Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm

Chương 3: Em sao lại thành thục giống như biến thành người khác vậy

Trước Sau
Edit + beta: Vịt

Lư Ninh vừa nghe thấy nguyên nhân cái chết này thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Không thể nào.

Lúc trước cậu kỳ thực đối với nguyên nhân cái chết của mình từng có rất nhiều phỏng đoán, tỷ như không cẩn thận rơi vào trong bể tắm của "Ánh trăng" chìm nước mà chết, tỷ như trượt chân lăn xuống cầu thang ngã chết, tỷ như uống aspirin quá liều? Dù sao cậu là vịt trên cạn (*), cầu thang của "Ánh trăng" lại đặc biệt cao, chứng đau nửa đầu của cậu phát tác lên sẽ từng vốc lớn nhét thuốc vào miệng...... Mặc dù những lý do này đặt ở trên người cẩn thận như Lư Ninh nghe phi thường hoang đường, nhưng không có hoang đường hơn uống rượu lái xe.

Cậu vĩnh viễn sẽ không uống rượu lái xe.

((*) chỉ người không biết bơi)

Người nọ bị Lư Ninh trừng tới có chút kỳ quái, lui lui về phía sau: "Cậu sao lại nhìn tôi như vậy?"

Lư Ninh lấy lại tinh thần, cười đến có chút miễn cưỡng: "Không có gì, chỉ là...... Tôi nghe nói vị tiền bối này là người cẩn thận, chưa bao giờ say rượu lái xe, chuyện này có chút kỳ quặc."

"Ai, người trẻ tuổi bây giờ bất kể thoạt nhìn có bao chững chạc, trên thực tế đều là nông nổi, nhất thời lơ là cũng có thể mà."

Lư Ninh nghe không lọt người kia nói gì, cậu cảm thấy trong đầu hỗn loạn, nhất thời nghìn đầu vạn chữ, nhất thời lại cái gì cũng nghĩ không nổi: "Không phải...... Không khả năng, anh ấy sẽ không uống rượu lái xe......"

— Nếu như không phải uống rượu lái xe, cái chết của cậu vậy là vì cái gì?

— Không...... Trọng điểm là những người này tại sao muốn giấu diếm nguyên nhân cái chết của cậu?

Lư Ninh mặt không đổi từ từ nhìn bốn phía, quen mắt, không quá quen...... Trong mắt cậu liền xuất hiện từng hình ảnh cũ phai màu. Chân tướng bị che giấu vĩnh viễn chỉ có một loại, đó chính là "Phi bình thường", cái chết của cậu không bình thường, cho nên mấy người này mới sẽ muốn lấy cái cớ "Uống rượu lái xe".

Tại sao......

Không có ai sẽ bảo vệ một người chết như cậu, nếu như không phải vì bảo vệ người chết mà giấu diếm nguyên nhân cái chết phi bình thường, như vậy, là vì bảo vệ ai?

— Cái chết của cậu không phải ngoài ý muốn, là có ý định mưu sát.

Lư Ninh đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới đều an tĩnh lại, cậu nghĩ không ra mình đã từng cùng ai kết cừu hận lớn như vậy đủ để sẽ bị giết, huống chi cậu chết tới mạc danh kỳ diệu, chỉ cần là người bình thường đều không thể tiếp nhận!

Sau đó khách hàng kia còn nói mấy lời, bất quá Lư Ninh cả người đều mông lung, căn bản nghe không vào, cậu đứng ở nơi đó phát ngốc một lúc lâu, lúc lấy lại tinh thần phát hiện trong tay đã cầm danh thiếp của đối phương.

Trời dần dần tối xuống, người tới thăm viếng cũng ít đi, Lư Ninh nhìn mưa bụi đỉnh đầu cười khổ một tiếng, đi theo phía sau mọi người, tiến lên dâng một đóa hoa.

Giữa hoa tươi màu trắng đặt quả nhiên là hũ tro cốt, mà không phải quan tài.

Lư Ninh ở trên hũ tro cốt nhẹ nhàng sờ một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Lư Ninh cảm giác mình nên đi gặp Liên Hồng Nhất, có một số việc phải hảo hảo hỏi rõ ràng. Cậu hiện tại cái gì cũng không thể thay đổi, duy nhất muốn làm rõ ràng chính là nguyên nhân cái chết của mình!

Lư Ninh cưỡng bách mình phải bình tĩnh lại, cậu ở trong đầu làm một vài phỏng đoán, trên đời giết người chỉ hai nguyên nhân, báo thù hoặc là ích lợi, cậu làm cái nghề quan hệ xã hội này, tâng bốc khách hàng gọi cha còn không kịp, không thể nào cùng người khác kết thù. Các quan hệ xã hội khác trong Ánh trăng? Vậy cũng không biết, giữa đồng nghiệp khó tránh khỏi có xung đột, nhưng tới trình độ thù hận tới giết người vẫn không đến mức.

Vậy chính là về lợi ích, cậu cản đường ai, cũng có lẽ nhìn lén được bí mật gì, mới làm cho người khác cố sức giết bịt miệng. Lư Ninh nghĩ, trong đầu xẹt qua mấy khuôn mặt quen thuộc.

Sẽ là bọn họ sao?

Lư Ninh đứng ở cửa, mưa bụi tinh mịn mà rơi vào bên chân cậu, không khí ướt lạnh làm tâm tình cậu càng phát ra khó chịu — rốt cuộc là con nghé khốn khiếp nào đã giết cậu!

Cậu đang oán khí ngất trời, xa xa truyền đến một tiếng hô thanh thoát, giống như mũi tên tinh chuẩn mà ghim ở đỉnh đầu cậu, kéo hồn phách cậu trở về thể xác/

"Kinh Hồng!"



Lư Ninh ngẩn người, kịp phản ứng "Kinh Hồng" chính là gọi mình, vừa hoán tới thân thể này không bao lâu, Lư Ninh còn chưa quá thích ứng.

Rất nhanh có người từ đằng xa chạy tới, vừa nhìn thấy Lư Ninh liền toét miệng lộ ra nụ cười thật lớn: "Kinh Hồng, anh tới đón em, về nhà đi."

(Chỗ này ta tạm để xưng hô anh - em nhé. Thực ra ta vẫn chưa cóđọc truyện được mấy chương, nên chưa rõ quan hệ hai người =)))) Nhưng trực giác của một con hủ nói cho ta biết hai đứa nó có quan hệ với nhau =))) về sau nếu không phải ta sẽ sửa lại xưng hô)

Đối phương là thanh niên trên dưới 20 tuổi, cao hơn cậu một chút, jacket cao bồi mặc trên người ướt đẫm, trong tay lại cầm một cái ô đã thu lại. Trên tóc hắn nước nhỏ giọt, có ít nước mưa từ má chảy xuống, lại theo cổ trượt vào cổ áo.

Lư Ninh nhìn chăm chú mặt hắn ngẩn người, thật sự không nghĩ ra đây là ai, bất quá cậu ngay sau đó liền thoải mái — nghĩ không ra mới là bình thường, cậu cũng không phải bản thân Ninh Kinh Hồng, không có trí nhớ của Ninh Kinh Hồng.

Thời gian Lư Ninh xuất thần hơi dài, chàng trai trước mặt đột nhiên vươn tay hung hăng xa tóc cậu một cái: "Sao lại cái biểu tình này, mới mấy ngày không gặp, giống như không nhận ra anh vậy."

Lư Ninh không thích người khác tùy tiện đụng vào đầu cậu, nhưng không rõ ràng cùng người trước mặt này quan hệ như thế nào, chỉ có thể cố nhịn — cậu rốt cục cũng cảm nhận được chỗ tai hại của chiều cao không đủ, trước kia đều là cậu mắt nhìn xuống người khác, hiện tại bị tên nhóc chưa mọc lông xoa đầu xoa tới vô lực phản kháng.

Cậu bất động thanh sắc mà né tránh tay đối phương: "Ngây người...... Anh sao tới rồi."

"Trời mưa rồi, em lại không mang ô, anh liền tới đón em a."

"Ò......"

Nghe quan hệ không tầm thường.

Lư Ninh suy nghĩ một lát, ngay sau đó cảm thấy rất may mắn, ít nhất có người có thể nói với cậu nhà Ninh Kinh Hồng rốt cuộc ở đâu, cậu lộ ra nụ cười: "Vậy anh ở đây chờ em chút, em đi báo cáo với bà chủ một tiếng, hôm nay sẽ không làm ca tối nữa."

Người nọ nghi ngờ "Hử" một tiếng: "Em trước kia buổi tối cũng không đi làm, còn phải xin phép?"

Lư Ninh đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó cười nói: "Tình huống thay đổi...... Sau hôm nay có lẽ sẽ phải trực."

— Không làm ca tối? Đây không phải là đùa giỡn hay sao? Làm quan hệ xã hội còn có không làm ca tối? Lời này Lư Ninh nghe quả thực chính là...... Quả thực chính là không làm tròn trách nhiệm! Ninh Kinh Hồng rốt cuộc là ai, không phải thân thích của Liên Hồng Nhất chứ.

"Tình huống? Tình huống gì?"

Lư Ninh một bên đi ra ngoài một bên ôn nhu giải thích: "Tiền bối không phải qua đời sao, trong quán bận rộn."

Liên Hồng Nhất chú ý đẩy cậu lên vị trí kim bài, sau này quả thật sẽ bận rộn lên, Lư Ninh đối với việc này nhạc kiến kì thành (*) — muốn tra nguyên nhân cái chết của mình, luôn phải có cơ hội lại tiếp xúc với khách hàng trước kia mới được.

((*) Nhạc kiến kỳ thành: Vui mừng khi nhìn thấy việc gìđó thành công)

Nhưng cậu không có ý định nói chuyện này với bất kỳ ai, Lư Ninh có một tật xấu, cậu từ trước đến giờ tâm phòng bị rất nặng, không dễ dàng mở miệng với người lạ, mở miệng cũng là nói dối.

Người nọ đuổi kịp, sóng vai với Lư Ninh: "Vậy cũng tốt, em vào nghề không bao lâu, người mới chịu khó một chút dù sao cũng không sai, bất quá phải chú ý nghỉ ngơi, cũng đừng quá mệt mỏi."

Lư Ninh đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn: "Em biết rồi. Anh trước tiên đi tìm hành lang ngồi chút đi, bên kia không mưa, còn ấm chút. Sau khi nói chuyện với bà chủ em liền tới tìm anh."

Trên mặt người kia lộ ra nghi ngờ trong nháy mắt, nhưng rất nhanh lại che giấu qua, hắn cười nói: "Kinh Hồng, em làm sao......"

"Hử?"

"Thành thục giống như biến thành người khác vậy."

"Người đều sẽ lớn lên."

Cậu trên miệng nói như vậy, trong lòng lại nghĩ, cậu đều mượn xác hoàn hồn, cũng không phải là biến thành người khác. Nhưng loại chuyện này không thể nói, nói ra cũng không ai tin.

Chàng trai kia cũng không quá vướng mắc ở phương diện này, cười ha ha nói: "Nói cũng phải...... Thành thục chút cũng tốt, qua sinh nhật em đều 19 rồi.

Vừa thành niên? Thật đúng là......



Lúc ở phòng rửa tay soi gương Lư Ninh đã cảm thấy Ninh Kinh Hồng mặt rất non, không nghĩ tới cậu ta lại thật sự vừa mới thành niên, 19 tuổi không phải nên đi học đại học sao?

Lư Ninh cảm thấy là lạ, cậu có thể đã hiểu lầm con người Ninh Kinh Hồng?

Sau khi tạm biệt với chàng trai kia Lư Ninh liền tới phòng làm việc tìm Liên Hồng Nhất, cửa gõ hồ lâu không ai đáp lại, Lư Ninh đưa tay đẩy, cửa tự mở ra. Đối diện với mùi khói thuốc phụ nữ phả tới nồng nặc, Liên hồng Nhất đang ngồi bên cửa sổ ngẩn người, ánh đèn chiều tới gò má cô mơ hồ, trên mặt phảng phất mang theo u sầu.

"Chị Liên."

Liên Hồng Nhất nghe được thanh âm Lư Ninh lấy lại tinh thần, có chút không vui: "Đi vào sao không gõ cửa."

Lư Ninh bất đắc dĩ cười cười: "Em gõ lâu lắm rồi không ai đáp lại, không yên tâm chị mới tiến vào." Cậu đã làm quan hệ xã hội lâu, nói chuyện với ai cũng mang theo mấy phần quan tâm giả dối ái muội.

Liên Hồng Nhất đoán chừng nhận ra được thất thố của mình, theo bảo năng vuốt một cái tóc xoăn trên vai: "Ngồi đi."

"Ăn cơm tối rồi sao?"

Lư Ninh lắc lắc đầu: "Báo cáo xong mới về nhà ăn cơm."

Liên Hồng Nhất lộ ra biểu tình kinh ngạc: "Phải không, tình huống như thế nào?"

Lư Ninh đưa tới danh thiếp của vị khách kia, biểu tình có chút không được tự nhiên: "Không tốt lắm, em tới muộn, phần lớn khách đều đã tan cuộc, chỉ lấy được phương thức liên lạc của vị khách này."

Lư Ninh sau khi nói xong thậm chí có chút ít đỏ mặt — Liên Hồng Nhất vì để cho cậu thuận lợi giao tiếp đặc biệt cử hành tang lễ một lần, mà cậu chỉ khép lại ở một khách hàng, loại công trạng này đối với Lư Ninh mà nói là thảm bại cấp bậc sỉ nhục.

— Cậu trước kia một mình ở trong núi trống trải cũng có thể săn được báo nhỏ, Liên Hồng Nhất hiện tại ném cậu vào trong đống thỏ, cậu ngược lại bẫy không được con mồi.

Liên Hồng Nhất thật lâu không nói chuyện, giữa ngón tay đùa nghịch tấm danh thiếp kia, nhìn chằm chằm Lư Ninh. Lư Ninh bị cô ta nhìn tới cả người mất tự nhiên, cậu lo lắng có phải chủ động nói xin lỗi hay không.

Cậu thả mềm thanh âm, một đôi môi hoa đào mọng nước mắt nhìn cô, đưa tay phải ra nhẹ nhàng khoát lên mu bàn tay Liên Hồng Nhất: "Chị...... Ngài trước tiên đừng nóng giận, em biết em hôm nay biểu hiện tới không được tốt, bất quá em tuyệt đối sẽ không để cho tâm tư ngài uổng phí. Ngài dứt khoát trực tiếp đưa phương thức liên lạc của khác cho em đi, em chủ động đi tìm bọn họ."

"Đừng cùng tôi làm cái bộ này, có giỏi thì sử dụng trên người khách hàng."

Lư Ninh không động, chỉ giữ vững tư thế kia nhìn chằm chằm cô ta.

Liên Hồng Nhất đột nhiên cười một cái, ở trên mu bàn tay Lư Ninh vỗ vô: "Kinh Hồng tốt của chị, chị biết, cậu đã làm được rất tốt. Biết vươn lên là được rồi."

Cô ta nói xong cũng thu tay lại, tiếp tục châm thuốc: "Cậu không cần tự ti, cậu là người mới, tính cách lại hướng nội như vậy, hảo hảo học hỏi kinh nghiệm vẫn là có thể cứu."

Lư Ninh trong lòng kinh ngạc, trên mặt cũng bất động thanh sắc gật gật đầu: "Cảm ơn chị, em sẽ cố gắng."

— Kỳ quái.

Lư Ninh vốn là cảm thấy người có thể được Liên Hồng Nhất chọn trúng, không nói song thương cao tới giống như nhân tinh, cũng hẳn nổi bật mới đúng, nhưng từ phản ứng lức trước của nam nhân tới đón Ninh Kinh Hồng kia mà nhìn, chuyện hiển nhiên không đơn giản như vậy.

Ninh Kinh Hồng...... Là một đồ vô dụng.

Nghiệp vụ làm thành như vậy có có thể được khen ngợi, chỉ có có thể nói rõ hắn bình thường càng kém. Không làm ca tối, không biết giao tế, không thành thục, công trạng cũng kém, người như vậy đặt ở trong team quan hệ xã hội không phải đồ vô dụng thì là cái gì.

Bởi vì lớn lên đẹp mắt?

Quan hệ xã hội không phải là Money boy, lại không dựa vào mặt ăn cơm.

Lư Ninh không biết Ninh Kinh Hồng, nhưng hiểu rõ Liên Hồng Nhất. Nữ nhân này cũng không phải nhà từ thiện, mà là một thương nhân không có lợi không chào đón, sao có thể tốn sức đỡ một đống bùn nhão trên tường?

Lư Ninh híp mắt một chút — chuyện cậu bị giết, sẽ không cũng có liên quan với Liên Hồng Nhất chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau