Chương 16
Còn theo như Hạ Phỉ, hắn ưa thích con gái hơn một chút, nhưng chỉ cần Tạ Thư Diễn sinh cho hắn, con trai và con gái đều như nhau, việc sinh con hiện tại chỉ là sớm hay muộn, Hạ Phỉ chui vào chỗ trống gọi điện cho Tạ Thư Diễn mới là chính sự.
Tạ Thư Diễn đi trường học dạy học, đối với Hạ Phỉ mà nói, không nghi ngờ gì nữa, đó là dê vào miệng cọp, thằng nhóc kia cứ loanh quanh cạnh Tạ Thư Diễn, Hạ Phỉ lo lắng muốn chết, chỉ có thể gọi điện cho Tạ Thư Diễn xoát cảm giác tồn tại.
Hơn nữa, hắn không dám tùy tiện thực hiện cuộc gọi này, chỉ có thể tranh thủ thời gian gần trưa, khi cuộc gọi đến, Hạ Phỉ không ngờ Tạ Thư Diễn ở trong phòng giáo viên một mình.
Việc gia đình làm chậm trễ công việc, Tạ Thư Diễn nhiều việc chưa làm xong, chỉ có thể giữ nó cho đến ngày hôm nay.
Giáo viên tổ hóa học đặc biệt hỏi Tạ Thư Diễn, "Tạ lão sư, cậu không đi nhà ăn à?"
Tạ Thư Diễn vẫy vẫy tay, "Mọi người đi đi, tôi còn có chuyện phải làm, lát nữa sẽ đến nhà ăn sinh viên sau."
Căn tin giáo viên không giống căn tin học sinh, chỉ mở vào một thời điểm nhất định và chỉ có thể chen chúc với học sinh khi đã muộn.
Sau khi tiễn các giáo viên khác đi, Tạ Thư Diễn vừa ngồi xuống thì Hạ Phỉ gọi, anh nhìn vào màn hình điện thoại trong nội tâm không rõ tư vị gì.
Ngược lại, sau khi ly hôn, Hạ Phỉ liên hệ cùng anh ngày càng mật thiết, trong lòng anh có chút chua xót, cùng thổn thức.
"Thầy Tạ, em ăn cơm chưa?"
Tạ Thư Diễn nội tâm cân nhắc mục đích cuộc gọi của Hạ Phỉ, thuận miệng đáp: "Tôi vẫn chưa đi."
“Em bỏ bữa là không được đâu a!” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng vải vóc sột soạt và tiếng bước chân ma sát của Hạ Phỉ,“Em chờ một chút!"
Tạ Thư Diễn còn chưa kịp hỏi mục đích Hạ Phỉ gọi điện thì đột nhiên bị cắt đứt, anh đặt điện thoại xuống, nhất thời quên mất mình đang soạn giáo án.
Trong những ngày ở bên Hạ Phỉ, anh biết được rằng hắn là một người không đáng tin cậy, độ tin cậy trong lời nói của hắn cũng không cao, câu "Chờ chút" hàm nghĩa có lẽ chỉ muốn tắt điện thoại.
Nhưng Tạ Thư Diễn vẫn ngồi ngốc trong văn phòng và đợi, thậm chí không biết mình đang đợi cái gì, chờ cuộc gọi từ Hạ Phỉ hay gì đó khác.
Loại chờ mong này, thời khắc anh và Hạ Phỉ kết hôn đã nảy sinh, phản phản phục phục đan xen trong sinh hoạt của anh.
Bàn làm việc của Tạ Thư Diễn đối diện với cửa ra vào, anh cầm cốc nước lên, cái miệng nhỏ nhấp một ngụm trà, xuất thần nhìn về phía cửa văn phòng.
"Đinh" một tiếng, toàn bộ khu nhà dạy học trở nên ồn ào, đã đến thời gian học sinh tan học vào buổi trưa, bóng dáng học sinh lần lượt lướt qua cửa ra vài, một số Tạ Thư Diễn biết, một số thì không.
Loại chờ đợi mù quáng này, bị sự xuất hiện đột ngột của Quý Kiếm Vũ cắt đứt, chờ thời gian học sinh đi ra không sai biệt lắm, Quý Kiếm Vũ mới gõ cửa phòng.
"Tạ lão sư, anh không đi ăn cơm sao?"
Với tư cách một giáo viên, Tạ Thư Diễn sợ rằng buổi sáng mình nói hơi quá phận, anh nghĩ vào thời điểm còn là học sinh, việc có người mình thích là một điều tuyệt vời, nhưng Quý Kiếm Vũ lại thích nhầm đối tượng.
Gặp Quý Kiếm Vũ vẫn như cũ, Tạ Thư Diễn như trút được gánh nặng, anh nhẹ giọng đáp: "Tôi còn có chút việc."
“Vậy anh muốn ăn cái gì, em mua về cho anh.” trên người Quý Kiếm Vũ mang đậm ý tứ hàm xúc của tuổi thiếu niên “Nếu anh không nói em liền tự mua.”
Quý Kiếm Vũ không cho Tạ Thư Diễn cơ hội cự tuyệt, quay đầu bước ra ngoài, tình cảm, tình yêu và sự bốc đồng chiếm hầu hết trong số họ. Quý Kiếm Vũ muốn gần Tạ Thư Diễn. Cách tiếp cận có chút cường ngạnh, mặc kệ Tạ Thư Diễn có thể chấp nhận hay không.
Lúc Quý Kiếm Vũ rời đi, và tòa nhà dạy học liền yên tĩnh lại. Tạ Thư Diễn vuốt điện thoại, muốn gọi cho Hạ Phỉ để hỏi hắn bảo anh chờ đợi điều gì. Ngón tay của anh đã ở trên nút quay số, anh ấy vẫn không quyết định bấm.
Đây là một loại mong đợi từ tận sâu trong lòng Tạ Thư Diễn, anh không muốn hỏi vì sợ lại thất vọng.
Theo ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nặng nề, Tạ Thư Diễn tưởng rằng Quý Kiếm Vũ quay lại, ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Phỉ một đầu đầy mồ hôi, mang theo cái lạnh của mùa thu vọt vào.
"Anh..." Tạ Thư Diễn kinh ngạc đứng lên, Hạ Phỉ bảo anh đợi, lần này xem ra thật sự đến.
Hạ Phỉ đang lo lắng không có lý do, cúp điện thoại kêu Phùng sư phụ nhanh chóng nấu vài món cho hắn, cũng may quán rượu có nguyên liệu sẵn cả, nên hắn chạy vội vàng đến trường Tạ Thư Diễn.
Đặt chiếc hộp giữ nhiệt trong tay xuống bàn, Hạ Phỉ tìm chiếc ghế gần Tạ Thư Diễn nhất rồi khoát tay ngửa đầu lên thở hổn hển.
Tạ Thư Diễn máy móc rót một cốc nước cho Hạ Phỉ, nước ấm xuyên qua cốc giấy làm nóng lòng bàn tay.
Hạ Phỉ cổ họng căng thẳng, uống một hớp trong ly nước, nóng đến mức nhe răng trợn mắt, "Nóng quá..."
“Anh uống chậm một chút.” Tạ Thư Diễn thêm một chút nước lạnh vào, “Làm sao anh lại thành ra thế này?
Hạ Phỉ uống nước xong, thuận tay cởi cúc áo "Lão nhân ở cổng không cho tôi vào trường em."
Tạ Thư Diễn thở dài, “Anh có thể gọi cho tôi.” Trường học bình thường không cho phép người ngoài tiến vào.
"Làm gì mà phải phiền toái gọi điện cho em? Lão nhân kia tưởng là ngăn cản được tôi, ông ta quay người tôi liền chui vào được, tôi thường xuyên vượt tường hồi còn đi học. Nghĩ đến trường học thật không dễ dàng, mà ông ta nghị lực cũng tốt phết, Đuổi tôi từ dưới lầu lên đến trên lầu. May mà tôi chạy nhanh" Hạ Phỉ hừ một tiếng, Tạ Thư Diễn mà nói hắn cũng nghe không lọt.
“Tôi hỏi một vài học sinh mới đến được văn phòng của em.” nói một lúc lâu, Hạ Phỉ mới vỗ bàn, “Nguội mất, súp tôi mang đến.”
Hắn vội vàng mở bình cách nhiệt xem một lượt, "Không sao, không sao, vẫn còn nóng, em mau ăn đi."
Tạ Thư Diễn bất đắc dĩ nhìn hắn, quay người gọi cho bảo vệ gác cổng, "Trần sư phụ, là tôi. Người vừa tiến vào là tìm tôi."
Cũng không biết Trần sư phụ nói gì, đoán chừng oán khí rất lớn, Hạ Phỉ chỉ nghe thấy tiếng ong ong từ điện thoại của Tạ Thư Diễn.
“Cho tôi xin lỗi.” Tạ Thư Diễn đột nhiên dừng lại, “Ừ… là của tôi… người yêu …”
Hạ Phỉ vốn đang loay hoay dọn đồ ăn trên bàn, hai từ "người yêu" khiến tay hắn bỗng trì trệ, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tạ Thư Diễn, mặc dù hắn biết rõ Tạ Thư Diễn có thể xuất phát từ việc hai người chưa công khai ly hôn nên mới miễn cưỡng gọi chính mình "người yêu", nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế được khoé miệng hơi giương lên của mình.
Sau khi Tạ Thư Diễn cúp điện thoại, Hạ Phỉ nén cười nói, "Phùng sư phụ nghiên cứu một ít món ăn mới, em ăn thử xem sao."
Tạ Thư Diễn không kiêng kị món gì cả, mặc kệ đồ ăn gì, đều có thể ăn một chút, Hạ Phỉ ân cần sắp xếp đồ ăn bát đũa, kéo ghế ngồi đến bên cạnh Tạ Thư Diễn.
Dưới ánh mắt mãnh liệt của Hạ Phỉ, Tạ Thư Diễn lén lút đánh giá một phen, Hạ Phỉ chỉ mang theo một đôi bát đũa, thìa cũng có một cái.
Anh nghiêng đầu lườm Hạ Phỉ, "Anh chưa ăn cơm sao?"
“Không có chuyện gì.” Hắn nào có thời gian nhàn rỗi như vậy, vì sợ Tạ Thư Diễn chờ không được, “Tôi về rồi ăn cơm sau"
Tạ Thư Diễn dùng thìa khuấy chén canh, chậm chạp không có ý định uống, do dự một hồi mới đưa bát cho Hạ Phỉ, "Anh dùng thìa."
Hạ Phỉ có chút được sủng mà lo sợ, cầm lấy thìa, còn giả bộ làm bộ dáng ngại quá.
Chiếc thìa không tốt lắm để gắp rau, Tạ Thư Diễn gắp lên và đặt trên thìa Hạ Phỉ, Hạ Phỉ ưỡn nghiêm mặt không có cự tuyệt.
Dần dần, người mang đồ ăn trở thành người ăn, Tạ Thư Diễn không ăn nhiều, Hạ Phỉ đến dường như là để càn quét.
Hạ Phỉ chú ý thấy Tạ Thư Diễn kém ăn, hắn lấy ra hồng trứng gà mà thầy Phùng đưa từ túi đựng cơm, vừa bóc trứng vừa thăm dò ý kiến Tạ Thư Diễn.
"Đây là Phùng sư phụ cho, nhà hắn sinh hài tử."
Hồng trứng gà được nhuộm bằng nước sắc tố, màu sắc đã hơi nhạt đi, đầu ngón tay Hạ Phỉ đều bị nhuộm thành màu đỏ, hắn đặt quả trứng đã bóc vỏ tốt vào bát Tạ Thư Diễn, đợi Tạ Thư Diễn mở miệng.
Anh và Hạ Phỉ chưa bao giờ ngồi hảo hảo nói chuyện như thế này, huống chi còn nói về vấn đề con cái, Tạ Thư Diễn không biết phải trả lời như thế nào, "Ah, chúc mừng thầy Phùng cho tôi a."
"Còn là một bé gái."
Khi Quý Kiếm Vũ trở về từ căng tin, đến gần cửa văn phòng, cậu ta nghe thấy có người nói chuyện bên trong, cậu ta dừng bước đứng ở bức tường, không trực tiếp đi vào.
Giọng của người bên trong lại có chút quen tai, "Thầy Tạ, em thích con trai hay con gái?"
Trong văn phòng yên lặng vài giây, Quý Kiếm Vũ đột nhiên có phản ứng, giọng nói cà lơ phất phơ này giống chồng trước của Tạ Thư Diễn, cậu ta liếc mắt nhìn vào, trên bàn Tạ Thư Diễn có một cái càmen, người vào đó như thế nào cũng làm cho Quý Kiếm Vũ sốt ruột.
Có lẽ là bởi vì câu hỏi của Hạ Phỉ có chút khó trả lời, Tạ Thư Diễn nhìn chằm chằm cái bát, còn không có ngẩng đầu lên, huống chi là trả lời.
Có phải Tạ Thư Diễn từ chối cậu ta chỉ để chờ chồng cũ?
Người bên trong vẫn đang nói với chính mình, "Tôi chỉ hỏi tùy tiện vậy... Tôi thấy hai tên tiểu tử nhà Khôn Tử thật phiền phức, vẫn là tiểu cô nương tốt hơn một chút..."
Tạ Thư Diễn dùng đũa kẹp lấy quả trứng, mặc dù không trả lời Hạ Phỉ, nhưng anh vẫn chăm chú cẩn thận nghe.
Cảnh tượng có chút xấu hổ, Hạ Phỉ gượng cười cùng sự trầm mặc của Tạ Thư Diễn đều che giấu không được, chỉ có sự mập mờ và gần gũi duy nhất giữa vợ và chồng.
"Hả? Đây không phải là... ấy..."
Đột nhiên có giọng nói của một nữ giáo viên từ ngoài cửa truyền đến, hai người đưa mắt nhìn về phía cửa, bóng dáng lướt qua cửa, nữ giáo viên đứng ở cửa có chút nghi hoặc, "Tạ lão sư, vừa rồi không phải là lớp trưởng hóa học của anh, Quý Kiếm Vũ sao, như thế nào chạy đi mà không vào... "
Khi nữ giáo viên quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đang ngồi bên cạnh Tạ Thư Diễn, chuyện của học sinh tạm thời để qua một bên, cô lại nói: "Đây là..."
Đây là lần thứ hai Hạ Phỉ đến văn phòng Tạ Thư Diễn, nữ giáo viên nhất thời không thể nhớ nổi đó là ai.
Hạ Phỉ da mặt dày, ỷ vào lúc trước Tạ Thư Diễn gọi hắn là "người yêu", hắn chủ động mở miệng: "Tôi là chồng của Thầy Tạ."
"Ah! Đúng! Lúc trước đã từng đến đây một lần."
Hạ Phỉ đã đến một lần và trở nên nổi tiếng trong nhóm hóa học, hắn lặng lẽ meo meo mà đến cũng không gọi cho Tạ Thư Diễn, văn phòng hóa học có hai cửa, hắn đi vào từ cửa sau thấy Tạ Thư Diễn đang bận nên anh tìm chỗ không có ai để ngủ, kết quả cũng không có ai để ý đến hắn, mọi người đi hết, thiếu chút nữa bị nhốt trong văn phòng.
Hạ Phỉ lau lau mặt, trong lòng tự nhủ vẫn còn nhớ tới xì căng đan của mình, sau này cũng không đến nữa, chủ yếu là vì hắn xấu hổ và muốn giữ mặt cho Tạ Thư Diễn.
Nói xong Hạ Phỉ, nữ giáo viên lại nhắc tới học sinh bên ngoài, "Khó trách, lúc nãy bạn lớp trưởng kia không dám vào, thật xin lỗi đã làm phiền hai người."
Khi nữ giáo viên quay lưng lại để làm việc của mình, Hạ Phỉ thấp giọng hỏi Tạ Thư Diễn, "Ai là lớp trưởng?"
Tạ Thư Diễn cổ quái nhìn hắn, là ai Hạ Phỉ cũng không biết được a.... nghĩ tới lần trước họ cũng từng mặt đối mặt, "Lần trước anh đến đón tôi tới nhà bà ngoại, ở cổng trường có đụng phải."
Khá lắm, há ra lại là vị oan gia ngõ hẹp kia a... Thực sự là âm hồn bất tán mà.
...
18/10/2020
#NTT
Tạ Thư Diễn đi trường học dạy học, đối với Hạ Phỉ mà nói, không nghi ngờ gì nữa, đó là dê vào miệng cọp, thằng nhóc kia cứ loanh quanh cạnh Tạ Thư Diễn, Hạ Phỉ lo lắng muốn chết, chỉ có thể gọi điện cho Tạ Thư Diễn xoát cảm giác tồn tại.
Hơn nữa, hắn không dám tùy tiện thực hiện cuộc gọi này, chỉ có thể tranh thủ thời gian gần trưa, khi cuộc gọi đến, Hạ Phỉ không ngờ Tạ Thư Diễn ở trong phòng giáo viên một mình.
Việc gia đình làm chậm trễ công việc, Tạ Thư Diễn nhiều việc chưa làm xong, chỉ có thể giữ nó cho đến ngày hôm nay.
Giáo viên tổ hóa học đặc biệt hỏi Tạ Thư Diễn, "Tạ lão sư, cậu không đi nhà ăn à?"
Tạ Thư Diễn vẫy vẫy tay, "Mọi người đi đi, tôi còn có chuyện phải làm, lát nữa sẽ đến nhà ăn sinh viên sau."
Căn tin giáo viên không giống căn tin học sinh, chỉ mở vào một thời điểm nhất định và chỉ có thể chen chúc với học sinh khi đã muộn.
Sau khi tiễn các giáo viên khác đi, Tạ Thư Diễn vừa ngồi xuống thì Hạ Phỉ gọi, anh nhìn vào màn hình điện thoại trong nội tâm không rõ tư vị gì.
Ngược lại, sau khi ly hôn, Hạ Phỉ liên hệ cùng anh ngày càng mật thiết, trong lòng anh có chút chua xót, cùng thổn thức.
"Thầy Tạ, em ăn cơm chưa?"
Tạ Thư Diễn nội tâm cân nhắc mục đích cuộc gọi của Hạ Phỉ, thuận miệng đáp: "Tôi vẫn chưa đi."
“Em bỏ bữa là không được đâu a!” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng vải vóc sột soạt và tiếng bước chân ma sát của Hạ Phỉ,“Em chờ một chút!"
Tạ Thư Diễn còn chưa kịp hỏi mục đích Hạ Phỉ gọi điện thì đột nhiên bị cắt đứt, anh đặt điện thoại xuống, nhất thời quên mất mình đang soạn giáo án.
Trong những ngày ở bên Hạ Phỉ, anh biết được rằng hắn là một người không đáng tin cậy, độ tin cậy trong lời nói của hắn cũng không cao, câu "Chờ chút" hàm nghĩa có lẽ chỉ muốn tắt điện thoại.
Nhưng Tạ Thư Diễn vẫn ngồi ngốc trong văn phòng và đợi, thậm chí không biết mình đang đợi cái gì, chờ cuộc gọi từ Hạ Phỉ hay gì đó khác.
Loại chờ mong này, thời khắc anh và Hạ Phỉ kết hôn đã nảy sinh, phản phản phục phục đan xen trong sinh hoạt của anh.
Bàn làm việc của Tạ Thư Diễn đối diện với cửa ra vào, anh cầm cốc nước lên, cái miệng nhỏ nhấp một ngụm trà, xuất thần nhìn về phía cửa văn phòng.
"Đinh" một tiếng, toàn bộ khu nhà dạy học trở nên ồn ào, đã đến thời gian học sinh tan học vào buổi trưa, bóng dáng học sinh lần lượt lướt qua cửa ra vài, một số Tạ Thư Diễn biết, một số thì không.
Loại chờ đợi mù quáng này, bị sự xuất hiện đột ngột của Quý Kiếm Vũ cắt đứt, chờ thời gian học sinh đi ra không sai biệt lắm, Quý Kiếm Vũ mới gõ cửa phòng.
"Tạ lão sư, anh không đi ăn cơm sao?"
Với tư cách một giáo viên, Tạ Thư Diễn sợ rằng buổi sáng mình nói hơi quá phận, anh nghĩ vào thời điểm còn là học sinh, việc có người mình thích là một điều tuyệt vời, nhưng Quý Kiếm Vũ lại thích nhầm đối tượng.
Gặp Quý Kiếm Vũ vẫn như cũ, Tạ Thư Diễn như trút được gánh nặng, anh nhẹ giọng đáp: "Tôi còn có chút việc."
“Vậy anh muốn ăn cái gì, em mua về cho anh.” trên người Quý Kiếm Vũ mang đậm ý tứ hàm xúc của tuổi thiếu niên “Nếu anh không nói em liền tự mua.”
Quý Kiếm Vũ không cho Tạ Thư Diễn cơ hội cự tuyệt, quay đầu bước ra ngoài, tình cảm, tình yêu và sự bốc đồng chiếm hầu hết trong số họ. Quý Kiếm Vũ muốn gần Tạ Thư Diễn. Cách tiếp cận có chút cường ngạnh, mặc kệ Tạ Thư Diễn có thể chấp nhận hay không.
Lúc Quý Kiếm Vũ rời đi, và tòa nhà dạy học liền yên tĩnh lại. Tạ Thư Diễn vuốt điện thoại, muốn gọi cho Hạ Phỉ để hỏi hắn bảo anh chờ đợi điều gì. Ngón tay của anh đã ở trên nút quay số, anh ấy vẫn không quyết định bấm.
Đây là một loại mong đợi từ tận sâu trong lòng Tạ Thư Diễn, anh không muốn hỏi vì sợ lại thất vọng.
Theo ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nặng nề, Tạ Thư Diễn tưởng rằng Quý Kiếm Vũ quay lại, ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Phỉ một đầu đầy mồ hôi, mang theo cái lạnh của mùa thu vọt vào.
"Anh..." Tạ Thư Diễn kinh ngạc đứng lên, Hạ Phỉ bảo anh đợi, lần này xem ra thật sự đến.
Hạ Phỉ đang lo lắng không có lý do, cúp điện thoại kêu Phùng sư phụ nhanh chóng nấu vài món cho hắn, cũng may quán rượu có nguyên liệu sẵn cả, nên hắn chạy vội vàng đến trường Tạ Thư Diễn.
Đặt chiếc hộp giữ nhiệt trong tay xuống bàn, Hạ Phỉ tìm chiếc ghế gần Tạ Thư Diễn nhất rồi khoát tay ngửa đầu lên thở hổn hển.
Tạ Thư Diễn máy móc rót một cốc nước cho Hạ Phỉ, nước ấm xuyên qua cốc giấy làm nóng lòng bàn tay.
Hạ Phỉ cổ họng căng thẳng, uống một hớp trong ly nước, nóng đến mức nhe răng trợn mắt, "Nóng quá..."
“Anh uống chậm một chút.” Tạ Thư Diễn thêm một chút nước lạnh vào, “Làm sao anh lại thành ra thế này?
Hạ Phỉ uống nước xong, thuận tay cởi cúc áo "Lão nhân ở cổng không cho tôi vào trường em."
Tạ Thư Diễn thở dài, “Anh có thể gọi cho tôi.” Trường học bình thường không cho phép người ngoài tiến vào.
"Làm gì mà phải phiền toái gọi điện cho em? Lão nhân kia tưởng là ngăn cản được tôi, ông ta quay người tôi liền chui vào được, tôi thường xuyên vượt tường hồi còn đi học. Nghĩ đến trường học thật không dễ dàng, mà ông ta nghị lực cũng tốt phết, Đuổi tôi từ dưới lầu lên đến trên lầu. May mà tôi chạy nhanh" Hạ Phỉ hừ một tiếng, Tạ Thư Diễn mà nói hắn cũng nghe không lọt.
“Tôi hỏi một vài học sinh mới đến được văn phòng của em.” nói một lúc lâu, Hạ Phỉ mới vỗ bàn, “Nguội mất, súp tôi mang đến.”
Hắn vội vàng mở bình cách nhiệt xem một lượt, "Không sao, không sao, vẫn còn nóng, em mau ăn đi."
Tạ Thư Diễn bất đắc dĩ nhìn hắn, quay người gọi cho bảo vệ gác cổng, "Trần sư phụ, là tôi. Người vừa tiến vào là tìm tôi."
Cũng không biết Trần sư phụ nói gì, đoán chừng oán khí rất lớn, Hạ Phỉ chỉ nghe thấy tiếng ong ong từ điện thoại của Tạ Thư Diễn.
“Cho tôi xin lỗi.” Tạ Thư Diễn đột nhiên dừng lại, “Ừ… là của tôi… người yêu …”
Hạ Phỉ vốn đang loay hoay dọn đồ ăn trên bàn, hai từ "người yêu" khiến tay hắn bỗng trì trệ, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tạ Thư Diễn, mặc dù hắn biết rõ Tạ Thư Diễn có thể xuất phát từ việc hai người chưa công khai ly hôn nên mới miễn cưỡng gọi chính mình "người yêu", nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế được khoé miệng hơi giương lên của mình.
Sau khi Tạ Thư Diễn cúp điện thoại, Hạ Phỉ nén cười nói, "Phùng sư phụ nghiên cứu một ít món ăn mới, em ăn thử xem sao."
Tạ Thư Diễn không kiêng kị món gì cả, mặc kệ đồ ăn gì, đều có thể ăn một chút, Hạ Phỉ ân cần sắp xếp đồ ăn bát đũa, kéo ghế ngồi đến bên cạnh Tạ Thư Diễn.
Dưới ánh mắt mãnh liệt của Hạ Phỉ, Tạ Thư Diễn lén lút đánh giá một phen, Hạ Phỉ chỉ mang theo một đôi bát đũa, thìa cũng có một cái.
Anh nghiêng đầu lườm Hạ Phỉ, "Anh chưa ăn cơm sao?"
“Không có chuyện gì.” Hắn nào có thời gian nhàn rỗi như vậy, vì sợ Tạ Thư Diễn chờ không được, “Tôi về rồi ăn cơm sau"
Tạ Thư Diễn dùng thìa khuấy chén canh, chậm chạp không có ý định uống, do dự một hồi mới đưa bát cho Hạ Phỉ, "Anh dùng thìa."
Hạ Phỉ có chút được sủng mà lo sợ, cầm lấy thìa, còn giả bộ làm bộ dáng ngại quá.
Chiếc thìa không tốt lắm để gắp rau, Tạ Thư Diễn gắp lên và đặt trên thìa Hạ Phỉ, Hạ Phỉ ưỡn nghiêm mặt không có cự tuyệt.
Dần dần, người mang đồ ăn trở thành người ăn, Tạ Thư Diễn không ăn nhiều, Hạ Phỉ đến dường như là để càn quét.
Hạ Phỉ chú ý thấy Tạ Thư Diễn kém ăn, hắn lấy ra hồng trứng gà mà thầy Phùng đưa từ túi đựng cơm, vừa bóc trứng vừa thăm dò ý kiến Tạ Thư Diễn.
"Đây là Phùng sư phụ cho, nhà hắn sinh hài tử."
Hồng trứng gà được nhuộm bằng nước sắc tố, màu sắc đã hơi nhạt đi, đầu ngón tay Hạ Phỉ đều bị nhuộm thành màu đỏ, hắn đặt quả trứng đã bóc vỏ tốt vào bát Tạ Thư Diễn, đợi Tạ Thư Diễn mở miệng.
Anh và Hạ Phỉ chưa bao giờ ngồi hảo hảo nói chuyện như thế này, huống chi còn nói về vấn đề con cái, Tạ Thư Diễn không biết phải trả lời như thế nào, "Ah, chúc mừng thầy Phùng cho tôi a."
"Còn là một bé gái."
Khi Quý Kiếm Vũ trở về từ căng tin, đến gần cửa văn phòng, cậu ta nghe thấy có người nói chuyện bên trong, cậu ta dừng bước đứng ở bức tường, không trực tiếp đi vào.
Giọng của người bên trong lại có chút quen tai, "Thầy Tạ, em thích con trai hay con gái?"
Trong văn phòng yên lặng vài giây, Quý Kiếm Vũ đột nhiên có phản ứng, giọng nói cà lơ phất phơ này giống chồng trước của Tạ Thư Diễn, cậu ta liếc mắt nhìn vào, trên bàn Tạ Thư Diễn có một cái càmen, người vào đó như thế nào cũng làm cho Quý Kiếm Vũ sốt ruột.
Có lẽ là bởi vì câu hỏi của Hạ Phỉ có chút khó trả lời, Tạ Thư Diễn nhìn chằm chằm cái bát, còn không có ngẩng đầu lên, huống chi là trả lời.
Có phải Tạ Thư Diễn từ chối cậu ta chỉ để chờ chồng cũ?
Người bên trong vẫn đang nói với chính mình, "Tôi chỉ hỏi tùy tiện vậy... Tôi thấy hai tên tiểu tử nhà Khôn Tử thật phiền phức, vẫn là tiểu cô nương tốt hơn một chút..."
Tạ Thư Diễn dùng đũa kẹp lấy quả trứng, mặc dù không trả lời Hạ Phỉ, nhưng anh vẫn chăm chú cẩn thận nghe.
Cảnh tượng có chút xấu hổ, Hạ Phỉ gượng cười cùng sự trầm mặc của Tạ Thư Diễn đều che giấu không được, chỉ có sự mập mờ và gần gũi duy nhất giữa vợ và chồng.
"Hả? Đây không phải là... ấy..."
Đột nhiên có giọng nói của một nữ giáo viên từ ngoài cửa truyền đến, hai người đưa mắt nhìn về phía cửa, bóng dáng lướt qua cửa, nữ giáo viên đứng ở cửa có chút nghi hoặc, "Tạ lão sư, vừa rồi không phải là lớp trưởng hóa học của anh, Quý Kiếm Vũ sao, như thế nào chạy đi mà không vào... "
Khi nữ giáo viên quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đang ngồi bên cạnh Tạ Thư Diễn, chuyện của học sinh tạm thời để qua một bên, cô lại nói: "Đây là..."
Đây là lần thứ hai Hạ Phỉ đến văn phòng Tạ Thư Diễn, nữ giáo viên nhất thời không thể nhớ nổi đó là ai.
Hạ Phỉ da mặt dày, ỷ vào lúc trước Tạ Thư Diễn gọi hắn là "người yêu", hắn chủ động mở miệng: "Tôi là chồng của Thầy Tạ."
"Ah! Đúng! Lúc trước đã từng đến đây một lần."
Hạ Phỉ đã đến một lần và trở nên nổi tiếng trong nhóm hóa học, hắn lặng lẽ meo meo mà đến cũng không gọi cho Tạ Thư Diễn, văn phòng hóa học có hai cửa, hắn đi vào từ cửa sau thấy Tạ Thư Diễn đang bận nên anh tìm chỗ không có ai để ngủ, kết quả cũng không có ai để ý đến hắn, mọi người đi hết, thiếu chút nữa bị nhốt trong văn phòng.
Hạ Phỉ lau lau mặt, trong lòng tự nhủ vẫn còn nhớ tới xì căng đan của mình, sau này cũng không đến nữa, chủ yếu là vì hắn xấu hổ và muốn giữ mặt cho Tạ Thư Diễn.
Nói xong Hạ Phỉ, nữ giáo viên lại nhắc tới học sinh bên ngoài, "Khó trách, lúc nãy bạn lớp trưởng kia không dám vào, thật xin lỗi đã làm phiền hai người."
Khi nữ giáo viên quay lưng lại để làm việc của mình, Hạ Phỉ thấp giọng hỏi Tạ Thư Diễn, "Ai là lớp trưởng?"
Tạ Thư Diễn cổ quái nhìn hắn, là ai Hạ Phỉ cũng không biết được a.... nghĩ tới lần trước họ cũng từng mặt đối mặt, "Lần trước anh đến đón tôi tới nhà bà ngoại, ở cổng trường có đụng phải."
Khá lắm, há ra lại là vị oan gia ngõ hẹp kia a... Thực sự là âm hồn bất tán mà.
...
18/10/2020
#NTT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất