Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 111

Trước Sau
Editor: D Ẹ O

Hạ Liên là người thẳng tính, không biết thứ gọi là âm mưu quỷ kế, nên khi thấy hắn bị Trần Thủ Khả cắn ngược, Sở Hướng Thiên cũng không mấy bất ngờ.

Bỏ qua đề tài này, Sở Hướng Thiên hỏi: “Thân tín của Trần Thủ Khả có bao nhiêu người?”

“Gần 300.”

“Gian tế trong thành tìm được chưa?”

Hạ Liên gật đầu, “Đã có đối tượng hoài nghi.”

Ngón tay Sở Hướng Thiên gõ nhẹ trên đầu gối, “Bắt hết lại, còn người của ngươi, cũng nên tra cho kỹ.”

Quận thủ phủ bị bao vây, nước chảy không lọt, Trần Thủ Khả lại có thể truyền tin ra bên ngoài, hơn thế nữa, ông ta còn thủ tiêu được người truyền tin của Hạ Liên, chứng tỏ bên trong có nội gián.

Hạ Liên cũng không ngu, biết mình bị mưu hại, nếu không nhờ Sở Hướng Thiên đích thân đến, e rằng cái mũ tạo phản trên đầu hắn sẽ không dễ gì gỡ xuống được.

Hai người trao đổi một hồi, Hạ Liên trở về tìm gian tế, Sở Hướng Thiên theo hắn cùng vào thành, khi đêm xuống, liền lặng lẽ ra khỏi thành, dẫn người bao vây Chấn Vũ quận.

Nếu Hạ Liên đã bắt đầu hành động, Trần Thủ Khả và tay sai không muốn chết, tất sẽ co đầu chạy, hiện không có bằng chứng buộc tội ông ta tư thông với địch phản quốc, biện pháp tốt nhất là ép ông ta không thể chạy khỏi Chấn Vũ quận, chờ khi ông ta lén gặp giặc ngoại thì bắt quả tang.

Sở Hướng Thiên dẫn người tới quận thủ phủ, Trần Thủ Khả đã chịu đủ dằn vặt, khóc lóc lên án Hạ Liên lòng lang dạ sói, xin hắn hãy điều tra rõ chân tướng, trả lại công đạo cho quận thủ phủ của ông ta, Sở Hướng Thiên ứng phó qua loa, rồi dẫn người rời đi.

“Đại nhân? Chúng ta vẫn phải chờ nữa sao?” Thủ hạ bên người cung kính hỏi.

Trần Thủ Khả âm trầm nói, “Không, ngươi mau đi liên hệ với người kia, tối nay chúng ta đi.”

Ông ta ngàn tính vạn tính lại không ngờ người được phái đến lại là Sở Hướng Thiên, dù chưa gặp bao giờ, nhưng danh Sát thần ai lại chưa từng nghe, nếu đã để Sở Hướng Thiên đến, chứng tỏ phía triều đình không hề tin ông ta.

Nếu còn không đi, chờ khi hắn tìm ra bằng chứng, vậy ông ta chỉ còn con đường chết.

Đêm đó, Trần Thủ Khả được thuộc hạ hộ tống lặng lẽ lẻn khỏi thủ phủ, gõ ba lần bên cửa hông, một dài hai ngắn, thủ vệ bên ngoài hiểu ý, tìm lý do dẫn đồng bạn đi, Trần Thủ Khả mang thuộc hạ ẩn vào trong màn đêm.

Sở Hướng Thiên mang người mai phục tại cửa Tây, đi thẳng dọc con đường này là ra nơi doanh trại của Trấn Bắc quân, thông qua cửa biên giới, sẽ là lãnh địa của ngoại tộc.

Trần Thủ Khả trốn đi, khiến ông ta hoàn toàn bại lộ thân phận, tất không thể ở lại Đại Sở, muốn bảo mệnh chỉ có thể nghĩ biện pháp qua được cửa biên giới, trốn về nước ngoại tộc.

Đến canh ba, trong đêm tối vang lên tiếng loạt xoạt, tất cả mọi người đề cao cảnh giác, Sở Hướng Thiên ra hiệu, chuẩn bị tác chiến.

Trần Thủ Khả tuổi đã gần bốn mươi, người cũng khá to con, lại thêm tập võ nên thể trạng tốt, ông ta không dám cưỡi ngựa sợ gây động tĩnh lớn, cũng chẳng dám mang vật nặng, chỉ mang một chút vàng bạc châu báu chạy.

Đi theo ông ta là hai thân tín, chúng dò xét xung quanh, gật gật đầu với ông ta, Trần Thủ Khả thấy vậy mới thả lỏng, phát ra tiếng chim hót.

Trời thu chim hót cũng không lạ, chỉ chốc lát sau, xa xa trên núi xuất hiện mấy bóng đen, chạy đến chỗ Trần Thủ Khả, nương theo ánh trăng yếu ớt, mơ hồ thấy ngũ quan bọn chúng, là ngoại tộc.

“Đại nhân…”

Trần Thủ Khả giơ tay ngăn lại, định theo bọn chúng rời đi.

Sắc mặt Sở Hướng Thiên trở nên âm trầm, hắn nhẹ nhàng vung tay, mười mấy bóng người nhảy ra, bao vây lấy kẻ địch.

“Đêm khuya thanh vắng, Trần đại nhân định đi đâu?” Sở Hướng Thiên chậm rãi hiện thân, tựa tiếu phi tiếu.

Trần Thủ Khả sợ hãi, nhìn dáo dác xung quanh, biết bọn họ đã sớm hoài nghi, nhiều lời vô ích, cắn răng trầm giọng nói: “Giết hết cho ta.”

Bóng đen rút loan đao, hai phe đánh nhau, Sở Hướng Thiên không gia nhập, chỉ ở bên quan sát.

Bọn họ đông hơn, bốn ngoại tộc cộng ba người Trần Thủ Khả, chỉ trụ được trong chốc lát rồi nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Sở Hướng Thiên thấy thời cơ đã đến, hắn híp mắt lắc mình gia nhập cuộc chiến, nhanh chóng bắt giữ Trần Thủ Khả.

Bắt giặc phải bắt vua trước, có vẻ như địa vị của Trần Thủ Khả ở ngoại tộc không hề thấp, ông ta vừa bị bắt bốn tên ngoại tộc đã muốn xông lên cứu, nhưng rồi cũng bị áp chế.

Hắn nhanh chóng đánh gãy tay chân Trần Thủ Khả, tháo khớp cằm, Sở Hướng Thiên giao người cho thuộc hạ, lạnh lùng nói: “Mang về thẩm tra.”

Mọi người chạy về thành, Hạ Liên cũng vừa dọn dẹp xong gian tế, Trần Thủ Khả đảm nhiệm chức quận trưởng nhiều năm, cũng khá quen thân với Trấn Bắc quân, vậy nên mới tạo cơ hội cho ông ta dễ dàng mua chuộc được nội gián.



Ba gian tế bị trói gô, áp giải tại hình đường, vốn còn cố gắng muốn biện giải, nhưng khi thấy Trần Thủ Khả cũng bị bắt, chúng như bị ai bóp nghẹn cuống họng, đừng nói là biện giải, cầu xin tha thứ cũng không thể.

Sở Hướng Thiên nói: “Những người này cứ để ta thẩm tra, có vẻ như Trần Thủ Khả có địa vị khá cao trong ngoại tộc, ngươi mau ra cửa Tây tọa trấn, phòng ngừa ngoại tộc sinh sự.”

Hạ Liên hiểu, hắn ném người lại cho Sở Hướng Thiên, còn mình thì dẫn người đi.

Nếu Trần Thủ Khả thực sự có địa vị cao, khả năng cao là ngoại tộc sẽ quấy phá tại cửa Tây để cứu ông ta ra. Vì nếu đêm nay ông ta thành công, ngoại tộc cũng đã sớm mai phục chờ tại đó—— Mà muốn đem ông ta qua biên giới trót lọt, thì trong thành ắt phải có thêm gian tế.

Trần Thủ Khả cười lạnh, mập mờ nói: “Tộc nhân sẽ đến cứu ta.”

“Không muốn cửa Tây thất thủ, thì khôn hồn hãy thả ta ra.”

Sở Hướng Thiên khinh bỉ liếc nhìn ông ta, ủng đi ngựa đạp lên mặt ông ta, âm trầm như Tu La. Trần Thủ Khả có tướng rất giống người Đại Sở, chứng tỏ cha hoặc mẹ ông ta chắc chắn phải là người Đại Sở, vậy mà ông ta lại tự xưng là ngoại tộc, lợi dụng tướng mạo người Hán để khiến họ tin tưởng, rồi lại giúp giặc ngoại xâm lăng lãnh thổ Đại Sở.

Sở Hướng Thiên cúi người, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm ông ta, “Chỉ bằng đám phế vật kia sao? Ta giữ lại cái mạng chó của người, là để ngươi mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, lũ phế vật kia sẽ quỳ xuống chân ta xin tha như thế nào.”

“Dẫn chúng đi, thẩm tra!”

Trần Thủ Khả xụi lơ trên mặt đất cũng bị mang đi hỏi cung, Sở Hướng Thiên ngồi trong đường chậm rãi chờ kết quả.

Kẻ nhận tội đầu tiên là ba tên phản đồ của Trấn Bắc quân, bọn chúng là tiểu lâu la bị Trần Thủ Khả dùng tiền mua chuộc, nên biết cũng không nhiều; sau là đến bốn tên ngoại tộc, bọn chúng giỏi chịu được hơn ba kẻ kia nhiều, phải hơn một canh giờ mới chịu khai, Sở Hướng Thiên nhìn thuộc hạ đưa khẩu cung, nhíu mày.

Không ngờ Trần Thủ Khả thế mà lại đúng là đại nhân vật.

Mẹ ruột của ông ta là ca kỹ của Đại Sở, bị thương nhân mua lại, lúc theo đội buôn thì bị ngoại tộc bắt đi, ca kỹ mỹ mạo, giỏi ca múa lại giỏi về tâm kế, cô ả nhanh chóng được hiến tặng cho thủ lĩnh ngoại tộc, đồng thời sinh một đứa con trai cho thủ lĩnh. Đứa con trai ấy cũng chính là Trần Thủ Khả bây giờ. Tên thật của ông ta là Mura Colas, là con thứ ba của thủ lĩnh.

Thủ lĩnh ngoại tộc tổng cộng có bảy người con trai, nay lão ta đã qua ngoài sáu mươi, tuy thân thể vẫn khoẻ mạnh, nhưng đám con trai đã tranh đấu đến gay gắt, Trần Thủ Khả do vì diện mạo và huyết thống của người Đại Sở, nên trong tộc ông ta hầu như không có tiếng nói, song mẫu thân ông ta khá được sủng ái, nên nhiều năm vẫn tích lũy được một nhóm người tử trung. Cho nên ông ta mới mạo hiểm, dùng tên giả là Trần Thủ Khả xâm nhập vào Đại Sở, bò lên chức quận trưởng, ý đồ nắm thóp Chấn Vũ quận mà quỷ không biết thần không hay.

Ông ta đứng vững gót chân tại Chấn Vũ quận, bắt đầu kế hoạch của mình, ông ta vốn tưởng mình đã gần thành công, nhưng ngoài ý muốn lại bị Hạ Liên phá vỡ.

Sở Hướng Thiên chau mày, lộ ý cười khát máu, “Tốt lắm, giữ cho Trần Thủ Khả một mạng, tra khẩu cung xong ta sẽ dẫn ông ta đến cửa Tây, một lưới bắt hết đám ngoại tộc kia.”

Khi trời sáng, Trần Thủ Khả không chịu nổi hình phạt tàn khốc nữa, khai toàn bộ.

Ngoại tộc bây giờ phân thành bốn bộ lạc, thỉnh thoảng chúng cũng sẽ liên hợp tấn công biên giới Đại Sở, nhân cơ hội thiêu giết cướp giật một phen, thế nhưng phần lớn thời gian, chúng thường phòng bị nhau, thậm chí là chiếm đoạt của nhau.

Trần Thủ Khả thuộc bộ lạc Mura, bộ lạc có số dân đông nhất đồng thời cũng hiếu chiến nhất, mấy đứa con của thủ lĩnh hiện thời cũng tàn nhẫn không kém cha của chúng, đấu đá phân tranh nhau, nỗ lực chiếm đoạt những bộ lạc khác.

Theo thông tin Trần Thủ Khả tiết lộ, nhị ca của ông ta, Mura Kadir, một kẻ hết sức nham hiểm và hiếu chiến, một tay ông ta đã thâu tóm cả bộ lạc Acha, nếu Trần Thủ Khả không lập công lao lớn, thì rất khó để chống lại anh ông ta, vậy cho nên ông ta mới mưu đồ mạo hiểm.

Sở Hướng Thiên khẽ chau mày, “Ta đã từng giao thủ với bộ lạc Acha, không ngờ giờ đã bị thâu tóm.”

“Xem ra vị “nhị ca” kia khó đối phó hơn hẳn Trần Thủ Khả.”

Bộ lạc Acha không hề lớn, nhưng nổi tiếng bán mạng trên chiến trường, bộ lạc ấy đa phần đều là nam, còn nữ đều là tù binh của bộ lạc khác, hoặc nô lệ mà chúng cướp được từ Đại Sở, nuôi nhốt làm công cụ tiết dục và sinh con cho bộ lạc Acha.

Nam giới bộ lạc Acha từ khi lên năm đã có thể lấy đao giết người, phải nói đây là một bộ lạc cực kỳ đáng gờm.

Không ngờ bây giờ đã bị bộ lạc Mura xâm lược.

“Dương Đại Thạch, ngươi mang năm trăm binh lưu lại trấn thủ Chấn Vũ quận, những người khác theo ta ra cửa Tây.” Số binh còn lại cũng đã chạy tới Chấn Vũ quận, Sở Hướng Thiên mang người, vội vã hướng ra cửa Tây đi.

Cửa Tây quả như Sở Hướng Thiên dự đoán, thủ hạ của Trần Thủ Khả dẫn binh đối đầu với Hạ Liên, cuộc chiến chỉ chờ thời bùng nổ.

Vết thương của Hạ Liên vẫn chưa lành, vì cổ vũ sĩ khí mà cầm thương ra trận, nếu Sở Hướng Thiên đến trễ hơn một chút, có lẽ hai bên đã xông vào đánh nhau.

Sở Hướng Thiên thay vị trí Hạ Liên, tạm thời tiếp quản Trấn Bắc quân.

Danh Chiến Thần lan xa khắp chốn, hắn vừa xuất hiện, sĩ khí đã dâng cao, binh lính hô vang trời.

Sở Hướng Thiên cưỡi ngựa dẫn đầu, khóe miệng giương cao một nụ cười ác liệt, cho người cột Trần Thủ Khả còn đang hấp hối lên cọc gỗ.

Trần Thủ Khả bị tra tấn dã man, toàn thân toàn là máu, ông ta bị treo ngắc ngứ trên cái cọc, máu tươi nhỏ từng giọt, tăng thêm cảnh tiêu điều.

“Giết!”



Sở Hướng Thiên ra lệnh, vung trường thương xông lên trước giết địch, đối đầu cùng tướng lĩnh phe giặc.

Đao thương kiếm ảnh, tiếng ngựa hí dài, bão cát tây bắc, chiến sĩ chém giết.

Một thương quật tên tướng lĩnh rơi ngựa, chặt đầu gã cắm ở mũi thương, Sở Hướng Thiên vung tay hô lớn, “Giết! Không chừa một ai!”

Tinh thần binh lính càng tăng cao, cũng có ngoại tộc khiếp sợ muốn đào tẩu nhưng bất thành, chẳng một tên nào thành công trốn thoát.

Trần Thủ Khả bị treo ở cột cờ, bị buộc nhìn toàn cảnh, dưới kia toàn là những thân binh của ông ta, là lực lượng ông ta tích lũy nhiều năm ròng, mà giờ tất cả đã chấm dứt, không còn gì nữa rồi.

Sở Hướng Thiên thả ông ta xuống, Trần Thủ Khả nằm nhoài trên mặt đất dính đầy máu, tâm đã nguội lạnh như tro tàn.

“Đây chính là tộc nhân dũng mãnh trong miệng ngươi.” Sở Hướng Thiên đâm vào ngực ông ta, chấm dứt tính mạng Trần Thủ Khả, “Tất cả đều chỉ là bại tướng dưới tay ta.”

Vứt xác Trần Thủ Khả xuống, Sở Hướng Thiên cho người chồng thi thể thành một chồng cao, lấy đuốc hỏa thiêu toàn bộ.

Hạ Liên nhìn sắc mặt âm trầm của hắn, chà xát cánh tay theo bản năng, dù đã chứng kiến bao nhiêu lần, hắn vẫn cảm thấy Sở Hướng Thiên khi ở trên chiến trường rất đáng sợ, không từ thủ đoạn và không dung tha cho kẻ thù, như Tu La bước lên từ địa ngục.

Chẳng trách kẻ địch khi mới nghe tên hắn đã sợ mất mật, sĩ khí tiêu tan hơn phân nửa.

Xử lý xong tàn cuộc, Sở Hướng Thiên nói với Hạ Liên: “Gian tế trong thành ngươi tự mình giải quyết, còn nữa, theo tin tức cạy được từ miệng Trần Thủ Khả, bộ lạc Mura có mưu đồ xâm chiếm những bộ lạc khác, đứa con thứ hai của thủ lĩnh có thực lực đáng gờm, nếu để chúng liên hợp lại, thì đó là kình địch, ngươi hãy cẩn thận đề phòng.”

Hạ Liên chắp tay tạ ơn, hỏi hắn khi nào về Khánh Dương.

Sở Hướng Thiên cầm thương lên ngựa, chỉ chừa cho hắn một bóng lưng xa xăm, “Sáng sớm hôm nay.”

Lúc hắn về còn gấp hơn cả khi đi, Sở Hướng Thiên mang theo khẩu cung chạy về Khánh Dương thành, ngay cả áo giáp cũng không tháo, vội vã tiến cung bẩm báo.

Sở Phong Nguyên nghe xong, vẻ mặt y cũng giống Sở Hướng Thiên, đặt trọng điểm lên người đứa con thứ của thủ lĩnh bộ lạc Mura, biên cảnh mấy năm gần đây sở dĩ được yên ổn, không phải vì ngoại tộc không còn dã tâm, mà là vì bọn chúng đang phân tranh, đấu đá nhau.

Nhớ cái năm mà chiến tranh giữa Đại Sở và ngoại tộc nổ ra liên miên, là bởi khi ấy ngoại tộc có thủ lĩnh thống nhất.

Thủ lĩnh đó tập hợp mọi lực lượng, ra sức tranh đấu cùng Đại Sở, ý đồ xâm chiếm lãnh thổ nước Đại Sở, Sở Hướng Thiên của thuở thiếu thời nhất chiến thành danh, là vì hắn dám đơn độc xâm nhập vào đại doanh của địch, lấy thủ cấp(đầu)của thủ lĩnh nọ.

Thủ lĩnh bỏ mình, đại tướng dưới trướng chia phe kéo cánh, Đại Sở thừa cơ, đánh tan quân giặc. Ngoại tộc vốn thống nhất phân tán thành mấy bộ lạc riêng lẻ, kéo dài đến bây giờ.

Nên mấy năm nay Đại Sở mới được an ổn.

Thế nhưng nếu lời Trần Thủ Khả nói là thật, vậy thì Mura Kadir có lẽ có dã tâm thống nhất, điều càng làm người ta phải cảnh giác là năng lực của Mura Kadir cũng không thể xem thường, nếu ông ta kế nhiệm chức thủ lĩnh, khả năng cao là ông ta sẽ thâu tóm toàn bộ những bộ lạc còn lại, một khi đã thành công, mũi đao sẽ chỉa về Đại Sở.

Bọn họ phải chuẩn bị đề phòng ngay từ bây giờ.

Sở Phong Nguyên nói: “Đệ hãy truyền lệnh đến biên quan, để binh lính đề cao cảnh giác, canh phòng thật nghiêm ngặt.”

Sở Hướng Thiên gật đầu, “Trấn Bắc quân có Hạ Liên, tạm thời không cần phải lo lắng. Bắc Lăng quân và Bắc Vũ quân đều là người do một tay đệ phái tới, có thể tự chống đỡ một phương. Sơn Dự quân của đông bắc mới là vấn đề đáng lo ngại, binh lực bạc nhược, Trương Nghi Hành lại quá mức liều lĩnh và tự đại, e rằng sẽ dễ gặp bất trắc.”

Sở Phong Nguyên cũng bất đắc dĩ, “Tạm thời vẫn chưa tìm ra được người nào thích hợp để thay thế.”

Hai người thương nghị hồi lâu, trước mắt chỉ có thể tăng mạnh phòng thủ, nếu nạn hạn hán lan rộng, cứu tế còn chưa xong, chủ động xuất binh tấn công là điều không thể.

Bàn xong chính sự, Sở Hướng Thiên liền gấp gáp xuất cung.

Sở Phong Nguyên trêu hắn, “Còn chưa kết hôn mà đã gấp vậy rồi sao?”

Sở Hướng Thiên thầm mắng, huynh kết hôn rồi được ngày ngày dính lấy hoàng tẩu, đương nhiên không nhớ, ta chỉ mới nếm được mùi thịt, đương nhiên phải nhớ.

Không thèm đôi co với huynh trưởng, Sở Hướng Thiên vội vàng giục ngựa về Hậu phủ.

Phó Điềm đã sớm nghe tin Sở Hướng Thiên đã mang binh trở về, mặc dù biết hắn còn phải tiến cung, nhưng vẫn không nhịn được, cả buổi cứ ngóng ngóng nhìn ra cửa.

Mà khi đã gặp được thân ảnh cậu ngày nhớ đem mong, Phó Điềm lại ngẩn ngơ, đứng tròn mắt nhìn hắn tới.

Sở Hướng Thiên câu môi, giang hai tay.

“Ta đã trở về.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau