Chương 82
Nghịch Tiểu Nhi bên đây ngày đêm nói nhớ thương hắn nhưng hành động lại trái ngược hoàn toàn, mỗi khi hắn có cơ hội cầm chiếc điện thoại lên đều thấy cô đăng hình tự sướng với hai chiếc má siêu cấp đáng yêu, hắn hỏi thì Nghịch Nhi bảo cô đăng ảnh là để cho hắn ngắm rồi sau đó biện đủ trăm đường lý do cuối cùng làm hắn quên bén chuyện chất vấn mà quay ra làm hòa khi nào không hay.
Kỷ Hành Dục bên này sống những ngày tháng bận rộn, hắn làm việc quần quật từ sáng tới tối cùng với Tô Nhật và Chu Đảo xong vẫn không tài nào lấy lòng được Nghịch Tử Thiên, cha cô vẫn một mặt nghiêm túc khi hắn cố lấy lòng.
Cha vợ khó tính quá! Anh nhớ vợ quá!
Hắn bên này ngày ngày chui rúc vào khoảng trống trong tim khóc một trận đau thương, hắn không cam tâm, tại sao yêu nhau lại phải chia cắt nhau như thế này, hắn hối hận rồi, hắn muốn cưới cô ngay bây giờ.
Ngày nọ hắn vào phòng đưa giấy tờ cho Nghịch Tử Thiên thì nghe loáng thoáng họ đang bàn chuyện Nghịch Nhi đi du học. Hắn đã nghe cô nói vấn đề này vào mấy hôm trước, Nghịch Nhi khá thích Áo nhưng Nghịch Tử Thiên lại muốn con gái đến Úc học và cô đã không từ chối, hiện giờ Nghịch Nhi có lẽ đang trên máy bay đến Úc, một đất nước xa lạ, chăm chỉ học hành trong 4 năm.
…
Trong sân bay quốc tế, Nghịch Tiểu Nhi tay kéo vali, tay cầm điện thoại đang nói chuyện với ai đó. Gương mặt cô mang nét thanh thoát nhẹ nhàng, chiếc kính mát che khuất gần nửa mặt, che đi đôi mắt xinh đẹp biết cười.
Cô dừng lại trước đường đi, hẳn là đang chờ xe tới đón về nhà nghỉ ngơi, trong quá trình nghe điện thoại ý cười trên gương mặt cô chưa từng vụt tắt.
“Nếu mấy tháng tới có dự án bên đấy anh sẽ tới thăm em còn giờ thì…!”.
Hắn bên đây vừa nói vừa buồn tủi nhìn Nghịch Tử Thiên đang cau mày vẽ bản thiết kế ở trong phòng, căn phòng nào có ông ấy đều ngột ngạt đến khó thở.
Nghịch Tiểu Nhi nghe hắn kể khổ chỉ biết cười trừ.
“Cha đã lo hết chuyện bên đây cho em rồi, từ chỗ ăn ngủ nghỉ tới đường đi học mỗi ngày đều có người đưa đón”.
Phải vậy, Nghịch Tử Thiên muốn cô có một môi trường thuận lợi nhất để hoàn thành việc học. Chuyện học hành cô đã có cha lo nhưng ngoài ra cô còn cần một công việc để rèn luyện bản thân. Đại học không chỉ để học!
Nghịch Tiểu Nhi trở về khách sạn, đừng nói mối quan hệ của cô chỉ gói gọn trong nước, ha, đã là người hướng ngoại thì đâu đâu cũng là các mối quan hệ tốt. Nghịch Tiểu Nhi liên hệ với số điện thoại được ghi trong quyển sổ tay nhỏ. Đầu dây bên kia nghe máy là một giọng phụ nữ trầm.
“Công ty T xin nghe!”.
“Tôi là Nghịch Tiểu Nhi, tôi đã nộp đơn vào công ty các vị nửa tháng trước và đã nhận được thông báo gặp mặt, chúng ta có thể gặp nhau khi nào?”.
“Vâng tôi nhớ ra cô rồi. Sếp tôi vào lúc 3h chiều nay sẽ trống lịch hai tiếng đến 5h, tôu sẽ báo cáo sếp và gửi địa chỉ vào email cho cô sau”.
“Tôi biết rồi, chào tạm biệt!”.
“Tạm biệt, chúc cô một ngày tốt lành”.
Nghịch Tiểu Nhi ngã người ra đệm, hai mắt cô nhắm hờ lại, thay đổi giờ giấc làm cô mệt mỏi quá, rồi ngủ quên khi nào không hay.
2h chiều, Nghịch Nhi bị gọi dậy bởi người phục vụ thức ăn cô đặt từ trước, cô đã đặt một suất cơm cùng với một ly nước, vừa ăn cô vừa tra hộp email, người bên đó đã gửi địa chỉ cho cô từ vài tiếng trước, tra map thì thấy vị trí đấy cách không xa mấy khách sạn cô đang ở, quả không hổ là “ông trời” thương cô nhất, từ những việc nhỏ nhặt cũng trở nên tốt nhất.
Nghịch Nhi ăn xong thì gọi cho tài xế tới đón cô đi. Anh ấy là một tài xế trẻ cùng quốc tịch với cô, theo cô từ bên kia sang tận đây làm tài xế, mặt mày khá sáng sủa, đeo kính.
“Anh tên là gì vậy?”.
Vị kia nghe thấy câu hỏi thì bình tĩnh đáp một cách từ tốn.
“Tôi tên là Viễn Cận, cô muốn gọi tôi sao cũng được”.
Cái tên nghe hợp với anh lắm, vừa viễn vừa cận hội tụ đủ nhân tố luôn.
“Tôi hay gọi chú Chu Đảo là A Đảo nên tôi gọi anh cũng là A Cận luôn nhé?”.
“Vâng!”, chần chừ một lúc Viễn Cận nói tiếp, “Thật là tôi và anh ấy là anh em họ, chúng tôi cũng cùng tuổi!”.
Cùng tuổi á? Vậy một người cô kêu bằng chú một kêu bằng anh cũng có hơi kì… thôi vậy, ai bảo nhìn Chu Đảo vừa tận tụy vừa chính chắn hơn thì cô gọi bằng chú thôi, còn anh ta thì nhìn như sinh viên mới ra trường vậy.
Nói chuyện được vài câu thì cũng tới nơi. Chiếc ô tô trắng đỗ trước một nhà hàng sang trọng, cô tự hỏi rồi kiểm tra một lần nữa, rõ là không nhầm địa chỉ mà, hay cô ta đã copy past nhầm email cô với đối tác lớn khác, thôi kệ, tới nơi rồi thì vào thử xem sao.
“Anh cứ đi làm việc của mình đi, xong tôi sẽ gọi cho anh!”
“Công việc của tôi là đi theo cô!”.
“Vậy anh chờ trong xe nhé?”.
“Vâng!”, Viễn Cận đi tới trước mặt cô, mượn điện thoại Nghịch Nhi sau đó áp hai chiếc lưng điện thoại của bọn họ vào với nhau, một tiếng “Tít!” cất lên sau đó anh trả điện thoại lại cho cô, giơ màn hình điện thoại của mình lên nói.
“Khi có việc cần tôi gấp hãy lắc điện thoại, tôi sẽ tới ngay!”.
“Hay vậy sao? Mà tôi có chuyện gì được chứ?”.
“Phòng vẫn hơn!”.
“Được rồi, giờ thì tôi biết tại sao cha lại chọn anh theo tôi sang đây rồi, tôi phải nói cha tăng lương cho anh!”.
“Cảm ơn cô chủ!”.
Xong cô đi vào nhà hàng, Viễn Cận cũng dời xe sang nơi đối diện rồi ngồi yên vị chờ cô. Chốc lát trước nhà hàng đã xuất hiện một chiếc ô tô lớn với màu xanh min không thể không nổi hơn được nữa, bước xuống xe cửa ngoài là một người phụ nữ, cô ta vừa xuống xe liền bung ô ra rồi đi vào mở cửa trong.
Một người đàn ông cao lớn mặc vest đen, đôi giày da bên dưới còn đính một hạt sáng lấp lánh ở sau gót, hẳn là viên kim cương huyền thoại của người giàu rồi. Viễn Cận nhìn người đàn ông kia cũng tầm tuổi Nghịch Tử Thiên nhưng để mà so về phong độ thì còn khuya mới bằng, Nghịch Tử Thiên là một người kín đáo, ông chỉ đam mê với nghề nghiệp chứ không ham xuất hiện nhiều trước mặt mọi người khi có dịp, nhưng mỗi lúc ông đi đâu đều sẽ cho tất cả mọi người cùng đi trải nghiệm, ông không bao giờ làm nổi bật mình hơn người khác nhưng mọi người đều tôn trọng ông, tôn sùng ông trước đối thủ.
Viễn Cận nghĩ nghĩ một hồi… cứ thấy có gì đó không ổn…
“Tiểu thư mới đến đây trưa nay, cô ấy không đến trường đại học xem mà đến nhà hàng làm gì nhỉ? Cô ấy dùng bữa ở đây ư? Hay gặp ai đó, sao khi nảy mình không hỏi kĩ nhỉ? Sai sót quá, mình có nên báo với ông chủ không? Lỡ ông chủ đang bận thì sao? Hay mình gọi cho Chu Đảo, mà nhỡ anh ấy đang chở ông bà chủ thì sao… mình làm gì mới đúng đây?”.
Kỷ Hành Dục bên này sống những ngày tháng bận rộn, hắn làm việc quần quật từ sáng tới tối cùng với Tô Nhật và Chu Đảo xong vẫn không tài nào lấy lòng được Nghịch Tử Thiên, cha cô vẫn một mặt nghiêm túc khi hắn cố lấy lòng.
Cha vợ khó tính quá! Anh nhớ vợ quá!
Hắn bên này ngày ngày chui rúc vào khoảng trống trong tim khóc một trận đau thương, hắn không cam tâm, tại sao yêu nhau lại phải chia cắt nhau như thế này, hắn hối hận rồi, hắn muốn cưới cô ngay bây giờ.
Ngày nọ hắn vào phòng đưa giấy tờ cho Nghịch Tử Thiên thì nghe loáng thoáng họ đang bàn chuyện Nghịch Nhi đi du học. Hắn đã nghe cô nói vấn đề này vào mấy hôm trước, Nghịch Nhi khá thích Áo nhưng Nghịch Tử Thiên lại muốn con gái đến Úc học và cô đã không từ chối, hiện giờ Nghịch Nhi có lẽ đang trên máy bay đến Úc, một đất nước xa lạ, chăm chỉ học hành trong 4 năm.
…
Trong sân bay quốc tế, Nghịch Tiểu Nhi tay kéo vali, tay cầm điện thoại đang nói chuyện với ai đó. Gương mặt cô mang nét thanh thoát nhẹ nhàng, chiếc kính mát che khuất gần nửa mặt, che đi đôi mắt xinh đẹp biết cười.
Cô dừng lại trước đường đi, hẳn là đang chờ xe tới đón về nhà nghỉ ngơi, trong quá trình nghe điện thoại ý cười trên gương mặt cô chưa từng vụt tắt.
“Nếu mấy tháng tới có dự án bên đấy anh sẽ tới thăm em còn giờ thì…!”.
Hắn bên đây vừa nói vừa buồn tủi nhìn Nghịch Tử Thiên đang cau mày vẽ bản thiết kế ở trong phòng, căn phòng nào có ông ấy đều ngột ngạt đến khó thở.
Nghịch Tiểu Nhi nghe hắn kể khổ chỉ biết cười trừ.
“Cha đã lo hết chuyện bên đây cho em rồi, từ chỗ ăn ngủ nghỉ tới đường đi học mỗi ngày đều có người đưa đón”.
Phải vậy, Nghịch Tử Thiên muốn cô có một môi trường thuận lợi nhất để hoàn thành việc học. Chuyện học hành cô đã có cha lo nhưng ngoài ra cô còn cần một công việc để rèn luyện bản thân. Đại học không chỉ để học!
Nghịch Tiểu Nhi trở về khách sạn, đừng nói mối quan hệ của cô chỉ gói gọn trong nước, ha, đã là người hướng ngoại thì đâu đâu cũng là các mối quan hệ tốt. Nghịch Tiểu Nhi liên hệ với số điện thoại được ghi trong quyển sổ tay nhỏ. Đầu dây bên kia nghe máy là một giọng phụ nữ trầm.
“Công ty T xin nghe!”.
“Tôi là Nghịch Tiểu Nhi, tôi đã nộp đơn vào công ty các vị nửa tháng trước và đã nhận được thông báo gặp mặt, chúng ta có thể gặp nhau khi nào?”.
“Vâng tôi nhớ ra cô rồi. Sếp tôi vào lúc 3h chiều nay sẽ trống lịch hai tiếng đến 5h, tôu sẽ báo cáo sếp và gửi địa chỉ vào email cho cô sau”.
“Tôi biết rồi, chào tạm biệt!”.
“Tạm biệt, chúc cô một ngày tốt lành”.
Nghịch Tiểu Nhi ngã người ra đệm, hai mắt cô nhắm hờ lại, thay đổi giờ giấc làm cô mệt mỏi quá, rồi ngủ quên khi nào không hay.
2h chiều, Nghịch Nhi bị gọi dậy bởi người phục vụ thức ăn cô đặt từ trước, cô đã đặt một suất cơm cùng với một ly nước, vừa ăn cô vừa tra hộp email, người bên đó đã gửi địa chỉ cho cô từ vài tiếng trước, tra map thì thấy vị trí đấy cách không xa mấy khách sạn cô đang ở, quả không hổ là “ông trời” thương cô nhất, từ những việc nhỏ nhặt cũng trở nên tốt nhất.
Nghịch Nhi ăn xong thì gọi cho tài xế tới đón cô đi. Anh ấy là một tài xế trẻ cùng quốc tịch với cô, theo cô từ bên kia sang tận đây làm tài xế, mặt mày khá sáng sủa, đeo kính.
“Anh tên là gì vậy?”.
Vị kia nghe thấy câu hỏi thì bình tĩnh đáp một cách từ tốn.
“Tôi tên là Viễn Cận, cô muốn gọi tôi sao cũng được”.
Cái tên nghe hợp với anh lắm, vừa viễn vừa cận hội tụ đủ nhân tố luôn.
“Tôi hay gọi chú Chu Đảo là A Đảo nên tôi gọi anh cũng là A Cận luôn nhé?”.
“Vâng!”, chần chừ một lúc Viễn Cận nói tiếp, “Thật là tôi và anh ấy là anh em họ, chúng tôi cũng cùng tuổi!”.
Cùng tuổi á? Vậy một người cô kêu bằng chú một kêu bằng anh cũng có hơi kì… thôi vậy, ai bảo nhìn Chu Đảo vừa tận tụy vừa chính chắn hơn thì cô gọi bằng chú thôi, còn anh ta thì nhìn như sinh viên mới ra trường vậy.
Nói chuyện được vài câu thì cũng tới nơi. Chiếc ô tô trắng đỗ trước một nhà hàng sang trọng, cô tự hỏi rồi kiểm tra một lần nữa, rõ là không nhầm địa chỉ mà, hay cô ta đã copy past nhầm email cô với đối tác lớn khác, thôi kệ, tới nơi rồi thì vào thử xem sao.
“Anh cứ đi làm việc của mình đi, xong tôi sẽ gọi cho anh!”
“Công việc của tôi là đi theo cô!”.
“Vậy anh chờ trong xe nhé?”.
“Vâng!”, Viễn Cận đi tới trước mặt cô, mượn điện thoại Nghịch Nhi sau đó áp hai chiếc lưng điện thoại của bọn họ vào với nhau, một tiếng “Tít!” cất lên sau đó anh trả điện thoại lại cho cô, giơ màn hình điện thoại của mình lên nói.
“Khi có việc cần tôi gấp hãy lắc điện thoại, tôi sẽ tới ngay!”.
“Hay vậy sao? Mà tôi có chuyện gì được chứ?”.
“Phòng vẫn hơn!”.
“Được rồi, giờ thì tôi biết tại sao cha lại chọn anh theo tôi sang đây rồi, tôi phải nói cha tăng lương cho anh!”.
“Cảm ơn cô chủ!”.
Xong cô đi vào nhà hàng, Viễn Cận cũng dời xe sang nơi đối diện rồi ngồi yên vị chờ cô. Chốc lát trước nhà hàng đã xuất hiện một chiếc ô tô lớn với màu xanh min không thể không nổi hơn được nữa, bước xuống xe cửa ngoài là một người phụ nữ, cô ta vừa xuống xe liền bung ô ra rồi đi vào mở cửa trong.
Một người đàn ông cao lớn mặc vest đen, đôi giày da bên dưới còn đính một hạt sáng lấp lánh ở sau gót, hẳn là viên kim cương huyền thoại của người giàu rồi. Viễn Cận nhìn người đàn ông kia cũng tầm tuổi Nghịch Tử Thiên nhưng để mà so về phong độ thì còn khuya mới bằng, Nghịch Tử Thiên là một người kín đáo, ông chỉ đam mê với nghề nghiệp chứ không ham xuất hiện nhiều trước mặt mọi người khi có dịp, nhưng mỗi lúc ông đi đâu đều sẽ cho tất cả mọi người cùng đi trải nghiệm, ông không bao giờ làm nổi bật mình hơn người khác nhưng mọi người đều tôn trọng ông, tôn sùng ông trước đối thủ.
Viễn Cận nghĩ nghĩ một hồi… cứ thấy có gì đó không ổn…
“Tiểu thư mới đến đây trưa nay, cô ấy không đến trường đại học xem mà đến nhà hàng làm gì nhỉ? Cô ấy dùng bữa ở đây ư? Hay gặp ai đó, sao khi nảy mình không hỏi kĩ nhỉ? Sai sót quá, mình có nên báo với ông chủ không? Lỡ ông chủ đang bận thì sao? Hay mình gọi cho Chu Đảo, mà nhỡ anh ấy đang chở ông bà chủ thì sao… mình làm gì mới đúng đây?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất