Chương 1
Bắt đầu công cuộc đào hố mới.Chương 1: Chúng Sinh Chi Kiếp
[Chúng Sinh Chi Kiếp] là một bộ văn tu tiên có tam quan rất thẳng.
Nói cụ thể hơn, trừ tình tiết tích cực hướng lên, tuyên dương mấy tư tưởng tà không thắng chính, bền gan vững chí ra, nó cũng là bộ truyện duy nhất nổi tiếng trên mạng sau khi viết được mười tháng, nhân vật chính ngay cả chụt một cái cũng chưa từng.
Vì thế, nó còn có một cái tên khác, gọi là “văn hòa thượng”.
Nhất thời, không ít diễn đàn đều bàn luận về tài liệu giảng dạy nghiêm chỉnh quảng bá này.
[Bình luận: Không vi phạm một chính sách nào của quốc gia, có thể gọi là tác phẩm mạng kiểu mẫu được tuyên truyền.]
[Bình luận: Nhân vật chính có lý trí vượt trội tình cảm, không ngựa đực, không phiến tình, rất hiếm gặp trong tất cả tiểu thuyết.]
[Bình luận: Bàn tay vàng không lớn, tỉnh mà không lôi, khuyết điểm duy nhất là mặt tình cảm hơi nhạt.]
Nếu ngay cả vấn đề chủ yếu đó cũng chưa đề cập, vậy tình tiết nhất định phải có sức hấp dẫn.
Trong Trúc Phong quốc cùng tồn tại năm đại môn phái, trong bóng tối có một kẻ âm mưu duỗi ma trảo ra, tàn hại chúng sinh. Trong lúc nguy cơ tứ bề, nhân vật chính Quân Diễn Chi dùng một bộ thuật pháp hệ chữa trị đã thất truyền giải cứu chúng sinh gặp nguy nan, giải trừ hiểu lầm của các phái, hơn nữa còn lôi kẻ gây tội đứng sau ra, nhất thống tu chân giới Trúc Phong quốc.
Đáng chú ý là, Quân Diễn Chi vừa không phải thánh mẫu, cũng không đạo đức giả, người nên giết một kẻ cũng không lưu, chẳng hề mềm lòng.
Nhưng cuộc sống riêng tư của hắn lại rất bảo thủ, tuy có tình cảm lờ mờ với mấy cô gái, nhưng giữ thân trong sạch, nghiêm túc đàng hoàng, chưa từng vượt lôi trì một bước.
[Bình luận văn: Trong dòng sảng văn thăng cấp của văn ngựa mọc như nấm, [Chúng Sinh Chi Kiếp] như một dòng nước mát, đổi mới sắc màu cho người đọc.]
Bài văn không hạn chế, nam nữ đều có thể xem, vì thế, văn càng lúc càng nổi, cuối cùng vọt lên trang chủ diễn đàn nam, người theo dõi trên mười ngàn.
Văn Kinh cũng là một trong rất nhiều độc giả.
Trên đường tan học về nhà, vuốt một cái lên di động, mười ngàn chữ chương mới đã đợi cậu. Một tiếng ngồi xe công cộng dài dằng dặc đủ cho cậu đọc kỹ một lần, rồi đọc lại lần nữa.
Nhưng vẫn không đủ.
Là một học sinh trung học mười bốn tuổi, lại trưởng thành trong một gia đình lương hướng bình thường, tiền tiêu vặt của Văn Kinh ít đến đáng thương, không có tiền để phung phí vung vãi, vì thế, cậu chỉ theo dõi một bộ truyện.
Cậu đọc rất ít truyện, cũng không hay để lại bình luận, nhưng không có ai hiểu rõ tình tiết hơn cậu.
Lời văn cũng tạm được, ẩn tình nào cũng được giải thích. Điều duy nhất mà cậu không hiểu nổi, là trên nhãn của [Chúng Sinh Chi Kiếp] ghi “đen tối”, nhưng bộ truyện này rốt cuộc đen tối chỗ nào?
Hôm nay là đại kết cục của [Chúng Sinh Chi Kiếp], Văn Kinh vừa nhảy lên xe đã nôn nóng mở di động. Cậu muốn biết rốt cuộc kẻ đứng phía sau là ai? Quân Diễn Chi cuối cùng sẽ ở bên cô gái nào? Nếu may mắn, nói không chừng ở phần kết của truyện còn có một hàng chữ không thích hợp thiếu nhi xuất hiện.
Theo truyện gần một năm, thực không nỡ kết thúc.
Văn Kinh đọc truyện luôn rất chú tâm, không chú ý ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên cơn gió mạnh. Cậu vô thức kéo chặt áo, ánh mắt dính lên màn hình di động.
Xe chạy chậm rãi, nhưng đột nhiên bị dao động mãnh liệt, di động trong tay Văn Kinh trượt xuống đất, xung quanh tràn đầy tiếng kêu la.
“Sao vậy?”
“Xảy ra chuyện gì?”
Trong chấn động kịch liệt, Văn Kinh hoang mang nhìn ra ngoài, chỉ thấy cả thành phố đều chìm vào hoảng loạn. Người đi đường tranh nhau mà chạy, té ngã dưới đất, tiếng cầu cứu vang lên không dứt.
Đúng lúc này, âm thanh chấn điếc lỗ tai đột nhiên nổ vang trên đầu không hề báo trước, tất cả đều như động tác quay chậm, thân thể theo quán tính lật nhào cùng với xe, đau đớn do va chạm chèn ép lan khắp toàn thân. Đột nhiên, sau đầu va mạnh vào một thứ, mắt Văn Kinh tối đen.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng ấm áp dâng lên trong ý thức trôi nổi.
Một giọng nói ấm áp nhưng rụt rè nhẹ cất bên tai.
“Đại hạn của sư phụ đã đến, đi với đồ nhi thôi.”
Bóng dáng thân nhân trở nên rõ ràng trong đầu, lại dần nhạt đi, cho đến khi biến mất.
Trong mông lung, Văn Kinh chậm rãi đi theo cụm sáng đó.
… Vào giờ khắc cuối cùng của sinh mạng, vậy mà vẫn nhớ nhung đại kết cục [Chúng Sinh Chi Kiếp] chưa xem xong.
===== Đường phân cách =====
“Dãy núi Tuần Dương chạy dài trăm mét, ngang dọc chồng chéo, dòng sông rẽ nhánh, có khoảng bảy mươi hai đỉnh. Thanh sơn lục thủy, kỳ thú dị thạch, cái gì cũng có. Mười sáu đỉnh cao nhất sâu đến tận mây, bình thường chỉ thấy mây trắng luẩn quẩn ở sườn núi, thác nước đổ thẳng, không ai biết được chân dung của đỉnh núi.
Một nơi linh tú xinh đẹp như vậy, đương nhiên tụ đầy linh khí thiên địa. Nơi hữu linh hiếm có đó, hiện tại là chỗ ở của một môn phái tu chân – Thanh Hư kiếm tông.
Thanh Hư kiếm tông có niên đại lâu đời, lịch sử bốn ngàn năm. Nghe kể rằng tổ sư sáng lập phái Thanh Hư Tử là một vị chân nhân đắc đạo, từ lâu đã được xếp vào hàng tiên ban. Vì lịch sử lâu đời, không ai biết tiên nhan của Thanh Hư Tử, hiện tại trên bức hình của tổ sư gia được môn phái thờ phụng bây giờ là một đạo nhân mi thanh mục tú, không đến ba mươi tuổi, thích mặc đạo bào màu xanh, bên cạnh có một con thần mãng to lớn khoanh mình trước thần tọa, uy vũ khiếp người.
Con thần mãng này cũng có lai lịch.
Trước khi Thanh Hư kiếm tông sáng lập, từng có vô số cao nhân lên núi, cảm thán không thôi, không ai không muốn bá chiếm nơi này để khai tông lập phái. Nhưng, mọi người đều hưng phấn mà đến, nhụt chí mà đi.
Hóa ra tại chủ phong Ngọc Dung có một con cự mãng màu xanh chiếm giữ, cả ngày hấp thu tinh hoa nhật nguyệt trên đỉnh núi, sau mấy ngàn năm đã có tu vi ở kỳ hóa hình. Con cự mãng này tuy không đả thương mạng người, nhưng tính cách ngoan liệt, dọa các tu sĩ lên núi thê thảm bỏ chạy. Mọi người không phục, tập kết lên núi tiêu giệt cự mãng, cuối cùng chọc giận cự mãng hung tính đại phát, cắn bị thương vô số người. Từ đó các tu sĩ không dám bước vào núi Tuần Dương một bước.
Mấy năm sau, Thanh Hư Tử đi ngang nơi này, lúc lên núi ngắm nhìn, cũng bị mãng xà đả thương. Ông thích linh tính của con mãng xà này, quyết tâm thu phục, nên không muốn tổn thương nó, bảy lần bắt bảy lần tha. Súc sinh đó vốn ôm một bụng địch ý với Thanh Hư Tử, cắn ông nhiều lần, sau thấy ông liên tục không giết, vì thế tâm sinh hổ thẹn, sau thì quyến luyến, cuối cùng vào một lần được thả, ngược lại nằm dưới chân không đi nữa. Thế là Thanh Hư Tử an gia lập hộ tại dãy núi Tuần Dương, sáng lập Thanh Hư kiếm tông. Hai trăm năm sau, Thanh Hư Tử biến mất cùng con mãng xà kia.
Vì thế, Thanh Hư Tử có một biệt danh, gọi là “Thần Mãng Đạo Nhân”.
Không ngờ, từ sau khi ông đi, Thanh Hư kiếm tông lại trải qua một thời gian vô cùng buồn đau.
Thanh Hư Tử cả đời thích yên tĩnh, môn hạ chỉ có mười lăm đồ đệ, mỗi người chiếm một đỉnh Tuần Dương. Đại đệ tử Khô Mộc đạo nhân sau khi tiến vào kỳ kim đan, bế quan trong động phủ không ra. Các mạch khác thì không thể kết đan, hoặc là chết sớm, hoặc là chết trong lúc đấu tranh. Trong mấy trăm năm, các đồ tôn tư chất bình thường chiếm đa số, không có một ai có thể gánh vác trọng nhiệm, mà lại đấu đến ngươi chết ta sống, tàn hại đồng môn chỉ vì mấy bộ công pháp lợi hại Thanh Hư Tử để lại. trong đó, người của Hồng Tú phong bị vu hại, bị ép phải đi, còn mang theo hai bộ cổ quyển Thanh Hư Tử để lại.
Lúc này ngoại địch nhân cơ hội tấn công, chúng nhân Thanh Hư không kịp phòng bị, liên tiếp bị bại mười lăm đỉnh, bị bức phải tránh nạn lên chủ phong. Chúng đệ tử dựa vào trận pháp Thanh Hư Tử để lại năm đó để vây khốn kẻ địch, kéo dài hơi tàn suốt mấy tháng. Nhưng trận pháp đã lâu đời, hiệu quả không còn lớn như trước. Mắt thấy sắp bị công phá, vào lúc thất vọng ủ ê, chúng nhân Thanh Hư chợt thấy gần Thiên Hoành phong bị ánh sáng tím nhạt cát tường bao trùm, tiếng rồng gầm vang vọng khắp thung lũng.
Tiếp theo, một tiếng vang kinh động lòng người, một đường thanh quang vọt lên, rồi lao thẳng xuống. Nơi thanh quang đi qua, tiếng gào chấn trời, máu chảy đầy đất. Chúng nhân Thanh Hư kinh hãi đứng yên, không qua nửa ngày, dãy núi Tuần Dương đã như chốn tu la địa ngục, ngoại địch bị tử hình toàn bộ.
Chúng nhân đang quỳ lễ với thanh quang, lại thấy Khô Mộc đạo nhân vẻ mặt tươi cười, tiên phong hạc cốt, chậm rãi ra khỏi động phủ. Đường thanh quang đó cũng trở về người ông, dung làm một thể.
Chúng nhân chưa từng thấy đạo pháp thần diệu như thế, bái lạy đầy đất, liên tục gọi thần tiên. Từ đó Thanh Hư kiếm tông có đệ nhất tu sĩ kỳ nguyên anh, có thể gọi nguyên anh ra, thần du vạn dặm. Thanh danh Thanh Hư kiếm tông vang dội, không còn ai dám chọc đến nữa.
Trừ Khô Mộc đạo nhân ra, lúc đó tại thế còn có bốn vị tu sĩ kỳ nguyên anh, mỗi người chấp chưởng một phái, chiếm lĩnh một vùng linh tú bảo địa. Mấy năm sau, năm người tương hội tại đỉnh núi Tề Dương, hẹn nhau phò trợ chính nghĩa, trở thành trụ cột chánh đạo.
Từ đó Khô Mộc đạo nhân tuyển chọn đồ đệ, dốc sức vì môn phái, quản lý Thanh Hư kiếm tông hừng hực sức sống. Ba ngàn năm trước đại hạn của Khô Mộc đến, giao Thanh Hư kiếm tông lại cho bốn đệ tử kim đan, mặt đầy hồng quang mỉm cười mà đi.
Cho đến nay, Thanh Hư kiếm tông đã có trên ngàn đệ tử nội môn, tu sĩ trúc cơ gần trăm, cùng Thủy Nguyệt Cung, Hoành Thiên Môn, Cổ Kính Phái và Hồng Phong Giáo được gọi là năm đại môn phái tu chân của Trúc Phong quốc.
___ Trích từ chương một [Chúng Sinh Chi Kiếp].
Văn Kinh ngẩng đầu nhìn mấy đỉnh núi luẩn quẩn xương mù, cao tận làn mây xa xa, trong đầu nhớ lại một đoạn.
Không phải trí nhớ của cậu tốt, năm đó lúc chờ ra chương mới, cậu thường xuyên xem đi xem lại chương một của bộ truyện.
Văn Kinh ngửa đầu, gió nhẹ mang theo hơi ẩm thổi lên mặt, mát rượi.
Chân trời mây đen cuồn cuộn, lại sắp đổ mưa rồi…
Trong ngôi nhà nhỏ truyền đến giọng nói hòa nhã của lão nhân: “Kinh Nhi, mau vào nhà đi.”
“… Dạ.” Văn Kinh dọn sạch sân, hạt mưa tí tách rơi xuống. Cậu lấy tay che đỉnh đầu, không nhanh không chậm, in từng dấu chân trở vào nhà.
Làm người phải vững chắc, không thể vội, không thể hoảng, càng không thể loạn bước chân. Nên đến, luôn sẽ đến…
Lão nhân tóc hoa râm ngồi bên bàn bày chén đũa: “Đóng cửa lại, qua đây ăn cơm.”
“Dạ.” Văn Kinh chậm rãi ngồi trước bàn.
Bây giờ tên của cậu là Lộ Kinh, năm nay mười ba tuổi.
Lão nhân hòa nhã đang bày chén đũa đó là gia gia của cậu, Lộ Vân Phi.
Văn Kinh đóng cửa, dùng gáo múc nước trong vại rửa tay. Cậu ngồi cạnh bàn cơm, nhăn mũi cười cười: “Hôm nay gia gia lại làm cái gì ngon thế?”
Lão nhân nhéo mũi cậu, mặt đầy nếp nhăn tụ lại ý cười: “Tham ăn nhất chính là con.”
“Hê hê…”
Cảnh tượng gia đình ấm áp trước mặt vô cùng chân thật, gần như làm người ta cho rằng đây là một gia đình gồm ông cháu nương tựa nhau, nghèo nhưng ấm áp.
Giả sử cậu chưa từng đọc [Chúng Sinh Chi Kiếp], nhất định cũng cho là thế.
Chương 2: Dưỡng tôn đoạt xác
Nơi Văn Kinh đang ở, là một thôn nhỏ dưới chân dãy núi Tuần Dương.
Ở lối vào thôn có một suối nguồn trong vắt thấy đáy, trong trẻo ngọt ngào, mang theo linh khí, nghe bảo có tiên nhân đi ngang từng dừng chân tại đó uống nước, vì thế được gọi là thôn Thanh Tuyền.
Nơi này dân phong chất phác, địa phương cũng nhỏ, nam nữ già trẻ cộng lại không quá mấy chục, nhà nào buổi tối đánh con, chưa đến sáng toàn thôn đã biết hết. Các thôn dân sống nhờ núi, đa phần kiếm ăn nhờ vào thảo dược và động vật hoang dã trên dãy núi Tuần Dương.
Thôn Thanh Tuyền, không thể tính là nhân kiệt địa linh, nhưng cũng có chút tiên khí.
Văn Kinh, sinh sống đã mười năm tại thôn nhỏ an tĩnh này.
Sao cậu lại đến thế giới này chứ? Không rõ.
Trong mấy năm đầu, Văn Kinh cũng ngu ngơ lờ mờ như mấy đứa con nít khác, không chút ký ức. Năm bảy tuổi, dãy núi Tuần Dương gặp động đất nhỏ, trong dao động, Văn Kinh giống như loạn trí, trước mắt xuất hiện rất nhiều cảnh tượng hỗn loạn. Từ đó, kiếp trước từng chút từng chút trở lại.
Không ngờ mình lại sống trong thế giới của [Chúng Sinh Chi Kiếp], nhận thức này khiến cậu ngạc nhiên một hồi. Sau khi hiểu rõ thân phận của mình, cậu lập tức tỉnh táo lại, chậm rãi tính toán nhân sinh cho mình.
Nói cụ thể, vấn đề hiện tại là: Làm sao sống tiếp.
Một già một trẻ ngồi trước bàn gỗ, Lộ Vân Phi hòa nhã nhìn Văn Kinh, vẻ mặt hiền từ.
“Kinh Nhi, gần đây tu luyện [Thuần Minh Công] sao rồi?”
[Thuần Minh Công], một trong những công pháp nhập môn tu tiên, phân làm một đến mười ba tầng, có thể mua được ở trấn Tuần Dương gần thôn Thanh Tuyền, hai khối linh thạch một quyển.
Cá hương cà tím tươi mềm lóc xương, vào miệng là tan, Văn Kinh không thể không bội phục tài nấu ăn của Lộ Vân Phi. Cậu nuốt cơm rồi mới chậm rãi nói: “Vẫn đình trệ ở tầng thứ ba, không thể đột phá.”
Lộ Vân Phi mỉm cười: “Gần đây có phải quá tham chơi không luyện công không?”
“Không tham chơi, hình như gặp bình cảnh.”
Lộ Vân Phi trầm mặc, lại mỉm cười nói: “Qua ba tháng nữa, là năm năm một lần Thanh Hư kiếm tông mở sơn môn, thu nhận đệ tử, gia gia cũng là lo lắng con không vào được.”
“Gia gia đừng lo, tôn tử nhất định nỗ lực.” Văn Kinh vội vã bảo đảm, vẻ mặt hiếu tâm.
Lộ Vân Phi nhéo mũi cậu: “Nếu con đột phá tầng thứ tư, gia gia dẫn con đến trấn Tuần Dương chơi, con muốn gì, gia gia cũng mua cho con.”
“Dạ.”
Ngày qua ngày, Văn Kinh diễn vai một đứa cháu hiếu thuận, phối hợp với sự hiền từ của Lộ Vân Phi, thuần thục điêu luyện, không dám để ông nhìn ra chút dị trạng nào.
Lộ Vân Phi này, thật ra không phải là gia gia ruột của cậu.
Văn Kinh là một đứa trẻ bị bắt tới.
Thân thế chân chính đã không cần tìm hiểu, lúc Văn Kinh ba tuổi đã bị Lộ Vân Phi ôm đến thôn Thanh Tuyền.
Nuôi nấng đến nay, mục đích của Lộ Vân Phi chỉ có một ___ Đoạt xác.
Tư chất của Lộ Vân Phi thấp kém, tu luyện cả đời cũng chỉ đến tầng bảy luyện khí. Hiện tại ông đã hơn chín mươi, sắp vào quan tài, nhưng chờ chết thì không cam tâm, may mà nhiều năm trước tìm được một bộ cổ quyển, có thể để sau khi chết ông tạm thời ngưng tụ nguyên thần, sau đó đoạt xác. Mấy năm nay, ông luôn tìm kiếm trẻ nhỏ có tư chất thượng thừa, muốn đoạt lấy thân thể trẻ tuổi, sống lại.
Cuối cùng, trời không diệt ông, để ông ngẫu nhiên gặp được Văn Kinh. Lộ Vân Phi vui mừng khôn xiết, bắt cậu đến thôn Thanh Tuyền, dùng danh nghĩa gia gia nuôi lớn.
Nếu lão quỷ này đoạt thân thể của cậu, Văn Kinh chỉ còn một con đường chết…
Vì thế, từ khi cậu bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện, thì luôn tìm cách chạy thoát.
Cậu từng thử chạy đi, nhưng phát hiện Lộ Vân Phi dùng linh phù hạ cấm chế trên người mình, khiến cậu không chạy được khỏi thôn Thanh Tuyền ba dặm. Cậu từng muốn phản kháng, tiếc rằng tu vi của Lộ Vân Phi đã là tầng thứ bảy luyện khí, cho dù Văn Kinh liều mạng tu luyện, cũng không đánh lại.
Còn về cầu cứu người trong thôn, càng không có căn cứ để bàn.
Thôn dân đều chất phác lương thiện, không hiểu tu luyện, cũng chưa từng nghe chuyện đoạt xác. Nói với họ, chỉ liên lụy tính mạng mà thôi. Huống chi, Lộ Vân Phi là lão nhân khoan hậu, tri thư đạt lễ, yêu thương tôn tử, sao có người tin Văn Kinh được?
Tỷ lệ đoạt xác thành công chỉ có hai đến năm phần, tu vi của tu tiên giả chênh lệnh càng lớn, đoạt xác càng dễ, thất bại thì hồn phi phách tán. Lộ Vân Phi nhiều năm nay luôn sợ hãi tử vong, cho nên mới kéo dài đến hiện tại. Nhưng ngày Thanh Hư kiếm tông mở sơn môn đã ngay trước mắt, ông phải dứt khoát.
Là một trong năm đại tu chân môn phái, Thanh Hư kiếm tông chỉ thu nhận tu tiên giả dưới mười sáu tuổi, tu vi đã đến tầng thứ tư luyện khí. Vì thế, Lộ Vân Phi nóng ruột bảo Văn Kinh mau thăng lên tầng thứ tư luyện khí. Nếu không, sau khi đoạt xác đại khái trong một năm không thể tu luyện, Lộ Vân Phi không thể trở thành đệ tử.
Trong sách nói, dù cơ hội nhỏ bé, nhưng Lộ Vân Phi đã đoạt xác thành công, dùng tên “Lộ Kinh” vào Thanh Hư kiếm tông, trở thành một đệ tử trẻ tuổi.
Tình huống khẩn cấp, Văn Kinh không dám ôm chút tâm lý may mắn nào.
Cậu đã đột phá tầng thứ năm luyện khí, chỉ là Lộ Vân Phi chưa từng học ‘thiên nhãn thuật’, không nhìn ra tu vi của cậu. Nhưng nếu muốn trong ba tháng cậu thăng lên tầng thứ bảy luyện khí, đối kháng với Lộ Vân Phi, thì là người si nói mộng.
Là độc giả tử trung của [Chúng Sinh Chi Kiếp], Văn Kinh chỉ hy vọng có một chút trợ giúp.
Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn.
Mấy đỉnh núi sừng sững trong mưa gió, mơ hồ lộ ra chút dữ tợn. Đăng bởi: admin
[Chúng Sinh Chi Kiếp] là một bộ văn tu tiên có tam quan rất thẳng.
Nói cụ thể hơn, trừ tình tiết tích cực hướng lên, tuyên dương mấy tư tưởng tà không thắng chính, bền gan vững chí ra, nó cũng là bộ truyện duy nhất nổi tiếng trên mạng sau khi viết được mười tháng, nhân vật chính ngay cả chụt một cái cũng chưa từng.
Vì thế, nó còn có một cái tên khác, gọi là “văn hòa thượng”.
Nhất thời, không ít diễn đàn đều bàn luận về tài liệu giảng dạy nghiêm chỉnh quảng bá này.
[Bình luận: Không vi phạm một chính sách nào của quốc gia, có thể gọi là tác phẩm mạng kiểu mẫu được tuyên truyền.]
[Bình luận: Nhân vật chính có lý trí vượt trội tình cảm, không ngựa đực, không phiến tình, rất hiếm gặp trong tất cả tiểu thuyết.]
[Bình luận: Bàn tay vàng không lớn, tỉnh mà không lôi, khuyết điểm duy nhất là mặt tình cảm hơi nhạt.]
Nếu ngay cả vấn đề chủ yếu đó cũng chưa đề cập, vậy tình tiết nhất định phải có sức hấp dẫn.
Trong Trúc Phong quốc cùng tồn tại năm đại môn phái, trong bóng tối có một kẻ âm mưu duỗi ma trảo ra, tàn hại chúng sinh. Trong lúc nguy cơ tứ bề, nhân vật chính Quân Diễn Chi dùng một bộ thuật pháp hệ chữa trị đã thất truyền giải cứu chúng sinh gặp nguy nan, giải trừ hiểu lầm của các phái, hơn nữa còn lôi kẻ gây tội đứng sau ra, nhất thống tu chân giới Trúc Phong quốc.
Đáng chú ý là, Quân Diễn Chi vừa không phải thánh mẫu, cũng không đạo đức giả, người nên giết một kẻ cũng không lưu, chẳng hề mềm lòng.
Nhưng cuộc sống riêng tư của hắn lại rất bảo thủ, tuy có tình cảm lờ mờ với mấy cô gái, nhưng giữ thân trong sạch, nghiêm túc đàng hoàng, chưa từng vượt lôi trì một bước.
[Bình luận văn: Trong dòng sảng văn thăng cấp của văn ngựa mọc như nấm, [Chúng Sinh Chi Kiếp] như một dòng nước mát, đổi mới sắc màu cho người đọc.]
Bài văn không hạn chế, nam nữ đều có thể xem, vì thế, văn càng lúc càng nổi, cuối cùng vọt lên trang chủ diễn đàn nam, người theo dõi trên mười ngàn.
Văn Kinh cũng là một trong rất nhiều độc giả.
Trên đường tan học về nhà, vuốt một cái lên di động, mười ngàn chữ chương mới đã đợi cậu. Một tiếng ngồi xe công cộng dài dằng dặc đủ cho cậu đọc kỹ một lần, rồi đọc lại lần nữa.
Nhưng vẫn không đủ.
Là một học sinh trung học mười bốn tuổi, lại trưởng thành trong một gia đình lương hướng bình thường, tiền tiêu vặt của Văn Kinh ít đến đáng thương, không có tiền để phung phí vung vãi, vì thế, cậu chỉ theo dõi một bộ truyện.
Cậu đọc rất ít truyện, cũng không hay để lại bình luận, nhưng không có ai hiểu rõ tình tiết hơn cậu.
Lời văn cũng tạm được, ẩn tình nào cũng được giải thích. Điều duy nhất mà cậu không hiểu nổi, là trên nhãn của [Chúng Sinh Chi Kiếp] ghi “đen tối”, nhưng bộ truyện này rốt cuộc đen tối chỗ nào?
Hôm nay là đại kết cục của [Chúng Sinh Chi Kiếp], Văn Kinh vừa nhảy lên xe đã nôn nóng mở di động. Cậu muốn biết rốt cuộc kẻ đứng phía sau là ai? Quân Diễn Chi cuối cùng sẽ ở bên cô gái nào? Nếu may mắn, nói không chừng ở phần kết của truyện còn có một hàng chữ không thích hợp thiếu nhi xuất hiện.
Theo truyện gần một năm, thực không nỡ kết thúc.
Văn Kinh đọc truyện luôn rất chú tâm, không chú ý ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên cơn gió mạnh. Cậu vô thức kéo chặt áo, ánh mắt dính lên màn hình di động.
Xe chạy chậm rãi, nhưng đột nhiên bị dao động mãnh liệt, di động trong tay Văn Kinh trượt xuống đất, xung quanh tràn đầy tiếng kêu la.
“Sao vậy?”
“Xảy ra chuyện gì?”
Trong chấn động kịch liệt, Văn Kinh hoang mang nhìn ra ngoài, chỉ thấy cả thành phố đều chìm vào hoảng loạn. Người đi đường tranh nhau mà chạy, té ngã dưới đất, tiếng cầu cứu vang lên không dứt.
Đúng lúc này, âm thanh chấn điếc lỗ tai đột nhiên nổ vang trên đầu không hề báo trước, tất cả đều như động tác quay chậm, thân thể theo quán tính lật nhào cùng với xe, đau đớn do va chạm chèn ép lan khắp toàn thân. Đột nhiên, sau đầu va mạnh vào một thứ, mắt Văn Kinh tối đen.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng ấm áp dâng lên trong ý thức trôi nổi.
Một giọng nói ấm áp nhưng rụt rè nhẹ cất bên tai.
“Đại hạn của sư phụ đã đến, đi với đồ nhi thôi.”
Bóng dáng thân nhân trở nên rõ ràng trong đầu, lại dần nhạt đi, cho đến khi biến mất.
Trong mông lung, Văn Kinh chậm rãi đi theo cụm sáng đó.
… Vào giờ khắc cuối cùng của sinh mạng, vậy mà vẫn nhớ nhung đại kết cục [Chúng Sinh Chi Kiếp] chưa xem xong.
===== Đường phân cách =====
“Dãy núi Tuần Dương chạy dài trăm mét, ngang dọc chồng chéo, dòng sông rẽ nhánh, có khoảng bảy mươi hai đỉnh. Thanh sơn lục thủy, kỳ thú dị thạch, cái gì cũng có. Mười sáu đỉnh cao nhất sâu đến tận mây, bình thường chỉ thấy mây trắng luẩn quẩn ở sườn núi, thác nước đổ thẳng, không ai biết được chân dung của đỉnh núi.
Một nơi linh tú xinh đẹp như vậy, đương nhiên tụ đầy linh khí thiên địa. Nơi hữu linh hiếm có đó, hiện tại là chỗ ở của một môn phái tu chân – Thanh Hư kiếm tông.
Thanh Hư kiếm tông có niên đại lâu đời, lịch sử bốn ngàn năm. Nghe kể rằng tổ sư sáng lập phái Thanh Hư Tử là một vị chân nhân đắc đạo, từ lâu đã được xếp vào hàng tiên ban. Vì lịch sử lâu đời, không ai biết tiên nhan của Thanh Hư Tử, hiện tại trên bức hình của tổ sư gia được môn phái thờ phụng bây giờ là một đạo nhân mi thanh mục tú, không đến ba mươi tuổi, thích mặc đạo bào màu xanh, bên cạnh có một con thần mãng to lớn khoanh mình trước thần tọa, uy vũ khiếp người.
Con thần mãng này cũng có lai lịch.
Trước khi Thanh Hư kiếm tông sáng lập, từng có vô số cao nhân lên núi, cảm thán không thôi, không ai không muốn bá chiếm nơi này để khai tông lập phái. Nhưng, mọi người đều hưng phấn mà đến, nhụt chí mà đi.
Hóa ra tại chủ phong Ngọc Dung có một con cự mãng màu xanh chiếm giữ, cả ngày hấp thu tinh hoa nhật nguyệt trên đỉnh núi, sau mấy ngàn năm đã có tu vi ở kỳ hóa hình. Con cự mãng này tuy không đả thương mạng người, nhưng tính cách ngoan liệt, dọa các tu sĩ lên núi thê thảm bỏ chạy. Mọi người không phục, tập kết lên núi tiêu giệt cự mãng, cuối cùng chọc giận cự mãng hung tính đại phát, cắn bị thương vô số người. Từ đó các tu sĩ không dám bước vào núi Tuần Dương một bước.
Mấy năm sau, Thanh Hư Tử đi ngang nơi này, lúc lên núi ngắm nhìn, cũng bị mãng xà đả thương. Ông thích linh tính của con mãng xà này, quyết tâm thu phục, nên không muốn tổn thương nó, bảy lần bắt bảy lần tha. Súc sinh đó vốn ôm một bụng địch ý với Thanh Hư Tử, cắn ông nhiều lần, sau thấy ông liên tục không giết, vì thế tâm sinh hổ thẹn, sau thì quyến luyến, cuối cùng vào một lần được thả, ngược lại nằm dưới chân không đi nữa. Thế là Thanh Hư Tử an gia lập hộ tại dãy núi Tuần Dương, sáng lập Thanh Hư kiếm tông. Hai trăm năm sau, Thanh Hư Tử biến mất cùng con mãng xà kia.
Vì thế, Thanh Hư Tử có một biệt danh, gọi là “Thần Mãng Đạo Nhân”.
Không ngờ, từ sau khi ông đi, Thanh Hư kiếm tông lại trải qua một thời gian vô cùng buồn đau.
Thanh Hư Tử cả đời thích yên tĩnh, môn hạ chỉ có mười lăm đồ đệ, mỗi người chiếm một đỉnh Tuần Dương. Đại đệ tử Khô Mộc đạo nhân sau khi tiến vào kỳ kim đan, bế quan trong động phủ không ra. Các mạch khác thì không thể kết đan, hoặc là chết sớm, hoặc là chết trong lúc đấu tranh. Trong mấy trăm năm, các đồ tôn tư chất bình thường chiếm đa số, không có một ai có thể gánh vác trọng nhiệm, mà lại đấu đến ngươi chết ta sống, tàn hại đồng môn chỉ vì mấy bộ công pháp lợi hại Thanh Hư Tử để lại. trong đó, người của Hồng Tú phong bị vu hại, bị ép phải đi, còn mang theo hai bộ cổ quyển Thanh Hư Tử để lại.
Lúc này ngoại địch nhân cơ hội tấn công, chúng nhân Thanh Hư không kịp phòng bị, liên tiếp bị bại mười lăm đỉnh, bị bức phải tránh nạn lên chủ phong. Chúng đệ tử dựa vào trận pháp Thanh Hư Tử để lại năm đó để vây khốn kẻ địch, kéo dài hơi tàn suốt mấy tháng. Nhưng trận pháp đã lâu đời, hiệu quả không còn lớn như trước. Mắt thấy sắp bị công phá, vào lúc thất vọng ủ ê, chúng nhân Thanh Hư chợt thấy gần Thiên Hoành phong bị ánh sáng tím nhạt cát tường bao trùm, tiếng rồng gầm vang vọng khắp thung lũng.
Tiếp theo, một tiếng vang kinh động lòng người, một đường thanh quang vọt lên, rồi lao thẳng xuống. Nơi thanh quang đi qua, tiếng gào chấn trời, máu chảy đầy đất. Chúng nhân Thanh Hư kinh hãi đứng yên, không qua nửa ngày, dãy núi Tuần Dương đã như chốn tu la địa ngục, ngoại địch bị tử hình toàn bộ.
Chúng nhân đang quỳ lễ với thanh quang, lại thấy Khô Mộc đạo nhân vẻ mặt tươi cười, tiên phong hạc cốt, chậm rãi ra khỏi động phủ. Đường thanh quang đó cũng trở về người ông, dung làm một thể.
Chúng nhân chưa từng thấy đạo pháp thần diệu như thế, bái lạy đầy đất, liên tục gọi thần tiên. Từ đó Thanh Hư kiếm tông có đệ nhất tu sĩ kỳ nguyên anh, có thể gọi nguyên anh ra, thần du vạn dặm. Thanh danh Thanh Hư kiếm tông vang dội, không còn ai dám chọc đến nữa.
Trừ Khô Mộc đạo nhân ra, lúc đó tại thế còn có bốn vị tu sĩ kỳ nguyên anh, mỗi người chấp chưởng một phái, chiếm lĩnh một vùng linh tú bảo địa. Mấy năm sau, năm người tương hội tại đỉnh núi Tề Dương, hẹn nhau phò trợ chính nghĩa, trở thành trụ cột chánh đạo.
Từ đó Khô Mộc đạo nhân tuyển chọn đồ đệ, dốc sức vì môn phái, quản lý Thanh Hư kiếm tông hừng hực sức sống. Ba ngàn năm trước đại hạn của Khô Mộc đến, giao Thanh Hư kiếm tông lại cho bốn đệ tử kim đan, mặt đầy hồng quang mỉm cười mà đi.
Cho đến nay, Thanh Hư kiếm tông đã có trên ngàn đệ tử nội môn, tu sĩ trúc cơ gần trăm, cùng Thủy Nguyệt Cung, Hoành Thiên Môn, Cổ Kính Phái và Hồng Phong Giáo được gọi là năm đại môn phái tu chân của Trúc Phong quốc.
___ Trích từ chương một [Chúng Sinh Chi Kiếp].
Văn Kinh ngẩng đầu nhìn mấy đỉnh núi luẩn quẩn xương mù, cao tận làn mây xa xa, trong đầu nhớ lại một đoạn.
Không phải trí nhớ của cậu tốt, năm đó lúc chờ ra chương mới, cậu thường xuyên xem đi xem lại chương một của bộ truyện.
Văn Kinh ngửa đầu, gió nhẹ mang theo hơi ẩm thổi lên mặt, mát rượi.
Chân trời mây đen cuồn cuộn, lại sắp đổ mưa rồi…
Trong ngôi nhà nhỏ truyền đến giọng nói hòa nhã của lão nhân: “Kinh Nhi, mau vào nhà đi.”
“… Dạ.” Văn Kinh dọn sạch sân, hạt mưa tí tách rơi xuống. Cậu lấy tay che đỉnh đầu, không nhanh không chậm, in từng dấu chân trở vào nhà.
Làm người phải vững chắc, không thể vội, không thể hoảng, càng không thể loạn bước chân. Nên đến, luôn sẽ đến…
Lão nhân tóc hoa râm ngồi bên bàn bày chén đũa: “Đóng cửa lại, qua đây ăn cơm.”
“Dạ.” Văn Kinh chậm rãi ngồi trước bàn.
Bây giờ tên của cậu là Lộ Kinh, năm nay mười ba tuổi.
Lão nhân hòa nhã đang bày chén đũa đó là gia gia của cậu, Lộ Vân Phi.
Văn Kinh đóng cửa, dùng gáo múc nước trong vại rửa tay. Cậu ngồi cạnh bàn cơm, nhăn mũi cười cười: “Hôm nay gia gia lại làm cái gì ngon thế?”
Lão nhân nhéo mũi cậu, mặt đầy nếp nhăn tụ lại ý cười: “Tham ăn nhất chính là con.”
“Hê hê…”
Cảnh tượng gia đình ấm áp trước mặt vô cùng chân thật, gần như làm người ta cho rằng đây là một gia đình gồm ông cháu nương tựa nhau, nghèo nhưng ấm áp.
Giả sử cậu chưa từng đọc [Chúng Sinh Chi Kiếp], nhất định cũng cho là thế.
Chương 2: Dưỡng tôn đoạt xác
Nơi Văn Kinh đang ở, là một thôn nhỏ dưới chân dãy núi Tuần Dương.
Ở lối vào thôn có một suối nguồn trong vắt thấy đáy, trong trẻo ngọt ngào, mang theo linh khí, nghe bảo có tiên nhân đi ngang từng dừng chân tại đó uống nước, vì thế được gọi là thôn Thanh Tuyền.
Nơi này dân phong chất phác, địa phương cũng nhỏ, nam nữ già trẻ cộng lại không quá mấy chục, nhà nào buổi tối đánh con, chưa đến sáng toàn thôn đã biết hết. Các thôn dân sống nhờ núi, đa phần kiếm ăn nhờ vào thảo dược và động vật hoang dã trên dãy núi Tuần Dương.
Thôn Thanh Tuyền, không thể tính là nhân kiệt địa linh, nhưng cũng có chút tiên khí.
Văn Kinh, sinh sống đã mười năm tại thôn nhỏ an tĩnh này.
Sao cậu lại đến thế giới này chứ? Không rõ.
Trong mấy năm đầu, Văn Kinh cũng ngu ngơ lờ mờ như mấy đứa con nít khác, không chút ký ức. Năm bảy tuổi, dãy núi Tuần Dương gặp động đất nhỏ, trong dao động, Văn Kinh giống như loạn trí, trước mắt xuất hiện rất nhiều cảnh tượng hỗn loạn. Từ đó, kiếp trước từng chút từng chút trở lại.
Không ngờ mình lại sống trong thế giới của [Chúng Sinh Chi Kiếp], nhận thức này khiến cậu ngạc nhiên một hồi. Sau khi hiểu rõ thân phận của mình, cậu lập tức tỉnh táo lại, chậm rãi tính toán nhân sinh cho mình.
Nói cụ thể, vấn đề hiện tại là: Làm sao sống tiếp.
Một già một trẻ ngồi trước bàn gỗ, Lộ Vân Phi hòa nhã nhìn Văn Kinh, vẻ mặt hiền từ.
“Kinh Nhi, gần đây tu luyện [Thuần Minh Công] sao rồi?”
[Thuần Minh Công], một trong những công pháp nhập môn tu tiên, phân làm một đến mười ba tầng, có thể mua được ở trấn Tuần Dương gần thôn Thanh Tuyền, hai khối linh thạch một quyển.
Cá hương cà tím tươi mềm lóc xương, vào miệng là tan, Văn Kinh không thể không bội phục tài nấu ăn của Lộ Vân Phi. Cậu nuốt cơm rồi mới chậm rãi nói: “Vẫn đình trệ ở tầng thứ ba, không thể đột phá.”
Lộ Vân Phi mỉm cười: “Gần đây có phải quá tham chơi không luyện công không?”
“Không tham chơi, hình như gặp bình cảnh.”
Lộ Vân Phi trầm mặc, lại mỉm cười nói: “Qua ba tháng nữa, là năm năm một lần Thanh Hư kiếm tông mở sơn môn, thu nhận đệ tử, gia gia cũng là lo lắng con không vào được.”
“Gia gia đừng lo, tôn tử nhất định nỗ lực.” Văn Kinh vội vã bảo đảm, vẻ mặt hiếu tâm.
Lộ Vân Phi nhéo mũi cậu: “Nếu con đột phá tầng thứ tư, gia gia dẫn con đến trấn Tuần Dương chơi, con muốn gì, gia gia cũng mua cho con.”
“Dạ.”
Ngày qua ngày, Văn Kinh diễn vai một đứa cháu hiếu thuận, phối hợp với sự hiền từ của Lộ Vân Phi, thuần thục điêu luyện, không dám để ông nhìn ra chút dị trạng nào.
Lộ Vân Phi này, thật ra không phải là gia gia ruột của cậu.
Văn Kinh là một đứa trẻ bị bắt tới.
Thân thế chân chính đã không cần tìm hiểu, lúc Văn Kinh ba tuổi đã bị Lộ Vân Phi ôm đến thôn Thanh Tuyền.
Nuôi nấng đến nay, mục đích của Lộ Vân Phi chỉ có một ___ Đoạt xác.
Tư chất của Lộ Vân Phi thấp kém, tu luyện cả đời cũng chỉ đến tầng bảy luyện khí. Hiện tại ông đã hơn chín mươi, sắp vào quan tài, nhưng chờ chết thì không cam tâm, may mà nhiều năm trước tìm được một bộ cổ quyển, có thể để sau khi chết ông tạm thời ngưng tụ nguyên thần, sau đó đoạt xác. Mấy năm nay, ông luôn tìm kiếm trẻ nhỏ có tư chất thượng thừa, muốn đoạt lấy thân thể trẻ tuổi, sống lại.
Cuối cùng, trời không diệt ông, để ông ngẫu nhiên gặp được Văn Kinh. Lộ Vân Phi vui mừng khôn xiết, bắt cậu đến thôn Thanh Tuyền, dùng danh nghĩa gia gia nuôi lớn.
Nếu lão quỷ này đoạt thân thể của cậu, Văn Kinh chỉ còn một con đường chết…
Vì thế, từ khi cậu bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện, thì luôn tìm cách chạy thoát.
Cậu từng thử chạy đi, nhưng phát hiện Lộ Vân Phi dùng linh phù hạ cấm chế trên người mình, khiến cậu không chạy được khỏi thôn Thanh Tuyền ba dặm. Cậu từng muốn phản kháng, tiếc rằng tu vi của Lộ Vân Phi đã là tầng thứ bảy luyện khí, cho dù Văn Kinh liều mạng tu luyện, cũng không đánh lại.
Còn về cầu cứu người trong thôn, càng không có căn cứ để bàn.
Thôn dân đều chất phác lương thiện, không hiểu tu luyện, cũng chưa từng nghe chuyện đoạt xác. Nói với họ, chỉ liên lụy tính mạng mà thôi. Huống chi, Lộ Vân Phi là lão nhân khoan hậu, tri thư đạt lễ, yêu thương tôn tử, sao có người tin Văn Kinh được?
Tỷ lệ đoạt xác thành công chỉ có hai đến năm phần, tu vi của tu tiên giả chênh lệnh càng lớn, đoạt xác càng dễ, thất bại thì hồn phi phách tán. Lộ Vân Phi nhiều năm nay luôn sợ hãi tử vong, cho nên mới kéo dài đến hiện tại. Nhưng ngày Thanh Hư kiếm tông mở sơn môn đã ngay trước mắt, ông phải dứt khoát.
Là một trong năm đại tu chân môn phái, Thanh Hư kiếm tông chỉ thu nhận tu tiên giả dưới mười sáu tuổi, tu vi đã đến tầng thứ tư luyện khí. Vì thế, Lộ Vân Phi nóng ruột bảo Văn Kinh mau thăng lên tầng thứ tư luyện khí. Nếu không, sau khi đoạt xác đại khái trong một năm không thể tu luyện, Lộ Vân Phi không thể trở thành đệ tử.
Trong sách nói, dù cơ hội nhỏ bé, nhưng Lộ Vân Phi đã đoạt xác thành công, dùng tên “Lộ Kinh” vào Thanh Hư kiếm tông, trở thành một đệ tử trẻ tuổi.
Tình huống khẩn cấp, Văn Kinh không dám ôm chút tâm lý may mắn nào.
Cậu đã đột phá tầng thứ năm luyện khí, chỉ là Lộ Vân Phi chưa từng học ‘thiên nhãn thuật’, không nhìn ra tu vi của cậu. Nhưng nếu muốn trong ba tháng cậu thăng lên tầng thứ bảy luyện khí, đối kháng với Lộ Vân Phi, thì là người si nói mộng.
Là độc giả tử trung của [Chúng Sinh Chi Kiếp], Văn Kinh chỉ hy vọng có một chút trợ giúp.
Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn.
Mấy đỉnh núi sừng sững trong mưa gió, mơ hồ lộ ra chút dữ tợn. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất