Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 29

Trước Sau
Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Phó Điềm để Đại Phúc đi thu dọn khách viện một lần nữa, cứ thế Chu Truyện Thanh tạm thời sẽ ở tại Phó gia.

Mỗi buổi sáng Chu Truyện Thanh sẽ tới thư phòng dạy học cho cậu, kết hợp với việc Phó Điềm tự học. Ngoài ra y sẽ kể rất nhiều điển cố mà cậu chưa từng nghe qua, thi thoảng y còn kể cho cậu nghe chút dã sử không có trong sách, loại phương thức vừa giảng vừa kết hợp với kể chuyện xưa này đã giúp khơi gợi hứng thú của Phó Điềm, mỗi ngày khi lên lớp đều tràn ngập phấn khởi.

Cứ thế nửa tháng trôi qua mau, Phó Điềm không chỉ có thể đọc làu làu những gì có trong sách, mà còn có thể thông hiểu rất nhiều chỗ tối nghĩa khó lý giải bên trong.

Nhoáng cái đã đến đầu tháng tư, mùa hạ bắt đầu buông xuống những trận mưa rào, khí trời ngày càng trở nên nóng bức, những chiếc áo bào dày nặng để giữ ấm nay đã được đổi thành những bộ xiêm y mỏng cùng những kiểu áo bào khinh bạc phiêu dật, để chống trọi với cái oi bức của ngày hè.

Hôm nay Phó Điềm vẫn chăm chỉ đọc sách tại thư phòng như mọi hôm, chợt Thanh Bích, nha hoàn thiếp thân của Phó Hữu Cầm mang theo vẻ lo lắng vội chạy vào báo với cậu, “Công tử, công tử! Phu nhân vừa mới té xỉu ở cửa!”

Phó Điềm cả kinh, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, “Chuyện gì đã xảy ra?”

Thanh Bích hốt hoảng không thôi, hôm nay như thường lệ nàng sẽ cùng phu nhân đi dò xét cửa hàng, lúc sáng sớm thấy sắc mặt phu nhân cứ xanh xao, Thanh Bích vốn muốn khuyên bà hãy ở nhà an dưỡng một ngày rồi hẳn đi, thế nhưng dạo gần đây công chuyện cứ lu bu mãi, Phó Hữu Cầm không yên lòng, vẫn gắng gượng muốn đi xem sao, nào ngờ mới vừa bước đến cửa, khi lên xe ngựa thì bà đã té xỉu.

Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, may có quản gia phản ứng kịp thời, gọi người mang bà về chủ viện rồi nhanh chóng chạy đi kêu đại phu.

Khi Phó Điềm chạy tới cũng là lúc đại phu đang xem mạch.

Cậu sợ mình chạy vào sẽ ảnh hưởng đến đại phu nên chỉ dám lẳng lặng đứng ở cửa lo lắng nhìn Phó Hữu Cầm đang yên tĩnh nằm trên giường.

Sắc mặt Phó Hữu Cầm trắng nhợt như tờ giấy, mơ hồ thấy chút sắc vàng xanh xao của người bệnh, chỉ mới một tháng ngắn ngủi mà cậu trông bà đã gầy guộc hốc hác hơn xưa nhiều lắm.

Phó Thư Nguyệt vừa nhận được tin cũng hốt hoảng chạy tới, nhìn thấy đại phu thì vội vàng dừng bước, nhỏ giọng hỏi Phó Điềm, “Nương sao rồi?”

Phó Điềm khẽ lắc đầu, hai tỷ đệ lo lắng chờ đại phu chẩn đoán.

Đại phu xem xong mạch, lấy giấy kê một đơn thuốc, “Chuẩn theo phương thuốc của ta bốc vài thang uống trong ba ngày xem sao trước đã.”

“Lão tiên sinh, mẫu thân ta bị gì vậy?” Để Thanh Bích đi theo lấy thuốc, Phó Điềm vội hỏi.

“Ưu tư quá độ, vất vả thành tật.”

Lão đại phu lắc đầu, “Phó phu nhân do mệt mỏi quá độ mới sinh ra bệnh, mấy ngày này cần được tĩnh dưỡng để điều trị thật tốt.”

Phó Điềm sững sờ, nhớ tới mấy bữa rày Phó Hữu Cầm trừ giờ cơm tối ra thì chẳng nói với họ được mấy câu đã phải bận tối mày tối mặt, thời gian còn lại bà không đi cửa hàng hay điền trang thì cũng phải ngồi trong thư phòng xem sổ sách, đúng thực là bận rộn đến không có lấy chút giây phút để nghỉ ngơi.

Đau lòng sợ bà cật lực quá sức, Phó Điềm đã liên tục đề nghị muốn được giúp đỡ, nhưng cứ mỗi lần như vậy Phó Hữu Cầm lại cười rồi sờ đầu cậu, bà nói chờ mọi chuyện được xử lý xong xuôi rồi hẵng giao cho cậu cũng không muộn.



Mặc dù Phó Điềm có tâm muốn hỗ trợ, lại không ép được Phó Hữu Cầm, chỉ đành dồn hết tâm sức vào việc học.

“Vậy có cần bốc thuốc để điều dưỡng thân thể không?” Phó Điềm mím môi.

“Đã là thuốc thì luôn có ba phần độc.” Lão đại phu vung vung tay, “Cứ uống theo đơn ta đã kê, sau đó chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày, tránh việc lao lực, thì phu nhân tất sẽ khỏe lên thôi.”

Phó Điềm gật đầu, khách khí tiễn đại phu về, rồi đi sắc thuốc, Phó Thư Nguyệt thì ở lại chăm sóc cho Phó Hữu Cầm.

Đến nhà bếp, Phó Điềm thành thục thêm củi vào lò lửa, bắt lửa xong, đem thuốc bỏ vào trong nồi đất, lại bỏ thêm chút nước. Khói bay nghi ngút khiến Phó Điềm bị sặc, cậu ho khan vài tiếng. Thanh Bích thấy thế, định dành lấy quạt làm hộ cậu, nhưng bị Phó Điềm né không cho nàng giúp mình.

Việc sắc thuốc này cậu rất quen thuộc, bởi bản thân cũng từng làm một quãng thời gian dài khi trước, lúc đó mẫu thân lâm bệnh nặng, bọn họ lại không thể mua nổi những thứ thuốc đắt đỏ, đành mua đại những bài thuốc dân gian để cầm cự, thuốc khi dùng xong cũng không nỡ vứt, sắc liên tục ba lần liền, khi vị đã nhạt mới đổi sang thuốc mới.

Trong cái quãng gian khổ mà tuyệt vọng ấy, chỉ có người từng trải mới hiểu được, cho nên hiện tại ngồi nghe lại cái mùi Đông y vừa quen lại vừa cay đắng này, mũi Phó Điềm bắt đầu có chút ê ẩm.

Thanh Bích chú ý tới vẻ mặt cậu, an ủi: “Công tử cũng đừng nên quá lo lắng, đại phu cũng đã nói, an dưỡng một phen là phu nhân có thể khỏe lại rồi.”

Phó Điềm miễn cưỡng cười, nghĩ đến việc bà đã phải vất vả thế nào, khiến lòng cậu như thắt lại, đem quạt giao cho Thanh Bích, để nàng tự ngồi coi thuốc, còn mình thì xoay người vội đi tìm quản gia.

Đoạn thời gian này, trừ Thanh Bích ra, thì quản gia là người tiếp xúc với Phó Hữu Cầm nhiều nhất.

Quản gia từng được Phó Hữu Cầm cưu mang. Năm đó, Phó Hữu Cầm mới vừa sinh xong không lâu, vô tình bắt gặp Phó Cát do đói mà ngất xỉu tại ven đường, bà thấy thế thì quyết định đem người về phủ làm đầy tớ. Phó Cát cảm động và nhớ ơn ân tình của bà, cố gắng làm việc ra sức tận tụy phục vụ Phó gia, lão quản gia thấy ông thông minh lại chịu khó nên đã quyết định thu làm đồ đệ, chờ khi lão quản gia đã nghỉ hưu, Phó Cát mới lên thay.

Ông có một sự trung thành tuyệt đối với Phó Hữu Cầm, mà Phó Hữu Cầm cũng tin tưởng ông, rất nhiều chuyện đều giao cho ông xử lý.

Phó Cát đang đứng canh ở ngoài, thấy Phó Điềm đến, thì khom lưng chào, nhưng trên mặt vẫn mang nỗi bận tâm.

“Cát Thúc, ta muốn hỏi ngươi chút chuyện.”

Phó Cát cười nói, “Có vấn đề gì thì thiếu gia cứ việc hỏi.”

Phó Điềm nhìn vào trong phòng, đây không phải nơi lý tưởng để nói chuyện, cậu quyết định mang Phó Cát đến thư phòng.

Sắc trời hẳn còn sớm, bên trong còn đôi chút tối tăm, Phó Cát tiến lên mở cửa sổ để thông gió, rồi rót cho Phó Điềm một chén trà, xong xuôi mới cung kính đứng trước mặt Phó Điềm.

“Cát Thúc cứ ngồi đi, ở đây chỉ có hai ta, ngươi không cần phải câu nệ vậy đâu.” Phó Điềm mở miệng nói.

Phó Cát lắc đầu, vẫn đứng im như cũ, “Thiếu gia có gì muốn dặn dò, ta đứng cũng quen rồi.”

Thấy ông khăng khăng như vậy cậu cũng đành thôi, Phó Điềm hơi suy tư rồi mở miệng nói, “Ta muốn hỏi chuyện cửa hàng…”

“Cửa hàng gần đây đã xảy ra chuyện gì?”



Chuyện trong cửa hàng dù có bận rộn đến đâu, thì cũng chỉ đổi người quản lý mà thôi, đâu đến nổi phải khiến mẫu thân lao lực đến như vậy, trừ phi đã phát sinh chuyện gì đó.

“Chuyện này…” Phó Cát khó xử, do dự nhìn Phó Điềm.

Phó Điềm thấy ông như vầy, cũng hiểu được phần nào, nghiêm túc nói: “Ta biết mẫu thân và mọi người vẫn luôn coi ta như con nít, nhưng hiện giờ trong phủ chỉ có mình ta là nam nhân, ta không thể nhìn mẫu thân mệt nhọc như thế lại giả bộ như không thấy được, sớm muộn gì ta cũng phải gánh vác gia nghiệp Phó gia, dù cho hôm nay ngươi không nói, thì chờ mẫu thân khỏi bệnh ta cũng sẽ tự đi hỏi người.”

Phó Cát thở dài, khi nhìn cậu ông lộ vẻ vui mừng, không ai rõ hơn ông phu nhân đã phải vất vả thế nào.

Khi trước bà vì muốn duy trì hạnh phúc gia đình không hề nhúng tay vào những chuyện làm ăn, hoàn toàn tin tưởng giao cho Văn Bác Lễ quản lý, ngay cả ông thân là quản gia cũng vì suy nghĩ cho lão ta mà ít khi tham dự vào.

Ai ngờ đâu lòng tốt không được báo đáp, con bạch nhãn lang Văn Bác Lễ lại là một tiểu nhân, tuy đã đuổi ông ta đi, nhưng hậu quả mà ông ta để lại thì vẫn còn nguyên.

Phó gia có gia nghiệp đồ sộ chủ yếu là điền trang và những mẫu ruộng, hằng năm sẽ thu thóc từ đây rồi xuất ra các cửa hàng để bán. Hệ thống cửa hàng của Phó gia trải rộng khắp Nam Minh quận, cả trong Tứ Phương trấn nho nhỏ cũng có đến hai tiệm, còn chưa kể đến những chỗ khác.

Trong quãng ngày này, ông và phu nhân đã phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, rồi còn phải kiểm toán lại những khoản thu chi hằng năm.

Không biết thì không sao, lúc tính ra rồi mới phải thấy giật mình, ngay cả hai cửa hàng có thể được xem là cho ra lợi nhuận nhiều nhất cũng bị bòn rút qua từng năm!

Trên thực tế lượng thu hoạch hằng năm cho ra cũng đáng kể, số lương thực đó một phần sẽ được đem ra bán tại cửa hàng nên sao có thể lỗ cho được, cùng lắm cũng phải thu được chút vốn, nhưng sự thật đã rành rành ra đấy, không cần nói ai cũng hiểu.

Trong những cửa hàng này đã xuất hiện sâu mọt, chẳng những thế nó còn tồn tại từ lâu rồi.

Vậy mà trước giờ lại không ai phát hiện ra, có thể do Văn Bác Lễ chỉ là một tên thư sinh không hiểu chuyện làm ăn, bị người ta che mắt, hoặc cũng có thể do ông ta hợp mưu với những kẻ này, để bòn rút gia sản nhà họ Phó.

Mãi đến tận bây giờ, khi Phó Hữu Cầm quyết định tra xét lại toàn bộ, thì vấn đề mới trực tiếp lòi ra.

Sau khi hoàng đế đăng cơ, thiên hạ thái bình, giá cả lương thực cũng đã giảm đáng kể, nhưng do họ sản xuất số lượng lớn nên vẫn có thể thu được số lợi nhuận kếch sù, một cửa hàng hao tổn thì còn thông cảm được, nhưng nếu mấy tiệm liền đều báo lỗ thì cần phải xem lại.

Chưa kể quản sự mấy tiệm báo lỗ toàn những lão nhân đã phục vụ cho nhà này đã lâu, tuy Phó Hữu Cầm tra thì thấy lý do không giống nhau nhưng vẫn không thể bỏ qua sự thật được rằng trong chuyện này nhất định có vấn đề.

Hơn nữa một khi đã quyết định thay máu một cửa hàng thì sẽ kinh động đến đồng bọn của chúng, mà rút dây động rừng lại là chuyện không nên với tình thế bây giờ.

Vậy nên Phó Hữu Cầm mới lo lắng không thôi, ban ngày thì phải đi kiểm tra xung quanh, buổi tối về lại phải xem sổ sách, nghĩ cách giải quyết chuyện sâu mọt, rồi phải nghĩ ngợi thêm nhiều chuyện khác, công chuyện bù đầu bù cổ không biết lối nào mà lần.

“Phu nhân không cho ta nói cho thiếu gia và tiểu thư biết, do người sợ bọn cậu nghe xong sẽ cảm thấy lo lắng.”

Chuyện đã đến nước này Phó Cát cũng hết cách, kỳ thực ông luôn tán thành việc để Phó Điềm đến giúp đỡ, dù sao trọng trách gánh vác gia nghiệp sớm muộn cũng rơi vào tay cậu. Nhưng xưa nay phu nhân lại quá đỗi cưng chiều hai đứa con, ngay cả bản thân ông còn không chắc Phó Điềm có gánh vác nổi được hay không.

Nhưng bây giờ nhìn lại, thiếu gia nói cho cùng cũng là con của phu nhân, cứ cho là khi trước cậu có bị chiều hư đi chăng nữa, thì bây giờ cậu vẫn đủ khả năng để đảm đương thay mẹ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau