Chương 101
Editor: D Ẹ O
Lúc Phó Điềm đến là lúc phiên đấu giá vừa mới bắt đầu, theo như người chủ của Ngụy Tử giới thiệu, đây là một cây linh hoa đã gần hai mươi năm tuổi đời, vẫn luôn được chăm sóc rất cẩn thận, năm nay vừa mang tới, lập tức đã trở thành áp trục* được vạn người săn đón.
*: Đề tài chính, thứ thu hút người đến nhất.
Có không ít người sớm đã nhận được tin tức, kìm nén kích động chờ Ngụy Tử hiện thân.
Ra giá có rất nhiều, chẳng mấy chốc đã nâng lên đến một ngàn lượng bạc, vừa bắt đầu còn tăng đều đều, sau đó có người thiếu kiên nhẫn, một hơi gọi thẳng 5,000 lượng.
Đám đông hít một hơi khí lạnh, người ra giá 5,000 lượng chính là một phú thương, ông ta đắc ý nhìn chung quanh, như đã nắm chắc Ngụy Tử trên đài kia sẽ là của mình.
“6,000.” Tiếng xì xào bàn tán bỗng ngưng bặt khi vang lên một giọng nam hùng hậu khác, Phó Điềm vẫn còn đang quan sát tình thế, nghe thấy giọng nói này mặt cậu chợt giật giật, nhìn sang nơi phát ra tiếng nói.
Chà, người quen cũ.
Trước đã nói, ngoại trừ mạch chính của Phó gia, các chi thứ đều đi xa xứ lang bạt, mà trong đó phát triển nhất phải kể đến nhị bá của Phó Điềm, Phó Chính Đức, người dựng nghiệp kinh thương tại Khánh Dương.
Ông cố Phó Chính Đức và Phó gia là hai anh em ruột, Phó Hữu Cầm phải gọi ông ta một tiếng ‘nhị biểu ca’, còn Phó Điềm thì phải kêu ‘nhị bá’. Mà năm ngoái lúc tế tổ, cả hai bên từng nảy sinh xung đột về chuyện của Phó Thư Nguyệt, khiến bữa tiệc tan trong không vui.
Không ngờ giờ lại gặp ở đây.
“6,000 lần hai, còn ai ra giá nữa không?” Chủ nhân của Ngụy Tử vui cười hớn hở nhìn về phía đám đông, người ra giá cũng không nhiều, thế nhưng mỗi lần ra giá là nâng cao đến ngất ngưỡng, mà làm người bán, ông đương nhiên rất vui.
“6,500.” Người ra giá trước Phó Chính Đức bỏ thêm năm trăm lượng, ông ta đã bắt đầu do dự, hiện nếu còn tăng giá, nhiều khả năng ông ta sẽ phải rút lui.
Phó Điềm vẫn luôn im lặng bây giờ mới lên tiếng, “9,000.”
Đám người chung quanh ồ lên, đều khiếp sợ quay đầu nhìn người thiếu niên vừa đột ngột lên tiếng.
Phó Điềm xem nhẹ những tầm mắt tìm tòi nghiên cứu, cậu nhất định phải bắt được đóa Chu Ngụy Tử kia.
Phó Chính Đức nghe thấy “9,000 lượng” liền sững sờ, nhìn sang lại mơ hồ thấy người ra giá là một thiếu niên, nhưng do bị đám đông che mất, ông ta vẫn chưa nhìn rõ được khuôn mặt người nọ.
Ông ta khẽ cắn răng, tiếp tục tăng giá, “9,500.”
Chu Ngụy Tử ông ta nhất định phải có, mùng mười sắp tới chính là sinh thần của thái hậu, nghe nói thái hậu rất thích mẫu đơn, mà Chu Ngụy Tử phẩm tướng đều là cực tốt, thập niên khó gặp, ông ta đã sớm nhờ người tạo quan hệ cùng Vĩnh An vương thế tử, chỉ cần thế tử đem chậu mẫu đơn này dâng đến trước mặt thái hậu, nhất định sẽ có thể chiếm được niềm vui của thái hậu, đến lúc đó dựa sức thế tử hỗ trợ nói tốt cho ông ta vài câu trước mặt thái hậu, thì tước ‘hoàng thương’ ở Khánh Dương sẽ không còn cách ông ta bao xa nữa đâu.
Hai người tuy ôm mục đích khác nhau, nhưng người muốn tặng lại trùng hợp đến bất ngờ.
Phó Điềm không thiếu tiền, chỉ thiếu một phần quà mừng thọ ưng ý, hiện đồ đã đặt ngay trước mắt, bảo cậu từ bỏ là chuyện không thể, huống chi Phó Chính Đức còn từng nhục nhã Phó Thư Nguyệt, thù Phó Điềm vẫn còn ghi trong lòng, muốn để cậu nhường nhịn trưởng bối gì đó càng không thể.
Vì vậy cậu không chút khách khí tăng giá.
Người chủ của mẫu đơn thiếu chút nữa đã vui đến nhảy dựng, “11,000!”
Phó Chính Đức cứng lại, lần thứ hai nhìn về phía trung tâm của sự ồn ào, ông ta đẩy đám đông ra mà đi đến chỗ Phó Điềm, “Vị tiểu huynh đệ này, chậu mẫu đơn kia rất quan trọng với ta, có thể—— “
Ông ta mới nói được nửa câu thì bỗng cứng đờ, cả kinh nói: “Hữu Linh? Sao con lại ở đây?”
Ông ta trở mặt cực nhanh, nở một nụ cười tươi như hoa, “Con là lần đầu tới Khánh Dương đúng không? Sau này có dịp thì nhớ tới phủ ta chơi nhé, còn chậu mẫu đơn kia con muốn mua về chơi sao? Nhưng nó có công dụng rất lớn với nhị bá, con đừng phá…”
Không đợi Phó Điềm đáp lời, tự ông ta đã bắn liên thanh, nói xong còn cười tủm tỉm đầy từ ái vỗ vỗ vai Phó Điềm, như đã sớm quên mất chuyện không vui ở Tứ Phương trấn, song quan hệ giữa hai nhà dẫu sao vẫn không quá thân thiết, trong mắt ông ta còn ẩn ẩn chút xem thường.
Phó Điềm cũng không đổi sắc, giơ tay ngăn động tác của ông ta, “Nhị bá, công ra công, tư ra tư *, mẫu đơn… Vẫn nên thuộc về người trả giá cao hơn.”
*: Chuyện nào ra chuyện ấy, công tư nên phân minh.
Chủ nhân của mẫu đơn thấy hai người bọn họ biết nhau thì thấp thỏm, không ngờ thiếu niên lại quyết không nhường, muốn tiếp tục đấu giá, lập tức xen vào nói giúp: “Đúng đúng, vị lão gia gì kia, 11,000, ngài có muốn thêm nữa không?”
Mặt Phó Chính Đức vặn vẹo, nụ cười trên mặt thiếu chút nữa đã tắt ngắm, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Con mua về cũng chỉ để trưng, nếu con thích, nhị bá sẽ mua cho con những thứ khác.”
Phó Điềm lắc đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn ông ta, “Nhị bá làm sao biết ta mua chỉ để trưng trong nhà, nói không chừng là muốn tặng người khác thì sao, chỉ có Chu Ngụy Tử này mới xứng để ta tặng người kia, ta sẽ không nhường.”
Phó Chính Đức: “Ngươi…”
Người chủ trên đài thấy bọn họ vẫn nói chuyện, bèn thét cao giọng xen vào: “11,000 lần một…”
Phó Chính Đức quýnh lên, lập tức hô: “11,500 lượng!”
“13,000.” Phó Điềm chắp tay quay người, thần tình lạnh nhạt.
Phó Chính Đức như thấy lục phủ ngũ tạng đều quặn đau, cắn răng cả giận nói: “Ngươi kiếm từ đâu ra nhiều tiền như vậy?!”
Phó Điềm nhìn ông ta, vô tội nói, “Gia sản Phó gia mấy đời để lại, chỉ là chút tiền nhỏ thôi mà. Nhị bá đừng lo, chút tiền này ta vẫn chi được.”
“Ngươi, ngươi…” Phó Chính Đức chỉ vào mặt cậu, nói không thành lời, không thể làm gì hơn là nín giận quay đầu tiếp tục tăng giá, “13,500 lượng.”
“15,000.”
Thần sắc Phó Điềm không chút gì gọi là miễn cưỡng, mỗi lần Phó Chính Đức tăng 500 lượng, là cậu lại thêm 1,500, giúp ông ta tăng chút giá.
Cuối cùng giá đã dừng ở mức 22,000.
Phó Chính Đức gắt gao nhìn chằm chằm đài cao, tay hết buông lại siết chặt, thở hồng hộc.
Dưới đài không còn ai báo giá, vị chủ nhân kia vẫn đợi, thấy Phó Chính Đức không lên tiếng nữa, liền nói: “22,000 lần một…”
“22,000 lần hai.”
“22,000, lần ba, thành giao!”
Trên mặt ông là một nụ cười hưng phấn, nhìn Phó Điềm mà như đang nhìn một thỏi vàng ròng di động, “Vị công tử này, Ngụy Tử thuộc về ngài, ngài xem… Ngài muốn trả bằng ngân phiếu hay bạc thỏi?”
“Ngươi mang Ngụy Tử theo ta đến Khang Nhạc hầu phủ lấy tiền.”
Chủ nhân của mẫu đơn không ngờ vị thiếu niên giàu có này vậy mà lại có liên quan đến Hầu phủ, song nhìn cậu mặc một thân cẩm y, ra tay lại hào phóng, bỏ ra những 20 ngàn lượng bạc mà mắt cũng không chớp lấy một cái, ông lại cảm thấy quả chỉ có vương công quý tộc mới có thể chi lớn đến vậy.
Người chủ chỉ huy người khiêng Ngụy Tử lên xe ngựa, sau đó tự mình dắt ngựa, đi theo Phó Điềm hướng về phố Đông.
Thấy không còn náo nhiệt nữa, đám đông cũng nhanh chóng giải tán.
Chỉ còn mỗi Phó Chính Đức vẫn ngơ ngác đứng chết trân tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Phó Điềm.
Bốn chữ “Khang Nhạc hầu phủ” cứ luẩn quẩn trong đầu ông ta không tán. Ông ta đã ở chốn Khánh Dương thành nhiều năm, mặc dù chỉ là một thương nhân, thế nhưng kết thân với quan chức hay vương tôn quý tộc cũng không ít, tuy những người kia không hẳn đã đem ông để vào mắt, nhưng cũng sẽ không keo kiệt tiết lộ cho ông ta biết chút tin tức.
Tỷ như nhận thức Vĩnh An vương thế tử, lợi dụng sinh thần của thái hậu để bước lên hoạn lộ. Lại tỷ như, tân phong Khang Nhạc hầu.
Người khác chỉ biết Khang Nhạc hầu là từ phía Nam tới, nhưng ông ta lại biết, vị Khang Nhạc hầu kia không chỉ có xuất thân từ Nam Minh quận, mà còn cùng quê với ông ta, đều là người của Tứ Phương trấn.
Ông ta vẫn luôn đoán không biết là nhà nào của Tứ Phương trấn lại có phước phất lên được đầu cành hóa phượng hoàng, vậy mà bất chấp việc ông ta có suy đoán đến đâu, cũng không thể nào ngờ được đó lại là Phó gia.
Trước hôm nay, ông ta còn nghĩ có nên tính đến chuyện tìm một ai để móc nối quan hệ cùng vị Hầu gia mới nổi này hay không, mà vạn vạn không ngờ rằng, mình lại gặp được người nhanh đến thế, hơn nữa còn là người nhà họ Phó.
Ông ta chợt nghĩ tới chuyện mình từng nói với Phó Điềm lúc về tế tổ, rồi lại nghĩ tới thái độ ban nãy của Phó Điềm, gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
***
Phó Điềm cao hứng mang theo hoa về Hầu phủ, để Đại Phúc đi lấy ngân phiếu, còn cậu thì để người cẩn thận nâng mẫu đơn như nâng bảo bối vào viện mình.
Đặt chậu hoa xuống nơi sạch sẽ và đầy đủ ánh sáng nhất trong sân, Phó Điềm cho lui hết hạ nhân, vui rạo rực xoay quanh Ngụy Tử hai vòng, cách càng gần, loại sinh cơ phồn thịnh trên người Ngụy Tử càng thêm mạnh.
Nhưng kỳ lạ là từ đầu chí cuối Chu Ngụy Tử cũng chưa từng nói một lời nào, Phó Điềm đáng tính thử thăm dò, thì chợt nghe một giọng nữ già nua vang lên: “Chàng trai, cậu nhìn lão già này làm gì?”
Phó Điềm bị dọa sợ hết hồn khi nàng đột ngột lên tiếng, ngơ ngác một lúc mới nói: “Sao ngài biết ta nghe hiểu?”
Mấy loại hoa hoa cỏ cỏ cậu từng gặp trước đây, đều toàn là cậu chủ động bắt chuyện mới chịu nói, chứ chưa từng có một cây hoa nào giống Chu Ngụy Tử, chủ động mở lời hỏi cậu trước.
Ngụy Tử đã lớn tuổi, lúc nói cũng bình thản, “Trực giác.”
Nàng giải thích: “Ta có cảm giác trên người cậu sở hữu một loại lực lượng khiến ta cảm thấy rất thoải mái.”
Phó Điềm càng thêm bối rối, “Lực lượng nào?”
Ngụy Tử nói nàng cũng không biết, “Cậu có thể chia cho ta một ít được không? Ta có thể lấy thứ khác để đổi với cậu.”
Phó Điềm nghi hoặc rồi lại thêm nghi hoặc, phút chốc thì tự hỏi rốt cuộc trên người mình có ẩn chứa loại sức mạnh gì, phút chốc lại thắc mắc làm sao để chia sức mạnh cho “người khác”, còn nữa, ngươi, một cây hoa không thể chạy cũng chẳng thể động, thì lấy cái gì mà đổi với ta?
Cậu ôm theo ngàn vạn câu hỏi trong lòng, bất tri bất giác đã hỏi ra khỏi miệng.
Ngụy Tử nói: “Không phải cậu định đem ta tặng cho một người sao? Ta quanh năm hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, nếu thường thường ở cạnh ta, cũng sẽ bị ta ảnh hưởng, tuy không tính là bách bệnh bất xâm, nhưng chí ít cũng được tính là thân khang thể kiện*.”
*: Thân thể khỏe mạnh.
“Nếu cậu có thể chia chút sức mạnh kia cho ta, ta sẽ có thể hấp thu thêm càng nhiều tinh hoa nhật nguyệt, đối với cả người đó và ta sẽ đều có lợi.”
Phó Điềm ngờ vực hỏi, “Hấp thu tinh hoa nhật nguyệt? Vậy ngươi có thành tinh không?” Tuy nói cậu đã trọng sinh một lần, nhưng dù sao các loại tâm linh quỷ quái này cũng rất hiếm, trước khi trọng sinh cậu còn chưa từng được nghe thực vật nói chuyện nữa là.
“Nào có dễ thành tinh vậy được.” Ngụy Tử hiển nhiên đã trải đời không ít, lúc nói cũng mang theo sự tang thương, “Hoa cỏ trên cõi đời này nhiều lắm, mà đa số đều hồ đồ, tìm trong vạn hoa chưa chắc đã tìm được một hoa có thể mở linh trí, như ta đây muốn an ổn hấp thu tinh hoa nhật nguyệt tu luyện thôi cũng đã khó, bị người mua qua bán lại không biết bao lần, vận may không tốt mà thời vận cũng mất.”
“Chớ nói chi chuyện tu luyện cũng phải nhờ vào duyên phận và vận may, ta sống hơn hai mươi năm, còn chưa từng được nghe có một cây hoa nào thành công tu luyện thành tinh.” Hoặc nói, được như nàng thôi đã là phước phận lắm rồi.
Biết nàng sẽ không thành tinh, dù có hơi xấu tính nhưng Phó Điềm vẫn thở phào nhẹ nhõm, chứ lỡ vừa dâng hoa vào cung, chưa được vài năm đã thành tinh chạy, thì to chuyện mất.
Dẹo said:
Để giải thích: Cây này khác mấy loại cây hoa hồi trước bạn Điềm gặp dù chúng đều biết nói là chúng chỉ biết giao lưu với nhau bằng tiếng ‘thực vật’ chứ chưa tính là mở linh trí và không biết tu luyện, chúng cũng không nhận ra bé Điềm có năng lực gì như cây mẫu đơn già.
Lúc Phó Điềm đến là lúc phiên đấu giá vừa mới bắt đầu, theo như người chủ của Ngụy Tử giới thiệu, đây là một cây linh hoa đã gần hai mươi năm tuổi đời, vẫn luôn được chăm sóc rất cẩn thận, năm nay vừa mang tới, lập tức đã trở thành áp trục* được vạn người săn đón.
*: Đề tài chính, thứ thu hút người đến nhất.
Có không ít người sớm đã nhận được tin tức, kìm nén kích động chờ Ngụy Tử hiện thân.
Ra giá có rất nhiều, chẳng mấy chốc đã nâng lên đến một ngàn lượng bạc, vừa bắt đầu còn tăng đều đều, sau đó có người thiếu kiên nhẫn, một hơi gọi thẳng 5,000 lượng.
Đám đông hít một hơi khí lạnh, người ra giá 5,000 lượng chính là một phú thương, ông ta đắc ý nhìn chung quanh, như đã nắm chắc Ngụy Tử trên đài kia sẽ là của mình.
“6,000.” Tiếng xì xào bàn tán bỗng ngưng bặt khi vang lên một giọng nam hùng hậu khác, Phó Điềm vẫn còn đang quan sát tình thế, nghe thấy giọng nói này mặt cậu chợt giật giật, nhìn sang nơi phát ra tiếng nói.
Chà, người quen cũ.
Trước đã nói, ngoại trừ mạch chính của Phó gia, các chi thứ đều đi xa xứ lang bạt, mà trong đó phát triển nhất phải kể đến nhị bá của Phó Điềm, Phó Chính Đức, người dựng nghiệp kinh thương tại Khánh Dương.
Ông cố Phó Chính Đức và Phó gia là hai anh em ruột, Phó Hữu Cầm phải gọi ông ta một tiếng ‘nhị biểu ca’, còn Phó Điềm thì phải kêu ‘nhị bá’. Mà năm ngoái lúc tế tổ, cả hai bên từng nảy sinh xung đột về chuyện của Phó Thư Nguyệt, khiến bữa tiệc tan trong không vui.
Không ngờ giờ lại gặp ở đây.
“6,000 lần hai, còn ai ra giá nữa không?” Chủ nhân của Ngụy Tử vui cười hớn hở nhìn về phía đám đông, người ra giá cũng không nhiều, thế nhưng mỗi lần ra giá là nâng cao đến ngất ngưỡng, mà làm người bán, ông đương nhiên rất vui.
“6,500.” Người ra giá trước Phó Chính Đức bỏ thêm năm trăm lượng, ông ta đã bắt đầu do dự, hiện nếu còn tăng giá, nhiều khả năng ông ta sẽ phải rút lui.
Phó Điềm vẫn luôn im lặng bây giờ mới lên tiếng, “9,000.”
Đám người chung quanh ồ lên, đều khiếp sợ quay đầu nhìn người thiếu niên vừa đột ngột lên tiếng.
Phó Điềm xem nhẹ những tầm mắt tìm tòi nghiên cứu, cậu nhất định phải bắt được đóa Chu Ngụy Tử kia.
Phó Chính Đức nghe thấy “9,000 lượng” liền sững sờ, nhìn sang lại mơ hồ thấy người ra giá là một thiếu niên, nhưng do bị đám đông che mất, ông ta vẫn chưa nhìn rõ được khuôn mặt người nọ.
Ông ta khẽ cắn răng, tiếp tục tăng giá, “9,500.”
Chu Ngụy Tử ông ta nhất định phải có, mùng mười sắp tới chính là sinh thần của thái hậu, nghe nói thái hậu rất thích mẫu đơn, mà Chu Ngụy Tử phẩm tướng đều là cực tốt, thập niên khó gặp, ông ta đã sớm nhờ người tạo quan hệ cùng Vĩnh An vương thế tử, chỉ cần thế tử đem chậu mẫu đơn này dâng đến trước mặt thái hậu, nhất định sẽ có thể chiếm được niềm vui của thái hậu, đến lúc đó dựa sức thế tử hỗ trợ nói tốt cho ông ta vài câu trước mặt thái hậu, thì tước ‘hoàng thương’ ở Khánh Dương sẽ không còn cách ông ta bao xa nữa đâu.
Hai người tuy ôm mục đích khác nhau, nhưng người muốn tặng lại trùng hợp đến bất ngờ.
Phó Điềm không thiếu tiền, chỉ thiếu một phần quà mừng thọ ưng ý, hiện đồ đã đặt ngay trước mắt, bảo cậu từ bỏ là chuyện không thể, huống chi Phó Chính Đức còn từng nhục nhã Phó Thư Nguyệt, thù Phó Điềm vẫn còn ghi trong lòng, muốn để cậu nhường nhịn trưởng bối gì đó càng không thể.
Vì vậy cậu không chút khách khí tăng giá.
Người chủ của mẫu đơn thiếu chút nữa đã vui đến nhảy dựng, “11,000!”
Phó Chính Đức cứng lại, lần thứ hai nhìn về phía trung tâm của sự ồn ào, ông ta đẩy đám đông ra mà đi đến chỗ Phó Điềm, “Vị tiểu huynh đệ này, chậu mẫu đơn kia rất quan trọng với ta, có thể—— “
Ông ta mới nói được nửa câu thì bỗng cứng đờ, cả kinh nói: “Hữu Linh? Sao con lại ở đây?”
Ông ta trở mặt cực nhanh, nở một nụ cười tươi như hoa, “Con là lần đầu tới Khánh Dương đúng không? Sau này có dịp thì nhớ tới phủ ta chơi nhé, còn chậu mẫu đơn kia con muốn mua về chơi sao? Nhưng nó có công dụng rất lớn với nhị bá, con đừng phá…”
Không đợi Phó Điềm đáp lời, tự ông ta đã bắn liên thanh, nói xong còn cười tủm tỉm đầy từ ái vỗ vỗ vai Phó Điềm, như đã sớm quên mất chuyện không vui ở Tứ Phương trấn, song quan hệ giữa hai nhà dẫu sao vẫn không quá thân thiết, trong mắt ông ta còn ẩn ẩn chút xem thường.
Phó Điềm cũng không đổi sắc, giơ tay ngăn động tác của ông ta, “Nhị bá, công ra công, tư ra tư *, mẫu đơn… Vẫn nên thuộc về người trả giá cao hơn.”
*: Chuyện nào ra chuyện ấy, công tư nên phân minh.
Chủ nhân của mẫu đơn thấy hai người bọn họ biết nhau thì thấp thỏm, không ngờ thiếu niên lại quyết không nhường, muốn tiếp tục đấu giá, lập tức xen vào nói giúp: “Đúng đúng, vị lão gia gì kia, 11,000, ngài có muốn thêm nữa không?”
Mặt Phó Chính Đức vặn vẹo, nụ cười trên mặt thiếu chút nữa đã tắt ngắm, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Con mua về cũng chỉ để trưng, nếu con thích, nhị bá sẽ mua cho con những thứ khác.”
Phó Điềm lắc đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn ông ta, “Nhị bá làm sao biết ta mua chỉ để trưng trong nhà, nói không chừng là muốn tặng người khác thì sao, chỉ có Chu Ngụy Tử này mới xứng để ta tặng người kia, ta sẽ không nhường.”
Phó Chính Đức: “Ngươi…”
Người chủ trên đài thấy bọn họ vẫn nói chuyện, bèn thét cao giọng xen vào: “11,000 lần một…”
Phó Chính Đức quýnh lên, lập tức hô: “11,500 lượng!”
“13,000.” Phó Điềm chắp tay quay người, thần tình lạnh nhạt.
Phó Chính Đức như thấy lục phủ ngũ tạng đều quặn đau, cắn răng cả giận nói: “Ngươi kiếm từ đâu ra nhiều tiền như vậy?!”
Phó Điềm nhìn ông ta, vô tội nói, “Gia sản Phó gia mấy đời để lại, chỉ là chút tiền nhỏ thôi mà. Nhị bá đừng lo, chút tiền này ta vẫn chi được.”
“Ngươi, ngươi…” Phó Chính Đức chỉ vào mặt cậu, nói không thành lời, không thể làm gì hơn là nín giận quay đầu tiếp tục tăng giá, “13,500 lượng.”
“15,000.”
Thần sắc Phó Điềm không chút gì gọi là miễn cưỡng, mỗi lần Phó Chính Đức tăng 500 lượng, là cậu lại thêm 1,500, giúp ông ta tăng chút giá.
Cuối cùng giá đã dừng ở mức 22,000.
Phó Chính Đức gắt gao nhìn chằm chằm đài cao, tay hết buông lại siết chặt, thở hồng hộc.
Dưới đài không còn ai báo giá, vị chủ nhân kia vẫn đợi, thấy Phó Chính Đức không lên tiếng nữa, liền nói: “22,000 lần một…”
“22,000 lần hai.”
“22,000, lần ba, thành giao!”
Trên mặt ông là một nụ cười hưng phấn, nhìn Phó Điềm mà như đang nhìn một thỏi vàng ròng di động, “Vị công tử này, Ngụy Tử thuộc về ngài, ngài xem… Ngài muốn trả bằng ngân phiếu hay bạc thỏi?”
“Ngươi mang Ngụy Tử theo ta đến Khang Nhạc hầu phủ lấy tiền.”
Chủ nhân của mẫu đơn không ngờ vị thiếu niên giàu có này vậy mà lại có liên quan đến Hầu phủ, song nhìn cậu mặc một thân cẩm y, ra tay lại hào phóng, bỏ ra những 20 ngàn lượng bạc mà mắt cũng không chớp lấy một cái, ông lại cảm thấy quả chỉ có vương công quý tộc mới có thể chi lớn đến vậy.
Người chủ chỉ huy người khiêng Ngụy Tử lên xe ngựa, sau đó tự mình dắt ngựa, đi theo Phó Điềm hướng về phố Đông.
Thấy không còn náo nhiệt nữa, đám đông cũng nhanh chóng giải tán.
Chỉ còn mỗi Phó Chính Đức vẫn ngơ ngác đứng chết trân tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Phó Điềm.
Bốn chữ “Khang Nhạc hầu phủ” cứ luẩn quẩn trong đầu ông ta không tán. Ông ta đã ở chốn Khánh Dương thành nhiều năm, mặc dù chỉ là một thương nhân, thế nhưng kết thân với quan chức hay vương tôn quý tộc cũng không ít, tuy những người kia không hẳn đã đem ông để vào mắt, nhưng cũng sẽ không keo kiệt tiết lộ cho ông ta biết chút tin tức.
Tỷ như nhận thức Vĩnh An vương thế tử, lợi dụng sinh thần của thái hậu để bước lên hoạn lộ. Lại tỷ như, tân phong Khang Nhạc hầu.
Người khác chỉ biết Khang Nhạc hầu là từ phía Nam tới, nhưng ông ta lại biết, vị Khang Nhạc hầu kia không chỉ có xuất thân từ Nam Minh quận, mà còn cùng quê với ông ta, đều là người của Tứ Phương trấn.
Ông ta vẫn luôn đoán không biết là nhà nào của Tứ Phương trấn lại có phước phất lên được đầu cành hóa phượng hoàng, vậy mà bất chấp việc ông ta có suy đoán đến đâu, cũng không thể nào ngờ được đó lại là Phó gia.
Trước hôm nay, ông ta còn nghĩ có nên tính đến chuyện tìm một ai để móc nối quan hệ cùng vị Hầu gia mới nổi này hay không, mà vạn vạn không ngờ rằng, mình lại gặp được người nhanh đến thế, hơn nữa còn là người nhà họ Phó.
Ông ta chợt nghĩ tới chuyện mình từng nói với Phó Điềm lúc về tế tổ, rồi lại nghĩ tới thái độ ban nãy của Phó Điềm, gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
***
Phó Điềm cao hứng mang theo hoa về Hầu phủ, để Đại Phúc đi lấy ngân phiếu, còn cậu thì để người cẩn thận nâng mẫu đơn như nâng bảo bối vào viện mình.
Đặt chậu hoa xuống nơi sạch sẽ và đầy đủ ánh sáng nhất trong sân, Phó Điềm cho lui hết hạ nhân, vui rạo rực xoay quanh Ngụy Tử hai vòng, cách càng gần, loại sinh cơ phồn thịnh trên người Ngụy Tử càng thêm mạnh.
Nhưng kỳ lạ là từ đầu chí cuối Chu Ngụy Tử cũng chưa từng nói một lời nào, Phó Điềm đáng tính thử thăm dò, thì chợt nghe một giọng nữ già nua vang lên: “Chàng trai, cậu nhìn lão già này làm gì?”
Phó Điềm bị dọa sợ hết hồn khi nàng đột ngột lên tiếng, ngơ ngác một lúc mới nói: “Sao ngài biết ta nghe hiểu?”
Mấy loại hoa hoa cỏ cỏ cậu từng gặp trước đây, đều toàn là cậu chủ động bắt chuyện mới chịu nói, chứ chưa từng có một cây hoa nào giống Chu Ngụy Tử, chủ động mở lời hỏi cậu trước.
Ngụy Tử đã lớn tuổi, lúc nói cũng bình thản, “Trực giác.”
Nàng giải thích: “Ta có cảm giác trên người cậu sở hữu một loại lực lượng khiến ta cảm thấy rất thoải mái.”
Phó Điềm càng thêm bối rối, “Lực lượng nào?”
Ngụy Tử nói nàng cũng không biết, “Cậu có thể chia cho ta một ít được không? Ta có thể lấy thứ khác để đổi với cậu.”
Phó Điềm nghi hoặc rồi lại thêm nghi hoặc, phút chốc thì tự hỏi rốt cuộc trên người mình có ẩn chứa loại sức mạnh gì, phút chốc lại thắc mắc làm sao để chia sức mạnh cho “người khác”, còn nữa, ngươi, một cây hoa không thể chạy cũng chẳng thể động, thì lấy cái gì mà đổi với ta?
Cậu ôm theo ngàn vạn câu hỏi trong lòng, bất tri bất giác đã hỏi ra khỏi miệng.
Ngụy Tử nói: “Không phải cậu định đem ta tặng cho một người sao? Ta quanh năm hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, nếu thường thường ở cạnh ta, cũng sẽ bị ta ảnh hưởng, tuy không tính là bách bệnh bất xâm, nhưng chí ít cũng được tính là thân khang thể kiện*.”
*: Thân thể khỏe mạnh.
“Nếu cậu có thể chia chút sức mạnh kia cho ta, ta sẽ có thể hấp thu thêm càng nhiều tinh hoa nhật nguyệt, đối với cả người đó và ta sẽ đều có lợi.”
Phó Điềm ngờ vực hỏi, “Hấp thu tinh hoa nhật nguyệt? Vậy ngươi có thành tinh không?” Tuy nói cậu đã trọng sinh một lần, nhưng dù sao các loại tâm linh quỷ quái này cũng rất hiếm, trước khi trọng sinh cậu còn chưa từng được nghe thực vật nói chuyện nữa là.
“Nào có dễ thành tinh vậy được.” Ngụy Tử hiển nhiên đã trải đời không ít, lúc nói cũng mang theo sự tang thương, “Hoa cỏ trên cõi đời này nhiều lắm, mà đa số đều hồ đồ, tìm trong vạn hoa chưa chắc đã tìm được một hoa có thể mở linh trí, như ta đây muốn an ổn hấp thu tinh hoa nhật nguyệt tu luyện thôi cũng đã khó, bị người mua qua bán lại không biết bao lần, vận may không tốt mà thời vận cũng mất.”
“Chớ nói chi chuyện tu luyện cũng phải nhờ vào duyên phận và vận may, ta sống hơn hai mươi năm, còn chưa từng được nghe có một cây hoa nào thành công tu luyện thành tinh.” Hoặc nói, được như nàng thôi đã là phước phận lắm rồi.
Biết nàng sẽ không thành tinh, dù có hơi xấu tính nhưng Phó Điềm vẫn thở phào nhẹ nhõm, chứ lỡ vừa dâng hoa vào cung, chưa được vài năm đã thành tinh chạy, thì to chuyện mất.
Dẹo said:
Để giải thích: Cây này khác mấy loại cây hoa hồi trước bạn Điềm gặp dù chúng đều biết nói là chúng chỉ biết giao lưu với nhau bằng tiếng ‘thực vật’ chứ chưa tính là mở linh trí và không biết tu luyện, chúng cũng không nhận ra bé Điềm có năng lực gì như cây mẫu đơn già.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất