Chương 121: Cún con* xù lông
*Bản gốc là sư tử cẩu-chó sư tử (được biết đến với tên gọi Pekingese-chó Bắc Kinh). Vì giống chó này khá nhỏ (khối lượng trưởng thành: 3,2 – 6,4kg; chiều cao trưởng thành: 15-23 cm) nên mình để là cún con cho dễ nghe.
Thẩm Ngọc nghe thấy việc tuổi thọ chính mình không dài, ý niệm sống của y đã bị Quân Huyền Kiêu chặt đứt, dù là một năm hay mấy tháng, y căn bản không quan tâm.
“Chậc chậc, ngươi không sợ chết?”
Biển Thập Tứ sát lại gần, tỉ mỉ nhìn chăm chú vào Thẩm Ngọc, chóp mũi gần như chạm vào nhau, ngoại trừ nhìn thấy con ngươi trong trẻo sâu sắc mệt mỏi của Thẩm Ngọc, cái gì cũng không có. Thẩm Ngọc không được tự nhiên mà xoay sang một bên.
“Ngươi đừng chết nhanh như vậy mà.” Biển Thập Tứ lưu luyến không buông nói: “Ngươi chết rồi, ta đi đâu tìm một người câm để rèn luyện y thuật đây? Giống như chứng bệnh vặt nghi nan (nghi vấn khó xử lý) này của ngươi, cả đời cũng không gặp được mấy người, muốn chết cũng phải đáp ứng chờ ta chữa xong bệnh của ngươi rồi mới chết được.”
Trong mắt Thẩm Ngọc ánh lên một tia sáng rực, bất quá rất nhanh liền lụi tàn, người cũng sắp chết rồi, có nói được hay không cũng không còn quan trọng nữa.
“Xem ra ngươi vẫn ôm một tia hy vọng.” Biển Thập Tứ ngồi xuống bên giường, dựa vào cạnh y, chen chúc cùng một chỗ.
“Ngươi có thể phát ra âm thanh, nên bệnh câm kia không hẳn là tật bẩm sinh đúng chứ? Nói cho bổn thần y nghe, từ khi nào ngươi không thể nói chuyện được nữa?”
Yết hầu Thẩm Ngọc khẽ di chuyển, quả thực là y có thể phát ra một vài âm đơn giản như “ư, a”, nhưng không cách nào nối liền thành câu.
Y vẫn là dùng tay ra dấu đáp lại Biển Thập Tứ: “Chắc là ba hoặc bốn tuổi, đã không nhớ rõ nữa.”
“Ừm…chính là lúc đang học nói.” Biển Thập Tứ nâng cằm hỏi: “Hẳn là do nguyên nhân bên ngoài đúng chứ?”
Năm đó tuổi còn quá nhỏ, Thẩm Ngọc không nhớ được bao nhiêu, chỉ mơ hồ nhớ tới y theo cha mẹ từ Nam quốc chạy nạn đến Bắc Vực, dừng chân nghỉ ngơi ở trong một ngôi miếu hoang, có một đội binh mã hung hãn đuổi theo bọn họ…Sau này Thẩm Ngọc mới biết được, những binh mã này truy sát bọn họ, mẹ ôm y trốn vào hầm ngầm trong miếu hoang, y trơ mắt nhìn cha bị những kẻ kia giết chết, dọa y khóc thành tiếng, mẹ hoảng loạn bịt miệng y lại, trước khi y bị ngất đi, từ trong khe hở của hầm trú ẩn chứng kiến đầu của cha lăn về phía mình, giọt máu bắn vào mắt y, một mảng đỏ thẫm.
Thứ mà Thẩm Ngọc nhớ rõ, cũng chỉ có cảnh tượng này.
Biển Thập Tứ nghe xong cắn cắn ngón tay, lẩm bẩm: “Cho nên ngươi là bị quá khứ kϊƈɦ động làm cho câm, cái này khó xử lý rồi đây.”
Loại bệnh câm này hơn phân nửa là do khúc mắc trong lòng, không chừng ngày nào đó sẽ khỏi, cũng có khả năng cả đời không khỏi được, tác dụng của dược và châm cứu quá nhỏ.
Biển Thập Tứ suy nghĩ thật sâu, trong điện lại rơi vào yên tĩnh.
“Biển Thái y.”
Một nha hoàn xuất hiện ở cửa, trong tay bưng một hộp điểm tâm.
“Đây là người ngoài cung đưa tới, nói là bánh điểm tâm Túy Tiên lâu Biển Thái y thích nhất.”
Biển Thập Tứ nhíu mày, nhảy xuống giường, mang giày chạy tới, mở hộp đồ ăn ra, là bánh hạt dẻ, bánh tim đèn*, mấy kiểu bánh điểm tâm các thứ, còn có một chén canh ngó sen, tất cả đều là những món hắn thích ăn.
Có khả năng biết rõ khẩu vị của hắn như vậy, còn có thể là ai?
“Từ lâu lão tử đã không thích ăn nữa! Trả lại đi!”
Biển Thập Tứ hung dữ la lớn, nha hoàn càng hoảng sợ, vội vàng đóng nắp hộp, đúng lúc muốn đi, lại bị Biển Thập Tứ gọi lại.
“Haizz!” Biển Thập Tứ chần chừ một lúc, hỏi: “Người tặng đồ kia đâu? Sao hắn không tự mình đến?”
Nha hoàn đáp lời: “Người ấy nói là bị cấm túc ở quý phủ, không có cách nào tự mình vì ngài tiếp phong tẩy trần, vinh quy cố lý*”
*Tiếp phong tẩy trần: bày tiệc thiết đãi mời khách từ phương xa đến dùng cơm
*Vinh quy cố lý: vinh quang trở về quê cũ
“Vinh quy cái đại đầu quỷ hắn ý! Bớt âm dương quái khí* với lão tử đi, dựa vào một hộp điểm tâm liền muốn lão tử nguôi giận sao? Không có cửa đâu! Trừ khi hắn tự mình đến…” Biển Thập Tứ nổi giận đùng đùng nói: “Không, cho dù hắn có đưa đại kiệu tám người khiêng đến, lão tử cũng lười để ý đến hắn! Trở về nói như vậy cho hắn biết!”
*Âm dương quái khí: tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định
Nha hoàn bị dọa phát ngốc, run run rẩy rẩy hỏi: “Vậy hộp điểm tâm này, Biển Thái y…”
“Không cần! Mang cho heo ăn đi!”
Biển Thập Tứ nghiến răng nghiến lợi nhìn nha hoàn xách hộp đồ ăn đi ra ngoài điện, lại vội vàng tiến đến đoạt lại.
“Nhưng Hoàng cung không có heo!”
Biển Thập Tứ tìm một cái cớ, nhét một miếng bánh hạt dẻ vàng óng ánh vào trong miệng mình, hung hăng nhấm nuốt, giống như là đang nhai thịt đối phương.
“Ngươi có ăn không?”
Biển Thập Tứ bị Thẩm Ngọc nhìn đến xấu hổ, đưa ra hộp điểm tâm hỏi.
Thẩm Ngọc gật đầu, cầm một miếng nếm thử, hương vị ngọt ngào dẻo mịn rất ngon, cho tới bây giờ, y chưa thử qua điểm tâm nào ngon như này.
“Ăn ngon không?” Không đợi Thẩm Ngọc trả lời, Biển Thập Tứ tự hào nói: “Đây là món của quán tửu lâu mà khi còn bé ta thích nhất…Người kia muốn nhận lỗi xin tha thứ, còn dùng chút tâm tư, nhớ rõ ta thích ăn món gì, hừ hừ.”
Thẩm Ngọc nhìn vẻ mặt thanh tú đáng yêu của hắn, tuy là mạnh miệng, còn nổi giận lôi đình, nhưng rõ ràng có một chút hạnh phúc.
Thẩm Ngọc cũng cảm thấy vui vẻ theo, cũng không biết người trong miệng Biển Thập Tứ là ai, bất quá nhìn hắn giống như cún con xù lông khi đụng phải chuyện có liên quan đến người kia, hơn phân nửa người kia là người trong lòng hắn mới khiến hắn thành như vậy.
Thật tốt.
Thẩm Ngọc rất hâm mộ, mặc dù bọn họ không dính lấy nhau cùng một chỗ, trong tim đều để tâm đến đối phương, mà y, có thể ngày ngày đối diện với Quân Huyền Kiêu, nhưng lại cách nhau một khoảng trời, càng ngày càng xa, mỗi một khắc ở cùng nhau đều là dằn vặt lẫn nhau.
Thẩm Ngọc nghe thấy việc tuổi thọ chính mình không dài, ý niệm sống của y đã bị Quân Huyền Kiêu chặt đứt, dù là một năm hay mấy tháng, y căn bản không quan tâm.
“Chậc chậc, ngươi không sợ chết?”
Biển Thập Tứ sát lại gần, tỉ mỉ nhìn chăm chú vào Thẩm Ngọc, chóp mũi gần như chạm vào nhau, ngoại trừ nhìn thấy con ngươi trong trẻo sâu sắc mệt mỏi của Thẩm Ngọc, cái gì cũng không có. Thẩm Ngọc không được tự nhiên mà xoay sang một bên.
“Ngươi đừng chết nhanh như vậy mà.” Biển Thập Tứ lưu luyến không buông nói: “Ngươi chết rồi, ta đi đâu tìm một người câm để rèn luyện y thuật đây? Giống như chứng bệnh vặt nghi nan (nghi vấn khó xử lý) này của ngươi, cả đời cũng không gặp được mấy người, muốn chết cũng phải đáp ứng chờ ta chữa xong bệnh của ngươi rồi mới chết được.”
Trong mắt Thẩm Ngọc ánh lên một tia sáng rực, bất quá rất nhanh liền lụi tàn, người cũng sắp chết rồi, có nói được hay không cũng không còn quan trọng nữa.
“Xem ra ngươi vẫn ôm một tia hy vọng.” Biển Thập Tứ ngồi xuống bên giường, dựa vào cạnh y, chen chúc cùng một chỗ.
“Ngươi có thể phát ra âm thanh, nên bệnh câm kia không hẳn là tật bẩm sinh đúng chứ? Nói cho bổn thần y nghe, từ khi nào ngươi không thể nói chuyện được nữa?”
Yết hầu Thẩm Ngọc khẽ di chuyển, quả thực là y có thể phát ra một vài âm đơn giản như “ư, a”, nhưng không cách nào nối liền thành câu.
Y vẫn là dùng tay ra dấu đáp lại Biển Thập Tứ: “Chắc là ba hoặc bốn tuổi, đã không nhớ rõ nữa.”
“Ừm…chính là lúc đang học nói.” Biển Thập Tứ nâng cằm hỏi: “Hẳn là do nguyên nhân bên ngoài đúng chứ?”
Năm đó tuổi còn quá nhỏ, Thẩm Ngọc không nhớ được bao nhiêu, chỉ mơ hồ nhớ tới y theo cha mẹ từ Nam quốc chạy nạn đến Bắc Vực, dừng chân nghỉ ngơi ở trong một ngôi miếu hoang, có một đội binh mã hung hãn đuổi theo bọn họ…Sau này Thẩm Ngọc mới biết được, những binh mã này truy sát bọn họ, mẹ ôm y trốn vào hầm ngầm trong miếu hoang, y trơ mắt nhìn cha bị những kẻ kia giết chết, dọa y khóc thành tiếng, mẹ hoảng loạn bịt miệng y lại, trước khi y bị ngất đi, từ trong khe hở của hầm trú ẩn chứng kiến đầu của cha lăn về phía mình, giọt máu bắn vào mắt y, một mảng đỏ thẫm.
Thứ mà Thẩm Ngọc nhớ rõ, cũng chỉ có cảnh tượng này.
Biển Thập Tứ nghe xong cắn cắn ngón tay, lẩm bẩm: “Cho nên ngươi là bị quá khứ kϊƈɦ động làm cho câm, cái này khó xử lý rồi đây.”
Loại bệnh câm này hơn phân nửa là do khúc mắc trong lòng, không chừng ngày nào đó sẽ khỏi, cũng có khả năng cả đời không khỏi được, tác dụng của dược và châm cứu quá nhỏ.
Biển Thập Tứ suy nghĩ thật sâu, trong điện lại rơi vào yên tĩnh.
“Biển Thái y.”
Một nha hoàn xuất hiện ở cửa, trong tay bưng một hộp điểm tâm.
“Đây là người ngoài cung đưa tới, nói là bánh điểm tâm Túy Tiên lâu Biển Thái y thích nhất.”
Biển Thập Tứ nhíu mày, nhảy xuống giường, mang giày chạy tới, mở hộp đồ ăn ra, là bánh hạt dẻ, bánh tim đèn*, mấy kiểu bánh điểm tâm các thứ, còn có một chén canh ngó sen, tất cả đều là những món hắn thích ăn.
Có khả năng biết rõ khẩu vị của hắn như vậy, còn có thể là ai?
“Từ lâu lão tử đã không thích ăn nữa! Trả lại đi!”
Biển Thập Tứ hung dữ la lớn, nha hoàn càng hoảng sợ, vội vàng đóng nắp hộp, đúng lúc muốn đi, lại bị Biển Thập Tứ gọi lại.
“Haizz!” Biển Thập Tứ chần chừ một lúc, hỏi: “Người tặng đồ kia đâu? Sao hắn không tự mình đến?”
Nha hoàn đáp lời: “Người ấy nói là bị cấm túc ở quý phủ, không có cách nào tự mình vì ngài tiếp phong tẩy trần, vinh quy cố lý*”
*Tiếp phong tẩy trần: bày tiệc thiết đãi mời khách từ phương xa đến dùng cơm
*Vinh quy cố lý: vinh quang trở về quê cũ
“Vinh quy cái đại đầu quỷ hắn ý! Bớt âm dương quái khí* với lão tử đi, dựa vào một hộp điểm tâm liền muốn lão tử nguôi giận sao? Không có cửa đâu! Trừ khi hắn tự mình đến…” Biển Thập Tứ nổi giận đùng đùng nói: “Không, cho dù hắn có đưa đại kiệu tám người khiêng đến, lão tử cũng lười để ý đến hắn! Trở về nói như vậy cho hắn biết!”
*Âm dương quái khí: tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định
Nha hoàn bị dọa phát ngốc, run run rẩy rẩy hỏi: “Vậy hộp điểm tâm này, Biển Thái y…”
“Không cần! Mang cho heo ăn đi!”
Biển Thập Tứ nghiến răng nghiến lợi nhìn nha hoàn xách hộp đồ ăn đi ra ngoài điện, lại vội vàng tiến đến đoạt lại.
“Nhưng Hoàng cung không có heo!”
Biển Thập Tứ tìm một cái cớ, nhét một miếng bánh hạt dẻ vàng óng ánh vào trong miệng mình, hung hăng nhấm nuốt, giống như là đang nhai thịt đối phương.
“Ngươi có ăn không?”
Biển Thập Tứ bị Thẩm Ngọc nhìn đến xấu hổ, đưa ra hộp điểm tâm hỏi.
Thẩm Ngọc gật đầu, cầm một miếng nếm thử, hương vị ngọt ngào dẻo mịn rất ngon, cho tới bây giờ, y chưa thử qua điểm tâm nào ngon như này.
“Ăn ngon không?” Không đợi Thẩm Ngọc trả lời, Biển Thập Tứ tự hào nói: “Đây là món của quán tửu lâu mà khi còn bé ta thích nhất…Người kia muốn nhận lỗi xin tha thứ, còn dùng chút tâm tư, nhớ rõ ta thích ăn món gì, hừ hừ.”
Thẩm Ngọc nhìn vẻ mặt thanh tú đáng yêu của hắn, tuy là mạnh miệng, còn nổi giận lôi đình, nhưng rõ ràng có một chút hạnh phúc.
Thẩm Ngọc cũng cảm thấy vui vẻ theo, cũng không biết người trong miệng Biển Thập Tứ là ai, bất quá nhìn hắn giống như cún con xù lông khi đụng phải chuyện có liên quan đến người kia, hơn phân nửa người kia là người trong lòng hắn mới khiến hắn thành như vậy.
Thật tốt.
Thẩm Ngọc rất hâm mộ, mặc dù bọn họ không dính lấy nhau cùng một chỗ, trong tim đều để tâm đến đối phương, mà y, có thể ngày ngày đối diện với Quân Huyền Kiêu, nhưng lại cách nhau một khoảng trời, càng ngày càng xa, mỗi một khắc ở cùng nhau đều là dằn vặt lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất