Chương 3
"Anh ra ngoài chạy bộ sao?" An Tri ngồi trên bàn ăn len lén đánh giá Hà Túc.
Tay áo ngắn mỏng làm cho cơ bắp càng hiện rõ thêm, bờ vai rộng tròn và đường cong vừa phải, nhất là khối cơ ngực và cơ bụng, beta này khiến người ta có cảm giác rắn chắc và mạnh mẽ.
Đại đa số alpha đều không có thân hình này.
An Tri còn đang quan sát, bị động tác đột nhiên đứng dậy của Hà Túc dọa sợ, kích động thu hồi tầm mắt, bưng sữa bò lên đặt bên miệng che dấu.
"Tôi đi tắm trước."
An Tri nghe vậy lập tức ngẩng đầu, lo lắng Hà Túc hiểu lầm mình ghét bỏ anh, "Không phải không phải, ừm, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, con đường bên ngoài rất đẹp, chắc hẳn chạy bộ cũng sẽ thoải mái... Anh ăn sáng trước đi, vận động xong cần bổ sung thể lực."
Hà Túc cúi đầu nhìn cậu, như đang suy nghĩ tính chân thật trong lời nói của cậu, thấy cậu thật sự không có biểu hiện không vui mới kéo ghế ngồi xuống lần nữa, "Ừm, rất đẹp, chờ mùa thu lá vàng rồi sẽ càng đẹp hơn, cậu có thể đi cùng tôi. "
An Tri dừng lại một hồi lâu, có chút cô đơn mím môi, thấp giọng nói: "Tôi không chạy được. "
"Sau này." Hà Túc buông đồ trong tay xuống, đôi mắt từ trước đến nay không có cảm xúc dư thừa nào toát ra vẻ nghiêm túc, "Chờ sau này, tôi sẽ chạy bộ cùng cậu."
Cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình từ trong mắt Hà Túc, thấy mình né tránh dời mặt, rất không có tiền đồ trốn tránh vấn đề này, "Tôi ăn no rồi, tôi muốn đi lên nghỉ ngơi một lát."
Lần này cậu đi chậm hơn mọi khi, cố gắng đem mỗi một bước đi ép thành tốc độ bình thường, nhưng cảm giác đau đớn trên đùi vẫn rõ ràng như trước, cậu không nhìn thấy ánh mắt Hà Túc phía sau như hoàng hôn thâm trầm, suy sụp ném mình trở về phòng.
Cậu là một kẻ hèn nhát, bác sĩ nói cậu không có khả năng khiêu vũ nữa, cậu thậm chí không có tự tin phục hồi. Đã từng tao nhã đều hóa thành chật vật học bước, cậu giống như ngã trong vũn bùn, cậu không dám, cậu thật sự không dám.
Cậu cũng không dám nghĩ cái gì, không dám nghĩ đến Hà Túc dưới lầu khiến người ta an tâm kia, cũng không dám nghĩ đến những chiếc lá cây màu vàng đỏ trên con đường vào mùa thu, cậu cũng chán ghét sự sợ sệt và hèn nhát của bản thân mình.
*
Hà Túc không biết đi vào từ lúc nào, khi nhìn thấy cậu, hốc mắt đỏ bừng ướt át không có chỗ nào trốn bị anh nhìn thấy rõ ràng, nhưng Hà Túc cũng không nói gì, chỉ hỏi cậu có muốn ngâm nước nóng một lát hay không.
Đau đớn giữa hai chân đúng lúc châm chích cậu, cơ thể đồng ý trước đại não một bước, sau đó cậu chủ động mở cánh tay ra, Hà Túc nhét cậu vào trong ngực.
Quá nóng vội, nước ấm trong bồn tắm cũng không có chảy xong, Hà Túc một tay nâng cậu điều chỉnh nhiệt độ của nước, cậu ôm cổ Hà Túc, cũng biết xấu hổ mở miệng kêu cho người ta buông mình xuống.
Hà Túc nâng eo cậu để cậu ngồi trên bồn tắm, vén ống quần cậu lên, nâng mũi chân cậu bỏ vào chậu nước ấm.
Trên đùi cậu còn có vết sẹo chưa lành sau phẫu thuật, trên đôi chân trắng nõn đặc biệt rõ ràng, Hà Túc yên lặng rút khăn mặt thấm ướt nước ấm lau cho cậu, cậu muốn hỏi Hà Túc những vết sẹo này có phải là rất xấu xí hay không.
"Có phải là rất xấu xí hay không..."
Động tác lau chùi của Hà Túc dừng lại vì những lời này của cậu, trái tim theo giọng điệu hạ xuống của anh nổi lên từng cơn đau, "Trên người tôi cũng có."
Im lặng nhìn nhau.
"Cậu có thể nhìn, là ở ngực."
Hà Túc không tự mình vén quần áo lên cao, cậu ngọ nguậy một chút vẫn vươn tay vén quần áo Hà Túc, trên ngực trái có một vết thương dữ tợn, cậu nhìn không ra là do cái gì tạo thành, không chỉ nơi này, ở nơi khác cũng có vết thương lớn nhỏ khác nhau, nghĩ đến cha mẹ khi nhắc tới thân phận của Hà Túc, cậu nhịn không được đưa tay lên vuốt ve những nơi này.
Chắc chắc rất đau, ở thế giới mà alpha là người mạnh nhất, cậu không biết Hà Túc phải trải qua loại khó khăn gì mới có thể sinh tồn ở quân đội, những vết thương này chính là biểu dương vinh dự của anh.
Ngón tay mềm mại vuốt ve đến nơi nào cũng đều ngưa ngứa, Hà Túc hạ thấp giọng, hỏi cậu: "Cậu cảm thấy nó xấu xí không?"
Cậu lắc đầu, ngón tay cuối cùng dừng lại ở vết thương dữ tợn nhất trên ngực trái, "Không xấu."
"Của cậu cũng thế."
Cậu chớp chớp mắt, chậm chạp không nói gì.
Hà Túc dùng kỹ thuật khéo léo xoa bóp trên đùi cậu, cuối cùng cầm khăn lau khô, chân lau khô xong thì giẫm lên đùi Hà Túc, dường như cậu có thể cảm nhận được cơ bắp tràn đầy trên đùi Hà Túc.
Vị trí hai người một cao một thấp, An Tri cúi đầu nhìn người nửa quỳ trước mặt mình, mũi chân nhẹ nhàng giật giật bị nắm chặt, cậu thừa dịp Hà Túc ngẩng đầu lên lại nói một tiếng cảm ơn.
Tay áo ngắn mỏng làm cho cơ bắp càng hiện rõ thêm, bờ vai rộng tròn và đường cong vừa phải, nhất là khối cơ ngực và cơ bụng, beta này khiến người ta có cảm giác rắn chắc và mạnh mẽ.
Đại đa số alpha đều không có thân hình này.
An Tri còn đang quan sát, bị động tác đột nhiên đứng dậy của Hà Túc dọa sợ, kích động thu hồi tầm mắt, bưng sữa bò lên đặt bên miệng che dấu.
"Tôi đi tắm trước."
An Tri nghe vậy lập tức ngẩng đầu, lo lắng Hà Túc hiểu lầm mình ghét bỏ anh, "Không phải không phải, ừm, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, con đường bên ngoài rất đẹp, chắc hẳn chạy bộ cũng sẽ thoải mái... Anh ăn sáng trước đi, vận động xong cần bổ sung thể lực."
Hà Túc cúi đầu nhìn cậu, như đang suy nghĩ tính chân thật trong lời nói của cậu, thấy cậu thật sự không có biểu hiện không vui mới kéo ghế ngồi xuống lần nữa, "Ừm, rất đẹp, chờ mùa thu lá vàng rồi sẽ càng đẹp hơn, cậu có thể đi cùng tôi. "
An Tri dừng lại một hồi lâu, có chút cô đơn mím môi, thấp giọng nói: "Tôi không chạy được. "
"Sau này." Hà Túc buông đồ trong tay xuống, đôi mắt từ trước đến nay không có cảm xúc dư thừa nào toát ra vẻ nghiêm túc, "Chờ sau này, tôi sẽ chạy bộ cùng cậu."
Cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình từ trong mắt Hà Túc, thấy mình né tránh dời mặt, rất không có tiền đồ trốn tránh vấn đề này, "Tôi ăn no rồi, tôi muốn đi lên nghỉ ngơi một lát."
Lần này cậu đi chậm hơn mọi khi, cố gắng đem mỗi một bước đi ép thành tốc độ bình thường, nhưng cảm giác đau đớn trên đùi vẫn rõ ràng như trước, cậu không nhìn thấy ánh mắt Hà Túc phía sau như hoàng hôn thâm trầm, suy sụp ném mình trở về phòng.
Cậu là một kẻ hèn nhát, bác sĩ nói cậu không có khả năng khiêu vũ nữa, cậu thậm chí không có tự tin phục hồi. Đã từng tao nhã đều hóa thành chật vật học bước, cậu giống như ngã trong vũn bùn, cậu không dám, cậu thật sự không dám.
Cậu cũng không dám nghĩ cái gì, không dám nghĩ đến Hà Túc dưới lầu khiến người ta an tâm kia, cũng không dám nghĩ đến những chiếc lá cây màu vàng đỏ trên con đường vào mùa thu, cậu cũng chán ghét sự sợ sệt và hèn nhát của bản thân mình.
*
Hà Túc không biết đi vào từ lúc nào, khi nhìn thấy cậu, hốc mắt đỏ bừng ướt át không có chỗ nào trốn bị anh nhìn thấy rõ ràng, nhưng Hà Túc cũng không nói gì, chỉ hỏi cậu có muốn ngâm nước nóng một lát hay không.
Đau đớn giữa hai chân đúng lúc châm chích cậu, cơ thể đồng ý trước đại não một bước, sau đó cậu chủ động mở cánh tay ra, Hà Túc nhét cậu vào trong ngực.
Quá nóng vội, nước ấm trong bồn tắm cũng không có chảy xong, Hà Túc một tay nâng cậu điều chỉnh nhiệt độ của nước, cậu ôm cổ Hà Túc, cũng biết xấu hổ mở miệng kêu cho người ta buông mình xuống.
Hà Túc nâng eo cậu để cậu ngồi trên bồn tắm, vén ống quần cậu lên, nâng mũi chân cậu bỏ vào chậu nước ấm.
Trên đùi cậu còn có vết sẹo chưa lành sau phẫu thuật, trên đôi chân trắng nõn đặc biệt rõ ràng, Hà Túc yên lặng rút khăn mặt thấm ướt nước ấm lau cho cậu, cậu muốn hỏi Hà Túc những vết sẹo này có phải là rất xấu xí hay không.
"Có phải là rất xấu xí hay không..."
Động tác lau chùi của Hà Túc dừng lại vì những lời này của cậu, trái tim theo giọng điệu hạ xuống của anh nổi lên từng cơn đau, "Trên người tôi cũng có."
Im lặng nhìn nhau.
"Cậu có thể nhìn, là ở ngực."
Hà Túc không tự mình vén quần áo lên cao, cậu ngọ nguậy một chút vẫn vươn tay vén quần áo Hà Túc, trên ngực trái có một vết thương dữ tợn, cậu nhìn không ra là do cái gì tạo thành, không chỉ nơi này, ở nơi khác cũng có vết thương lớn nhỏ khác nhau, nghĩ đến cha mẹ khi nhắc tới thân phận của Hà Túc, cậu nhịn không được đưa tay lên vuốt ve những nơi này.
Chắc chắc rất đau, ở thế giới mà alpha là người mạnh nhất, cậu không biết Hà Túc phải trải qua loại khó khăn gì mới có thể sinh tồn ở quân đội, những vết thương này chính là biểu dương vinh dự của anh.
Ngón tay mềm mại vuốt ve đến nơi nào cũng đều ngưa ngứa, Hà Túc hạ thấp giọng, hỏi cậu: "Cậu cảm thấy nó xấu xí không?"
Cậu lắc đầu, ngón tay cuối cùng dừng lại ở vết thương dữ tợn nhất trên ngực trái, "Không xấu."
"Của cậu cũng thế."
Cậu chớp chớp mắt, chậm chạp không nói gì.
Hà Túc dùng kỹ thuật khéo léo xoa bóp trên đùi cậu, cuối cùng cầm khăn lau khô, chân lau khô xong thì giẫm lên đùi Hà Túc, dường như cậu có thể cảm nhận được cơ bắp tràn đầy trên đùi Hà Túc.
Vị trí hai người một cao một thấp, An Tri cúi đầu nhìn người nửa quỳ trước mặt mình, mũi chân nhẹ nhàng giật giật bị nắm chặt, cậu thừa dịp Hà Túc ngẩng đầu lên lại nói một tiếng cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất