Chương 59: “Mãi mãi đừng rời xa em nữa, bé cưng.”
Lúc đi thăm Chân Tổ Thu Chung Văn Nhiễm đã mua một đống quà tặng. Buổi tối trước một ngày, anh và Chúc Diệu Uyên nằm cạnh bên nhau cùng hắn nói về bệnh tình của Chân Tổ Thu, còn nói đến cuộc sống những năm nay của bọn họ.
Trong tang lễ của Chúc Bác An, biểu hiện của Chân Tổ Thu rất bình thường nhưng thực chất đang đè ép rất nhiều tâm bệnh, ép sụp đổ bà chính là chuyện Chúc Diệu Uyên mất trí nhớ, khi đó bà đã có đánh tiếng hỏi rất nhiều lần, nhưng Chúc Diệu Uyên vẫn cứ nhấn mạnh rằng hắn không có bất cứ vấn đề gì, đối với biến cố đột ngột xuất hiện bà sợ hãi không thôi, còn chưa kịp nói chuyện cẩn thận với Chúc Diệu Uyên ngày sau đó đã phát bệnh, ốc chẳng mang nổi mình ốc.
Lúc bà phát bệnh sẽ xé đồ, cảm xúc sẽ hưng phấn, rất ít lúc mẫn cảm suy sụp, bác sĩ chẩn đoán bà mắc chứng “omega tang ngẫu*”, đây là một loại bệnh không có cách nào chữa trị được, trừ phi tẩy đi ký hiệu bạn đời đã đánh dấu.
*Nôm na là chứng bệnh của omega mất bạn đời ấy.
Chân Tổ Thu không muốn, tình nguyện mang ký hiệu cùng bệnh tật vượt qua quãng đời còn lại, Chúc Diệu Uyên và bà cãi nhau, kháng nghị, nhưng chẳng mảy may lay chuyển được bà, về lâu dài, hiềm khích giữa hai mẹ con họ cứ thế sinh ra.
Chúc Diệu Uyên giúp bà mời hộ công, bởi vì phiền lòng và công việc liền chuyển ra ngoài, chuyển đi đã mấy năm liền cũng không phải chưa từng hối hận.
Chớp mắt đã đến trang viên, Chúc Diệu Uyên giúp Chung Văn Nhiễm mở cửa xe, thuận tay giúp anh cầm quà cáp trên tay.
Chung Văn Nhiễm lại lanh lẹ tránh đi: “Anh tự cầm là được rồi.”
“Bình thường cũng chẳng ít lần giúp anh cầm này cầm kia, làm sao? Sợ mẹ biết lúc bình thường anh hà hiếp con trai bà thế nào sao?” Chúc Diệu Uyên vẫn đoạt lấy, “Được rồi, em cũng chẳng giấu mất đồ của anh đâu.”
Chung Văn Nhiễm vẫn yên lặng không nói.
Hai người sóng vai đi, còn chưa tới chính sảnh phía xa xa đã thấy mẹ Chúc dắt chó tới nghênh đón, Chung Văn Nhiễm cẩn thận nhìn, mới phát hiện chú chó đó thế mà lại là Mạc Mạc, chú chó hoang anh đã từng mỗi ngày đều cho ăn.
Anh lập tức ngạc nhiên mừng rỡ, dường như chú chó còn nhận ra anh, quẫy đuôi xông tới, giờ đây nó đã to cỡ nửa người, đứng lên có thể liếm được cằm Chung Văn Nhiễm, thân hình tròn trịa múp míp, được nuôi rất khỏe mạnh.
Chung Văn Nhiễm bị nó nhào lên thiếu chút nữa đã ngã khụy xuống, anh vỗ nhẹ lên đầu nó, trong mắt lộ ý cười: “Mạc Mạc?”
Mạc Mạc “gâu gâu” hai tiếng.
Mẹ Chúc thì mỉm cười quan sát anh, cả khuôn mặt đều là dịu dàng: “Tiểu Chung, đã lâu không gặp.”
Chung Văn Nhiễm buông chú chó ra, vội vàng sửa sang lại vạt áo, nhìn thấy mẹ Chúc nhớ đến cha mẹ mình khi xưa, hốc mắt không khỏi đỏ lên, giọng mang chút thương cảm gọi: “Mẹ.”
Mẹ Chúc lau đi lệ nơi khóe mắt, bà chính là mừng rỡ đến mức rơi lệ: “Tốt tốt, vào nhà sao? Mẹ ép nước trái cây cho các con, mới mua máy và trái cây rồi, rất ngọt đấy.”
Chúc Diệu Uyên mất đi cảm giác tồn tại của mình, bận bịu tìm kiếm rồi hai tay dâng quà lên: “Mẹ, tiểu Chung tặng cho mẹ, có tổ yến và mấy đồ chăm sóc sức khỏe, anh ấy đã chọn cả ngày đấy ạ.”
Trên thực tế chỉ có nửa giờ, chuyên môn của anh là về mấy thứ này, cái gì nên mua cái gì không nên mua rõ trong lòng bàn tay, ngắm trúng xong liền lấy trả tiền.
Nhưng cũng thật sự là tận tâm chọn lựa, Chúc Diệu Uyên chỉ là điểm tô thêm chút thôi.
Mẹ Chúc lại bị cảm động một trận, vốn định từ chối sau đó do dự một chút, nhanh chóng nhận lấy, bà nói: “Tiểu Chung có lòng rồi, có điều lần sau không cần mang quà cáp gì đến đây đâu, hai đứa thường xuyên tới thăm bà già này đây là được rồi.”
Nghe vậy, Chúc Diệu Uyên và Chung Văn Nhiễm hai mắt nhìn nhau, lại không lên tiếng.
Mẹ Chúc có chút mất mát, có điều không biểu hiện ra, bà đi ép nước trái cây, lúc trở lại nói đầu bếp đã bắt đầu nấu cơm rồi.
Ba người trò chuyện nhẹ nhàng, bả hỏi tới chuyện kết hôn, “Các con định lúc nào kết hôn lại? Chuyện đều đã qua rồi, cũng nên hưởng thụ cuộc sống rồi.”
“Cái này… không gấp,” Chung Văn Nhiễm cố lảng tránh, nhìn thấy đầu bếp bê đĩa tiến vào, há miệng nói, “Cơm chín rồi, chúng ta ăn cơm thôi ạ.”
Mẹ Chúc còn tưởng là anh không muốn kết hôn, thở dài, cũng chẳng nhắc lại.
Mới vừa vào bàn cầm đũa lên, Chung Văn Nhiễm thấy sắp mặt mẹ Chúc buồn hẳn xuống, lòng không đành, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đặt đũa xuống bỗng nhiên hô lên: “Mẹ.”
Mẹ Chúc vội vã ngẩng đầu, đáp lại: “Ơi.”
“Thật ra tối hôm qua con và Chúc Diệu Uyên đã thương lượng qua, muốn đợi đến khi cơm nước xong hẵng nói, cho mẹ một bất ngờ,” Khóe môi Chung Văn Nhiễm nhếch lên, “Chúng con chuẩn bị chuyển tới cùng ở với mẹ.”
Dù sao trang viên lớn như vậy, không gian sinh sống rất đầy đủ, bọn họ muốn có thế giới hai người cũng có thể lại ra ngoài thuê nhà.
Mẹ Chúc không dám tin, còn có chút được sủng ái mà lo sợ, hỏi: “Không chậm trễ thời gian đi làm sao? Ta…”
“Không chậm trễ,” Chúc Diệu Uyên vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, “Trước kia sáng chúng con đi làm đều không có thời gian ăn cơm, nếu ở nhà còn có thể thuận tiện ăn bữa sáng nữa.”
Mẹ chúc cực kỳ vui vẻ.
“Còn nữa,” khóe môi Chung Văn Nhiễm nhếch lên, “Con và Chúc Diệu Uyên quyết định, mùa xuân sang năm kết hôn lại.”
Cái này vẫn chưa có thương lượng gì cả, nhưng Chúc Diệu Uyên đã phản ứng cực nhanh___mấy giây đó có thể coi là thời khắc phản ứng nhanh nhất của hắn, hắn nghiêm trang: “Hả? Không phải, là lấy giấy chứng nhận trước, mùa xuân năm sau cử hành hôn lễ.”
Chung Văn Nhiễm ngẩn ra, ở dưới bàn đá hắn một cước, nhăn mày nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi: “Em có chuyện gì vậy hả?”
Chung Văn Nhiễm mặc kệ không để ý tới, hướng về phía mẹ Chúc đang kích động nói: “Con đã tra ngày rồi, ngày mai thích hợp kết hôn nhất, không bằng ngày mai chúng ta đi lấy giấy chứng nhận luôn là tuyệt.”
Chung Văn Nhiễm không nhịn được: “Không phải, sao em…”
“Hai chúng ta bây giờ ở bên nhau là danh không chính ngôn không thuận, vẫn là nên sớm hợp pháp hóa là tốt nhất,” Chúc Diệu Uyên nghiêng đầu nhìn anh, trong đôi mắt cười đùa mang theo căng thẳng: “Phải không, Nhiễm Nhiễm?”
Chung Văn Nhiễm hoàn toàn sửng sốt, lòng anh bỗng xót xa một cách khó hiểu, không biết là vì nỗi thấp thỏm của Chúc Diệu Uyên giờ phút này hay là vì cái gì khác.
Bàn cơm nhất thời rơi vào yên lặng, ba người ai cũng không nói gì.
Hồi lâu, Chung Văn Nhiễm gật đầu một cái, nhẹ nhàng nói: “Đúng ạ, chúng con vốn đã là quan hệ hợp pháp, bởi vì ngoài ý muốn mới tách ra, tương lai ở bên nhau cũng phải hợp pháp.”
Mẹ Chúc thở phào một hơi nhẹ nhõm, dịu dàng cười nói: “Vậy thì tốt, sớm ngày kết hôn lại, sớm ngày an tâm, thức ăn cũng sắp nguội rồi, mau ăn đi mau ăn đi.”
Chung Văn Nhiễm cúi đầu, uống canh gà Chúc Diệu Uyên múc cho anh từ trước.
Dưới mặt bàn, Chung Văn Nhiễm lặng lẽ không tiếng động nắm lấy tay anh, mười ngón quấn quýt.
*
Mùa xuân, vạn vật sống lại, cành khô nảy lộc, vượt qua trời đông giá rét dài đằng đẵng, thành phố đã nghênh đón một luồng gió ấm đã lâu không đến.
Đây là một mùa rất đẹp, cũng là ngày tươi đẹp của Chúc Diệu Uyên và Chung Văn Nhiễm.
Bọn họ muốn bổ xung một hôn lễ muộn màng đã lâu, coi thành lần đầu tiên kết hôn của bọn họ mà làm.
Hôn lễ được chọn tổ chức trên đỉnh một tòa cao ốc, Chúc Diệu Uyên bao cả tầng lầu, mời rất nhiều bạn tốt, có một số là bạn thương nghiệp, một số là chiến hữu, trong đó còn có cả Viên Bình Giang.
Chung Văn Nhiễm không có bao nhiêu bạn, cha mẹ cũng đã sớm rời khỏi anh mà đi, giờ đây anh chính là người không còn thân thích thật sự, ngày đó anh liền phụ trách yên lặng đi theo Chúc Diệu Uyên mời rượu.
Bởi vì đây chính là hôn lễ của anh và Chúc Diệu Uyên, thế nên ngày hôm nay một người không thích xã giao như anh cũng vẫn không kìm được mà nở nụ cười ngàn năm hiếm gặp, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, cả ngày hôm đó thu hoạch được vô số hảo cảm.
Nếu không có alpha hung hãn như Chúc Diệu Uyên trấn giữ, sợ là có người sẽ cướp tân lang ngay tại trận.
Trời xanh trên đỉnh đầu, dưới chân là khoảng mênh mông vô tận của tòa nhà cao ốc, bọn họ thề trước lời tuyên thệ của mục sư.
Chung Văn Nhiễm vì căng thẳng, thế mà lại quên mất từ, hắn móc móc túi, định lật tìm tờ giấy ứng phó nguy cấp, nhưng tay cứ run mãi làm sao cũng không tìm được.
Toàn bộ lễ cưới lặng ngắt như tờ, đều tưởng rằng chú rể đang muốn làm trò cười gì đó.
Chỉ thấy hắn lau lau mồ hôi trên trán, cầm lấy micro, vẫn không thể tìm được tờ giấy đó, hắn dứt khoát thoát lời thoại, giọng nói đều đã run rẩy: “Chung Văn Nhiễm.”
Chung Văn Nhiễm liền nghiêm túc nhìn về phía hắn.
“Anh là báu vật mà cả cuộc đời này em chỉ vừa nhìn đã rung động trong lòng, cảm ơn mấy năm trước, anh đã vượt qua biển người, bước tới trước mặt em,” giọng Chúc Diệu Uyên nghẹn ngào, “Em hy vọng nữa đời sau của em mỗi một phút, mỗi một giây, chúng ta đều ở bên nhau, em sẽ yêu anh, trân trọng anh, bầu bạn với anh, kính mời anh hãy kết hôn với em, kính mời anh đến làm người em yêu nhất.”
Có gió nổi lên, khóe mắt Chung Văn Nhiễm rơi xuống một giọt nước mắt, ngay sau đó liền bị gió cuốn tan tành, anh mở miệng, giọng nói vậy mà cũng run rẩy không giống hình tượng: “Được.”
Chúc Diệu Uyên giúp anh lau nước mắt, sau đó nói: “Vậy anh thì sao?”
Hắn nói đến lời tuyên thệ, Chung Văn Nhiễm suy nghĩ một chút: “Anh cảm thấy, em so với những công thức thí nghiệm kia càng hấp dẫn anh hơn, em là câu đố anh nguyện ý dùng cả cuộc đời để lý giải, anh cam nguyên trở thành… báu vật của em.”
Chúc Diệu Uyên cúi người ôm lấy anh, ở bên tai anh lặng lẽ nói: “Mãi mãi đừng rời xa em nữa, bé cưng.”
Bốn phía vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, toàn bộ đều náo nhiệt, Chúc Diệu Uyên ôm chặt eo Chung Văn Nhiễm, dùng cằm cọ lên mặt anh.
Có âm thanh khui champagne, vành tai tóc mai bọn họ quấn quýt___ ôm lấy nhau hôn môi.
Tương lai không thể đoán trước.
Nhưng bởi vì có nhau, hết thảy đều chẳng còn sợ hãi.
~ Hết chương 59 ~
Tác giả có lời muốn nói:
Liên quan đến câu đố Chung Văn Nhiễm giải về Chúc Diệu Uyên thì, cụ thể xin mời tìm kiếm ” loài người mê muội hành động đại thưởng” 人类迷惑行为大赏 (mình sẽ để tiếng trung để các bạn xem tìm clip của nó, thề là hề vãi chưỡng:))))
Kayle: Theo mình tìm hiểu trên douyin cái trend này là ghi lại những hành vi kỳ quặc khó hiểu của loài người ví dụ như dưới hình đây:))
Tóm lại là ý của Nhiễm Nhiễm là anh sẽ thấu hiểu hết những hành vi kỳ quặc của em hả:)))) Duma cười ẻ:)))
Thế là hoàn chính văn òi, phiên ngoại sẽ sớm có thui nha hehe.
Trong tang lễ của Chúc Bác An, biểu hiện của Chân Tổ Thu rất bình thường nhưng thực chất đang đè ép rất nhiều tâm bệnh, ép sụp đổ bà chính là chuyện Chúc Diệu Uyên mất trí nhớ, khi đó bà đã có đánh tiếng hỏi rất nhiều lần, nhưng Chúc Diệu Uyên vẫn cứ nhấn mạnh rằng hắn không có bất cứ vấn đề gì, đối với biến cố đột ngột xuất hiện bà sợ hãi không thôi, còn chưa kịp nói chuyện cẩn thận với Chúc Diệu Uyên ngày sau đó đã phát bệnh, ốc chẳng mang nổi mình ốc.
Lúc bà phát bệnh sẽ xé đồ, cảm xúc sẽ hưng phấn, rất ít lúc mẫn cảm suy sụp, bác sĩ chẩn đoán bà mắc chứng “omega tang ngẫu*”, đây là một loại bệnh không có cách nào chữa trị được, trừ phi tẩy đi ký hiệu bạn đời đã đánh dấu.
*Nôm na là chứng bệnh của omega mất bạn đời ấy.
Chân Tổ Thu không muốn, tình nguyện mang ký hiệu cùng bệnh tật vượt qua quãng đời còn lại, Chúc Diệu Uyên và bà cãi nhau, kháng nghị, nhưng chẳng mảy may lay chuyển được bà, về lâu dài, hiềm khích giữa hai mẹ con họ cứ thế sinh ra.
Chúc Diệu Uyên giúp bà mời hộ công, bởi vì phiền lòng và công việc liền chuyển ra ngoài, chuyển đi đã mấy năm liền cũng không phải chưa từng hối hận.
Chớp mắt đã đến trang viên, Chúc Diệu Uyên giúp Chung Văn Nhiễm mở cửa xe, thuận tay giúp anh cầm quà cáp trên tay.
Chung Văn Nhiễm lại lanh lẹ tránh đi: “Anh tự cầm là được rồi.”
“Bình thường cũng chẳng ít lần giúp anh cầm này cầm kia, làm sao? Sợ mẹ biết lúc bình thường anh hà hiếp con trai bà thế nào sao?” Chúc Diệu Uyên vẫn đoạt lấy, “Được rồi, em cũng chẳng giấu mất đồ của anh đâu.”
Chung Văn Nhiễm vẫn yên lặng không nói.
Hai người sóng vai đi, còn chưa tới chính sảnh phía xa xa đã thấy mẹ Chúc dắt chó tới nghênh đón, Chung Văn Nhiễm cẩn thận nhìn, mới phát hiện chú chó đó thế mà lại là Mạc Mạc, chú chó hoang anh đã từng mỗi ngày đều cho ăn.
Anh lập tức ngạc nhiên mừng rỡ, dường như chú chó còn nhận ra anh, quẫy đuôi xông tới, giờ đây nó đã to cỡ nửa người, đứng lên có thể liếm được cằm Chung Văn Nhiễm, thân hình tròn trịa múp míp, được nuôi rất khỏe mạnh.
Chung Văn Nhiễm bị nó nhào lên thiếu chút nữa đã ngã khụy xuống, anh vỗ nhẹ lên đầu nó, trong mắt lộ ý cười: “Mạc Mạc?”
Mạc Mạc “gâu gâu” hai tiếng.
Mẹ Chúc thì mỉm cười quan sát anh, cả khuôn mặt đều là dịu dàng: “Tiểu Chung, đã lâu không gặp.”
Chung Văn Nhiễm buông chú chó ra, vội vàng sửa sang lại vạt áo, nhìn thấy mẹ Chúc nhớ đến cha mẹ mình khi xưa, hốc mắt không khỏi đỏ lên, giọng mang chút thương cảm gọi: “Mẹ.”
Mẹ Chúc lau đi lệ nơi khóe mắt, bà chính là mừng rỡ đến mức rơi lệ: “Tốt tốt, vào nhà sao? Mẹ ép nước trái cây cho các con, mới mua máy và trái cây rồi, rất ngọt đấy.”
Chúc Diệu Uyên mất đi cảm giác tồn tại của mình, bận bịu tìm kiếm rồi hai tay dâng quà lên: “Mẹ, tiểu Chung tặng cho mẹ, có tổ yến và mấy đồ chăm sóc sức khỏe, anh ấy đã chọn cả ngày đấy ạ.”
Trên thực tế chỉ có nửa giờ, chuyên môn của anh là về mấy thứ này, cái gì nên mua cái gì không nên mua rõ trong lòng bàn tay, ngắm trúng xong liền lấy trả tiền.
Nhưng cũng thật sự là tận tâm chọn lựa, Chúc Diệu Uyên chỉ là điểm tô thêm chút thôi.
Mẹ Chúc lại bị cảm động một trận, vốn định từ chối sau đó do dự một chút, nhanh chóng nhận lấy, bà nói: “Tiểu Chung có lòng rồi, có điều lần sau không cần mang quà cáp gì đến đây đâu, hai đứa thường xuyên tới thăm bà già này đây là được rồi.”
Nghe vậy, Chúc Diệu Uyên và Chung Văn Nhiễm hai mắt nhìn nhau, lại không lên tiếng.
Mẹ Chúc có chút mất mát, có điều không biểu hiện ra, bà đi ép nước trái cây, lúc trở lại nói đầu bếp đã bắt đầu nấu cơm rồi.
Ba người trò chuyện nhẹ nhàng, bả hỏi tới chuyện kết hôn, “Các con định lúc nào kết hôn lại? Chuyện đều đã qua rồi, cũng nên hưởng thụ cuộc sống rồi.”
“Cái này… không gấp,” Chung Văn Nhiễm cố lảng tránh, nhìn thấy đầu bếp bê đĩa tiến vào, há miệng nói, “Cơm chín rồi, chúng ta ăn cơm thôi ạ.”
Mẹ Chúc còn tưởng là anh không muốn kết hôn, thở dài, cũng chẳng nhắc lại.
Mới vừa vào bàn cầm đũa lên, Chung Văn Nhiễm thấy sắp mặt mẹ Chúc buồn hẳn xuống, lòng không đành, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đặt đũa xuống bỗng nhiên hô lên: “Mẹ.”
Mẹ Chúc vội vã ngẩng đầu, đáp lại: “Ơi.”
“Thật ra tối hôm qua con và Chúc Diệu Uyên đã thương lượng qua, muốn đợi đến khi cơm nước xong hẵng nói, cho mẹ một bất ngờ,” Khóe môi Chung Văn Nhiễm nhếch lên, “Chúng con chuẩn bị chuyển tới cùng ở với mẹ.”
Dù sao trang viên lớn như vậy, không gian sinh sống rất đầy đủ, bọn họ muốn có thế giới hai người cũng có thể lại ra ngoài thuê nhà.
Mẹ Chúc không dám tin, còn có chút được sủng ái mà lo sợ, hỏi: “Không chậm trễ thời gian đi làm sao? Ta…”
“Không chậm trễ,” Chúc Diệu Uyên vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, “Trước kia sáng chúng con đi làm đều không có thời gian ăn cơm, nếu ở nhà còn có thể thuận tiện ăn bữa sáng nữa.”
Mẹ chúc cực kỳ vui vẻ.
“Còn nữa,” khóe môi Chung Văn Nhiễm nhếch lên, “Con và Chúc Diệu Uyên quyết định, mùa xuân sang năm kết hôn lại.”
Cái này vẫn chưa có thương lượng gì cả, nhưng Chúc Diệu Uyên đã phản ứng cực nhanh___mấy giây đó có thể coi là thời khắc phản ứng nhanh nhất của hắn, hắn nghiêm trang: “Hả? Không phải, là lấy giấy chứng nhận trước, mùa xuân năm sau cử hành hôn lễ.”
Chung Văn Nhiễm ngẩn ra, ở dưới bàn đá hắn một cước, nhăn mày nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi: “Em có chuyện gì vậy hả?”
Chung Văn Nhiễm mặc kệ không để ý tới, hướng về phía mẹ Chúc đang kích động nói: “Con đã tra ngày rồi, ngày mai thích hợp kết hôn nhất, không bằng ngày mai chúng ta đi lấy giấy chứng nhận luôn là tuyệt.”
Chung Văn Nhiễm không nhịn được: “Không phải, sao em…”
“Hai chúng ta bây giờ ở bên nhau là danh không chính ngôn không thuận, vẫn là nên sớm hợp pháp hóa là tốt nhất,” Chúc Diệu Uyên nghiêng đầu nhìn anh, trong đôi mắt cười đùa mang theo căng thẳng: “Phải không, Nhiễm Nhiễm?”
Chung Văn Nhiễm hoàn toàn sửng sốt, lòng anh bỗng xót xa một cách khó hiểu, không biết là vì nỗi thấp thỏm của Chúc Diệu Uyên giờ phút này hay là vì cái gì khác.
Bàn cơm nhất thời rơi vào yên lặng, ba người ai cũng không nói gì.
Hồi lâu, Chung Văn Nhiễm gật đầu một cái, nhẹ nhàng nói: “Đúng ạ, chúng con vốn đã là quan hệ hợp pháp, bởi vì ngoài ý muốn mới tách ra, tương lai ở bên nhau cũng phải hợp pháp.”
Mẹ Chúc thở phào một hơi nhẹ nhõm, dịu dàng cười nói: “Vậy thì tốt, sớm ngày kết hôn lại, sớm ngày an tâm, thức ăn cũng sắp nguội rồi, mau ăn đi mau ăn đi.”
Chung Văn Nhiễm cúi đầu, uống canh gà Chúc Diệu Uyên múc cho anh từ trước.
Dưới mặt bàn, Chung Văn Nhiễm lặng lẽ không tiếng động nắm lấy tay anh, mười ngón quấn quýt.
*
Mùa xuân, vạn vật sống lại, cành khô nảy lộc, vượt qua trời đông giá rét dài đằng đẵng, thành phố đã nghênh đón một luồng gió ấm đã lâu không đến.
Đây là một mùa rất đẹp, cũng là ngày tươi đẹp của Chúc Diệu Uyên và Chung Văn Nhiễm.
Bọn họ muốn bổ xung một hôn lễ muộn màng đã lâu, coi thành lần đầu tiên kết hôn của bọn họ mà làm.
Hôn lễ được chọn tổ chức trên đỉnh một tòa cao ốc, Chúc Diệu Uyên bao cả tầng lầu, mời rất nhiều bạn tốt, có một số là bạn thương nghiệp, một số là chiến hữu, trong đó còn có cả Viên Bình Giang.
Chung Văn Nhiễm không có bao nhiêu bạn, cha mẹ cũng đã sớm rời khỏi anh mà đi, giờ đây anh chính là người không còn thân thích thật sự, ngày đó anh liền phụ trách yên lặng đi theo Chúc Diệu Uyên mời rượu.
Bởi vì đây chính là hôn lễ của anh và Chúc Diệu Uyên, thế nên ngày hôm nay một người không thích xã giao như anh cũng vẫn không kìm được mà nở nụ cười ngàn năm hiếm gặp, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, cả ngày hôm đó thu hoạch được vô số hảo cảm.
Nếu không có alpha hung hãn như Chúc Diệu Uyên trấn giữ, sợ là có người sẽ cướp tân lang ngay tại trận.
Trời xanh trên đỉnh đầu, dưới chân là khoảng mênh mông vô tận của tòa nhà cao ốc, bọn họ thề trước lời tuyên thệ của mục sư.
Chung Văn Nhiễm vì căng thẳng, thế mà lại quên mất từ, hắn móc móc túi, định lật tìm tờ giấy ứng phó nguy cấp, nhưng tay cứ run mãi làm sao cũng không tìm được.
Toàn bộ lễ cưới lặng ngắt như tờ, đều tưởng rằng chú rể đang muốn làm trò cười gì đó.
Chỉ thấy hắn lau lau mồ hôi trên trán, cầm lấy micro, vẫn không thể tìm được tờ giấy đó, hắn dứt khoát thoát lời thoại, giọng nói đều đã run rẩy: “Chung Văn Nhiễm.”
Chung Văn Nhiễm liền nghiêm túc nhìn về phía hắn.
“Anh là báu vật mà cả cuộc đời này em chỉ vừa nhìn đã rung động trong lòng, cảm ơn mấy năm trước, anh đã vượt qua biển người, bước tới trước mặt em,” giọng Chúc Diệu Uyên nghẹn ngào, “Em hy vọng nữa đời sau của em mỗi một phút, mỗi một giây, chúng ta đều ở bên nhau, em sẽ yêu anh, trân trọng anh, bầu bạn với anh, kính mời anh hãy kết hôn với em, kính mời anh đến làm người em yêu nhất.”
Có gió nổi lên, khóe mắt Chung Văn Nhiễm rơi xuống một giọt nước mắt, ngay sau đó liền bị gió cuốn tan tành, anh mở miệng, giọng nói vậy mà cũng run rẩy không giống hình tượng: “Được.”
Chúc Diệu Uyên giúp anh lau nước mắt, sau đó nói: “Vậy anh thì sao?”
Hắn nói đến lời tuyên thệ, Chung Văn Nhiễm suy nghĩ một chút: “Anh cảm thấy, em so với những công thức thí nghiệm kia càng hấp dẫn anh hơn, em là câu đố anh nguyện ý dùng cả cuộc đời để lý giải, anh cam nguyên trở thành… báu vật của em.”
Chúc Diệu Uyên cúi người ôm lấy anh, ở bên tai anh lặng lẽ nói: “Mãi mãi đừng rời xa em nữa, bé cưng.”
Bốn phía vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, toàn bộ đều náo nhiệt, Chúc Diệu Uyên ôm chặt eo Chung Văn Nhiễm, dùng cằm cọ lên mặt anh.
Có âm thanh khui champagne, vành tai tóc mai bọn họ quấn quýt___ ôm lấy nhau hôn môi.
Tương lai không thể đoán trước.
Nhưng bởi vì có nhau, hết thảy đều chẳng còn sợ hãi.
~ Hết chương 59 ~
Tác giả có lời muốn nói:
Liên quan đến câu đố Chung Văn Nhiễm giải về Chúc Diệu Uyên thì, cụ thể xin mời tìm kiếm ” loài người mê muội hành động đại thưởng” 人类迷惑行为大赏 (mình sẽ để tiếng trung để các bạn xem tìm clip của nó, thề là hề vãi chưỡng:))))
Kayle: Theo mình tìm hiểu trên douyin cái trend này là ghi lại những hành vi kỳ quặc khó hiểu của loài người ví dụ như dưới hình đây:))
Tóm lại là ý của Nhiễm Nhiễm là anh sẽ thấu hiểu hết những hành vi kỳ quặc của em hả:)))) Duma cười ẻ:)))
Thế là hoàn chính văn òi, phiên ngoại sẽ sớm có thui nha hehe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất