Chương 22
Căn phòng đã trở lại sự yên lặng đến ngộp thở, khí lạnh tản ra xung quanh. Mã Doanh lúc này rời khỏi bàn làm việc, bước đi loạng choạng đi đến gần chỗ Hàn Di.
Bà nhìn cậu, cất tiếng cười khanh khách, điên cuồng.
Bên ngoài, vài tên vệ sĩ bận y phục đen toàn thân đứng chặn trước cửa. Trông bộ dạng rất là bất đắc dĩ phải làm chuyện này. Bên dưới, quản gia Bạch vừa nghe tin Hàn Di trở về liền lên xem tình hình.
Ông bước lên đến lầu hai, đứng cách phòng Mã Doanh năm, sáu bước chân thì thấy Hàn Di đang trong thế bị động. Cậu cố gắng vùng vẫy, tay đánh, chân đá loạn xạ nhưng có vẻ...đều vô dụng.
" Mau buông ra! " Hàn Di lườm lạnh hai tên đang giữ chặt tay mình.
Bọn họ coi như cậu đang nói một loại ngôn ngữ khác, cánh tay vẫn dùng lực giữ chặt Hàn Di, hướng đến phòng cậu. Một tên khác mở cửa, Hàn Di bị ném vào bên trong.
Cửa đóng, khoá lại.
Hàn Di nghe tiếng khoá trái cửa mà thất kinh, cậu chạy vội đến đập ầm ầm vào cánh cửa nhưng bên ngoài đã không còn một bóng người.
Ngồi bệt xuống đất, hai nắm tay Hàn Di siết chặt lại đến trắng bệch, lúc này chợt nghĩ đến cánh cửa sổ. Cậu bình tĩnh đứng dậy, đi đến nơi đó. Đứng cạnh cửa sổ, cậu lại bất lực cười lên một tiếng.
Một tiếng cười khan kéo dài lê thê, não nề.
Cửa sổ đều đã bị khoá từ bên ngoài. Hoá ra dì Doanh đã rắp tăm muốn bắt nhốt mình ở đây ư? Trong lòng đột nhiên lại hoảng loạn, giờ này Đình Huy hẳn đã về nhà.
Nếu không thấy cậu, anh sẽ lo lắm. Nghĩ thế, Hàn Di vội lấy điện thoại ra gọi cho Đình Huy.
Đầu dây bên kia như đang bận rộn, lát sau thì bắt máy.
" A lô? " Giọng của Đình Huy vang lên, vẫn ôn nhu như mọi ngày.
Hàn Di bên đây siết chặt điện thoại, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, mỉm cười, " Em Hàn Di đây..."
" A...Hàn Di, sao em chưa về? Hôm nay em đâu có lịch học thêm?" Đình Huy trong bếp vẫn đang tiếp tục nấu cơm, đôi mày khẽ nhíu lại suy nghĩ.
Em đâu có học thêm...cũng không thể...trở về nữa, anh ơi...
Hàn Di ngồi trên giường, kéo chăn phủ lên người, bàn tay vẫn giữ chặt điện thoại, nước mắt trượt xuống gò má từ lúc nào, giọng sắp vỡ ra đến nơi.
" À...ừm, Đình Huy, em...em sẽ về nhà hai ba ngày. Mã Doanh bị bệnh, em phải về xem dì ấy thế nào..."
Nghe câu nói bị ngắt quãng khá nhiều, Đình Huy trong lòng nghi hoặc, anh chỉ có thể tin được một nửa, chính là vế đầu.
Hàn Di đang ở Mã gia!
Còn ở đó làm gì, ra sao, tất cả anh đều không thể tin lời Hàn Di nói. Không bao giờ có chuyện Mã Doanh bị bệnh mà cậu phải trở về đến hai ba ngày như thế.
Sáng nay...rõ ràng là anh đã gặp bà ta để cùng bàn việc làm ăn cơ mà. Đình Huy biết Hàn Di nói dối, có lẽ là cũng chỉ để mình không lo lắng mà thôi.
Hàn Di, em có thể tự giải quyết mọi chuyện ư? Em đúng là...ngốc lắm.
" Được. Bao lâu thì anh cũng chờ em quay lại." Đình Huy nói, trong câu nói lại đầy ẩn ý.
Hàn Di tiếp tục chui vào một góc giường, hai đầu gối co lên, tấm chăn bông phủ lên người, cậu cắn chặt môi để không thể phát ra âm thanh kỳ quái.
" Ừm...em biết, em sẽ quay lại với anh, em hứa..."
" Em nghỉ đi, giữ sức khoẻ đến lúc về nhà nhé. Đừng để khi trở về, anh lại nhìn thấy một tên nhóc bị suy dinh dưỡng.."
Nghe anh nói, cậu lại bất giác cười lên, nụ cười có chút hạnh phúc.
" Em biết mà, vậy anh ngủ sớm đi nhé...Ngủ ngon." Nói rồi Hàn Di mới từ từ cúp máy, đặt điện thoại ở bên cạnh.
Trong gian phòng tối om, một mình cậu ngồi trên giường, đầu vục giữa hai gối, khóc đến mệt nhoài.
Đình Huy sau khi dập máy liền cảm thấy tâm trạng mình đang chuyển biến xấu đi, cực xấu. Cơm nước đều bị anh bỏ dang dở trong bếp. Còn anh thì ra bên ngoài phòng khách, ngồi phịch xuống ghế.
Bộ dạng của anh có vẻ rất mệt mỏi, dạo này công việc rất nhiều mà hầu như đều toàn là khó khăn. Phía cổ đông nước ngoài đòi hỏi quá nhiều thứ, còn anh lại chỉ đáp ứng được một số. Trong khi đó, Mã Doanh liên tục ra mặt đối đầu với anh.
Rốt cuộc thì bà ta vì sao mà hận anh đến thế? Có phải chỉ đơn giản là hận anh hay không? Hay...hận cả Đình gia này?
Đình Huy cứ thế ngồi ở ghế miên man suy nghĩ, sau đó bên ngoài cửa có tiếng chuông vang lên. Anh mệt mỏi ngồi dậy, bước ra mở cửa.
Cố Nguyên bỗng đứng trước mặt, trên tay là chai rượu vang mà Đình Huy yêu thích, nhìn anh mỉm cười.
Hai người trở vào nhà, Cố Nguyên ngồi trên ghế, tay rót rượu ra hai cái ly. Đình Huy ngồi yên bên cạnh, nhìn chất lõng màu đỏ chảy vào ly một cách hoàn mỹ.
" Nào, uống say đi. " Cố Nguyên cầm một ly đưa cho anh, sau đó thì nhấp môi ly của mình.
Cả hai cứ thế, vừa nhâm nhi rượu, vừa tâm sự rất nhiều chuyện.
Không lâu sau, Đình Huy có vẻ đã say, anh chưa bao giờ uống nhiều rượu như vậy, có lẽ là...vì chuyện của Hàn Di. Chính vì không thường uống nên tửu lượng của anh kém hơn anh bạn của mình rất nhiều.
Cố Nguyên gương mặt chỉ hơi đỏ chứ chưa hẳn đã say đến bí tỉ. Anh lười nhác dựa người vào ghế, thở ra vài hơi.
" Đừng nghĩ nữa..." Cố Nguyên cuối cùng cũng thốt ra một lời an ủi.
Đình Huy ngồi an tĩnh, tay day day thái dương đang nhức muốn chết, khẽ cười, " Ừm, thì không nghĩ nữa."
" Cậu có bao giờ nghĩ bản thân đang đi sai hướng không? " Cố Nguyên chợt hỏi, ly rượu trên tay lại lần nữa trống không.
Anh ngửa cổ cạn sạch ly, sau đó nghiêng đầu chờ đợi câu trả lời. Nhìn qua chỉ thấy Đình Huy như đang suy nghĩ, vẻ mặt đăm chiêu đến đáng sợ.
" Nếu sai thì sao? "
" Nếu sai thì phải đi theo hướng ngược lại để...trở về."
" Trở về?" Đình Huy nhướn mày, lặp lại lời Cố Nguyên.
" Phải, vì ở nơi bắt đầu vẫn có người...chờ cậu. " Cố Nguyên hạ thấp thanh âm của mình, sau đó đưa mắt nhìn sang Đình Huy, cả cơ thể cũng dần di chuyển.
Trong nháy mắt, Cố Nguyên đã áp sát vào người anh, khoảng cách hai người đột nhiên được thu ngắn lại hoàn toàn. Hơi thở nóng rực phả vào nhau, Đình Huy khẽ nhíu mày, vừa định đứng dậy liền bị Cố Nguyên kéo tay ấn xuống.
Cơ thể vốn đã không đứng vững, vừa bị kéo ấn, Đình Huy liền chao đảo, ngã xuống ghế. Cố Nguyên lúc đấy thừa cơ hội áp người mình bên trên anh, khoé môi lại nở ra một nụ cười tà ý.
" Cậu..." Đình Huy chau đôi lông mày, tay mạnh bạo đẩy người kia ra.
Cố Nguyên căn bản không hề nhúc nhích dù sức có yếu hơn anh. Nhưng hiện tại, người say chính là Đình Huy, còn anh...đích thị là người còn tỉnh táo.
" Đừng nói nữa, cảm thụ đi..." Cố Nguyên ấn hai vai Đình Huy xuống, đặt ngón trỏ lên môi anh, sau đó nhẹ nhàng cúi người định hôn.
Hai làn môi vừa thu lại khoảng cách thật gần thì Cố Nguyên lại cảm thấy vô cùng chóng mặt, mở mắt ra liền thấy mình bị áp ở dưới.
Ánh mắt tức giận hằn rõ lên, đôi lông mày chau lại, khó hiểu, "....Làm gì thế?"
Đình Huy vì say nên đôi mắt trở nên mờ mịt, có chút quyến rũ kỳ lạ. Anh cười, cười thật nhạt.
" Chỉ khi nào người bên trên là người tôi yêu, tôi mới chấp nhận ở dưới. Còn cậu, nếu thích, tôi sẽ làm cho cậu thoả mãn."
Anh nói, giọng điệu lạnh nhạt hơn mọi ngày, giống như anh chẳng hề xem Cố Nguyên là người bạn lâu năm của mình nữa.
Trong phòng Mã Doanh, A Lý đang đứng ngay bên cạnh bà, trên tay là một hộp thuốc ngủ.
Ánh mắt anh nhìn bà luôn có một sự ôn nhu kỳ lạ, người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ nghĩ...anh là đang yêu bà.
" Chủ tịch ổn chứ? " A Lý cúi thấp người, nhẹ nhàng kéo mặt bà qua quan sát.
Thấy gương mặt kia có chút trắng xanh, mệt mỏi cũng hiện đủ, quầng mắt hơi thâm. Có lẽ là bị mất ngủ.
Anh nhìn Mã Doanh rồi khẽ nhíu mày, sau đó đưa tay đỡ lấy bà nằm lên giường, kéo chăn lại.
Mã Doanh lúc này cũng không còn hung dữ như vừa nãy, hai mắt cứ mơ màng như muốn đi ngủ ngay lập tức.
Mỗi khi có A Lý ở bên cạnh, tinh thần của bà mới được giảm đi một chút căng thẳng, tâm trạng vì thế mà tốt hơn. Ít nhất bà sẽ giữ được bình tĩnh chừng mực.
Sau khi cho Mã Doanh uống nửa viên thuốc ngủ, A Lý mới ngồi bên cạnh giường cho đến khi bà thiếp đi mới rời khỏi phòng.
Lúc này, Hàn Di trong phòng vừa nằm xuống, hai mắt lim dim dần thiếp vào giấc ngủ, hôm nay thật mệt.
Đầu óc cứ quay cuồng đến chóng mặt, cậu nhắm chặt mắt lại, tay níu chặt tấm chăn bông, tinh thần có chút căng thẳng.
Bên phía ngoài tựa như có tiếng gõ cửa, Hàn Di nhất thời mở mắt ra, lắng nghe thật kỹ. Đúng là có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Cậu ngồi dậy, hướng mắt ra phía cánh cửa, đôi lông mày nhướn lên đầy nghi hoặc. Sau đó liền leo xuống giường, bước ra đến đó một cách đề phòng.
"...Ai vậy..? " Hàn Di hỏi lí nhí.
Bên ngoài vừa vặn nghe được cậu hỏi, liền áp sát cửa nói vào, " Tôi, A Lý."
A Lý? Hàn Di vừa nghe đến tên anh liền vui mừng, gõ nhẹ lên cửa tựa như trả lời.
Lát sau, A Lý mở cửa ra, vừa vặn đi vào rồi đóng lại. Bên ngoài lúc này không còn ai, nếu có cũng chẳng dám hé môi một lời.
A Lý nhìn Hàn Di đứng trước mặt, đầu tóc có chút rối, mặt mũi lại tèm nhem như con mèo, chắc là vừa khóc.
Anh nhìn rồi nhận xét tổng thể một lượt, sau đó kéo cậu đến giường, ngồi xuống nói chuyện.
" Ổn chứ? " Anh hỏi.
Hàn Di nhìn anh, nhẹ gật đầu.
" Hmm...khi không lại trở về, cậu cũng khờ quá. " A Lý nói, đôi mày nhíu lại.
"...Tôi chỉ muốn nói với dì ấy một chút chuyện nhưng không ngờ..." Hàn Di vừa nói vừa nhăn mặt, ra vẻ bất mãn.
" Tôi nói, nếu cậu muốn Mã Doanh dừng lại, chỉ có một cách." A Lý nghiêng đầu nhìn cậu.
Hàn Di khá bình tĩnh tiếp lời, " Cách đó chính là chia tay Đình Huy."
Nói xong, hai người nhìn nhau, cười khổ.
Vài giây sau, Hàn Di tựa như không cười nữa, tầm mắt lại phóng ra phía cửa sổ, ánh sao tối nay có vẻ sáng hơn mọi khi nhưng cảm giác lại cô đơn đến thấu lòng.
Bà nhìn cậu, cất tiếng cười khanh khách, điên cuồng.
Bên ngoài, vài tên vệ sĩ bận y phục đen toàn thân đứng chặn trước cửa. Trông bộ dạng rất là bất đắc dĩ phải làm chuyện này. Bên dưới, quản gia Bạch vừa nghe tin Hàn Di trở về liền lên xem tình hình.
Ông bước lên đến lầu hai, đứng cách phòng Mã Doanh năm, sáu bước chân thì thấy Hàn Di đang trong thế bị động. Cậu cố gắng vùng vẫy, tay đánh, chân đá loạn xạ nhưng có vẻ...đều vô dụng.
" Mau buông ra! " Hàn Di lườm lạnh hai tên đang giữ chặt tay mình.
Bọn họ coi như cậu đang nói một loại ngôn ngữ khác, cánh tay vẫn dùng lực giữ chặt Hàn Di, hướng đến phòng cậu. Một tên khác mở cửa, Hàn Di bị ném vào bên trong.
Cửa đóng, khoá lại.
Hàn Di nghe tiếng khoá trái cửa mà thất kinh, cậu chạy vội đến đập ầm ầm vào cánh cửa nhưng bên ngoài đã không còn một bóng người.
Ngồi bệt xuống đất, hai nắm tay Hàn Di siết chặt lại đến trắng bệch, lúc này chợt nghĩ đến cánh cửa sổ. Cậu bình tĩnh đứng dậy, đi đến nơi đó. Đứng cạnh cửa sổ, cậu lại bất lực cười lên một tiếng.
Một tiếng cười khan kéo dài lê thê, não nề.
Cửa sổ đều đã bị khoá từ bên ngoài. Hoá ra dì Doanh đã rắp tăm muốn bắt nhốt mình ở đây ư? Trong lòng đột nhiên lại hoảng loạn, giờ này Đình Huy hẳn đã về nhà.
Nếu không thấy cậu, anh sẽ lo lắm. Nghĩ thế, Hàn Di vội lấy điện thoại ra gọi cho Đình Huy.
Đầu dây bên kia như đang bận rộn, lát sau thì bắt máy.
" A lô? " Giọng của Đình Huy vang lên, vẫn ôn nhu như mọi ngày.
Hàn Di bên đây siết chặt điện thoại, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, mỉm cười, " Em Hàn Di đây..."
" A...Hàn Di, sao em chưa về? Hôm nay em đâu có lịch học thêm?" Đình Huy trong bếp vẫn đang tiếp tục nấu cơm, đôi mày khẽ nhíu lại suy nghĩ.
Em đâu có học thêm...cũng không thể...trở về nữa, anh ơi...
Hàn Di ngồi trên giường, kéo chăn phủ lên người, bàn tay vẫn giữ chặt điện thoại, nước mắt trượt xuống gò má từ lúc nào, giọng sắp vỡ ra đến nơi.
" À...ừm, Đình Huy, em...em sẽ về nhà hai ba ngày. Mã Doanh bị bệnh, em phải về xem dì ấy thế nào..."
Nghe câu nói bị ngắt quãng khá nhiều, Đình Huy trong lòng nghi hoặc, anh chỉ có thể tin được một nửa, chính là vế đầu.
Hàn Di đang ở Mã gia!
Còn ở đó làm gì, ra sao, tất cả anh đều không thể tin lời Hàn Di nói. Không bao giờ có chuyện Mã Doanh bị bệnh mà cậu phải trở về đến hai ba ngày như thế.
Sáng nay...rõ ràng là anh đã gặp bà ta để cùng bàn việc làm ăn cơ mà. Đình Huy biết Hàn Di nói dối, có lẽ là cũng chỉ để mình không lo lắng mà thôi.
Hàn Di, em có thể tự giải quyết mọi chuyện ư? Em đúng là...ngốc lắm.
" Được. Bao lâu thì anh cũng chờ em quay lại." Đình Huy nói, trong câu nói lại đầy ẩn ý.
Hàn Di tiếp tục chui vào một góc giường, hai đầu gối co lên, tấm chăn bông phủ lên người, cậu cắn chặt môi để không thể phát ra âm thanh kỳ quái.
" Ừm...em biết, em sẽ quay lại với anh, em hứa..."
" Em nghỉ đi, giữ sức khoẻ đến lúc về nhà nhé. Đừng để khi trở về, anh lại nhìn thấy một tên nhóc bị suy dinh dưỡng.."
Nghe anh nói, cậu lại bất giác cười lên, nụ cười có chút hạnh phúc.
" Em biết mà, vậy anh ngủ sớm đi nhé...Ngủ ngon." Nói rồi Hàn Di mới từ từ cúp máy, đặt điện thoại ở bên cạnh.
Trong gian phòng tối om, một mình cậu ngồi trên giường, đầu vục giữa hai gối, khóc đến mệt nhoài.
Đình Huy sau khi dập máy liền cảm thấy tâm trạng mình đang chuyển biến xấu đi, cực xấu. Cơm nước đều bị anh bỏ dang dở trong bếp. Còn anh thì ra bên ngoài phòng khách, ngồi phịch xuống ghế.
Bộ dạng của anh có vẻ rất mệt mỏi, dạo này công việc rất nhiều mà hầu như đều toàn là khó khăn. Phía cổ đông nước ngoài đòi hỏi quá nhiều thứ, còn anh lại chỉ đáp ứng được một số. Trong khi đó, Mã Doanh liên tục ra mặt đối đầu với anh.
Rốt cuộc thì bà ta vì sao mà hận anh đến thế? Có phải chỉ đơn giản là hận anh hay không? Hay...hận cả Đình gia này?
Đình Huy cứ thế ngồi ở ghế miên man suy nghĩ, sau đó bên ngoài cửa có tiếng chuông vang lên. Anh mệt mỏi ngồi dậy, bước ra mở cửa.
Cố Nguyên bỗng đứng trước mặt, trên tay là chai rượu vang mà Đình Huy yêu thích, nhìn anh mỉm cười.
Hai người trở vào nhà, Cố Nguyên ngồi trên ghế, tay rót rượu ra hai cái ly. Đình Huy ngồi yên bên cạnh, nhìn chất lõng màu đỏ chảy vào ly một cách hoàn mỹ.
" Nào, uống say đi. " Cố Nguyên cầm một ly đưa cho anh, sau đó thì nhấp môi ly của mình.
Cả hai cứ thế, vừa nhâm nhi rượu, vừa tâm sự rất nhiều chuyện.
Không lâu sau, Đình Huy có vẻ đã say, anh chưa bao giờ uống nhiều rượu như vậy, có lẽ là...vì chuyện của Hàn Di. Chính vì không thường uống nên tửu lượng của anh kém hơn anh bạn của mình rất nhiều.
Cố Nguyên gương mặt chỉ hơi đỏ chứ chưa hẳn đã say đến bí tỉ. Anh lười nhác dựa người vào ghế, thở ra vài hơi.
" Đừng nghĩ nữa..." Cố Nguyên cuối cùng cũng thốt ra một lời an ủi.
Đình Huy ngồi an tĩnh, tay day day thái dương đang nhức muốn chết, khẽ cười, " Ừm, thì không nghĩ nữa."
" Cậu có bao giờ nghĩ bản thân đang đi sai hướng không? " Cố Nguyên chợt hỏi, ly rượu trên tay lại lần nữa trống không.
Anh ngửa cổ cạn sạch ly, sau đó nghiêng đầu chờ đợi câu trả lời. Nhìn qua chỉ thấy Đình Huy như đang suy nghĩ, vẻ mặt đăm chiêu đến đáng sợ.
" Nếu sai thì sao? "
" Nếu sai thì phải đi theo hướng ngược lại để...trở về."
" Trở về?" Đình Huy nhướn mày, lặp lại lời Cố Nguyên.
" Phải, vì ở nơi bắt đầu vẫn có người...chờ cậu. " Cố Nguyên hạ thấp thanh âm của mình, sau đó đưa mắt nhìn sang Đình Huy, cả cơ thể cũng dần di chuyển.
Trong nháy mắt, Cố Nguyên đã áp sát vào người anh, khoảng cách hai người đột nhiên được thu ngắn lại hoàn toàn. Hơi thở nóng rực phả vào nhau, Đình Huy khẽ nhíu mày, vừa định đứng dậy liền bị Cố Nguyên kéo tay ấn xuống.
Cơ thể vốn đã không đứng vững, vừa bị kéo ấn, Đình Huy liền chao đảo, ngã xuống ghế. Cố Nguyên lúc đấy thừa cơ hội áp người mình bên trên anh, khoé môi lại nở ra một nụ cười tà ý.
" Cậu..." Đình Huy chau đôi lông mày, tay mạnh bạo đẩy người kia ra.
Cố Nguyên căn bản không hề nhúc nhích dù sức có yếu hơn anh. Nhưng hiện tại, người say chính là Đình Huy, còn anh...đích thị là người còn tỉnh táo.
" Đừng nói nữa, cảm thụ đi..." Cố Nguyên ấn hai vai Đình Huy xuống, đặt ngón trỏ lên môi anh, sau đó nhẹ nhàng cúi người định hôn.
Hai làn môi vừa thu lại khoảng cách thật gần thì Cố Nguyên lại cảm thấy vô cùng chóng mặt, mở mắt ra liền thấy mình bị áp ở dưới.
Ánh mắt tức giận hằn rõ lên, đôi lông mày chau lại, khó hiểu, "....Làm gì thế?"
Đình Huy vì say nên đôi mắt trở nên mờ mịt, có chút quyến rũ kỳ lạ. Anh cười, cười thật nhạt.
" Chỉ khi nào người bên trên là người tôi yêu, tôi mới chấp nhận ở dưới. Còn cậu, nếu thích, tôi sẽ làm cho cậu thoả mãn."
Anh nói, giọng điệu lạnh nhạt hơn mọi ngày, giống như anh chẳng hề xem Cố Nguyên là người bạn lâu năm của mình nữa.
Trong phòng Mã Doanh, A Lý đang đứng ngay bên cạnh bà, trên tay là một hộp thuốc ngủ.
Ánh mắt anh nhìn bà luôn có một sự ôn nhu kỳ lạ, người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ nghĩ...anh là đang yêu bà.
" Chủ tịch ổn chứ? " A Lý cúi thấp người, nhẹ nhàng kéo mặt bà qua quan sát.
Thấy gương mặt kia có chút trắng xanh, mệt mỏi cũng hiện đủ, quầng mắt hơi thâm. Có lẽ là bị mất ngủ.
Anh nhìn Mã Doanh rồi khẽ nhíu mày, sau đó đưa tay đỡ lấy bà nằm lên giường, kéo chăn lại.
Mã Doanh lúc này cũng không còn hung dữ như vừa nãy, hai mắt cứ mơ màng như muốn đi ngủ ngay lập tức.
Mỗi khi có A Lý ở bên cạnh, tinh thần của bà mới được giảm đi một chút căng thẳng, tâm trạng vì thế mà tốt hơn. Ít nhất bà sẽ giữ được bình tĩnh chừng mực.
Sau khi cho Mã Doanh uống nửa viên thuốc ngủ, A Lý mới ngồi bên cạnh giường cho đến khi bà thiếp đi mới rời khỏi phòng.
Lúc này, Hàn Di trong phòng vừa nằm xuống, hai mắt lim dim dần thiếp vào giấc ngủ, hôm nay thật mệt.
Đầu óc cứ quay cuồng đến chóng mặt, cậu nhắm chặt mắt lại, tay níu chặt tấm chăn bông, tinh thần có chút căng thẳng.
Bên phía ngoài tựa như có tiếng gõ cửa, Hàn Di nhất thời mở mắt ra, lắng nghe thật kỹ. Đúng là có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Cậu ngồi dậy, hướng mắt ra phía cánh cửa, đôi lông mày nhướn lên đầy nghi hoặc. Sau đó liền leo xuống giường, bước ra đến đó một cách đề phòng.
"...Ai vậy..? " Hàn Di hỏi lí nhí.
Bên ngoài vừa vặn nghe được cậu hỏi, liền áp sát cửa nói vào, " Tôi, A Lý."
A Lý? Hàn Di vừa nghe đến tên anh liền vui mừng, gõ nhẹ lên cửa tựa như trả lời.
Lát sau, A Lý mở cửa ra, vừa vặn đi vào rồi đóng lại. Bên ngoài lúc này không còn ai, nếu có cũng chẳng dám hé môi một lời.
A Lý nhìn Hàn Di đứng trước mặt, đầu tóc có chút rối, mặt mũi lại tèm nhem như con mèo, chắc là vừa khóc.
Anh nhìn rồi nhận xét tổng thể một lượt, sau đó kéo cậu đến giường, ngồi xuống nói chuyện.
" Ổn chứ? " Anh hỏi.
Hàn Di nhìn anh, nhẹ gật đầu.
" Hmm...khi không lại trở về, cậu cũng khờ quá. " A Lý nói, đôi mày nhíu lại.
"...Tôi chỉ muốn nói với dì ấy một chút chuyện nhưng không ngờ..." Hàn Di vừa nói vừa nhăn mặt, ra vẻ bất mãn.
" Tôi nói, nếu cậu muốn Mã Doanh dừng lại, chỉ có một cách." A Lý nghiêng đầu nhìn cậu.
Hàn Di khá bình tĩnh tiếp lời, " Cách đó chính là chia tay Đình Huy."
Nói xong, hai người nhìn nhau, cười khổ.
Vài giây sau, Hàn Di tựa như không cười nữa, tầm mắt lại phóng ra phía cửa sổ, ánh sao tối nay có vẻ sáng hơn mọi khi nhưng cảm giác lại cô đơn đến thấu lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất