Chương 19
Ngôn Đỉnh cau mày, nhìn đồng hồ, anh ta hận không thể tát mình một cái, sao lại mồm thối đuổi người ta đi, bên ngoài đang đổ mưa to đâu: “Mai mua cũng kịp.”
Thẩm Thượng mặc áo khoác, thái độ chuyện hôm nay không để ngày mai: “Tôi sẽ về ngay.”
Ngôn Đỉnh biết, chỉ cần Thẩm Thượng đi, tối này sẽ không quay về, không biết tại sao, anh ta lại bắt đầu trở nên phiền loạn, nhưng còn chưa mở miệng, Tưởng Hằng lại cười ôm cánh tay anh ta, rúc vào lòng anh ta: “Phiền anh giúp em lấy hộp cupcake, cảm ơn anh.”
Thấy Thẩm Thượng rời đi, ý cười của Tưởng Hằng ngày càng lạnh, trong mắt là mưa vần gió bão, tức giận ngút trời, hận ý rít gào, mà lúc nhìn sang Ngôn Đỉnh, lại thanh khiết như thánh nữ, không tranh với đời, năm tháng tĩnh lặng.
Sở dĩ Tưởng Hằng về nước sớm là vì cậu ta nghe thấy bên cạnh Ngôn Đỉnh có tình nhân, nuôi sáu năm cũng không nỡ cắt đứt, điều này khiến cậu ta có cảm giác nguy cơ, không có được mới là tốt nhất, cậu ta vốn chỉ muốn ép Ngôn Đỉnh, để cậu cầu mình quay về, lúc đó, cậu ta mới đủ cao quý, mới càng nắm chắc Ngôn Đỉnh.
Nhưng bạch nguyệt quang xa tận chân trời cũng không địch nổi ôn nhu hương gần ngay bên cạnh!Cho nên cậu ta quay về!
Chính chủ đã quay về rồi, vậy ôn nhu hương giả mạo cũng không cần tồn tại nữa!
Mắt Tưởng Hằng lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Mưa rất to, như trút nước, trời đất bị màn mưa bao phủ, tạo thành một cái lồng cực lớn, Thẩm Thượng không mang ô, đi như chết lặng, để nước mưa gột rửa, giống như chỉ có như vậy mới có thể ép bản thân tỉnh táo không bận tâm.
Một chiếc xe bỗng dừng bên đường, đánh cua gấp chặn trước mặt Thẩm Thượng, hai người đàn ông bước xuống, vóc dáng cao lớn, tây trang vừa vặn, họ nhìn thấy Thẩm Thượng, bèn nói: “Cậu chủ nhà tôi mời cậu đi uống trà.”
Thẩm Thượng cất bước, khí thế đối phương ngùn ngụt, vừa nhìn đã biết mục đích đến, cậu không hứng thú, biết núi có hổ lại cứ muốn chui đầu vào: “Xin lỗi, tôi có việc.”
Nhưng vừa nói xong, bước chân còn chưa dời, thì đồng thời, cổ Thẩm Thượng truyền tới cơn đau kịch liệt, cậu bị người ta đánh hôn mê, trực tiếp vác lên xe.
Tỉnh lại lần nữa, là một căn biệt thự, xung quanh không nghe thấy bất kỳ tiếng huyên náo nào, giống như cách xa thành phố, ngoài vùng hẻo lánh.
“Tỉnh rồi?” Khuôn mặt phóng to vô cùng quen thuộc, là Vương Hoàng.
Gáy Thẩm Thượng sưng to, cậu muốn cử động, lại phát hiện tay chân bị trói, quần áo bị cởi bỏ, hoàn toàn trần trụi trước mặt Vương Hoàng.
“Wa.” Vương Hoàng vỗ tay tán thưởng: “Không hổ là Ngôn Đỉnh, làm ra nhiều dấu vết như vậy.”
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Thẩm Thượng cắn răng, chỉ là tư thái này, lại thêm giọng nói tức giận cũng không có chút lực sát thương nào.
Vương Hoàng đè đầu gối lên giường, tay lại sờ lên gò má Thẩm Thượng, khẽ vuốt ve: “Muốn làm gì? A, đương nhiên muốn làm...cậu rồi.”
“Khốn khiếp! Ô!” Thẩm Thượng hít ngụm khí lạnh, bị bóp mạnh một cái, đau đến sắc mặt đen thui, mà theo sự du động của Vương Hoàng, châm lửa khắp nơi, ngoại trừ cảm giác sỉ nhục, còn có cảm giác vô lực sâu sắc.
Thẩm Thượng giống như một con cừu đang chờ chết, phản kháng chỉ chọc kẻ săn càng thêm lăng nhục thô bạo.
Vương Hoàng cúi đầu nhìn Thẩm Thượng, mắt hiện tinh quang, không bao lâu sau liền bị tình dục bao trùm, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, muốn...cực kỳ muốn...như một kẻ đói khát muốn nếm thử mùi vị của cậu.
Thẩm Thượng mặc áo khoác, thái độ chuyện hôm nay không để ngày mai: “Tôi sẽ về ngay.”
Ngôn Đỉnh biết, chỉ cần Thẩm Thượng đi, tối này sẽ không quay về, không biết tại sao, anh ta lại bắt đầu trở nên phiền loạn, nhưng còn chưa mở miệng, Tưởng Hằng lại cười ôm cánh tay anh ta, rúc vào lòng anh ta: “Phiền anh giúp em lấy hộp cupcake, cảm ơn anh.”
Thấy Thẩm Thượng rời đi, ý cười của Tưởng Hằng ngày càng lạnh, trong mắt là mưa vần gió bão, tức giận ngút trời, hận ý rít gào, mà lúc nhìn sang Ngôn Đỉnh, lại thanh khiết như thánh nữ, không tranh với đời, năm tháng tĩnh lặng.
Sở dĩ Tưởng Hằng về nước sớm là vì cậu ta nghe thấy bên cạnh Ngôn Đỉnh có tình nhân, nuôi sáu năm cũng không nỡ cắt đứt, điều này khiến cậu ta có cảm giác nguy cơ, không có được mới là tốt nhất, cậu ta vốn chỉ muốn ép Ngôn Đỉnh, để cậu cầu mình quay về, lúc đó, cậu ta mới đủ cao quý, mới càng nắm chắc Ngôn Đỉnh.
Nhưng bạch nguyệt quang xa tận chân trời cũng không địch nổi ôn nhu hương gần ngay bên cạnh!Cho nên cậu ta quay về!
Chính chủ đã quay về rồi, vậy ôn nhu hương giả mạo cũng không cần tồn tại nữa!
Mắt Tưởng Hằng lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Mưa rất to, như trút nước, trời đất bị màn mưa bao phủ, tạo thành một cái lồng cực lớn, Thẩm Thượng không mang ô, đi như chết lặng, để nước mưa gột rửa, giống như chỉ có như vậy mới có thể ép bản thân tỉnh táo không bận tâm.
Một chiếc xe bỗng dừng bên đường, đánh cua gấp chặn trước mặt Thẩm Thượng, hai người đàn ông bước xuống, vóc dáng cao lớn, tây trang vừa vặn, họ nhìn thấy Thẩm Thượng, bèn nói: “Cậu chủ nhà tôi mời cậu đi uống trà.”
Thẩm Thượng cất bước, khí thế đối phương ngùn ngụt, vừa nhìn đã biết mục đích đến, cậu không hứng thú, biết núi có hổ lại cứ muốn chui đầu vào: “Xin lỗi, tôi có việc.”
Nhưng vừa nói xong, bước chân còn chưa dời, thì đồng thời, cổ Thẩm Thượng truyền tới cơn đau kịch liệt, cậu bị người ta đánh hôn mê, trực tiếp vác lên xe.
Tỉnh lại lần nữa, là một căn biệt thự, xung quanh không nghe thấy bất kỳ tiếng huyên náo nào, giống như cách xa thành phố, ngoài vùng hẻo lánh.
“Tỉnh rồi?” Khuôn mặt phóng to vô cùng quen thuộc, là Vương Hoàng.
Gáy Thẩm Thượng sưng to, cậu muốn cử động, lại phát hiện tay chân bị trói, quần áo bị cởi bỏ, hoàn toàn trần trụi trước mặt Vương Hoàng.
“Wa.” Vương Hoàng vỗ tay tán thưởng: “Không hổ là Ngôn Đỉnh, làm ra nhiều dấu vết như vậy.”
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Thẩm Thượng cắn răng, chỉ là tư thái này, lại thêm giọng nói tức giận cũng không có chút lực sát thương nào.
Vương Hoàng đè đầu gối lên giường, tay lại sờ lên gò má Thẩm Thượng, khẽ vuốt ve: “Muốn làm gì? A, đương nhiên muốn làm...cậu rồi.”
“Khốn khiếp! Ô!” Thẩm Thượng hít ngụm khí lạnh, bị bóp mạnh một cái, đau đến sắc mặt đen thui, mà theo sự du động của Vương Hoàng, châm lửa khắp nơi, ngoại trừ cảm giác sỉ nhục, còn có cảm giác vô lực sâu sắc.
Thẩm Thượng giống như một con cừu đang chờ chết, phản kháng chỉ chọc kẻ săn càng thêm lăng nhục thô bạo.
Vương Hoàng cúi đầu nhìn Thẩm Thượng, mắt hiện tinh quang, không bao lâu sau liền bị tình dục bao trùm, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, muốn...cực kỳ muốn...như một kẻ đói khát muốn nếm thử mùi vị của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất