Chương 94: Từng người từng người thay phiên hầu hạ 1
“Nhưng trêи đời này, chết cũng là một chuyện dễ dàng, Bổn vương phi há lại để ngươi tiện nghi như vậy?”
Vương phi cúi người, nham hiểm nhìn Thẩm Ngọc.
“Ngươi đừng trách ta, muốn trách thì trách Vương gia quá yêu thích ngươi, ngươi xem, vì để cho Vương gia chán ghét ngươi, ta làm ra không biết bao nhiêu chuyện? Vương gia thích da thịt mềm mại này của ngươi, ta liền cho ngươi ăn chút độc dược, nhìn thân thể ngươi ngày càng lụn bại, thêm vào đó Vương gia vốn cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, kỳ thực ngươi cũng không còn sống được mấy năm nữa, nhưng là ta không chờ được nữa, ngươi ở vương phủ một ngày, ta lại phải nhịn đau thêm một ngày, thù hận một ngày…”
Thẩm Ngọc hít sâu một hơi, có lẽ là do y quá ích kỷ, chưa từng nghĩ tới sự tồn tại của mình, mang đến cho Vương phi nhiều bất hạnh đến như vậy, nàng hận mình, đó là chuyện đương nhiên.
“Ta quả thực đợi không nổi nữa! Là ta chủ động thỉnh cầu Vương gia mang theo ngươi, cùng đi Lang Cư Tư Sơn săn bắn, hoàng huynh hắn gạt ta, cho thị vệ giả trang thành người Hung Nô, là vì muốn có cơ hội ở chung một chỗ với ngươi, còn đặc biệt dặn dò ta, không cho phép ta hại đến tính mạng của ngươi….ta thật không thể nào hiểu nổi! Hoàng huynh thế nào lại cũng che chở ngươi?! Hắn từ trước tới nay chưa từng đánh ta bao giờ, vì tiện nhân ngươi! Hắn lần đầu tiên đánh ta…ta liền biết, đẩy ngươi xuống vách núi là đúng! Ngươi chính là một kẻ mê hoặc nam nhân gieo họa khắp nơi!”
Người Hung Nô là do Diệp Đế phái người giả trang?
Thẩm Ngọc há to miệng, vậy đêm đó Diệp Đế đi Thiều Hoa Viện, cũng không phải là tình cờ đi ngang qua, mà là cố ý?
Nhưng Diệp Đế tại sao lại muốn ly gián mình và Trấn Bắc Vương? Chính bởi vì sự xuất hiện của Diệp Đế, Trấn Bắc Vương mới hết lần này tới lần khác hiểu lầm y.
“Tiếc là, người tính không bằng trời tính.” Vương phi cười thảm một tiếng, “Tiện nhân giống như ngươi chết rồi thì tốt biết bao, lại hết lần này tới lần khác cố tình mạng lớn, rơi xuống vách đá cũng không chết, Vương gia cùng hoàng huynh ta, đều giống như phát điên vậy, tìm ngươi khắp nơi! Ngươi đến cùng có cái gì tốt?! Ta từ trước tới nay nay chưa từng thấy qua Vương gia như vậy đối với một người, hắn ở vách đá đợi suốt một đêm!”
Thẩm Ngọc vốn dĩ tâm đã chết lặng, đột nhiên bị cái gì đó tàn nhẫn đâm vào một chút.
Trấn Bắc Vương….thật sự tìm y cả một đêm sao? Thẩm Ngọc lúc đó cùng Diệp Đế ở trong sơn động trú một đêm, đi ra bắt gặp Trấn Bắc Vương thần sắc lạnh lẽo giống như thiết hàn, một mực nhận định Thẩm Ngọc cùng Diệp Đế có tư tình.
Thẩm Ngọc chỉ cảm thấy oan ức khi Trấn Bắc Vương hiểu lầm y, nhưng lại chưa từng nghĩ tới hắn một đêm mạo hiểm ở trong bão tuyết tìm kiếm mình, thấy mình và Diệp Đế ở chung một đêm hắn rốt cuộc đã có bao nhiêu thất vọng chứ?
Tâm Thẩm Ngọc bị nhéo đến đau đớn, nếu như không có những chuyện trời xui đất khiến này, Trấn Bắc vương cùng y, có phải hay không vẫn giống như trước kia nồng tình mật ý? Mà không phải đi tới bước đường ngày hôm nay, mỗi người một nơi?
“Ngươi có chuyện gì để rơi nước mắt ? Làm bộ dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này cho ai xem?!” Vương phi hung tợn nói, “May mà có hoàng huynh giúp ta, từng bước từng bước khiến Vương gia chán ghét ngươi! Ngươi có phải là đang nghĩ, tại sao ngọc bội Vương gia đưa cho ngươi lại ở trong tay Tôn Lão Lục chứ?”
Không cần nhiều lời, thời điểm Tôn Lão Lục lấy ra ngọc bội, Thẩm Ngọc liền nghĩ tới, ở dưới đáy vực đêm đó, Diệp Đế lấy đi ngọc bội của y, sau đó sắp đặt tất cả những chuyện này, Vương phi chỉ cần dựa vào đó làm theo là được.
Thẩm Ngọc nhất thời không thể phân rõ, Diệp Đế rốt cuộc là tốt hay xấu?
“Hôm nay, cuối cùng Bổn Vương phi cũng được trút cơn giận!”
Vương phi vẻ mặt đầy thù hận, lấy chân giẫm lên mặt Thẩm Ngọc.
Mặt Thẩm Ngọc áp sát xuống mặt đất, bị ma sát đến rách cả da, máu dính bụi đất khiến hắn thoạt nhìn trông chật vật cùng dơ bẩn vô cùng.
“Ngươi rất đắc ý với gương mặt này của mình chứ gì? Còn có thân thể này của ngươi? Không phải rất thích bị nam nhân thượng thao lộng sao? Hôm nay, Bổn Vương phi thành toàn cho ngươi, cho ngươi thư thái thoải mái! Người đâu!”
Ở ngoài ám các bước vào năm, sáu người nam nhân cao to vạm vỡ, thân trêи tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, người nào cũng mặt mày dữ tợn, trêи người chỉ quấn quanh một cái vải khố.
Thẩm Ngọc sợ hãi mở lớn hai mắt, Vương phi nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của y cười ha ha đến không ngừng.
“Đây là ám các Tần Hoài Lâu, đừng nói ngươi là một người câm không có cách nào kêu cứu, cho dù ngươi có miệng lưỡi hoàn hảo, cũng truyền không ra một chút âm thanh nào! Mấy người này đều là giúp kỹ nữ tiểu quan Tần Hoài Lâu khai bao, chuyên môn đối phó những người mới không nghe lời….ngươi nha, nhắm mắt lại thật tốt mà hưởng thụ đi…”
Thẩm Ngọc toàn thân run rẩy kịch liệt, giãy giụa, dây thừng siết chặt vào da thịt y, Thẩm Ngọc càng cố gắng giãy giụa, càng thêm một mảnh máu thịt be bét.
Mấy tên nam nhân thân hình vạm vỡ cởi vải khố trêи thân mình xuống, vây nhốt Thẩm Ngọc.
“Ô ô ách ô…”
Không muốn…. bỏ qua cho ta đi…. van cầu các ngươi…
Thẩm Ngọc dùng sức giãy giụa, y muốn kêu cứu cũng không giải quyết được vấn đề gì, trong bụng một trận quặn đau, cảm thấy buồn nôn.
Y muốn tiếp tục sống, một thân sạch sẽ mà sống, mẹ còn đang chờ y….
“Huynh đệ chúng ta ở Tần Hoài Lâu nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua người nào tuyệt sắc đến mức này, thật là có phúc….”
Vương phi lạnh lùng nói: “Đừng nóng vội, từng người từng người thượng, thay phiên nhau hầu hạ Ẩn phi của chúng ta cho tốt!”
Thẩm Ngọc bị nâng lên đặt trêи mặt bàn, mấy cánh tay thô lỗ ở trêи người y sờ loạn, một bên lại xé xuống y phục của y, chốc lát y đã không một mảnh vải che thân.
Mau cứu ta…..
Tay chân Thẩm Ngọc bị giữ chặt, hai hàng nước mắt tuyệt vọng ào ào lăn xuống, y thà rằng chính mình ngất đi, cũng không cần phải chịu loại hành hạ dằn vặt so với chết còn khó chịu hơn này.
Mấy tên to lớn đó ở trêи người y loạn ɭϊếʍ cắn loạn, một cỗ mùi thối nam nhân làm cho y buồn nôn cực độ.
Vương gia…. tại sao không tới cứu ta…..
Van cầu các ngươi giết ta đi…..
Mắt Thẩm Ngọc đỏ lên, cuối cùng chảy ra huyết lệ…..
Vương phi cúi người, nham hiểm nhìn Thẩm Ngọc.
“Ngươi đừng trách ta, muốn trách thì trách Vương gia quá yêu thích ngươi, ngươi xem, vì để cho Vương gia chán ghét ngươi, ta làm ra không biết bao nhiêu chuyện? Vương gia thích da thịt mềm mại này của ngươi, ta liền cho ngươi ăn chút độc dược, nhìn thân thể ngươi ngày càng lụn bại, thêm vào đó Vương gia vốn cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, kỳ thực ngươi cũng không còn sống được mấy năm nữa, nhưng là ta không chờ được nữa, ngươi ở vương phủ một ngày, ta lại phải nhịn đau thêm một ngày, thù hận một ngày…”
Thẩm Ngọc hít sâu một hơi, có lẽ là do y quá ích kỷ, chưa từng nghĩ tới sự tồn tại của mình, mang đến cho Vương phi nhiều bất hạnh đến như vậy, nàng hận mình, đó là chuyện đương nhiên.
“Ta quả thực đợi không nổi nữa! Là ta chủ động thỉnh cầu Vương gia mang theo ngươi, cùng đi Lang Cư Tư Sơn săn bắn, hoàng huynh hắn gạt ta, cho thị vệ giả trang thành người Hung Nô, là vì muốn có cơ hội ở chung một chỗ với ngươi, còn đặc biệt dặn dò ta, không cho phép ta hại đến tính mạng của ngươi….ta thật không thể nào hiểu nổi! Hoàng huynh thế nào lại cũng che chở ngươi?! Hắn từ trước tới nay chưa từng đánh ta bao giờ, vì tiện nhân ngươi! Hắn lần đầu tiên đánh ta…ta liền biết, đẩy ngươi xuống vách núi là đúng! Ngươi chính là một kẻ mê hoặc nam nhân gieo họa khắp nơi!”
Người Hung Nô là do Diệp Đế phái người giả trang?
Thẩm Ngọc há to miệng, vậy đêm đó Diệp Đế đi Thiều Hoa Viện, cũng không phải là tình cờ đi ngang qua, mà là cố ý?
Nhưng Diệp Đế tại sao lại muốn ly gián mình và Trấn Bắc Vương? Chính bởi vì sự xuất hiện của Diệp Đế, Trấn Bắc Vương mới hết lần này tới lần khác hiểu lầm y.
“Tiếc là, người tính không bằng trời tính.” Vương phi cười thảm một tiếng, “Tiện nhân giống như ngươi chết rồi thì tốt biết bao, lại hết lần này tới lần khác cố tình mạng lớn, rơi xuống vách đá cũng không chết, Vương gia cùng hoàng huynh ta, đều giống như phát điên vậy, tìm ngươi khắp nơi! Ngươi đến cùng có cái gì tốt?! Ta từ trước tới nay nay chưa từng thấy qua Vương gia như vậy đối với một người, hắn ở vách đá đợi suốt một đêm!”
Thẩm Ngọc vốn dĩ tâm đã chết lặng, đột nhiên bị cái gì đó tàn nhẫn đâm vào một chút.
Trấn Bắc Vương….thật sự tìm y cả một đêm sao? Thẩm Ngọc lúc đó cùng Diệp Đế ở trong sơn động trú một đêm, đi ra bắt gặp Trấn Bắc Vương thần sắc lạnh lẽo giống như thiết hàn, một mực nhận định Thẩm Ngọc cùng Diệp Đế có tư tình.
Thẩm Ngọc chỉ cảm thấy oan ức khi Trấn Bắc Vương hiểu lầm y, nhưng lại chưa từng nghĩ tới hắn một đêm mạo hiểm ở trong bão tuyết tìm kiếm mình, thấy mình và Diệp Đế ở chung một đêm hắn rốt cuộc đã có bao nhiêu thất vọng chứ?
Tâm Thẩm Ngọc bị nhéo đến đau đớn, nếu như không có những chuyện trời xui đất khiến này, Trấn Bắc vương cùng y, có phải hay không vẫn giống như trước kia nồng tình mật ý? Mà không phải đi tới bước đường ngày hôm nay, mỗi người một nơi?
“Ngươi có chuyện gì để rơi nước mắt ? Làm bộ dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này cho ai xem?!” Vương phi hung tợn nói, “May mà có hoàng huynh giúp ta, từng bước từng bước khiến Vương gia chán ghét ngươi! Ngươi có phải là đang nghĩ, tại sao ngọc bội Vương gia đưa cho ngươi lại ở trong tay Tôn Lão Lục chứ?”
Không cần nhiều lời, thời điểm Tôn Lão Lục lấy ra ngọc bội, Thẩm Ngọc liền nghĩ tới, ở dưới đáy vực đêm đó, Diệp Đế lấy đi ngọc bội của y, sau đó sắp đặt tất cả những chuyện này, Vương phi chỉ cần dựa vào đó làm theo là được.
Thẩm Ngọc nhất thời không thể phân rõ, Diệp Đế rốt cuộc là tốt hay xấu?
“Hôm nay, cuối cùng Bổn Vương phi cũng được trút cơn giận!”
Vương phi vẻ mặt đầy thù hận, lấy chân giẫm lên mặt Thẩm Ngọc.
Mặt Thẩm Ngọc áp sát xuống mặt đất, bị ma sát đến rách cả da, máu dính bụi đất khiến hắn thoạt nhìn trông chật vật cùng dơ bẩn vô cùng.
“Ngươi rất đắc ý với gương mặt này của mình chứ gì? Còn có thân thể này của ngươi? Không phải rất thích bị nam nhân thượng thao lộng sao? Hôm nay, Bổn Vương phi thành toàn cho ngươi, cho ngươi thư thái thoải mái! Người đâu!”
Ở ngoài ám các bước vào năm, sáu người nam nhân cao to vạm vỡ, thân trêи tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, người nào cũng mặt mày dữ tợn, trêи người chỉ quấn quanh một cái vải khố.
Thẩm Ngọc sợ hãi mở lớn hai mắt, Vương phi nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của y cười ha ha đến không ngừng.
“Đây là ám các Tần Hoài Lâu, đừng nói ngươi là một người câm không có cách nào kêu cứu, cho dù ngươi có miệng lưỡi hoàn hảo, cũng truyền không ra một chút âm thanh nào! Mấy người này đều là giúp kỹ nữ tiểu quan Tần Hoài Lâu khai bao, chuyên môn đối phó những người mới không nghe lời….ngươi nha, nhắm mắt lại thật tốt mà hưởng thụ đi…”
Thẩm Ngọc toàn thân run rẩy kịch liệt, giãy giụa, dây thừng siết chặt vào da thịt y, Thẩm Ngọc càng cố gắng giãy giụa, càng thêm một mảnh máu thịt be bét.
Mấy tên nam nhân thân hình vạm vỡ cởi vải khố trêи thân mình xuống, vây nhốt Thẩm Ngọc.
“Ô ô ách ô…”
Không muốn…. bỏ qua cho ta đi…. van cầu các ngươi…
Thẩm Ngọc dùng sức giãy giụa, y muốn kêu cứu cũng không giải quyết được vấn đề gì, trong bụng một trận quặn đau, cảm thấy buồn nôn.
Y muốn tiếp tục sống, một thân sạch sẽ mà sống, mẹ còn đang chờ y….
“Huynh đệ chúng ta ở Tần Hoài Lâu nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua người nào tuyệt sắc đến mức này, thật là có phúc….”
Vương phi lạnh lùng nói: “Đừng nóng vội, từng người từng người thượng, thay phiên nhau hầu hạ Ẩn phi của chúng ta cho tốt!”
Thẩm Ngọc bị nâng lên đặt trêи mặt bàn, mấy cánh tay thô lỗ ở trêи người y sờ loạn, một bên lại xé xuống y phục của y, chốc lát y đã không một mảnh vải che thân.
Mau cứu ta…..
Tay chân Thẩm Ngọc bị giữ chặt, hai hàng nước mắt tuyệt vọng ào ào lăn xuống, y thà rằng chính mình ngất đi, cũng không cần phải chịu loại hành hạ dằn vặt so với chết còn khó chịu hơn này.
Mấy tên to lớn đó ở trêи người y loạn ɭϊếʍ cắn loạn, một cỗ mùi thối nam nhân làm cho y buồn nôn cực độ.
Vương gia…. tại sao không tới cứu ta…..
Van cầu các ngươi giết ta đi…..
Mắt Thẩm Ngọc đỏ lên, cuối cùng chảy ra huyết lệ…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất