Abo – Nô Lệ

Chương 6: (H): Không thể kháng cự

Trước Sau
Truyện 8, chương 6 ( H): Không thể kháng cự

Ngoài biệt vườn.

Hàn quằn quại trên chiếc giường phủ đầy lớp vải bông mềm mại.

dương v*t nhỏ hồng hào ngẩng đầu cương cứng tím mọng, nhỏ dịch liên tục, dâm dịch dưới hậu huyệt thấm đẫm một mảnh ga bông ướt át, đùn đẩy ra ngoài mép thịt phấn nộn từng đợt nước ấm trộn lẫn với dịch ruột, khóe môi đã bị cắn tợt máu, đầu ngực cọ xuống từng sợi bông mềm đứng thẳng nhức nhối.

Hai tay bị còng chắc vào thành giường, giật xuống từng hồi.

Tấm chăn phủ trên người từ lâu đã rơi xuống đất, toàn thân trần trụi đỏ ửng, tiếng thở dốc nặng nề gầm ra từ cuống họng.

Ngón chân cuộn lại, đau đớn chịu cơn phát tình như đang muốn lấy đi nửa mạng sống.

Không chịu nổi nữa.. không chịu nổi...

A...

Bụp...

Hàn cố gắng giằng chiếc còng sắt, đập đầu mình lên thành giường, mong được ngất xỉu một phút chốc..

Cậu đã từng trải qua tất cả những gì khổ hạnh nhất...

Alpha tập gập người 100 cái, nhưng Hàn phải tập 200 cái

Alpha ngủ 1 ngày 8 tiếng, Hàn chỉ ngủ một ngày 4 tiếng,

Những bài tập kéo dài chiều cao, căng cơ, để có thể khiến bề ngoài cơ thể trở thành một Alpha thực thụ, bớt đi tất cả những nét mềm mại của một Omega, tất cả đau đớn thấu xương tủy ấy, Hàn đã trải qua.

Chỉ có thể dựa vào ý chí như thế trải qua đau đớn

Nhưng.. cơn kích tình kìm nén suốt ngần ấy năm, nóng như lửa phỏng thiêu cháy từng tế bào của Hàn... mơ màng..

Hậu huyệt ngứa và bỏng rát.. đỏ lựng một mảnh muốn đem toàn bộ nếp nhăn kia đều trườn ra ngoài..

Alpha...

Cậu muốn Alpha...

Cậu muốn được lấp đầy...

Làm ơn...

Đôi mắt mờ mịt theo bóng tối phủ lên từng chùm cây lơ lửng đan xen không còn nhìn rõ.

=====

Xa căn phòng,

Mẹ của cậu, Diệp Mẫn liên tục khóc nấc, níu lấy tay Mộc Trà:

- Mộc Trà, Mộc Trà.. ta xin người. Cứu nó...

Mộc Trà cũng đau đớn không kém, đỡ người Diệp Mẫn dậy, ủ vào lòng:

- Mẫn. Thằng bé đã đến giới hạn. Suốt 15 năm dùng thuốc liên tục, cơ thể đã bắt đầu chống trả,

- Em cũng không phải không biết... sở dĩ Hàn chịu đựng được đến ngày hôm nay, là do ta đã tiêm thẳng máu của mình vào tuyến thể cho nó, Nhưng.. Cách đây hai tháng, Hàn đã bắt đầu không tiếp nhận và nôn ra máu.

- Bây giờ.. đành ủy khuất thằng bé như vậy.. Lòng ta cũng rất đau.

Alpha hiếm khi rơi lệ.

Thế nhưng vẫn không ngăn được nước mắt, ngoại trừ vuốt ve lên gương mặt của Diệp Mẫn, Mộc Trà cũng không thể làm gì được hơn, an ủi:

- Mộc Trà, hãy nghe ta nói, ta cũng đã sắp xếp để sớm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể cho Hàn.

- Hiện tại nó không thể tiếp nhận bất kỳ sự ức chế phát tình nào nữa.. cho nên... không còn cách nào khác.

Diệp Mẫn đôi mắt vô hồn chớp động:

- Ta hiểu rồi.

Cắt đi tuyến thể, trở thành một người vô tính, thân thể yếu ớt, tuổi thọ giảm nghiêm trọng.

Vậy nhưng.. còn cách nào nữa đâu?

===========

Vài ngày trước, để ngăn chặn mùi đặc trưng – mùi cỏ tươi - của Hàn lan tỏa trong những kỳ phát tình bất chợt xảy đến trước khi có thể đủ điều kiện phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể.

Mộc Trà quyết định xây dựng một căn phòng nhỏ ở xa đằng sau biệt vườn. Nơi phủ đầy cỏ và các loại hương thảo thơm mát, một chiếc giường đầy đệm bông mềm mại và chiếc còng tay lót lụa mềm là những gì người mẹ thương con nhất có thể tự tay trải xuống, tự tay xích lấy.

Ngoài Mộc Trà và Diệp Mẫn, bất kỳ người nào cũng không được phép vào biệt vườn.

======

Cũng sẩm tối ấy,

Diệp Mẫn đích thân xuống bếp, muốn cùng Mộc Trà mang theo một khay đồ ăn thơm ngon tiến tới biệt vườn, liền đã bị tiếng nói hổn hển không ra hơi của người hầu với tay vừa gõ vừa đập lên cánh cửa khiến Mộc Trà và Diệp Mẫn khựng lại.

- Có.. có.. khách.

- Thưa... bà chủ.. có.. người của Tước tộc đến!

Nghe hai từ Tước tộc, khay thức ăn trên tay của Diệp Mẫn suýt nữa rơi xuống đất.



Mộc Trà vội vàng đỡ lấy, dặn dò:

- Em khoan hãy ra biệt vườn.

- Để ta ra ngoài xem sao.

======

Mộc Trà không hổ danh là một Alpha cứng rắn. Đường hoàng ngồi sóng vai đối diện với Lix, viện một cái cớ không thông báo trước, nên Ngô Hàn hiện tại không về kịp.

Lại tiện bề trao đổi dò ý thuần thục với Lix về việc nạp thêm nô lệ Beta vào làm người hầu trong biệt thự Vòm.

Leo vừa biết Ngô Hàn không có ở đây, liền cười nhếch ở trong lòng.

Được lắm, không có đây cũng tốt, thăm dò chẳng phải tiện hơn sao?

Leo bẩm lệnh với Lix một câu, được cái gật đầu đồng ý, rời đi.

=======

Thân thể nhanh nhẹn thuần thục hòa theo màn đêm, dưới tấm áo choàng màu đen như hòa làm một. Còn chưa tiến sâu vào bất cứ gian phòng nào,

Mùi cỏ tươi mát mẻ thanh dịu đã như dụ dẫn bước chân Leo không tự chủ...

Một khu vườn? nơi cánh cửa có ghi biển cấm.

Leo không mất nhiều sức, lấy đà, đôi chân dài một lần đã có thể nhảy qua bức tường rào cao ngất.

Thơm quá....

Càng bước, thứ mùi ấy càng rộn rã.. vị ca cao không kìm nén nổi, bắt đầu tỏa ra...

Nóng...

Leo sửng sốt.. Khựng bước.

Leo cố gắng thu lại lượng Phermone kia, nhưng lần đầu tiên nếm trải sự bất lực.. Không thể chế ngự, Phermone lan tỏa nhanh đến không tin nổi.

Mùi ca cao theo dẫn mùi cỏ tươi càng lúc càng nồng đậm. Từng phân da trên cơ thể bắt đầu râm ran.... Thứ dưới háng đội lên lớp lông mu màu xám bạc, tỉnh giấc.

Sao lại thế này?

Đường sỏi đều là tối đen một mảnh, thậm chí còn không rõ những loài cây quấn bên chân, thế nhưng chỉ bước theo thứ mùi ấy lại rành mạch mà đưa Leo đến một cánh cửa.

Không nhân nhượng. Leo đương nhiên muốn biết, là kẻ nào có thể phát ra Phermone khiến hạ thân cậu chỉ vì ngửi mùi mà đã cương cứng nhỏ nước.

- Rầm!

Cánh cửa bật mở, mùi ca cao xoắn xuýt lấy mùi cỏ tươi kia, ập đến.

Hàn không chịu nổi, bật rên lên một tiếng lớn..

A!

Ưm..

Thơm quá...

Thơm quá...

Cả thân hình giật nảy lên, dương v*t hồng hào lập tức bắn bật ra thứ nước trắng đục phun ngập lên thành bụng, dính dớp,

- AA!!!!!

Leo cũng tưởng mình phát điên rồi, lao chầm tới thân người kia.

Tiếng giường vang một tiếng nặng nề, trùng xuống.

Tất cả, chỉ còn lại bản năng.

Leo gặm cắn lên đôi môi tanh mùi máu, dẫu thậm chí còn không rõ mặt người, thế nhưng thân thể kia lại như thế mà như sinh ra để hợp làm một,

Leo trút toàn bộ quần áo vướng víu, mút mát lên hai đầu v* đã sưng cao, đôi bàn tay bóp mạnh cánh mông cao vểnh,

Hàn ưỡn người, rên lên một tiếng điên dại, muốn ấn cả bờ ngực ấy sâu vào bên trong nữa...

- Mút đi.. mút nó...

- A,....

Hàn giơ rộng đôi chân, hậu huyệt ướt đẫm thèm khát mấp máy, vội vàng sấn tới nhằm dương v*t to lớn khủng bố kia, muốn ngay tự mình đút lấy.

Thế nhưng, Leo mới chính là người không thể kìm nổi.

- Phốc...

Tiếng nước ướt nhẹp vang lên sau cú đâm mạnh mẽ, dâm dịch bắn sang hai cánh đùi non của Hàn.

Đôi mắt Hàn phút chốc trợn trắng ngược., tiếng hét thất thanh lập tức vang lên:

A...

Đau quá..

Đau quá...

Leo nhíu chặt mày, mồ hôi trên lưng nhỏ thành từng giỏ lớn trườn xuống nơi gắn kết. Không vào hết được, quá chặt. Từ gốc kết của dương v*t vẫn còn một đoạn.

Không..



Những tiếng nói như vang lên lặp lại không ngừng trong đầu óc trống rỗng...

Người này là của mình....

Là của mình!

- Phập

- Phập..

- A.., Ưm...

Những tiếng rên rỉ đứt quãng bật ra không rõ ràng theo những cú nhịp động càng ngày càng điên cuồng kia.

Leo thèm khát mãnh liệt đẩy, kéo ra từng đợt dịch ruột trơn nhẵn, đôi bờ nếp bên hậu huyệt mút chặt lấy từng đường gân nổi rõ, ôm siết lấy như không muốn để thoát một phân ra ngoài..

- Chết tiệt..

- Ấm quá..

Khít chặt và ấm áp bao xoáy lấy..

Leo đỉnh điên cuồng.

Hàn há miệng thở dốc từng ngụm, sung sướng đến nỗi không thể nghĩ rằng đây là sự thật... dương v*t nhỏ bị đỉnh đến lập tức bắn tiếp hai ba lần..

- Ngứa quá..

- Nữa...

- .. Tuyệt quá...

- Muốn nữa... sâu nữa..

- A.... ưm...

Ca cao nồng đậm, quện lấy cỏ tươi thanh nhẹ,

Điên cuồng,

Leo không rút khỏi người, bắt lấy chiếc eo kia, xoay người dưới thân lại, thúc lên từ đằng sau, cả người xoải xuống áp chặt ngực lên lưng Hàn, đôi tay vòng ra phía trước bám lấy đầu ngực Hàn, vừa kéo vừa bóp đến đỏ ửng.

Leo sảng khoái đến tê dại, gầm một tiếng, đôi mắt xanh thẳm kéo thành một đường khó chịu, mùi cỏ tươi vương vấn đầu chóp mũi, hoàn toàn không thể kháng cự.. hoàn toàn muốn hòa trộn...

Thúc sâu...

- A...

- Hàn giật bắn mình, cả người dúi về phía trước, áp chặt mặt xuống tấm bông mềm, dương v*t lại một lần phun xoẹt thứ tinh dịch hầu như đã không còn gì...một màu trong suốt..

- A...

Đôi chân bủn rủn không trụ nổi dưới hàng trăm nhát đâm xuyên. Hàn đã tưởng cả người khuỵu xuống, đôi chân bỗng chốc lại được trụ lại, mở banh.

Hậu huyệt bị hai ngón tay mở ra, kéo giãn...

Một đoạn nhỏ dương v*t thô to kia chưa vào được,một lúc này lập tức thúc sâu lút cán, chạm đến sản đạo, mở ra một khe nhỏ.

Hàn cảm giác như cả thân thể mình vừa bị ném vào lò lửa, bỏng rát...Gào thét điên cuồng. Đôi tay giật giây xích cố gắng đẩy người ra khỏi.

- A...

- Đau quá...!

- Dừng lại.. Dừng lại đi...

Nước mặt tứa ra đầy khuôn mặt Hàn...

- Không!!!!!!!

Hậu huyệt vì đau mà siết lấy gốc kết, vách tràng bọc lấy dương v*t thô to kia, xoắn chặt.

Leo gầm mạnh một tiếng, trút tinh dịch ấm nóng rực người kia vào nơi sản đạo đang hé mở, kết bung mở, gốc dương v*t phồng to ôm chặt lấy hậu huyệt.

Đôi mắt Hàn không thể chớp nổi lấy một cái, cả cơ bụng giật nảy liên hồi, cổ họng nghẹt chặt..hậu huyệt co rúm, xuất ra nước cỏ tươi thơm nồng nàn.

Không thở nổi..

Cảm giác vừa sảng khoái vừa đau đớn như một cơn đánh úp bất ngờ, quá sức chịu đựng.

Hàn ngất lịm.

- ----

Kết vừa nới lỏng, Leo miên man đưa khuôn miệng của mình tiến tới gần chiếc cổ nõn nà kia, nhằm thẳng tuyến thể, liếm lên.

- Bụp!

Một phát giáng mạnh thẳng ngay gáy.

Leo choáng váng, ngất xỉu.

Mộc Trà run rẩy quẳng chiếc thanh chèn cửa sang một bên.

- Hàn... Mẹ... xin lỗi...

===========//============

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau