Chương 10: (HOÀN)
Uống thuốc ho suốt cả mùa thu rốt cục khi mùa đông đến Hokage đại nhân cũng thoát khỏi bể khổ, triệt để hết ho. Haruno Sakura hết sức vui mừng vì Kakashi không bị viêm phổi, Obito thì lại vui mừng vì hắn sẽ không còn phải đau đầu với vấn đề ăn uống của Kakashi nữa.
Từ khi hai người bọn họ ngầm xác nhận quan hệ, trạng thái tinh thần của Kakashi đang từ từ chuyển biến tốt lên, sức ăn cũng dần dần tăng lên, đặc biệt sau khi không cần uống thuốc trị ho thì càng rõ ràng hơn, trên mặt cũng bắt đầu có chút da thịt, không còn suy nhược như lúc trước.
Obito luôn cảm thấy sau khi yêu đương thì Kakashi được hắn chiều quá sinh hư, luôn dùng vẻ mặt đáng yêu đòi hắn hôn, tuy rằng không có cái gì không tốt, nhưng mà nó khiến hắn cảm thấy có chút thẹn thùng.
Kotatsu vẫn là rất sớm được chuyển ra ngoài, vào cuối thu thì thời tiết đã lạnh đến mức cơ thể của Kakashi không chịu nổi, đến mùa đông thì y càng hận không thể cả ngày đều chui vào trong kotatsu.
"Thật sự là em còn sợ lạnh hơn mèo nữa đó, Kakashi." Obito bất đắc dĩ lột cho y một quả cam, lúc này đã vào mùa cam nên quả nào quả nấy cũng tròn đều, vỏ ngoài hơi nhám nhưng khi nhẹ nhàng tách lớp vỏ ấy ra sẽ để lộ từng thớ thịt cam chua chua ngọt ngọt, cho dù Kakashi có kén ăn đến cỡ nào cũng có thể ăn liền mấy miếng. Hokage đại nhân nằm nhoài trên mặt bàn lười biếng phê duyệt công văn, mấy hạng mục nghiên cứu gần đây của Orochimaru khiến Kakashi cảm thấy rất hứng thú, nên quyết định dự toán ngân sách của làng cho phòng thí nghiệm của gã, cũng bởi vì vậy mà bị Orochimaru viện thêm không ít lý do đòi y phê chuẩn thêm nhiều hạng mục nữa. Nói thật, Kakashi một mặt muốn tài trợ cho nghiên cứu mới của Orochimaru, một mặt lại hoài nghi sâu sắc độ đáng tin cậy của Orochimaru.
"Ai, đừng nói nữa, tôi vẫn là muốn làm chó hơn, tôi không phải là người yêu mèo." Kakashi tùy ý lắc lắc tờ văn kiện trong tay, đau đầu nặn sống mũi, sau đó quăng hết đống đơn xin cấp phép của Orochimaru qua một bên, "Làm thú cưng cũng rất tốt đó chứ? Chí ít không cần phải làm việc."
Obito đút một miếng cam vào trong miệng y, hận thiết bất thành cương* nói: "Cái tên nhóc nhà em, lấy thái độ nhiệt tình trong công việc lúc trước của em ra coi."
*Hận thiết bất thành cương (恨铁不成钢): hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không.
Kakashi từ từ nhai xong miếng cam, mới ngẩng đầu lên cười híp mắt nói: "Bởi vì lúc trước luôn cảm thấy nếu không làm thì sẽ không còn kịp nữa, nhưng mà bây giờ thì khác, cảm thấy bản thân vẫn còn có rất nhiều thời gian để nhàn rỗi."
Nghe Kakashi nói như vậy, Obito đương nhiên cũng hiểu rõ tâm tình của y, không giấu được ý cười, thuận miệng nói rằng: "Ồ? Nếu Hokage rảnh như thế, thì đâu cần tôi đây lột cam cho đúng không?"
"Không được nha, bởi vì đây là mệnh lệnh của Hokage, cho nên Obito phải ngoan ngoãn giúp Hokage lột cam." Kakashi cầm lên văn kiện bị mình bỏ rơi, tiếp tục nghiêm túc phân tích đơn xin của Orochimaru, "Thật khiến người ta đau đầu mà, nếu như Orochimaru lại lén lút làm mấy cái thí nghiệm vô nhân đạo thì phiền to."
Y rúc sâu người vào trong kotatsu, vẻ mặt mệt mỏi lẩm bẩm: "A... Nhiệm vụ của Tenzou bên kia cũng gần kết thúc rồi, hay là dứt khoát cho cậu ta giám thị Orochimaru đi."
Obito cúi đầu tiếp tục đút cam cho ngài Hokage lười biếng này, nghe y nói như vậy không nhịn được chế nhạo: "Con người em cũng biết sai khiến người khác quá ha."
"Không thể nói như vậy được, " Kakashi mơ hồ nói không rõ ràng, khoé miệng còn dính một chút nước cam, cười giảo hoạt, "Hậu bối ưu tú thì phải nên giúp tiền bối giải quyết khó khăn."
Tiến độ nghiên cứu dược phẩm mới của Haruno Sakura và Tsunade cũng đã tiến thêm một bước đến thành công, gần đây còn bắt đầu tìm cách xin giấy xây dựng bệnh viện tâm lý, Kakashi căn bản là nhắm mắt phê chuẩn, đối mặt với hai người phụ nữ hung hăng này, Hokage đại nhân chỉ có thể nhớ lại những ngày bị cưỡng chế uống thuốc rồi hoảng sợ gật đầu đồng ý.
Cũng may là bệnh tình của Kakashi đã khá lên không ít, đã có thể ngủ ngon không mộng không mị suốt cả một đêm, với trạng thái bây giờ của y Sakura cũng không cần tiếp tục căn dặn chú ý tâm tình.
Thú vị ở chỗ chính là Obito và Sakura trong quá trình chăm sóc cho Kakashi đã kết thành một liên minh, cùng nhau hợp sức lên án Kakashi là một bệnh nhân rất khó chăm.
"Mới vừa bắt đầu bệnh thì uống thuốc bậy, uống xong còn muốn che giấu bệnh tình." Sakura ngữ khí bình thản nhưng đầy ý trách cứ.
"Người khác không chiều theo thì không chịu thẳng thắn, mới chuyển biến tốt một chút thì bắt đầu lộ nguyên hình." Obito mặt không đổi sắc nhất châm kiến huyết*.
*Nhất châm kiến huyết (一 針 見 血): Chỉ châm một mũi là thấy máu, ý chỉ một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.
Hokage đại nhân cảm giác mình đặc biệt nhỏ bé, ôm chén trà nỗ lực dùng nụ cười lừa dối qua ải. Còn may là hai người này đứng trước nhan sắc của Kakashi cũng không có khó chơi như Tsunade, rất nhanh liền tha cho Hokage đại nhân, hòa bình ăn hết một đĩa cam.
Bước vào giai đoạn xây dựng bệnh viện tâm lý chính là khoảng thời gian bận rộn nhất của Haruno Sakura, cô căn bản không có thời gian đưa thuốc mới cho Kakashi, khí trời khi ấy đã ấm áp hơn rất nhiều, mùa xuân sắp đến rồi. Kakashi cuối cùng cũng trở lại văn phòng Hokage, thời điểm khoác lên mình ngự thần bào ngồi sau bàn làm việc, y có cảm giác bản thân hãy còn đang mơ.
Sau cùng thuốc mới là do Naruto tới giao báo cáo thuận tiện cầm theo, một năm qua, cậu chàng đã cao lên không ít, tóc cũng đã cắt ngắn, dưới sự bồi dưỡng của Kakashi và Shikamaru thông qua các nhiệm vụ mà cả hai đã vô cùng tỉ mỉ chọn cho thì cậu nhóc loi choi ngày nào đã trở thành một người đàn ông thành thục ổn trọng.
Kakashi cẩn thận cất thuốc do Naruto mang tới, mỉm cười nhìn theo mái đầu vàng rực của cậu học trò, ánh mắt lại đảo qua tờ báo cáo mà cậu nộp lên, nhất thời nhớ lại mấy tờ báo cáo bị viết lung ta lung tung của ba đứa nhóc con ngày trước. Không khỏi thở dài nói: "Lớn nhanh thật đấy, xem ra cách thời gian tôi về hưu cũng không còn xa lắm đâu đúng không?"
Obito hừ một tiếng, nói: "Lại muốn làm biếng để về hưu non à, để em làm Hokage cũng oan ức em quá rồi. Tôi thấy thằng nhóc kia còn kém lắm, còn chưa bằng một góc của thầy."
"Ở trước mặt tôi quang minh chính đại nói xấu học trò của tôi, cũng can đảm quá nhỉ." Kakashi mỉm cười qua loa, nghiêng đầu nhìn sang Uchia Obito mang phong thái chủ nhà hoàn toàn coi văn phòng Hokage là nhà của hắn, nụ cười nhất thời chân thành lên, "Mà, có một chuyện Obito nói đúng, nếu muốn làm Hokage thì Naruto còn kém lắm. Thế nhưng tôi đây, từ lâu đã bắt đầu mong chờ sinh hoạt sau khi về hưu cùng với Obito rồi."
"Cái tên nhà em..." Obito rất nhanh đã bại trận dưới thế tiến công của Kakashi, một bên cho rằng Kakashi thân là Hokage mà quá mức càn rỡ, một bên lại ngóng trông cuộc sống sau khi về hưu cùng với Kakashi, cuối cùng thẹn quá thành giận chỉ vào đống văn kiện trước mặt ngài Hokage, lớn tiếng che giấu, "Mau làm việc cho tốt đi, đồ ngốc!"
Kakashi oan ức nghĩ, tại sao sau khi kết đồng minh với Sakura rồi Obito còn muốn kết thêm với Shikamaru lập thành đội đốc thúc Hokage làm việc chứ, quả nhiên y chính là Hokage không có tiếng nói nhất trong lịch sử.
Nghiên cứu thuốc mới gần đây nhất cuối cùng cũng đã thành công, bệnh tình của Kakashi cuối cùng cũng coi như chân chính thấy hi vọng, bất kể là ảo giác hay ác mộng đều giảm đi rất nhiều, nếu như là tháng trước thì Obito phải lên tượng Hokage tận mấy lần, thì giờ đây ảo giác đã xuất hiện rất ít, hắn cũng không còn phải vất vả chạy đi bắt y lại. Tâm tình của Kakashi dưới sự giúp đỡ của Obito đã tốt hơn rất nhiều, hoặc cũng có lẽ là do mong đợi vào cuộc sống tương lai, mà nụ cười bây giờ của Kakashi đã ấm áp hơn trước rất nhiều.
Trốn việc đi ra ngoài ngắm hoa anh đào, Hokage Đệ lục đại nhân suýt chút nữa là bị nhấn chìm trong sự yêu thích của đám trẻ ở học viện Ninja.
Trên đường đi giao báo cáo đúng lúc nhìn thấy cảnh này, Sasuke cũng không nhịn được hiếu kỳ tiến tới tranh sủng cùng bọn nhỏ.
Vừa mở Kamui ra định tóm lấy Hokage đại nhân mới hơi mất tập trung đã chạy trốn, Uchiha Obito không khỏi xúc động, khung cảnh này giống như đúc ảo tưởng lúc trước của hắn.
Được mọi người kính yêu, Hokage Đệ lục ôn nhu hạnh phúc, Hatake Kakashi.
Giấu đi lý do muốn Kakashi thay mình hoàn thành giấc mơ trở thành Hokage, kỳ thực là hắn chỉ hi vọng làng có thể ôn nhu che chở cho Kakashi ngu ngốc của hắn.
"Xin lỗi, Hokage đại nhân cần phải trở về làm việc để bảo vệ làng." Obito đột nhiên hiện thân, xoa đầu một đứa nhóc con. Sự xuất hiện của hắn không chỉ doạ đám nhỏ hết hồn, mà còn khiến bọn nó thất vọng hô to gọi nhỏ còn muốn tiếp tục nói chuyện với Hokage đại nhân.
Sasuke một mặt bình tĩnh, lấy quyển trục trong túi ra, trình bày rõ ràng rành mạch: "Kakashi về văn phòng làm việc cho tôi, không được ở chỗ này dụ dỗ mấy đứa nhóc khác".
Kakashi không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ cười khổ, ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy anh đào nở rộ đầy cành, đột nhiên nói: "Quả nhiên chỉ cần sống sót thì sẽ có thể gặp được chuyện hạnh phúc đây."
Anh đào ở trong gió lượn vài vòng rồi nhẹ nhàng rơi xuống, như một cơn mưa dịu êm giữa ánh mặt trời, rồi tinh nghịch rơi xuống dưới tàng cây, rơi trên tóc mọi người. Dưới cơn mưa hoa anh đào bọn nhỏ hoan hô đuổi theo bắt lấy những cánh hoa bay lượn khắp trời. Còn Obito thì vươn tay giúp ngài Hokage lấy xuống một cánh hoa nghịch ngợm rơi trên mái tóc bạc của y, Kakashi đội mũ Hokage lên, sóng vai cùng người yêu và học trò trở về tháp Hokage.
Những bình thuốc to to nhỏ nhỏ vẫn đang xếp hàng dài ở nhà cũ tộc Hatake, chờ đợi bệnh nhân đúng hạn sử dụng, có thể là trong hôm nay hoặc cũng có thể là không đợi được mà bị vứt đi, nhưng cho dù có như thế nào thì thời khắc ấy sẽ không còn xa lắm đâu.
—— Hoàn ——
Từ khi hai người bọn họ ngầm xác nhận quan hệ, trạng thái tinh thần của Kakashi đang từ từ chuyển biến tốt lên, sức ăn cũng dần dần tăng lên, đặc biệt sau khi không cần uống thuốc trị ho thì càng rõ ràng hơn, trên mặt cũng bắt đầu có chút da thịt, không còn suy nhược như lúc trước.
Obito luôn cảm thấy sau khi yêu đương thì Kakashi được hắn chiều quá sinh hư, luôn dùng vẻ mặt đáng yêu đòi hắn hôn, tuy rằng không có cái gì không tốt, nhưng mà nó khiến hắn cảm thấy có chút thẹn thùng.
Kotatsu vẫn là rất sớm được chuyển ra ngoài, vào cuối thu thì thời tiết đã lạnh đến mức cơ thể của Kakashi không chịu nổi, đến mùa đông thì y càng hận không thể cả ngày đều chui vào trong kotatsu.
"Thật sự là em còn sợ lạnh hơn mèo nữa đó, Kakashi." Obito bất đắc dĩ lột cho y một quả cam, lúc này đã vào mùa cam nên quả nào quả nấy cũng tròn đều, vỏ ngoài hơi nhám nhưng khi nhẹ nhàng tách lớp vỏ ấy ra sẽ để lộ từng thớ thịt cam chua chua ngọt ngọt, cho dù Kakashi có kén ăn đến cỡ nào cũng có thể ăn liền mấy miếng. Hokage đại nhân nằm nhoài trên mặt bàn lười biếng phê duyệt công văn, mấy hạng mục nghiên cứu gần đây của Orochimaru khiến Kakashi cảm thấy rất hứng thú, nên quyết định dự toán ngân sách của làng cho phòng thí nghiệm của gã, cũng bởi vì vậy mà bị Orochimaru viện thêm không ít lý do đòi y phê chuẩn thêm nhiều hạng mục nữa. Nói thật, Kakashi một mặt muốn tài trợ cho nghiên cứu mới của Orochimaru, một mặt lại hoài nghi sâu sắc độ đáng tin cậy của Orochimaru.
"Ai, đừng nói nữa, tôi vẫn là muốn làm chó hơn, tôi không phải là người yêu mèo." Kakashi tùy ý lắc lắc tờ văn kiện trong tay, đau đầu nặn sống mũi, sau đó quăng hết đống đơn xin cấp phép của Orochimaru qua một bên, "Làm thú cưng cũng rất tốt đó chứ? Chí ít không cần phải làm việc."
Obito đút một miếng cam vào trong miệng y, hận thiết bất thành cương* nói: "Cái tên nhóc nhà em, lấy thái độ nhiệt tình trong công việc lúc trước của em ra coi."
*Hận thiết bất thành cương (恨铁不成钢): hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không.
Kakashi từ từ nhai xong miếng cam, mới ngẩng đầu lên cười híp mắt nói: "Bởi vì lúc trước luôn cảm thấy nếu không làm thì sẽ không còn kịp nữa, nhưng mà bây giờ thì khác, cảm thấy bản thân vẫn còn có rất nhiều thời gian để nhàn rỗi."
Nghe Kakashi nói như vậy, Obito đương nhiên cũng hiểu rõ tâm tình của y, không giấu được ý cười, thuận miệng nói rằng: "Ồ? Nếu Hokage rảnh như thế, thì đâu cần tôi đây lột cam cho đúng không?"
"Không được nha, bởi vì đây là mệnh lệnh của Hokage, cho nên Obito phải ngoan ngoãn giúp Hokage lột cam." Kakashi cầm lên văn kiện bị mình bỏ rơi, tiếp tục nghiêm túc phân tích đơn xin của Orochimaru, "Thật khiến người ta đau đầu mà, nếu như Orochimaru lại lén lút làm mấy cái thí nghiệm vô nhân đạo thì phiền to."
Y rúc sâu người vào trong kotatsu, vẻ mặt mệt mỏi lẩm bẩm: "A... Nhiệm vụ của Tenzou bên kia cũng gần kết thúc rồi, hay là dứt khoát cho cậu ta giám thị Orochimaru đi."
Obito cúi đầu tiếp tục đút cam cho ngài Hokage lười biếng này, nghe y nói như vậy không nhịn được chế nhạo: "Con người em cũng biết sai khiến người khác quá ha."
"Không thể nói như vậy được, " Kakashi mơ hồ nói không rõ ràng, khoé miệng còn dính một chút nước cam, cười giảo hoạt, "Hậu bối ưu tú thì phải nên giúp tiền bối giải quyết khó khăn."
Tiến độ nghiên cứu dược phẩm mới của Haruno Sakura và Tsunade cũng đã tiến thêm một bước đến thành công, gần đây còn bắt đầu tìm cách xin giấy xây dựng bệnh viện tâm lý, Kakashi căn bản là nhắm mắt phê chuẩn, đối mặt với hai người phụ nữ hung hăng này, Hokage đại nhân chỉ có thể nhớ lại những ngày bị cưỡng chế uống thuốc rồi hoảng sợ gật đầu đồng ý.
Cũng may là bệnh tình của Kakashi đã khá lên không ít, đã có thể ngủ ngon không mộng không mị suốt cả một đêm, với trạng thái bây giờ của y Sakura cũng không cần tiếp tục căn dặn chú ý tâm tình.
Thú vị ở chỗ chính là Obito và Sakura trong quá trình chăm sóc cho Kakashi đã kết thành một liên minh, cùng nhau hợp sức lên án Kakashi là một bệnh nhân rất khó chăm.
"Mới vừa bắt đầu bệnh thì uống thuốc bậy, uống xong còn muốn che giấu bệnh tình." Sakura ngữ khí bình thản nhưng đầy ý trách cứ.
"Người khác không chiều theo thì không chịu thẳng thắn, mới chuyển biến tốt một chút thì bắt đầu lộ nguyên hình." Obito mặt không đổi sắc nhất châm kiến huyết*.
*Nhất châm kiến huyết (一 針 見 血): Chỉ châm một mũi là thấy máu, ý chỉ một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.
Hokage đại nhân cảm giác mình đặc biệt nhỏ bé, ôm chén trà nỗ lực dùng nụ cười lừa dối qua ải. Còn may là hai người này đứng trước nhan sắc của Kakashi cũng không có khó chơi như Tsunade, rất nhanh liền tha cho Hokage đại nhân, hòa bình ăn hết một đĩa cam.
Bước vào giai đoạn xây dựng bệnh viện tâm lý chính là khoảng thời gian bận rộn nhất của Haruno Sakura, cô căn bản không có thời gian đưa thuốc mới cho Kakashi, khí trời khi ấy đã ấm áp hơn rất nhiều, mùa xuân sắp đến rồi. Kakashi cuối cùng cũng trở lại văn phòng Hokage, thời điểm khoác lên mình ngự thần bào ngồi sau bàn làm việc, y có cảm giác bản thân hãy còn đang mơ.
Sau cùng thuốc mới là do Naruto tới giao báo cáo thuận tiện cầm theo, một năm qua, cậu chàng đã cao lên không ít, tóc cũng đã cắt ngắn, dưới sự bồi dưỡng của Kakashi và Shikamaru thông qua các nhiệm vụ mà cả hai đã vô cùng tỉ mỉ chọn cho thì cậu nhóc loi choi ngày nào đã trở thành một người đàn ông thành thục ổn trọng.
Kakashi cẩn thận cất thuốc do Naruto mang tới, mỉm cười nhìn theo mái đầu vàng rực của cậu học trò, ánh mắt lại đảo qua tờ báo cáo mà cậu nộp lên, nhất thời nhớ lại mấy tờ báo cáo bị viết lung ta lung tung của ba đứa nhóc con ngày trước. Không khỏi thở dài nói: "Lớn nhanh thật đấy, xem ra cách thời gian tôi về hưu cũng không còn xa lắm đâu đúng không?"
Obito hừ một tiếng, nói: "Lại muốn làm biếng để về hưu non à, để em làm Hokage cũng oan ức em quá rồi. Tôi thấy thằng nhóc kia còn kém lắm, còn chưa bằng một góc của thầy."
"Ở trước mặt tôi quang minh chính đại nói xấu học trò của tôi, cũng can đảm quá nhỉ." Kakashi mỉm cười qua loa, nghiêng đầu nhìn sang Uchia Obito mang phong thái chủ nhà hoàn toàn coi văn phòng Hokage là nhà của hắn, nụ cười nhất thời chân thành lên, "Mà, có một chuyện Obito nói đúng, nếu muốn làm Hokage thì Naruto còn kém lắm. Thế nhưng tôi đây, từ lâu đã bắt đầu mong chờ sinh hoạt sau khi về hưu cùng với Obito rồi."
"Cái tên nhà em..." Obito rất nhanh đã bại trận dưới thế tiến công của Kakashi, một bên cho rằng Kakashi thân là Hokage mà quá mức càn rỡ, một bên lại ngóng trông cuộc sống sau khi về hưu cùng với Kakashi, cuối cùng thẹn quá thành giận chỉ vào đống văn kiện trước mặt ngài Hokage, lớn tiếng che giấu, "Mau làm việc cho tốt đi, đồ ngốc!"
Kakashi oan ức nghĩ, tại sao sau khi kết đồng minh với Sakura rồi Obito còn muốn kết thêm với Shikamaru lập thành đội đốc thúc Hokage làm việc chứ, quả nhiên y chính là Hokage không có tiếng nói nhất trong lịch sử.
Nghiên cứu thuốc mới gần đây nhất cuối cùng cũng đã thành công, bệnh tình của Kakashi cuối cùng cũng coi như chân chính thấy hi vọng, bất kể là ảo giác hay ác mộng đều giảm đi rất nhiều, nếu như là tháng trước thì Obito phải lên tượng Hokage tận mấy lần, thì giờ đây ảo giác đã xuất hiện rất ít, hắn cũng không còn phải vất vả chạy đi bắt y lại. Tâm tình của Kakashi dưới sự giúp đỡ của Obito đã tốt hơn rất nhiều, hoặc cũng có lẽ là do mong đợi vào cuộc sống tương lai, mà nụ cười bây giờ của Kakashi đã ấm áp hơn trước rất nhiều.
Trốn việc đi ra ngoài ngắm hoa anh đào, Hokage Đệ lục đại nhân suýt chút nữa là bị nhấn chìm trong sự yêu thích của đám trẻ ở học viện Ninja.
Trên đường đi giao báo cáo đúng lúc nhìn thấy cảnh này, Sasuke cũng không nhịn được hiếu kỳ tiến tới tranh sủng cùng bọn nhỏ.
Vừa mở Kamui ra định tóm lấy Hokage đại nhân mới hơi mất tập trung đã chạy trốn, Uchiha Obito không khỏi xúc động, khung cảnh này giống như đúc ảo tưởng lúc trước của hắn.
Được mọi người kính yêu, Hokage Đệ lục ôn nhu hạnh phúc, Hatake Kakashi.
Giấu đi lý do muốn Kakashi thay mình hoàn thành giấc mơ trở thành Hokage, kỳ thực là hắn chỉ hi vọng làng có thể ôn nhu che chở cho Kakashi ngu ngốc của hắn.
"Xin lỗi, Hokage đại nhân cần phải trở về làm việc để bảo vệ làng." Obito đột nhiên hiện thân, xoa đầu một đứa nhóc con. Sự xuất hiện của hắn không chỉ doạ đám nhỏ hết hồn, mà còn khiến bọn nó thất vọng hô to gọi nhỏ còn muốn tiếp tục nói chuyện với Hokage đại nhân.
Sasuke một mặt bình tĩnh, lấy quyển trục trong túi ra, trình bày rõ ràng rành mạch: "Kakashi về văn phòng làm việc cho tôi, không được ở chỗ này dụ dỗ mấy đứa nhóc khác".
Kakashi không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ cười khổ, ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy anh đào nở rộ đầy cành, đột nhiên nói: "Quả nhiên chỉ cần sống sót thì sẽ có thể gặp được chuyện hạnh phúc đây."
Anh đào ở trong gió lượn vài vòng rồi nhẹ nhàng rơi xuống, như một cơn mưa dịu êm giữa ánh mặt trời, rồi tinh nghịch rơi xuống dưới tàng cây, rơi trên tóc mọi người. Dưới cơn mưa hoa anh đào bọn nhỏ hoan hô đuổi theo bắt lấy những cánh hoa bay lượn khắp trời. Còn Obito thì vươn tay giúp ngài Hokage lấy xuống một cánh hoa nghịch ngợm rơi trên mái tóc bạc của y, Kakashi đội mũ Hokage lên, sóng vai cùng người yêu và học trò trở về tháp Hokage.
Những bình thuốc to to nhỏ nhỏ vẫn đang xếp hàng dài ở nhà cũ tộc Hatake, chờ đợi bệnh nhân đúng hạn sử dụng, có thể là trong hôm nay hoặc cũng có thể là không đợi được mà bị vứt đi, nhưng cho dù có như thế nào thì thời khắc ấy sẽ không còn xa lắm đâu.
—— Hoàn ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất