Chương 108
Editor: D Ẹ O
Bà tử đang giảo diện(se lông bằng chỉ) cho Phó Thư Nguyệt, trong ngày thành thân tân nương sắp gả sẽ được giảo diện sau mới trang điểm, mang ý nghĩa như là lễ thành nhân*, Phó Thư Nguyệt mặc hỷ phục đỏ ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, để bà tử đắp một lớp bột mỏng, bà tử cầm sợi chỉ gai di chuyển quanh mặt nàng loại bỏ lông tơ, sau lại dùng trứng gà luộc còn nóng lăn một vòng, tiếp theo mới đến bước trang điểm.
Lễ thành nhân: Đánh dấu sự thay đổi từ “thiếu nữ” thành đại nhân.
Phó Điềm khoanh tay đứng nhìn, tuy không phải lần đầu tiên, nhưng tâm trạng cậu hai lần trước rất khác. Vào giờ phút này, trong lòng cậu chỉ còn là mừng rỡ và bình yên lắng đọng.
Lão ma ma phụ trách trang điểm là hoàng hậu cố ý sai đến đây, nghe đâu tay nghề cao vô cùng, năm đó vào ngày đại hôn của đế hậu, cũng chính bà đã đích thân trang điểm cho hoàng hậu.
Mặt đắp phấn trắng, đại bút vẽ chân mày, hai gò má phớt lên một lớp phấn hồng, son đỏ thoa bờ môi. Phó Thư Nguyệt không hay trang điểm, ngày thường chỉ thoa son đơn giản, bây giờ được lão ma ma tỉ mỉ chau chuốt, ngũ quan mộc mạc cũng trở nên diễm lệ bức người.
Nếu không ai lên tiếng, hai tỷ đệ phảng phất như một khuôn đúc ra.
Lão ma ma lẩm nhẩm câu cát tường, ngón tay linh hoạt di chuyển trên mái đầu đen nhánh của nàng, thị nữ đưa mũ phượng tới, lão ma ma cẩn thận đội lên.
Mũ phượng là Chu gia đem đến, dùng tơ vàng thành hình phượng giương cánh, lông đuôi xỏa tung, từng mảnh kim ti như lông chim đính liền, trông rất sống động. Đầu phượng ngẩng thật cao, miệng ngậm hồng châu trong suốt, thành mũ khảm phỉ thúy, hai bên là những dải dài trân châu khẽ rũ, che đi nửa khuôn mặt diễm lệ.
Trang điểm xong, bên ngoài sắc trời cũng đã sáng, xa xa truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt, thị nữ tiến vào thông báo, đoàn đón dâu của Chu gia đã đến.
Lão ma ma đội khăn voan lên trên mũ phượng, cười nói với Phó Hữu Cầm: “Phu nhân, cũng nên đút tân nương “cơm lên kiệu”*.”
*: Ngụ ý không quên ân sinh thành và nuôi dưỡng.
Phó Hữu Cầm sững sờ rồi đáp, tiếp nhận cái chén đã chuẩn bị sẵn từ thị nữ, đút từng miếng từng miếng cho Phó Thư Nguyệt.
Hai mẹ con đối diện nhau, Phó Thư Nguyệt khẽ chớp mắt, chầm chậm ăn. Một chén cũng không nhiều, đút mấy miếng đã hết. Phó Hữu Cầm buông khăn voan xuống, nói với thị nữ thiếp thân của Phó Thư Nguyệt: “Đưa tiểu thư ra ngoài đi.”
Hai thị nữ đỡ Phó Thư Nguyệt đứng dậy, Phó Điềm đi phía trước dẫn đường.
Đại môn Hầu phủ, Chu gia đã chờ sẵn, Chu Truyện Thanh bồn chồn nhìn vào trong, đến lần gõ chiêng thứ ba, y mới được nhìn thấy tân nương đang chậm rãi bước ra.
Thanh âm vui vẻ dồn dập vang lên, Phó Điềm tiếp nhận tay Phó Thư Nguyệt từ thị nữ, cẩn thận đỡ nàng bước qua ngưỡng cửa.
Ánh mắt Chu Truyện Thanh nóng rực, y bước nhanh lại, thấp giọng nói: “Ta đến thú nàng đây.” Nói rồi y vén vạt áo, ngồi xổm trước mặt Phó Thư Nguyệt.
Đám đông ồ lên, Phó Thư Nguyệt chậm rãi cúi người nằm nhoài trên lưng y, được y cõng bước đến kiệu hoa.
Hỷ bà nâng người lên kiệu, mười tám kiệu phu hô to, vững vàng nâng cỗ kiệu trong tiếng chiêng trống huyên náo. Phó Điềm là thân đệ đệ của tân nương, đích thân đưa kiệu, thấy kiệu đã lên, liền cưỡi ngựa gia nhập đội ngũ đưa dâu.
Chu Truyện Thanh mặc hỷ phục, ngực đeo hồng hoa, cưỡi đại mã dẫn đầu, đội ngũ đón dâu theo sau lưng, đi cuối là người khiêng của hồi môn, khuân vác đầy những rương cột hồng trù, diễu hành một vòng Khánh Dương thành.
Ngày hôm đó, được lấy làm đề tài mà rất nhiều năm sau người ta vẫn thường bàn tán, tài tử giai nhân, thập lý hồng trang, chấn động cả Khánh Dương.
Không chỉ bình dân bách tính, ngay cả các đại thế gia cũng kinh ngạc. Chu Truyện Thanh vốn đã là con rể cưng lý tưởng mà các thế gia thèm nhỏ dãi, chỉ là cho tới nay vẫn không ai lọt được vào mắt xanh của y, không ít vị tiểu thư khi nghe y sắp thành hôn đều âm thầm thương tâm, dẫn đến việc các nàng không mấy ưa Phó Thư Nguyệt, người cướp mất tấm phu quân trong mộng của mình.
Không ít người còn mong chờ được xem trò cười trong ngày thành hôn của nàng, nữ tử xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ, bất luận là khí độ hay gốc gác, nhất định đều sẽ không sánh bằng các tiểu thư được thế gia bồi dưỡng từ nhỏ.
Song đến hôm nay, các nàng mới phát hiện, hôn lễ này còn long trọng hơn những gì họ dự kiến.
Kiệu hoa mười tám người nâng, trừ hoàng thất ra không ai có thể có được cỗ kiệu sa hoa như vậy, đại biểu phu gia cực kỳ coi trọng người, không chỉ thế, theo sát sau còn là đội đưa gả dài nườm nượp, chứng tỏ ngày sau tân nương vẫn có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa.
Phu gia coi trọng, nhà mẹ đẻ ưu ái, chỉ chọn một bên thôi, ở Khánh Dương thành này đã được coi là độc nhất. Đội đón dâu đi diễu hành một vòng, sau hướng về Chu gia.
Khách mời đã sớm có mặt đầy đủ, chờ đội ngũ đón dâu trở về, pháo trống vang dội, thảm đỏ trải dài từ kiệu hoa đến hỷ đường.
Hạ kiệu, bà hỷ đỡ Phó Thư Nguyệt xuống, một dải lụa đỏ được đặt vào tay tân lang và tân nương, mỗi người nắm một đầu, chậm rãi bước vào hỷ đường.
Phụ mẫu Chu gia đã ngồi tại vị trí đương gia, sắc mặt vui mừng nhìn nhi tử và tân nương.
Người chủ hôn vui vẻ cao giọng xướng: “Nhất bái thiên địa—— “
Hai người hướng mặt về phía cửa cúi đầu.
“Nhị bái cao đường—— “
Hai người quay người hướng cha mẹ, đồng loạt cúi đầu hạ bái.
“Phu thê giao bái.”
Lại quay người, hai người đối mặt nhau, tam bái phu thê.
“Buổi lễ kết thúc—— “
Bên ngoài tiếng chiêng trống tề vang, khách mời hứng khởi hô hào: “Đưa vào động phòng!”
Đám bạn bè thân hữu nháo động phòng đứng chặn ở cửa, chờ đến khi vào tân phòng, có người muốn rục rịch, Chu Truyện Thanh vội móc tiền lì xì đã chuẩn bị từ trước ra, thừa dịp bọn họ cướp tiền lì xì, liền nhanh chóng đóng cửa chặn bọn họ ở ngoài.
Trong tân phòng chỉ còn lại hai người và hỷ bà.
Hỷ bà dìu Phó Thư Nguyệt đến bên giường ngồi xuống, sau đó đưa cây cân cho Chu Truyện Thanh, “Thỉnh tân lang vén khăn voan.”
Chu Truyện Thanh hít sâu một hơi, vững vàng tiếp nhận đòn cân, đẩy khăn đội đầu của tân nương, khi tấm khăn rơi xuống, Phó Thư Nguyệt nhấc mắt nhìn, hai người đối diện nhau.
“Thư Nguyệt…” Chu Truyện Thanh nhìn đến sững sờ, ngây ngốc chỉ biết gọi tên nàng.
Phó Thư Nguyệt mềm nhẹ đáp, má hồng còn đỏ hơn son, hai người đã kết thành phu thê, không còn cần ngại lễ nghi quy củ, Chu Truyện Thanh rốt cục cũng có thể quan minh chính đại gọi khuê danh của nàng.
***
Phó Điềm tiễn người đi rồi vòng về, cùng Phó Hữu Cầm chiêu đãi khách ở sảnh. Theo truyền thống của Đại Sở, người nhà mẹ đẻ đưa kiệu, đến nửa đường phải vòng về, “đảo hỏa thông hôi” (nổi lửa đốt chậu than?).
Nữ nhi xuất giá, nhà mẹ đẻ chỉ bày tiệc một ngày, tục xưng “rượu khởi giá”. Bận rộn đến chạng vạng khách đã tan, hai mẹ con mới có cơ hội được ngồi thở. Phó Hữu Cầm nhìn Phó Điềm, lại nghĩ tới nữ nhi đã xuất giá, viền mắt bà đỏ hoe.
Phó Điềm dịu giọng an ủi bà, hai mẹ con ngồi cùng nhau, không biết bên kia giờ sao rồi, mãi khi màn đêm đã buông xuống, mới về phòng nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi.
Đại hôn ngày thứ ba, chính là ngày lại mặt. Chu gia phái người đến mời Phó Điềm qua dự “bữa tiệc thông gia”, hai bên gia đình cùng ăn một bữa, sau đó Chu Truyện Thanh cùng đi, theo Phó Điềm và Phó Thư Nguyệt “hồi môn” về Hầu phủ.
Phó Hữu Cầm nhớ nữ nhi, đã sớm ngóng trông từ lâu, thấy nữ nhi và nữ tế dắt tay nhau mà vào, trên mặt Phó Thư Nguyệt còn vươn một nụ cười nhẹ, lúc này bà mới yên lòng.
Chu Truyện Thanh phảng phất như đã biến thành một người khác, không còn phong lưu tiêu sái như ngày xưa, y mang một nụ cười thỏa mãn, thấy Phó Hữu Cầm liền hành lễ gọi “Nương”.
Phó Hữu Cầm vội đỡ y dậy, để bọn họ vào trong cùng trò chuyện.
Sở Hướng Thiên cũng ngồi một bên, thấy thế khinh bỉ khẽ hừ mũi, xem thường vẻ giả tạo của bạn tốt.
Chu Truyện Thanh nhạy cảm phát hiện được, ngẩng đầu cười với hắn, đáp lại một ánh mắt bao hàm ý khoe khoang “Ta thắng!”, “Ngươi mà cũng có ngày hôm nay.” “Ước ao à, đố kị à?”.
Sở Hướng Thiên tức muốn đau dạ dày.
Dùng xong bữa, Phó Hữu Cầm và Phó Thư Nguyệt đi vào phòng tâm sự. Phó Điềm là tiểu cữu tử (em vợ), lưu lại bồi tân lang. Vì không có trưởng bối, Chu Truyện Thanh được hả hê một phen, vênh váo nói với Sở Hướng Thiên: “Gọi ‘tỷ phu’ ta nghe xem nào.”
Mặt Sở Hướng Thiên tái mét. Cố tình Phó Điềm lại còn cười khúc khích.
Dùng sức nghiến răng ken két, Sở Hướng Thiên vạn phần không phục, bị dấm chua nhấn chìm, chua muốn vắt ra nước, nhưng vẫn gằn từng chữ: “Tỷ—— phu——”
Chu Truyện Thanh thành công giải được hận, nhìn hắn ăn quả đắng mà thỏa mãn không thôi”.
***
Cả một ngày này, mặt Sở Hướng Thiên đen sì sì, chờ người đi, liền bắt đầu muốn đòi về công đạo.
Sở thổ phỉ đổ bình dấm chua, “Chu Truyện Thanh cũng đã thành hôn, còn ta lại chưa có nổi một danh phận.”
“Vậy mà y còn ép ta gọi tỷ phu?” Sở Hướng Thiên tức, ấm ức không khác gì năm đó hắn đánh nhau thua.
Phó Điềm buồn cười bóp bóp lỗ tai hắn, “Ấn bối phận, anh phải gọi y là tỷ phu đúng rồi mà.”
Sở Hướng Thiên nghẹn, lý là lý, nhưng trong lòng hắn vẫn khó chịu, quyết định không nhắc đến nữa, nhắc chỉ tổ thêm đau lòng.
Phó Điềm chớp chớp mắt, câu lấy cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn một cái, kề sát lỗ tai hắn thì thầm: “Viên dược ngọc cuối cùng, em đã dùng xong rồi…”
Bà tử đang giảo diện(se lông bằng chỉ) cho Phó Thư Nguyệt, trong ngày thành thân tân nương sắp gả sẽ được giảo diện sau mới trang điểm, mang ý nghĩa như là lễ thành nhân*, Phó Thư Nguyệt mặc hỷ phục đỏ ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, để bà tử đắp một lớp bột mỏng, bà tử cầm sợi chỉ gai di chuyển quanh mặt nàng loại bỏ lông tơ, sau lại dùng trứng gà luộc còn nóng lăn một vòng, tiếp theo mới đến bước trang điểm.
Lễ thành nhân: Đánh dấu sự thay đổi từ “thiếu nữ” thành đại nhân.
Phó Điềm khoanh tay đứng nhìn, tuy không phải lần đầu tiên, nhưng tâm trạng cậu hai lần trước rất khác. Vào giờ phút này, trong lòng cậu chỉ còn là mừng rỡ và bình yên lắng đọng.
Lão ma ma phụ trách trang điểm là hoàng hậu cố ý sai đến đây, nghe đâu tay nghề cao vô cùng, năm đó vào ngày đại hôn của đế hậu, cũng chính bà đã đích thân trang điểm cho hoàng hậu.
Mặt đắp phấn trắng, đại bút vẽ chân mày, hai gò má phớt lên một lớp phấn hồng, son đỏ thoa bờ môi. Phó Thư Nguyệt không hay trang điểm, ngày thường chỉ thoa son đơn giản, bây giờ được lão ma ma tỉ mỉ chau chuốt, ngũ quan mộc mạc cũng trở nên diễm lệ bức người.
Nếu không ai lên tiếng, hai tỷ đệ phảng phất như một khuôn đúc ra.
Lão ma ma lẩm nhẩm câu cát tường, ngón tay linh hoạt di chuyển trên mái đầu đen nhánh của nàng, thị nữ đưa mũ phượng tới, lão ma ma cẩn thận đội lên.
Mũ phượng là Chu gia đem đến, dùng tơ vàng thành hình phượng giương cánh, lông đuôi xỏa tung, từng mảnh kim ti như lông chim đính liền, trông rất sống động. Đầu phượng ngẩng thật cao, miệng ngậm hồng châu trong suốt, thành mũ khảm phỉ thúy, hai bên là những dải dài trân châu khẽ rũ, che đi nửa khuôn mặt diễm lệ.
Trang điểm xong, bên ngoài sắc trời cũng đã sáng, xa xa truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt, thị nữ tiến vào thông báo, đoàn đón dâu của Chu gia đã đến.
Lão ma ma đội khăn voan lên trên mũ phượng, cười nói với Phó Hữu Cầm: “Phu nhân, cũng nên đút tân nương “cơm lên kiệu”*.”
*: Ngụ ý không quên ân sinh thành và nuôi dưỡng.
Phó Hữu Cầm sững sờ rồi đáp, tiếp nhận cái chén đã chuẩn bị sẵn từ thị nữ, đút từng miếng từng miếng cho Phó Thư Nguyệt.
Hai mẹ con đối diện nhau, Phó Thư Nguyệt khẽ chớp mắt, chầm chậm ăn. Một chén cũng không nhiều, đút mấy miếng đã hết. Phó Hữu Cầm buông khăn voan xuống, nói với thị nữ thiếp thân của Phó Thư Nguyệt: “Đưa tiểu thư ra ngoài đi.”
Hai thị nữ đỡ Phó Thư Nguyệt đứng dậy, Phó Điềm đi phía trước dẫn đường.
Đại môn Hầu phủ, Chu gia đã chờ sẵn, Chu Truyện Thanh bồn chồn nhìn vào trong, đến lần gõ chiêng thứ ba, y mới được nhìn thấy tân nương đang chậm rãi bước ra.
Thanh âm vui vẻ dồn dập vang lên, Phó Điềm tiếp nhận tay Phó Thư Nguyệt từ thị nữ, cẩn thận đỡ nàng bước qua ngưỡng cửa.
Ánh mắt Chu Truyện Thanh nóng rực, y bước nhanh lại, thấp giọng nói: “Ta đến thú nàng đây.” Nói rồi y vén vạt áo, ngồi xổm trước mặt Phó Thư Nguyệt.
Đám đông ồ lên, Phó Thư Nguyệt chậm rãi cúi người nằm nhoài trên lưng y, được y cõng bước đến kiệu hoa.
Hỷ bà nâng người lên kiệu, mười tám kiệu phu hô to, vững vàng nâng cỗ kiệu trong tiếng chiêng trống huyên náo. Phó Điềm là thân đệ đệ của tân nương, đích thân đưa kiệu, thấy kiệu đã lên, liền cưỡi ngựa gia nhập đội ngũ đưa dâu.
Chu Truyện Thanh mặc hỷ phục, ngực đeo hồng hoa, cưỡi đại mã dẫn đầu, đội ngũ đón dâu theo sau lưng, đi cuối là người khiêng của hồi môn, khuân vác đầy những rương cột hồng trù, diễu hành một vòng Khánh Dương thành.
Ngày hôm đó, được lấy làm đề tài mà rất nhiều năm sau người ta vẫn thường bàn tán, tài tử giai nhân, thập lý hồng trang, chấn động cả Khánh Dương.
Không chỉ bình dân bách tính, ngay cả các đại thế gia cũng kinh ngạc. Chu Truyện Thanh vốn đã là con rể cưng lý tưởng mà các thế gia thèm nhỏ dãi, chỉ là cho tới nay vẫn không ai lọt được vào mắt xanh của y, không ít vị tiểu thư khi nghe y sắp thành hôn đều âm thầm thương tâm, dẫn đến việc các nàng không mấy ưa Phó Thư Nguyệt, người cướp mất tấm phu quân trong mộng của mình.
Không ít người còn mong chờ được xem trò cười trong ngày thành hôn của nàng, nữ tử xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ, bất luận là khí độ hay gốc gác, nhất định đều sẽ không sánh bằng các tiểu thư được thế gia bồi dưỡng từ nhỏ.
Song đến hôm nay, các nàng mới phát hiện, hôn lễ này còn long trọng hơn những gì họ dự kiến.
Kiệu hoa mười tám người nâng, trừ hoàng thất ra không ai có thể có được cỗ kiệu sa hoa như vậy, đại biểu phu gia cực kỳ coi trọng người, không chỉ thế, theo sát sau còn là đội đưa gả dài nườm nượp, chứng tỏ ngày sau tân nương vẫn có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa.
Phu gia coi trọng, nhà mẹ đẻ ưu ái, chỉ chọn một bên thôi, ở Khánh Dương thành này đã được coi là độc nhất. Đội đón dâu đi diễu hành một vòng, sau hướng về Chu gia.
Khách mời đã sớm có mặt đầy đủ, chờ đội ngũ đón dâu trở về, pháo trống vang dội, thảm đỏ trải dài từ kiệu hoa đến hỷ đường.
Hạ kiệu, bà hỷ đỡ Phó Thư Nguyệt xuống, một dải lụa đỏ được đặt vào tay tân lang và tân nương, mỗi người nắm một đầu, chậm rãi bước vào hỷ đường.
Phụ mẫu Chu gia đã ngồi tại vị trí đương gia, sắc mặt vui mừng nhìn nhi tử và tân nương.
Người chủ hôn vui vẻ cao giọng xướng: “Nhất bái thiên địa—— “
Hai người hướng mặt về phía cửa cúi đầu.
“Nhị bái cao đường—— “
Hai người quay người hướng cha mẹ, đồng loạt cúi đầu hạ bái.
“Phu thê giao bái.”
Lại quay người, hai người đối mặt nhau, tam bái phu thê.
“Buổi lễ kết thúc—— “
Bên ngoài tiếng chiêng trống tề vang, khách mời hứng khởi hô hào: “Đưa vào động phòng!”
Đám bạn bè thân hữu nháo động phòng đứng chặn ở cửa, chờ đến khi vào tân phòng, có người muốn rục rịch, Chu Truyện Thanh vội móc tiền lì xì đã chuẩn bị từ trước ra, thừa dịp bọn họ cướp tiền lì xì, liền nhanh chóng đóng cửa chặn bọn họ ở ngoài.
Trong tân phòng chỉ còn lại hai người và hỷ bà.
Hỷ bà dìu Phó Thư Nguyệt đến bên giường ngồi xuống, sau đó đưa cây cân cho Chu Truyện Thanh, “Thỉnh tân lang vén khăn voan.”
Chu Truyện Thanh hít sâu một hơi, vững vàng tiếp nhận đòn cân, đẩy khăn đội đầu của tân nương, khi tấm khăn rơi xuống, Phó Thư Nguyệt nhấc mắt nhìn, hai người đối diện nhau.
“Thư Nguyệt…” Chu Truyện Thanh nhìn đến sững sờ, ngây ngốc chỉ biết gọi tên nàng.
Phó Thư Nguyệt mềm nhẹ đáp, má hồng còn đỏ hơn son, hai người đã kết thành phu thê, không còn cần ngại lễ nghi quy củ, Chu Truyện Thanh rốt cục cũng có thể quan minh chính đại gọi khuê danh của nàng.
***
Phó Điềm tiễn người đi rồi vòng về, cùng Phó Hữu Cầm chiêu đãi khách ở sảnh. Theo truyền thống của Đại Sở, người nhà mẹ đẻ đưa kiệu, đến nửa đường phải vòng về, “đảo hỏa thông hôi” (nổi lửa đốt chậu than?).
Nữ nhi xuất giá, nhà mẹ đẻ chỉ bày tiệc một ngày, tục xưng “rượu khởi giá”. Bận rộn đến chạng vạng khách đã tan, hai mẹ con mới có cơ hội được ngồi thở. Phó Hữu Cầm nhìn Phó Điềm, lại nghĩ tới nữ nhi đã xuất giá, viền mắt bà đỏ hoe.
Phó Điềm dịu giọng an ủi bà, hai mẹ con ngồi cùng nhau, không biết bên kia giờ sao rồi, mãi khi màn đêm đã buông xuống, mới về phòng nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi.
Đại hôn ngày thứ ba, chính là ngày lại mặt. Chu gia phái người đến mời Phó Điềm qua dự “bữa tiệc thông gia”, hai bên gia đình cùng ăn một bữa, sau đó Chu Truyện Thanh cùng đi, theo Phó Điềm và Phó Thư Nguyệt “hồi môn” về Hầu phủ.
Phó Hữu Cầm nhớ nữ nhi, đã sớm ngóng trông từ lâu, thấy nữ nhi và nữ tế dắt tay nhau mà vào, trên mặt Phó Thư Nguyệt còn vươn một nụ cười nhẹ, lúc này bà mới yên lòng.
Chu Truyện Thanh phảng phất như đã biến thành một người khác, không còn phong lưu tiêu sái như ngày xưa, y mang một nụ cười thỏa mãn, thấy Phó Hữu Cầm liền hành lễ gọi “Nương”.
Phó Hữu Cầm vội đỡ y dậy, để bọn họ vào trong cùng trò chuyện.
Sở Hướng Thiên cũng ngồi một bên, thấy thế khinh bỉ khẽ hừ mũi, xem thường vẻ giả tạo của bạn tốt.
Chu Truyện Thanh nhạy cảm phát hiện được, ngẩng đầu cười với hắn, đáp lại một ánh mắt bao hàm ý khoe khoang “Ta thắng!”, “Ngươi mà cũng có ngày hôm nay.” “Ước ao à, đố kị à?”.
Sở Hướng Thiên tức muốn đau dạ dày.
Dùng xong bữa, Phó Hữu Cầm và Phó Thư Nguyệt đi vào phòng tâm sự. Phó Điềm là tiểu cữu tử (em vợ), lưu lại bồi tân lang. Vì không có trưởng bối, Chu Truyện Thanh được hả hê một phen, vênh váo nói với Sở Hướng Thiên: “Gọi ‘tỷ phu’ ta nghe xem nào.”
Mặt Sở Hướng Thiên tái mét. Cố tình Phó Điềm lại còn cười khúc khích.
Dùng sức nghiến răng ken két, Sở Hướng Thiên vạn phần không phục, bị dấm chua nhấn chìm, chua muốn vắt ra nước, nhưng vẫn gằn từng chữ: “Tỷ—— phu——”
Chu Truyện Thanh thành công giải được hận, nhìn hắn ăn quả đắng mà thỏa mãn không thôi”.
***
Cả một ngày này, mặt Sở Hướng Thiên đen sì sì, chờ người đi, liền bắt đầu muốn đòi về công đạo.
Sở thổ phỉ đổ bình dấm chua, “Chu Truyện Thanh cũng đã thành hôn, còn ta lại chưa có nổi một danh phận.”
“Vậy mà y còn ép ta gọi tỷ phu?” Sở Hướng Thiên tức, ấm ức không khác gì năm đó hắn đánh nhau thua.
Phó Điềm buồn cười bóp bóp lỗ tai hắn, “Ấn bối phận, anh phải gọi y là tỷ phu đúng rồi mà.”
Sở Hướng Thiên nghẹn, lý là lý, nhưng trong lòng hắn vẫn khó chịu, quyết định không nhắc đến nữa, nhắc chỉ tổ thêm đau lòng.
Phó Điềm chớp chớp mắt, câu lấy cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn một cái, kề sát lỗ tai hắn thì thầm: “Viên dược ngọc cuối cùng, em đã dùng xong rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất