Chương 67
Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Không ngờ da mặt người này lại có thể dày đến độ thốt ra được những lời như thế, Phó Điềm nghẹn câm, cuối cùng chỉ mắng được mỗi một câu “Hạ lưu”.
Sau đó thở phì phò rúc vào trong, đưa lưng về phía Sở Hướng Thiên, chỉ chừa đủ chỗ cho một người nữa nằm.
Sau lưng vang lên tiếng quần áo sột soạt, nệm êm lún xuống, chứng tỏ người nọ đã ngồi lên giường.
Đem mặt chôn trong gối, Phó Điềm không thèm nhúc nhích.
Ai dè người nọ được nước làm tới, đã duỗi tay ôm lấy cậu thì thôi đi, lại còn cố ý đè thấp thanh âm thủ thỉ vào tai cậu: “Ta chỉ hạ lưu với một mình em.”
Hơi thở nóng cháy phả vào gáy, thanh âm trầm thấp vang lên trong đêm như ám một tầng ái muội, cảm giác tê dại lan ra từ sau cổ.
“Không cho anh nói nữa!”
Lại bị đùa giỡn lần hai, tiểu thiếu gia buồn bực xoay người, lấy tay che miệng Sở Hướng Thiên, dữ dằn ra lệnh, “Ngủ!”
Sở Hướng Thiên rũ mắt nhìn cậu, đôi mắt lạnh lẽo ngày thường đong đầy yêu thương, cùng một tia hàm ý nào đó khiến người ta phải đỏ mặt tim đập nhanh.
Miệng bị bưng kín, hắn duỗi đầu lưỡi liếm lên lòng bàn tay người yêu.
Ướt át, tê dại.
Phó Điềm giật mình rụt tay về, ánh mắt vừa luống cuống vừa tức giận, mà lại không làm gì được hắn, cậu tức tối lôi chăn bọc mình thành một cục tròn vo.
Chọc cậu nhóc giận thật rồi, Sở Hướng Thiên thu hồi nụ cười xấu xa, lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, lấy tay giật giật cục chăn, “Không trêu em nữa.”
Trong chăn phát ra tiếng hầm hừ hờn dỗi, không thèm để ý tới hắn.
Không dám dùng sức, Sở Hướng Thiên chẳng còn biện pháp nào khác, lấy tay đặt trên đỉnh chăn, nhẹ nhàng vỗ vỗ dỗ dành.
Đợi khi tiểu thiếu gia đã thiếp đi, mới móc cậu ra, hôn một cái sau đó hài lòng ôm cậu vào lòng ngủ.
Hai người một đêm mộng đẹp, chỉ tội cho Đại Phúc vừa bưng nước vào đã bị dọa sợ hú hồn.
Tối hôm qua hắn đi rõ ràng chỉ có mình thiếu gia thôi mà, sao vừa ngủ một giấc giờ dậy đã lòi thêm người nữa nằm trên giường rồi, hoang mang quá vậy.
Hắn hít sâu một hơi, cố để mình phải bình tĩnh, nỗ lực giả bộ như không có gì khác thường trong căn phòng này.
Mở cửa sổ, Đại Phúc đặt đồ rửa mặt cho ngay ngắn, cẩn thận lùi ra ngoài.
Phó Điềm bị âm thanh loạt soạt đánh thức, mơ hồ ngáp một cái mở mắt dậy.
Một cánh tay rắn chắc quàng lấy eo cậu, nghĩ đến những hành động ác liệt của ai đó tối hôm quá, Phó Điềm nổi lòng ác độc muốn chọc hắn, duỗi tay bắt lấy chóp mũi người đang ngủ say.
Hô hấp không thông khiến Sở Hướng Thiên tỉnh giấc, hắn nhìn tiểu thiếu gia đang cười tủm tỉm.
“Nghịch ngợm.”
Theo bản năng siết chặt tay kéo cậu sát vào lòng mà hôn, Sở Hướng Thiên ngồi dậy nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.
Mặt trời đã lên cao, đã quá giờ luyện quyền.
Phó Điềm né khỏi lòng hắn, chạy đi thay đồ.
“Hôm nay em đi Tây Sơn trang, anh có đi không?” Vừa chỉnh lại vạt áo cậu vừa hỏi.
“Ừ.”
Sở Hướng Thiên ngồi dậy, cầm lấy đai lưng thắt lên vòng eo nhỏ nhắn của cậu, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, nói với Phó Điềm: “Chờ chút, ta đi lấy thứ này.”
Vội vã phủ thêm ngoại bào, rời khỏi phòng, chờ khi hắn trở lại, trên tay cầm theo một chiếc ngọc bội hình cá.
Bán quỳ móc ngọc bội treo bên hông Phó Điềm, Sở Hướng Thiên thỏa mãn cười tít mắt, “Đẹp.”
“Đây là gì vậy?” Hiếu kỳ cầm ngọc bội lên săm soi.
Ngọc bội là một con cá chép cong hình bán nguyệt, nó được chạm trổ tỉ mỉ đến từng mảnh vảy cá tinh tế, thần thái sống động, nếu không phải do nó là bạch ngọc thì chắc khi thả xuống nước người ta còn lầm tưởng đây là một sinh vật sống.
“Tín vật đính ước.” Sở Hướng Thiên câu môi, “Một khi đã nhận, em chính là người của Sở gia ta.”
Phó Điềm tay nắm ngọc bội lia mắt trừng hắn, “Anh ép mua ép bán.”
Sở Hướng Thiên vô liêm sỉ gật đầu, “Ừm.”
“Em dụ người như thế, phải lấy về nhà giấu đi mới yên tâm.”
Phó Điềm: “…”
Nói không lại hắn, Phó Điềm im lặng xoay người đi rửa mặt, mà khối ngọc bội buộc bên hông kia, cậu lại không có ý lấy nó xuống.
Ăn xong bữa sáng, qua báo cho Phó Hữu Cầm một tiếng, hai người cùng nhau đến Tây Sơn trang.
Cưỡi ngựa tới nơi, từ đằng xa xa đã thấy một mảnh trời vàng óng, trên đồng có không ít người đang làm việc, họ đang thu hoạch lúa, khi đến gần, phát hiện toàn những gương mặt thân quen ở Tây Sơn trại.
Sau khi đã đổi chỗ ở, đám thổ phỉ này vẫn cứ đặc biệt nhiệt tình như xưa, đất ruộng nhiều, cánh đàn ông làm không xuể tay, chị em phụ nữ cũng cùng xuống giúp.
Phó Điềm chào hỏi mọi người, xuống ngựa kiểm tra vụ thu.
Những vựa lúa chín vàng óng ả cao gần nửa người, thân lúa to khỏe, những bông lúa tròn lẳng no đủ, nặng trình trịch ngả thành một hình cung.
Mọi người trong Tây Sơn trại đều vui sướng, mùa bội thu năm nay hoàng tráng hơn rất nhiều so với những vụ thu cằn cỗi hồi trên núi, những ngày qua bọn họ đã thu hoạch không ngừng nghỉ tránh để thất thoát quá nhiều.
Nhìn những cánh đồng lúa chín dọc đường về điền trang, chúng đã được gặt xong hơn nửa, còn một nửa vẫn đang trong quá trình thu hoạch.
Về đến điền trang, nhìn những trang sổ sách ghi chép sản lượng mỗi mẫu theo đúng yêu cầu của Phó Điềm, số lượng thu được còn nhiều hơn cả dự kiến.
Niềm vui ngoài mong đợi, quá là thuận lợi cho kế hoạch sắp tới của cậu.
“Sau khi thu hoạch xong, mọi người để một phần làm giống mùa tới, còn lại cũng đừng bán, ta sẽ dùng số lượng tương ứng đến đổi với mọi người.”
Tây Sơn trang nếu đã tặng cho Tiểu Kiều, thì đương nhiên đây là tài sản riêng của mọi người trong Tây Sơn trại. Trên thực tế nó đã không còn dính líu gì đến Phó Điềm nữa, nhưng do bọn họ cảm động và ghi nhớ tấm ân tình của Phó Điềm nên mới nguyện ý làm theo lời cậu.
Phó Điềm đề xuất giao dịch mọi người cũng không chịu thiệt, nói cho cùng giống lần này cũng là người ta đưa không cho họ trồng, vậy nên với đề nghị muốn trao đổi của cậu không ai có dị nghị gì.
Ở lại điền trang thêm hai ngày, đợi khi đã thu hoạch xong, Phó Điềm mới theo đoàn vận chuyển thóc về nhà.
Số thóc này sẽ được phân đến các điền trang sử dụng làm giống mới.
Trước khi đi, Tây Sơn trang có cho người ra đưa tiễn, Phó Điềm dặn dò thêm lần cuối, bảo bọn họ đừng nên bán số lương thực ấy, nếu không thiếu tiền, thì nên trữ lại.
Mặc kệ mọi người có nghĩ gì, niệm tình cậu nhắc cũng đã nhắc rồi, nghe hay không là quyền của họ.
Vận chuyển số thóc về cất kỹ vào kho, sau đó bắt đầu tính đến chuyện mua đất.
Nhoáng cái mà đã gần đến tháng Mười, thời gian không còn nhiều, Phó Điềm cũng bắt đầu thấy sốt ruột.
Sở Hướng Thiên theo cậu vào thư phòng nghĩ đối sách.
Sau khi Phó Điềm thẳng thắn giải bày với hắn, hắn cũng có viết thư gửi về đô. Từ nhỏ hai anh em hắn đã thân thiết gắn bó, một văn một võ, hoàng huynh trấn thủ ở triều đình, còn hắn bình định ở biên quan, hoàn toàn không hề có chút kiêng kỵ hay ngờ vực nào như thiên hạ những tưởng. Trái lại, bởi do ngày còn thơ mẹ con họ phải sống như đang ngồi trên tầng băng mỏng khiến tình cảm giữa họ trở nên khăng khít không gì chia cắt được.
Nhưng chuyện Phó Điềm trọng sinh quá quỷ dị, Sở Hướng Thiên không muốn khiến Phó Điềm phải lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, nên trong thư hắn chỉ nói mình gặp được một vị thần tiên, ông lão nọ đã tiên đoán sợ rằng sang năm sẽ có đại hạn, dân chúng phải lầm than, bảo hoàng huynh hãy chuẩn bị kỹ càng.
Trước kia, Sở Hướng Thiên chưa bao giờ tin vào chuyện ma quỷ thần lực, nên khi nhận được thư, hoàng đế tuy vẫn nghi ngờ nhưng cũng không dám coi khinh. Hai huynh đệ thư từ qua lại mấy lần, cuối cùng hoàng đế vẫn buộc phải tin đệ đệ ruột thịt nhà mình.
Huống hồ Sở Hướng Thiên không phải dạng nói chơi không cho vui. Vốn nghĩ kênh đào thì từ từ làm cũng được, nhưng nếu như sang năm thật sự có đại hạn, vậy triều đình cần phải đẩy nhanh tiến độ để đào cho xong, sau đó tăng cường công tác thủy lợi nâng cao sản xuất cho những vùng khác, ngoài ra, còn cần phải tích trữ thêm lương thực.
Cũng may trữ lượng vàng khai thác được ở Tứ Phương trấn không hề nhỏ, giải quyết vấn đề cấp thiết về quốc khố, trừ việc bỏ tiền thuê thêm nhân công hoàn thành kênh đào, hoàng đế còn phải vạch đường cứu quốc, sai tâm phúc giả trang thành thương nhân lớn đi thu mua lương thực từ mấy tay nhà buôn.
Mặc kệ lời tiên đoán có thật hay không, trước mắt vẫn không nên gây động tĩnh quá lớn. Mà dù cho hạn hán không đến, kênh đào và thuỷ lợi vẫn là những thứ có lợi cho dân và cho đất nước, có làm cũng không thiệt.
Đương nhiên mọi việc đều sẽ được tiến hành trong im lặng. Sở Hướng Thiên cũng nhắc sơ qua cho Phó Điềm biết, mà hắn không có kể chi tiết, bởi điều Phó Điềm cần chú ý lúc này là chuyện mua đất mua điền trang.
Phó Điềm nhắm ngay Hưng Đông quận, một quận nằm sát Nam Minh quận. Hai quận cách nhau gần, khí hậu và đất đai khá giống nhau. Nếu muốn thử nghiệm thêm về giống thóc mới, Hưng Đông quận là sự lựa chọn an toàn nhất.
Thậm chí cậu đã lựa xong hẳn mấy vị trí thích hợp để chọn làm điền trang.
Sở Hướng Thiên nhíu mày nhìn mớ giấy tờ báo giá cả. Phó Điềm vừa ý ba điền trang, đều nằm quanh Hưng Đông quận, liền kề với kênh đào sắp được khai thông, vị trí không tồi. Diện tích lớn, khí hậu ổn, giá cả đương nhiên phải cao.
Chưa kể chủ của nó có chịu bán hay không nữa. Cứ cho là đồng ý bán đi, vậy liệu tiền cậu có chi nổi không.
“Tiền bạc đã đủ cả chưa?” Thả xấp giấy xuống bàn, Sở Hướng Thiên ôm tiểu thiếu gia đang cau mày không biết suy nghĩ về điều gì vào lồng ngực.
Phó Điềm theo bản năng cọ cọ má hắn, cậu nhớ đến cái tàng bảo khố mà mình chưa kịp đến xem kỹ lần nào kia, hếch cằm hào khí nói: “Thiếu gì chứ không bao giờ thiếu tiền.”
Sở Hướng Thiên đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, trầm thấp cười, “Thiếu gia đây nếu đã có tiền đến thế, vậy liệu ngài có nguyện mua ta về không?”
Không ngờ da mặt người này lại có thể dày đến độ thốt ra được những lời như thế, Phó Điềm nghẹn câm, cuối cùng chỉ mắng được mỗi một câu “Hạ lưu”.
Sau đó thở phì phò rúc vào trong, đưa lưng về phía Sở Hướng Thiên, chỉ chừa đủ chỗ cho một người nữa nằm.
Sau lưng vang lên tiếng quần áo sột soạt, nệm êm lún xuống, chứng tỏ người nọ đã ngồi lên giường.
Đem mặt chôn trong gối, Phó Điềm không thèm nhúc nhích.
Ai dè người nọ được nước làm tới, đã duỗi tay ôm lấy cậu thì thôi đi, lại còn cố ý đè thấp thanh âm thủ thỉ vào tai cậu: “Ta chỉ hạ lưu với một mình em.”
Hơi thở nóng cháy phả vào gáy, thanh âm trầm thấp vang lên trong đêm như ám một tầng ái muội, cảm giác tê dại lan ra từ sau cổ.
“Không cho anh nói nữa!”
Lại bị đùa giỡn lần hai, tiểu thiếu gia buồn bực xoay người, lấy tay che miệng Sở Hướng Thiên, dữ dằn ra lệnh, “Ngủ!”
Sở Hướng Thiên rũ mắt nhìn cậu, đôi mắt lạnh lẽo ngày thường đong đầy yêu thương, cùng một tia hàm ý nào đó khiến người ta phải đỏ mặt tim đập nhanh.
Miệng bị bưng kín, hắn duỗi đầu lưỡi liếm lên lòng bàn tay người yêu.
Ướt át, tê dại.
Phó Điềm giật mình rụt tay về, ánh mắt vừa luống cuống vừa tức giận, mà lại không làm gì được hắn, cậu tức tối lôi chăn bọc mình thành một cục tròn vo.
Chọc cậu nhóc giận thật rồi, Sở Hướng Thiên thu hồi nụ cười xấu xa, lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, lấy tay giật giật cục chăn, “Không trêu em nữa.”
Trong chăn phát ra tiếng hầm hừ hờn dỗi, không thèm để ý tới hắn.
Không dám dùng sức, Sở Hướng Thiên chẳng còn biện pháp nào khác, lấy tay đặt trên đỉnh chăn, nhẹ nhàng vỗ vỗ dỗ dành.
Đợi khi tiểu thiếu gia đã thiếp đi, mới móc cậu ra, hôn một cái sau đó hài lòng ôm cậu vào lòng ngủ.
Hai người một đêm mộng đẹp, chỉ tội cho Đại Phúc vừa bưng nước vào đã bị dọa sợ hú hồn.
Tối hôm qua hắn đi rõ ràng chỉ có mình thiếu gia thôi mà, sao vừa ngủ một giấc giờ dậy đã lòi thêm người nữa nằm trên giường rồi, hoang mang quá vậy.
Hắn hít sâu một hơi, cố để mình phải bình tĩnh, nỗ lực giả bộ như không có gì khác thường trong căn phòng này.
Mở cửa sổ, Đại Phúc đặt đồ rửa mặt cho ngay ngắn, cẩn thận lùi ra ngoài.
Phó Điềm bị âm thanh loạt soạt đánh thức, mơ hồ ngáp một cái mở mắt dậy.
Một cánh tay rắn chắc quàng lấy eo cậu, nghĩ đến những hành động ác liệt của ai đó tối hôm quá, Phó Điềm nổi lòng ác độc muốn chọc hắn, duỗi tay bắt lấy chóp mũi người đang ngủ say.
Hô hấp không thông khiến Sở Hướng Thiên tỉnh giấc, hắn nhìn tiểu thiếu gia đang cười tủm tỉm.
“Nghịch ngợm.”
Theo bản năng siết chặt tay kéo cậu sát vào lòng mà hôn, Sở Hướng Thiên ngồi dậy nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.
Mặt trời đã lên cao, đã quá giờ luyện quyền.
Phó Điềm né khỏi lòng hắn, chạy đi thay đồ.
“Hôm nay em đi Tây Sơn trang, anh có đi không?” Vừa chỉnh lại vạt áo cậu vừa hỏi.
“Ừ.”
Sở Hướng Thiên ngồi dậy, cầm lấy đai lưng thắt lên vòng eo nhỏ nhắn của cậu, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, nói với Phó Điềm: “Chờ chút, ta đi lấy thứ này.”
Vội vã phủ thêm ngoại bào, rời khỏi phòng, chờ khi hắn trở lại, trên tay cầm theo một chiếc ngọc bội hình cá.
Bán quỳ móc ngọc bội treo bên hông Phó Điềm, Sở Hướng Thiên thỏa mãn cười tít mắt, “Đẹp.”
“Đây là gì vậy?” Hiếu kỳ cầm ngọc bội lên săm soi.
Ngọc bội là một con cá chép cong hình bán nguyệt, nó được chạm trổ tỉ mỉ đến từng mảnh vảy cá tinh tế, thần thái sống động, nếu không phải do nó là bạch ngọc thì chắc khi thả xuống nước người ta còn lầm tưởng đây là một sinh vật sống.
“Tín vật đính ước.” Sở Hướng Thiên câu môi, “Một khi đã nhận, em chính là người của Sở gia ta.”
Phó Điềm tay nắm ngọc bội lia mắt trừng hắn, “Anh ép mua ép bán.”
Sở Hướng Thiên vô liêm sỉ gật đầu, “Ừm.”
“Em dụ người như thế, phải lấy về nhà giấu đi mới yên tâm.”
Phó Điềm: “…”
Nói không lại hắn, Phó Điềm im lặng xoay người đi rửa mặt, mà khối ngọc bội buộc bên hông kia, cậu lại không có ý lấy nó xuống.
Ăn xong bữa sáng, qua báo cho Phó Hữu Cầm một tiếng, hai người cùng nhau đến Tây Sơn trang.
Cưỡi ngựa tới nơi, từ đằng xa xa đã thấy một mảnh trời vàng óng, trên đồng có không ít người đang làm việc, họ đang thu hoạch lúa, khi đến gần, phát hiện toàn những gương mặt thân quen ở Tây Sơn trại.
Sau khi đã đổi chỗ ở, đám thổ phỉ này vẫn cứ đặc biệt nhiệt tình như xưa, đất ruộng nhiều, cánh đàn ông làm không xuể tay, chị em phụ nữ cũng cùng xuống giúp.
Phó Điềm chào hỏi mọi người, xuống ngựa kiểm tra vụ thu.
Những vựa lúa chín vàng óng ả cao gần nửa người, thân lúa to khỏe, những bông lúa tròn lẳng no đủ, nặng trình trịch ngả thành một hình cung.
Mọi người trong Tây Sơn trại đều vui sướng, mùa bội thu năm nay hoàng tráng hơn rất nhiều so với những vụ thu cằn cỗi hồi trên núi, những ngày qua bọn họ đã thu hoạch không ngừng nghỉ tránh để thất thoát quá nhiều.
Nhìn những cánh đồng lúa chín dọc đường về điền trang, chúng đã được gặt xong hơn nửa, còn một nửa vẫn đang trong quá trình thu hoạch.
Về đến điền trang, nhìn những trang sổ sách ghi chép sản lượng mỗi mẫu theo đúng yêu cầu của Phó Điềm, số lượng thu được còn nhiều hơn cả dự kiến.
Niềm vui ngoài mong đợi, quá là thuận lợi cho kế hoạch sắp tới của cậu.
“Sau khi thu hoạch xong, mọi người để một phần làm giống mùa tới, còn lại cũng đừng bán, ta sẽ dùng số lượng tương ứng đến đổi với mọi người.”
Tây Sơn trang nếu đã tặng cho Tiểu Kiều, thì đương nhiên đây là tài sản riêng của mọi người trong Tây Sơn trại. Trên thực tế nó đã không còn dính líu gì đến Phó Điềm nữa, nhưng do bọn họ cảm động và ghi nhớ tấm ân tình của Phó Điềm nên mới nguyện ý làm theo lời cậu.
Phó Điềm đề xuất giao dịch mọi người cũng không chịu thiệt, nói cho cùng giống lần này cũng là người ta đưa không cho họ trồng, vậy nên với đề nghị muốn trao đổi của cậu không ai có dị nghị gì.
Ở lại điền trang thêm hai ngày, đợi khi đã thu hoạch xong, Phó Điềm mới theo đoàn vận chuyển thóc về nhà.
Số thóc này sẽ được phân đến các điền trang sử dụng làm giống mới.
Trước khi đi, Tây Sơn trang có cho người ra đưa tiễn, Phó Điềm dặn dò thêm lần cuối, bảo bọn họ đừng nên bán số lương thực ấy, nếu không thiếu tiền, thì nên trữ lại.
Mặc kệ mọi người có nghĩ gì, niệm tình cậu nhắc cũng đã nhắc rồi, nghe hay không là quyền của họ.
Vận chuyển số thóc về cất kỹ vào kho, sau đó bắt đầu tính đến chuyện mua đất.
Nhoáng cái mà đã gần đến tháng Mười, thời gian không còn nhiều, Phó Điềm cũng bắt đầu thấy sốt ruột.
Sở Hướng Thiên theo cậu vào thư phòng nghĩ đối sách.
Sau khi Phó Điềm thẳng thắn giải bày với hắn, hắn cũng có viết thư gửi về đô. Từ nhỏ hai anh em hắn đã thân thiết gắn bó, một văn một võ, hoàng huynh trấn thủ ở triều đình, còn hắn bình định ở biên quan, hoàn toàn không hề có chút kiêng kỵ hay ngờ vực nào như thiên hạ những tưởng. Trái lại, bởi do ngày còn thơ mẹ con họ phải sống như đang ngồi trên tầng băng mỏng khiến tình cảm giữa họ trở nên khăng khít không gì chia cắt được.
Nhưng chuyện Phó Điềm trọng sinh quá quỷ dị, Sở Hướng Thiên không muốn khiến Phó Điềm phải lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, nên trong thư hắn chỉ nói mình gặp được một vị thần tiên, ông lão nọ đã tiên đoán sợ rằng sang năm sẽ có đại hạn, dân chúng phải lầm than, bảo hoàng huynh hãy chuẩn bị kỹ càng.
Trước kia, Sở Hướng Thiên chưa bao giờ tin vào chuyện ma quỷ thần lực, nên khi nhận được thư, hoàng đế tuy vẫn nghi ngờ nhưng cũng không dám coi khinh. Hai huynh đệ thư từ qua lại mấy lần, cuối cùng hoàng đế vẫn buộc phải tin đệ đệ ruột thịt nhà mình.
Huống hồ Sở Hướng Thiên không phải dạng nói chơi không cho vui. Vốn nghĩ kênh đào thì từ từ làm cũng được, nhưng nếu như sang năm thật sự có đại hạn, vậy triều đình cần phải đẩy nhanh tiến độ để đào cho xong, sau đó tăng cường công tác thủy lợi nâng cao sản xuất cho những vùng khác, ngoài ra, còn cần phải tích trữ thêm lương thực.
Cũng may trữ lượng vàng khai thác được ở Tứ Phương trấn không hề nhỏ, giải quyết vấn đề cấp thiết về quốc khố, trừ việc bỏ tiền thuê thêm nhân công hoàn thành kênh đào, hoàng đế còn phải vạch đường cứu quốc, sai tâm phúc giả trang thành thương nhân lớn đi thu mua lương thực từ mấy tay nhà buôn.
Mặc kệ lời tiên đoán có thật hay không, trước mắt vẫn không nên gây động tĩnh quá lớn. Mà dù cho hạn hán không đến, kênh đào và thuỷ lợi vẫn là những thứ có lợi cho dân và cho đất nước, có làm cũng không thiệt.
Đương nhiên mọi việc đều sẽ được tiến hành trong im lặng. Sở Hướng Thiên cũng nhắc sơ qua cho Phó Điềm biết, mà hắn không có kể chi tiết, bởi điều Phó Điềm cần chú ý lúc này là chuyện mua đất mua điền trang.
Phó Điềm nhắm ngay Hưng Đông quận, một quận nằm sát Nam Minh quận. Hai quận cách nhau gần, khí hậu và đất đai khá giống nhau. Nếu muốn thử nghiệm thêm về giống thóc mới, Hưng Đông quận là sự lựa chọn an toàn nhất.
Thậm chí cậu đã lựa xong hẳn mấy vị trí thích hợp để chọn làm điền trang.
Sở Hướng Thiên nhíu mày nhìn mớ giấy tờ báo giá cả. Phó Điềm vừa ý ba điền trang, đều nằm quanh Hưng Đông quận, liền kề với kênh đào sắp được khai thông, vị trí không tồi. Diện tích lớn, khí hậu ổn, giá cả đương nhiên phải cao.
Chưa kể chủ của nó có chịu bán hay không nữa. Cứ cho là đồng ý bán đi, vậy liệu tiền cậu có chi nổi không.
“Tiền bạc đã đủ cả chưa?” Thả xấp giấy xuống bàn, Sở Hướng Thiên ôm tiểu thiếu gia đang cau mày không biết suy nghĩ về điều gì vào lồng ngực.
Phó Điềm theo bản năng cọ cọ má hắn, cậu nhớ đến cái tàng bảo khố mà mình chưa kịp đến xem kỹ lần nào kia, hếch cằm hào khí nói: “Thiếu gì chứ không bao giờ thiếu tiền.”
Sở Hướng Thiên đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, trầm thấp cười, “Thiếu gia đây nếu đã có tiền đến thế, vậy liệu ngài có nguyện mua ta về không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất