Chương 41: Vốn không có ai ở đây cả
Edit: @nynuvola(wp)
Vẫn chưa đến giờ ăn tối, Ngôn Dật đang cúi đầu chăm sóc chỗ hoa hồng trong lọ, mỗi ngày khi có cánh hoa tàn rơi rụng trên bàn, tất cả đều được cậu thu nhặt từng cánh, kẹp vào trong một cuốn sách cũ để tạm thay thế sổ ghi chép.
Bông hồng tàn dần tuy có hình dạng khác với thời điểm ban đầu, nhưng dù nó có thay đổi hoàn toàn đi chăng nữa, cậu vẫn cực kì quý trọng, bởi vì ảo tưởng đã trở thành hạnh phúc thật sự là điều không dễ dàng chút nào.
Trợ lý của Lục Thượng Cẩm làm việc rất hiệu quả, rất nhanh liền mang về đồ đạc mà cậu để lại ở quán bar Đồi Bĩ, Ngôn Dật dọn dẹp đồ vật và tìm kiếm rất lâu, cuối cùng xác nhận cuốn sổ ghi chép không hề có trong đó.
Cậu gọi điện lại cho trợ lý thì nhận được lời xin lỗi, nói đồ vật trong phòng ngủ đã được mang về toàn bộ, nếu quên mất thứ gì thì để anh ta đến kiếm lại.
Ngôn Dật không muốn gây thêm phiền phức cho người khác, vì thế bảo rằng đã tìm được.
Cẩm ca trở về rồi, quyển sổ kia không còn quan trọng nữa. Hai ngày nay, điểm của Lục Thượng Cẩm trong lòng Ngôn Dật đã sớm đạt mức cao nhất có thể, đợi đến khi bé cưng được sinh ra, đoạn tình yêu này có kết tinh, có lẽ sẽ không còn cơ hội giảm điểm xuống nữa.
Ngôn Dật đi đến ngồi lên ghế sô pha trong góc, nhìn chiếc đồng hồ thạch anh trên tường, không biết Lục Thượng Cẩm có còn đang chờ kết quả kiểm tra không, muốn gọi điện thoại hỏi một chút nhưng số máy bận.
Vì vậy cậu đành gửi tin nhắn cho hắn.
"Anh yêu, tối nay có về ăn cơm không?"
Tin nhắn tựa như hòn đá chìm vào biển lớn.
Ngôn Dật nhìn màn hình, cảm thấy trống rỗng, danh xưng "Anh yêu" này chỉ có thể nói ra vào thời điểm ngọt ngào thích hợp nhất.
Khoảng năm giờ rưỡi tối, Lục Thượng Cẩm vẫn chưa trở lại. Cậu suy nghĩ một lát, đi chuẩn bị bữa tối và chờ đợi.
Ngôn Dật mặc tạp dề, thắt một cái nơ bướm phía sau, đuôi thỏ lộ ra bên ngoài để thông thoáng, cậu xỏ dép lê bông mềm mại, khuấy canh cá trắng sữa trong nồi.
"Bé cưng, hôm nay uống canh cá, đợi lát nữa phải ăn nhiều thêm một chút, thỏ con tròn tròn mũm mĩm mới đáng yêu."
Ngôn Dật xoa nhẹ lên bụng, vào những lúc không có Lục Thượng Cẩm ở đây, bé cưng trong bụng đã trở thành thiên thần nhỏ cùng cậu vượt qua nỗi cô đơn.
Nếu như là một bé cưng chim ưng cũng tốt, hi vọng tính cách nó có thể dịu dàng một chút.
Ngôn Dật đếm từng ngày chờ mong sự ra đời của tiểu thiên sứ.
Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân, đôi tai thỏ của cậu dựng thẳng lên, vội vàng tắt bếp tháo tạp dề, bước nhanh ra cửa chuẩn bị chào đón Alpha của mình trở về nhà.
Cửa lớn mở ra, thay vào đó là năm, sáu bác sĩ mặc áo blouse trắng xông vào.
Ngôn Dật lui lại hai bước, cảnh giác nhìn bọn họ: "Các người muốn làm gì?"
Bác sĩ đứng đầu có một số hiệu in trên cổ: PBB000576, những người còn lại cũng in số hiệu PBB, hầu hết bọn họ là Alpha J1.
"Chúng tôi đến để xử lý tình trạng mang thai giả của Ngôn tiên sinh, chứng mang thai giả này gây nguy hiểm rất nghiêm trọng đến thân thể, nhất định phải nhanh chóng xử lý." Bác sĩ để hòm thuốc xuống, ra hiệu cho những phụ tá bên cạnh, "Tiêm thuốc mê trước."
Bốn y sĩ cùng nhau tiến lên, hai người giữ chặt hai cánh tay của Ngôn Dật, một người khác chế ngự eo đè cậu xuống ghế sô pha, người còn lại lấy ra một ống thuốc gây mê và bông gạc vô trùng.
"Buông tôi ra!" Ngôn Dật từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, liều mạng giãy dụa gào thét, "Tôi không có mang thai giả! Tôi đã kiểm tra là có thỏ con! Các ngươi từ đâu tới?!"
Thuốc mê theo huyết quản nhanh chóng lan tràn ra khắp cơ thể, sự giãy dụa của Ngôn Dật càng ngày càng yếu, vì sợ hãi quá mức mà hai má tái nhợt, khó khăn mò mẫm điện thoại trên ghế, bấm số của Lục Thượng Cẩm.
Điện thoại được kết nối trong giây lát, Ngôn Dật liều mạng tránh né kìm kẹp của bác sĩ, dùng hết tất cả sức lực tuyệt vọng nói vào ống nghe: "Cẩm ca... Cứu em... Em sợ lắm..."
Điện thoại bị ngắt.
Ngôn Dật gian nan ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Thượng Cẩm đang đứng trước mặt với chiếc điện thoại trong tay, biểu cảm lạnh lùng, thờ ơ không mảy may quan tâm.
Cậu yếu ớt giơ tay về phía hắn.
Đợi Alpha của cậu, kéo cậu ra khỏi địa ngục tăm tối này.
"Cứu em với... Cẩm ca..."
"Tại sao lại tức giận... Sau này em sẽ ngoan... Sẽ nghe lời mà..."
Lục Thượng Cẩm từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt thoáng dừng lại do dự.
Giống như khi còn bé, thỏ nhỏ run rẩy quỳ trên vũng máu trong khu căn cứ phân hóa, giang đôi tay bò qua chỗ hắn, sợ hãi xin Lục Thượng Cẩn mang mình đi.
"Bọn họ muốn giết con của chúng ta..." Bàn tay Ngôn Dật nắm chặt ghế sô pha, đầu ngón tay in hằn vết máu nhàn nhạt.
Sự do dự trong mắt Lục Thượng Cẩm nháy mắt bị lửa giận thiêu đốt.
Ngôn Dật bị bao phủ bởi một luồng tin tức tố nồng nặc và bạo lực, mùi hương hoa thủy tiên mang theo ý muốn xâm chiếm, hung hãn như một bàn tay vô hình, siết chặt cổ cậu khiến chân tay cậu mềm nhũn không thể cử động được, Ngôn Dật kinh hãi mở to đôi mắt đầy lệ nhìn Lục Thượng Cẩm.
Hắn dùng lực tóm chặt cái cổ mảnh khảnh của Omega, nện mạnh vào tường, đẩy con thỏ nhỏ yếu ớt lên đó, nheo mắt đánh giá cậu:
"Em lừa tôi."
Alpha mà mình yêu tha thiết đã ở trước mặt, thời điểm bị hắn chạm vào, Ngôn Dật không ngừng run lẩy bẩy.
"Tại sao...?" Cậu không thể tin được hỏi hắn, vô lực phản kháng, cố gắng che chở bụng dưới.
Vài bác sĩ tiến đến định giữ cậu lại, Lục Thượng Cẩm khóa Ngôn Dật trong lồng ngực của hắn, nâng bụng cậu lên dùng sức chèn ép: "Để tôi tự làm."
Con thỏ nhỏ từng thuộc về hắn đã bị người khác phá hư và vấy bẩn, hắn chỉ có thể tự mình đi xử lý sạch sẽ.
Xuất phát từ bản năng khiến Ngôn Dật không thể thuận theo nữa, cậu điên cuồng vùng vẫy nắm lấy cổ tay Lục Thượng Cẩm, cố thoát ra khỏi vòng giam cầm của hắn, kinh hãi rít gào: "Đau quá! Buông tôi ra!!"
"Cẩm ca, anh đã đồng ý sẽ yêu thương bé cưng mà, anh đã đồng ý với em... Để em chăm sóc nó, một mình em là đủ, em sẽ giữ bí mật mà, van xin anh, xin anh Cẩm ca..."
Bàn tay Lục Thượng Cẩm khẽ run, gân xanh nổi lên.
Hắn ấn người cậu lên trên sàn nhà, ôm tấm lưng nhỏ gầy từ phía sau, cánh tay ghì chặt lên bụng dưới: "Em lừa tôi... Lúc ở bệnh viện chuẩn bị phẫu thuật tuyến thể em và Hạ Kính Thiên rốt cuộc đã làm những gì?"
Tầm mắt của Ngôn Dật bị hơi nước làm mơ hồ, đau đến mức không thể thốt lên một câu hoàn chỉnh: "Em không... Em không biết... Em không hề lừa anh..."
Lục Thượng Cẩm cắn răng bóp cổ Ngôn Dật, ép cậu phải ngẩng đầu lên nhìn một đoạn video trên điện thoại.
Đó là băng ghi hình của camera giám sát, Hạ Kính Thiên đi vào phòng chăm sóc đặc biệt của Ngôn Dật, đến sáng sớm hôm sau mới ra ngoài.
"Ở trong đó lâu như vậy, là làm cái gì?" Lục Thượng Cẩm hung hăng dùng sức, kèm theo đó là tiếng kêu the thé đầy thảm thiết của Ngôn Dật.
Hắn hận không phải cậu mang thai giả.
Mà là thời gian mang thai giả cư nhiên trùng với mấy ngày hắn đi công tác.
Sau khi nhận được báo cáo kết quả kiểm tra, Lục Thượng Cẩm đã làm rất nhiều chuyện, bắt đầu từ việc hỏi thăm việc mang thai giả đối với thỏ có nguy hiểm đến tính mạng không.
Tiếp đó, hắn lần theo những manh mối để liên hệ tới Hạ Kính Thiên, giọng nói mà Hạ Kính Thiên giả danh anh trai mình Hạ Bằng Thiên gọi cho hắn, còn cả thời điểm xuất hiện bên cạnh Ngôn Dật.
Hắn điều tra camera khách sạn nhỏ nơi Ngôn Dật từng ở, trong khách sạn không có nhưng bên ngoài có, hắn thấy Ngôn Dật đi xuống lầu đón Hạ Kính Thiên, y còn choàng áo khoác cho cậu rồi đưa cậu một bó hồng.
Lục Thượng Cẩm tự mình đến khách sạn nhỏ kia.
Chỗ này kinh doanh không tốt, Ngôn Dật đi mấy ngày nhưng vẫn chưa có ai đến trọ.
Chỉ cần đến gần căn phòng chật hẹp này, liền có thể ngửi thấy mùi tin tức tố Alpha M2 còn sót lại, không khí trong nhà vệ sinh không lưu thông, nồng nặc mùi tin tức tố lúc động dục, hương hoa baby xộc vào khoang mũi như đang khiêu khích hắn.
Đứa nít ranh mà Lục Thượng Cẩm chưa từng chú ý đến, vậy mà dám nẫng tay trên vợ mình ngay dưới mí mắt hắn.
Hắn quá hiểu rõ Ngôn Dật, không tin rằng cậu dám nói dối mình, sau đó dành một cú lừa to như thế để làm nhục hắn.
"Mang thai giả... Vậy mà lại là một tờ báo cáo kiểm tra mang thai giả, dối gạt tôi rất vui phải không?"
"Tôi nên sớm biết, thỏ bất cứ khi nào cũng có thể động dục, thứ đồ vật mỗi ngày không làm thì sẽ không chịu nổi đúng không?
"Coi tôi là đồ ngu si, mặc sức đùa giỡn sao?"
Ngôn Dật phản bội hắn, cậu nên nhận sự trừng phạt.
Hắn đã quyết định quay về sống một cuộc sống yên bình, thời điểm nhen nhóm hi vọng thì cũng chính là lúc mất đi tất cả, hóa ra đứa bé này vốn không tồn tại, mà bụng vợ hắn cũng là do người khác làm lớn.
Mọi thứ hắn liều mạng níu giữ cuối cùng đều là ảo ảnh. Người chết bỏ mặc hắn, người sống phản bội hắn, trái tim của Lục Thượng Cẩm cứ như bị xé nát bởi những móng vuốt sắc nhọn, tôn nghiêm của Alpha nhận sự sỉ nhục và khiêu khích chưa từng có.
"Em nói đi, em và Hạ Kính Thiên đã làm bao lâu? Nó quan tâm em vậy, có phải chơi em thành nghiện rồi? Lên giường với người nhỏ tuổi hơn mình có thoải mái không hả Ngôn Dật?"
Khóe mắt hắn như muốn nứt ra, trong miệng là những lời miếng nhiếc khó nghe, dần dần dìm con thỏ nhỏ vào chỗ chết, không ngừng chà đạp.
Thanh âm của cậu càng ngày càng nhỏ, đau đớn và sợ hãi khiến cậu không thể suy nghĩ, chỉ biết Alpha mà cậu yêu nhất đang liều mạng đè lên bụng mình, muốn giết chết đứa con của cậu.
"Cẩm ca... Em thật sự không lừa anh... Kết quả kiểm tra... đều là thật... Em thật sự có... Có thỏ con mà..."
Một giây trước Ngôn Dật vẫn còn yếu ớt ở đây chờ đợi Lục Thượng Cẩm đến cứu mình.
Đôi tay này rõ ràng đã từng bị thương nặng vì cậu, cũng chính đôi tay ấy đã ôm chặt lấy cậu, dẫn cậu chạy trốn khỏi vực sâu u tối.
Ngôn Dật bị lừa rồi.
Những ngày qua cậu bị Lục Thượng Cẩm cố ý dùng nhu tình mật ý giả tạo để lừa gạt, đau khổ chờ đợi trong nhiều năm, thoáng chốc chỉ như một giấc mộng tàn, cậu đã từng tưởng tượng đến vô số khả năng về tương lai của hai người, nhưng chưa bao giờ nghĩ Lục Thượng Cẩm đổi tính liền ngày càng tàn nhẫn, hơn cả lúc trước.
Đôi mắt Ngôn Dật dần mất đi ánh sáng long lanh, máu tươi từ từ thấm ướt quần ngủ, một dòng nước nóng thuận theo đùi chảy đến sàn nhà.
Lục Thượng Cẩm ném tờ giấy kiểm tra sức khỏe xuống, thản nhiên ra lệnh cho mấy vị bác sĩ: "Còn lại các người xử lý sạch sẽ đi."
Bác sĩ đứng cách đó năm bước câm như hến, bị sốc bởi âm thanh lạnh lạnh lẽo tàn bạo của hắn, vội vàng chạy tới giúp cậu cầm máu.
Ngôn Dật cắn đôi môi tái nhợt, run rẩy siết tờ giấy kiểm tra sức khỏe kia, nhìn nét chữ rồng bay phượng múa trên đó, không khỏi đờ người.
"Chẩn đoán mang thai giả."
Rõ ràng là sự thật.
Cậu chỉ muốn sinh một bé thỏ con để làm bạn với mình, miễn cho mỗi đêm nhớ Lục Thượng Cẩm sẽ bớt đi một chút cô đơn.
Không có Alpha yêu thương cậu, cũng không có thỏ con nào ở đây cả.
--------------------------
--------------------------
Trong kịch truyền thanh đoạn này có thêm hai câu của Ngôn Dật, đó là:
"Lục Thượng Cẩm, tôi sẽ không bao giờ sinh con cho anh nữa."
"Lần này tôi trừ anh 100.000 điểm"
Cảm thấy nếu có thêm thì sẽ khắc khoải nỗi hận của thỏ nhỏ, còn nếu không có thì đúng là tận cùng bi thương ấy, bé thỏ của tui T.T
Vẫn chưa đến giờ ăn tối, Ngôn Dật đang cúi đầu chăm sóc chỗ hoa hồng trong lọ, mỗi ngày khi có cánh hoa tàn rơi rụng trên bàn, tất cả đều được cậu thu nhặt từng cánh, kẹp vào trong một cuốn sách cũ để tạm thay thế sổ ghi chép.
Bông hồng tàn dần tuy có hình dạng khác với thời điểm ban đầu, nhưng dù nó có thay đổi hoàn toàn đi chăng nữa, cậu vẫn cực kì quý trọng, bởi vì ảo tưởng đã trở thành hạnh phúc thật sự là điều không dễ dàng chút nào.
Trợ lý của Lục Thượng Cẩm làm việc rất hiệu quả, rất nhanh liền mang về đồ đạc mà cậu để lại ở quán bar Đồi Bĩ, Ngôn Dật dọn dẹp đồ vật và tìm kiếm rất lâu, cuối cùng xác nhận cuốn sổ ghi chép không hề có trong đó.
Cậu gọi điện lại cho trợ lý thì nhận được lời xin lỗi, nói đồ vật trong phòng ngủ đã được mang về toàn bộ, nếu quên mất thứ gì thì để anh ta đến kiếm lại.
Ngôn Dật không muốn gây thêm phiền phức cho người khác, vì thế bảo rằng đã tìm được.
Cẩm ca trở về rồi, quyển sổ kia không còn quan trọng nữa. Hai ngày nay, điểm của Lục Thượng Cẩm trong lòng Ngôn Dật đã sớm đạt mức cao nhất có thể, đợi đến khi bé cưng được sinh ra, đoạn tình yêu này có kết tinh, có lẽ sẽ không còn cơ hội giảm điểm xuống nữa.
Ngôn Dật đi đến ngồi lên ghế sô pha trong góc, nhìn chiếc đồng hồ thạch anh trên tường, không biết Lục Thượng Cẩm có còn đang chờ kết quả kiểm tra không, muốn gọi điện thoại hỏi một chút nhưng số máy bận.
Vì vậy cậu đành gửi tin nhắn cho hắn.
"Anh yêu, tối nay có về ăn cơm không?"
Tin nhắn tựa như hòn đá chìm vào biển lớn.
Ngôn Dật nhìn màn hình, cảm thấy trống rỗng, danh xưng "Anh yêu" này chỉ có thể nói ra vào thời điểm ngọt ngào thích hợp nhất.
Khoảng năm giờ rưỡi tối, Lục Thượng Cẩm vẫn chưa trở lại. Cậu suy nghĩ một lát, đi chuẩn bị bữa tối và chờ đợi.
Ngôn Dật mặc tạp dề, thắt một cái nơ bướm phía sau, đuôi thỏ lộ ra bên ngoài để thông thoáng, cậu xỏ dép lê bông mềm mại, khuấy canh cá trắng sữa trong nồi.
"Bé cưng, hôm nay uống canh cá, đợi lát nữa phải ăn nhiều thêm một chút, thỏ con tròn tròn mũm mĩm mới đáng yêu."
Ngôn Dật xoa nhẹ lên bụng, vào những lúc không có Lục Thượng Cẩm ở đây, bé cưng trong bụng đã trở thành thiên thần nhỏ cùng cậu vượt qua nỗi cô đơn.
Nếu như là một bé cưng chim ưng cũng tốt, hi vọng tính cách nó có thể dịu dàng một chút.
Ngôn Dật đếm từng ngày chờ mong sự ra đời của tiểu thiên sứ.
Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân, đôi tai thỏ của cậu dựng thẳng lên, vội vàng tắt bếp tháo tạp dề, bước nhanh ra cửa chuẩn bị chào đón Alpha của mình trở về nhà.
Cửa lớn mở ra, thay vào đó là năm, sáu bác sĩ mặc áo blouse trắng xông vào.
Ngôn Dật lui lại hai bước, cảnh giác nhìn bọn họ: "Các người muốn làm gì?"
Bác sĩ đứng đầu có một số hiệu in trên cổ: PBB000576, những người còn lại cũng in số hiệu PBB, hầu hết bọn họ là Alpha J1.
"Chúng tôi đến để xử lý tình trạng mang thai giả của Ngôn tiên sinh, chứng mang thai giả này gây nguy hiểm rất nghiêm trọng đến thân thể, nhất định phải nhanh chóng xử lý." Bác sĩ để hòm thuốc xuống, ra hiệu cho những phụ tá bên cạnh, "Tiêm thuốc mê trước."
Bốn y sĩ cùng nhau tiến lên, hai người giữ chặt hai cánh tay của Ngôn Dật, một người khác chế ngự eo đè cậu xuống ghế sô pha, người còn lại lấy ra một ống thuốc gây mê và bông gạc vô trùng.
"Buông tôi ra!" Ngôn Dật từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, liều mạng giãy dụa gào thét, "Tôi không có mang thai giả! Tôi đã kiểm tra là có thỏ con! Các ngươi từ đâu tới?!"
Thuốc mê theo huyết quản nhanh chóng lan tràn ra khắp cơ thể, sự giãy dụa của Ngôn Dật càng ngày càng yếu, vì sợ hãi quá mức mà hai má tái nhợt, khó khăn mò mẫm điện thoại trên ghế, bấm số của Lục Thượng Cẩm.
Điện thoại được kết nối trong giây lát, Ngôn Dật liều mạng tránh né kìm kẹp của bác sĩ, dùng hết tất cả sức lực tuyệt vọng nói vào ống nghe: "Cẩm ca... Cứu em... Em sợ lắm..."
Điện thoại bị ngắt.
Ngôn Dật gian nan ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Thượng Cẩm đang đứng trước mặt với chiếc điện thoại trong tay, biểu cảm lạnh lùng, thờ ơ không mảy may quan tâm.
Cậu yếu ớt giơ tay về phía hắn.
Đợi Alpha của cậu, kéo cậu ra khỏi địa ngục tăm tối này.
"Cứu em với... Cẩm ca..."
"Tại sao lại tức giận... Sau này em sẽ ngoan... Sẽ nghe lời mà..."
Lục Thượng Cẩm từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt thoáng dừng lại do dự.
Giống như khi còn bé, thỏ nhỏ run rẩy quỳ trên vũng máu trong khu căn cứ phân hóa, giang đôi tay bò qua chỗ hắn, sợ hãi xin Lục Thượng Cẩn mang mình đi.
"Bọn họ muốn giết con của chúng ta..." Bàn tay Ngôn Dật nắm chặt ghế sô pha, đầu ngón tay in hằn vết máu nhàn nhạt.
Sự do dự trong mắt Lục Thượng Cẩm nháy mắt bị lửa giận thiêu đốt.
Ngôn Dật bị bao phủ bởi một luồng tin tức tố nồng nặc và bạo lực, mùi hương hoa thủy tiên mang theo ý muốn xâm chiếm, hung hãn như một bàn tay vô hình, siết chặt cổ cậu khiến chân tay cậu mềm nhũn không thể cử động được, Ngôn Dật kinh hãi mở to đôi mắt đầy lệ nhìn Lục Thượng Cẩm.
Hắn dùng lực tóm chặt cái cổ mảnh khảnh của Omega, nện mạnh vào tường, đẩy con thỏ nhỏ yếu ớt lên đó, nheo mắt đánh giá cậu:
"Em lừa tôi."
Alpha mà mình yêu tha thiết đã ở trước mặt, thời điểm bị hắn chạm vào, Ngôn Dật không ngừng run lẩy bẩy.
"Tại sao...?" Cậu không thể tin được hỏi hắn, vô lực phản kháng, cố gắng che chở bụng dưới.
Vài bác sĩ tiến đến định giữ cậu lại, Lục Thượng Cẩm khóa Ngôn Dật trong lồng ngực của hắn, nâng bụng cậu lên dùng sức chèn ép: "Để tôi tự làm."
Con thỏ nhỏ từng thuộc về hắn đã bị người khác phá hư và vấy bẩn, hắn chỉ có thể tự mình đi xử lý sạch sẽ.
Xuất phát từ bản năng khiến Ngôn Dật không thể thuận theo nữa, cậu điên cuồng vùng vẫy nắm lấy cổ tay Lục Thượng Cẩm, cố thoát ra khỏi vòng giam cầm của hắn, kinh hãi rít gào: "Đau quá! Buông tôi ra!!"
"Cẩm ca, anh đã đồng ý sẽ yêu thương bé cưng mà, anh đã đồng ý với em... Để em chăm sóc nó, một mình em là đủ, em sẽ giữ bí mật mà, van xin anh, xin anh Cẩm ca..."
Bàn tay Lục Thượng Cẩm khẽ run, gân xanh nổi lên.
Hắn ấn người cậu lên trên sàn nhà, ôm tấm lưng nhỏ gầy từ phía sau, cánh tay ghì chặt lên bụng dưới: "Em lừa tôi... Lúc ở bệnh viện chuẩn bị phẫu thuật tuyến thể em và Hạ Kính Thiên rốt cuộc đã làm những gì?"
Tầm mắt của Ngôn Dật bị hơi nước làm mơ hồ, đau đến mức không thể thốt lên một câu hoàn chỉnh: "Em không... Em không biết... Em không hề lừa anh..."
Lục Thượng Cẩm cắn răng bóp cổ Ngôn Dật, ép cậu phải ngẩng đầu lên nhìn một đoạn video trên điện thoại.
Đó là băng ghi hình của camera giám sát, Hạ Kính Thiên đi vào phòng chăm sóc đặc biệt của Ngôn Dật, đến sáng sớm hôm sau mới ra ngoài.
"Ở trong đó lâu như vậy, là làm cái gì?" Lục Thượng Cẩm hung hăng dùng sức, kèm theo đó là tiếng kêu the thé đầy thảm thiết của Ngôn Dật.
Hắn hận không phải cậu mang thai giả.
Mà là thời gian mang thai giả cư nhiên trùng với mấy ngày hắn đi công tác.
Sau khi nhận được báo cáo kết quả kiểm tra, Lục Thượng Cẩm đã làm rất nhiều chuyện, bắt đầu từ việc hỏi thăm việc mang thai giả đối với thỏ có nguy hiểm đến tính mạng không.
Tiếp đó, hắn lần theo những manh mối để liên hệ tới Hạ Kính Thiên, giọng nói mà Hạ Kính Thiên giả danh anh trai mình Hạ Bằng Thiên gọi cho hắn, còn cả thời điểm xuất hiện bên cạnh Ngôn Dật.
Hắn điều tra camera khách sạn nhỏ nơi Ngôn Dật từng ở, trong khách sạn không có nhưng bên ngoài có, hắn thấy Ngôn Dật đi xuống lầu đón Hạ Kính Thiên, y còn choàng áo khoác cho cậu rồi đưa cậu một bó hồng.
Lục Thượng Cẩm tự mình đến khách sạn nhỏ kia.
Chỗ này kinh doanh không tốt, Ngôn Dật đi mấy ngày nhưng vẫn chưa có ai đến trọ.
Chỉ cần đến gần căn phòng chật hẹp này, liền có thể ngửi thấy mùi tin tức tố Alpha M2 còn sót lại, không khí trong nhà vệ sinh không lưu thông, nồng nặc mùi tin tức tố lúc động dục, hương hoa baby xộc vào khoang mũi như đang khiêu khích hắn.
Đứa nít ranh mà Lục Thượng Cẩm chưa từng chú ý đến, vậy mà dám nẫng tay trên vợ mình ngay dưới mí mắt hắn.
Hắn quá hiểu rõ Ngôn Dật, không tin rằng cậu dám nói dối mình, sau đó dành một cú lừa to như thế để làm nhục hắn.
"Mang thai giả... Vậy mà lại là một tờ báo cáo kiểm tra mang thai giả, dối gạt tôi rất vui phải không?"
"Tôi nên sớm biết, thỏ bất cứ khi nào cũng có thể động dục, thứ đồ vật mỗi ngày không làm thì sẽ không chịu nổi đúng không?
"Coi tôi là đồ ngu si, mặc sức đùa giỡn sao?"
Ngôn Dật phản bội hắn, cậu nên nhận sự trừng phạt.
Hắn đã quyết định quay về sống một cuộc sống yên bình, thời điểm nhen nhóm hi vọng thì cũng chính là lúc mất đi tất cả, hóa ra đứa bé này vốn không tồn tại, mà bụng vợ hắn cũng là do người khác làm lớn.
Mọi thứ hắn liều mạng níu giữ cuối cùng đều là ảo ảnh. Người chết bỏ mặc hắn, người sống phản bội hắn, trái tim của Lục Thượng Cẩm cứ như bị xé nát bởi những móng vuốt sắc nhọn, tôn nghiêm của Alpha nhận sự sỉ nhục và khiêu khích chưa từng có.
"Em nói đi, em và Hạ Kính Thiên đã làm bao lâu? Nó quan tâm em vậy, có phải chơi em thành nghiện rồi? Lên giường với người nhỏ tuổi hơn mình có thoải mái không hả Ngôn Dật?"
Khóe mắt hắn như muốn nứt ra, trong miệng là những lời miếng nhiếc khó nghe, dần dần dìm con thỏ nhỏ vào chỗ chết, không ngừng chà đạp.
Thanh âm của cậu càng ngày càng nhỏ, đau đớn và sợ hãi khiến cậu không thể suy nghĩ, chỉ biết Alpha mà cậu yêu nhất đang liều mạng đè lên bụng mình, muốn giết chết đứa con của cậu.
"Cẩm ca... Em thật sự không lừa anh... Kết quả kiểm tra... đều là thật... Em thật sự có... Có thỏ con mà..."
Một giây trước Ngôn Dật vẫn còn yếu ớt ở đây chờ đợi Lục Thượng Cẩm đến cứu mình.
Đôi tay này rõ ràng đã từng bị thương nặng vì cậu, cũng chính đôi tay ấy đã ôm chặt lấy cậu, dẫn cậu chạy trốn khỏi vực sâu u tối.
Ngôn Dật bị lừa rồi.
Những ngày qua cậu bị Lục Thượng Cẩm cố ý dùng nhu tình mật ý giả tạo để lừa gạt, đau khổ chờ đợi trong nhiều năm, thoáng chốc chỉ như một giấc mộng tàn, cậu đã từng tưởng tượng đến vô số khả năng về tương lai của hai người, nhưng chưa bao giờ nghĩ Lục Thượng Cẩm đổi tính liền ngày càng tàn nhẫn, hơn cả lúc trước.
Đôi mắt Ngôn Dật dần mất đi ánh sáng long lanh, máu tươi từ từ thấm ướt quần ngủ, một dòng nước nóng thuận theo đùi chảy đến sàn nhà.
Lục Thượng Cẩm ném tờ giấy kiểm tra sức khỏe xuống, thản nhiên ra lệnh cho mấy vị bác sĩ: "Còn lại các người xử lý sạch sẽ đi."
Bác sĩ đứng cách đó năm bước câm như hến, bị sốc bởi âm thanh lạnh lạnh lẽo tàn bạo của hắn, vội vàng chạy tới giúp cậu cầm máu.
Ngôn Dật cắn đôi môi tái nhợt, run rẩy siết tờ giấy kiểm tra sức khỏe kia, nhìn nét chữ rồng bay phượng múa trên đó, không khỏi đờ người.
"Chẩn đoán mang thai giả."
Rõ ràng là sự thật.
Cậu chỉ muốn sinh một bé thỏ con để làm bạn với mình, miễn cho mỗi đêm nhớ Lục Thượng Cẩm sẽ bớt đi một chút cô đơn.
Không có Alpha yêu thương cậu, cũng không có thỏ con nào ở đây cả.
--------------------------
--------------------------
Trong kịch truyền thanh đoạn này có thêm hai câu của Ngôn Dật, đó là:
"Lục Thượng Cẩm, tôi sẽ không bao giờ sinh con cho anh nữa."
"Lần này tôi trừ anh 100.000 điểm"
Cảm thấy nếu có thêm thì sẽ khắc khoải nỗi hận của thỏ nhỏ, còn nếu không có thì đúng là tận cùng bi thương ấy, bé thỏ của tui T.T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất