Chương 129: Dược
Edit: Tiểu Vũ
Thái dương Thẩm Ngọc có chút co rút đau đớn, hoa mắt chóng mặt, thật lâu sau mới tỉnh táo trở lại, tay chân bị người khác trói ngược ra sau ngồi trêи ghế, miệng cũng bị nhét một miếng giẻ.
Trước mắt là một chỗ vắng vẻ nào đó trong Hoàng cung, bày biện đơn sơ, Thẩm Ngọc nhìn quanh bốn phía, mới nhớ ra trêи đường y trở lại thiên điện, bị người khác dùng khăn vải bịt kín mũi miệng, mấy phút sau liền mất đi ý thức.
Cửa bị đẩy ra kêu két một tiếng, một thái giám bị què chân đi vào, nhìn Thẩm Ngọc cười.
“Công tử đừng trách nô tài thô lỗ, Hoàng cung được Tống đại thống lĩnh canh phòng, đến con ruồi cũng không vào được, nô tài bởi vì phòng ngừa ngộ nhỡ, nên mới ra hạ sách này, làm đau công tử sao?”
Lão thái giám què này tuy nét mặt tươi cười, nhưng ngũ quan có chút dữ tợn, khiến cho Thẩm Ngọc hơi sợ hãi.
“Nô tài không có nhiều thời gian, nếu trong mấy canh giờ nữa Vương gia và Tống thống lĩnh phát hiện công tử chưa trở lại thiên điện, nhất định sẽ tìm đến đây… Cho nên hiện tại nô tài sẽ cởi trói cho công tử, mong rằng công tử phối hợp, bằng không nô tài cũng đành bồi táng theo công tử, ngài đáp ứng hay là không?”
Thẩm Ngọc chỉ có thể gật đầu.
Lão thái giám rút một thanh chủy thủ (dao găm) từ trong tay áo ra, kề lên yết hầu Thẩm Ngọc, tay kia rất nhanh đã mở trói cho Thẩm Ngọc, nhìn hắn hành sự nhanh nhẹn cay độc, có lẽ cũng là một loại người hung ác liều mạng.
Trêи chân Thẩm Ngọc còn một sợi dây thừng chưa được cởi ra, xem ra lão thái giám chưa hẳn yên tâm, bất quá tốt xấu gì y cũng có thể thở một hơi.
“Chắc công tử cũng đoán được, trước kia nô tài là người hầu trong Hoàng cung, bây giờ đương nhiên là nhận mệnh lệnh của Hoàng thượng, thương lượng cùng công tử, có thể xin công tử trợ giúp Hoàng thượng một tay, ám sát tên cẩu tặc họ Quân kia được không?”
Đồng tử Thẩm Ngọc hơi co rút, sau đó lộ vẻ nghi hoặc.
“Công tử muốn nói, vì sao lại tìm ngươi?” Giọng lão thái giám khàn khàn chói tai, “Quả thực công tử tay không tấc sắt, nhưng ngài rất quan trọng, dẫu sao người mà tên cẩu tặc ấy tín nhiệm nhất, vẫn là công tử ngài đây.”
Thẩm Ngọc lắc đầu, ngày trước hay bây giờ, Quân Huyền Kiêu từng thật sự tín nhiệm mình sao?
“Công tử không đồng ý?” Lão thái giám thất vọng hỏi, “Nếu công tử không đáp ứng, lão nô cũng không dám thả công tử ra, dù sao nô tài không sợ chết, nhưng công tử chớ để lỡ giờ tốt.”
Thẩm Ngọc giơ tay lên, tỏ ý muốn lão cởi trói, lão thái giám nghe theo, còn có lòng tìm giấy bút mang đến.
“Nô tài nhìn không hiểu ách ngữ (ngôn ngữ người câm)”.
Lão thái giám cười áy náy, nhưng dưới ánh sáng lờ mờ từ đèn lồng lại lộ vẻ đáng sợ.
“Vì sao các ngươi cho rằng ta sẽ giúp Diệp Đế?” Thẩm Ngọc viết lên.
Lão thái giám cười nói: “Ý chỉ của Hoàng thượng, nói tên họ Quân phụ lòng công tử, hại chết người quan trọng nhất của ngài, công tử hận hắn thấu xương, cực kỳ có khả năng trợ giúp Hoàng thượng một tay.”
Thẩm Ngọc hạ bút nét chữ cứng cáp: “Nhưng chính xác người hạ lệnh giết mẹ ta là Diệp Đế, ta hận Trấn Bắc Vương, còn Hoàng đế…ta hận không thể uống máu, ăn thịt hắn.”
Lão thái giám ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Như vậy công tử muốn tên cẩu tặc kia an ổn có được giang sơn, ngài sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội báo thù nữa? Bất luận ám sát có thành công hay không, công tử đều có thể giải trừ mối hận trong lòng, không phải sao?”.
Lão thái giám này thật sự giỏi nhất là thuyết phục người khác, Thẩm Ngọc im lặng.
…
Lúc Thẩm Ngọc trở lại thiên điện, chỉ mới một canh giờ, không có người nào phát hiện y biến mất trêи đường.
Y xoa xoa cổ tay bị trói đau, sau khi múc nước ấm rửa sạch, liền đi ngủ.
Hôm sau, như thường lệ Biển Thập Tứ đến chẩn bệnh, hắn đi tới cửa trước hết nhìn quanh một chút, thấy Hồng Liên không ở đây, mới nghênh ngang tiến vào.
“Cái phòng này của ngươi bị con khổng tước đực kia ở lại quá lâu rồi, toàn là mùi son phấn lẳng lơ…A hắt xì~”
Biển Thập Tứ lẩm bẩm, dụi mũi bị mùi son phấn làm cho ngứa ngáy.
“Ngươi uống hết đống thuốc kia, không có một chút công hiệu nào sao?”
Thẩm Ngọc cười lắc đầu, Biển Thập Tứ vò đầu bứt tai, hắn thật sự nghĩ không ra phương thuốc khác nữa.
Thẩm Ngọc bỗng nhiên thủ thế hỏi: “Ngươi, có….xuân dược không?”
“Cái gì?”
Biển Thập Tứ còn tưởng mình nhìn nhầm rồi, không thể tin.
Thẩm Ngọc đành phải viết lên: Xuân. Dược.
Biển Thập Tứ trợn tròn mắt, nhìn chữ, rồi lại nhìn Thẩm Ngọc.
“Chậc chậc…Không ngờ nha không ngờ nha. Biển Thập Tứ chẹp miệng không ngừng, “Ngươi, như vậy….thích được thượng, chậc chậc, làm sao vậy? Đã lâu Trấn Bắc Vương không chạm vào ngươi, ngược lại cúc non của ngươi ngứa ngáy hả? Không đúng, không đúng, vẫn là Quân Huyền Kiêu buông thả quá độ, cuối cùng khiến tinh lực bản thân trống rỗng rồi? Trương dương không đứng lên được nữa? Ha ha… bình thường lưu manh chà đạp nhiều mỹ nam khuê nữ như vậy, đúng là thiên đạo luân hồi a~! Bổn thần y biết sẽ có ngày hắn bị như vậy!”
Thẩm Ngọc nhìn Biển Thập Tứ trách móc mỉa mai, cười một tiếng.
“Ngươi muốn dược đúng không? Bổn thần y có mấy loại tốt đây, Kim thương bất đảo, Nhất điều sài, Luy đảo**… Nhưng ta nhắc nhở ngươi, là thuốc đều có ba phần độc, việc này giống như mổ gà lấy trứng*, dùng một lần trợ hứng không sao, nhưng nếu dùng nhiều hơn, về sau cái giống kia sẽ càng ngày càng héo tàn…Bất quá hắn đáng đời!”
** tên mấy loại thuốc
*bản gốc sát kê thủ noãn ý là chỉ thấy lợi trước mắt mà ảnh hưởng không tốt đến lợi ích lâu dài
Thẩm Ngọc nhận lấy bao dược nhỏ Biển Thập Tứ giao cho, nắm chặt trong tay, như có điều suy nghĩ.
Thái dương Thẩm Ngọc có chút co rút đau đớn, hoa mắt chóng mặt, thật lâu sau mới tỉnh táo trở lại, tay chân bị người khác trói ngược ra sau ngồi trêи ghế, miệng cũng bị nhét một miếng giẻ.
Trước mắt là một chỗ vắng vẻ nào đó trong Hoàng cung, bày biện đơn sơ, Thẩm Ngọc nhìn quanh bốn phía, mới nhớ ra trêи đường y trở lại thiên điện, bị người khác dùng khăn vải bịt kín mũi miệng, mấy phút sau liền mất đi ý thức.
Cửa bị đẩy ra kêu két một tiếng, một thái giám bị què chân đi vào, nhìn Thẩm Ngọc cười.
“Công tử đừng trách nô tài thô lỗ, Hoàng cung được Tống đại thống lĩnh canh phòng, đến con ruồi cũng không vào được, nô tài bởi vì phòng ngừa ngộ nhỡ, nên mới ra hạ sách này, làm đau công tử sao?”
Lão thái giám què này tuy nét mặt tươi cười, nhưng ngũ quan có chút dữ tợn, khiến cho Thẩm Ngọc hơi sợ hãi.
“Nô tài không có nhiều thời gian, nếu trong mấy canh giờ nữa Vương gia và Tống thống lĩnh phát hiện công tử chưa trở lại thiên điện, nhất định sẽ tìm đến đây… Cho nên hiện tại nô tài sẽ cởi trói cho công tử, mong rằng công tử phối hợp, bằng không nô tài cũng đành bồi táng theo công tử, ngài đáp ứng hay là không?”
Thẩm Ngọc chỉ có thể gật đầu.
Lão thái giám rút một thanh chủy thủ (dao găm) từ trong tay áo ra, kề lên yết hầu Thẩm Ngọc, tay kia rất nhanh đã mở trói cho Thẩm Ngọc, nhìn hắn hành sự nhanh nhẹn cay độc, có lẽ cũng là một loại người hung ác liều mạng.
Trêи chân Thẩm Ngọc còn một sợi dây thừng chưa được cởi ra, xem ra lão thái giám chưa hẳn yên tâm, bất quá tốt xấu gì y cũng có thể thở một hơi.
“Chắc công tử cũng đoán được, trước kia nô tài là người hầu trong Hoàng cung, bây giờ đương nhiên là nhận mệnh lệnh của Hoàng thượng, thương lượng cùng công tử, có thể xin công tử trợ giúp Hoàng thượng một tay, ám sát tên cẩu tặc họ Quân kia được không?”
Đồng tử Thẩm Ngọc hơi co rút, sau đó lộ vẻ nghi hoặc.
“Công tử muốn nói, vì sao lại tìm ngươi?” Giọng lão thái giám khàn khàn chói tai, “Quả thực công tử tay không tấc sắt, nhưng ngài rất quan trọng, dẫu sao người mà tên cẩu tặc ấy tín nhiệm nhất, vẫn là công tử ngài đây.”
Thẩm Ngọc lắc đầu, ngày trước hay bây giờ, Quân Huyền Kiêu từng thật sự tín nhiệm mình sao?
“Công tử không đồng ý?” Lão thái giám thất vọng hỏi, “Nếu công tử không đáp ứng, lão nô cũng không dám thả công tử ra, dù sao nô tài không sợ chết, nhưng công tử chớ để lỡ giờ tốt.”
Thẩm Ngọc giơ tay lên, tỏ ý muốn lão cởi trói, lão thái giám nghe theo, còn có lòng tìm giấy bút mang đến.
“Nô tài nhìn không hiểu ách ngữ (ngôn ngữ người câm)”.
Lão thái giám cười áy náy, nhưng dưới ánh sáng lờ mờ từ đèn lồng lại lộ vẻ đáng sợ.
“Vì sao các ngươi cho rằng ta sẽ giúp Diệp Đế?” Thẩm Ngọc viết lên.
Lão thái giám cười nói: “Ý chỉ của Hoàng thượng, nói tên họ Quân phụ lòng công tử, hại chết người quan trọng nhất của ngài, công tử hận hắn thấu xương, cực kỳ có khả năng trợ giúp Hoàng thượng một tay.”
Thẩm Ngọc hạ bút nét chữ cứng cáp: “Nhưng chính xác người hạ lệnh giết mẹ ta là Diệp Đế, ta hận Trấn Bắc Vương, còn Hoàng đế…ta hận không thể uống máu, ăn thịt hắn.”
Lão thái giám ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Như vậy công tử muốn tên cẩu tặc kia an ổn có được giang sơn, ngài sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội báo thù nữa? Bất luận ám sát có thành công hay không, công tử đều có thể giải trừ mối hận trong lòng, không phải sao?”.
Lão thái giám này thật sự giỏi nhất là thuyết phục người khác, Thẩm Ngọc im lặng.
…
Lúc Thẩm Ngọc trở lại thiên điện, chỉ mới một canh giờ, không có người nào phát hiện y biến mất trêи đường.
Y xoa xoa cổ tay bị trói đau, sau khi múc nước ấm rửa sạch, liền đi ngủ.
Hôm sau, như thường lệ Biển Thập Tứ đến chẩn bệnh, hắn đi tới cửa trước hết nhìn quanh một chút, thấy Hồng Liên không ở đây, mới nghênh ngang tiến vào.
“Cái phòng này của ngươi bị con khổng tước đực kia ở lại quá lâu rồi, toàn là mùi son phấn lẳng lơ…A hắt xì~”
Biển Thập Tứ lẩm bẩm, dụi mũi bị mùi son phấn làm cho ngứa ngáy.
“Ngươi uống hết đống thuốc kia, không có một chút công hiệu nào sao?”
Thẩm Ngọc cười lắc đầu, Biển Thập Tứ vò đầu bứt tai, hắn thật sự nghĩ không ra phương thuốc khác nữa.
Thẩm Ngọc bỗng nhiên thủ thế hỏi: “Ngươi, có….xuân dược không?”
“Cái gì?”
Biển Thập Tứ còn tưởng mình nhìn nhầm rồi, không thể tin.
Thẩm Ngọc đành phải viết lên: Xuân. Dược.
Biển Thập Tứ trợn tròn mắt, nhìn chữ, rồi lại nhìn Thẩm Ngọc.
“Chậc chậc…Không ngờ nha không ngờ nha. Biển Thập Tứ chẹp miệng không ngừng, “Ngươi, như vậy….thích được thượng, chậc chậc, làm sao vậy? Đã lâu Trấn Bắc Vương không chạm vào ngươi, ngược lại cúc non của ngươi ngứa ngáy hả? Không đúng, không đúng, vẫn là Quân Huyền Kiêu buông thả quá độ, cuối cùng khiến tinh lực bản thân trống rỗng rồi? Trương dương không đứng lên được nữa? Ha ha… bình thường lưu manh chà đạp nhiều mỹ nam khuê nữ như vậy, đúng là thiên đạo luân hồi a~! Bổn thần y biết sẽ có ngày hắn bị như vậy!”
Thẩm Ngọc nhìn Biển Thập Tứ trách móc mỉa mai, cười một tiếng.
“Ngươi muốn dược đúng không? Bổn thần y có mấy loại tốt đây, Kim thương bất đảo, Nhất điều sài, Luy đảo**… Nhưng ta nhắc nhở ngươi, là thuốc đều có ba phần độc, việc này giống như mổ gà lấy trứng*, dùng một lần trợ hứng không sao, nhưng nếu dùng nhiều hơn, về sau cái giống kia sẽ càng ngày càng héo tàn…Bất quá hắn đáng đời!”
** tên mấy loại thuốc
*bản gốc sát kê thủ noãn ý là chỉ thấy lợi trước mắt mà ảnh hưởng không tốt đến lợi ích lâu dài
Thẩm Ngọc nhận lấy bao dược nhỏ Biển Thập Tứ giao cho, nắm chặt trong tay, như có điều suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất