Á Nô

Chương 160: Mật thư

Trước Sau
Edit: Vĩnh Nhi – Beta: Tiểu

Quân Huyền Kiêu cướp lấy một rương sách từ viện sách cũ trong kinh thành mang về sơn trang, hơn phân nửa là sách độc bản, không dễ gì có được.

Thẩm Ngọc xem đến quên ăn quên ngủ, vẫn là Quân Huyền Kiêu bắt y đi ăn khuya, sau đó rót nước tắm ngâm cánh hoa, tóc Thẩm Ngọc giống như tơ lụa đen nháy ướt nhẹp, lại tiếp tục nằm sấp xuống bàn lật xem.

“Ngọc Nhi…mà thôi, ta tới giúp ngươi cho nhanh.”

Vốn là Quân Huyền Kiêu muốn bảo Thẩm Ngọc lau khô tóc, nếu không dễ mắc đau đầu, mà Thẩm Ngọc toàn tâm toàn ý trầm mê ở trong sách, chỉ coi lời của hắn như là gió thoảng bên tai, Quân Huyền Kiêu cầm lấy một cái khăn, ngồi vào sau lưng Thẩm Ngọc.

Cũng may mùa này đã bắt đầu khô nóng, sợi tóc Thẩm Ngọc rất nhanh đã nửa ướt nửa khô, tay Quân Huyền Kiêu sờ lên mềm mại trơn mượt, cảm giác rất tốt.

“Thơm quá….”

Quân Huyền Kiêu sáp lại gần tóc của Thẩm Ngọc, ngửi đến say sưa, mùi thơm nhàn nhạt trêи cơ thể Thẩm Ngọc cùng hương hoa thoang thoảng pha lẫn vào nhau, khiến cho Quân Huyền Kiêu vui vẻ thoải mái.

Cũng không biết đã bao lâu rồi, hắn không thể cùng Thẩm Ngọc thân cận như vậy.

Lúc nào Thẩm Ngọc cũng kháng cự hắn, không thích hắn đến gần, mặc dù Quân Huyền Kiêu chung chăn chung gối với Thẩm Ngọc, thế nhưng Thẩm Ngọc ngủ chỉ co lại một bên, Quân Huyền Kiêu cố ý dính sát y, Thẩm Ngọc lại theo bản năng co người vào phía bên trong, cuối cùng gần như kề sát đến bức tường, Quân Huyền Kiêu đành phải thôi, vì để cho Thẩm Ngọc nghỉ ngơi thật tốt, hắn đành phải nhẫn nhịn nóng vội của chính mình.

Quân Huyền Kiêu âm thầm cười khổ, cũng chỉ có thừa dịp lúc Thẩm Ngọc say mê đọc sách, hắn mới có cơ hội thân mật cùng Thẩm Ngọc một lát.

Nói thật, cái cảm giác này rất dày vò…..

Dù sao Quân Huyền Kiêu cũng chỉ là một đại nam nhân bình thường, tinh lực dồi dào, phương diện ɖu͙ƈ vọng kia, so với nam nhân thông thường mãnh liệt hơn nhiều, hắn không phải là thánh nhân hòa thượng vô ɖu͙ƈ vô cầu.

Đặc biệt là còn có mỹ nhân ở bên cạnh, lại chỉ nhìn một chút, ăn không được, Quân Huyền Kiêu đã sớm chứa một bụng tà hỏa. Buổi tối Quân Huyền Kiêu ở trong ổ chăn nghẹn đến trằn trọc, tà hỏa trong người cháy lên đến huyết dịch cũng sắp bốc hơi, hàng đêm cứng đến nỗi tựa như cục xương.



Ông trời biết rõ Thẩm Ngọc đối với Quân Huyền Kiêu mà nói, là một miếng thịt đầy mê hoặc. Nhưng hắn đã từng cam kết, trừ phi Thẩm Ngọc tự nguyện, bằng không hắn sẽ vĩnh viễn không cưỡng ép Thẩm Ngọc.

Chỉ dựa gần vào ngửi một chút mùi thơm trêи cơ thể Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu liền dựng một cái lều bạt lớn.

Quân Huyền Kiêu nhìn bóng lưng dáng người Thẩm Ngọc, hối hận đến phát điên, trước kia không biết tiết chế, Thẩm Ngọc nào chịu được hắn như hổ như sói? Hiện tại đừng nói thịt, ngay cả nước thịt hắn cũng không được nếm thử.

Phúc khí và vận may của một người sớm đã được định trước, bây giờ Quân Huyền Kiêu đã được giáo huấn sâu sắc, trước đây quá phóng khoáng, hiện tại thiên kim khó cầu.

Thẩm Ngọc ngẩng đầu lên, y cảm giác có thứ gì đó đỉnh vào eo y, sắp tiếp cận đến xương cụt.

Không cần phải nghĩ, nhất định là ác bá đang muốn phát ɖu͙ƈ.

Thẩm Ngọc trực tiếp cầm lấy một chiếc quạt trúc trêи án sách, chắp tay ra sau đánh một cái.

“Ưm a ~”

Một tiếng kêu đầy đau đớn, Quân Huyền Kiêu đau đến cắn răng, nhưng hắn không dám la quá lớn tiếng.

Phân thân Quân Huyền Kiêu cứng rắn hơn nữa, cũng không cứng rắn bằng nan quạt trúc, huống hồ đó còn là nơi yếu ớt nhất của nam nhân.

“Ngọc Nhi, ngươi đây là tàn nhẫn muốn phá huỷ đi hạnh phúc nửa người dưới của ta đó…”

Lòng Quân Huyền Kiêu gào thét, thế nhưng vẻ mặt lại ẩn nhẫn không biểu lộ ra, đứng dậy, khom người đi ra khỏi phòng.

Thẩm Ngọc quay đầu lại liếc mắt nhìn, ác bá khập khễnh, chẳng lẽ y vừa mới quạt một cái liền có thể đánh gãy đầu gối hắn?

Chỉ giả vờ giả vịt thôi.



Ác bá đâu có yếu đuối không đỡ nổi một đòn như vậy?

Đêm đã khuya Thẩm Ngọc nằm ở trêи giường thư thái đi vào giấc ngủ, Quân Huyền Kiêu nhìn gương mặt điềm tĩnh của Thẩm Ngọc, áo ngủ lỏng lỏng lẻo lẻo, để lộ ra làn da nhẵn nhụi, xương quai xanh khêu gợi như ẩn như hiện.

Quân Huyền Kiêu ai thán một tiếng, chỉ có thể đứng dậy đi vào phòng tắm, may mà sức lực của Thẩm Ngọc không lớn, bằng không hiện tại hắn ngay cả cơ hội an ủi bản thân cũng không còn.

Thô ráp mà trút ra hỏa khí, Quân Huyền Kiêu múc nước lạnh giội lên người, khóc không ra nước mắt, mới trở lại giường nằm ngủ.

Thẩm Ngọc thức dậy sớm hơn so với Quân Huyền Kiêu, Quân Huyền Kiêu có chút hối hận, tại sao muốn mang chồng sách này về nhà, chẳng khác nào mời về một tình địch.

“Ngọc Nhi, lúc ta mang chúng đi, lão học cứu* viện sách khóc lóc kêu gào thảm thiết, giống như ta bắt cóc cháu trai của bọn họ vậy, đợi ngươi xem xong rồi ta vẫn nên đem trả lại thôi, đỡ để lão đầu kia nghĩ quẩn trong đầu, khí huyết không thông. Chồng này là sách cũ của ta cất giữ mấy năm trước, ngươi có thể không nhanh không chậm xem qua, đừng lúc nào cũng cả cơm cũng không ăn, ngủ cũng không ngủ, thân thể xương cốt hư nhược, ta cũng không có biện pháp đau thay ngươi.”

*học cứu: chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho.

Quân Huyền Kiêu bước chân ra khỏi cửa lại vòng trở lại, đem canh trứng bí đỏ hải sâm đẩy đến trước mặt Thẩm Ngọc, chăm chú nhìn y ăn xong mới mặt mày rạng rỡ, yên tâm đi vào triều.

“Ngoan, chờ ta trở lại.”

Bất kể Thẩm Ngọc có nghe hay không, Quân Huyền Kiêu cũng phải giao phó một tiếng.

Thẩm Ngọc quay đầu nhìn cửa bị đóng lại, không còn thấy bóng dáng của Quân Huyền Kiêu nữa, ma xui quỷ khiến cầm lên một tập tàng thư của Quân Huyền Kiêu.

Vừa mới mở ra, một bức thư rơi ra, tờ giấy đã ố vàng, chắc là đã từ nhiều năm về trước, Thẩm Ngọc nhặt lên mở ra.

Là một phong mật thư.

Trước mắt Thẩm Ngọc hiện ra một đám người đuổi giết một nhà ba người, một cái đầu người lăn đến trước mặt y, máu bắn tung tóe nhuộm đỏ cả mắt y…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau