Chương 6
Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Văn Điềm nỗ lực giải thích mình không phải yêu quái, thế nhưng hai chậu cây vẫn sợ sệt như cũ, hết cách cậu cũng không thèm nói nữa, mặc chúng ở đó giả chết cố gắng làm hai chậu Mẫu Đơn vô tri vô giác.
Không thể câu thông cùng chúng nó, Văn Điềm liền chạy ra bên ngoài, quanh đây nhà nào cũng trồng cây, cậu muốn xác thực xem loài thực vật nào cũng biết nói hay đơn thuần chỉ có hai chậu hoa kia là khác thường.
Ngoài trời nắng ấm chan hòa, cành cây theo gió nhẹ đưa, thỉnh thoảng lại có tiếng trẻ con nô đùa cùng tiếng gà vịt kêu, ngoài ra chẳng còn âm thanh nào nữa.
Nhìn loạt cây xung quanh, không nghe thấy cây nào phát ra tiếng động.
Cậu mừng thầm trong lòng, xem ra vấn đề không phải từ cậu mà là do hai chậu bông thành tinh kia.
Thu lại tâm tình kích động, Văn Điềm chậm rãi cất bước trở về, trên đường tình cờ có vài người đi ngang qua chào hỏi cậu, mấy đứa con nít cũng tò mò chạy theo sau, hiếu kỳ nhưng không dám lại gần.
Văn Điềm dời một cái ghế nhỏ ra ngồi tắm nắng ngoài hiên.
Hai chậu hoa câm như hến cũng được cậu lôi ra phơi cùng, Văn Điềm vẫn nhớ ban nãy chúng nó có nói muốn tắm nắng.
Rảnh rỗi thời gian trôi qua lâu, Văn Điềm tuy thấy lâu nhưng thực chất lại không hẳn vậy.
Các nam nhân đi cày về, trên tay vác nông cụ quần áo lấm lem, thỉnh thoảng lại trò chuyện cùng nhau dăm ba câu.
Văn Điềm hai tay chống cằm nghiêm túc đánh giá bọn họ.
Kiếp trước cậu cũng từng làm việc nhà nông, khi đó mẫu thân cùng tỷ tỷ đều đã mất, cậu không còn gì cả, chỉ còn cái mạng cùng hai bàn tay trắng đành xin làm thuê cho nhà phú hộ, mỗi mẫu 10 đồng, tuy không nhiều nhưng được bao ăn sáng với cơm trưa, cũng đủ sống qua ngày.
Làm công giống cậu cũng nhiều nhưng Văn Điềm không có hứng nên không tiếp xúc với bọn họ, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ ước ao ghen tỵ, bọn họ tuy nghèo khó, nhưng ít nhất vẫn còn người thân làm bạn, buổi trưa có người sẽ được vợ mang cơm mang nước đến, tùy hôm thì mang theo cả quả dại, Văn Điềm khi đó đã nghĩ nếu như mẫu thân và tỷ tỷ còn sống chắc hẳn mình cũng sẽ có người đưa cơm săn sóc giống như vậy.
Bất tri bất giác lại lâm vào hồi ức, Văn Điềm sững sờ chống cằm ngẩn người.
“Ca ca, huynh đang nhìn gì vậy?” Một đứa bé đen gầy tò mò đứng trước mặt Văn Điềm, ngoẹo đầu nhìn cậu.
Văn Điềm lấy lại tinh thần, nở một nụ cười tươi, lấy tay chỉ về phía nhà ăn, “Ta đang nhìn nơi đó, đợi đến giờ cơm.”
Đứa nhỏ ngó theo chỗ cậu chỉ, không biết nghĩ tới điều gì, nuốt một ngụm nước bọt.
“Hầu tử, mẹ ngươi gọi về kìa!” Phía sau cây đại thụ thò ra quả đầu nhỏ, hét một câu với thằng bé đang đứng cạnh Văn Điềm.
“Không được gọi ta là hầu tử!” Hầu tử vừa nghe đã bị chọc nhảy dựng, nó nhanh nhẹn bổ nhào về phía nhóc đầu xù, hai nhóc choai choai cứ thế lăn cù cù trên đất đánh nhau loạn xạ.
Đại chiến diễn ra quá bất ngờ, Văn Điềm mơ hồ nhìn hai nhóc con vờn nhau chí chóe, nỗ lực tách chúng ra vẫn không si nhê, Văn Điềm có cố thế nào cũng không được. Hầu tử thoáng chiếm thế thượng phong, nó dọng đứa kia xuống đất rồi vọt lẹ lên cây, đắc ý dạt dào le lưỡi với người ta.
Tiểu tử nằm trên đất lồm cồm bò dậy phủi phủi mông, chống nạnh quát nạt.
Hầu tử khiêu khích làm mặt quỷ, chơi xấu nằm úp sấp trên cây quay mông về phía họ, khiến cành cây rung lên rì rào, lá rơi lả tả.
“Ôi trời ơi cái eo già của ta…”
Hai đứa bé đang cãi nhau hăng say bỗng dưng xuất hiện giọng nói già nua, Văn Điềm ngẩn người, ánh mắt lia về phía thân cây to.
Đại thụ kêu rên thương thay cho cái thân già của nó, cái cây kế bên thấy thế cũng không đành lòng, oán trách: “Hai thằng nhãi này hôm nào cũng vậy hết, cha mẹ chúng không lo dạy lại con mình đi!”
“Đúng rồi đó, lá cây của con đều bị chúng lắc rụng bằng sạch.” Chợt có thanh âm non nớt phụ họa nói.
Văn Điềm men theo âm thanh nhìn phía bên phải cây to đúng thực có thân cây nhỏ mới trồng, chỉ cao tới đầu người, cành lá le que trông thực thảm.
Văn Điềm: “…”
Hai nhóc con vẫn quậy tung trời mà người lớn cách đó không xa tựa hồ cũng không quan tâm mấy, cậu nghĩ ngợi một hồi, quyết định lục lọi trong ống tay áo, moi ra mấy viên kẹo cưới.
“Đừng ồn nữa, muốn ăn kẹo không?” Văn Điềm cầm kẹo quơ quơ trước mặt hai đứa nhóc, nghe vậy chúng đều đồng loạt ngừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào tay cậu.
“Ăn!”
Văn Điềm cười rộ lên, xoa nhẹ lên đầu nhóc, phân cho nó một nửa, “Đây, đừng nghịch nữa đó biết chưa.”
Tiểu hài nhi cao hứng nhận lấy, cảm ơn cậu một câu, hí hửng khoe khoang với nhóc kia rồi chạy đi tìm mẹ, vừa chạy vừa hô, “Mẹ, mẹ, con có kẹo ăn nè!”
Tiểu tử nằm trên cây trợn tròn mắt, nó chậm chạp bò xuống, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm Văn Điềm.
Văn Điềm ngoắc ngoắc tay, ánh mắt nó sáng lên, nhanh chóng trèo xuống vọt đến trước mặt cậu.
Đem số kẹo còn lại thả vào tay nó, Văn Điềm vỗ vỗ đầu nhóc con, nhẹ giọng nói: “Đi chơi đi, đừng nghịch ngợm vậy nữa nghe chưa.” Ngẫm một hồi rồi chỉ vào thân cây kia: “Cây cũng sẽ biết đau.”
Hầu tử trợn to hai mắt, nhìn cây rồi lại nhìn Văn Điềm, dạ một câu rồi co chân chạy.
Cây đại thụ sau lưng vui mừng nói: “Cuối cùng cũng chịu đi, tội nghiệp cái eo già của ta…”
Mấy cây khác phụ họa vài câu rồi chậm chạp yên tĩnh trở lại.
So với hai cây hoa Mẫu Đơn thao thao bất tuyệt kia, nhóm cây khác phần lớn thời gian đều trầm mặc.
Vừa bắt đầu còn khiếp sợ sau chỉ còn là hiếu kỳ. Văn Điềm kinh ngạc đánh giá mấy cái cây, chúng nó chỉ có thể giao lưu với nhau, thế nhưng tại sao mình lại nghe hiểu được ngay cả Văn Điềm cũng không thể lý giải.
Cậu theo bản năng sờ lên khóa Trường Mệnh đeo trên cổ, mặt khóa trơn bóng giúp cậu bình ổn cảm xúc. Suy tư nửa ngày, cũng không nghĩ ra được ý hay gì, Văn Điềm chỉ có thể đem tất cả đổ tại thần linh.
Bản thân cậu cũng là trọng sinh về quá khứ thì chuyện có thể nghe hiểu hoa hoa cỏ cỏ chúng nó nói chuyện thì có gì khó tiếp thu đâu chứ.
Giờ cơm trưa Sở Hướng Thiên có đến tìm Văn Điềm. Tiểu Kiều hôm nay không ở đây, hắn liền tự mình đến dẫn Văn Điềm đi ăn cơm.
Cảm nghĩ Văn Điềm đối với Sở Hướng Thiên có chút phức tạp, mới ngày hôm qua, hình tượng của Sở Hướng Thiên trong lòng cậu là một tên thổ phỉ hung ác không dễ chọc, thế nhưng sau buổi tối ấy, cậu lại cảm thấy người này không hẳn đã dữ như vậy. Nhưng nếu muốn cậu bày cho hắn sắc mặt tốt thì cậu vẫn không làm được.
Tuy nói Sở Hướng Thiên khách khí tiếp đón cậu, nhưng trên thực chất, bọn họ một tên là thổ phỉ, một kẻ là con tin, nếu cho cậu cơ hội được lựa chọn, Văn Điềm nhất định sẽ chọn cao chạy xa bay.
Sở Hướng Thiên không biết mấy ý nghĩ cong cong quẹo quẹo trong đầu cậu, hắn trước giờ vẫn luôn yêu thích mỹ nhân, mà Văn Điềm lại vừa vặn phù hợp với khẩu vị của hắn, khi người ta đối mắt với thứ mình yêu thích đương nhiên sẽ nâng niu dung túng hơn bình thường.
“Vết bầm trên người ngươi đã đỡ hơn chưa?”
Nghe hắn hỏi han, Văn Điềm mới để ý hình như thương trên lưng đã không còn nhức nữa, cậu giơ tay ra sau ấn thử, chỉ hơi nhoi nhói, so với hôm qua chỉ cần đụng nhẹ đã đau thì đỡ hơn gấp ngàn lần.
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Sở Hướng Thiên gật gật đầu, hai người sóng vai đi về phía nhà ăn.
Trên đường đi, Sở Hướng Thiên thuận miệng gợi chuyện, “Muốn biết tin tức hiện tại ở trấn Tứ Phuơng không?”
Văn Điềm kinh ngạc: “Được hả?”
“Không gì là không thể.”
Sở Hướng Thiên chầm chậm nói cho cậu biết tình huống hiện tại ở nhà ra sao.
Sau khi Văn Điềm bị Tây Sơn trại bắt cóc, đội đưa dâu nhanh chóng rút về Văn gia, hôn lễ đương nhiên không thành. Văn gia phái người đi báo quan, nhưng Tứ Phương trấn dù gì cũng chỉ là một địa phương nhỏ, quan binh không nhiều, nếu thực sự muốn đối chọi với Tây Sơn thì thực sự chẳng khác gì châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá.
“Nghe nói mẫu thân ngươi còn gây sức ép lên đầu Tiêu gia, muốn cả quan binh bên trấn Nhạc Hà đều phải sang giúp sức.”
Nhạc Hà trấn và Tứ Phương trấn nằm tại hai dãy núi cách nhau một Kỳ thiên lĩnh, nếu chỉ lấy lính một trấn đối đầu Tây Sơn trại là chuyện không thể, thế nhưng binh lực cả hai trấn gộp lại thì lại khác, theo tình hình bây giờ Văn Điềm thấy nếu hai bên lấy cứng đối cứng cũng đủ khiến Tây Sơn trại sứt đầu mẻ trán.
“Ngươi không lo lắng chút nào sao?” Văn Điềm kinh ngạc nhìn hắn. Sở Hướng Thiên nói ra chuyện này lại nhẹ bẫng như không, hoàn toàn không có chút sốt sắng nào.
Sở Hướng Thiên cười khẽ, rồi lại ngông cuồng nói, “Không sợ bọn họ đến, chỉ sợ bọn họ không dám đến.”
Văn Điềm nắm chặt tay, lần thứ hai khắc sâu ấn tượng người này không hổ là một tên đầu lĩnh thổ phỉ chân chính, cậu hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Vậy lời ngươi hứa với ta hôm qua vẫn còn hiệu lực chứ?”
Sở Hướng Thiên: “Nhất ngôn cửu đỉnh.”
Văn Điềm mím môi, thử thăm dò lần nữa: “Vậy ngươi có thể để ta gửi thư về cho mẫu thân không?”
Cậu bị bắt đến đây đã hai ngày, mẫu thân và tỷ tỷ ở nhà chắc họ lo lắm. Hơn nữa bộ mặt thật của cha cậu vẫn còn chưa bị vạch trần, ấn theo quá khứ căn bản không có phát sinh chuyện như bây giờ, cậu lo mình là nguyên nhân khiến quỹ tích bị chệch hướng sẽ ảnh hưởng đến hai người họ.
Sở Hướng Thiên không chút do dự, “Truyền tin thì được nhưng chưa chắc mẫu thân ngươi đã tin.”
Văn Điềm ngẩn ngươi, sau đó mới chợt hiểu ra, mình giờ đang mang phận con tin, coi như Sở Hướng Thiên chịu truyền tin thật thì chắc gì mẫu thân sẽ chịu tin, sợ rằng còn nghĩ cậu bị người ta bắt ép rồi lại thêm lo.
“Ngươi có chắc là sẽ giữ lời không?”
Sở Hướng Thiên trêu tức nhìn cậu, “Không tin ta hả? Đợi xong việc ta sẽ đích thân dắt ngươi về nhà, chịu chưa.”
Hắn cố ý kéo dài âm cuối, lời nói mang ý vị ám muội, nhưng Văn Điềm không có tâm tư đi phối hợp với hắn, cậu còn đang bận lo cho người thân ở nhà, nghe vậy liền lắc đầu từ chối, “Ngươi đem ta thả ở dưới chân núi được rồi, ta sẽ tự mình về.” Tây Sơn trại không phải hạng lương thiện gì, cậu không muốn dính dáng nhiều đến hắn.
Bị cự tuyệt thẳng thừng như thế, Sở Hướng Thiên chậc lưỡi, không nói gì thêm.
Sau khi ăn xong, Văn Điềm một mình trở về, Sở Hướng Thiên tựa hồ cũng rất bận rộn, mới ăn được một nửa đã có người đến báo cáo, hắn nghe xong liền vội vàng đứng dậy rời đi. Văn Điềm mơ hồ nghe được tên Nhạc Hà trấn và Tứ Phương trấn, đoán hẳn có liên quan đến chuyện hắn nhắc đến ban nãy.
Thời gian trôi qua nhanh, mấy ngày sau Văn Điềm cũng không nhìn thấy mặt mũi Sở Hướng Thiên đâu nữa, mọi ngóc ngách trong trại cậu đều đã rà qua một lượt. Mà sau khi biết mình có thể nghe hiểu thực vật nói chuyện, nhân lúc rảnh rỗi không việc gì làm, Văn Điềm nằm trên bãi cỏ giả bộ phơi nắng thực chất là đang dỏng tai nghe đám hoa cỏ hóng chuyện.
Nằm nghe nửa ngày, nhóm hoa cỏ đại đa phần đều bàn về thời tiết hôm nay thế nào, nắng mưa ngày mai ra sao, hại cậu chẳng thu được chút tin tức nào hữu dụng cả.
Chờ thêm lát, chúng nó lại nói có đám người đang tụ tập bao vây chân núi, mang theo cả đuốc, sợ họ sẽ hỏa thiêu.
Văn Điềm nghĩ chắc là quan binh đến, ít nhất cũng đã vây một buổi tối, phô trương thanh thế như vậy đoán chừng là do hai trấn liên hợp với nhau.
Cậu đứng dậy phủi đám cỏ vương trên người, tính đi gặp Sở Hướng Thiên hỏi thăm chút tình hình.
Vừa về tới nhà Tiểu Kiều đã thấy Sở Hướng Thiên ngồi chờ sẵn ở đó.
“Đương gia ngài sao lại tới đây?” Hắn theo bản năng muốn hỏi chút chuyện nhưng lời còn chưa ra đã vội thu lại, cậu vốn bị nhốt trong trại mấy bữa rày, há có thể biết được sự tình ngoài kia.
Sở Hướng Thiên nói: “Cha mẹ ngươi dẫn theo quan binh vây dưới chân núi.”
Giựt giựt mí mắt, khô cằn ồ một tiếng.
Sở Hướng Thiên chế nhạo cười cợt, “Sợ?”
Văn Điềm rũ mắt xuống, không lên tiếng, xem như chấp nhận lời hắn nói.
“Yên tâm đi, không sao đâu.” Sở Hướng Thiên đứng dậy, cúi đầu nhìn cậu, “Nhưng vẫn còn cần ngươi giúp sức.”
“Ta có thể giúp được gì sao?” Văn Điềm khó hiểu.
Sở Hướng Thiên thu hồi ánh cười, nhẹ giọng xin lỗi, sau đó liền trói Văn Điềm lại.
Hai tay bị trói sau lưng, Văn Điềm không thoải mái ngọ nguậy, có chút bối rối, “Ngươi muốn làm gì?!”
Sở Hướng Thiên tháo sợi dây buộc tóc cậu ra, vò cho rối, sau đó mãn nguyện nhìn thành quả, nói: “Ngươi theo Thường Hỉ ra ngoài dạo một vòng, dọa họ không nên manh động là được rồi.”
Văn Điềm quay đầu nhìn hắn, hoang mang bồn chồn không biết phải làm sao, lòng tín nhiệm vừa mới xây lên cũng sắp đổ nát, “Ngươi đã nói sẽ thả ta về nhà.”
Sở Hướng Thiên bị cậu chọc cười, tiến tới xoa đầu cậu, “Xem ra ta nhất định phải đích thân đuổi ngươi về Văn phủ thì ngươi mới chịu tin ta.”
“Lão đại.” Thường Hỉ tiến vào, “Quan binh đang vây ở phía dưới.”
“Sai người đem máy bắn đá ra, còn ngươi dẫn Văn Điềm ra dạo một vòng, để bọn chúng nhìn cho rõ rồi mang người về.”
“Rõ.” Thường Hỉ mất đi vẻ hàm hậu thường ngày, thay vào đó là dáng vẻ hung ác, hắn gật gật đầu, mang theo Văn Điềm rời đi.
******
Thường Hỉ dẫn Văn Điềm đi, còn Sở Hướng Thiên tự mình đến nghị sự đường.
Những người khác đều đã qua bên chỗ phòng ngự, để ngừa quan binh tập kích. Giờ khắc này chỉ còn mình Chu Truyện Thanh ở bên trong, y không mặc trường bào như bình thường, mà đổi sang trang phục liền thân bằng vải xám dễ hoạt động lại không bắt mắt.
Chu Truyện Thanh vừa thấy hắn liền bắt đầu báo cáo, “Thám tử đã báo lại, người đã được điều đi hơn phân nửa.”
“Tốt, đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Chu Truyện Thanh: “Lần này ta tự mình dẫn đội, sẽ không có sai sót.”
Sở Hướng Thiên gật đầu, vỗ lên vai y, “Cẩn thận.”
Sau đoạn đối thoại ngắn, Chu Truyện Thanh liền nhanh chóng rời đi, Sở Hướng Thiên hai tay chắp sau lưng ngẩng đầu nhìn sắc trời, không nhanh không chậm hướng đến chỗ Thường Hỉ.
Vừa bước ra khỏi trại, Thường Hỉ thay đổi hẳn thái độ, nói một tiếng xin lỗi rồi dùng lực xô Văn Điềm một cái. Văn Điềm không kịp phản ứng, lảo đảo ngã về phía trước, chật vật điều chỉnh lại thân thể.
Thường Hỉ thần sắc hung ác, động tác thô lỗ đẩy Văn Điềm đi về phía trước, đi tới cửa sơn đạo, mới lôi kéo sợi dây trói buộc cậu dừng lại.
Tiến thêm vài bước nữa chính là vực. Tây Sơn trại nằm ngay vách Kỳ thiên lĩnh, địa thế cao, hai bên đều là vách đá hiểm trở, muốn lên xuống chỉ có hai con đường. Nhưng đường phía sau núi đã bị chặn, chỉ có thể dựa vào cầu treo để đi qua, bình thường cây cầu này đều đóng, đây chính là đường lui của Tây Sơn trại. Đường lên núi thông với Tây Sơn trại, vòng vèo lại chật hẹp, nếu hai bên gặp nhau có muốn nhường cũng khó, vậy nên việc lên xuống núi tương đối phức tạp.
Địa hình dễ thủ khó công, quan binh không dám chọi cứng, hai phe nhân mã chỉ có thể chặn ngay chân núi.
Thường Hỉ dắt Văn Điềm đứng ở chính giữa, vung tay lên, phía sau tự có người đẩy máy bắn đá lại.
Bánh xe cồng kềnh ma sát trên nền đất phát ra tiếng động lớn, Văn Điềm cả kinh, ra sức giãy dụa, “Này đâu có giống những gì Sở Hướng Thiên đã nói, mẫu thân ta còn đang ở bên dưới!”
Hai phe nhân mã cách khá xa, thế nhưng Văn Điềm chỉ cần liếc mắt đã thấy Phó Hữu Cầm, khi trước còn ung dung muốn diễn vở tuồng kịch với Sở Hướng Thiên thì giờ đây thấy bọn họ đẩy máy bắn đá ra, Tây Sơn trại chiếm thế thượng phong, nếu như thực sự khai hỏa chắc chắn thương vong sẽ không nhỏ, mẫu thân của cậu bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Thường Hỉ thấy cậu tự dưng lại giãy dụa làm sợ hết hồn, chỉ có thể dùng sức phòng ngừa cậu tránh thoát, Văn Điềm dồn lực đá hắn một cái, muốn nhân cơ hội chạy thoát thân, thế nhưng Thường Hỉ khí lực quá lớn, chẳng mấy chốc đã chế trụ được cậu.
Thấy cậu cứ giằng co mãi thế này không ổn, Thường Hỉ đành nhỏ giọng giải thích: “Lão đại chỉ lấy ra hù bọn họ chút thôi.”
Văn Điềm nỗ lực giải thích mình không phải yêu quái, thế nhưng hai chậu cây vẫn sợ sệt như cũ, hết cách cậu cũng không thèm nói nữa, mặc chúng ở đó giả chết cố gắng làm hai chậu Mẫu Đơn vô tri vô giác.
Không thể câu thông cùng chúng nó, Văn Điềm liền chạy ra bên ngoài, quanh đây nhà nào cũng trồng cây, cậu muốn xác thực xem loài thực vật nào cũng biết nói hay đơn thuần chỉ có hai chậu hoa kia là khác thường.
Ngoài trời nắng ấm chan hòa, cành cây theo gió nhẹ đưa, thỉnh thoảng lại có tiếng trẻ con nô đùa cùng tiếng gà vịt kêu, ngoài ra chẳng còn âm thanh nào nữa.
Nhìn loạt cây xung quanh, không nghe thấy cây nào phát ra tiếng động.
Cậu mừng thầm trong lòng, xem ra vấn đề không phải từ cậu mà là do hai chậu bông thành tinh kia.
Thu lại tâm tình kích động, Văn Điềm chậm rãi cất bước trở về, trên đường tình cờ có vài người đi ngang qua chào hỏi cậu, mấy đứa con nít cũng tò mò chạy theo sau, hiếu kỳ nhưng không dám lại gần.
Văn Điềm dời một cái ghế nhỏ ra ngồi tắm nắng ngoài hiên.
Hai chậu hoa câm như hến cũng được cậu lôi ra phơi cùng, Văn Điềm vẫn nhớ ban nãy chúng nó có nói muốn tắm nắng.
Rảnh rỗi thời gian trôi qua lâu, Văn Điềm tuy thấy lâu nhưng thực chất lại không hẳn vậy.
Các nam nhân đi cày về, trên tay vác nông cụ quần áo lấm lem, thỉnh thoảng lại trò chuyện cùng nhau dăm ba câu.
Văn Điềm hai tay chống cằm nghiêm túc đánh giá bọn họ.
Kiếp trước cậu cũng từng làm việc nhà nông, khi đó mẫu thân cùng tỷ tỷ đều đã mất, cậu không còn gì cả, chỉ còn cái mạng cùng hai bàn tay trắng đành xin làm thuê cho nhà phú hộ, mỗi mẫu 10 đồng, tuy không nhiều nhưng được bao ăn sáng với cơm trưa, cũng đủ sống qua ngày.
Làm công giống cậu cũng nhiều nhưng Văn Điềm không có hứng nên không tiếp xúc với bọn họ, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ ước ao ghen tỵ, bọn họ tuy nghèo khó, nhưng ít nhất vẫn còn người thân làm bạn, buổi trưa có người sẽ được vợ mang cơm mang nước đến, tùy hôm thì mang theo cả quả dại, Văn Điềm khi đó đã nghĩ nếu như mẫu thân và tỷ tỷ còn sống chắc hẳn mình cũng sẽ có người đưa cơm săn sóc giống như vậy.
Bất tri bất giác lại lâm vào hồi ức, Văn Điềm sững sờ chống cằm ngẩn người.
“Ca ca, huynh đang nhìn gì vậy?” Một đứa bé đen gầy tò mò đứng trước mặt Văn Điềm, ngoẹo đầu nhìn cậu.
Văn Điềm lấy lại tinh thần, nở một nụ cười tươi, lấy tay chỉ về phía nhà ăn, “Ta đang nhìn nơi đó, đợi đến giờ cơm.”
Đứa nhỏ ngó theo chỗ cậu chỉ, không biết nghĩ tới điều gì, nuốt một ngụm nước bọt.
“Hầu tử, mẹ ngươi gọi về kìa!” Phía sau cây đại thụ thò ra quả đầu nhỏ, hét một câu với thằng bé đang đứng cạnh Văn Điềm.
“Không được gọi ta là hầu tử!” Hầu tử vừa nghe đã bị chọc nhảy dựng, nó nhanh nhẹn bổ nhào về phía nhóc đầu xù, hai nhóc choai choai cứ thế lăn cù cù trên đất đánh nhau loạn xạ.
Đại chiến diễn ra quá bất ngờ, Văn Điềm mơ hồ nhìn hai nhóc con vờn nhau chí chóe, nỗ lực tách chúng ra vẫn không si nhê, Văn Điềm có cố thế nào cũng không được. Hầu tử thoáng chiếm thế thượng phong, nó dọng đứa kia xuống đất rồi vọt lẹ lên cây, đắc ý dạt dào le lưỡi với người ta.
Tiểu tử nằm trên đất lồm cồm bò dậy phủi phủi mông, chống nạnh quát nạt.
Hầu tử khiêu khích làm mặt quỷ, chơi xấu nằm úp sấp trên cây quay mông về phía họ, khiến cành cây rung lên rì rào, lá rơi lả tả.
“Ôi trời ơi cái eo già của ta…”
Hai đứa bé đang cãi nhau hăng say bỗng dưng xuất hiện giọng nói già nua, Văn Điềm ngẩn người, ánh mắt lia về phía thân cây to.
Đại thụ kêu rên thương thay cho cái thân già của nó, cái cây kế bên thấy thế cũng không đành lòng, oán trách: “Hai thằng nhãi này hôm nào cũng vậy hết, cha mẹ chúng không lo dạy lại con mình đi!”
“Đúng rồi đó, lá cây của con đều bị chúng lắc rụng bằng sạch.” Chợt có thanh âm non nớt phụ họa nói.
Văn Điềm men theo âm thanh nhìn phía bên phải cây to đúng thực có thân cây nhỏ mới trồng, chỉ cao tới đầu người, cành lá le que trông thực thảm.
Văn Điềm: “…”
Hai nhóc con vẫn quậy tung trời mà người lớn cách đó không xa tựa hồ cũng không quan tâm mấy, cậu nghĩ ngợi một hồi, quyết định lục lọi trong ống tay áo, moi ra mấy viên kẹo cưới.
“Đừng ồn nữa, muốn ăn kẹo không?” Văn Điềm cầm kẹo quơ quơ trước mặt hai đứa nhóc, nghe vậy chúng đều đồng loạt ngừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào tay cậu.
“Ăn!”
Văn Điềm cười rộ lên, xoa nhẹ lên đầu nhóc, phân cho nó một nửa, “Đây, đừng nghịch nữa đó biết chưa.”
Tiểu hài nhi cao hứng nhận lấy, cảm ơn cậu một câu, hí hửng khoe khoang với nhóc kia rồi chạy đi tìm mẹ, vừa chạy vừa hô, “Mẹ, mẹ, con có kẹo ăn nè!”
Tiểu tử nằm trên cây trợn tròn mắt, nó chậm chạp bò xuống, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm Văn Điềm.
Văn Điềm ngoắc ngoắc tay, ánh mắt nó sáng lên, nhanh chóng trèo xuống vọt đến trước mặt cậu.
Đem số kẹo còn lại thả vào tay nó, Văn Điềm vỗ vỗ đầu nhóc con, nhẹ giọng nói: “Đi chơi đi, đừng nghịch ngợm vậy nữa nghe chưa.” Ngẫm một hồi rồi chỉ vào thân cây kia: “Cây cũng sẽ biết đau.”
Hầu tử trợn to hai mắt, nhìn cây rồi lại nhìn Văn Điềm, dạ một câu rồi co chân chạy.
Cây đại thụ sau lưng vui mừng nói: “Cuối cùng cũng chịu đi, tội nghiệp cái eo già của ta…”
Mấy cây khác phụ họa vài câu rồi chậm chạp yên tĩnh trở lại.
So với hai cây hoa Mẫu Đơn thao thao bất tuyệt kia, nhóm cây khác phần lớn thời gian đều trầm mặc.
Vừa bắt đầu còn khiếp sợ sau chỉ còn là hiếu kỳ. Văn Điềm kinh ngạc đánh giá mấy cái cây, chúng nó chỉ có thể giao lưu với nhau, thế nhưng tại sao mình lại nghe hiểu được ngay cả Văn Điềm cũng không thể lý giải.
Cậu theo bản năng sờ lên khóa Trường Mệnh đeo trên cổ, mặt khóa trơn bóng giúp cậu bình ổn cảm xúc. Suy tư nửa ngày, cũng không nghĩ ra được ý hay gì, Văn Điềm chỉ có thể đem tất cả đổ tại thần linh.
Bản thân cậu cũng là trọng sinh về quá khứ thì chuyện có thể nghe hiểu hoa hoa cỏ cỏ chúng nó nói chuyện thì có gì khó tiếp thu đâu chứ.
Giờ cơm trưa Sở Hướng Thiên có đến tìm Văn Điềm. Tiểu Kiều hôm nay không ở đây, hắn liền tự mình đến dẫn Văn Điềm đi ăn cơm.
Cảm nghĩ Văn Điềm đối với Sở Hướng Thiên có chút phức tạp, mới ngày hôm qua, hình tượng của Sở Hướng Thiên trong lòng cậu là một tên thổ phỉ hung ác không dễ chọc, thế nhưng sau buổi tối ấy, cậu lại cảm thấy người này không hẳn đã dữ như vậy. Nhưng nếu muốn cậu bày cho hắn sắc mặt tốt thì cậu vẫn không làm được.
Tuy nói Sở Hướng Thiên khách khí tiếp đón cậu, nhưng trên thực chất, bọn họ một tên là thổ phỉ, một kẻ là con tin, nếu cho cậu cơ hội được lựa chọn, Văn Điềm nhất định sẽ chọn cao chạy xa bay.
Sở Hướng Thiên không biết mấy ý nghĩ cong cong quẹo quẹo trong đầu cậu, hắn trước giờ vẫn luôn yêu thích mỹ nhân, mà Văn Điềm lại vừa vặn phù hợp với khẩu vị của hắn, khi người ta đối mắt với thứ mình yêu thích đương nhiên sẽ nâng niu dung túng hơn bình thường.
“Vết bầm trên người ngươi đã đỡ hơn chưa?”
Nghe hắn hỏi han, Văn Điềm mới để ý hình như thương trên lưng đã không còn nhức nữa, cậu giơ tay ra sau ấn thử, chỉ hơi nhoi nhói, so với hôm qua chỉ cần đụng nhẹ đã đau thì đỡ hơn gấp ngàn lần.
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Sở Hướng Thiên gật gật đầu, hai người sóng vai đi về phía nhà ăn.
Trên đường đi, Sở Hướng Thiên thuận miệng gợi chuyện, “Muốn biết tin tức hiện tại ở trấn Tứ Phuơng không?”
Văn Điềm kinh ngạc: “Được hả?”
“Không gì là không thể.”
Sở Hướng Thiên chầm chậm nói cho cậu biết tình huống hiện tại ở nhà ra sao.
Sau khi Văn Điềm bị Tây Sơn trại bắt cóc, đội đưa dâu nhanh chóng rút về Văn gia, hôn lễ đương nhiên không thành. Văn gia phái người đi báo quan, nhưng Tứ Phương trấn dù gì cũng chỉ là một địa phương nhỏ, quan binh không nhiều, nếu thực sự muốn đối chọi với Tây Sơn thì thực sự chẳng khác gì châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá.
“Nghe nói mẫu thân ngươi còn gây sức ép lên đầu Tiêu gia, muốn cả quan binh bên trấn Nhạc Hà đều phải sang giúp sức.”
Nhạc Hà trấn và Tứ Phương trấn nằm tại hai dãy núi cách nhau một Kỳ thiên lĩnh, nếu chỉ lấy lính một trấn đối đầu Tây Sơn trại là chuyện không thể, thế nhưng binh lực cả hai trấn gộp lại thì lại khác, theo tình hình bây giờ Văn Điềm thấy nếu hai bên lấy cứng đối cứng cũng đủ khiến Tây Sơn trại sứt đầu mẻ trán.
“Ngươi không lo lắng chút nào sao?” Văn Điềm kinh ngạc nhìn hắn. Sở Hướng Thiên nói ra chuyện này lại nhẹ bẫng như không, hoàn toàn không có chút sốt sắng nào.
Sở Hướng Thiên cười khẽ, rồi lại ngông cuồng nói, “Không sợ bọn họ đến, chỉ sợ bọn họ không dám đến.”
Văn Điềm nắm chặt tay, lần thứ hai khắc sâu ấn tượng người này không hổ là một tên đầu lĩnh thổ phỉ chân chính, cậu hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Vậy lời ngươi hứa với ta hôm qua vẫn còn hiệu lực chứ?”
Sở Hướng Thiên: “Nhất ngôn cửu đỉnh.”
Văn Điềm mím môi, thử thăm dò lần nữa: “Vậy ngươi có thể để ta gửi thư về cho mẫu thân không?”
Cậu bị bắt đến đây đã hai ngày, mẫu thân và tỷ tỷ ở nhà chắc họ lo lắm. Hơn nữa bộ mặt thật của cha cậu vẫn còn chưa bị vạch trần, ấn theo quá khứ căn bản không có phát sinh chuyện như bây giờ, cậu lo mình là nguyên nhân khiến quỹ tích bị chệch hướng sẽ ảnh hưởng đến hai người họ.
Sở Hướng Thiên không chút do dự, “Truyền tin thì được nhưng chưa chắc mẫu thân ngươi đã tin.”
Văn Điềm ngẩn ngươi, sau đó mới chợt hiểu ra, mình giờ đang mang phận con tin, coi như Sở Hướng Thiên chịu truyền tin thật thì chắc gì mẫu thân sẽ chịu tin, sợ rằng còn nghĩ cậu bị người ta bắt ép rồi lại thêm lo.
“Ngươi có chắc là sẽ giữ lời không?”
Sở Hướng Thiên trêu tức nhìn cậu, “Không tin ta hả? Đợi xong việc ta sẽ đích thân dắt ngươi về nhà, chịu chưa.”
Hắn cố ý kéo dài âm cuối, lời nói mang ý vị ám muội, nhưng Văn Điềm không có tâm tư đi phối hợp với hắn, cậu còn đang bận lo cho người thân ở nhà, nghe vậy liền lắc đầu từ chối, “Ngươi đem ta thả ở dưới chân núi được rồi, ta sẽ tự mình về.” Tây Sơn trại không phải hạng lương thiện gì, cậu không muốn dính dáng nhiều đến hắn.
Bị cự tuyệt thẳng thừng như thế, Sở Hướng Thiên chậc lưỡi, không nói gì thêm.
Sau khi ăn xong, Văn Điềm một mình trở về, Sở Hướng Thiên tựa hồ cũng rất bận rộn, mới ăn được một nửa đã có người đến báo cáo, hắn nghe xong liền vội vàng đứng dậy rời đi. Văn Điềm mơ hồ nghe được tên Nhạc Hà trấn và Tứ Phương trấn, đoán hẳn có liên quan đến chuyện hắn nhắc đến ban nãy.
Thời gian trôi qua nhanh, mấy ngày sau Văn Điềm cũng không nhìn thấy mặt mũi Sở Hướng Thiên đâu nữa, mọi ngóc ngách trong trại cậu đều đã rà qua một lượt. Mà sau khi biết mình có thể nghe hiểu thực vật nói chuyện, nhân lúc rảnh rỗi không việc gì làm, Văn Điềm nằm trên bãi cỏ giả bộ phơi nắng thực chất là đang dỏng tai nghe đám hoa cỏ hóng chuyện.
Nằm nghe nửa ngày, nhóm hoa cỏ đại đa phần đều bàn về thời tiết hôm nay thế nào, nắng mưa ngày mai ra sao, hại cậu chẳng thu được chút tin tức nào hữu dụng cả.
Chờ thêm lát, chúng nó lại nói có đám người đang tụ tập bao vây chân núi, mang theo cả đuốc, sợ họ sẽ hỏa thiêu.
Văn Điềm nghĩ chắc là quan binh đến, ít nhất cũng đã vây một buổi tối, phô trương thanh thế như vậy đoán chừng là do hai trấn liên hợp với nhau.
Cậu đứng dậy phủi đám cỏ vương trên người, tính đi gặp Sở Hướng Thiên hỏi thăm chút tình hình.
Vừa về tới nhà Tiểu Kiều đã thấy Sở Hướng Thiên ngồi chờ sẵn ở đó.
“Đương gia ngài sao lại tới đây?” Hắn theo bản năng muốn hỏi chút chuyện nhưng lời còn chưa ra đã vội thu lại, cậu vốn bị nhốt trong trại mấy bữa rày, há có thể biết được sự tình ngoài kia.
Sở Hướng Thiên nói: “Cha mẹ ngươi dẫn theo quan binh vây dưới chân núi.”
Giựt giựt mí mắt, khô cằn ồ một tiếng.
Sở Hướng Thiên chế nhạo cười cợt, “Sợ?”
Văn Điềm rũ mắt xuống, không lên tiếng, xem như chấp nhận lời hắn nói.
“Yên tâm đi, không sao đâu.” Sở Hướng Thiên đứng dậy, cúi đầu nhìn cậu, “Nhưng vẫn còn cần ngươi giúp sức.”
“Ta có thể giúp được gì sao?” Văn Điềm khó hiểu.
Sở Hướng Thiên thu hồi ánh cười, nhẹ giọng xin lỗi, sau đó liền trói Văn Điềm lại.
Hai tay bị trói sau lưng, Văn Điềm không thoải mái ngọ nguậy, có chút bối rối, “Ngươi muốn làm gì?!”
Sở Hướng Thiên tháo sợi dây buộc tóc cậu ra, vò cho rối, sau đó mãn nguyện nhìn thành quả, nói: “Ngươi theo Thường Hỉ ra ngoài dạo một vòng, dọa họ không nên manh động là được rồi.”
Văn Điềm quay đầu nhìn hắn, hoang mang bồn chồn không biết phải làm sao, lòng tín nhiệm vừa mới xây lên cũng sắp đổ nát, “Ngươi đã nói sẽ thả ta về nhà.”
Sở Hướng Thiên bị cậu chọc cười, tiến tới xoa đầu cậu, “Xem ra ta nhất định phải đích thân đuổi ngươi về Văn phủ thì ngươi mới chịu tin ta.”
“Lão đại.” Thường Hỉ tiến vào, “Quan binh đang vây ở phía dưới.”
“Sai người đem máy bắn đá ra, còn ngươi dẫn Văn Điềm ra dạo một vòng, để bọn chúng nhìn cho rõ rồi mang người về.”
“Rõ.” Thường Hỉ mất đi vẻ hàm hậu thường ngày, thay vào đó là dáng vẻ hung ác, hắn gật gật đầu, mang theo Văn Điềm rời đi.
******
Thường Hỉ dẫn Văn Điềm đi, còn Sở Hướng Thiên tự mình đến nghị sự đường.
Những người khác đều đã qua bên chỗ phòng ngự, để ngừa quan binh tập kích. Giờ khắc này chỉ còn mình Chu Truyện Thanh ở bên trong, y không mặc trường bào như bình thường, mà đổi sang trang phục liền thân bằng vải xám dễ hoạt động lại không bắt mắt.
Chu Truyện Thanh vừa thấy hắn liền bắt đầu báo cáo, “Thám tử đã báo lại, người đã được điều đi hơn phân nửa.”
“Tốt, đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Chu Truyện Thanh: “Lần này ta tự mình dẫn đội, sẽ không có sai sót.”
Sở Hướng Thiên gật đầu, vỗ lên vai y, “Cẩn thận.”
Sau đoạn đối thoại ngắn, Chu Truyện Thanh liền nhanh chóng rời đi, Sở Hướng Thiên hai tay chắp sau lưng ngẩng đầu nhìn sắc trời, không nhanh không chậm hướng đến chỗ Thường Hỉ.
Vừa bước ra khỏi trại, Thường Hỉ thay đổi hẳn thái độ, nói một tiếng xin lỗi rồi dùng lực xô Văn Điềm một cái. Văn Điềm không kịp phản ứng, lảo đảo ngã về phía trước, chật vật điều chỉnh lại thân thể.
Thường Hỉ thần sắc hung ác, động tác thô lỗ đẩy Văn Điềm đi về phía trước, đi tới cửa sơn đạo, mới lôi kéo sợi dây trói buộc cậu dừng lại.
Tiến thêm vài bước nữa chính là vực. Tây Sơn trại nằm ngay vách Kỳ thiên lĩnh, địa thế cao, hai bên đều là vách đá hiểm trở, muốn lên xuống chỉ có hai con đường. Nhưng đường phía sau núi đã bị chặn, chỉ có thể dựa vào cầu treo để đi qua, bình thường cây cầu này đều đóng, đây chính là đường lui của Tây Sơn trại. Đường lên núi thông với Tây Sơn trại, vòng vèo lại chật hẹp, nếu hai bên gặp nhau có muốn nhường cũng khó, vậy nên việc lên xuống núi tương đối phức tạp.
Địa hình dễ thủ khó công, quan binh không dám chọi cứng, hai phe nhân mã chỉ có thể chặn ngay chân núi.
Thường Hỉ dắt Văn Điềm đứng ở chính giữa, vung tay lên, phía sau tự có người đẩy máy bắn đá lại.
Bánh xe cồng kềnh ma sát trên nền đất phát ra tiếng động lớn, Văn Điềm cả kinh, ra sức giãy dụa, “Này đâu có giống những gì Sở Hướng Thiên đã nói, mẫu thân ta còn đang ở bên dưới!”
Hai phe nhân mã cách khá xa, thế nhưng Văn Điềm chỉ cần liếc mắt đã thấy Phó Hữu Cầm, khi trước còn ung dung muốn diễn vở tuồng kịch với Sở Hướng Thiên thì giờ đây thấy bọn họ đẩy máy bắn đá ra, Tây Sơn trại chiếm thế thượng phong, nếu như thực sự khai hỏa chắc chắn thương vong sẽ không nhỏ, mẫu thân của cậu bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Thường Hỉ thấy cậu tự dưng lại giãy dụa làm sợ hết hồn, chỉ có thể dùng sức phòng ngừa cậu tránh thoát, Văn Điềm dồn lực đá hắn một cái, muốn nhân cơ hội chạy thoát thân, thế nhưng Thường Hỉ khí lực quá lớn, chẳng mấy chốc đã chế trụ được cậu.
Thấy cậu cứ giằng co mãi thế này không ổn, Thường Hỉ đành nhỏ giọng giải thích: “Lão đại chỉ lấy ra hù bọn họ chút thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất