Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm
Chương 69: Em hành hạ anh nữa...... Anh cưỡng x em
Edit + Beta: Vịt
Thích Thiên Bách luôn cảm thấy tình trạng tinh thần của Lư Ninh mấy hôm nay không phải quá tốt, thường xuyên còn sẽ nhức đầu, tình trạng thân thể cậu cũng giảm xuống, nhưng thằng nhóc này luôn nói chịu đựng qua vài ngày, lập tức mở phiên tòa rồi không muốn tự nhiên đâm ngang, không chịu đi khám bác sĩ...... Thích Thiên Bách sốt ruột thượng hỏa theo, ngoài miệng một vòng mụn nước
— Anh luôn cảm thấy, Lư Ninh có chút khác thường......
Có một ngày lúc xuống lầu, Lư Ninh suýt chút nữa ngã xuống, Thích Thiên Bách theo bản năng đỡ cậu một cái, tay liền lập tức bị tránh né.
"Cám ơn."
Lư Ninh mỉm cười gật đầu với anh, thần sắc lạnh như băng.
— Quan hệ giữa bọn họ...... Càng ngày càng kém.
Nguyên nhân không rõ.
Lư Ninh không có tâm tình quản mấy cái này, gần đây triệu chứng đau đầu của của cậu trở nên rất nghiêm trọng, mỗi tối uống aspirin mới có thể ngủ. Nhưng đôi khi cho dù ngủ đi cũng không thể an ổn mà ngủ thẳng tới hôm sau, cậu luôn mơ mấy giấc mơ kỳ quái, đôi khi là chuyện trước đây của cậu, đôi khi, là chuyện phát sinh hiện tại......
Có một ngày, rạng sáng 4h, Lư Ninh nghe được dưới lầu có tiếng xột xoạt, âm thanh kia rất nhỏ rất nhẹ, không cẩn thận nghe thậm chí không chú ý được, nhưng mấy ngày nay giấc ngủ của cậu rất nông, rất dễ bị đánh thức.
Lư Ninh lặng lẽ xuống giường, vừa lúc nhìn thấy cửa sân dưới lầu được mở ra, mở cửa sân chính là Thích Thiên Bách, trên người anh mặc đồ ngủ, bên ngoài mặc một cái áo gió, khắp nơi đánh giá một phen sau đó mới đi tới một phía.
Sớm như vậy, mặt trời còn chưa lên cao, anh làm sao sớm như vậy đã ra ngoài......
Trong lòng Lư Ninh có nghi ngờ, đứng bên cửa sổ cẩn thận nhìn ra ngoài, sau đó lại thấy Thích Thiên Bách vậy mà dừng lại dưới cửa sổ của cậu, nơi đó đã sớm đứng một người.
Là Hạ Quân Hoắc.
Lư Ninh dùng sức túm lấy rèm cửa sổ rủ bên người, trơ mắt nhìn hai người dính cùng nhau, tay Lư Ninh có chút run rẩy, cậu mở to mắt, muốn vững vàng nhớ lấy tất cả hình ảnh này.
— Có người nói ngoại tình giống với đánh bạc và ăn cắp, sẽ trở thành nghiện, có lần đầu tiên, liền nhất định sẽ có người thứ 2.
Lư Ninh vịn bệ cửa sổ chầm chậm ngồi xuống, dưới người cậu ngồi thảm rất dày, đáng ra không nên cảm thấy lạnh, nhưng nội tâm băng lãnh của cậu giống như dưới tay chạm phải mặt tường lạnh lẽo vậy, bị gió lạnh và tuyết lạnh bên ngoài lạnh tới thấu triệt, một chút nhiệt độ cũng không dư.
Lư Ninh ở trước cửa sổ ngồi rất lâu, Hạ Quân Hoắc đột nhiên nhìn về phía cậu, tầm mắt hắn xuyên qua khe hở hai mảnh rèm cửa sổ, chuẩn xác mà nhìn về phía Lư Ninh, sau đó khẽ cười một cái.
Lư Ninh dùng sức kéo rèm cửa sổ hai bên, ôm trong tay.
— Vẫn chưa tới thời gian, cậu hiện tại muốn làm, chuyện quan trọng nhất là báo thù kiếp trước, kiếp này...... Cậu cũng sẽ từng chút từng chút tìm trở lại.
"Cộc cộc cộc."
Tiếng gõ cửa kéo lực chú ý của Lư Ninh lại, cậu mới đột nhiên phát hiện, thời gian đã qua 4h, trời đã sáng.
"Ăn cơm thôi bảo bối, em vẫn đang ngủ sao?"
Lư Ninh nghe thấy tiếng Thích Thiên Bách, dùng sức kéo rèm cửa ra, bên ngoài quả nhiên không có bất kỳ bóng người nào, bão tuyết chưa từng gián đoạn thậm chí đều đã phủ lên dấu chân của bọn họ — chứng cớ hủy diệt tới triệt để.
Lư Ninh từ từ dịch tới bên giường mặc quần áo, Thích Thiên Bách không đợi được đáp lại, lại ở ngoài cửa gõ: "Dư Ôn? Dư Ôn, rời giường, đi ra ăn cơm!"
— Mấy hôm nay bọn họ cũng chỉ lúc ăn cơm có thể hòa hợp ngồi cùng một cái bàn, cho nên một ngày ba bữa, Thích Thiên Bách nhất định phải đúng giờ gọi cậu tới ăn cơm, trên bàn ăn còn có thể vui vẻ nói vài câu.
Thích Thiên Bách biết Lư Ninh đang tức giận, nhưng anh thủy chung cũng không hiểu cậu rốt cuộc tại sao tức giận, cậu dường như đối với mình...... Có loại bài xích kỳ quái.
Lư Ninh nghe ra được, âm thanh anh có chút lơ mơ, hình như vừa tỉnh ngủ.
Lư Ninh đi tới kéo cửa ra, Thích Thiên Bách ngoài cửa đang ngáp, sau khi nhìn thấy cậu lộ ra một nụ cười khoa trương: "Sớm a, ngủ thế nào? Xem bộ dạng em như vậy giống như đã sớm tỉnh."
Lư Ninh không nói chuyện, chỉ dùng một đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm anh, nhìn anh tới không hiểu ra sao.
"Sao thế......"
Lư Ninh dời tầm mắt, lách qua người anh đi ra: "Không có gì."
Thích Thiên Bách vội vàng đuổi theo: "Cái kia...... Anh vừa nướng bánh mì xong, cùng nhau ăn sáng đi."
— Vô sự hiến ân cần (*)!
((*) vô sự hiến ân cần: không có chuyện gì cũng xum xoe nịnh nọt)
Lư Ninh nắm nắm đấm, trong ánh mắt cậu bị căn phẫn nồng đậm và căm hận lấp đầy, cũng không lộ ra ý cười nữa. Cậu dần dần không nhớ được yêu thích mà mình đối với Thích Thiên Bách, chỉ có căm hận.
Kỳ thực trước đây, Lư Ninh cho rằng mình sẽ không có loại cảm xúc sâu sắc này, cậu trước kia đã sử dụng tất cả bản lĩnh, bảo bệ giữa bọn họ...... Thứ tình cảm vui vẻ lại ấm áp. Nhưng lòng người là dễ dàng thay đổi cỡ nào, nó có thể không có chút dấu hiệu mà biến thành một dáng vẻ khác, làm cho cậu ứng phó không kịp.
"Ê, em vẫn chưa rửa mặt nhỉ, sao đã ăn như vậy?"
Âm thanh của Thích Thiên Bách gọi Lư Ninh hoàn hồn, cậu ngẩng đầu, người ngồi đối diện một tay cầm dao ăn, một tay cầm dĩa, anh có chút thích thú bừng bừng, bởi vì hôm nay là lần đầu tiên Thích Thiên Bách tự hoàn thành một bữa ăn sáng, lúc anh cũng cùng Lư Ninh vào bếp, bất quá nhiều lắm là làm trợ thủ.
Lư Ninh không để ý đến anh, cầm bánh mì cắn một miếng, tầm mắt cũng không rơi vào trên mặt Thích Thiên Bách, làm cho người sau muốn hỏi cũng không hỏi được.
Thích Thiên Bách rốt cục phát hiện cậu không đúng, anh phát hiện người ngồi đối diện đang run rẩy rất nhỏ, cũng không phải loại run rẩy sợ hãi, mà là...... lạnh.
"Dư Ôn?"
Thích Thiên Bách nhìn cậu nhét miếng bánh mì vào miệng, lại cầm sữa tươi đặt bên cạnh lên uống một hớp, sữa tươi rõ ràng là ấm, cậu lại run rẩy tới càng lợi hại.
"Dư Ôn! Em rốt cuộc sao thế!"
Thích Thiên Bách gọi mấy tiếng không thấy cậu phản ứng, vòng qua bàn ăn cầm lấy vai cậu lắc, đối phương giống như ở trong mơ tỉnh lại, nhìn chăm chú mặt Thích Thiên Bách, người sau càng thêm cảm thấy ánh mắt cậu có gì không đúng, lắp bắp thuyết: "Có phải không ngon hay không? Không ngon em liền ói ra a, em sao thế?"
Lư Ninh thật lâu mới từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, Thích Thiên Bách ghé tới muốn nghe cẩn thận: "Thích thiếu gia......"
"Cái gì?"
"Đừng đụng vào em."
Lư Ninh có chút ghé bỏ mấy giấc mơ gần đây, ở trong mơ cậu không phải dáng vẻ này, cậu và Thích Thiên Bách vẫn là quan hệ thân mật, cậu gối lên ngực Thích Thiên Bách, nhỏ giọng nói, anh có thể ôm chặt chút không? Sau đó Thích Thiên Bách ôm cậu chặt chút, sờ sờ đầu cậu......
"Đừng đụng vào em!!!"
Lư Ninh dùng sức đẩy tay anh ra, "Yêu quái" trong tiềm thức mà cậu thường xuyên lo lắng lắng kia — lúc nào anh cần ủy khúc cầu toàn đối với một người như vậy, tiện như vậy!
Thích Thiên Bách bị rống tới không hiểu ra sao, anh chỉ nhìn thấy Lư Ninh giống như trốn ôn thần mà trốn anh, đối phương nhanh chóng chạy lên lầu 2, Thích Thiên Bách sửng sốt một chút, sau đó nổi giận đùng đùng: "Ê!!"
Kết quả càng gọi cậu chạy càng nhanh, Thích Thiên Bách lập tức chạy vội theo sau, anh có chút không chịu được nữa, con mẹ nó tình huống gì?! Chẳng hiểu sao sất!
Anh gõ cửa tới vang rầm rầm mãi, vừa gõ vừa la: "Mở cửa! Dư Ôn! Em mở cửa nói chuyện rõ ràng cho anh! Ông đây rốt cuộc đắc tội em chỗ nào!"
Gõ hồi lâu, người bên trong một lời cũng không nói, cửa cũng không nhúc nhích, Thích Thiên Bách mệt mỏi chống nạnh thở vù vù — Năm đó lúc xây nhà tại sao lại làm cửa chắc vậy chứ! Tốn sức!
"Em không mở cửa đúng không? Em đừng quên đây là ở nhà anh! Bắt ép anh tìm chìa khóa đúng không?!"
Thích Thiên Bách ở trên cửa hung hăng đạp hai cái, ở cửa vòng 2-3 vòng, cửa trước mặt mới "Kẹt" một tiếng bị đẩy ra.
"Thích thiếu gia."
Lư Ninh từ trong khe cửa lộ ra một khuôn mặt cười, sau đó mở cửa ra: "Anh tức giận cái gì chứ? Tới, đi vào, đây là nhà anh, anh muốn vào phòng nào thì vào phòng đó."
"......"
Thích Thiên Bách lại bị cậu nói tới nhất thời không hiểu ra sao, thật đi vào, này, này giống như anh đang bắt nạt người!
"Anh không đi vào! Em cũng không được đóng cửa!"
Thích Thiên Bách vươn ra một tay chống cửa, giống như lưu manh: "Nhưng em nói rõ ràng cho anh, mấy hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Em không nói rõ ràng em cũng đừng muốn thanh tĩnh!"
Lư Ninh cùng anh nhìn nhau hồi lâu, tâm nói chưa từng thấy loại người nào không biết xấu hổ như vậy, mình ngoại tình cũng lòng cũng không có chút tự mình hiểu rõ hay sao còn cần để cậu nói? Nếu quả thực muốn vạch mặt ngày nào đó cậu đương nhiên sẽ nói, nhưng chưa từng có loại chuyện này, phản bội cậu còn muốn toàn thân rút lui......
Vẫn chưa tới lúc đâu, muốn cá chết lưới rách với tên vô sỉ này cũng chưa đến lúc.
Lư Ninh đột nhiên phát hiện, so với yêu, hận thích hợp với cậu hơn, yêu sẽ bị lãng phí, hận nhưng có thể khắc sâu vô cùng, cậu có thể luôn hận Thích Thiên Bách, một mực tới lúc anh ý thức được chuyện anh vụng trộm ở trước mặt mình chưa bao giờ là bí mật.
"Anh nấu cơm, khó ăn."
Thích Thiên Bách ngẩn người: "Cái gì?"
Lư Ninh lại lộ ra loại nụ cười quen mắt lại thiếu đòn — Cười tới rất giả! Giả tới làm cho người ta muốn đánh chết cậu!
"Bởi vì anh nấu cơm khó ăn, còn cả ngày ép em ăn, em ghét anh!"
"......"
Lời nói dối của Lư Ninh ở trước mặt Thích Thiên Bách cũng luôn đều là thấu rõ, ngoại trừ câu sau cùng, trong miệng người này đâu có nửa chữ là thật?!
"À, phải không."
Thích Thiên Bách gật gật đầu, từng bước tiến tới gần Lư Ninh: "Em không cảm thấy, chúng ta đã lâu không thân mật sao?"
Lư Ninh bị ép lui về sau một bước, khẩn trương mà nhìn chằm chằm Thích Thiên Bách: "...... Em không hứng thú."
"À, không hứng thú, vậy hôn một cái cũng có thể chứ."
— Từ ngày đó cậu về tới giờ, đừng nói đến hôn, bọn họ ngay cả tay nhỏ cũng không nắm lấy một cái!
Anh túm cổ áo Lư Ninh dùng sức kéo tới trước ngực mình, dựa rất gần cậu: "Anh không cưỡng ép em, em chủ động hôn anh một cái, hôn xong liền thôi, đụng một cái cũng tính."
— Cậu không thích cùng anh có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào, không đúng, phải nói chán ghét.
Thích Thiên Bách đoán chừng vốn là lưu manh, lúc Lư Ninh thuận theo anh, anh biết khắc chế bản thân, mấy ngày nay bị hành hạ quá, anh đã sớm không nhịn được, anh muốn cùng Lư Ninh trở lại quan hệ trước kia...... Hoặc là nói, anh thậm chí không nghĩ thông bọn họ vì sao lại biến thành dáng vẻ hiện tại!
Không có chút dấu hiệu nào!
Lư Ninh một mực lùi lại, bị ép tới góc tường, cậu hất mặt qua một bên, từng lỗ chân lông đều đang cự tuyệt.
Thích Thiên Bách túm cổ áo cậu, vừa khổ sở vừa tức giận, anh đợi một lát, nhịn không được kéo cậu tới trước người mình: "Hôn a!"
Lư Ninh do dự hồi lâu, mới mím chặt môi dựa tới, dán lên môi Thích Thiên Bách nhẹ nhàng chạm anh một cái — Cậu cho rằng mình sẽ buồn nôn, nhưng không có, cảm giác gì cũng không có, trong lòng chán ghét người này, nhưng lại nhịn không được muốn dựa gần anh, thân thể cũng khát vọng......
"Ưm!"
Thích Thiên Bách đạt được cơ hội đương nhiên sẽ không buông tha, Lư Ninh không chịu hé miệng, anh liền dùng tay bóp cậu ép cậu tiếp nhận mình, đầu lưỡi ở trong miệng Lư Ninh tiến quân thần tốc, Thích Thiên Bách ôm chặt cậu, hận không thể khảm cả người mình vào trong thân thể mình.
Lư Ninh không biết nên đẩy anh ra hay không, lúc nhận rõ mình thật sự khát vọng Thích Thiên Bách như vậy, cậu ngược lại càng thêm cảm thấy bi ai, lý trí nhắc nhở chính mình, anh phản bội mình, thậm chí đến bây giờ vẫn có liên hệ với người kia...... Trên cảm tính, nhưng vẫn yêu anh.
Đến cuối cùng Lư Ninh đã không biết càng chán ghét Thích Thiên Bách, hay là càng chán ghét bản thân vẫn như cũ yêu Thích Thiên Bách. Trạng thái khiết phích phạm vi tình cảm, có lẽ phản ứng không thành thục của một người, nhưng Lư Ninh chính là đến bây giờ vẫn không quen như vậy, cậu bất luận thế nào cũng không có cách nào tiếp nhận một người yêu bất trung với mình.
Lư Ninh dùng sức đẩy anh ra, vành mắt đỏ, cậu không biết nên nói gì, đành phải mím môi nặn ra một câu: "...... Anh không phải nói chạm một cái sao."
Thích Thiên Bách không để ý nhiều như vậy, một cái đè ót Lư Ninh một lần nữa hôn cậu: "Anh gạt em đấy!"
Anh một chút cũng không thân sĩ, cũng không hiểu cái gì gọi là rút lui, dán tới chặt chẽ liền rất dễ dàng phát hiện biết hóa trên thân thể lẫn nhau, Thích Thiên Bách ôm chặt eo Lư Ninh, đầu gối không khách khí đè cậu, anh dán lên trán Lư Ninh, âm khí ngả ngớn làm người ta khó chịu: "Không có hứng thú?"
Lư Ninh không muốn nhìn anh.
Thích Thiên Bách chôn mặt tới bên cổ Lư Ninh, thật sâu hít một hơi, sau đó từ từ phun ra: "Em đây gọi là không hứng thú? Anh con mẹ nói cho rằng em liệt dương rồi."
Bị người yêu phản bội phát hiện cậu đối với anh vẫn có tình cảm cũng đủ để khiến cho Lư Ninh cảm thấy chật vật, cậu trốn tránh nụ hôn của Thích Thiên Bách, run rẩy càng thêm lợi hại: "Dừng lại......"
"Tại sao? Cho anh lý do."
Lư Ninh chỉ có lý do không thể nói, chẳng lẽ nói với Thích Thiên Bách chuyện mình nhìn thấy anh và Hạ Quân Hoắc sao? Tôn nghiêm của cậu đã bị đè cong rồi, chẳng lẽ còn muốn mình đích thân bẻ gãy nó sao.
Lư Ninh hít sâu mấy lần, để cho âm thanh nghe tới không giống như cầu khẩn: "...... Anh đã nói không ép em."
Thích Thiên Bách sửng sốt một chút, dùng sức ôm chặt cậu, anh chặt chẽ dán mặt vào mặt Lư Ninh, hồi lâu rốt cục buông ra: "Được, anh không ép em, em hiện tại không nói, sớm muộn gì cũng phải nói."
Lư Ninh từ trong ngực Thích Thiên Bách tránh thoát ra ngoài, người sau nhìn dáng vẻ khẩn cấp này của cậu, lại lần nữa sinh lòng khó chịu, anh không cam lòng túm lấy mặt cậu, để cho cậu nhìn thẳng mình: "Anh tạm thời bỏ qua cho em, biết không, anh sẽ hành hạ, anh...... Anh cưỡng gian em!"
"......"
Thích Thiên Bách bị Lư Ninh trừng tới cả người không được tự nhiên, từ từ buông tay ra: "...... Anh nói giỡn đấy."
"Để em ở một mình một lát."
Thích Thiên Bách như đinh đóng cột nói: "Không được!"
"......"
Anh chẳng những không để cho Lư Ninh ở một mình, còn khiêng cậu về phòng mình, ném cậu trên giường nước: "Bắt đầu từ hôm nay, em ở đây ngủ! Không được chia phòng, buổi tối cũng phải ngủ với anh."
Lư Ninh ngọ ngoạy muốn ngồi dậy, Thích Thiên Bách trực tiếp đóng cửa lại, mình cũng leo lên, ôm Lư Ninh trực tiếp nằm xuống, tùy ý cậu giãy thế nào cũng không buông tay.
Lư Ninh không thể nhịn được nữa đạp anh hai cái: "Anh điên rồi sao!"
"Anh buồn ngủ."
Thích Thiên Bách ôm chặt Lư Ninh, mặt chôn ở vị trí ngực cậu, nhắm mắt lại: "Em cũng mệt rồi đi...... Đừng ồn ào nữa, một lát thôi...... Dẫn em đi ra ngoài ăn ngon."
Thích Thiên Bách từ từ không có tiếng vang, hô hấp trở nên dài. Lư Ninh cúi đầu, nhìn thấy một khuôn mặt cực độ mệt mỏi — Anh đây là...... Lại mất ngủ sao.
Lư Ninh nhìn chằm chằm Thích Thiên Bách hồi lâu, do dự mà để tay ở đỉnh đầu anh, cam chịu mà khổ sở — Xem đi, cậu vốn là như vậy, cho dù anh bất trung, ngoại tình, chân đạp hai thuyền, nhưng vẫn là như vậy...... Làm cho người ta không buông anh được.
_________
Huhuu ẻm bị thôi miên hoang tưởng nặng quá rồi TvT
Thích Thiên Bách luôn cảm thấy tình trạng tinh thần của Lư Ninh mấy hôm nay không phải quá tốt, thường xuyên còn sẽ nhức đầu, tình trạng thân thể cậu cũng giảm xuống, nhưng thằng nhóc này luôn nói chịu đựng qua vài ngày, lập tức mở phiên tòa rồi không muốn tự nhiên đâm ngang, không chịu đi khám bác sĩ...... Thích Thiên Bách sốt ruột thượng hỏa theo, ngoài miệng một vòng mụn nước
— Anh luôn cảm thấy, Lư Ninh có chút khác thường......
Có một ngày lúc xuống lầu, Lư Ninh suýt chút nữa ngã xuống, Thích Thiên Bách theo bản năng đỡ cậu một cái, tay liền lập tức bị tránh né.
"Cám ơn."
Lư Ninh mỉm cười gật đầu với anh, thần sắc lạnh như băng.
— Quan hệ giữa bọn họ...... Càng ngày càng kém.
Nguyên nhân không rõ.
Lư Ninh không có tâm tình quản mấy cái này, gần đây triệu chứng đau đầu của của cậu trở nên rất nghiêm trọng, mỗi tối uống aspirin mới có thể ngủ. Nhưng đôi khi cho dù ngủ đi cũng không thể an ổn mà ngủ thẳng tới hôm sau, cậu luôn mơ mấy giấc mơ kỳ quái, đôi khi là chuyện trước đây của cậu, đôi khi, là chuyện phát sinh hiện tại......
Có một ngày, rạng sáng 4h, Lư Ninh nghe được dưới lầu có tiếng xột xoạt, âm thanh kia rất nhỏ rất nhẹ, không cẩn thận nghe thậm chí không chú ý được, nhưng mấy ngày nay giấc ngủ của cậu rất nông, rất dễ bị đánh thức.
Lư Ninh lặng lẽ xuống giường, vừa lúc nhìn thấy cửa sân dưới lầu được mở ra, mở cửa sân chính là Thích Thiên Bách, trên người anh mặc đồ ngủ, bên ngoài mặc một cái áo gió, khắp nơi đánh giá một phen sau đó mới đi tới một phía.
Sớm như vậy, mặt trời còn chưa lên cao, anh làm sao sớm như vậy đã ra ngoài......
Trong lòng Lư Ninh có nghi ngờ, đứng bên cửa sổ cẩn thận nhìn ra ngoài, sau đó lại thấy Thích Thiên Bách vậy mà dừng lại dưới cửa sổ của cậu, nơi đó đã sớm đứng một người.
Là Hạ Quân Hoắc.
Lư Ninh dùng sức túm lấy rèm cửa sổ rủ bên người, trơ mắt nhìn hai người dính cùng nhau, tay Lư Ninh có chút run rẩy, cậu mở to mắt, muốn vững vàng nhớ lấy tất cả hình ảnh này.
— Có người nói ngoại tình giống với đánh bạc và ăn cắp, sẽ trở thành nghiện, có lần đầu tiên, liền nhất định sẽ có người thứ 2.
Lư Ninh vịn bệ cửa sổ chầm chậm ngồi xuống, dưới người cậu ngồi thảm rất dày, đáng ra không nên cảm thấy lạnh, nhưng nội tâm băng lãnh của cậu giống như dưới tay chạm phải mặt tường lạnh lẽo vậy, bị gió lạnh và tuyết lạnh bên ngoài lạnh tới thấu triệt, một chút nhiệt độ cũng không dư.
Lư Ninh ở trước cửa sổ ngồi rất lâu, Hạ Quân Hoắc đột nhiên nhìn về phía cậu, tầm mắt hắn xuyên qua khe hở hai mảnh rèm cửa sổ, chuẩn xác mà nhìn về phía Lư Ninh, sau đó khẽ cười một cái.
Lư Ninh dùng sức kéo rèm cửa sổ hai bên, ôm trong tay.
— Vẫn chưa tới thời gian, cậu hiện tại muốn làm, chuyện quan trọng nhất là báo thù kiếp trước, kiếp này...... Cậu cũng sẽ từng chút từng chút tìm trở lại.
"Cộc cộc cộc."
Tiếng gõ cửa kéo lực chú ý của Lư Ninh lại, cậu mới đột nhiên phát hiện, thời gian đã qua 4h, trời đã sáng.
"Ăn cơm thôi bảo bối, em vẫn đang ngủ sao?"
Lư Ninh nghe thấy tiếng Thích Thiên Bách, dùng sức kéo rèm cửa ra, bên ngoài quả nhiên không có bất kỳ bóng người nào, bão tuyết chưa từng gián đoạn thậm chí đều đã phủ lên dấu chân của bọn họ — chứng cớ hủy diệt tới triệt để.
Lư Ninh từ từ dịch tới bên giường mặc quần áo, Thích Thiên Bách không đợi được đáp lại, lại ở ngoài cửa gõ: "Dư Ôn? Dư Ôn, rời giường, đi ra ăn cơm!"
— Mấy hôm nay bọn họ cũng chỉ lúc ăn cơm có thể hòa hợp ngồi cùng một cái bàn, cho nên một ngày ba bữa, Thích Thiên Bách nhất định phải đúng giờ gọi cậu tới ăn cơm, trên bàn ăn còn có thể vui vẻ nói vài câu.
Thích Thiên Bách biết Lư Ninh đang tức giận, nhưng anh thủy chung cũng không hiểu cậu rốt cuộc tại sao tức giận, cậu dường như đối với mình...... Có loại bài xích kỳ quái.
Lư Ninh nghe ra được, âm thanh anh có chút lơ mơ, hình như vừa tỉnh ngủ.
Lư Ninh đi tới kéo cửa ra, Thích Thiên Bách ngoài cửa đang ngáp, sau khi nhìn thấy cậu lộ ra một nụ cười khoa trương: "Sớm a, ngủ thế nào? Xem bộ dạng em như vậy giống như đã sớm tỉnh."
Lư Ninh không nói chuyện, chỉ dùng một đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm anh, nhìn anh tới không hiểu ra sao.
"Sao thế......"
Lư Ninh dời tầm mắt, lách qua người anh đi ra: "Không có gì."
Thích Thiên Bách vội vàng đuổi theo: "Cái kia...... Anh vừa nướng bánh mì xong, cùng nhau ăn sáng đi."
— Vô sự hiến ân cần (*)!
((*) vô sự hiến ân cần: không có chuyện gì cũng xum xoe nịnh nọt)
Lư Ninh nắm nắm đấm, trong ánh mắt cậu bị căn phẫn nồng đậm và căm hận lấp đầy, cũng không lộ ra ý cười nữa. Cậu dần dần không nhớ được yêu thích mà mình đối với Thích Thiên Bách, chỉ có căm hận.
Kỳ thực trước đây, Lư Ninh cho rằng mình sẽ không có loại cảm xúc sâu sắc này, cậu trước kia đã sử dụng tất cả bản lĩnh, bảo bệ giữa bọn họ...... Thứ tình cảm vui vẻ lại ấm áp. Nhưng lòng người là dễ dàng thay đổi cỡ nào, nó có thể không có chút dấu hiệu mà biến thành một dáng vẻ khác, làm cho cậu ứng phó không kịp.
"Ê, em vẫn chưa rửa mặt nhỉ, sao đã ăn như vậy?"
Âm thanh của Thích Thiên Bách gọi Lư Ninh hoàn hồn, cậu ngẩng đầu, người ngồi đối diện một tay cầm dao ăn, một tay cầm dĩa, anh có chút thích thú bừng bừng, bởi vì hôm nay là lần đầu tiên Thích Thiên Bách tự hoàn thành một bữa ăn sáng, lúc anh cũng cùng Lư Ninh vào bếp, bất quá nhiều lắm là làm trợ thủ.
Lư Ninh không để ý đến anh, cầm bánh mì cắn một miếng, tầm mắt cũng không rơi vào trên mặt Thích Thiên Bách, làm cho người sau muốn hỏi cũng không hỏi được.
Thích Thiên Bách rốt cục phát hiện cậu không đúng, anh phát hiện người ngồi đối diện đang run rẩy rất nhỏ, cũng không phải loại run rẩy sợ hãi, mà là...... lạnh.
"Dư Ôn?"
Thích Thiên Bách nhìn cậu nhét miếng bánh mì vào miệng, lại cầm sữa tươi đặt bên cạnh lên uống một hớp, sữa tươi rõ ràng là ấm, cậu lại run rẩy tới càng lợi hại.
"Dư Ôn! Em rốt cuộc sao thế!"
Thích Thiên Bách gọi mấy tiếng không thấy cậu phản ứng, vòng qua bàn ăn cầm lấy vai cậu lắc, đối phương giống như ở trong mơ tỉnh lại, nhìn chăm chú mặt Thích Thiên Bách, người sau càng thêm cảm thấy ánh mắt cậu có gì không đúng, lắp bắp thuyết: "Có phải không ngon hay không? Không ngon em liền ói ra a, em sao thế?"
Lư Ninh thật lâu mới từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, Thích Thiên Bách ghé tới muốn nghe cẩn thận: "Thích thiếu gia......"
"Cái gì?"
"Đừng đụng vào em."
Lư Ninh có chút ghé bỏ mấy giấc mơ gần đây, ở trong mơ cậu không phải dáng vẻ này, cậu và Thích Thiên Bách vẫn là quan hệ thân mật, cậu gối lên ngực Thích Thiên Bách, nhỏ giọng nói, anh có thể ôm chặt chút không? Sau đó Thích Thiên Bách ôm cậu chặt chút, sờ sờ đầu cậu......
"Đừng đụng vào em!!!"
Lư Ninh dùng sức đẩy tay anh ra, "Yêu quái" trong tiềm thức mà cậu thường xuyên lo lắng lắng kia — lúc nào anh cần ủy khúc cầu toàn đối với một người như vậy, tiện như vậy!
Thích Thiên Bách bị rống tới không hiểu ra sao, anh chỉ nhìn thấy Lư Ninh giống như trốn ôn thần mà trốn anh, đối phương nhanh chóng chạy lên lầu 2, Thích Thiên Bách sửng sốt một chút, sau đó nổi giận đùng đùng: "Ê!!"
Kết quả càng gọi cậu chạy càng nhanh, Thích Thiên Bách lập tức chạy vội theo sau, anh có chút không chịu được nữa, con mẹ nó tình huống gì?! Chẳng hiểu sao sất!
Anh gõ cửa tới vang rầm rầm mãi, vừa gõ vừa la: "Mở cửa! Dư Ôn! Em mở cửa nói chuyện rõ ràng cho anh! Ông đây rốt cuộc đắc tội em chỗ nào!"
Gõ hồi lâu, người bên trong một lời cũng không nói, cửa cũng không nhúc nhích, Thích Thiên Bách mệt mỏi chống nạnh thở vù vù — Năm đó lúc xây nhà tại sao lại làm cửa chắc vậy chứ! Tốn sức!
"Em không mở cửa đúng không? Em đừng quên đây là ở nhà anh! Bắt ép anh tìm chìa khóa đúng không?!"
Thích Thiên Bách ở trên cửa hung hăng đạp hai cái, ở cửa vòng 2-3 vòng, cửa trước mặt mới "Kẹt" một tiếng bị đẩy ra.
"Thích thiếu gia."
Lư Ninh từ trong khe cửa lộ ra một khuôn mặt cười, sau đó mở cửa ra: "Anh tức giận cái gì chứ? Tới, đi vào, đây là nhà anh, anh muốn vào phòng nào thì vào phòng đó."
"......"
Thích Thiên Bách lại bị cậu nói tới nhất thời không hiểu ra sao, thật đi vào, này, này giống như anh đang bắt nạt người!
"Anh không đi vào! Em cũng không được đóng cửa!"
Thích Thiên Bách vươn ra một tay chống cửa, giống như lưu manh: "Nhưng em nói rõ ràng cho anh, mấy hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Em không nói rõ ràng em cũng đừng muốn thanh tĩnh!"
Lư Ninh cùng anh nhìn nhau hồi lâu, tâm nói chưa từng thấy loại người nào không biết xấu hổ như vậy, mình ngoại tình cũng lòng cũng không có chút tự mình hiểu rõ hay sao còn cần để cậu nói? Nếu quả thực muốn vạch mặt ngày nào đó cậu đương nhiên sẽ nói, nhưng chưa từng có loại chuyện này, phản bội cậu còn muốn toàn thân rút lui......
Vẫn chưa tới lúc đâu, muốn cá chết lưới rách với tên vô sỉ này cũng chưa đến lúc.
Lư Ninh đột nhiên phát hiện, so với yêu, hận thích hợp với cậu hơn, yêu sẽ bị lãng phí, hận nhưng có thể khắc sâu vô cùng, cậu có thể luôn hận Thích Thiên Bách, một mực tới lúc anh ý thức được chuyện anh vụng trộm ở trước mặt mình chưa bao giờ là bí mật.
"Anh nấu cơm, khó ăn."
Thích Thiên Bách ngẩn người: "Cái gì?"
Lư Ninh lại lộ ra loại nụ cười quen mắt lại thiếu đòn — Cười tới rất giả! Giả tới làm cho người ta muốn đánh chết cậu!
"Bởi vì anh nấu cơm khó ăn, còn cả ngày ép em ăn, em ghét anh!"
"......"
Lời nói dối của Lư Ninh ở trước mặt Thích Thiên Bách cũng luôn đều là thấu rõ, ngoại trừ câu sau cùng, trong miệng người này đâu có nửa chữ là thật?!
"À, phải không."
Thích Thiên Bách gật gật đầu, từng bước tiến tới gần Lư Ninh: "Em không cảm thấy, chúng ta đã lâu không thân mật sao?"
Lư Ninh bị ép lui về sau một bước, khẩn trương mà nhìn chằm chằm Thích Thiên Bách: "...... Em không hứng thú."
"À, không hứng thú, vậy hôn một cái cũng có thể chứ."
— Từ ngày đó cậu về tới giờ, đừng nói đến hôn, bọn họ ngay cả tay nhỏ cũng không nắm lấy một cái!
Anh túm cổ áo Lư Ninh dùng sức kéo tới trước ngực mình, dựa rất gần cậu: "Anh không cưỡng ép em, em chủ động hôn anh một cái, hôn xong liền thôi, đụng một cái cũng tính."
— Cậu không thích cùng anh có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào, không đúng, phải nói chán ghét.
Thích Thiên Bách đoán chừng vốn là lưu manh, lúc Lư Ninh thuận theo anh, anh biết khắc chế bản thân, mấy ngày nay bị hành hạ quá, anh đã sớm không nhịn được, anh muốn cùng Lư Ninh trở lại quan hệ trước kia...... Hoặc là nói, anh thậm chí không nghĩ thông bọn họ vì sao lại biến thành dáng vẻ hiện tại!
Không có chút dấu hiệu nào!
Lư Ninh một mực lùi lại, bị ép tới góc tường, cậu hất mặt qua một bên, từng lỗ chân lông đều đang cự tuyệt.
Thích Thiên Bách túm cổ áo cậu, vừa khổ sở vừa tức giận, anh đợi một lát, nhịn không được kéo cậu tới trước người mình: "Hôn a!"
Lư Ninh do dự hồi lâu, mới mím chặt môi dựa tới, dán lên môi Thích Thiên Bách nhẹ nhàng chạm anh một cái — Cậu cho rằng mình sẽ buồn nôn, nhưng không có, cảm giác gì cũng không có, trong lòng chán ghét người này, nhưng lại nhịn không được muốn dựa gần anh, thân thể cũng khát vọng......
"Ưm!"
Thích Thiên Bách đạt được cơ hội đương nhiên sẽ không buông tha, Lư Ninh không chịu hé miệng, anh liền dùng tay bóp cậu ép cậu tiếp nhận mình, đầu lưỡi ở trong miệng Lư Ninh tiến quân thần tốc, Thích Thiên Bách ôm chặt cậu, hận không thể khảm cả người mình vào trong thân thể mình.
Lư Ninh không biết nên đẩy anh ra hay không, lúc nhận rõ mình thật sự khát vọng Thích Thiên Bách như vậy, cậu ngược lại càng thêm cảm thấy bi ai, lý trí nhắc nhở chính mình, anh phản bội mình, thậm chí đến bây giờ vẫn có liên hệ với người kia...... Trên cảm tính, nhưng vẫn yêu anh.
Đến cuối cùng Lư Ninh đã không biết càng chán ghét Thích Thiên Bách, hay là càng chán ghét bản thân vẫn như cũ yêu Thích Thiên Bách. Trạng thái khiết phích phạm vi tình cảm, có lẽ phản ứng không thành thục của một người, nhưng Lư Ninh chính là đến bây giờ vẫn không quen như vậy, cậu bất luận thế nào cũng không có cách nào tiếp nhận một người yêu bất trung với mình.
Lư Ninh dùng sức đẩy anh ra, vành mắt đỏ, cậu không biết nên nói gì, đành phải mím môi nặn ra một câu: "...... Anh không phải nói chạm một cái sao."
Thích Thiên Bách không để ý nhiều như vậy, một cái đè ót Lư Ninh một lần nữa hôn cậu: "Anh gạt em đấy!"
Anh một chút cũng không thân sĩ, cũng không hiểu cái gì gọi là rút lui, dán tới chặt chẽ liền rất dễ dàng phát hiện biết hóa trên thân thể lẫn nhau, Thích Thiên Bách ôm chặt eo Lư Ninh, đầu gối không khách khí đè cậu, anh dán lên trán Lư Ninh, âm khí ngả ngớn làm người ta khó chịu: "Không có hứng thú?"
Lư Ninh không muốn nhìn anh.
Thích Thiên Bách chôn mặt tới bên cổ Lư Ninh, thật sâu hít một hơi, sau đó từ từ phun ra: "Em đây gọi là không hứng thú? Anh con mẹ nói cho rằng em liệt dương rồi."
Bị người yêu phản bội phát hiện cậu đối với anh vẫn có tình cảm cũng đủ để khiến cho Lư Ninh cảm thấy chật vật, cậu trốn tránh nụ hôn của Thích Thiên Bách, run rẩy càng thêm lợi hại: "Dừng lại......"
"Tại sao? Cho anh lý do."
Lư Ninh chỉ có lý do không thể nói, chẳng lẽ nói với Thích Thiên Bách chuyện mình nhìn thấy anh và Hạ Quân Hoắc sao? Tôn nghiêm của cậu đã bị đè cong rồi, chẳng lẽ còn muốn mình đích thân bẻ gãy nó sao.
Lư Ninh hít sâu mấy lần, để cho âm thanh nghe tới không giống như cầu khẩn: "...... Anh đã nói không ép em."
Thích Thiên Bách sửng sốt một chút, dùng sức ôm chặt cậu, anh chặt chẽ dán mặt vào mặt Lư Ninh, hồi lâu rốt cục buông ra: "Được, anh không ép em, em hiện tại không nói, sớm muộn gì cũng phải nói."
Lư Ninh từ trong ngực Thích Thiên Bách tránh thoát ra ngoài, người sau nhìn dáng vẻ khẩn cấp này của cậu, lại lần nữa sinh lòng khó chịu, anh không cam lòng túm lấy mặt cậu, để cho cậu nhìn thẳng mình: "Anh tạm thời bỏ qua cho em, biết không, anh sẽ hành hạ, anh...... Anh cưỡng gian em!"
"......"
Thích Thiên Bách bị Lư Ninh trừng tới cả người không được tự nhiên, từ từ buông tay ra: "...... Anh nói giỡn đấy."
"Để em ở một mình một lát."
Thích Thiên Bách như đinh đóng cột nói: "Không được!"
"......"
Anh chẳng những không để cho Lư Ninh ở một mình, còn khiêng cậu về phòng mình, ném cậu trên giường nước: "Bắt đầu từ hôm nay, em ở đây ngủ! Không được chia phòng, buổi tối cũng phải ngủ với anh."
Lư Ninh ngọ ngoạy muốn ngồi dậy, Thích Thiên Bách trực tiếp đóng cửa lại, mình cũng leo lên, ôm Lư Ninh trực tiếp nằm xuống, tùy ý cậu giãy thế nào cũng không buông tay.
Lư Ninh không thể nhịn được nữa đạp anh hai cái: "Anh điên rồi sao!"
"Anh buồn ngủ."
Thích Thiên Bách ôm chặt Lư Ninh, mặt chôn ở vị trí ngực cậu, nhắm mắt lại: "Em cũng mệt rồi đi...... Đừng ồn ào nữa, một lát thôi...... Dẫn em đi ra ngoài ăn ngon."
Thích Thiên Bách từ từ không có tiếng vang, hô hấp trở nên dài. Lư Ninh cúi đầu, nhìn thấy một khuôn mặt cực độ mệt mỏi — Anh đây là...... Lại mất ngủ sao.
Lư Ninh nhìn chằm chằm Thích Thiên Bách hồi lâu, do dự mà để tay ở đỉnh đầu anh, cam chịu mà khổ sở — Xem đi, cậu vốn là như vậy, cho dù anh bất trung, ngoại tình, chân đạp hai thuyền, nhưng vẫn là như vậy...... Làm cho người ta không buông anh được.
_________
Huhuu ẻm bị thôi miên hoang tưởng nặng quá rồi TvT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất