Chương 8
Sau khi An Tri đồng ý chủ động luyện tập phục hồi, Hà Túc yên tâm rất nhiều, tần suất làm việc trên máy tính cũng nhiều hơn trước không ít.
Hà Túc vừa buông chuột ra, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy bóng dáng An Tri lập tức nhíu mày đứng dậy. Lúc này, An Tri mặc tạp dề màu vàng sữa bưng bát đi ra.
“Anh xong chưa?”
“Sao em không gọi tôi?”
Hai người đồng thời thốt ra, An Tri há to miệng “A” một tiếng.
Hà Túc cầm lấy bát trong tay cậu đặt lên bàn, lại hỏi một lần nữa, “Đói bụng à? Sao em không gọi tôi giúp?”
An Tri lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười đặc biệt ngọt ngào, nịnh nọt nói: “Không phải, en học được một món ăn mới trên mạng —— gà hầm nấm. ”
Hà Túc đến gần đè bả vai cậu lại, cúi đầu cởi nút thắt tạp dề buộc quanh eo cậu, lúc cầm lên tới cổ còn móc vào tóc cậu, sau khi xoay người treo lên tường thì thuận tay sửa lại mái tóc lộn xộn của cậu.
Cậu đỏ mặt gần như là với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, những đám mây hồng vào lúc hoàng hôn đúng lúc phản chiếu qua cửa sổ thủy tinh, màu cam ấm áp rắc lên gạch men nối những rạng mây đỏ trên gương mặt cậu tạo thành một mảng.
Cậu giơ tay vén tóc trước trán đặt ra sau tai, không được tự nhiên sờ vài cái, “A, hình như có chút dài.”
Hà Túc ỷ vào cậu không ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt tùy ý nhìn người ta một lần, nửa ngày mới nặng nề nói: “Tìm một sợi dây da giúp em buộc lại, sẽ không chọc vào mắt nữa.”
An Tri ngẩng đầu, thật ra cậu muốn nói hôm nào đó để Hà Túc dẫn mình ra ngoài cắt tóc, nhưng nhìn người này dường như có vẻ thích mình để tóc dài hơn một chút, cũng không sao cả, cậu gật đầu, “Được. ”
Tóc cậu miễn cưỡng buộc lên trên đỉnh đầu, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, có thể thấy đường nét ở hai má cậu mượt mà hơn so với lúc mới dọn ra ngoài, lộ ra tinh thần và trạng thái cả người đều không tệ.
“Có phải mập rồi không?” Cậu nhìn vào gương sờ sờ đường cằm, lông mày tinh xảo nhíu lại.
“Không có, bây giờ nhìn vừa vặn.” Hà Túc dắt người đến bàn ăn, múc một chén cơm đến trước mặt cậu, “Thử gà hầm nấm của em đi. ”
Hà Túc vì thế đặc biệt điều chỉnh đồng hồ báo thức nhắc nhở mình đúng giờ nấu cơm cho An Tri, tình huống như vậy chỉ xuất hiện một lần.
*
Lần nào An Tri cũng quấn dây da vào cổ tay, chờ trước khi ăn cơm bảo Hà Túc buộc tóc thay mình, hai người làm mãi không biết chán.
Hoa hướng dương nắm lấy đuôi mùa hè cuối cùng cũng nở hoa rồi, người đầu tiên phát hiện ra là An Tri.
Cậu thậm chí không quan tâm đến việc xỏ giày, khoác áo ngủ xong lập tức chạy ra ngoài, hai tay bám vào hàng rào chắn của vườn hoa nhỏ, tính trẻ con phát ra tán thưởng, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu vào mắt cậu giống như ngôi sao phát sáng.
Cậu quay đầu lại, Hà Túc trên tay xách giày của cậu đi về phía cậu.
Cậu không nhịn được thấp giọng gọi tên Hà Túc.
Hà Túc đi tới trước mặt cậu ngồi xổm xuống, “Ừ” một tiếng để cậu đỡ bả vai mình mang giày.
Bàn tay Hà Túc nóng lên, An Tri bị anh cầm mu bàn chân thì run rẩy, thuận theo nhét chân vào trong giày, sau đó lại gọi tên Hà Túc một tiếng.
Hà Túc cho rằng cậu vui mừng vì hoa hướng dương đã nở: “Hoa nở rất đẹp, em đã chăm sóc chúng rất tốt. ”
An Tri ừ một tiếng hoàn chỉnh, sóng vai đứng cùng Hà Túc, hồi lâu sau mới quay mặt đi về phía ánh mặt trời, nhẹ giọng nói: “Hà Túc, hôm qua mẹ em gọi điện cho em hỏi anh thế nào, em nói với bà ấy là anh chăm sóc em rất tốt, cũng vô cùng tốt với em. ”
Cậu nói rất chậm, Hà Túc chỉ im lặng lắng nghe.
“Em còn nói, anh và em trồng hoa hướng dương, em thích cách hoa hướng dương sinh trưởng hướng về phía mặt trời. Hà Túc, anh biết gì không? Em nghĩ anh giống như mặt trời của em vậy. ”
Hà Túc vốn chỉ nghe cậu nói, sau khi nghe xong những lời này thì quay đầu nhìn cậu, cậu lộ ra ánh mắt vô cùng quyến luyến hướng về phía mặt trời, những sợi lông tơ nhỏ trên mặt cậu được mạ dưới ánh mặt trời ấm áp, trái tim Hà Túc hung hăng co rút lại một chút.
Cậu quay lại đối mặt với Hà Túc, giọng nói nhẹ nhàng hơn trước, nếu không lắng nghe cẩn thận thì gần như cũng không thể nghe thấy, cậu nói: “Hà Túc, anh giống như mặt trời của em.”
Ánh mắt An Tri vừa chuyên chú vừa nóng rực, chóp mũi và môi đều đỏ.
Không kìm lòng được, Hà Túc cúi người xuống, tất cả ở đáy mắt đều là quyến luyến nhu tình, nhẹ nhàng đỡ gáy An Tri, trán hai người kề sát vào nhau.
Vào lúc này, cánh hoa hướng dương xoè rộng ra nhất, mặt trời treo trên bầu trời xanh không chút keo kiệt chiếu xuống một tầng ánh sáng vàng xuống nhân gian, mây trắng chậm rãi di chuyển thân hình màu trắng, nhưng không cản được mặt trời tiếp nhận hai người.
An Tri nhón mũi chân, chịu đựng tiếng nhịp tim đập như sấm của mình, vừa nhón lên thì rời khỏi mặt đất hạ xuống cằm Hà Túc một nụ hôn nhẹ nhàng.
Hà Túc vừa buông chuột ra, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy bóng dáng An Tri lập tức nhíu mày đứng dậy. Lúc này, An Tri mặc tạp dề màu vàng sữa bưng bát đi ra.
“Anh xong chưa?”
“Sao em không gọi tôi?”
Hai người đồng thời thốt ra, An Tri há to miệng “A” một tiếng.
Hà Túc cầm lấy bát trong tay cậu đặt lên bàn, lại hỏi một lần nữa, “Đói bụng à? Sao em không gọi tôi giúp?”
An Tri lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười đặc biệt ngọt ngào, nịnh nọt nói: “Không phải, en học được một món ăn mới trên mạng —— gà hầm nấm. ”
Hà Túc đến gần đè bả vai cậu lại, cúi đầu cởi nút thắt tạp dề buộc quanh eo cậu, lúc cầm lên tới cổ còn móc vào tóc cậu, sau khi xoay người treo lên tường thì thuận tay sửa lại mái tóc lộn xộn của cậu.
Cậu đỏ mặt gần như là với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, những đám mây hồng vào lúc hoàng hôn đúng lúc phản chiếu qua cửa sổ thủy tinh, màu cam ấm áp rắc lên gạch men nối những rạng mây đỏ trên gương mặt cậu tạo thành một mảng.
Cậu giơ tay vén tóc trước trán đặt ra sau tai, không được tự nhiên sờ vài cái, “A, hình như có chút dài.”
Hà Túc ỷ vào cậu không ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt tùy ý nhìn người ta một lần, nửa ngày mới nặng nề nói: “Tìm một sợi dây da giúp em buộc lại, sẽ không chọc vào mắt nữa.”
An Tri ngẩng đầu, thật ra cậu muốn nói hôm nào đó để Hà Túc dẫn mình ra ngoài cắt tóc, nhưng nhìn người này dường như có vẻ thích mình để tóc dài hơn một chút, cũng không sao cả, cậu gật đầu, “Được. ”
Tóc cậu miễn cưỡng buộc lên trên đỉnh đầu, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, có thể thấy đường nét ở hai má cậu mượt mà hơn so với lúc mới dọn ra ngoài, lộ ra tinh thần và trạng thái cả người đều không tệ.
“Có phải mập rồi không?” Cậu nhìn vào gương sờ sờ đường cằm, lông mày tinh xảo nhíu lại.
“Không có, bây giờ nhìn vừa vặn.” Hà Túc dắt người đến bàn ăn, múc một chén cơm đến trước mặt cậu, “Thử gà hầm nấm của em đi. ”
Hà Túc vì thế đặc biệt điều chỉnh đồng hồ báo thức nhắc nhở mình đúng giờ nấu cơm cho An Tri, tình huống như vậy chỉ xuất hiện một lần.
*
Lần nào An Tri cũng quấn dây da vào cổ tay, chờ trước khi ăn cơm bảo Hà Túc buộc tóc thay mình, hai người làm mãi không biết chán.
Hoa hướng dương nắm lấy đuôi mùa hè cuối cùng cũng nở hoa rồi, người đầu tiên phát hiện ra là An Tri.
Cậu thậm chí không quan tâm đến việc xỏ giày, khoác áo ngủ xong lập tức chạy ra ngoài, hai tay bám vào hàng rào chắn của vườn hoa nhỏ, tính trẻ con phát ra tán thưởng, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu vào mắt cậu giống như ngôi sao phát sáng.
Cậu quay đầu lại, Hà Túc trên tay xách giày của cậu đi về phía cậu.
Cậu không nhịn được thấp giọng gọi tên Hà Túc.
Hà Túc đi tới trước mặt cậu ngồi xổm xuống, “Ừ” một tiếng để cậu đỡ bả vai mình mang giày.
Bàn tay Hà Túc nóng lên, An Tri bị anh cầm mu bàn chân thì run rẩy, thuận theo nhét chân vào trong giày, sau đó lại gọi tên Hà Túc một tiếng.
Hà Túc cho rằng cậu vui mừng vì hoa hướng dương đã nở: “Hoa nở rất đẹp, em đã chăm sóc chúng rất tốt. ”
An Tri ừ một tiếng hoàn chỉnh, sóng vai đứng cùng Hà Túc, hồi lâu sau mới quay mặt đi về phía ánh mặt trời, nhẹ giọng nói: “Hà Túc, hôm qua mẹ em gọi điện cho em hỏi anh thế nào, em nói với bà ấy là anh chăm sóc em rất tốt, cũng vô cùng tốt với em. ”
Cậu nói rất chậm, Hà Túc chỉ im lặng lắng nghe.
“Em còn nói, anh và em trồng hoa hướng dương, em thích cách hoa hướng dương sinh trưởng hướng về phía mặt trời. Hà Túc, anh biết gì không? Em nghĩ anh giống như mặt trời của em vậy. ”
Hà Túc vốn chỉ nghe cậu nói, sau khi nghe xong những lời này thì quay đầu nhìn cậu, cậu lộ ra ánh mắt vô cùng quyến luyến hướng về phía mặt trời, những sợi lông tơ nhỏ trên mặt cậu được mạ dưới ánh mặt trời ấm áp, trái tim Hà Túc hung hăng co rút lại một chút.
Cậu quay lại đối mặt với Hà Túc, giọng nói nhẹ nhàng hơn trước, nếu không lắng nghe cẩn thận thì gần như cũng không thể nghe thấy, cậu nói: “Hà Túc, anh giống như mặt trời của em.”
Ánh mắt An Tri vừa chuyên chú vừa nóng rực, chóp mũi và môi đều đỏ.
Không kìm lòng được, Hà Túc cúi người xuống, tất cả ở đáy mắt đều là quyến luyến nhu tình, nhẹ nhàng đỡ gáy An Tri, trán hai người kề sát vào nhau.
Vào lúc này, cánh hoa hướng dương xoè rộng ra nhất, mặt trời treo trên bầu trời xanh không chút keo kiệt chiếu xuống một tầng ánh sáng vàng xuống nhân gian, mây trắng chậm rãi di chuyển thân hình màu trắng, nhưng không cản được mặt trời tiếp nhận hai người.
An Tri nhón mũi chân, chịu đựng tiếng nhịp tim đập như sấm của mình, vừa nhón lên thì rời khỏi mặt đất hạ xuống cằm Hà Túc một nụ hôn nhẹ nhàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất