Chương 23
Hai người chưa bao giờ làm cha, mang theo hai đứa trẻ thật sự là lực bất tòng tâm, Hạ Phỉ vốn dĩ nghĩ Tạ Thư Diễn có thể đối phó với đứa bé, nhưng khi xe vừa đến cửa nhà, hài tử lại bắt đầu oa oa khóc.
Hạ Phỉ bị giật mình, thậm chí còn đạp phanh gấp gáp hơn bình thường. "Tại sao lại khóc?"
Lục Dương đứng ở giữa ghế lái và ghế phụ, nhàn nhạt nói: "Chắc em đói rồi. Lúc này em nên bú sữa mẹ."
Sau khi xe dừng lại, hai người phong trần mệt mỏi hướng trong nhà đi tới, Tạ Thư Diễn ôm đứa bé, hai cái đuôi mang đồ dùng trẻ em đi theo phía sau.
Nhà của Hạ Phỉ từ trước đến nay chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, khi đèn vừa bật lên, phòng khách đèn đuốc sáng trưng, đứa trẻ khóc đến thiên địa hắc ám.
Hắn không kịp phàn nàn, cùng Lục Dương ngồi xổm trên mặt đất, cầm lấy đồ vật trong túi, "Cái này làm sao a?"
"Dùng nước sôi."
Hạ Phỉ cầm bình sữa bột lên bỗng dừng lại một lúc, trong một gia đình bình thường, không nhà ai là không có nước sôi, nhưng nhà hắn lại không thuộc những gia đình bình thường đó.
“Chú Hạ?” Lục Dương thúc giục khi thấy hắn vẫn chưa nhúc nhích.
Hạ Phỉ một tay bế Lục Dương lên, tay kia cầm hộp sữa đi vào phòng bếp, phía sau là Tạ Thư Diễn nhẹ giọng hỏi: "Hai người sẽ đun nước nóng sao?"
“Không có việc gì a... Em đừng lo lắng.” Nếu không được thì cũng phải được, Hạ Phỉ không tin, hai người bọn họ cũng không thể pha một bình sữa.
Đứa bé chỉ biết là đói, đói là chỉ biết khóc, căn bản không hiểu ý nghĩa của việc chờ đợi, Hạ Phỉ và Lục Dương trốn trong bếp vẫn có thể nghe được tiếng khóc.
"Trời ạ, khẩn trương như vậy sao? Cũng cần phải có thời gian đun nước." Trong bếp tiếng va chạm xoong nồi loạn thất bát tao, Hạ Phỉ thật vất vả cuối cùng cũng đun sôi nước, múc vài thìa sữa bột rồi cho vào bình. Lại pha với nước nóng, vừa cầm bình vừa lắc.
Chờ hắn luống cuống tay chân tưởng rằng xong việc, Lục Dương bất thình lình nói: "Chú Hạ, chú mà pha sữa như thế chắc chắn sẽ bị vón cục xong tắc."
“Hả?” Hạ Phỉ đang định cầm bình sữa đi ra ngoài, “Sao cháu không nói sớm hơn?"
“Chú cũng không có hỏi con.” Lục Dương chậm rãi nói.
Hạ Phỉ không tin tà, kéo bình sữa, lắc lắc, quả nhiên không có sữa chảy ra." Cháu đúng là hài tử xui xẻo, Còn phải làm kiểu gì nữa hả?"
Lục Dương vừa muốn bắt đầu, lại bị Hạ Phỉ tránh ra. "Đừng đụng vào. Nước sôi làm bỏng tay. Cháu nói cho chú cách làm là được rồi."
"Phải đổ nước trước, sau đó mới cho sữa bột vào."
Hạ Phỉ đang vội vàng, Lục Dương lại còn theo sát nói chuyện chậm rãi, Hạ Phỉ rót sữa, lại làm một cốc theo từng bước Lục Dương nói: "Như vậy được chưa?"
"Không được, nóng quá, cho thêm chút nước lạnh."
Hạ Phỉ cảm thấy một cỗ lo lắng vô lực từ tận đáy lòng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, không còn cách nào khác, đành đặt bình sữa đã pha vào thau nước lạnh dưới sự hướng dẫn của Lục Dương, hai người mắt to trừng mắt nhỏ chờ đợi.
“Xong chưa?” Hài tử khóc đến mệt mà cũng không thấy hai người ở trong bếp đi ra, Tạ Thư Diễn chỉ có thể chính mình đến hỏi.
Hạ Phỉ quay đầu hỏi Lục Dương: "Xong chưa?"
Với sự tán thành của Lục Dương, Hạ Phỉ đưa bình sữa cho Tạ Thư Diễn, đứa bé ngậm được núm vú cuối cùng cũng ngừng rầm rì.
So với Hạ Phỉ, Tạ Thư Diễn còn tượng mô tượng dạng* hơn khi ôm đứa bé trong tay. Hạ Phỉ đến gần Tạ Thư Diễn và nhìn đứa bé trong tay anh, "Đừng khóc nữa."
(*): Vẻ ngoài nghiêm túc chính trực.
Dịu dàng là bản chất của omega, vô tình sẽ bộc lộ ra ngoài, không chỉ alpha mới cảm nhận được mà ngay cả trẻ sơ sinh cũng cảm nhận được.
Khi màn đêm buông xuống, hình ảnh omega và những đứa trẻ đủ để khiến Hạ Phỉ trở thành một alpha kín đáo đầy khao khát một mái ấm gia đình, hắn đột nhiên nhận ra vì sao Khôn Tử lại hồi tâm chuyển ý.
Trong nội tâm có lo lắng, chỉ có thể giả vờ họ là mấy người trong nhà, thế giới bên ngoài phồn hoa thế nào xem ra cũng không liên quan gì đến hắn.
Hạ Phỉ đánh giá thấp cường độ dịu dàng, không kiềm chế được muốn dựa vào vai Tạ Thư Diễn, từ từ đến gần Tạ Thư Diễn có thể ngửi thấy khí tức chỉ thuộc về anh.
Mảy may còn có thể đụng tay đến.
"Uống sữa xong đệ đệ của con muốn đi tè."
Mắt thấy Hạ Phỉ sắp đụng vào Tạ Thư Diễn, câu nói nhẹ bẫng của Lục Dương khiến hắn lập tức sững sờ.
Tạ Thư Diễn thậm chí còn không kịp phản ứng, đứa bé trong tay anh duỗi tay chân giãy dụa, anh nhanh chóng đưa bình sữa cho Hạ Phỉ, Hạ Phỉ mím môi bất đắc dĩ cầm bình sữa.
Mặc dù có Lục Dương nhắc nhở, hai người lớn vẫn là chậm một bước, tại lúc vừa cởi tã lót, Hạ Phỉ lẩm bẩm: "Đúng là một phát từ trực tràng xuyên lên não, ăn bao nhiêu tè nhiều bấy nhiêu."
“Anh đang nói cái gì thế?” Tạ Thư Diễn liếc hắn một cái, “Tôi đưa nó đi tắm, anh ở lại dọn dẹp.”
Nhìn bóng lưng Tạ Thư Diễn đi xa, Hạ Phỉ và Lục Dương chỉ có thể chấp nhận số phận của mình và bắt đầu thu dọn, chờ hắn thở hồng hộc mà ngả trên sô pha, Tạ Thư Diễn lúc này mới ôm hài tử từ phòng tắm đi ra.
Dọn dẹp xong những thứ nhỏ nhặt, Hạ Phỉ liếc nhìn Lục Dương bên người, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, hắn vỗ vỗ đầu Lục Dương, "Đi thôi, đi tắm rửa."
Đều là đàn ông con trai, Hạ Phỉ cũng không có chú ý, mang theo Lục Dương đi tắm rửa.
Lục Dương tò mò hỏi: "Chú Hạ, đêm nay chú ngủ cùng con sao?"
Hạ Phỉ trời sinh nói chuyện mang theo ngữ khí ăn đòn, "Cháu cũng nghĩ hay quá nhỉ."
"Vậy là chú cùng với chú kia ngủ cùng một chỗ sao?"
Cái kia cũng chỉ là Hạ Phỉ nghĩ, Tạ Thư Diễn không khó chịu, không có trưởng lão ở nhà nhìn chằm chằm vào họ, Hạ Phỉ không có lý do để đi đến giường Tạ Thư Diễn.
Khi bị Lục Dương hỏi như vậy, Hạ Phỉ nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Lục Dương mặc dù nói chậm, nhưng vẫn là nói rất nhiều, "Chú Hạ, chú đang ôm đệ đệ của con là bạn trai mới của chú sao?"
“Ai nói với cháu?” Hạ Phỉ có chút buồn bực.
Lục Dương cổ quái mà nói: "Ba của cháu nói, Chú Hạ đã ly hôn."
“Tại sao ba của cháu cái gì cũng nói cho cháu?” Hạ Phỉ sắc mặt tái nhợt, “Đó là vợ chú, bạn trai mới gì ở đây.”
“Đó là vợ cũ của chú Hạ.” Lục Dương không phải người lớn lại hiểu biết không ít, “Sau khi ly hôn vẫn có thể sống với vợ cũ sao ạ?"
Hạ Phỉ che miệng Lục Dương, “Này, cháu đừng nói nhiều lời.” Lục Dương chưa bao giờ nghĩ rằng ngay cả cha mình cũng không phải là đối thủ của Hạ Phỉ, vậy mà nó lại đem Hạ Phỉ nói đến tức giận.
Từ phòng tắm đi ra, trong phòng khách cũng không có bóng dáng của Tạ Thư Diễn, Hạ Phỉ nhìn thời gian, phát hiện lúc này ăn khuya một chút là hợp lý, liền hỏi: "Đói bụng không?"
Hạ Phỉ không biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi trong một gia đình có trẻ con là gì, dù sao, hắn vẫn là chủ trương đói thì ăn.
Lục Dương gật đầu, Hạ Phỉ ôm nó cùng nhau gọi đồ ăn ngoài, vừa đặt xong Khôn Tử liền gọi tới.
Cùng Hạ Phỉ giải thích ngắn gọn vài câu, A Ngọc đã giải phẫu xong, không có vấn đề gì lớn, xong việc lại để cho Lục Dương trả lời điện thoại.
"Con trai, chú Hạ chắc sẽ không có ngược đãi con đi, cũng không có cách nào ngược đãi con. ủy khuất một đêm thôi, ngày mai ba ba đón các con."
Cúp điện thoại, Hạ Phỉ nhe răng trợn mắt, "Ba cháu quá tệ, không có biện pháp. Ai bảo chú không thành thạo nghề chứ. Chỉ có thể mãi mãi làm tiểu đệ, ở phòng khách chơi nhé, ta vào xem một chút. "
Hạ Phỉ cố ý hạ thấp tiếng bước chân, muốn nhìn một chút xem Tạ Thư Diễn đang làm gì với đứa trẻ, cửa phòng khép hờ, ánh sáng chiếu vào từ khe cửa tình cờ chiếu vào lưng Tạ Thư Diễn.
Tạ Thư Diễn khom người ngồi trên giường, không để ý có người tiến vào, dùng tay vỗ về đứa trẻ trên giường.
“Thầy Tạ.” Hạ Phỉ thanh thanh cuống họng hô.
Tạ Thư Diễn quay lại và làm một động tác "xuỵt" với hắn, Hạ Phỉ lập tức ngậm miệng, lần này không có Lục Dương bên cạnh, mong muốn được gần gũi hơn với Tạ Thư Diễn càng trở nên xao động.
Với danh nghĩa là sợ đánh thức đứa trẻ, Hạ Phỉ ghé sát tai Tạ Thư Diễn và nói nhỏ với anh: "Em có đói bụng không? Thầy Tạ."
Bên tai Tạ Thư Diễn có hơi nóng ẩm ướt, Tạ Thư Diễn hơi né tránh, khi Hạ Phỉ vừa hỏi, bụng thật sự là có chút đói, Tạ Thư Diễn gật đầu.
"Tôi vừa gọi món ngoài, đợi chút nữa sẽ có ngay."
Hạ Phỉ ở quá gần, nhiệt độ trong lồng ngực gần như truyền đến tim Tạ Thư Diễn.
Hạ Phỉ tiến đến và nói với Tạ Thư Diễn rằng tối nay họ đáng lẽ là đến khách sạn suối nước nóng.
“Thầy Tạ.” Hạ Phỉ theo ngồi trên giường, “Ai biết tạm thời đã xảy ra chuyện như thế này...”
Không ai có thể đoán trước được những trường hợp khẩn cấp, Tạ Thư Diễn không quan tâm lắm, "Không sao đâu."
Hắn nói gì cũng được, thực sự không sao, anh không thất vọng, nhưng... thay vào đó, anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi được Hạ Phỉ giải thích.
“Thầy Tạ khó có lần được đi như vậy, làm sao có thể không sao chứ?” Hạ Phỉ nhỏ giọng thì thào nói với Tạ Thư Diễn cam đoan, “Lần sau sẽ không xảy ra chuyện đó.
Giọng nói tựa lông hồng truyền đến tai Tạ Thư Diễn, dù muốn dù không cũng không thể che giấu bản thân, Hạ Phỉ cam đoan, Tạ Thư Diễn tự nhiên cho là đúng.
"Ngày mai Khôn Tử sẽ đến đón mấy đứa nhỏ. Em ngày mai muốn đi đâu, tôi đi cùng em."
Vốn dự định ban đầu là cùng Hạ Phỉ đến khách sạn, Tạ Thư Diễn đem mọi chuyện đều hoãn lại, cũng không có gì đặc biệt muốn làm.
Tạ Thư Diễn suy nghĩ nửa ngày, "Hiệu sách..."
"Hiệu sách à..." Xì xào bàn tán quá mức sôi nổi, hài tử vẫn là không vui, bàn tay nhỏ bé nắm ngón tay Tạ Thư Diễn rồi trở mình. Hạ Phỉ lập tức im lặng, nhìn tiểu viên thịt trên giường sợ hãi không dám nói gì nữa.
Sự gắn kết và hấp dẫn của đứa trẻ thật kinh người. Hạ Phỉ lần đầu tiên cảm nhận được sự im lặng đầy mị lực. Thật tuyệt nếu thời gian có thể ở lại trong khoảnh khắc này, nhìn Tạ Thư Diễn cho đến già.
Thế nhưng hắn và Tạ Thư Diễn đã ly hôn, hiện tại nghĩ đến hài tử thực sự là suy nghĩ viển vông, nhưng Hạ Phỉ thực sự bị cảm giác gia đình này chinh phục.
Vẫn còn một cái bóng đèn lớn ở ngoài kia, Hạ Phỉ thu hồi keo dính chó, miễn cưỡng nói: "Tôi đi ra ngoài xem một chút."
Lục Dương rất nghe lời, một mình ở trong phòng khách không ồn ào náo nhiệt, lúc Hạ Phỉ vừa đi ra liền chạy tới nói: "Chú Hạ, có phải đồ ăn sắp tới rồi không?."
Hạ Phỉ vừa đem Lục Dương bế lên, bên ngoài người giao đã gõ cửa, hắn vội vàng chuẩn bị bát đũa, bảo Lục Dương đi kêu Tạ Thư Diễn ra ngoài.
"Đi gọi người đi, cháu có biết chú ấy tên là gì không?"
Lục Dương đảo mắt một vòng, "Vợ của chú Hạ."
“Cái gì vậy đứa nhỏ này, sao có thể gọi tên dài như vậy.” Hạ Phỉ khóe miệng không khỏi câu lên, quả nhiên xứng là huynh đệ ruột thịt. "Thỉnh thoảng cũng có trường hợp ngoại lệ, hôm nay cứ gọi tắt là chú Tạ."
Lục Dương sửa lời nói: "Ra vậy, chú Tạ."
Lục Dương đi vào không đầy một phút kéo Tạ Thư Diễn ra, lẩm bẩm nói: "Chú Tạ, cháu với đệ đệ làm chậm trễ cuộc hẹn của chú rồi."
Tạ Thư Diễn muốn sửa lại lời nói của Lục Dương, nhưng Lục Dương không cho anh cơ hội nói, liền kéo anh ra "Thôi thì để lần sau chú Hạ dẫn chú đi vậy, biết đâu lần sau còn có cả con của hai chú."
Được rồi, thật ra chuyện hôm nay anh không có tính toán bồi thường, không có tính toán việc phí công phí thời gian mò mẫm cả đêm với hài tử, Lục Dương không chỉ giúp Hạ Phỉ thu xếp tốt cuộc hẹn tiếp theo, mà việc sinh con cũng đã an bài ổn thoả =))
Chỉ cần Hạ Phỉ không xấu hổ, thì chính là Tạ Thư Diễn xấu hổ, Tạ Thư Diễn nhìn Hạ Phỉ dường như đang hỏi có phải là hắn dạy Lục Dương nói như vậy không.
Hạ Phỉ giả bộ nhìn không hiểu, "Ăn cơm thôi."
- Tác giả có lời muốn nói:
Lục Dương là phụ trợ tốt nhất. =)))
...
19/2/2021
#NTT
Hạ Phỉ bị giật mình, thậm chí còn đạp phanh gấp gáp hơn bình thường. "Tại sao lại khóc?"
Lục Dương đứng ở giữa ghế lái và ghế phụ, nhàn nhạt nói: "Chắc em đói rồi. Lúc này em nên bú sữa mẹ."
Sau khi xe dừng lại, hai người phong trần mệt mỏi hướng trong nhà đi tới, Tạ Thư Diễn ôm đứa bé, hai cái đuôi mang đồ dùng trẻ em đi theo phía sau.
Nhà của Hạ Phỉ từ trước đến nay chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, khi đèn vừa bật lên, phòng khách đèn đuốc sáng trưng, đứa trẻ khóc đến thiên địa hắc ám.
Hắn không kịp phàn nàn, cùng Lục Dương ngồi xổm trên mặt đất, cầm lấy đồ vật trong túi, "Cái này làm sao a?"
"Dùng nước sôi."
Hạ Phỉ cầm bình sữa bột lên bỗng dừng lại một lúc, trong một gia đình bình thường, không nhà ai là không có nước sôi, nhưng nhà hắn lại không thuộc những gia đình bình thường đó.
“Chú Hạ?” Lục Dương thúc giục khi thấy hắn vẫn chưa nhúc nhích.
Hạ Phỉ một tay bế Lục Dương lên, tay kia cầm hộp sữa đi vào phòng bếp, phía sau là Tạ Thư Diễn nhẹ giọng hỏi: "Hai người sẽ đun nước nóng sao?"
“Không có việc gì a... Em đừng lo lắng.” Nếu không được thì cũng phải được, Hạ Phỉ không tin, hai người bọn họ cũng không thể pha một bình sữa.
Đứa bé chỉ biết là đói, đói là chỉ biết khóc, căn bản không hiểu ý nghĩa của việc chờ đợi, Hạ Phỉ và Lục Dương trốn trong bếp vẫn có thể nghe được tiếng khóc.
"Trời ạ, khẩn trương như vậy sao? Cũng cần phải có thời gian đun nước." Trong bếp tiếng va chạm xoong nồi loạn thất bát tao, Hạ Phỉ thật vất vả cuối cùng cũng đun sôi nước, múc vài thìa sữa bột rồi cho vào bình. Lại pha với nước nóng, vừa cầm bình vừa lắc.
Chờ hắn luống cuống tay chân tưởng rằng xong việc, Lục Dương bất thình lình nói: "Chú Hạ, chú mà pha sữa như thế chắc chắn sẽ bị vón cục xong tắc."
“Hả?” Hạ Phỉ đang định cầm bình sữa đi ra ngoài, “Sao cháu không nói sớm hơn?"
“Chú cũng không có hỏi con.” Lục Dương chậm rãi nói.
Hạ Phỉ không tin tà, kéo bình sữa, lắc lắc, quả nhiên không có sữa chảy ra." Cháu đúng là hài tử xui xẻo, Còn phải làm kiểu gì nữa hả?"
Lục Dương vừa muốn bắt đầu, lại bị Hạ Phỉ tránh ra. "Đừng đụng vào. Nước sôi làm bỏng tay. Cháu nói cho chú cách làm là được rồi."
"Phải đổ nước trước, sau đó mới cho sữa bột vào."
Hạ Phỉ đang vội vàng, Lục Dương lại còn theo sát nói chuyện chậm rãi, Hạ Phỉ rót sữa, lại làm một cốc theo từng bước Lục Dương nói: "Như vậy được chưa?"
"Không được, nóng quá, cho thêm chút nước lạnh."
Hạ Phỉ cảm thấy một cỗ lo lắng vô lực từ tận đáy lòng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, không còn cách nào khác, đành đặt bình sữa đã pha vào thau nước lạnh dưới sự hướng dẫn của Lục Dương, hai người mắt to trừng mắt nhỏ chờ đợi.
“Xong chưa?” Hài tử khóc đến mệt mà cũng không thấy hai người ở trong bếp đi ra, Tạ Thư Diễn chỉ có thể chính mình đến hỏi.
Hạ Phỉ quay đầu hỏi Lục Dương: "Xong chưa?"
Với sự tán thành của Lục Dương, Hạ Phỉ đưa bình sữa cho Tạ Thư Diễn, đứa bé ngậm được núm vú cuối cùng cũng ngừng rầm rì.
So với Hạ Phỉ, Tạ Thư Diễn còn tượng mô tượng dạng* hơn khi ôm đứa bé trong tay. Hạ Phỉ đến gần Tạ Thư Diễn và nhìn đứa bé trong tay anh, "Đừng khóc nữa."
(*): Vẻ ngoài nghiêm túc chính trực.
Dịu dàng là bản chất của omega, vô tình sẽ bộc lộ ra ngoài, không chỉ alpha mới cảm nhận được mà ngay cả trẻ sơ sinh cũng cảm nhận được.
Khi màn đêm buông xuống, hình ảnh omega và những đứa trẻ đủ để khiến Hạ Phỉ trở thành một alpha kín đáo đầy khao khát một mái ấm gia đình, hắn đột nhiên nhận ra vì sao Khôn Tử lại hồi tâm chuyển ý.
Trong nội tâm có lo lắng, chỉ có thể giả vờ họ là mấy người trong nhà, thế giới bên ngoài phồn hoa thế nào xem ra cũng không liên quan gì đến hắn.
Hạ Phỉ đánh giá thấp cường độ dịu dàng, không kiềm chế được muốn dựa vào vai Tạ Thư Diễn, từ từ đến gần Tạ Thư Diễn có thể ngửi thấy khí tức chỉ thuộc về anh.
Mảy may còn có thể đụng tay đến.
"Uống sữa xong đệ đệ của con muốn đi tè."
Mắt thấy Hạ Phỉ sắp đụng vào Tạ Thư Diễn, câu nói nhẹ bẫng của Lục Dương khiến hắn lập tức sững sờ.
Tạ Thư Diễn thậm chí còn không kịp phản ứng, đứa bé trong tay anh duỗi tay chân giãy dụa, anh nhanh chóng đưa bình sữa cho Hạ Phỉ, Hạ Phỉ mím môi bất đắc dĩ cầm bình sữa.
Mặc dù có Lục Dương nhắc nhở, hai người lớn vẫn là chậm một bước, tại lúc vừa cởi tã lót, Hạ Phỉ lẩm bẩm: "Đúng là một phát từ trực tràng xuyên lên não, ăn bao nhiêu tè nhiều bấy nhiêu."
“Anh đang nói cái gì thế?” Tạ Thư Diễn liếc hắn một cái, “Tôi đưa nó đi tắm, anh ở lại dọn dẹp.”
Nhìn bóng lưng Tạ Thư Diễn đi xa, Hạ Phỉ và Lục Dương chỉ có thể chấp nhận số phận của mình và bắt đầu thu dọn, chờ hắn thở hồng hộc mà ngả trên sô pha, Tạ Thư Diễn lúc này mới ôm hài tử từ phòng tắm đi ra.
Dọn dẹp xong những thứ nhỏ nhặt, Hạ Phỉ liếc nhìn Lục Dương bên người, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, hắn vỗ vỗ đầu Lục Dương, "Đi thôi, đi tắm rửa."
Đều là đàn ông con trai, Hạ Phỉ cũng không có chú ý, mang theo Lục Dương đi tắm rửa.
Lục Dương tò mò hỏi: "Chú Hạ, đêm nay chú ngủ cùng con sao?"
Hạ Phỉ trời sinh nói chuyện mang theo ngữ khí ăn đòn, "Cháu cũng nghĩ hay quá nhỉ."
"Vậy là chú cùng với chú kia ngủ cùng một chỗ sao?"
Cái kia cũng chỉ là Hạ Phỉ nghĩ, Tạ Thư Diễn không khó chịu, không có trưởng lão ở nhà nhìn chằm chằm vào họ, Hạ Phỉ không có lý do để đi đến giường Tạ Thư Diễn.
Khi bị Lục Dương hỏi như vậy, Hạ Phỉ nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Lục Dương mặc dù nói chậm, nhưng vẫn là nói rất nhiều, "Chú Hạ, chú đang ôm đệ đệ của con là bạn trai mới của chú sao?"
“Ai nói với cháu?” Hạ Phỉ có chút buồn bực.
Lục Dương cổ quái mà nói: "Ba của cháu nói, Chú Hạ đã ly hôn."
“Tại sao ba của cháu cái gì cũng nói cho cháu?” Hạ Phỉ sắc mặt tái nhợt, “Đó là vợ chú, bạn trai mới gì ở đây.”
“Đó là vợ cũ của chú Hạ.” Lục Dương không phải người lớn lại hiểu biết không ít, “Sau khi ly hôn vẫn có thể sống với vợ cũ sao ạ?"
Hạ Phỉ che miệng Lục Dương, “Này, cháu đừng nói nhiều lời.” Lục Dương chưa bao giờ nghĩ rằng ngay cả cha mình cũng không phải là đối thủ của Hạ Phỉ, vậy mà nó lại đem Hạ Phỉ nói đến tức giận.
Từ phòng tắm đi ra, trong phòng khách cũng không có bóng dáng của Tạ Thư Diễn, Hạ Phỉ nhìn thời gian, phát hiện lúc này ăn khuya một chút là hợp lý, liền hỏi: "Đói bụng không?"
Hạ Phỉ không biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi trong một gia đình có trẻ con là gì, dù sao, hắn vẫn là chủ trương đói thì ăn.
Lục Dương gật đầu, Hạ Phỉ ôm nó cùng nhau gọi đồ ăn ngoài, vừa đặt xong Khôn Tử liền gọi tới.
Cùng Hạ Phỉ giải thích ngắn gọn vài câu, A Ngọc đã giải phẫu xong, không có vấn đề gì lớn, xong việc lại để cho Lục Dương trả lời điện thoại.
"Con trai, chú Hạ chắc sẽ không có ngược đãi con đi, cũng không có cách nào ngược đãi con. ủy khuất một đêm thôi, ngày mai ba ba đón các con."
Cúp điện thoại, Hạ Phỉ nhe răng trợn mắt, "Ba cháu quá tệ, không có biện pháp. Ai bảo chú không thành thạo nghề chứ. Chỉ có thể mãi mãi làm tiểu đệ, ở phòng khách chơi nhé, ta vào xem một chút. "
Hạ Phỉ cố ý hạ thấp tiếng bước chân, muốn nhìn một chút xem Tạ Thư Diễn đang làm gì với đứa trẻ, cửa phòng khép hờ, ánh sáng chiếu vào từ khe cửa tình cờ chiếu vào lưng Tạ Thư Diễn.
Tạ Thư Diễn khom người ngồi trên giường, không để ý có người tiến vào, dùng tay vỗ về đứa trẻ trên giường.
“Thầy Tạ.” Hạ Phỉ thanh thanh cuống họng hô.
Tạ Thư Diễn quay lại và làm một động tác "xuỵt" với hắn, Hạ Phỉ lập tức ngậm miệng, lần này không có Lục Dương bên cạnh, mong muốn được gần gũi hơn với Tạ Thư Diễn càng trở nên xao động.
Với danh nghĩa là sợ đánh thức đứa trẻ, Hạ Phỉ ghé sát tai Tạ Thư Diễn và nói nhỏ với anh: "Em có đói bụng không? Thầy Tạ."
Bên tai Tạ Thư Diễn có hơi nóng ẩm ướt, Tạ Thư Diễn hơi né tránh, khi Hạ Phỉ vừa hỏi, bụng thật sự là có chút đói, Tạ Thư Diễn gật đầu.
"Tôi vừa gọi món ngoài, đợi chút nữa sẽ có ngay."
Hạ Phỉ ở quá gần, nhiệt độ trong lồng ngực gần như truyền đến tim Tạ Thư Diễn.
Hạ Phỉ tiến đến và nói với Tạ Thư Diễn rằng tối nay họ đáng lẽ là đến khách sạn suối nước nóng.
“Thầy Tạ.” Hạ Phỉ theo ngồi trên giường, “Ai biết tạm thời đã xảy ra chuyện như thế này...”
Không ai có thể đoán trước được những trường hợp khẩn cấp, Tạ Thư Diễn không quan tâm lắm, "Không sao đâu."
Hắn nói gì cũng được, thực sự không sao, anh không thất vọng, nhưng... thay vào đó, anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi được Hạ Phỉ giải thích.
“Thầy Tạ khó có lần được đi như vậy, làm sao có thể không sao chứ?” Hạ Phỉ nhỏ giọng thì thào nói với Tạ Thư Diễn cam đoan, “Lần sau sẽ không xảy ra chuyện đó.
Giọng nói tựa lông hồng truyền đến tai Tạ Thư Diễn, dù muốn dù không cũng không thể che giấu bản thân, Hạ Phỉ cam đoan, Tạ Thư Diễn tự nhiên cho là đúng.
"Ngày mai Khôn Tử sẽ đến đón mấy đứa nhỏ. Em ngày mai muốn đi đâu, tôi đi cùng em."
Vốn dự định ban đầu là cùng Hạ Phỉ đến khách sạn, Tạ Thư Diễn đem mọi chuyện đều hoãn lại, cũng không có gì đặc biệt muốn làm.
Tạ Thư Diễn suy nghĩ nửa ngày, "Hiệu sách..."
"Hiệu sách à..." Xì xào bàn tán quá mức sôi nổi, hài tử vẫn là không vui, bàn tay nhỏ bé nắm ngón tay Tạ Thư Diễn rồi trở mình. Hạ Phỉ lập tức im lặng, nhìn tiểu viên thịt trên giường sợ hãi không dám nói gì nữa.
Sự gắn kết và hấp dẫn của đứa trẻ thật kinh người. Hạ Phỉ lần đầu tiên cảm nhận được sự im lặng đầy mị lực. Thật tuyệt nếu thời gian có thể ở lại trong khoảnh khắc này, nhìn Tạ Thư Diễn cho đến già.
Thế nhưng hắn và Tạ Thư Diễn đã ly hôn, hiện tại nghĩ đến hài tử thực sự là suy nghĩ viển vông, nhưng Hạ Phỉ thực sự bị cảm giác gia đình này chinh phục.
Vẫn còn một cái bóng đèn lớn ở ngoài kia, Hạ Phỉ thu hồi keo dính chó, miễn cưỡng nói: "Tôi đi ra ngoài xem một chút."
Lục Dương rất nghe lời, một mình ở trong phòng khách không ồn ào náo nhiệt, lúc Hạ Phỉ vừa đi ra liền chạy tới nói: "Chú Hạ, có phải đồ ăn sắp tới rồi không?."
Hạ Phỉ vừa đem Lục Dương bế lên, bên ngoài người giao đã gõ cửa, hắn vội vàng chuẩn bị bát đũa, bảo Lục Dương đi kêu Tạ Thư Diễn ra ngoài.
"Đi gọi người đi, cháu có biết chú ấy tên là gì không?"
Lục Dương đảo mắt một vòng, "Vợ của chú Hạ."
“Cái gì vậy đứa nhỏ này, sao có thể gọi tên dài như vậy.” Hạ Phỉ khóe miệng không khỏi câu lên, quả nhiên xứng là huynh đệ ruột thịt. "Thỉnh thoảng cũng có trường hợp ngoại lệ, hôm nay cứ gọi tắt là chú Tạ."
Lục Dương sửa lời nói: "Ra vậy, chú Tạ."
Lục Dương đi vào không đầy một phút kéo Tạ Thư Diễn ra, lẩm bẩm nói: "Chú Tạ, cháu với đệ đệ làm chậm trễ cuộc hẹn của chú rồi."
Tạ Thư Diễn muốn sửa lại lời nói của Lục Dương, nhưng Lục Dương không cho anh cơ hội nói, liền kéo anh ra "Thôi thì để lần sau chú Hạ dẫn chú đi vậy, biết đâu lần sau còn có cả con của hai chú."
Được rồi, thật ra chuyện hôm nay anh không có tính toán bồi thường, không có tính toán việc phí công phí thời gian mò mẫm cả đêm với hài tử, Lục Dương không chỉ giúp Hạ Phỉ thu xếp tốt cuộc hẹn tiếp theo, mà việc sinh con cũng đã an bài ổn thoả =))
Chỉ cần Hạ Phỉ không xấu hổ, thì chính là Tạ Thư Diễn xấu hổ, Tạ Thư Diễn nhìn Hạ Phỉ dường như đang hỏi có phải là hắn dạy Lục Dương nói như vậy không.
Hạ Phỉ giả bộ nhìn không hiểu, "Ăn cơm thôi."
- Tác giả có lời muốn nói:
Lục Dương là phụ trợ tốt nhất. =)))
...
19/2/2021
#NTT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất