Chương 115: Hận thấu xương
Edit: Tiểu Vũ – Beta: Vĩnh Nhi
Ánh mắt Quân Huyền Kiêu ngưng trọng, lóe lên tia sắc bén.
“Ta và ngươi không giống nhau, ngươi luôn do dự không quả quyết, cái gì cũng muốn nắm trong tay, còn ta có thể cân nhắc thiệt hơn, vứt bỏ vài thứ.”
Tiêu Hề Diệp khó có thể tin chất vấn: “Vứt bỏ? Ngay cả Ngọc Nhi mà ngươi cũng vứt bỏ? Hử?”
Trong lòng Quân Huyền Kiêu dâng lên một loại phẫn nộ và gấp gáp không tên, người làm đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, nhưng vì sao khi bị Tiêu Hề Diệp hỏi như vậy, hắn lại lo lắng bất an, tâm hoảng ý loạn?
Trong đầu đột nhiên hiện ra dáng vẻ của Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc tươi cười duyên dáng, Thẩm Ngọc thanh nhã ôn nhuận như ngọc, Thẩm Ngọc sắc mặt như trò tàn… Suy nghĩ của Quân Huyền Kiêu chồng chất xoay vòng như đèn kéo quân, tâm hắn như bị thứ gì nắm lấy, hắn muốn ném những tạp niêm này đi, nhưng không cách nào làm được.
Thẩm Ngọc không thể mở miệng nói chuyện, nhưng trong đầu hắn, từng nét mặt, từng ánh mắt, đều giống như đang tra hỏi hắn.
Y sẽ không quên Bổn vương! Ta….sau này ta cũng có thể bù đắp lại cho y.
Từ trước đến nay Quân Huyền Kiêu chưa bao giờ nghi ngờ chính mình, lúc này bỗng nhiên lại chột dạ, hắn không cách nào đủ sức nói ra câu này.
“Trấn Bắc Vương tại sao ngươi không nói chuyện? Hiện tại Ngọc Nhi hận ngươi thấu xương, y đã hoàn toàn quên ngươi rồi.”
Tiêu Hề Diệp có thể nhìn thấy Quân Huyền Kiêu lộ ra vẻ mặt mờ mịt, hết sức hài lòng.
“Hừ, Ngọc Nhi sẽ không quên ta, so với hận, làm gì có thứ gì khó quên hơn? Cho nên y sẽ hận ta, nhưng cũng không quên… Chỉ là toàn bộ oán hận đến một ngày nào đó sẽ tiêu tan…”
Tiêu Hề Diệp giễu cợt nói: “Vậy sao? Nhưng ở trong thiên lao, là y đã kéo tay Trẫm…”
“Câm miệng!” Quân Huyền Kiêu nóng nảy thét lớn, túm chặt y phục Tiêu Hề Diệp quát hỏi.
“Rốt cuộc mẹ của Ngọc Nhi đang ở đâu?”
Tiêu Hề Diệp cười thê lương, trêи người hoàn toàn không có khí lực.
“Vốn dĩ Trẫm có chết cũng không nói, chỉ là Trẫm rất vui khi nghĩ đến điều này, để Ngọc Nhi chứng kiến mẹ của y nằm ở trong tay ngươi, dáng vẻ căm ghét ngươi, dù sao y cũng sẽ không tin tưởng ngươi nữa, vậy nên Trẫm nói cho ngươi biết, mẹ y đang ở tại nhà giam trong thành Đại Lý Tự.”
Tiêu Hề Diệp vừa dứt lời, bên ngoài Kim Loan Điện vang lên tiếng bước chân nhẹ gấp gáp rời đi.
Mày kiếm Quân Huyền Kiêu nhếch lên, động tác nhanh chóng mở cửa sau ra, nhưng lại không có một bóng người.
Trong lòng Quân Huyền Kiêu nổi lên một dự cảm không tốt, trong tim hắn, phía trêи như bị điện giật trúng.
Không phải là y…Y đang ở Phật tháp, sẽ không xuất hiện ở chỗ này, đoạn đối thoại trong Kim Loan Điện y cũng sẽ không biết được.
Quân Huyền Kiêu tính tình kiên nhẫn bắt đầu tự an ủi mình, nhưng lại nhìn thấy Tống Thanh cưỡi ngựa vội trở lại.
“Vương gia!”
Bất an trong lòng Quân Huyền Kiêu càng thêm nặng nề.
“Người đâu?” Âm thanh tức giận như sấm.
Tống Thanh không biết vì sao đột nhiên Trấn Bắc vương tức giận lớn như vậy, hồi bẩm nói: “Thuộc hạ không làm tròn nhiệm vụ, khi đến đã không thấy người ở đó, lầu trống không, thuộc hạ cũng không tìm được…”
Khôi giáp trêи người Quân Huyền Kiêu dường như nặng gấp đôi, nhất định không phải là y, nhất định không thể là y… Hắn buồn bực giật giật vát áo của mình, thở ra một hơi mới có thể hơi giảm bớt chút áp lực.
“Nhà giam Đại Lý Tự…Đúng, nhà giam Đại Lý Tự!”
Quân Huyền Kiêu xoay người lên ngựa, mạnh mẽ quất roi vào môиɠ ngựa, hắc mã hí dài một tiếng, như là gió lốc nhảy lên lao ra ngoài. Con hắc mã này hắn coi như thủ túc, từ trước tới nay hắn đều cẩn thận chăm sóc, thậm chí thỉnh thoảng còn đích thân tắm rửa cho nó, lần đầu tiên gặp phải đối xử như vậy.
Đường đến Đại Lý tự cách Hoàng cung không xa, lúc này cũng bị Trấn Bắc quân vây lại, bất quá bởi vì có không ít lính canh ngục, cao thủ thị vệ, vậy nên nhất thời chưa thể khống chế được.
Quân Huyền Kiêu thuận tay đoạt lấy một thanh trường mâu (giáo dài), xung trận lên trước tấn công tiến vào, lúc này Quân Huyền Kiêu quả thật giết người không ghê tay, coi mạng người như cỏ rác, xông vào giống như dê tiến miệng hổ, sau lưng một mảnh đầu rơi máu chảy, tay chân đứt đoạn.
Có Quân Huyền Kiêu mở đường, thủ vệ của Đại Lý Tự nhanh chóng nộp vũ khí đầu hàng.
Quân Huyền Kiêu một khắc cũng không dừng vọt vào nhà giam, Đại Lý Tự này vốn là nơi xử án lớn nhất kinh thành, tù nhân hơn trăm người, nhà giam cũng rất nhiều.
Quân Huyền Kiêu chưa từng gặp mẹ Thẩm Ngọc, cho nên chỉ có thể tìm từng chỗ từng chỗ một, cơ bản những vị phụ nhân( phụ nữ đã có chồng) có tuổi tác tương đương, hắn đều đi hỏi thăm qua.
Trong nhà giam vẫn còn ẩn núp vài tên lính canh ngục, bọn họ nhận lệnh cấp trêи, trước khi Trấn Bắc quân tiến vào, phải giết chết toàn bộ trọng phạm trong này, bằng không tù nhân thừa dịp loạn chạy trốn, sẽ gây họa cho bách tính.
Quân Huyền Kiêu giết mấy tên lính canh, nhưng bây giờ tù nhân trong Đại Lý Tự cũng đã chết một nửa, bất an trong lòng Quân Huyền Kiêu càng ngày càng đậm hơn, đến cả thi thể tù nhân cũng muốn kiểm tra.
Quân Huyền Kiêu đi đến ám lao nơi sâu nhất của Đại Lý Tự, trước mắt là một cỗ thi thể phụ nhân, không mặc trang phục tù nhân, đã bị lính canh chém chết rồi.
Không biết tại sao, Trấn Bắc Vương chưa từng sợ hãi trong lòng giờ đây có chút ớn lạnh, tay hắn hơi cứng nhắc, đem chính diện thi thể phụ nhân hướng lên trêи, phụ nhân này mặc dù đã nhiều tuổi, bởi vì khổ cực tóc đã trắng một nửa, trêи mặt đầy nếp nhăn, nhưng ngũ quan phong vận, lại cùng với Thẩm Ngọc có ba phần tương tự.
Sau lưng cửa nhà lao vang lên một tiếng va chạm, hai mắt Thẩm Ngọc đỏ thẫm, mở to đến gần như muốn nứt ra, nhìn chằm chằm vào thi thể phụ nhân và Quân Huyền Kiêu, trường mâu còn đang nhỏ máu.
Ánh mắt Quân Huyền Kiêu ngưng trọng, lóe lên tia sắc bén.
“Ta và ngươi không giống nhau, ngươi luôn do dự không quả quyết, cái gì cũng muốn nắm trong tay, còn ta có thể cân nhắc thiệt hơn, vứt bỏ vài thứ.”
Tiêu Hề Diệp khó có thể tin chất vấn: “Vứt bỏ? Ngay cả Ngọc Nhi mà ngươi cũng vứt bỏ? Hử?”
Trong lòng Quân Huyền Kiêu dâng lên một loại phẫn nộ và gấp gáp không tên, người làm đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, nhưng vì sao khi bị Tiêu Hề Diệp hỏi như vậy, hắn lại lo lắng bất an, tâm hoảng ý loạn?
Trong đầu đột nhiên hiện ra dáng vẻ của Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc tươi cười duyên dáng, Thẩm Ngọc thanh nhã ôn nhuận như ngọc, Thẩm Ngọc sắc mặt như trò tàn… Suy nghĩ của Quân Huyền Kiêu chồng chất xoay vòng như đèn kéo quân, tâm hắn như bị thứ gì nắm lấy, hắn muốn ném những tạp niêm này đi, nhưng không cách nào làm được.
Thẩm Ngọc không thể mở miệng nói chuyện, nhưng trong đầu hắn, từng nét mặt, từng ánh mắt, đều giống như đang tra hỏi hắn.
Y sẽ không quên Bổn vương! Ta….sau này ta cũng có thể bù đắp lại cho y.
Từ trước đến nay Quân Huyền Kiêu chưa bao giờ nghi ngờ chính mình, lúc này bỗng nhiên lại chột dạ, hắn không cách nào đủ sức nói ra câu này.
“Trấn Bắc Vương tại sao ngươi không nói chuyện? Hiện tại Ngọc Nhi hận ngươi thấu xương, y đã hoàn toàn quên ngươi rồi.”
Tiêu Hề Diệp có thể nhìn thấy Quân Huyền Kiêu lộ ra vẻ mặt mờ mịt, hết sức hài lòng.
“Hừ, Ngọc Nhi sẽ không quên ta, so với hận, làm gì có thứ gì khó quên hơn? Cho nên y sẽ hận ta, nhưng cũng không quên… Chỉ là toàn bộ oán hận đến một ngày nào đó sẽ tiêu tan…”
Tiêu Hề Diệp giễu cợt nói: “Vậy sao? Nhưng ở trong thiên lao, là y đã kéo tay Trẫm…”
“Câm miệng!” Quân Huyền Kiêu nóng nảy thét lớn, túm chặt y phục Tiêu Hề Diệp quát hỏi.
“Rốt cuộc mẹ của Ngọc Nhi đang ở đâu?”
Tiêu Hề Diệp cười thê lương, trêи người hoàn toàn không có khí lực.
“Vốn dĩ Trẫm có chết cũng không nói, chỉ là Trẫm rất vui khi nghĩ đến điều này, để Ngọc Nhi chứng kiến mẹ của y nằm ở trong tay ngươi, dáng vẻ căm ghét ngươi, dù sao y cũng sẽ không tin tưởng ngươi nữa, vậy nên Trẫm nói cho ngươi biết, mẹ y đang ở tại nhà giam trong thành Đại Lý Tự.”
Tiêu Hề Diệp vừa dứt lời, bên ngoài Kim Loan Điện vang lên tiếng bước chân nhẹ gấp gáp rời đi.
Mày kiếm Quân Huyền Kiêu nhếch lên, động tác nhanh chóng mở cửa sau ra, nhưng lại không có một bóng người.
Trong lòng Quân Huyền Kiêu nổi lên một dự cảm không tốt, trong tim hắn, phía trêи như bị điện giật trúng.
Không phải là y…Y đang ở Phật tháp, sẽ không xuất hiện ở chỗ này, đoạn đối thoại trong Kim Loan Điện y cũng sẽ không biết được.
Quân Huyền Kiêu tính tình kiên nhẫn bắt đầu tự an ủi mình, nhưng lại nhìn thấy Tống Thanh cưỡi ngựa vội trở lại.
“Vương gia!”
Bất an trong lòng Quân Huyền Kiêu càng thêm nặng nề.
“Người đâu?” Âm thanh tức giận như sấm.
Tống Thanh không biết vì sao đột nhiên Trấn Bắc vương tức giận lớn như vậy, hồi bẩm nói: “Thuộc hạ không làm tròn nhiệm vụ, khi đến đã không thấy người ở đó, lầu trống không, thuộc hạ cũng không tìm được…”
Khôi giáp trêи người Quân Huyền Kiêu dường như nặng gấp đôi, nhất định không phải là y, nhất định không thể là y… Hắn buồn bực giật giật vát áo của mình, thở ra một hơi mới có thể hơi giảm bớt chút áp lực.
“Nhà giam Đại Lý Tự…Đúng, nhà giam Đại Lý Tự!”
Quân Huyền Kiêu xoay người lên ngựa, mạnh mẽ quất roi vào môиɠ ngựa, hắc mã hí dài một tiếng, như là gió lốc nhảy lên lao ra ngoài. Con hắc mã này hắn coi như thủ túc, từ trước tới nay hắn đều cẩn thận chăm sóc, thậm chí thỉnh thoảng còn đích thân tắm rửa cho nó, lần đầu tiên gặp phải đối xử như vậy.
Đường đến Đại Lý tự cách Hoàng cung không xa, lúc này cũng bị Trấn Bắc quân vây lại, bất quá bởi vì có không ít lính canh ngục, cao thủ thị vệ, vậy nên nhất thời chưa thể khống chế được.
Quân Huyền Kiêu thuận tay đoạt lấy một thanh trường mâu (giáo dài), xung trận lên trước tấn công tiến vào, lúc này Quân Huyền Kiêu quả thật giết người không ghê tay, coi mạng người như cỏ rác, xông vào giống như dê tiến miệng hổ, sau lưng một mảnh đầu rơi máu chảy, tay chân đứt đoạn.
Có Quân Huyền Kiêu mở đường, thủ vệ của Đại Lý Tự nhanh chóng nộp vũ khí đầu hàng.
Quân Huyền Kiêu một khắc cũng không dừng vọt vào nhà giam, Đại Lý Tự này vốn là nơi xử án lớn nhất kinh thành, tù nhân hơn trăm người, nhà giam cũng rất nhiều.
Quân Huyền Kiêu chưa từng gặp mẹ Thẩm Ngọc, cho nên chỉ có thể tìm từng chỗ từng chỗ một, cơ bản những vị phụ nhân( phụ nữ đã có chồng) có tuổi tác tương đương, hắn đều đi hỏi thăm qua.
Trong nhà giam vẫn còn ẩn núp vài tên lính canh ngục, bọn họ nhận lệnh cấp trêи, trước khi Trấn Bắc quân tiến vào, phải giết chết toàn bộ trọng phạm trong này, bằng không tù nhân thừa dịp loạn chạy trốn, sẽ gây họa cho bách tính.
Quân Huyền Kiêu giết mấy tên lính canh, nhưng bây giờ tù nhân trong Đại Lý Tự cũng đã chết một nửa, bất an trong lòng Quân Huyền Kiêu càng ngày càng đậm hơn, đến cả thi thể tù nhân cũng muốn kiểm tra.
Quân Huyền Kiêu đi đến ám lao nơi sâu nhất của Đại Lý Tự, trước mắt là một cỗ thi thể phụ nhân, không mặc trang phục tù nhân, đã bị lính canh chém chết rồi.
Không biết tại sao, Trấn Bắc Vương chưa từng sợ hãi trong lòng giờ đây có chút ớn lạnh, tay hắn hơi cứng nhắc, đem chính diện thi thể phụ nhân hướng lên trêи, phụ nhân này mặc dù đã nhiều tuổi, bởi vì khổ cực tóc đã trắng một nửa, trêи mặt đầy nếp nhăn, nhưng ngũ quan phong vận, lại cùng với Thẩm Ngọc có ba phần tương tự.
Sau lưng cửa nhà lao vang lên một tiếng va chạm, hai mắt Thẩm Ngọc đỏ thẫm, mở to đến gần như muốn nứt ra, nhìn chằm chằm vào thi thể phụ nhân và Quân Huyền Kiêu, trường mâu còn đang nhỏ máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất