Á Tử Ca

Chương 2: KIẾM CỦA CHỦ NHÂN

Trước Sau
Lúc Vi Hạo thức dậy thì đã không thấy người bên cạnh đâu nữa. Gối chăn gọn gàng không còn hơi ấm, hình như người đã rời đi từ rất lâu.

Khoác lên mình y phục bạch sắc thường ngày rồi rảo bước qua hành lang dài,  hài lòng tựa vào một cái cột khuất bóng, nhìn Thiên Việt luyện kiếm trong sân.

Dáng người thon dài, không phải dạng lưng hùm vai gấu mà thon thả săn chắc, mạnh mẽ khí khái. Mái tóc đen dài được cột cao lên, cố định lại bằng phát quan hắn từng tự tay mài giũa, theo từng đường kiếm mà tung bay trong gió, kiếm khí phát ra từng luồng từng luồng mạnh mẽ phóng ra ngoài, tạo nên vô số hình thù kì dị mà đáng sợ. Bộ y phục màu đen như vừa khít với cơ thể hoàn mĩ ấy, tà áo không ngừng chuyển động theo từng động tác một, tạo nên một sắc thái quyến rũ. Ánh mắt như toả ra khí thế lẫm liệt, cẩn thận quan sát xung quanh, mang đầy khí thế của một vị Tướng quân đã quen máu lửa sa trường khiến người ta phải sợ hãi. Nhưng trong mắt hắn lại như một con sư tử vừa hoang dã lại mị hoặc, khiêu khích hắn đến để thuần phục nó, để nó ngoan ngoãn trung thành với mình. Hắn liếc nhìn, thì bỗng thấy ánh mắt của hai nô tì đang đặt trên người cậu, khẽ nhíu mày. Người là người của hắn, loại ánh mắt kia là như thế nào?

Hai nô tì luôn đứng gần đó chờ hầu hạ bị loại mê lực trên người cậu cuốn hút, không nhịn được mà lén lút nhìn trộm. Thật ra có nhìn trực diện, hẳn Tướng quân cũng không trách, chỉ là, nếu để Vương gia mà biết được thì lại khác. Bất kì người nào mới nhập phủ, nhất là nữ tử đều được quản gia nhắn nhủ cho một đạo luật bất thành văn, "không được có ý nghĩ quá phận với Ninh tướng quân." A Tử nàng vẫn nhớ câu chuyện mà lão quản gia từng kể với mấy người các nàng.

Năm đó, có một tì nữ được đích thân Vương gia lựa chọn để tới hầu hạ cho Tướng quân, vì muốn trèo cao mà phí không ít tâm tư, mỗi ngày đều phấn phấn son son. Một đêm, nàng âm mưu chuốc xuân dược vào rượu của Thiên Việt, một đường lại một đường lôi hắn lên giường, định bụng bay lên làm vị Phu nhân quý phái. Nào ngờ lúc đó, Vương gia đạp cửa xông thẳng vào, quẳng nàng cho một đám thị vệ, chỉ để lại một câu: "Không được tàn phế, cả đời làm ni", đem Tướng quân cuốn vào trong áo bào biến mất. Đêm hôm đó, tiếng rên la thảm khốc vang vọng cả vương phủ, nữ nhân khi được đưa ra khỏi gian phòng đã sớm mê mê tỉnh tỉnh, ánh mắt tan rã không chút thần khí, cả người đều là vết hôn xanh tím. Nữ nhân bị treo ngược trên cây suốt một ngày một đêm trong tình trạng loã lồ như thế, rồi bị cưỡng ép cạo đầu đẩy vào am tự.

Từ đó về sau, không một ai nghe được tung tích của nàng nữa.

Cũng từ đó về sau, không một ai dám có ý định mê hoặc Tướng quân.

Thiên Việt tập trung luyện kiếm, lại do hắn cố tình che giấu sự tồn tại của bản thân, nên không nhận ra có trong không gian lại có thêm một người đã tiến tới rất gần. Một tiếng xé gió nhỏ nhoi đột ngột vang lên, theo đó là hàng chục chiếc ngân châm lao như tên bắn về phía cậu. Như một phản ứng sinh tồn tự nhiên, cậu xoay kiếm một vòng, dùng kiếm chặn đứng tất cả kim châm, tạo ra tiếng leng keng rất lớn khi chúng đồng loạt va chạm với lưỡi kiếm, đem theo nguồn kình lực rất lớn làm lưỡi kiếm vỡ nát ra, rồi mới lộp bộp rơi xuống. Cậu có thể nhìn ra được chiêu thức này là ai làm, trên dưới Vương gia phủ, cũng chỉ có Vương gia mới có thể vô thanh vô tức vừa che giấu được nội lực, vừa đẩy chúng sát đến bên người cậu và phá huỷ lưỡi kiếm. Tiếng vỗ tay vang lên từ sau lưng, cậu xoay mặt lại thì thấy chủ nhân cầm roi phe phẩy từ phía sau đi tới, mỉm cười tán thưởng:

"Ba tháng chinh chiến, quả nhiên công phu tiến bộ lên không ít."

"Tham kiến Vương gia."_ cậu nhanh như cắt đã cùng hai nô tì đứng bên cạnh chờ hầu hạ cậu nãy giờ quỳ xuống hành lễ.

Hai nữ tì thật sự bị Vương gia doạ đến mức tay chân mềm nhũn, không phải đã thấy bọn họ nhìn vào Tướng quân rồi đấy chứ? Đôi mắt này có phải sẽ bị móc ra không? Nhìn hai nữ nô không ngừng run rẩy đang quỳ mọp bên cạnh mình, hắn chọn mi hỏi:

"Mới nhập phủ?"

"Dạ đúng vậy, vương gia."_A Tử nhìn tiểu tỉ muội bên cạnh mình run đến mức không nói năng được, bèn nhẹ giọng đáp lời.

"Tốt nhất là đừng phạm thêm quy tắc. Đứng dậy đi."

"Dạ, Vương gia."_ hai nàng nghe mình được tha bổng liền lủi còn nhanh hơn thỏ, vội vàng đứng nép về một bên, tự hứa với chính mình sau này có đánh chết cũng không dám liếc mắt nhìn Tướng quân nữa. Một cái nhìn mà đổi một mạng, vẫn là không thì tốt hơn.

Thiên Việt vẫn rất quy củ ôm kiếm quỳ thẳng, dường như theo một loại thói quen phục tùng khắc sâu vào xương máu, không hề biểu hiện ra bất kì sự phản kháng nào. Hắn tự tay rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm nhỏ rồi đưa tới bên miệng Thiên Việt, mỉm cười:

"Tướng quân, uống đi."

"Đa tạ Vương gia."

Chẳng cố kị có người đứng bên cạnh nhìn, hai cánh môi mỏng mỏng của cậu ngậm vào thành li, khẽ há miệng ra theo động tác tay của hắn. Đột nhiên hắn nghiêng mạnh cái li, khiến cả dòng nước đổ ào vào miệng cậu, làm Thiên Việt ho sặc sụa. Chủ nhân tức giận!

Vi Hạo ghé sát vào tai cậu, gằn giọng, "Chưa xin phép ta đã dám rời đi, em hay lắm".

Thiên Việt nghe được loại khí thế âm trầm của chủ nhân, cả người phút chốc cương cứng lại, nhẹ giọng:"Xin lỗi chủ nhân. Việt nhi thức giấc từ sớm, vốn định sau khi luyện tập xong sẽ đánh thức người. Xin chủ nhân trách phạt." Cả cơ thể đều toát ra loại khí chất vừa cương vừa nhu, như một con hổ đang phủ phục dưới chân chủ nhân, nhưng cũng sẵn sàng cắn xé bất kì kẻ nào.

Hai nàng đứng bên cạnh chứng kiến một màn này há hốc mồm, lại không ngừng suy đoán mối quan hệ giữa hai đại nam nhân đỉnh thiên lập địa này, rồi như nghĩ ra gì đó lại âm thầm đỏ mặt, đầu càng cúi càng thấp. Hắn nhìn thấy biểu cảm trên mặt hai nàng, thấy có chút buồn cười, đúng là hài tử không hiểu sự đời.

"Hai ngươi, đi lấy một thùng đá và một thùng nước đến đây."

Nghe tiếng bước chân hai nàng đi khỏi, Thiên Việt cũng không bất mãn gì vì đang quỳ nãy giờ, ngược lại dùng đầu gối tiến đến gần hắn một chút, "Chủ nhân, Việt nhi xin người ban phạt. Việt nhi biết sai, người đừng sinh khí."

"Nếu ta muốn lột quần em đánh đòn tại đây thì sao?

Thiên Việt nghe xong trầm mặc một chút, dường như thu hết can đảm mà nói:

"Như thế cũng có thể, nhưng chủ nhân, đừng cho ai lại gần đây được không?"

"Bị đánh còn muốn đòi quyền?"_ hắn nhướng mày, từ trong giọng nói không nghe ra hờn giận.

Ninh Thiên Việt mặt mũi thoáng chốc liền đỏ lên, ấp a ấp úng mãi không biết nên đáp trả ra sao, lung tung nói với hắn:

"Nếu để kẻ khác nhìn thấy, Thiên Việt sau này không thể ra chiến trường được nữa... Nô ɭệ hầu giường... sao có thể hiệu triệu tam quân? Chủ nhân... đừng mà..."

"Không phải chỉ là bỏ đi một thân phận thôi sao?"_ ngọn roi trong tay hắn như một con rắn nhỏ cứ trườn qua trườn lại trên khuôn mặt đỏ ửng của cậu, khiến cậu càng thêm rối rắm, chủ nhân là muốn biếm chức của cậu?

Bàn tay đang duỗi thẳng hai bên người vô thức siết lại, cả người đều run lên vì không biết nên nói gì mới tốt. Nhưng chủ nhân đã hỏi tới thì nhất định phải đáp lời, mà cố tình che giấu tâm tư thì chỉ có thảm hơn, chỉ đành dùng thái độ thành khẩn mà nói lên tâm tư:

"Chủ nhân, em không muốn thành một nam nô chỉ biết nằm trên giường rêи ɾỉ mở chân. Chuyện lần trước em trộm binh phù, tự ý điều binh là tội chết, em không dám xin người tha thứ. Chỉ là.... người có thể dùng quân côn đánh em trước mặt mọi người cũng được, tước đi thân phận tướng quân cũng được. Em chỉ dám xin người giữ lại cho em một mạng để cùng người vào sinh ra tử, có thể tiếp tục ở bên cạnh hầu hạ người. Em là nam nhân, em không muốn đánh mất tôn nghiêm... Chủ nhân..."_càng nói tay cậu lại vô thức siết càng chặt, đầu cúi càng thấp, thật sự không muốn cứ làm nam kĩ cả đời.

Hắn vốn dĩ chỉ định trêu đùa một chút, ai ngờ nhân nhi nhà mình lại tưởng thật, bày ra một bộ dáng bi thương làm hắn nửa thấy buồn cười nửa lại thấy thương. Ngốc gì mà ngốc thế chứ? Hắn đưa tay sủng nịch xoa xoa đầu cậu, nở nụ cười:

"Được rồi, ta đáp ứng em là được."

Lúc này mà nghe mấy câu tha bổng thì có khác nào nghe thấy tiếng trời, cậu vội vàng cúi xuống thành kính hôn lên mũi giày của hắn,"Tạ ơn chủ nhân". Thái độ thập phần dịu ngoan này làm cho người kia vô cùng hài lòng, "Quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy. Đưa tay cho ta."

Bàn tay thon dài với các khớp xương rõ nét do tập võ thời gian dài được nâng lên trước mặt hắn, một dòng chân khí được đẩy chạy khắp người cậu. Chân khí của hắn rất mạnh, chảy ào ào vào cơ thể, làm cả người chấn động, không kìm được mà khẽ run lên. Cũng được nửa tuần hương, hắn lại dùng tay hút chân khí quay ngược trở về rồi buông tay cậu ra, cả cơ thể của Thiên Việt cũng ngay lập tức bình thường trở lại. Hắn nhàn nhạt mở miệng:

"Nội công quả thực tăng lên không ít, chiêu thức ban nãy cũng là sát chiêu. Có thể chịu được nội lực của ta đè ép bên trong, đã là tiến bộ rồi. Nhưng mà, quá bất cẩn. Ta đã đứng gần em rất lâu, em vẫn không nhận ra. Nếu đổi lại là người khác, hậu quả sẽ như thế nào, Việt nhi?"

"Cái đó, là vì khí tức của người quá quen thuộc, Việt nhi nhất thời..."

Cậu chưa nói được hết câu thì một lưỡi kiếm đã kề sát bên cổ cậu, mang theo tia sáng sắc lạnh như uy hiếp, bất kể lúc nào cũng có thể chém xuống. Nhưng cậu hoàn toàn không có ý định tránh né, cổ lại cứ thế ngẩng cao thêm một chút, tha thiết nhìn vào mắt hắn chờ đợi. Mạng này của cậu, là được chủ nhân nhặt về lại, bây giờ có đem trả lại hắn cũng không sao. Lưỡi kiếm ấn nhẹ xuống, một dòng máu ướŧ áŧ từ từ chảy ra, cậu đột ngột có chút không cam lòng, không muốn cứ như vậy mà rời xa chủ nhân. Đôi mắt nhắm nghiền lại vì muốn tránh né đi ánh nhìn sắc bén đang nhìn mình chăm chú kia, cậu sợ rằng, khi mở mắt ra sẽ lại nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng không chút luyến lưu của người kia, như vậy e rằng có chết cũng không thể nhắm mắt. Đột nhiên, lưỡi kiếm rời khỏi cổ, thế vào đó là một vật gì đó vừa nóng ấm, vừa mềm mại chạm lên vết thương đang nhỏ máu kia. Thiên Việt hốt hoảng mở mắt ra, nhìn thấy chủ nhân đang nghiêng đầu xuống, cẩn thận chạm môi lên vết thương trên cổ, ngăn không cho dòng máu tiếp tục chảy ra. Cậu bị chủ nhân luồn hai tay ở dưới eo kéo lên cao, cần cổ thon dài không cách nào kháng cự được chủ nhân, trở thành miếng thịt thơm ngọt để chủ nhân chậm rãi vừa hôn vừa liếm.



Môi của chủ nhân lành lạnh, nhiệt độ của cái lưỡi đo đỏ linh hoạt thì lại ấm nóng, tất cả chúng đều vô cùng mềm mại lại thơm mát hương trà, khiến Thiên Việt như quên mất thế giới xung quanh, bị chủ nhân cuốn vào thế giới mê mê man man, cổ càng lúc càng ngẩng cao theo đuổi xúc cảm từ đôi môi kia. Cả người đều đỏ ửng, ƈôи ŧɦịŧ dưới thân theo kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà sung mãn đứng thẳng dậy.

Máu ngừng chảy, đôi môi của Tây Bắc Vương cũng theo đó mà tách ra khỏi cần cổ kia. Dùng chân đạp lên ƈôи ŧɦịŧ đã ngóc cao đầu, nhận thấy nó càng lúc càng cứng rắn liền rút chân lại, lạnh lùng thả xuống một mệnh lệnh: "Nhịn xuống đi".

Thiên Việt có chút bất mãn lẫn thất vọng, lại không dám cùng chủ nhân đối kháng liền gật đầu dạ một tiếng.

Hắn nghe được đáp án mình muốn nghe, nhấp nốt trà còn sót trong ly, từ tốn lên tiếng:

"Không có bất kì lí do nào cho sự bất cẩn, Việt nhi. Giả dạng khí tức của người khác không phải không làm được. Nếu như khi trước là kim độc kẻ địch phóng tới, thì sẽ thế nào? Thậm chí, nếu ta muốn gϊếŧ em thì sẽ thế nào? Thiên Việt, khinh địch và lơ là cảnh giác là điều tối kị của nhà binh.  Em lại một lần phạm cả hai lỗi. Em nói xem, đáng phạt không?"

"Hồi chủ nhân, đáng."

"Mười roi, cởϊ áσ."

Thiên Việt nhận lệnh, nhanh chóng cởϊ áσ ngoài ra, xoay lưng lại đối diện với hắn, quỳ thẳng thân mình chờ đợi ngọn roi trút xuống. Hắn đứng dậy lui lại vài bước, nhắm chuẩn xác địa phương tiếp giáp với roi rồi mới vung tay.

Lực đánh không hề nhẹ, tạo nên một tiếng vang vô cùng chát chúa, lại không lấy đi một giọt máu nào mà vẫn khiến Thiên Việt đau đến nghiến răng nghiến lợi. Lâu lắm không bị đánh, cái đau lại bén nhọn khiến cậu quên mất việc phải điểm số. Đợi đến khi Vi Hạo gõ gõ roi vào đầu vai nhắc nhở, cậu mới vội vàng hô lên:

"Một, cảm tạ chủ nhân."

Hắn cũng không muốn tính toán với cậu, cũng im lặng cho qua tiếp tục hạ roi. Từng ngọn roi xé gió lao tới, vững vàng đáp xuống dọc theo tấm lưng rắn chắc. Mười vết roi xếp ngay ngắn, cách đều nhau như một bức tranh tô màu tỉ mỉ, đến cả màu sắc của vết roi cũng mang một màu hồng nhạt y hệt nhau.

Chủ nhân đánh xong mười roi cũng là lúc Thiên Việt mồ hôi lạnh đầy đầu, đau đến mức cả người đều choáng váng, mắt hoa lên. Nhưng nhìn vết roi trên lưng mang màu sắc vô cùng mờ nhạt, lại không ai nghĩ nó đau đến vậy. Như vậy cũng đủ thấy kĩ thuật dùng roi của vị Vương gia này đáng sợ đến mức nào.

Kì thực, nếu tất cả mọi người đều ưa thích dùng kiếm thì vị Tây Bắc Vương này cũng sử dụng roi như một loại vũ khí chiến đấu. Ngọn roi mỏng manh lại yếu ớt, đặt vào tay ngài lại trở thành thứ vũ khí đoạt mạng, tựa hồ như con rắn độc găm chặt hàm răng vào cổ đối phương. Người chết dưới kiếm hắn đã nhiều, kẻ chết dưới roi của hắn cũng chẳng ít. Thế nên cũng chẳng xa lạ gì, khi nói rằng Thiên Việt bị trừng phạt dưới roi của hắn đã chịu không ít đau đớn. Vết roi tuy không rõ ràng, nhưng lại mang loại đau đớn tê dại thấm vào tận sâu bên trong, đẩy mãi không dứt được, càng lúc càng thêm khó chịu.

Thiên Việt nên cảm thấy may mắn vì Vương gia không nỡ xuống tay thật sự với cậu. Nếu hắn thật sự dùng cả nội lực vào từng ngọn roi, thì e rằng Thiên Việt muốn lết đi cũng là khó khăn.

Roi vừa được đặt xuống bàn, cậu liền theo quy củ nhịn đau, xoay người dập đầu tạ ơn. Đầu còn chưa kịp chạm đất thì đã bị tay chủ nhân chặn lại, ngài đem áo choàng lại cho cậu, lạnh nhạt bảo cậu mặc lại áo cho tử tế đi. Thiên Việt biết rằng, ngay khi roi cuối cùng hạ xuống thì hai nô tì ban nãy đã quay trở lại, nên cũng không chần chừ thêm mà nhanh tay mặc áo vào để tránh người khác nhìn kĩ cơ thể của mình.

Trừ trường hợp bất đắc dĩ, nếu không chỉ cần để ai khác ngoài chủ nhân nhìn thấy thân thể của cậu, cậu chắc chắn sẽ phải chịu phạt, dù cho lỗi có phải của cậu hay không. Đây là quy định, cậu phải nhớ thật kĩ, cậu chỉ có thể thuộc về một mình ngài ấy.

"Đứng dậy đi. Ngươi biết mình phải làm gì rồi chứ?"

"Thuộc hạ đã rõ. "

Cậu đứng dậy phủi đi lớp đất dính trên quần, mỗi tay xách một cái thùng được hai nữ tì mang về, nhanh chóng dọn ra tư thế trung bình tấn, mím môi hướng chủ nhân thưa chuyện:

"Vương gia, có thể bắt đầu rồi."

Đưa tay đốt lên một nén hương được làm theo yêu cầu riêng của hắn, là loại chuyên dụng để huấn luyện tiểu Tướng quân bên thân. Thời gian dùng để đốt cháy hoàn toàn chúng gấp hai lần thời gian các loại hương bình thường. Cậu không biết điều này, mà hắn cũng không để cho tiểu nô ɭệ nhà hắn biết.

Võ công, nội lực, chiêu thức và khả năng chịu đựng của cậu có thể đạt đến trình độ thượng thừa như hôm nay không phải là ngày một ngày hai, cũng không phải chỉ dựa vào một mình bản thân cậu. Mà hắn vẫn luôn âm thầm tìm hiểu xem cậu rốt cuộc hợp với loại công phu nào nhất, phải dạy dỗ ra sao mới có thể nhanh chóng tiến bộ, dùng sự nghiêm khắc cùng kiên nhẫn uốn nắn mà thành. Chưa bao giờ ngừng quan tâm, chỉ là chưa bao giờ nói ra.

"Hai nén hương, xong việc thì đi mộc dục rồi đến tiểu viện, ta có chuyện muốn bàn với ngươi."

"Dạ rõ Vương gia."

"Hai người các ngươi, đợi hương tàn thì đốt thêm một nén nữa. "

Hắn nói xong liền xoay lưng rời đi, lúc về biệt viện, nhìn thấy Sở quản gia đứng trước cửa, căn dặn hắn xuống nhà bếp bảo nấu thêm cháo khoai tây, trứng và thịt bằm. Lát nữa lưng chắc chắn sẽ đau hơn, tay chân cũng mỏi, ăn chút ít đồ nóng cho thoải mái gân cốt vậy.

Hai người các nàng nhận được mệnh lệnh liền quy củ đứng cúi đầu, trong đầu tràn đầy thắc mắc cùng khó hiểu. Không phải mới ban nãy còn đút nước trà cho Tướng quân đó sao? Bây giờ sao lại phạt người ta đứng giữa trời nắng rồi? Vương gia thất thường quá rồi không? Chỉ khổ thân Tướng quân nha, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc nhầm yêu quái. Cơ mà càng đứng hai nàng càng thắc mắc, tại sao hương đốt cháy lại lâu thế kia? Bây giờ hai nàng lại cảm thấy, có lẽ hai nàng cũng bị Vương gia bắt phạt chung rồi. Chẳng lẽ liếc nhìn vài cái lại bị đem đi phơi nắng như này? Số hai nàng quả thật là quá khổ sở mà!

Mà hai nàng đứng sững một chỗ, còn đứng dưới mái hiên còn nóng đến mức muốn đầu váng mắt hoa, thì tiểu Tướng quân lại đứng ngay chính giữa sân giống như sắp bị nướng cháy đến nơi. Mồ hôi đã sớm chảy ra thấm ướt cả lưng vai, làm tấm áo vốn dĩ luôn vừa vặn nay lại ôm sát vào cơ thể cực kì bức bối. Vải áo cạ cạ liên tục vào vết thương trên tấm lưng luôn cố gắng giữ thẳng, khiến vết thương vốn đang bị kéo căng lại bị cọ sát đến buốt lên, một đầu toàn mồ hôi lạnh cứ thế túa ra. Hai cánh tay luôn duỗi ngang thẳng tắp cùng đôi chân luôn khuỵu xuống càng về sau càng tê cứng. Dường như chúng chẳng còn là một phần cơ thể cậu nữa, cảm giác rệu rã trong khắp cơ thể như đang gào thét chửi mắng cậu quá mức bất cẩn mới gây ra hoạ này. Cái oi bức gay gắt của một buổi sáng ngày hè khiến cho hình phạt càng thêm khó chịu.

Đến khi nén hương thứ hai tàn đi, cậu và hai nữ tì mừng đến mức muốn khóc lên đi được, cuối cùng cũng có được giải thoát rồi. Cẩn thận đặt hai cái thùng nặng nề xuống, cố gắng giữ cho cơ thể không vì mất thăng bằng mà té ngã, liền nhanh chóng trở về phòng tắm gội sạch sẽ rồi đến Dương Thanh viện tìm ngài.

Khi cậu vào trong Lãng Hiên các-phòng ngủ của chủ nhân, không gian xung quanh im ắng đến lạ kì, tự ý cho nô bộc lui xuống hết, kéo cửa lại rồi tự mình cởi bỏ y phục bò đi tìm chủ nhân. Vi Hạo đang ngồi trên giường vận công, cả khuôn mặt và cánh tay xuất hiện không ít dấu vết hắc sắc kì lạ như ấn chú. Sườn mặt nam tính lại khôi ngô, bao phủ một tầng ánh sáng xanh phát ra từ nội lực làm cho vẻ ngoài ấy càng thêm ma mị câu hồn. Thiên Việt quỳ sững tại chỗ, sùng bái mà nhìn ngắm dung mạo tuấn mĩ của chủ nhân, dường như không thể rời mắt được.

Phải qua một lúc sau, Vi Hạo mới mở mắt, thâu tóm nội lực vào bên trong cơ thể mình, nhàn nhạt gọi người đang quỳ dưới đất kia:

"Lên đây, xoa bóp cho ta."

Thiên Việt ngoan ngoãn bò lên trên giường, quỳ phía sau lưng hắn cẩn thận mà xoa bóp vai cùng thái dương. Kĩ thuật của Thiên Việt so ra không thua kém bất kì ai, lại nắm rõ nên sử dụng lực đạo như thế nào để hầu hạ hắn thoải mái. Bàn tay chỉ quen cung kiếm sa trường, khi ở bên cạnh nam nhân này sẽ biến thành đôi tay mềm mại lại hợp ý hơn bất kì ai, động tác vô cùng thuần thục lại chuẩn xác.

Nhớ khi xưa lúc lần đầu hầu hạ, cậu không biết nên làm thế nào cho tốt, lực đạo mạnh nhẹ không đồng nhất khiến hắn tâm phiền ý loạn liền cử người đến chỉ bảo cậu một phen. Nhưng để hầu hạ tốt nam nhân của mình, Thiên Việt phải bỏ ra rất nhiều thời gian quan sát, ghi nhớ cùng vài lần bị phạt quỳ vì làm đau chủ nhân mới có thể thuần thục như bây giờ.

"Chủ nhân, lực đạo như vậy đã ổn chưa?"

"Ừm. "

Võ công mà Vi Hạo luyện mang sức mạnh rất lớn, chiêu chiêu lấy mạng nhưng cũng âm hiểm tà độc. Chỉ cần người luyện không giữ vững được sơ tâm, sẽ tẩu hoả nhập ma, vạn kiếp bất phục. Mỗi lần muốn đột phá lên một tầng nội công đều sẽ hao tốn không ít tâm sức, mà với một người đang trong giai đoạn đột phá cấp bậc cuối cùng như hắn lại càng thêm vất vả. Mỗi lần luyện xong, cả cơ thể đều nhức mỏi, phải cần thời gian nửa nén hương mới phục hồi được. Cậu biết điều này, vậy nên nếu không phải ra chiến trường, thì những khi hắn đang luyện công, cậu đều ở bên cạnh quỳ đợi hắn vừa xong thì tiến lên hầu hạ. Thảm lông trong phòng kể từ ngày cậu được dạy dỗ thành nô ɭệ của hắn, đều được trải rất dày, quỳ bao lâu cũng không đau đớn, chỉ hơi tê mỏi một chút. Dù sao thì, quỳ mãi sớm cũng thành quen.

Vi Hạo dần thả lỏng cơ thể đang căng chặt, hơi tựa lưng vào người tiểu nô ở đằng sau đang cẩn thận hầu hạ. Nửa thân trên của Vi Hạo đang để trần, vì ngả hẳn ra phía sau mà xảy ra không ít đụng chạm da thịt với Thiên Việt. Khối thân thể vốn được dạy dỗ đến ngoan ngoãn, một chút đụng chạm với thân thể của chủ nhân sẽ trở thành loại xuân dược mạnh nhất, nhanh chóng khơi gợϊ ɖụƈ hoả trong cơ thể cháy lên âm ỉ. Nhưng nô kĩ hầu giường thì phải biết lúc nào nên phát dục, lúc nào thì không. Nếu cứ tuỳ thời phát tình sẽ khiến chủ nhân chán ghét, cậu đã từng được dạy như thế.

Thiên

Việt có chút sợ hãi, hơi co người về phía sau một chút tránh cho hạ thân đang cương lên của mình đụng phải chủ nhân, bàn tay đang xoa bóp cũng thoáng dừng trong chốc lát. Chút ít tâm tư này, Vi Hạo nhanh chóng nhìn ra được, đôi mắt đang nhắm lại dưỡng thần của hắn mở ra, chuẩn xác nắm được bàn tay đang đặt trên đầu mình, khẽ nghiêng người kéo mạnh một phát liền kéo được tiểu nô ngã vào lòng, nhíu mày tỏ vẻ không vui:



"Tại sao lại dừng tay?"

"Chủ nhân, em...."

Liếc nhìn xuống vật thể đã mạnh mẽ ngẩng cao đầu giữa hai chân của nô ɭệ, Vi Hạo liền nhanh chóng hiểu ra vấn đề, liền dùng tay mạnh mẽ xoa nắn nó. Bàn tay của Vi Hạo thô ráp nhưng lại thành thạo, cẩn thận vuốt ve lúc mạnh lúc nhẹ rất có quy luật. Ngón tay thi thoảng còn miết lên đỉnh qυყ đầυ no đủ, nhìn dịch nhờn chảy ra thấm ướt cả tay, lại càng ra tay càng ác liệt. Được chủ nhân vuốt bắn là một loại phần thưởng không phải lúc nào cũng đạt được, đôi khi lại phải trả một cái giá rất đắt. Nhưng trong lúc này, cậu lại chẳng còn mấy thời gian tự hỏi, cả người đều cong lên đưa đẩy ƈôи ŧɦịŧ vào tay chủ nhân. Dưới thủ pháp  điêu luyện của hắn, Thiên Việt chưa quá nửa tuần hương đã buông giáp đầu hàng, ưỡn người phóng xuất lên đôi bàn tay của Vương gia.

Thiên Việt ý loạn tình mê, đôi mắt mơ màng hé miệng liếm bàn tay đang được đưa đến bên miệng mình. Chiếc lưỡi đỏ au nóng ấm cuốn lấy từng ngón tay thon dài, cẩn thận liếm lộng, ánh mắt si mê nhìn vào những ngón tay đang không ngừng khuấy đảo trong miệng mình kia, tận lực phối hợp với lực đạo từ các ngón tay, không để lộ ra bất kì sai sót nào. Liếm đi sạch sẽ rồi, hắn mới rút ngón tay ra khỏi khoang miệng của cậu, tuỳ ý dùng khăn tay tuỳ thân lau đi những vệt nước còn sót lại.

Thiên Việt cũng không dám chậm trễ công việc của mình, rút người ra khỏi lòng chủ nhân, ngoan ngoãn nửa quỳ nửa bò ở trước mặt hắn. Đột nhiên, cậu lại bị chủ nhân kéo ngã một lần nữa, cả khuôn mặt anh tuấn đột ngột bị ấn chặt dưới khố hạ của chủ nhân. Cậu vốn dĩ tưởng chủ nhân muốn cậu dùng miệng phục vụ, đưa răng cắn lấy vải quần định bụng kéo xuống, nhưng bị ngài chặn lại:

"Nằm im! Chỉ dùng mũi ngửi nó."

Mệnh lệnh đầy nhục nhã khiến người chịu không nổi này dường như lại chẳng gây ra bất kì trở ngại nào cho cậu. Cậu im lặng vùi mặt vào hạ bộ của chủ nhân, ra sức mà hít vào mùi hương ở nơi đó, hai tay bắt chéo lên lưng, thấp lưng nâng mông lên. Tất cả tư thế đều chuẩn mực đến mức không tìm ra bất kì một chỗ sai sót nào, đủ để thấy cậu được dạy dỗ nghiêm khắc ra sao, cậu sùng kính người trước mắt này nhiều như thế nào.

Hắn vốn dĩ muốn xem xét vết thương trên lưng, lại thấy cậu vì sợ đụng phải người hắn khi chưa được phép mà bắt chéo tay khiến hắn không nhìn được cái gì cả, từ tốn nhắc nhở:

"Việt nhi, ôm ta. Ta muốn xem xét vết thương trên lưng của em."

Hai cánh tay thon dài liền ngoan ngoãn vươn ra, nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy eo hắn. Bàn tay chủ nhân xoa xoa lên tấm lưng của tiểu nô ɭệ, nhẹ nhàng xoa xoa một chút, "Còn đau không?"

"Dạ còn, chủ nhân."

"Ừ, đau thì tốt. Hôm nay không cho phép bôi thuốc, đau mới nhớ được. Từ nay về sau, mỗi lần muốn hành sự lỗ mãng hay thụ thương không báo thì nhớ đến 10 roi hôm nay. Nếu còn lần nào nữa, thì gấp năm lần, nhớ chưa?"

"Dạ... nhưng mà chủ nhân...."

"Chuyện gì?"

"Nếu một ngày em thụ thương, lại mãi mãi không còn cơ hội quay về báo cáo, người có còn đánh em nữa không?

Hắn nghe xong câu hỏi bất giác nhíu mày, Thiên Việt nói đúng. Ở sa trường đao kiếm vô tình, làm gì phân biệt đâu là bạn đâu là thù? Ẩn vệ đi theo bảo vệ thì thế nào? Đệ nhất thiên hạ thì thế nào? Thiên Việt chỉ cần đem quân ra chiến trường là đã đối mặt với cái chết kề cận. Nhưng hắn cũng không thể cứ nhốt cậu trong Vương phủ làm một nam nô ấm giường được, như thế thì lại quá bất công.

Cảm nhận được bàn tay vẫn đang tuỳ ý xoa xoa trên lưng mình bỗng nhiên dừng lại, Thiên Việt có chút lo âu mà ngước mắt lên nhìn chủ nhân, lại bị bàn tay mạnh mẽ của ngài ấn xuống lần nữa, trên đầu lại vang lên tiếng trách móc tỏ vẻ không hài lòng, "Hư!", liền không dám nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn nằm im.

"Nếu đã vậy, sau này, chỉ có thể cùng ta ra chiến trường. Không có ta, thì chỉ có thể ở lại Vương phủ."

"Chủ nhân...."_một mệnh lệnh nhỏ nhoi lại có thể nghe ra là chủ nhân đang lo lắng cho mình, Thiên Việt trong lòng lập tức liền vui vẻ. Nhưng khả năng ra sa trường bị hạn chế đi ít nhiều, khiến cho giọng nói lộ ra ý tứ muốn kháng nghị.

"Không được cãi."_từ trong giọng nói nghe không ra tia hờn giận nào lại mang sức uy hiếp khiến cậu chỉ đành thuận theo.

Đưa tay vỗ vỗ lên cặp mông săn chắc, "Quỳ lên". Thiên Việt lồm cồm bò dậy, cả người quỳ thẳng lên giường, hai tay đặt ra sau lưng, hai chân tách ra xa một chút rồi cúi thấp đầu xuống. Cậu nhìn thấy chủ nhân rời đi, rồi quay trở lại với thanh kiếm của ngài, thản nhiên bảo:

"Kiếm của ngươi gãy rồi, thời gian này tạm thời dùng nó đi."

Kiếm của chủ nhân là vật có linh tính, không phải nói muốn là sử dụng được. Từ trước đến nay, chỉ có một mình chủ nhân mới có thể cầm được nó, mà ngài cũng chưa từng cho ai chạm vào thanh kiếm của mình. Cậu có chút ngây ngốc không hiểu, nghi hoặc mà nhìn chủ nhân đã ngồi xuống bên cạnh mình từ lúc nào. Nhìn ra được nghi hoặc trong mắt của tiểu nô ɭệ, hắn mới chầm chậm giải thích:

"Thuỷ Long đúng là thanh kiếm có linh tính, không phải ai cũng có thể tuỳ tiện chạm vào. Nhưng ta muốn nó bảo vệ em cho đến khi em có thanh kiếm mới, nó sẽ chấp nhận em. Nào, cầm thử xem."

Thanh kiếm trên tay hắn luôn có sức mị hoặc với những người thèm khát sức mạnh, nó có thể tự mình ra trận chém gϊếŧ mà không cần chủ nhân phải thật sự cầm nó trên tay. Thuỷ Long là kiếm dùng nội lực của sư phụ cẩn thận rèn luyện suốt mười năm.

Sư phụ của hắn là đệ nhất cao thủ của Ngũ thổ, suốt một trăm năm không ai có thể đánh bại. Cả một đời dài như vậy, chỉ có một đệ tử duy nhất là Hiên Thân vương. Đến trước khi qua đời, mới dùng toàn bộ nội lực trong người mình rèn kiếm cho hắn, sau đó cạn kiệt sức lực.  Chẳng hiểu vì lí do gì, thanh kiếm lại nhanh chóng nhận hắn làm chủ, trở thành vũ khí sát phạt cùng hắn quyết chiến sa trường, lập nên danh tiếng "Chiến thần".

Có điều, Thuỷ Long kiếm có một bí mật mà không ai biết. Sư phụ của Vi Hạo đến tận lúc chết vẫn canh cánh trong lòng một mối tình. Thanh kiếm này mang theo chấp niệm của người luyện nên nó, ngoại trừ chủ nhân chỉ nhận thêm duy nhất một người, là người trong tâm can của chủ nhân. Chuyện hôm nay Thiên Việt có cầm được nó hay không, phải xem thử trong lòng Vi Hạo có cậu hay không. Nếu không có, sẽ bị hàn khí của thanh kiếm xâm nhập cơ thể, phá huỷ đi tám phần công lực

Thiên Việt không biết chuyện, chỉ thấy chủ nhân tin tưởng mình như vậy, trong lòng liền một cỗ ngọt ngào ấm áp cầm lấy thanh kiếm chủ nhân đưa sang. Thuỷ Long đột ngột toả ra một ít quang mang mờ nhạt rồi lại nằm im lìm, cậu vừa buông tay, chỉ về phía trước, kiếm đã lao đi theo hướng cậu muốn. Cậu muốn nó dừng lại, nó liền xoay ngược lại đáp lên tay cậu. Kiếm tốt như vậy, bản thân lại có thể tuỳ ý điều khiển khiến cậu vô cùng hào hứng, không ngừng ra lệnh cho nó xoay qua xoay lại bay tới bay lui, cười rất vui vẻ.

Vi Hạo ngồi ở một bên nhìn tiểu nô vẫn quỳ ở trên giường, cười lên vừa rạng ngời xinh đẹp như ánh mặt trời, đưa tay xoa đầu cậu, vuốt ve mái tóc mềm mại. Thanh kiếm nhìn chủ nhân của mình dung túng cho kẻ khác điều khiển mình xoay đến chóng mặt, bất giác khựng lại tại chỗ, xoay thẳng lên rung rung lắc lắc ra chiều bất mãn. Hắn thấy thế liền đưa tay gọi thanh kiếm lại, sủng nịch nói với cậu: "Được rồi Việt nhi, mấy ngày tới cứ sử dụng nó đi. Dừng lại đi, chọc tức nó rồi."

Cậu nghe chủ nhân nói vậy, liền thu tay lại, nở một nụ cười vui vẻ bò sang ôm lấy eo hắn, cười thật tươi, "Tạ chủ nhân. Nhưng em lấy kiếm của người rồi, người sẽ sử dụng cái gì?"

"Không sao, chỉ là mượn vài hôm thôi. Không cần kiếm ta cũng có thể bảo vệ chính mình. Đói chưa? Đi dùng điểm tâm với ta."

"Vâng chủ nhân."_ cậu buông tay ra khỏi eo hắn, bò xuống giường theo chân hắn ra ngoài dùng thiện.

Cậu vẫn như trước lẳng lặng quỳ bên chân hắn, không nhúc nhích một phân nào. Hắn ôm cậu đặt lên trên ghế, đẩy sang cho cậu một chén cháo còn hơi ấm ở trên bàn, đưa muỗng cho cậu. Bàn tay ấm áp lại một lần nữa vuốt mái tóc của cậu, "Ăn đi". Thiên Việt nghe chủ nhân nói thế, cúi mặt xuống ăn lấy ăn để không thèm nhìn xung quanh. Ăn đến mức vài hạt cháo còn dính lên cả khoé miệng, trông chẳng khác gì một đứa trẻ con cả. Vi Hạo nhìn dáng vẻ ăn đến mức phồng mang trợn má cực kì đáng yêu kia, liền dùng tay lau đi cháo dính trên khoé miệng nhẹ giọng nhắc nhở, "Coi em kìa. Ăn từ từ thôi, có ai tranh với em đâu."

"Em đói....." _cảm nhận được hành động ấm áp đầy sủng ái của chủ nhân, Thiên Việt trong phút chốc quên đi thân phận Tướng quân của mình, giở trò trẻ con làm nũng.

Hắn nhìn thấy cậu làm nũng, bất giác cười rộ lên khiến ai kia ngồi bên cạnh ngẩn ngơ nhìn chằm chằm không chớp mắt. Bị nhìn đến mất tự nhiên, hắn đem muỗng cháo còn đang ăn dở đút vào miệng cậu, vờ nghiêm khắc, "Đói thì ăn đi, nhìn gì mà nhìn lắm thế".

Nghe lời nói nghiêm khắc kia, cậu liền vội vã cúi đầu ăn nốt số cháo còn lại. Ăn xong liền dịu ngoan quỳ xuống dưới chân hắn, tiếp tục im lặng trầm mặc.

"Xong rồi?"

"Dạ."

"Đứng lên, đem đằng điều đến đây. Chúng ta còn chuyện chưa giải quyết."

~Mễ Mễ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau