Chương 14
Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Sau khi Tiêu gia rời đi, trong chính đường chỉ còn lại ba người.
Văn Điềm đứng cạnh Phó Hữu Cầm, hai mẹ con như cùng một chiến tuyến, đối đầu với Văn Bác Lễ. Không có người ngoài, mâu thuẩn càng bộc lộ rõ ràng.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng, im ắng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng thở phì phò của Văn Bác Lễ là đặc biệt rõ ràng.
“Cầm nương…”
Nâng tay sửa lại búi tóc, Phó Hữu Cầm mặc kệ ông ta, phất tay áo dắt Văn Điềm rời đi.
Sau khi giải quyết xong đám người họ Tiêu, Văn Điềm vui khôn tả, điên điên nhảy chân sáo theo đuôi mẹ. Khác với cậu, tấm lưng gầy vẫn luôn thẳng tắp của Phó Hữu Cầm hơi trùng xuống, tràn ngập vẻ buồn rầu lại thất vọng.
Văn Điềm phát hiện tâm trạng không vui của mẫu thân, ngoan ngoãn an phận, bồi bà đi một quãng. Hồi sau Văn Điềm cố ý dừng chân, chỉ về phía đình, “Nương, trong vườn hoa nở rồi kìa, mình qua đó ngắm cảnh xíu nha?”
Giật mình ngẩn ngơ, nhìn Văn Điềm giả bộ ngây thơ, Phó Hữu Cầm sao lại không đoán được tâm ý của cậu, trước đây cứ mỗi lần không vui, Văn Điềm lại thích xài chiêu này để dụ bà vui vẻ.
Giờ đã lớn rồi, vậy mà cái thói quen này vẫn chưa chịu đổi.
Hai mẹ con sóng vai bước vào đình, Văn Điềm lau sạch ghế đá, để bà ngồi xuống.
Ghế đá đủ dài, Văn Điềm chen mông ngồi cạnh Phó Hữu Cầm, cái đầu nhỏ tựa lên vai mẫu thân, tựa hồi còn bé, dụi đầu vào cổ bà làm nũng. Đây là tuyệt kỹ hồi nhỏ cậu hay xài, mà giờ lớn rồi, lấy ra xài lại cứ thấy gượng gạo.
Phó Hữu Cầm vỗ vỗ đầu cậu, trên mặt xuất hiện chút ý cười, “Lớn cái đầu rồi còn không biết xấu hổ.”
“Nương chê con?”
“Không chê.” Ngón tay điểm trán cậu, Phó Hữu Cầm cười trêu: “Chỉ sợ sau này con bị tức phụ chê cười thôi.”
Văn Điềm không thèm phản bác, dù sao mục đích chính của cậu là dỗ bà vui, tiện thể nói chuyện Văn Bác Lễ lén nuôi ngoại phòng với thứ tử cho bà biết.
Nhưng chuyện cậu trọng sinh một đời thực quá hoang đường, đến bản thân cũng từng hoài nghi phải chăng đó chỉ là một giấc mộng dài mà thôi, cả cậu còn không tin được thì hỏi ai mà tin cho nổi?
Đôi mắt xoay xoay hai vòng, Văn Điềm quyết định tạm thời cứ giấu chuyện này đi đã, chỉ cần để mẫu thân biết bộ mặt ghê tởm của Văn Bác Lễ là tốt rồi, còn sao cậu biết được á hả? Thì bịa bừa một lý do là xong thôi.
Hạ nhân định lại bưng trà rót nước, phất tay để họ lui xuống, Văn Điềm ngồi thẳng lưng tự mình rốt cho Phó Hữu Cầm một chén, dáng điệu làm nũng ban nãy cũng đã thu lại.
Phó Hữu Cầm lấy làm lạ, lại nhìn thấy dáng vẻ cậu thì chợt hiểu hẳn thằng bé đang có chuyện muốn nói.
Rũ mắt sắp xếp lại câu chữ, Văn Điềm khẩn trương vò vò ống tay áo, mở miệng nói: “Tháng trước… Con có bắt gặp phụ thân ở ngoài trấn…”
Nói rồi cậu ngẩng đầu dậy, Văn Điềm nhìn Phó Hữu Cầm, chầm chậm nhả từng chữ, “Ông ấy làm ra những động tác… rất thân mật với một người đàn bà khác.”
Phó Hữu Cầm thần sắc bất biến, nhưng đôi tay siết chặt tấm khăn đã cho thấy bà không hề bình tĩnh như bà biểu hiện, nhìn nhi tử thấp thỏm lo âu, bà miễn cưỡng nở nụ cười, “Đừng sợ, con cứ nói tiếp đi?”
Nuốt nước miếng, tim Văn Điềm cũng sắp vọt ra khỏi họng đến nơi rồi, cậu vốn đâu có am hiểu vụ nói dối, nắm chặt ngón tay, tiếp tục nói: “Con thấy bọn họ cùng nhau đi lên xe ngựa.”
Kỳ thực đây là chuyện của đời trước, Văn Điềm cũng không biết Văn Bác Lễ giấu hai người nọ ở nơi nào, mà do sau khi được thăng chức lên Khánh Dương, Văn Bác Lễ mới chủ động đưa người về nhà, chuyện đó đã tạo ra một trận huyên náo oanh động không hề nhỏ, đủ khiến mẹ con cậu sứt đầu mẻ trán, nào ai còn nghĩ đến chuyện điều tra hồi trước ông ta đem người giấu ở đâu làm gì, Văn Điềm cũng chỉ biết hình như đối phương không có ngụ tại Tứ Phương trấn.
Tùy tiện bừa đại một đoạn thời gian Văn Bác Lễ ra khỏi nhà, chỉ cần khiến mẫu thân nảy sinh nghi ngờ người tất sẽ điều tra, dù giấu kỹ thế nào thì cũng sẽ có sơ hở.
Văn Điềm vừa nói vừa quan sát vẻ mặt bà, cẩn thận bồi thêm một câu, “Khi đó con còn tưởng mình hoa mắt, nhưng đến ngày hôm nay…” Cậu cố ý bỏ ngang, biểu hiện hôm nay của Văn Bác Lễ đã khiến ông ta tự lột tấm mặt nạ mình ngụy trang bao năm xuống, chỉ vì hoạn lộ của bản thân mà nhẫn tâm đẩy con gái vào hố lửa, chuyện này khiến thâm tâm họ thực lạnh lẽo.
“Nương hiểu rồi.” Phó Hữu Cầm khẽ thở dài, biến cố liên tiếp đua nhau kéo đến, chứng kiến bộ mặt thật của người bên gối khi xưa, ngay cả tiểu nhi tử cũng có tâm sự giấu trong lòng. Nhận thức bao lâu nay hoàn toàn sụp đổ, Phó Hữu Cầm uể oải mệt mỏi, nhưng khi nhìn cậu lại có chút vui mừng.
Ít nhất vẫn còn hai đứa con bồi bà là đủ rồi, nhi tử yêu làm nũng nay cũng đã trưởng thành, Phó Hữu Cầm sờ đầu cậu, tựa đầu vào lòng con mình.
Cùng một tư thế, nhưng dĩ vãng toàn là Văn Điềm dựa vào lòng bà, bây giờ đổi vai, Văn Điềm lúng túng vỗ nhẹ lên lưng mẫu thân, tựa hồi nhỏ mẹ hay làm để dỗ mình.
Hai người duy trì tư thế này một lúc lâu, hồi sau Phó Hữu Cầm ngẩng đầu lên, bà vẫn là vị phu nhân cao quý ngày nào.
Giúp bà vén tóc ra sau tai, Văn Điềm mím mím môi, nghiêm túc nói: “Bất kể có chuyện gì xảy ra, con và tỷ tỷ vẫn sẽ luôn bên người.”
“Ừ” Phó Hữu Cầm cười cười, véo má cậu, “Nhóc con nhà ta nay lớn rồi ha.”
Văn Điềm khó hiểu bụm mặt, chỉ cảm thấy cảm xúc của phụ nữ đúng sáng nắng chiều mưa, thay đổi quá thất thường, khi không sao đang nói chuyện nghiêm túc bà lại quay qua ghẹo cậu.
Chia tay mẫu thân, Văn Điềm thả lỏng hơn rất nhiều, ung dung quay về đông viện, chợt bắt gặp Sở Hướng Thiên thảnh thơi nằm trên nóc phơi nắng, hắn thấy cậu còn quơ quơ tay chào hỏi.
“!!!” Trừng mắt nhìn nam nhân cười tươi rói, Văn Điềm chất vấn: “Ngươi leo lên đấy làm cái gì?!”
“Tắm nắng.” Sở Hướng Thiên gối tay lên đầu, chân phải gác lên chân trái, muốn bao nhiêu nhàn nhã có bấy nhiêu, “Nằm trên đây thích lắm, lên không?”
Văn Điềm: “…”
Đứng trước mê hoặc, Văn Điềm nhìn mái hiên cao cao, mím môi gật gật đầu. Sở Hướng Thiên bật cười, ngồi dậy duỗi tay ra, “Đạp lên tảng đá kia đi, ta ôm ngươi lên.”
Văn Điềm nhìn cục đá cảnh ngay bên trái, phình mang trợn má do dự một hồi rồi vẫn ngoan ngoãn làm theo, vừa tầm để Sở Hướng Thiên cúi người túm lấy cậu.
Đôi tay hữu lực vòng dưới nách Văn Điềm, Sở Hướng Thiên vững vàng ôm người lên, giờ khắc này, Văn Điềm mới chân chính biết được khí lực người này mạnh mẽ đến bao nhiêu.
Không tốn chút sức dễ dàng túm cậu lên, Sở Hướng Thiên không lập tức buông tay, mà ôm cậu chọc ghẹo: “Sao nhẹ như bông thế này?”
Văn Điềm đấm hắn một cái, nghiêm mặt dọa nạt hắn mau buông cậu ra, nhưng khi nắm đấm mềm nhũn chạm vào lồng ngực rắn chắc của Sở Hướng Thiên, hắn không đau, mà cậu lại đau, cú đấm vừa rồi cậu dồn phần lớn khí lực, ai dè lại tự hại mình, viền mắt Văn Điềm nháy mắt lại đỏ ửng.
Sở Hướng Thiên bị trình độ mít ướt của cậu dọa hoảng hồn, luống cuống tay chân cởi ngoại bào trải làm đệm cho cậu ngồi, căng thẳng nắn nắn xoa xoa tay cho cậu, dở khóc dở cười, “Này cũng đâu phải lỗi tại ta.”
Thực ra Văn Điềm đâu có muốn khóc, chỉ là đau quá mới ứa nước mắt sinh lý thôi, cậu khịt khịt mũi, rầu rĩ thu tay về không nói lời nào.
Thấy cậu co ro ôm đầu gối vo thành cục như động vật nhỏ ủy khuất khi bị bắt nạt, khóe môi Sở Hướng Thiên giật giật, lấy tay chọt chọt bên má cậu. Mềm mại mịn mịn, sờ rất sướng tay.
Sở Hướng Thiên khó tránh khỏi cám dỗ chọt thêm vài cái.
Văn Điềm mất hứng nghiêng đầu né, đẩy tay hắn ra khỏi mặt mình, hờn dỗi nói: “Đừng nghịch nữa mà.”
Sau khi Tiêu gia rời đi, trong chính đường chỉ còn lại ba người.
Văn Điềm đứng cạnh Phó Hữu Cầm, hai mẹ con như cùng một chiến tuyến, đối đầu với Văn Bác Lễ. Không có người ngoài, mâu thuẩn càng bộc lộ rõ ràng.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng, im ắng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng thở phì phò của Văn Bác Lễ là đặc biệt rõ ràng.
“Cầm nương…”
Nâng tay sửa lại búi tóc, Phó Hữu Cầm mặc kệ ông ta, phất tay áo dắt Văn Điềm rời đi.
Sau khi giải quyết xong đám người họ Tiêu, Văn Điềm vui khôn tả, điên điên nhảy chân sáo theo đuôi mẹ. Khác với cậu, tấm lưng gầy vẫn luôn thẳng tắp của Phó Hữu Cầm hơi trùng xuống, tràn ngập vẻ buồn rầu lại thất vọng.
Văn Điềm phát hiện tâm trạng không vui của mẫu thân, ngoan ngoãn an phận, bồi bà đi một quãng. Hồi sau Văn Điềm cố ý dừng chân, chỉ về phía đình, “Nương, trong vườn hoa nở rồi kìa, mình qua đó ngắm cảnh xíu nha?”
Giật mình ngẩn ngơ, nhìn Văn Điềm giả bộ ngây thơ, Phó Hữu Cầm sao lại không đoán được tâm ý của cậu, trước đây cứ mỗi lần không vui, Văn Điềm lại thích xài chiêu này để dụ bà vui vẻ.
Giờ đã lớn rồi, vậy mà cái thói quen này vẫn chưa chịu đổi.
Hai mẹ con sóng vai bước vào đình, Văn Điềm lau sạch ghế đá, để bà ngồi xuống.
Ghế đá đủ dài, Văn Điềm chen mông ngồi cạnh Phó Hữu Cầm, cái đầu nhỏ tựa lên vai mẫu thân, tựa hồi còn bé, dụi đầu vào cổ bà làm nũng. Đây là tuyệt kỹ hồi nhỏ cậu hay xài, mà giờ lớn rồi, lấy ra xài lại cứ thấy gượng gạo.
Phó Hữu Cầm vỗ vỗ đầu cậu, trên mặt xuất hiện chút ý cười, “Lớn cái đầu rồi còn không biết xấu hổ.”
“Nương chê con?”
“Không chê.” Ngón tay điểm trán cậu, Phó Hữu Cầm cười trêu: “Chỉ sợ sau này con bị tức phụ chê cười thôi.”
Văn Điềm không thèm phản bác, dù sao mục đích chính của cậu là dỗ bà vui, tiện thể nói chuyện Văn Bác Lễ lén nuôi ngoại phòng với thứ tử cho bà biết.
Nhưng chuyện cậu trọng sinh một đời thực quá hoang đường, đến bản thân cũng từng hoài nghi phải chăng đó chỉ là một giấc mộng dài mà thôi, cả cậu còn không tin được thì hỏi ai mà tin cho nổi?
Đôi mắt xoay xoay hai vòng, Văn Điềm quyết định tạm thời cứ giấu chuyện này đi đã, chỉ cần để mẫu thân biết bộ mặt ghê tởm của Văn Bác Lễ là tốt rồi, còn sao cậu biết được á hả? Thì bịa bừa một lý do là xong thôi.
Hạ nhân định lại bưng trà rót nước, phất tay để họ lui xuống, Văn Điềm ngồi thẳng lưng tự mình rốt cho Phó Hữu Cầm một chén, dáng điệu làm nũng ban nãy cũng đã thu lại.
Phó Hữu Cầm lấy làm lạ, lại nhìn thấy dáng vẻ cậu thì chợt hiểu hẳn thằng bé đang có chuyện muốn nói.
Rũ mắt sắp xếp lại câu chữ, Văn Điềm khẩn trương vò vò ống tay áo, mở miệng nói: “Tháng trước… Con có bắt gặp phụ thân ở ngoài trấn…”
Nói rồi cậu ngẩng đầu dậy, Văn Điềm nhìn Phó Hữu Cầm, chầm chậm nhả từng chữ, “Ông ấy làm ra những động tác… rất thân mật với một người đàn bà khác.”
Phó Hữu Cầm thần sắc bất biến, nhưng đôi tay siết chặt tấm khăn đã cho thấy bà không hề bình tĩnh như bà biểu hiện, nhìn nhi tử thấp thỏm lo âu, bà miễn cưỡng nở nụ cười, “Đừng sợ, con cứ nói tiếp đi?”
Nuốt nước miếng, tim Văn Điềm cũng sắp vọt ra khỏi họng đến nơi rồi, cậu vốn đâu có am hiểu vụ nói dối, nắm chặt ngón tay, tiếp tục nói: “Con thấy bọn họ cùng nhau đi lên xe ngựa.”
Kỳ thực đây là chuyện của đời trước, Văn Điềm cũng không biết Văn Bác Lễ giấu hai người nọ ở nơi nào, mà do sau khi được thăng chức lên Khánh Dương, Văn Bác Lễ mới chủ động đưa người về nhà, chuyện đó đã tạo ra một trận huyên náo oanh động không hề nhỏ, đủ khiến mẹ con cậu sứt đầu mẻ trán, nào ai còn nghĩ đến chuyện điều tra hồi trước ông ta đem người giấu ở đâu làm gì, Văn Điềm cũng chỉ biết hình như đối phương không có ngụ tại Tứ Phương trấn.
Tùy tiện bừa đại một đoạn thời gian Văn Bác Lễ ra khỏi nhà, chỉ cần khiến mẫu thân nảy sinh nghi ngờ người tất sẽ điều tra, dù giấu kỹ thế nào thì cũng sẽ có sơ hở.
Văn Điềm vừa nói vừa quan sát vẻ mặt bà, cẩn thận bồi thêm một câu, “Khi đó con còn tưởng mình hoa mắt, nhưng đến ngày hôm nay…” Cậu cố ý bỏ ngang, biểu hiện hôm nay của Văn Bác Lễ đã khiến ông ta tự lột tấm mặt nạ mình ngụy trang bao năm xuống, chỉ vì hoạn lộ của bản thân mà nhẫn tâm đẩy con gái vào hố lửa, chuyện này khiến thâm tâm họ thực lạnh lẽo.
“Nương hiểu rồi.” Phó Hữu Cầm khẽ thở dài, biến cố liên tiếp đua nhau kéo đến, chứng kiến bộ mặt thật của người bên gối khi xưa, ngay cả tiểu nhi tử cũng có tâm sự giấu trong lòng. Nhận thức bao lâu nay hoàn toàn sụp đổ, Phó Hữu Cầm uể oải mệt mỏi, nhưng khi nhìn cậu lại có chút vui mừng.
Ít nhất vẫn còn hai đứa con bồi bà là đủ rồi, nhi tử yêu làm nũng nay cũng đã trưởng thành, Phó Hữu Cầm sờ đầu cậu, tựa đầu vào lòng con mình.
Cùng một tư thế, nhưng dĩ vãng toàn là Văn Điềm dựa vào lòng bà, bây giờ đổi vai, Văn Điềm lúng túng vỗ nhẹ lên lưng mẫu thân, tựa hồi nhỏ mẹ hay làm để dỗ mình.
Hai người duy trì tư thế này một lúc lâu, hồi sau Phó Hữu Cầm ngẩng đầu lên, bà vẫn là vị phu nhân cao quý ngày nào.
Giúp bà vén tóc ra sau tai, Văn Điềm mím mím môi, nghiêm túc nói: “Bất kể có chuyện gì xảy ra, con và tỷ tỷ vẫn sẽ luôn bên người.”
“Ừ” Phó Hữu Cầm cười cười, véo má cậu, “Nhóc con nhà ta nay lớn rồi ha.”
Văn Điềm khó hiểu bụm mặt, chỉ cảm thấy cảm xúc của phụ nữ đúng sáng nắng chiều mưa, thay đổi quá thất thường, khi không sao đang nói chuyện nghiêm túc bà lại quay qua ghẹo cậu.
Chia tay mẫu thân, Văn Điềm thả lỏng hơn rất nhiều, ung dung quay về đông viện, chợt bắt gặp Sở Hướng Thiên thảnh thơi nằm trên nóc phơi nắng, hắn thấy cậu còn quơ quơ tay chào hỏi.
“!!!” Trừng mắt nhìn nam nhân cười tươi rói, Văn Điềm chất vấn: “Ngươi leo lên đấy làm cái gì?!”
“Tắm nắng.” Sở Hướng Thiên gối tay lên đầu, chân phải gác lên chân trái, muốn bao nhiêu nhàn nhã có bấy nhiêu, “Nằm trên đây thích lắm, lên không?”
Văn Điềm: “…”
Đứng trước mê hoặc, Văn Điềm nhìn mái hiên cao cao, mím môi gật gật đầu. Sở Hướng Thiên bật cười, ngồi dậy duỗi tay ra, “Đạp lên tảng đá kia đi, ta ôm ngươi lên.”
Văn Điềm nhìn cục đá cảnh ngay bên trái, phình mang trợn má do dự một hồi rồi vẫn ngoan ngoãn làm theo, vừa tầm để Sở Hướng Thiên cúi người túm lấy cậu.
Đôi tay hữu lực vòng dưới nách Văn Điềm, Sở Hướng Thiên vững vàng ôm người lên, giờ khắc này, Văn Điềm mới chân chính biết được khí lực người này mạnh mẽ đến bao nhiêu.
Không tốn chút sức dễ dàng túm cậu lên, Sở Hướng Thiên không lập tức buông tay, mà ôm cậu chọc ghẹo: “Sao nhẹ như bông thế này?”
Văn Điềm đấm hắn một cái, nghiêm mặt dọa nạt hắn mau buông cậu ra, nhưng khi nắm đấm mềm nhũn chạm vào lồng ngực rắn chắc của Sở Hướng Thiên, hắn không đau, mà cậu lại đau, cú đấm vừa rồi cậu dồn phần lớn khí lực, ai dè lại tự hại mình, viền mắt Văn Điềm nháy mắt lại đỏ ửng.
Sở Hướng Thiên bị trình độ mít ướt của cậu dọa hoảng hồn, luống cuống tay chân cởi ngoại bào trải làm đệm cho cậu ngồi, căng thẳng nắn nắn xoa xoa tay cho cậu, dở khóc dở cười, “Này cũng đâu phải lỗi tại ta.”
Thực ra Văn Điềm đâu có muốn khóc, chỉ là đau quá mới ứa nước mắt sinh lý thôi, cậu khịt khịt mũi, rầu rĩ thu tay về không nói lời nào.
Thấy cậu co ro ôm đầu gối vo thành cục như động vật nhỏ ủy khuất khi bị bắt nạt, khóe môi Sở Hướng Thiên giật giật, lấy tay chọt chọt bên má cậu. Mềm mại mịn mịn, sờ rất sướng tay.
Sở Hướng Thiên khó tránh khỏi cám dỗ chọt thêm vài cái.
Văn Điềm mất hứng nghiêng đầu né, đẩy tay hắn ra khỏi mặt mình, hờn dỗi nói: “Đừng nghịch nữa mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất