[Abo] Tái Hôn

Chương 13

Trước Sau
Edit: Thie

Beta: Pủn

Cậu vươn mình tỉnh lại, phát hiện thiết bị liên lạc được sạc vào tối hôm qua vẫn chưa đầy pin, đại khái chỉ còn khoảng nửa lượng điện. Cậu bắt đầu hoài nghi thiết bị liên lạc có phải bị hỏng hay không, quay sang bật đèn bàn cạnh giường cũng chẳng có phản ứng.

Chắc là bị cúp điện.

Inou vươn mình xuống giường, may mà nước vẫn còn, cậu vẫn có thể rửa mặt. Sau khi sửa soạn xong, mở cửa phòng, cậu lặng lẽ ra ngoài. Martin mỗi tuần đều phải đi bệnh viện kiểm tra một lần, tính toán thời gian hẳn là ngày hôm nay. Hắn không ở đây, Inou liền thoải mái một chút, cậu ca hát, nhảy múa, khiêu vũ, ngày hôm nay thật đẹp. Cậu bước những bước chân xinh đẹp vào bếp, ở trong bát đánh hai quả trứng gà chuẩn bị nướng cupcake, liền nghe tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài.

"Inou! Tiện nhân! Mày mau cút ra đây!"

Giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai suốt tám năm trời vang lên đằng sau cánh cửa, Inou ngẩng đầu nhìn trời, bước ra khỏi bếp mở cửa cho "công tước phu nhân ".

Công tước phu nhân tên là Irene, bà ta có quan hệ huyết thống thưa thớt với mẹ cậu, Ali, bởi vậy, năm đó bọn họ có thể bấu víu quan hệ kết thông gia với công tước Corsi. Chỉ là Irene thương con như mạng, chẳng bao giờ quan tâm tới Inou.

Mở ra cánh cửa đang đóng chặt, đúng như dự đoán, cậu nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Irene, hai người mặt đối mặt, Inou thờ ơ cười cười, ngược lại, Irene hét lên: "Tại sao mày lại ăn mặc như thế này! Thô tục, hạ lưu! Mày... Mày ném mặt mũi mẹ mày đi đâu rồi!"

Irena mặc một bộ trang phục quý giá, đồ trang sức chỉnh tề, ung dung sang trọng. Đặc biệt là đôi bàn tay trắng nõn được chăm sóc cẩn thận kia, mười ngón tay được bảo dưỡng tỉ mỉ, mỗi ngón đeo một chiếc nhẫn đá quý có màu sắc khác nhau, cùng một mức giá, đây là " hình thức " quen thuộc mà Irene thường xuyên sử dụng để khoe của với người khác. Inou căn bản chẳng thèm đoái hoài tới bà ta, nghiêng người cho bà vào cửa, còn vô cùng tốt tính mà cho thêm ly nước, để phòng bà ta khát nước hay mệt mỏi. Sau khi Irene vào cửa, bà ta nhìn quanh căn phòng nhỏ một vòng, cay nghiệt mà rít gào: "Mày cũng xứng ở nơi này?!"



"Gả chó theo chó." Inou tùy ý nói "Có Alpha nguyện ý muốn tôi, tôi cũng không có cách nào khác."

Irene tức giận nhìn cậu chằm chằm, chỉ vào mũi cậu mắng: "Mày xem lại bộ dạng này của mày đi! Thật không có giáo dưỡng, lúc trước tại sao tao lại đồng ý để mày gả cho con trai tao chứ!"

Inou chân thành nói: "Tôi cũng cảm thấy phu nhân không nên đồng ý, như vậy con trai của phu nhân sẽ không chết."

Tiểu Corsi là tử huyệt của Irene, cái chết của hắn là điểm yếu chí mạng mà bà ta không bao giờ muốn nhắc đến. Quả nhiên, bà ta lập tức kích động, cả người run rẩy, tiếp tục mắng: "Mày còn dám nhắc đến con tao?! Mày đúng là một Omega độc ác, lúc trước nhà chúng tao thấy mày đáng thương mới không từ hôn, cho mày gả vào, mày không chỉ không biết cảm kích, còn giết con trai tao... Sao mày không chết luôn trong biển lửa kia đi! Mày đáng lẽ phải chết luôn trong đám lửa đó mới đúng!"

Ánh mắt Inou đột nhiên lạnh lùng tới cực điểm, cậu nhìn Irene bằng ánh mắt kì dị, nhìn lâu đến nỗi bà ta sởn cả tóc gáy. Tám năm qua ức hiếp đã thành thói quen, Omega dường như có sức mạnh vô hạn, lớn tiếng quát to với Inou: " Đồ ngỗ ngược! Mày còn dám nhìn tao như vậy? Cho mày sống sót là muốn mày chuộc tội, đừng tưởng rằng ra khỏi ngục giam thì tao không có biện pháp trừng trị mày, mày vĩnh viễn là tội nhân của nhà Corsi! Quỳ xuống, quỳ xuống cho tao!"

Làm bà kinh ngạc chính là Inou có vẻ không nghe lời bà như trước, cậu xoay người đi vào nhà bếp, lúc đi ra cầm một con dao rọc xương, ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh bà ta, biểu tình có thể nói là ôn hòa: "Phu nhân còn nhớ không, ngày mà đứa con trai yêu quý của phu nhân chết, con dao tôi dùng cùng loại với con dao này."

"Nhát thứ nhất, tôi đâm xuyên bụng dưới của hắn, hắn phát ra tiếng rít gào, phu nhân nghe thấy đúng không? Nhưng ngài thậm chí cũng không đến hỏi một câu, bởi vì hắn bị đâm quá thảm, âm thanh biến đổi, nên phu nhân tưởng người hét là tôi. Nếu như là tôi hét, phu nhân sớm đã thành thói quen, đúng không? Ngày đầu tiên gả vào nhà cũng thế, hắn lấy kim thép đâm vào bụng dưới của tôi xuyên qua cả tử cung. Phu nhân có can ngăn giúp tôi chút nào đâu, chắc phu nhân quen lắm?"

Trong vẻ mặt hoảng sợ của Irene, Inou tiếp tục nói: "Nhát thứ hai, tôi cắt lấy đầu lưỡi hắn, ngài biết máu phun ra thế nào không? Thật sự rất dễ nhìn, tôi chưa bao giờ nhìn thấy con trai phu nhân xinh đẹp đến vậy."

"Nhát thứ ba, thứ tư, tôi rạch hai động mạch trên cổ tay hắn, làm máu cả người hắn chảy ra hết. Cái bộ dáng hắn nằm trong vũng máu phu nhân cũng nên thấy một chút, bảo đảm đời này cũng không quên được."

"Nhát thứ năm, tôi lấy ra trái tim của hắn, vẫn còn nóng đấy, nó còn đập trên tay tôi cơ mà. Thật đáng tiếc " Tiểu Corsi " vào lúc ấy không thấy được, thật sự rất đáng tiếc."



"Ngậm miệng." Irene ngơ ngác đứng dậy lui về phía sau, che miệng rít lên "Mày ngậm miệng mau!"

Inou trở tay cầm đao, từng bước một, hướng bà áp sát, nụ cười trên khóe miệng là nụ cười xấu xa mà Irene chưa từng thấy bao giờ: "Phu nhân và " Tiểu Corsi" mỗi phút mỗi giây đều dằn vặt tôi, các người thật sự cho rằng tôi mong mỏi gì khi gả vào nhà các người sao? Phu nhân sai cảnh sát trại giam bắt hành hạ tôi, mượn danh nghĩa thăm nuôi đánh chửi tôi, đó là bởi vì tôi còn bị cảnh sát trại giam giám sát, giam giữ, hiện tại tôi đi ra, phu nhân cho rằng mọi thứ sẽ giống trước đây sao?"

Mũi dao tiến tới cằm Irene, đáy mắt Inou đầy tơ máu, giọng điệu thập phần tiếc nuối: " Đáng lẽ tôi phải để cho phu nhân xem cảnh tra tấn, nhưng mà giờ cũng không quá muộn, phu nhân có thể trải nghiệm lại cái chết của " Tiểu Corsi " ngay, thật sự là quá tốt."

"Đôi mắt... Con mắt của mày..." Irene bỗng nhiên như gặp được quỷ, đồng tử co rút nhanh, phát ra tiếng thê thảm kinh sợ " Mày....đồ quái vật!"

Đôi mắt? Inou mờ mịt nghĩ. Cậu bắt đầu không chú ý, một cơn đau dữ dội bỗng nhiên truyền đến, sự kích thích của một lượng điện lớn từ vòng tay theo dõi buộc cậu phải ném con dao sang một bên. Cậu đột nhiên quay đầu lại, đối diện là khuôn mặt vô cảm của Martin trên lầu hai!

Trong cổ họng Inou phát ra tiếng thở dốc thống khổ, lùi lại mấy bước, theo bản năng mà cuộn thân thể trong tiềm thức để chống lại cơn đau. Irene nhân cơ hội đá cậu đá cậu mấy cái, bị Martin lạnh lùng quát bảo ngừng lại: "Công tước phu nhân. Phu nhân bị hiềm nghi lén xông vào nhà Alpha, thương tổn Omega của tôi, tôi đã báo cảnh sát, bọn họ sẽ lập tức tới ngay. Giang san bách bình, dù phu nhân là vợ công tước cũng vô dụng."

Irene không chút sợ hắn, cười nhạo nói: "Cậu chính là Alpha kia? Quả nhiên là một tên tàn tật mù lòa, thật xấu xí, cùng tiện nhân kia thực sự rất xứng đôi."

Martin trố đôi mắt thẳng tắp nhìn bà ta, bỗng nhiên than thở: "Đều là Omega, vì sao phu nhân không có một chút đồng tình nào chứ?"

"Cậu ta giết con trai của tôi!"

"A." Martin cũng học Inou biểu tình hờ hững nói "Vậy cũng thật sự không oan."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau