[Abo] Anh Không Phải Ghét Omega Nhất Sao?
Chương 53
"Nam ca?"
Vương Trà bị hoảng sợ. Quay đầu lại thấy nam nhân mười phần hung bạo. [:)) ]
Nam Viên nhìn cô, cười lạnh một tiếng: "Đào góc tường nhà tôi đấy à?"
"Gì?" Vương Trà ngây người.
Nam Viên kéo người ra, tin tức tố mạnh mẽ của Alpha nặng nề đè trên người Vương Trà, áp bách cô cơ hồ không thở nổi, trọng yếu hơn là ý tứ trong lời nói của Nam Viên, cô đào góc tường hắn?
Tần Thu lúc này cũng phục hồi lại tinh thần.
Nam nhân vốn sẽ không trở về buổi trưa, thế nhưng lại trộm về đây, Vương Trà tỏ tình cậu cũng bị Nam Viên nghe thấy được.
Tuy rằng Nam Viên giờ phút này đúng là đang phóng tin tức tố với Vương Trà, nhưng ở một bên, Tần Thu vẫn bị ảnh hưởng đến, chân cậu có chút nhuyễn, nhưng sợ Nam Viên lại lên cơn, đem Vương Trà đánh.
Cố nén chân nhuyễn, Tần Thu di chuyển tới chỗ Nam Viên.
Vỗ vỗ cái tay hắn túm lấy Vương Trà.
Nam Viên suy nghĩ liếc mắt nhìn Tần Thu một cái, có chút bất mãn. Chẳng lẽ không nhìn ra hắn đang nổi giận à? Nhìn không ra hắn ghen à? Hắn bất quá có việc mới về muộn một lát, người này lại ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt? Hắn nhớ rõ Vương Trà là Omega mà? Tần Thu chẳng phải cũng là Omega, như thế nào Omega cũng không buông tha?
Bất quá đối diện với ánh mắt kiên định của Tần Thu, Nam Viên phẫn nộ thu hồi cánh tay.
Vương Trà đối diện với tin tức tố thô bạo của Nam Viên, chân đã sớm nhuyễn, Nam Viên buông lỏng tay, cả người trực tiếp gục xuống.
Tần Thu vừa định thở phào một cái, Nam Viên liền túm lấy áo cậu, đem người kéo vào ngực, Tần Thu bị hắn giam cầm trong lồng ngực.
Vương Trà ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Vương Trà nuốt nước miếng, chỉ vào bọn họ.
"Các anh? Các anh!"
Tay của Nam Viên để trên lưng Tần Thu, cằm gác lên vai Tần Thu, Tần Thu nhìn qua giống như là bị khảm ở trong ngực Nam Viên.
Nam Viên hất cằm với Vương Trà, có chút đắc ý nói: "Đúng, chúng ta là chúng ta! Cô là cô! Đây là người của tôi, cô bớt nhớ thương đi! Nhớ thương cũng vô dụng!"
Vương Trà bị chẹn họng nói không nên lời.
Nam Viên bị Tần Thu nhìn chằm chằm, không có cách nào khác động thủ đánh tơi bời nữ Omega dám mơ ước người của hắn, nhưng cũng không gây trở ngại việc hắn dùng phương thức khác trả đũa.
Tiếp theo hắn trào phúng nói: "Cô xem cô đi, mặt không có mặt, dáng không ra dáng, còn muốn Tần Thu thích cô! Nằm mơ!"
Vương Trà tức đến đỏ mắt, ủy khuất nhìn về phía Tần Thu.
Tần Thu cũng bị bộ dáng này của Nam Viên làm cho dở khóc dở cười, cậu vừa mới đột nhiên nghĩ thông suốt, khiến Vương Trà biết quan hệ của cậu và Nam Viên, còn tốt hơn so với việc Vương Trà biết cậu là Omega, hơn nữa sau khi biết, khẳng định cũng có thể làm cho ý tưởng không thực tế trong lòng Vương Trà hoàn toàn mất đi.
Bất quá, Nam Viên trào phúng, cũng làm tổn thương tự tôn của con gái nhà người ta nha!
"Không phải, Trà Trà cô đừng nghĩ nhiều, cô rất tốt!" Tần Thu an ủi nói.
Nam Viên nghe cậu nói vậy, bất mãn ôm thật chặt.
Tần Thu cảm giác thắt lưng rất nhanh sẽ bị Nam Viên làm cho đứt, có chút thở gấp.
Đối với lời nói của Tần Thu, Vương Trà một chút cũng không thấy an ủi.
Tuy rằng Tần Thu an ủi cô, nhưng Tần Thu cũng không phủ nhận lời nói của Nam Viên nha! Nhìn bộ dáng thân mật hiện tại của hai người, tám phần là bọn họ thật sự đã bên nhau.
Mối tình đầu + thầm mến của cô, vừa mới tỏ tình, đã biết được đối tượng đã có đối tượng a!
Nam Viên từ trên cao nhìn xuống cô gái thất tình đang ngồi dưới đất, trong ngực ôm mỹ nhân, càng đắc ý, hắn đột nhiên cảm thấy phương thức đánh nhau hay đuổi cổ người theo đuổi Tần Thu trước đây, thật sự rất low, hắn nên sớm "dùng trí" như bây giờ mới đúng. Thật là tuyệt mà! [Thôi đi anh trai ơi]
Vương Trà bị Nam Viên dùng tin tức tố ép tới lạnh run. Còn phải chứng kiến thần tượng bị đối phương ôm vào trong ngực.
Thật là đáng thương, nhỏ bé, lại bất lực! Còn bị cưỡng ép dồn một miệng cẩu lương.
Tần Thu nhịn không được lại gần bên tai Nam Viên, nhỏ giọng nói: "Thu tin tức tố lại!"
Nam Viên cũng nhỏ giọng trả lời: "Không được, nhất định phải làm cho cô ta hoàn toàn hết hy vọng!"
Tần Thu: "......"
Đừng tưởng rằng không nhìn thấy mặt, cậu liền không nhìn ra hắn đang trộm cao hứng!
Bất quá Tần Thu cũng biết, Nam Viên hôm nay là đổ bình dấm chua, không cho hắn ăn ngon ngọt, khẳng định hắn sẽ không dễ dàng buông tha cậu và nha đầu trên mặt đất kia.
Ai kêu nha đầu thế nhưng đột nhiên tỏ tình với cậu? Lại ai kêu cậu đồng cảm, đi an ủi nha đầu người ta không cần thận ôm người ta một chút? Đương nhiên, cậu thề, cậu tuyệt đối không phải cố ý, chỉ là nhìn Vương Trà khóc rất thảm, nghĩ muốn cho đối phương một cái ôm an ủi, rồi lại uyển chuyển cự tuyệt đối phương.
Bất quá Nam Viên lại đột nhiên trở về, quấy rầy kế hoạch ôn nhu của cậu.
Vương Trà hiện tại hết hy vọng thì hết hy vọng, nhưng nửa điểm uyển chuyển lại không có, Nam viên quả thực chính là cầm đao thẳng tắp đâm vào tim người ta!
Tần Thu thở dài, chủ động ôm ôm cổ Nam Viên, đem mặt người nọ kéo xuống, nghiêng đầu hôn lên.
Trước mặt Vương Trà, biểu diễn nụ hôn kiểu Pháp đạt chuẩn!
Vương Trà: "!!!"
Awsl, tôi cần hô hấp nhân tạo, tôi cần kiềm trái tim!
Một màn trước mắt, quả thực so với lời nói của Nam Viên lúc nãy còn muốn kích thích thần kinh của Vương Trà hơn, nhất là cô còn nhìn thấy ánh mắt của Nam Viên, nhìn về phía cô.
Tần Thu hôn xong, nhìn về phía Vương Trà: "Anh ấy nói đúng, tôi và anh ấy đã sớm bên nhau rồi. Cho nên tôi không có khả năng đáp ứng cô! Cô là một cô gái tốt, nhất định có thể gặp được người tốt!"
Đúng chuẩn là thẻ người tốt mà.
Nhưng hành động của cậu không nghi ngờ sẽ tạo thành tổn thương tâm lý nghiêm trọng cho Vương Trà, nhưng hiện tại cậu không thể làm gì khác, dao sắc chặt đay rối (*), giải quyết từng việc rồi nói sau.
(*) Ý chỉ hành động dứt khoát, phát hiện được chỗ quan trọng, giải quyết vấn đề phức tạp một cách nghiêm trọng.
Được Tần Thu chủ động, lửa giận của Nam Viên nháy mắt tiêu tan hơn phân nửa, hơn nữa hắn mượn cơ hội khoe với Vương Trà một phen, tâm tình tốt, rốt cuộc thu liễm tin tức tố.
Vương Trà run rẩy đứng lên.
Ánh mắt lại trống rỗng vô thần.
Chính là khi nhìn đến Tần Thu, vành mắt hồng hồng, khó coi nở một nụ cười, nghẹn ngào: "Tần ca, chúc anh hạnh phúc!"
Sau đó chạy ra khỏi phòng.
Tần Thu trừng mắt liếc Nam Viên một cái, bất đắc dĩ: "Vừa lòng chưa, còn không mau buông! Tức chết em!"
Nam Viên nhíu mày, buông lỏng tay, nhưng vẫn như cũ không buông Tần Thu ra, kéo cậu đi đóng cửa lại, sau đó xoay người một cái, liền đem người đè lên tường.
"Omega em cũng không tha?! Hai Omega ở bên nhau, kì động dục phải làm sao? Cả hai thăng thiên luôn à?"
Tần Thu nghẹn đỏ mặt: "Em không có!"
Nam Viên hừ một tiếng: "Này không phải đang trèo tường thì bị anh bắt sao, nếu anh không trở lại, hai người sẽ không phải trực tiếp lên giường luôn đi? Còn ôm nữa, thân thể của Omega có phải ôm thật mềm thật thoải mái không?"
Lúc nãy Tần Thu nói với Nam Viên rằng Vương Trà vội tới tham ban cậu, hắn không phản ứng, kết quả hiện tại lại phản ứng, bình dấm chua này mà đổ thì đúng là không ai chịu nổi mà!
Tần Thu nghiến răng nghiến lợi: "Tuyệt không thoải mái! Nào có xúc cảm được như người nào đó có tám khối cơ bụng?"
Nam Viên buồn cười, dùng tám khối cơ bụng của hắn để sát vào Tần Thu trong ngực: "Cho nên, lần tới muốn ôm, vẫn là đến ôm anh đi!"
Tần Thu xì một tiếng, không kiên nhẫn: "Còn không mau buông, em muốn đi tắm!"
Nam Viên nghe vậy rốt cuộc buông cậu ra, dặn dò: "Tắm cẩn thận vào!"
"Đã biết, đã biết!"
Tần Thu đen mặt, vào phòng tắm.
Cảm xúc của Vương Trà không khống chế được, tin tức tố dính một ít trên người cậu, đừng nói Nam Viên, chính cậu ngửi thấy cũng không dễ chịu, như mùi sữa của em bé!
Ngoài cửa phòng tắm, Nam Viên nhìn đồ ăn trên bàn do Vương Trà mang đến, nhíu mày, nhấc cái túi lên, bỏ vào thùng rác.
Lúc trước hắn quả thật là nếm qua dấm chua của Tần Thu và Vương Trà một lần, bất quá sau đó cũng đã giải thích rõ ràng, Tần Thu chỉ là tặng cho Vương Trà thuốc ức chế mà thôi. Hơn nữa hiện tại hắn cũng biết Tần Thu là Omega, cho nên mới yên tâm với Tần Thu như vậy. Buổi sáng quay phim bởi vì có người mới luôn phạm sai lần, làm cho bị NG phải quay lại vài chỗ, lúc nhận được điện thoại của Tần Thu, tâm tình hắn không tốt, giọng điệu cũng nặng nề. Sau khi kết thúc công việc, Nam Viên liền lập tức trở về.
Kết quả vừa tới cửa, chợt nghe thấy Vương Trà thâm tình tỏ tình với Tần Thu.
Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Tần Thu ôm người khác còn ôn nhu nhỏ nhẹ dỗ dành người ta.
Hắn có thể không tức giận sao?
Không trực tiếp tha Vương Trà vào WC đánh, đều là kết quả hắn thu liễm tính tình sau khi ở bên Tần Thu.
Hừ, dấm chua đấy thì sao!
Chờ tối đến, lên giường, nhất định phải đòi lại hết trên người Tần Thu!
——
Bệnh viện.
Một người lén lút nhìn xung quanh, né tránh, cuối cùng chuồn vào một gian phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, một mỹ nam tử im lặng đang ngủ trưa.
Tủ đầu giường bên cạnh bày hoa quả và đồ ăn đầy đủ hình dạng màu sắc.
Tạ Tấn Trạch sau khi xác định nữ nhân không biết từ đâu đến kia không có ở đây, mới đi đến trước giường bệnh, nhìn thấy thụy nhan của Trình Hạo, yên lặng trầm mê, cười ngây ngô.
Thật là đẹp mà!
Trước khi sao không phát hiện ra nhỉ!
Nghĩ nghĩ, lại nghĩ đến một số hình ảnh không dành cho trẻ em, hơn nữa vì hắn và Trình Hạo đã phát triển đến bước này, cho nên hình ảnh trong đầu phi thường chân thật, chân thật đến nỗi phía dưới hắn không tiếng động mà dựng lên.
Tạ Tấn Trạch là người thiếu kiên nhẫn, thấy Trình Hạo đang ngủ say, nhịn không được liền đi qua.
Chậm rãi đến gần đôi môi hồng nhuận của người nào đó.
Nhẹ nhàng chạm vào, không tỉnh.
Lại chạm vào, vẫn không tỉnh.
Vậy thì không khách khí nữa!
Tạ Tấn Trạch nhịn không được, hung hăng chặn lại cái miệng mê người này, liếm láp từ trong ra ngoài.
Tay cũng không thành thật chui vào trong chăn của người ta, sau đó còn chui tay vào trong quần áo, thẳng đến khi đụng đến làn da bóng loáng nhẵn nhụi, lại lưu luyến vuốt ve qua lại, cảm thụ xúc cảm thật tốt kia.
Trình Hạo là bị nghẹn tỉnh.
Trong lúc ngủ mơ, y đột nhiên cảm giác được một cỗ sức nặng, có quỷ áp giường à?
Cảm giác này, thật giống như có một con husky thật lớn đè lên người y, ở trên mặt y càng không ngừng liếm, hơn nữa còn quan tâm chăm sóc luôn cái miệng của y.
Vì thế, Trình Hạo mở mắt.
Thấy tên nào đó nhắm mắt đầy thoải mái.
Trình Hạo: "???"
【 Tác giả có chuyện muốn nói: Bị bạn kéo đi chơi Dragon Fantasy! Cảm giác chơi không tốt lắm, nhưng không hiểu vì cái quỷ gì không dừng lại được! 】
Vương Trà bị hoảng sợ. Quay đầu lại thấy nam nhân mười phần hung bạo. [:)) ]
Nam Viên nhìn cô, cười lạnh một tiếng: "Đào góc tường nhà tôi đấy à?"
"Gì?" Vương Trà ngây người.
Nam Viên kéo người ra, tin tức tố mạnh mẽ của Alpha nặng nề đè trên người Vương Trà, áp bách cô cơ hồ không thở nổi, trọng yếu hơn là ý tứ trong lời nói của Nam Viên, cô đào góc tường hắn?
Tần Thu lúc này cũng phục hồi lại tinh thần.
Nam nhân vốn sẽ không trở về buổi trưa, thế nhưng lại trộm về đây, Vương Trà tỏ tình cậu cũng bị Nam Viên nghe thấy được.
Tuy rằng Nam Viên giờ phút này đúng là đang phóng tin tức tố với Vương Trà, nhưng ở một bên, Tần Thu vẫn bị ảnh hưởng đến, chân cậu có chút nhuyễn, nhưng sợ Nam Viên lại lên cơn, đem Vương Trà đánh.
Cố nén chân nhuyễn, Tần Thu di chuyển tới chỗ Nam Viên.
Vỗ vỗ cái tay hắn túm lấy Vương Trà.
Nam Viên suy nghĩ liếc mắt nhìn Tần Thu một cái, có chút bất mãn. Chẳng lẽ không nhìn ra hắn đang nổi giận à? Nhìn không ra hắn ghen à? Hắn bất quá có việc mới về muộn một lát, người này lại ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt? Hắn nhớ rõ Vương Trà là Omega mà? Tần Thu chẳng phải cũng là Omega, như thế nào Omega cũng không buông tha?
Bất quá đối diện với ánh mắt kiên định của Tần Thu, Nam Viên phẫn nộ thu hồi cánh tay.
Vương Trà đối diện với tin tức tố thô bạo của Nam Viên, chân đã sớm nhuyễn, Nam Viên buông lỏng tay, cả người trực tiếp gục xuống.
Tần Thu vừa định thở phào một cái, Nam Viên liền túm lấy áo cậu, đem người kéo vào ngực, Tần Thu bị hắn giam cầm trong lồng ngực.
Vương Trà ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Vương Trà nuốt nước miếng, chỉ vào bọn họ.
"Các anh? Các anh!"
Tay của Nam Viên để trên lưng Tần Thu, cằm gác lên vai Tần Thu, Tần Thu nhìn qua giống như là bị khảm ở trong ngực Nam Viên.
Nam Viên hất cằm với Vương Trà, có chút đắc ý nói: "Đúng, chúng ta là chúng ta! Cô là cô! Đây là người của tôi, cô bớt nhớ thương đi! Nhớ thương cũng vô dụng!"
Vương Trà bị chẹn họng nói không nên lời.
Nam Viên bị Tần Thu nhìn chằm chằm, không có cách nào khác động thủ đánh tơi bời nữ Omega dám mơ ước người của hắn, nhưng cũng không gây trở ngại việc hắn dùng phương thức khác trả đũa.
Tiếp theo hắn trào phúng nói: "Cô xem cô đi, mặt không có mặt, dáng không ra dáng, còn muốn Tần Thu thích cô! Nằm mơ!"
Vương Trà tức đến đỏ mắt, ủy khuất nhìn về phía Tần Thu.
Tần Thu cũng bị bộ dáng này của Nam Viên làm cho dở khóc dở cười, cậu vừa mới đột nhiên nghĩ thông suốt, khiến Vương Trà biết quan hệ của cậu và Nam Viên, còn tốt hơn so với việc Vương Trà biết cậu là Omega, hơn nữa sau khi biết, khẳng định cũng có thể làm cho ý tưởng không thực tế trong lòng Vương Trà hoàn toàn mất đi.
Bất quá, Nam Viên trào phúng, cũng làm tổn thương tự tôn của con gái nhà người ta nha!
"Không phải, Trà Trà cô đừng nghĩ nhiều, cô rất tốt!" Tần Thu an ủi nói.
Nam Viên nghe cậu nói vậy, bất mãn ôm thật chặt.
Tần Thu cảm giác thắt lưng rất nhanh sẽ bị Nam Viên làm cho đứt, có chút thở gấp.
Đối với lời nói của Tần Thu, Vương Trà một chút cũng không thấy an ủi.
Tuy rằng Tần Thu an ủi cô, nhưng Tần Thu cũng không phủ nhận lời nói của Nam Viên nha! Nhìn bộ dáng thân mật hiện tại của hai người, tám phần là bọn họ thật sự đã bên nhau.
Mối tình đầu + thầm mến của cô, vừa mới tỏ tình, đã biết được đối tượng đã có đối tượng a!
Nam Viên từ trên cao nhìn xuống cô gái thất tình đang ngồi dưới đất, trong ngực ôm mỹ nhân, càng đắc ý, hắn đột nhiên cảm thấy phương thức đánh nhau hay đuổi cổ người theo đuổi Tần Thu trước đây, thật sự rất low, hắn nên sớm "dùng trí" như bây giờ mới đúng. Thật là tuyệt mà! [Thôi đi anh trai ơi]
Vương Trà bị Nam Viên dùng tin tức tố ép tới lạnh run. Còn phải chứng kiến thần tượng bị đối phương ôm vào trong ngực.
Thật là đáng thương, nhỏ bé, lại bất lực! Còn bị cưỡng ép dồn một miệng cẩu lương.
Tần Thu nhịn không được lại gần bên tai Nam Viên, nhỏ giọng nói: "Thu tin tức tố lại!"
Nam Viên cũng nhỏ giọng trả lời: "Không được, nhất định phải làm cho cô ta hoàn toàn hết hy vọng!"
Tần Thu: "......"
Đừng tưởng rằng không nhìn thấy mặt, cậu liền không nhìn ra hắn đang trộm cao hứng!
Bất quá Tần Thu cũng biết, Nam Viên hôm nay là đổ bình dấm chua, không cho hắn ăn ngon ngọt, khẳng định hắn sẽ không dễ dàng buông tha cậu và nha đầu trên mặt đất kia.
Ai kêu nha đầu thế nhưng đột nhiên tỏ tình với cậu? Lại ai kêu cậu đồng cảm, đi an ủi nha đầu người ta không cần thận ôm người ta một chút? Đương nhiên, cậu thề, cậu tuyệt đối không phải cố ý, chỉ là nhìn Vương Trà khóc rất thảm, nghĩ muốn cho đối phương một cái ôm an ủi, rồi lại uyển chuyển cự tuyệt đối phương.
Bất quá Nam Viên lại đột nhiên trở về, quấy rầy kế hoạch ôn nhu của cậu.
Vương Trà hiện tại hết hy vọng thì hết hy vọng, nhưng nửa điểm uyển chuyển lại không có, Nam viên quả thực chính là cầm đao thẳng tắp đâm vào tim người ta!
Tần Thu thở dài, chủ động ôm ôm cổ Nam Viên, đem mặt người nọ kéo xuống, nghiêng đầu hôn lên.
Trước mặt Vương Trà, biểu diễn nụ hôn kiểu Pháp đạt chuẩn!
Vương Trà: "!!!"
Awsl, tôi cần hô hấp nhân tạo, tôi cần kiềm trái tim!
Một màn trước mắt, quả thực so với lời nói của Nam Viên lúc nãy còn muốn kích thích thần kinh của Vương Trà hơn, nhất là cô còn nhìn thấy ánh mắt của Nam Viên, nhìn về phía cô.
Tần Thu hôn xong, nhìn về phía Vương Trà: "Anh ấy nói đúng, tôi và anh ấy đã sớm bên nhau rồi. Cho nên tôi không có khả năng đáp ứng cô! Cô là một cô gái tốt, nhất định có thể gặp được người tốt!"
Đúng chuẩn là thẻ người tốt mà.
Nhưng hành động của cậu không nghi ngờ sẽ tạo thành tổn thương tâm lý nghiêm trọng cho Vương Trà, nhưng hiện tại cậu không thể làm gì khác, dao sắc chặt đay rối (*), giải quyết từng việc rồi nói sau.
(*) Ý chỉ hành động dứt khoát, phát hiện được chỗ quan trọng, giải quyết vấn đề phức tạp một cách nghiêm trọng.
Được Tần Thu chủ động, lửa giận của Nam Viên nháy mắt tiêu tan hơn phân nửa, hơn nữa hắn mượn cơ hội khoe với Vương Trà một phen, tâm tình tốt, rốt cuộc thu liễm tin tức tố.
Vương Trà run rẩy đứng lên.
Ánh mắt lại trống rỗng vô thần.
Chính là khi nhìn đến Tần Thu, vành mắt hồng hồng, khó coi nở một nụ cười, nghẹn ngào: "Tần ca, chúc anh hạnh phúc!"
Sau đó chạy ra khỏi phòng.
Tần Thu trừng mắt liếc Nam Viên một cái, bất đắc dĩ: "Vừa lòng chưa, còn không mau buông! Tức chết em!"
Nam Viên nhíu mày, buông lỏng tay, nhưng vẫn như cũ không buông Tần Thu ra, kéo cậu đi đóng cửa lại, sau đó xoay người một cái, liền đem người đè lên tường.
"Omega em cũng không tha?! Hai Omega ở bên nhau, kì động dục phải làm sao? Cả hai thăng thiên luôn à?"
Tần Thu nghẹn đỏ mặt: "Em không có!"
Nam Viên hừ một tiếng: "Này không phải đang trèo tường thì bị anh bắt sao, nếu anh không trở lại, hai người sẽ không phải trực tiếp lên giường luôn đi? Còn ôm nữa, thân thể của Omega có phải ôm thật mềm thật thoải mái không?"
Lúc nãy Tần Thu nói với Nam Viên rằng Vương Trà vội tới tham ban cậu, hắn không phản ứng, kết quả hiện tại lại phản ứng, bình dấm chua này mà đổ thì đúng là không ai chịu nổi mà!
Tần Thu nghiến răng nghiến lợi: "Tuyệt không thoải mái! Nào có xúc cảm được như người nào đó có tám khối cơ bụng?"
Nam Viên buồn cười, dùng tám khối cơ bụng của hắn để sát vào Tần Thu trong ngực: "Cho nên, lần tới muốn ôm, vẫn là đến ôm anh đi!"
Tần Thu xì một tiếng, không kiên nhẫn: "Còn không mau buông, em muốn đi tắm!"
Nam Viên nghe vậy rốt cuộc buông cậu ra, dặn dò: "Tắm cẩn thận vào!"
"Đã biết, đã biết!"
Tần Thu đen mặt, vào phòng tắm.
Cảm xúc của Vương Trà không khống chế được, tin tức tố dính một ít trên người cậu, đừng nói Nam Viên, chính cậu ngửi thấy cũng không dễ chịu, như mùi sữa của em bé!
Ngoài cửa phòng tắm, Nam Viên nhìn đồ ăn trên bàn do Vương Trà mang đến, nhíu mày, nhấc cái túi lên, bỏ vào thùng rác.
Lúc trước hắn quả thật là nếm qua dấm chua của Tần Thu và Vương Trà một lần, bất quá sau đó cũng đã giải thích rõ ràng, Tần Thu chỉ là tặng cho Vương Trà thuốc ức chế mà thôi. Hơn nữa hiện tại hắn cũng biết Tần Thu là Omega, cho nên mới yên tâm với Tần Thu như vậy. Buổi sáng quay phim bởi vì có người mới luôn phạm sai lần, làm cho bị NG phải quay lại vài chỗ, lúc nhận được điện thoại của Tần Thu, tâm tình hắn không tốt, giọng điệu cũng nặng nề. Sau khi kết thúc công việc, Nam Viên liền lập tức trở về.
Kết quả vừa tới cửa, chợt nghe thấy Vương Trà thâm tình tỏ tình với Tần Thu.
Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Tần Thu ôm người khác còn ôn nhu nhỏ nhẹ dỗ dành người ta.
Hắn có thể không tức giận sao?
Không trực tiếp tha Vương Trà vào WC đánh, đều là kết quả hắn thu liễm tính tình sau khi ở bên Tần Thu.
Hừ, dấm chua đấy thì sao!
Chờ tối đến, lên giường, nhất định phải đòi lại hết trên người Tần Thu!
——
Bệnh viện.
Một người lén lút nhìn xung quanh, né tránh, cuối cùng chuồn vào một gian phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, một mỹ nam tử im lặng đang ngủ trưa.
Tủ đầu giường bên cạnh bày hoa quả và đồ ăn đầy đủ hình dạng màu sắc.
Tạ Tấn Trạch sau khi xác định nữ nhân không biết từ đâu đến kia không có ở đây, mới đi đến trước giường bệnh, nhìn thấy thụy nhan của Trình Hạo, yên lặng trầm mê, cười ngây ngô.
Thật là đẹp mà!
Trước khi sao không phát hiện ra nhỉ!
Nghĩ nghĩ, lại nghĩ đến một số hình ảnh không dành cho trẻ em, hơn nữa vì hắn và Trình Hạo đã phát triển đến bước này, cho nên hình ảnh trong đầu phi thường chân thật, chân thật đến nỗi phía dưới hắn không tiếng động mà dựng lên.
Tạ Tấn Trạch là người thiếu kiên nhẫn, thấy Trình Hạo đang ngủ say, nhịn không được liền đi qua.
Chậm rãi đến gần đôi môi hồng nhuận của người nào đó.
Nhẹ nhàng chạm vào, không tỉnh.
Lại chạm vào, vẫn không tỉnh.
Vậy thì không khách khí nữa!
Tạ Tấn Trạch nhịn không được, hung hăng chặn lại cái miệng mê người này, liếm láp từ trong ra ngoài.
Tay cũng không thành thật chui vào trong chăn của người ta, sau đó còn chui tay vào trong quần áo, thẳng đến khi đụng đến làn da bóng loáng nhẵn nhụi, lại lưu luyến vuốt ve qua lại, cảm thụ xúc cảm thật tốt kia.
Trình Hạo là bị nghẹn tỉnh.
Trong lúc ngủ mơ, y đột nhiên cảm giác được một cỗ sức nặng, có quỷ áp giường à?
Cảm giác này, thật giống như có một con husky thật lớn đè lên người y, ở trên mặt y càng không ngừng liếm, hơn nữa còn quan tâm chăm sóc luôn cái miệng của y.
Vì thế, Trình Hạo mở mắt.
Thấy tên nào đó nhắm mắt đầy thoải mái.
Trình Hạo: "???"
【 Tác giả có chuyện muốn nói: Bị bạn kéo đi chơi Dragon Fantasy! Cảm giác chơi không tốt lắm, nhưng không hiểu vì cái quỷ gì không dừng lại được! 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất