi đây cho bình tĩnh lại, ổn rồi chúng ta liền đi! Chần chừ mãi chỉ khiến cậu khổ sở thêm thôi”.
“Uhm… cảm ơn cậu!”.
Cô đỗ xe trước một tiệm hớt tóc, dự cảm mách bảo mái tóc cậu sắp lìa khỏi đầu, cậu giữ chặt cái nón trên đầu nhìn động tác của Nghịch Tiểu Nhi đang thành thục tháo dây an toàn, tắt xe rút chìa khóa khỏi ổ bỏ vào túi xách rồi mở cửa xe ra ngoài, đi vòng qua chỗ cậu mở cửa ra túm lấy cổ áo của thằng nhóc xách vào trong tiệm.
“Chị… chị thả em xuống, em không muốn cắt tóc đâu, chị…!!!”.
An Dĩ Dương khóc lóc thảm thiết nhưng vào tay cô rồi thì có chạy đằng trời. Nghịch Tiểu Nhi xách nhóc nhỏ vào cửa tiệm khiến ai nấy cũng đều ngoái nhìn, cô vứt cậu lên trên ghế, thợ cắt tóc nhìn cậu rồi lại nhìn cô, hoang mang tột độ.
“Người ngất rồi thì có cắt không?”.
“Cắt đi, còn khó quá thì cứ cạo luôn cho nhanh!”.
Nửa tiếng sau An Dĩ Dương tỉnh lại thì đã thấy cái trần nhà nâu gỗ quen mắt đập vào trước mặt, cậu ngồi dậy dụi mắt mừng thầm ngỡ vừa rồi chỉ là giấc mơ nhưng giây sau đã cảm thấy trống thiếu khi có cơn gió từ bên ngoài cửa lùa vào mặt mát rượi.
“NGHỊCH TIỂU NHI!!! CHỊ RA ĐÂY CHO TÔI, TRẢ KIỂU TÓC CŨ CHO TÔI!!”.
“RẦM!!!”, Nghịch Tiểu Nhi đứng trong bếp đang pha cà phê thì đùng đùng đập bàn mạnh một cái, ánh mắt như tia lửa quét tới tên đang ngồi trên ghế không biết thân biết phận.
“Còn la lói nữa là tôi cạo sạch đầu cậu luôn có tin không?”.
“Chị có quyền gì mà muốn cắt là cắt tóc tôi chứ?”.
“QUYỀN!!”, cô chụp con dao đang ở trên bàn phang tới cắm xuống tấm thảm ngay sát bên chân cậu, “VÌ - TÔI - LÀ - CHỦ - NHÀ!”.
“Chị… chị quá đáng lắm… hức… hức… “.
An Dĩ Dương từng nghe Hắc Quản nói Nghịch Tiểu Nhi rất dễ mềm lòng khi nhìn thấy người khác khóc. Cô dám chọc cho cậu khóc thì giờ phải tới dỗ mà thôi… hehe.
Dĩ Dương khóc sướt mướt một hồi vẫn chưa thấy dấu hiệu khả quan mấy rồi chợt thấy cô xách ly cà phê tới chỗ mình thì càng khóc to tiếng hơn nhưng cậu lại không ngờ rằng cô lại một mạch đi luôn qua chỗ cậu mà tiến ra bên ngoài, còn không quên mắng.
“Ồn ào thật, nghe như tiếng heo kêu đói ấy!”.
“Ặc… chị… chị… chị đứng lại cho tôi… tôi phải đánh với chị một trận phân thắng thua… đứng lại đó!”.
Cậu xốc nổi đứng bật dậy chạy theo sau Nghịch Tiểu Nhi, cô vừa ra tới mở cổng cho Luyến Tư vào thì một cái đùng lớn phát ra ngay sau lưng bọn cô. Cô thở hắt ra một tiếng còn Luyến Tư thì nghiêng đầu đưa mắt nhìn vào trong thì thấy An Dĩ Dương đang nằm cắm mặt trên đất, máu mũi lại chảy ra ào ạt, cô hốt hoảng chạy tới đỡ cậu dậy.
“Trời ơi, em có sao không vậy? Cậu giúp mình lấy khăn giấy trong túi ra với”.
Cô vừa lấy túi lên vừa lườm tên nhóc kia bằng một ánh mắt hết sức thân thiện.
“Cậu mặc kệ nó, nó thích tự tra tấn thế đấy!”.
“Cậu đừng mắng nữa, trẻ con chơi chạy nhảy té là chuyện bình thường thôi, đợi chút sắp xong rồi!”.
An Dĩ Dương lâu ngày mới cảm nhận được cảm giác dịu dàng như bàn tay mẹ thế này. Cậu cứ tưởng anh trai có bạn gái, bạn gái anh sẽ cực kì nuông chiều đứa em trai này nhưng hiện thực lại quá tàn khốc, chị ta còn ác độc hơn cả anh trai cậu.
“Chị gái này, chị tên là gì?”.
“Hoa có chủ, dẹp ngay cái suy nghĩ lệch lạc vô liêm sỉ đó đi!”.
Nghịch Tiểu Nhi kéo tay cô đi vào trong, bỏ thằng nhóc con kia một cục đầu trắng bạch ngồi bệch trên nền cỏ nhân tạo, máu thấm ướt cả cục giấy Luyến Tư vừa nhét vào mũi cho cậu. Chợt cậu đứng bật dậy, chau chuốt lại đầu tóc, lấy điện thoại ra soi kĩ từng đường chân tơ kẻ tóc rồi lại chạy vào trong nhà.
Trái tim lay động cảm giác thật sảng khoái.
“Sau này mỗi ngày mình đều sẽ tới ôn thi cùng cậu, cố lên nhé!”.
“Cảm ơn cậu nhé! Nghỉ cũng khá lâu nên kiến thức trong đầu mình đang bị hao mòn”.
Cô và Luyến Tư yên vị trong phòng học bài, một lát sau thì cánh cửa lại được đẩy vào. An Dĩ Dương đi vào với khây nước trên tay cùng với nụ cười rạng rỡ.
“Em mang nước vào cho các chị nè!”.
Luyến Tư nhận lấy hai ly nước đá rồi đưa cho cô một ly, nở nụ cười hiền từ với cậu ta nói, “Chị cảm ơn nha”.
Nghịch Tiểu Nhi vốn không còn quan tâm tới chuyện của bọn họ, cô đang chăm chú làm sấp đề đang photo dần ra ở chiếc máy photo ở góc phòng.
Thời gian cứ thế tấm tắc trôi qua, ngày nào Luyến Tư cũng đến nhà học bài cùng cô và y như mọi khi An Dĩ Dương đều đến làm phiền khoảng giữa chừng. Một hôm nọ, sau khi cô ra ngoài nói chuyện với Kỷ Hành Dục gần ba mươi phút thì trở về phòng, vừa lên đến cầu thang cô đã nghe thấy tiếng nói chuyện lớn.
“Em đã điều tra rồi, tên kia là một tên hèn nhát, chỉ bằng chút chuyện cỏn con đã không thèm quan tâm tới chị, chị còn để ý hắn làm gì?”.
Giọng Luyến Tư dần trở nên run rẩy như sắp bật khóc.
“Đó là chuyện của tôi, tôi không có cảm giác gì vói cậu cả, đừng làm phiền tôi nữa, nếu không từ mai tôi sẽ nói với cậu ấy sang nhà tôi học đấy!”.
An Dĩ Dương vừa bất lực vừa không dám làm quá vì sợ sẽ dọa cho Luyến Tư sợ, cậu vẫn cố nói.
“Được rồi, em không làm phiền chị là được đúng không?”.
Rồi cậu ra khỏi phòng, Nghịch Tiểu Nhi sau khi thấy cậu đã đi mất mới từ trong phòng sách bên cạnh đi ra, cô về phòng thì thấy Luyến Tư đã tràn ra hai dòng nước mắt.
“Tiểu Nhi, mình… hức… hức…!”.
Nghịch Nhi đi tới ôm lấy cô, giọng nhỏ nhẹ.
“Mình giúp cậu tìm cậu ấy nói cho rõ được không?”.
“…!”.
“Được vậy cậu ngồi đây cho bình tĩnh lại, ổn rồi chúng ta liền đi! Chần chừ mãi chỉ khiến cậu khổ sở thêm thôi”.
“Uhm… cảm ơn cậu!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất