Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh?

Chương 14

Trước Sau
Chương 27: Đợi đệ trưởng thành một chút

Cuối cùng Hạ Linh cũng kéo Quý Khả Tình lên bờ.

Quý Khả Tình trời sinh hiếu thắng, hiện tại lại xấu mặt trước ba nam đệ tử Tuệ Thạch phong, sắc mặt có chút khó coi, lạnh lùng không nói tiếng nào, vận khí hong khô y phục.

Hạ Linh nhìn quanh, chỉ thấy ba mặt kề núi, một mặt là rừng sâu âm u, trước mặt là đầm sâu, nước đầm trong veo, dưới ánh mặt trời hiện màu vàng xanh. Hắn nhíu mày hỏi: “Đây là đâu?”

“Không biết___”

Đúng lúc này, trong nước lại có thứ gì đột nhiên bơi qua, phát ra ánh vàng nhàn nhạt.

Hạ Linh siết nắm tay, giọng nói lạnh cứng lại có chút kích động: “Phong Kiếm ngư?”

Quý Khả Tình nghe thế, lập tức lật người nhảy qua.

Bát Phong nhai có một loại Phong Kiếm ngư, nếu tuổi lên đến mấy trăm hoặc mấy ngàn, thân thể sẽ tỏa ra ánh sánh màu vàng nhạt. Phong Kiếm ngư bơi trong nước với tốc độ cực nhanh, khó bắt được, nhưng lại là thánh phẩm tu hành cực kỳ hiếm có.

Phong Kiếm ngư đã khó tìm, mà có thể phát sáng còn là lông phượng sừng lân, mấy trăm năm chỉ từng nghe nói đến, chưa có ai thấy qua.

Hạ Linh không nói một chữ, nhìn chằm chằm mặt hồ.

Văn Kinh sờ mũi, nhỏ giọng nói với Quân Diễn Chi: “Nhị sư huynh có hứng thú với cá này, chúng ta qua bên cạnh ngồi đi.”

“… Cũng tốt.”

Văn Kinh cùng Quân Diễn Chi ngồi trên tảng đá. Ánh mặt trời ấm áp, gương mặt màu mật nhạt của thiếu niên tràn đầy ý cười, cậu lấy một quả Bạch Thư ra khỏi túi trữ đồ, lấy tay áo lau lau rồi đưa cho Quân Diễn Chi: “Sư huynh ăn đi.”

Yết hầu Quân Diễn Chi động động: “… Ừm.”

Tơ tóc mỏng nhẹ của thiếu niên bay theo gió, phủ lên mặt, làm ngứa trong lòng.

Hai người lặng lẽ ngồi, Quân Diễn Chi rũ mắt nhìn trộm gương mặt trơn mịn của thiếu niên, nhẹ tựa vai lên người Văn Kinh.

Lát sau, nước hồ dần biến thành màu xanh lam, Hạ Linh đột nhiên nhảy ào vào hồ, bọt nước văng tung tóe, thân hình đó cực giống một con dã thú đang bắt cá.

Văn Kinh dại ra: “Nhị sư huynh dùng Tứ Minh Phong, bức Phong Kiếm ngư ra khỏi mặt nước là được rồi, cần gì phải khổ sở bắt cá như con gấu? Tốc độ của Phong Kiếm ngư đó, không phải tu sĩ trúc cơ bình thường có thể theo kịp.”

Quân Diễn Chi không để ý nói: “Hạ Linh muốn luyện là chuẩn xác và tốc độ, cá chỉ là thứ yếu.”

Phong Kiếm ngư trong nước cũng rất có linh tính, vừa thấy có người đến bắt nó, liền tăng thêm tốc độ. Thân thể nó vốn đã trơn trợt, tay Hạ Linh chạm lên da nó, lại không bắt được, bị nó giãy ra.

Hạ Linh hừ lạnh một tiếng, đọ kình với Phong Kiếm ngư, bức sát từng bước. Cá đó từ nhỏ sống trong Bát Phong nhai, không biết nhân giam hiểm ác, lại rất ít có người chơi đùa với nó, lúc này chỉ xem là có bạn chơi, hưng phấn bơi lội trong nước, thỉnh thoảng lại trêu Hạ Linh.

Văn Kinh há miệng, không khép lại được.

Tính cách của nhị sư huynh và cá này thật là… khó thể dự liệu…

Phong Kiếm ngư lao tới lao lui trong nước, quẫy đuôi tạo bọt nước, lại hơi lộ ra đầu cá, như đang khiêu khích.

Hạ Linh chau mày, không chút động tĩnh, lại vào lúc cá đó ngang tàng ngông nghênh nhất, đột ngột nhảy tới, lao thẳng xuống!

Cú nhảy này là cực hạn tu vi cả đời hắn, Phong Kiếm ngư có chút kinh hoảng, đột ngột chìm xuống đáy nước.

Ngay tại đây, chỉ nghe chuỗi tiếng bốp bốp nho nhỏ, bề mặt hàn đàm nhanh chóng kết một tầng băng dày.

Chân mày Hạ Linh run lên, nhưng lực đạo đã không thể khống chế, mắt thấy đầu sắp đụng vào tầng băng. Trong tình huống khẩn cấp, bóng xám nhanh chóng lật người trên không, xoay tròn đáp lên mặt nước, bước chân bất ổn, cực kỳ nhếch nhác.

Nửa thân thể của Phong Kiếm ngư đã đông trong tầng băng, thân cá không thể động đậy, đầu cá lắc điên cuồng, hoảng sợ cực điểm.

Hạ Linh phẫn hận nhìn Quý Khả Tình, người kia lại lạnh lùng đáp trả.

Khóe môi Văn Kinh co giật.

Nữ chính vừa ra tay, là biết ngay được hay không.

Trong truyện Quý Khả Tình và Quân Diễn Chi nhiều lần bắt Phong Kiếm ngư không được, Quý Khả Tình không kiên nhẫn, vung trường kiếm sử ra tuyệt chiêu, kết một tầng băng dày hơn mét trên mặt hàn đàm, Phong Kiếm ngư bị đông không chạy được.

Hiện tại Hạ Linh và cá đó triền quấn nửa ngày, chỉ sợ kiên nhẫn của Quý Khả Tình đã bị mài sạch.

Văn Kinh lặng lẽ bay lên mặt băng, men theo tiếng nước tìm đến Phong Kiếm ngư đang giãy dụa bì bõm, dùng tiểu kiếm vạch một vòng quanh thân cá, mang cả Phong Kiếm ngư và lớp băng đó ra.

Phong Kiếm ngư hoảng loạn loay hoay, nhưng đầu đột nhiên rũ xuống, không động đậy.

Văn Kinh gọi với lên bờ: “Bắt được rồi, cá này còn giả chết nữa.”

Hạ Linh âm trầm trừng Quý Khả Tình rất lâu, hừ lạnh một tiếng trở về bờ.

Văn Kinh hưng phấn bừng bừng mang cá cùng băng đặt lên tảng đá xanh bằng phẳng, tiểu kiếm loe lóe ánh sáng: “Chúng ta mổ con cá này đi.”

Đám người Quân Diễn Chi đều lại gần.

Con cá vốn mềm rũ như không xương, thấy tiểu kiếm và đám người, đột nhiên sống lại, kinh hoảng giãy dụa vặn vẹo.

Văn Kinh đè miếng băng xuống, tiểu kiếm đung đưa qua lại trước đầu cá.

Đột nhiên, đầu cá co rồi duỗi, miệng cá há lớn, đột nhiên phun ra một viên thạch tử màu vàng, ánh sáng màu vàng nhạt trên người đột nhiên biến mất.

Linh khí trên linh thạch đó nồng đậm như vậy, mắt Quý Khả Tình sáng lên: “Viễn Mộc linh thạch?”

Chân mày Quân Diễn Chi cũng hơi nhướng lên: “… Hình như đúng là Viễn Mộc linh thạch.”

Phong Kiếm ngư nhìn mọi người như lấy lòng.

Hạ Linh nhíu mày: “Cá này căn bản không đến một trăm tuổi.”

Văn Kinh lúng túng nhìn mọi người: “Viễn Mộc linh thạch này… nên làm thế nào?”

Quý Khả Tình nhìn ba người một cái, sắc mặt phức tạp, là người đầu tiên bước ra.

Nàng từ bỏ dứt khoát như thế, ngược lại khiến Quân Diễn Chi, Hạ Linh và Văn Kinh phải nhìn bằng con mắt khác. Tuy nàng không phải là một trong bảy mươi hai người được chọn truyền thừa, nhưng cũng gánh trọng trách tìm kiếm linh thạch, không nói một câu đã từ bỏ, không biết mang tâm lý gì.

Họ không biết, Quý Khả Tình vô cùng để ý mặt mũi. Vừa rồi Hạ Linh cứu cô một mạng, tuy cô không nói, nhưng trong lòng lại có chút hổ thẹn. Huống chi, vừa rồi Hạ Linh nhảy lên như thế vốn đã có thể bắt được Phong Kiếm ngư, không cần đến nàng ra tay. Nếu muốn tranh giành, nàng lại không thể lấy một địch ba, cần gì lãng phí sức lực?

Hạ Linh nhìn Quân Diễn Chi một cái, nói: “Chúc mừng.”

“Viễn Mộc linh thạch” thuộc về Tuệ Thạch phong, hiện tại Mạc Thiếu Ngôn lại không có đây, [Phúc Thảo Kinh] sẽ do Quân Diễn Chi kế thừa rồi.

Văn Kinh nhìn Phong Kiếm ngư đang quẫy đuôi trong tay: “Cá này nên làm sao?”

Hạ Linh nhíu mày: “Không đến một trăm tuổi, không có ích gì cho tu vi, thả đi.”

Văn Kinh đáp ứng, ôm cá đến bên đầm, ném vào trong: “Đi đi, đừng nuốt đồ bậy bạ nữa.”

Quân Diễn Chi cất Viễn Mộc linh thạch đi: “Nên đi rồi.”

“… Được.”

Đi được mấy bước, chỉ thấy cá đó trồi lên mặt nước, lặng lẽ bơi một lát, lộ đầu nhìn Hạ Linh, làm sao cũng không chịu đi, có chút lưu luyến tiếc nuối.

Văn Kinh nhịn không được nói: “Nhị sư huynh, cá này sợ là quanh năm ở trong đầm này cô đơn, gặp được huynh chơi với nó một chút, không nỡ để huynh đi đó.”

Hạ Linh khẽ nhíu mày, nhưng không quay đầu, đi thẳng tới.

Văn Kinh cảm thán, đi theo mọi người.



Có được Viễn Mộc linh thạch, thí luyện ở Bát Phong nhai đã hoàn thành, tâm trạng mọi người nhẹ nhõm đi nhiều. Ban ngày họ ngự phong mà đi, ban đêm ngủ ngoài hoang dã, đi hết hai ngày.

Hôm nay, họ bay đến đỉnh một ngọn núi.

Cổ thụ chọc trời, ánh mặt trời gần tối hóa thành từng đường sáng, len xuống qua kẽ lá, không khí trong lành, làm tâm trạng thoải mái. Trước mặt là một thông đạo sơn động dài, thông thẳng đến bên kia đỉnh núi, lộ ra khí âm lạnh.

Quân Diễn Chi nói: “Chỉ sợ đây chính là đoạn cuối cùng, xuyên qua sơn động này, thì sẽ là trận pháp cổ ra khỏi Bát Phong nhai.”

Văn Kinh nóng ruột: “Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, đệ muốn hái thêm chút linh thảo.”

Ba người còn lại đồng thời nhìn cậu.

Văn Kinh không quản bọn họ, vội vàng chạy đi.

Đào linh thảo chỉ là cái cớ, Bát Phong nhai đầy rẫy yêu thú, sinh trưởng một vài yêu thú quả cực kỳ trân quý, trong nhà có con rùa manh xuẩn, còn có một con rắn nóng tính cao ngạo lãnh đạm, Văn Kinh hận không thể hái hết tất cả yêu thú quả đến dỗ chúng nó.

Hái rất lâu trong rừng, sắc trời chuyển tối, Văn Kinh đã chất đầy túi trữ đồ.

Chỉ nghe sau lưng có một trận gió, giọng nói nhàn nhạt của Quân Diễn Chi truyền đến: “Sư đệ, nên đi rồi.”

“Được được!” Văn Kinh nhét mấy quả cuối cùng vào, vội vàng chạy qua.

Hạ Linh và Quý Khả Tình sớm đã mất kiên nhẫn, vào thông đạo đó trước một bước.

Văn Kinh đỏ mặt nói: “Quân sư huynh, chúng ta mau đi thôi.”

Nói rồi kéo tay Quân Diễn Chi đi vào trong.

Hai người đi một trước một sau, không bao lâu đã tiến vào một vùng trầm tĩnh và tối đen.

Cánh tay nắm mình mát lạnh, thon dài, Văn Kinh nhẹ cầm lấy, chỉ nghe người sau lưng khàn giọng nói: “Sư đệ, đệ… có ấn tượng gì với huynh?”

Văn Kinh há miệng, nhưng không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng đáp: “Sư huynh nhân phẩn cao thượng, làm người ngưỡng mộ.”

Người phía sau yên tĩnh một lát, lại nói: “Còn gì nữa?”

Văn Kinh lại suy nghĩ: “Sư huynh tính cách dịu dàng, nói năng cao nhã, làm người bên cạnh đều rất thoải mái.”

“Còn gì nữa?”

Văn Kinh ngẩn ra: “Ừm, cái này…sư huynh rất, rất đẹp.” Nói xong hơi đỏ mặt.

Người phía sau lặng yên thêm một lát, nhẹ giọng nói: “Sư đệ, hiện tại đệ còn nhỏ tuổi, đợi đệ trưởng thành chút nữa, chúng ta có thể, có thể…” Giọng nói có chút cấp bách.

“Có thể gì?”

Giọng nói sau lưng hồi phục bình tĩnh: “… Huynh có thể dạy cho đệ thêm vài thứ.”

Văn Kinh vội gật đầu: “Quân sư huynh muốn dạy đệ bản lĩnh gì sao? Cầu còn không được.”

Quân Diễn Chi trầm mặc một lúc, nói: “Cũng có thể tính là bản lĩnh.”

“A… đa tạ sư huynh.”

Quân Diễn Chi không tự giác siết chặt tay cậu.

Cửa động ngay không xa trước mắt, mơ hồ thấy được mặt trời lặn đỏ máu bên chân trời.

Nhân sinh tối tăm của mình, cũng giống như đường hầm không thấy ánh sáng này, cuối cùng đã đến điểm kết. Chỉ cần không để cậu biết mình là ai, không để cậu biết quá khứ của mình…

“Sư, sư huynh, bên, bên ngoài xảy ra chuyện rồi.”

Văn Kinh đứng ở cửa động, hàm răng không ngừng run rẩy.

Cho dù trong truyện đã nhắc đến sự thảm liệt ở cửa động, nhưng Văn Kinh vẫn bị cảnh tượng máu thịt mơ hồ dọa tái mặt.

“… Chuyện gì?” Quân Diễn Chi đi ra khỏi hang động.

Mấy chục thi thể nằm trước cửa động, đã chết khá lâu, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, thân thể vặn vẹo, dường như đã chìm vào điên cuồng. Một lá cờ màu đỏ đón gió phất phới giữa đống thi thể.

Quân Diễn Chi ngẩn ngơ nhìn lá cờ đó, chỉ cảm thấy trong đầu ập đến cơn đau đột ngột, kêu vang ong ong.

Tiếng thét gào, tiếng kêu réo, tiếng khóc vang lên trong đầu, một gương mặt nữ tử trung niên dịu dàng xuất hiện trước mắt, lát sau lại giãy dụa gục dưới đất, toàn thân là máu: “Mau chạy, mau chạy đi!”

Trong ánh lửa, lá cờ xanh trắng đan xen đứng thẳng trong gió, nhưng đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.

Vừa dứt lời, một nam nhân dẫm lên lưng nàng, trường kiếm vạch quả cổ nàng, máu tươi trào ra như trụ nước.

Quân Diễn Chi đờ đẫn không biết làm sao.

Nam nhân giết người đó là ai? Là ai?

Không, không chỉ một người, còn có hai người, ba người, bốn người, năm người, sáu người… toàn bộ đều đang giết chóc, giết chóc lãnh huyết không lưu tình…

“Quân sư huynh, huynh sao rồi?” Văn Kinh nhẹ giọng hỏi.



Sao sắc mặt tái nhợt ra như vậy, không nói một lời, đã thế hình như còn hồn không trong xác?

Quân Diễn Chi không trả lời, miệng mím chặt.

Hạ Linh và Quý Khả Tình đang đứng gần đó, cũng lộ vẻ mặt cổ quái nhìn hắn. Hạ Linh nhíu mày hỏi: “Quân sư đệ, chuyện gì vậy?”

Quân Diễn Chi đột ngột hoàn hồn, cúi đầu một lúc, khi ngẩng lên, sắc mặt đã hồi phục bình tĩnh: “Những thi thể này đều là Thủy Nguyệt Cung, chắc là những đệ tử còn lại.”

Hạ Linh nói: “Không sai.”

Quý Khả Tình chỉ cảm thấy buồn nôn, đến vách núi cạnh đó bình tĩnh hứng gió.

“Sư huynh, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút trước đã.” Văn Kinh nhẹ giọng nói.

“… Ừm.”

Quân Diễn Chi cúi đầu đi qua, bình tĩnh nhìn từng cái xác vặn vẹo.

Tất cả đều đã nhớ lại.

… Ngay cả sắp xếp thi thể cũng dụng tâm như thế, không khác gì buổi tối năm đó, là trùng hợp, hay cố ý?

Là ai cố ý làm thế?

Văn Kinh chỉ cảm thấy toàn thân dựng lông, cảm giác không thoải mái bao trùm toàn thân, có một ảo giác như đang ở trong phim kinh dị. Đột nhiên, trong đầu truyền đến một tin tức hệ thống.

[Ký chủ: Hệ thống tự phòng ngự phát giác nguy cơ trọng đại, hiện đã bắt đầu thăng cấp, đại khái một tháng sau sẽ hoàn thành. Thăng cấp lần này có tỉ lệ thất bại nhất định, xin ký chủ chuẩn bị tâm lý.]

Văn Kinh dại ra.

Chương 28

Thí luyện tại Bát Phong nhai kết thúc, không khác gì nguyên văn.

Quân Diễn Chi đợi ở trước trận pháp ra ngoài một ngày, đám người Liễu Thiên Mạch cuối cùng cũng đến nơi, tảng đá lớn trong lòng mọi người được đặt xuống, chỉ mừng là không có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Lý Thư, Cổ Tấn Bình… thấy cảnh tượng khủng bố quái dị trước cửa động, sắc mặt xanh trắng đan xen, suýt nữa ói ra.

Sau khi mọi người bình tĩnh lại, Văn Kinh liền kể lại đại khái những chuyện diễn ra mấy hôm nay.

Cửu đệ tử Bạch Hiểu bình thường nhát gan, cực ít nói chuyện, lúc này cũng có chút kinh dị: “Chúng ta đã tìm được Viễn Mộc linh thạch rồi?”

Quân Diễn Chi lấy linh thạch ra, chỉ thấy linh thạch đó lớn hơn mặt bông tai của cô nương người ta một chút, nhưng linh khí vô cùng nồng đậm. Đưa về hướng mặt trời nhìn, trong linh thạch như có thứ gì đang chậm rãi lưu động, hiện ra màu xanh lục nhàn nhạt, sáng lóe lưu quang.

Các đệ tử Tuệ Thạch phong bình thường chưa từng thấy thứ tốt, đám Liễu Thiên Mạch còn giữ được dáng vẻ, không quá mất mặt, nhưng mấy người trẻ tuổi thì nhìn rồi nhìn cảm thán chắt lưỡi không thôi.

Lý Thư cười nói: “Không ngờ chúng ta thật sự tìm được linh thạch này, lần này nở mày nở mặt rồi.”

Liễu Thiên Mạch lại có chút khổ sở: “Tiếc rằng sư phụ lại bế quan, cho dù chúng ta thắng được một công pháp truyền thừa cho Tuệ Thạch phong, sư phụ cũng không biết.”

Quy Tâm Bích bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Cho dù ngài biết, thì có thể thế nào? Cũng chẳng xem là gì.”

Bành Thiệu vội nói: “Đừng nói bậy.”

Mọi người đều yên lặng.

Cổ Tấn Bình lại nói: “Nếu đã tìm được ‘Viễn Mộc’, vậy Quân sư huynh và Mạc sư đệ sẽ có một người được kế thừa [Phúc Thảo Kinh], ai kế thừa?”

Liễu Thiên Mạch nhìn Mạc Thiếu Ngôn một cái, thấp giọng nói: “Chuyện này trở về hãy nói.”

Mạc Thiếu Ngôn vốn chỉ đứng nhìn không nói tiếng nào, lặng lẽ rũ mắt xuống. Hắn biết nếu “Viễn Mộc linh thạch” đã do Quân Diễn Chi tìm được, hơn phân nửa [Phúc Thảo Kinh] sẽ do Quân sư huynh kế thừa. Huống chi, đa phần đệ tử được nhận truyền thừa sẽ trở thành phong chủ đời kế, Quân sư huynh tài trí, tu vi đều hơn hắn rất nhiều, hắn nhất định không có hy vọng gì.

Cho dù ban đầu cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, biết mình không thích hợp trở thành người kế thừa, nhưng vẫn có chút tâm lý may mắn, hy vọng có được một khắc vinh quang. Bây giờ ảo tưởng bị dập tắt, tuy ngoài mặt hắn cao hứng cho Quân sư huynh, nhưng trong lòng vẫn chua xót.

Lý Thư gác tay lên vai Mạc Thiếu Ngôn, thở dài: “Không phải của chúng ta, cưỡng cầu cũng vô dụng. Huynh đã nghĩ thông rồi, đời này không thể trúc cơ thì không lên trúc cơ, chơi hoa đùa cỏ, nhàn vân dã hạc, không phải cũng hết đời sao? Chúng ta có thể sống một trăm tuổi, đã coi như trường thọ trong nhân gian rồi.”

Mạc Thiếu Ngôn cười nói: “Khi huynh lười biếng không tu luyện đừng để đại sư huynh nghe được, một năm sau còn phải thi đấu giữa các phong.”

Lý Thư nói: “Chúng ta chỉ là gom cho đủ số, đến lúc đó có mặt là được.”

Quy Tâm Bích lộ vẻ cổ quái nói: “Đại sư huynh, đệ tử Hồng Tú phong đó nói, sư phụ chúng ta từng được truyền thừa một bộ cổ quyển, có chuyện này không?”

Văn Kinh ngẩng đầu nhìn hắn.

Đoàn Hiên từng được truyền thừa một cổ quyển? Sao trong truyện không nhắc tới?

Liễu Thiên Mạch nhíu mày: “Lời người khác nói, không thể tin hết.”

Hạ Linh nói: “Chuyện gì vậy?”

Lý Thư đáp: “Lúc mọi người đi ngang qua Trường Xuân cốc, từng gặp đệ tử Hồng Tú phong, chưa nói tiếng nào đã xảy ra tranh chấp. Một đệ tử trong đó nói: ‘Sư phụ các ngươi từ lâu đã từng được truyền thừa một bộ cổ quyển, không giữ được là do y không có bản lĩnh! Bây giờ các ngươi còn đến giành với chúng ta gì chứ?’ Đệ tử đó lập tức bị đại đệ tử Hồng Tú phong quở trách một trận, bảo câm miệng.”

Hạ Linh nhíu mày: “Mọi người không đánh nhau với họ sao?”

Liễu Thiên Mạch tức giận nói: “Đệ và tứ sư đệ đều không có mặt, chỉ còn mình huynh là trúc cơ, đánh cái gì? Lẽ nào đệ muốn chúng ta cụt tay thiếu chân sao?”

Quy Tâm Bích nói: “Đệ chỉ muốn biết, sư phụ chúng ta trước kia rốt cuộc có từng được truyền thừa cổ quyển không?”

Liễu Thiên Mạch lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu muốn biết, đệ đi hỏi sư phụ đó, huynh làm sao biết?”

Quy Tâm Bích mím môi, không nói gì.

Cổ Tấn Bình hiếu kỳ hỏi: “Cổ quyển truyền thừa sau khi dung hợp ý thức với tu sĩ, còn không thể giữ được sao?”

Bành Thiệu nói: “… Không rõ, chẳng qua đệ tử Hồng Tú phong nếu đã nói ra lời đó, nhất định có nguyên nhân.”

Quy Tâm Bích nhỏ giọng tiếp: “Đệ thấy chỉ sợ là phong chủ Hồng Tú phong, Triệu Vân Thiên lén nói cho các đồ đệ của y __ châm chọc sau lưng người khác, đáng ghét cực điểm.”

Hạ Linh lạnh lùng không nói.

Lòng Liễu Thiên Mạch khổ sở, thấp giọng nói: “Cho dù là thật, cũng đã là chuyện rất lâu về trước. Chúng ta tu luyện của chúng ta, đừng quản người khác nói gì.”

Văn Kinh nói: “Triệu sư thúc tính cách háo thắng, nhất quyết muốn giành [Phúc Thảo Kinh], đệ thấy đệ tử môn hạ của y cũng bị bức thảm thương. Lần này không tìm được Viễn Mộc linh thạch, còn không biết sẽ bị phạt thế nào đâu.”

Bành Thiệu hòa giải: “Không sai không sai, nghĩ nhiều thế làm gì? Chúng ta đã tìm được Viễn mộc linh thạch, chính là lúc nở mày nở mặt, còn sợ không chọc bọn họ tức chết sao? Đừng nói nữa đừng nói nữa…”

Bầu không khí dần hòa hoãn, Văn Kinh đưa Viễn Mộc linh thạch cho Quân Diễn Chi: “Sư huynh?”

Quân Diễn Chi đang nhìn thi thể chất đống đằng kia trầm tư, nghe Văn Kinh nói chuyện với mình, hắn quay đầu nhìn cậu, nhưng một lát sau mới tỉnh táo: “… Ừm.”

Văn Kinh nhíu mày: “… Ừm cái gì?”

Quân Diễn Chi cúi đầu, vai nhẹ run lên, thu lại linh thạch.

Bốn trăm sáu mươi bảy mạng người…

Đa số, quả thật chết trong tay hắn…

Lời đồn không hề sai, hắn quả nhiên là ma đầu chết không đáng tiếc.

Chuyện không nên để chậm trễ, Liễu Thiên Mạch dẫn các đệ tử ra ngoài, trở về Thanh Hư kiếm tông bẩm báo lại thảm cảnh ở Bát Phong nhai. Tịch Phóng nghe thế, lập tức phái người đến Thủy Nguyệt Cung truyền tin.

Không bao lâu, các đệ tử đến Bát Phong nhai thí luyện toàn bộ trở về, ai cũng chán nản ủ ê. Bọn họ nghe nói Tuệ Thạch phong đã tìm được “Viễn Mộc linh thạch”, tất cả không ai khép được miệng, đệ tử Hồng Tú phong thì nghẹn khuất muốn khóc.

Người kế thừa cổ quyển tu vi luôn cao hơn đồng môn, vì thế hơn phân nửa là trở thành phong chủ. Nhưng thỉnh thoảng có người tính cách thành thật khó thể đảm nhận trọng nhiệm, nên sẽ truyền vị trí phong chủ cho người khác, còn mình ở cạnh hỗ trợ, hoặc cùng tạo tác dụng chấn khiếp.

Nhất thời, toàn Thanh Hư kiếm tông đều đang đồn đãi, chỉ sợ Quân Diễn Chi là phong chủ đời sau của Tuệ Thạch phong.

Chuyện đầu tiên sau khi Văn Kinh về nhà, đương nhiên là lấy mấy quả yêu thú ra, vừa ôm rùa đen, vừa đút nó ăn. Vốn cho rằng mãng xà sẽ tới, không ngờ đợi đến nửa đêm cũng không thấy bóng dáng, nên cậu đặt yêu thú quả lên bàn, đi ngủ.

Mơ hồ ngủ được một nửa, cậu cảm thấy nệm giường đột nhiên trĩu xuống, có vật lớn bò lên.

Thân thể trơn trợt len vào trong chăn, chậm rãi quấn lấy cậu, càng quấn càng chặt.

Văn Kinh nhẹ vỗ đầu nó: “… Ngươi thật là…” Càng lúc càng không cao quý lãnh diễm nữa.

Cái lưỡi thè lên cổ Văn Kinh, lấy đầu húc tiết y trên người cậu, đuôi rắn quấn chặt một vòng, quấn lấy đùi cậu.

“… Ngươi như vậy làm sao ta ngủ?”

Đầu rắn ủ trên ngực Văn Kinh, lặng lẽ thè lưỡi, cọ cọ một hồi, cuối cùng mới buông thân thể cậu ra.

Văn Kinh sờ đầu nó: “Đến khi nào ngươi mới chịu làm yêu thú của ta?”

“Xì xì__” Thân rắn uốn éo trên người Văn Kinh.

“Ngươi xấu hổ cái gì? Chúng ta đều đã ngủ chung một giường rồi.”

“Xì xì__”

“‘Xì xì’ là đồng ý hay không đồng ý, hả?”

“Xì xì__”

Văn Kinh sờ đầu rắn: “Ngủ đi.”

“Xì xì__” Cự mãng tìm kiếm tư thế thoải mái trên giường, rồi quấn lấy Văn Kinh.

Nhiều ngày mệt mỏi, cuối cùng không địch nổi cơn buồn ngủ, Văn Kinh ôm cự mãng ngủ say.

Ngày thứ sáu sau khi trở về từ Bát Phong nhai, Tịch Phóng gọi mười đệ tử Tuệ Thạch phong đến Thanh Hư điện.

Tịch Phóng nho nhã ôn hòa nói: “Nếu các ngươi đã tìm được ‘Viễn Mộc linh thạch’, [Phúc Thảo Kinh] sẽ thuộc về Tuệ Thạch phong, các ngươi đã chọn người nào đến kế thừa chưa?”

Mọi người đều biết, hôm nay chẳng qua là đến cho có lệ, theo tình theo lý, [Phúc Thảo Kinh] nên do Quân Diễn Chi kế thừa.

Liễu Thiên Mạch cúi đầu bước tới, nhẹ ho một tiếng, nói ra câu làm người khác lọt tròng: “Chúng đệ tử đã thương nghị quyết định, [Phúc Thảo Kinh] do Mạc Thiếu Ngôn kế thừa.”

Mạc Thiếu Ngôn cứng đờ.

Ánh mắt mọi người Tuệ Thạch phong cũng đều quay nhìn Quân Diễn Chi, nhưng thấy hắn vẫn bình tĩnh nho nhã đứng thẳng, không kinh sóng gió, không có chút ngạc nhiên nào.

Nụ cười của Tịch Phóng cũng hơi cứng lại, nhưng dù sao y cũng là tông chủ Thanh Hư kiếm tông, chậm rãi nói: “Nếu đã thế, ngày mai gọi hắn đến tàng quyển các, tiếp nhận truyền thừa.”

Vừa ra khỏi Thanh Hư điện, Mạc Thiếu Ngôn đã túm tay Quân Diễn Chi, kích động nói: “Đa tạ Quân sư huynh!”

Quân Diễn Chi cười thờ ơ: “Chuyện nhỏ mà thôi.”

“Tại sao Quân sư huynh lại nhường truyền thừa cho đệ?” Mạc Thiếu Ngôn hưng phấn đỏ mặt.

Quân Diễn Chi mỉm cười nói: “Huynh đã trúc cơ, có truyền thừa cũng chưa chắc có thể kết đan, đệ còn chưa trúc cơ, truyền thừa này vô cùng quan trọng với đệ.”

“Vậy, cũng tốt hơn không có chứ.” Thứ tốt như vậy ai không muốn? Có ai lại chê nhiều?”

“Không cần nói nhiều, đã bẩm báo với tông chủ, đã thành định cục.”

Mọi người Tuệ Thạch đều mỉm cười mà nhìn.

Liễu Thiên Mạch cười nói: “Tối qua Quân sư huynh của đệ đến phòng ta, thuyết phục ta. Có điều dù đệ là người truyền thừa, vị trí phong chủ đừng nghĩ quá nhiều, còn phải nghe sư phụ phân phó.”

Mạc Thiếu Ngôn vốn nói chuyện chậm rãi, nghe thế kích động nói một tràng: “Đệ biết, căn bản không cầu vị trí phong chủ.”

Bành Thiệu cảm thán: “Nhìn khắp Thanh Hư kiếm tông đến toàn Trúc Phong quốc, đừng nói cổ quyển truyền thừa của tổ sư gia, cho dù là một pháp bảo, sư huynh đệ đồng môn trở mặt là chuyện thường. Hành động của Quân sư huynh, đúng là hiếm có.”

Liễu Thiên Mạch cũng cao hứng nói: “Nếu Tuệ Thạch phong chúng ta luôn kéo dài nếp sống này, thật là rất an ủi.”

Quân Diễn Chi cười không nói.

Mười mấy năm nay, hắn luôn dè chừng cẩn thận, không dám thu hút người khác, nhưng bắt đầu từ hôm nay, hắn không thể trầm lắng nữa.

Hắn không cần [Phúc Thảo Kinh], nếu có được danh tiếng tốt, thì là trăm lợi vô hại.

Hắn nhìn Văn Kinh một cái, ánh mắt dừng trên gương mặt thanh tú của thiếu niên, rồi lập tức dời đi.

Hắn là người thế nào, sư đệ rốt cuộc có thể tiếp nhận hay không?

Có thể tiếp nhận, thì cho đệ ấy biết, không thể tiếp nhận, thì vĩnh viễn giấu đệ ấy.

Bất luận thế nào, đều phải ở bên đệ ấy.

Văn Kinh đang nghĩ đến một chuyện khác.

Có Viễn Mộc linh thạch, Quân sư huynh tu luyện thuật pháp hệ mộc sẽ không còn bình cảnh, từ nay về sau, hắn sẽ bước thẳng lên mây xanh, không cần cậu lo lắng nữa.

Điều cậu lo lắng, chỉ còn một chuyện___ làm sao giải cứu tính mạng chúng đệ tử Tuệ Thạch phong.



Trong truyện đếm ngược còn hai chương, ghi lại sự hủy diệt của Tuệ Thạch phong. Lúc đó Quân Diễn Chi ở bên ngoài, không thể chạy về, tất cả mọi người giống như đệ tử Thủy Nguyệt Cung ở Bát Phong nhai, tâm trí thất thường, tự tàn sát mà chết.

Cũng có nghĩa là, chuyện này không thể nhờ vào Quân Diễn Chi.

Chỉ là không biết hệ thống không mấy đáng tin này có hữu dụng hay không?

Cậu không phải thánh mẫu, cũng không có bản lĩnh lớn, không quản được sống chết của quá nhiều người. Nhưng bắt đầu từ ngày đầu tiên cậu vào phong, đã quyết tâm nhất định không thể để những người này chết.

Vì thế, cậu cần phải phấn đấu khắc khổ tu luyện.

Cuối cùng, Mạc Thiếu Ngôn được truyền thừa [Phúc Thảo Kinh].

Tin tức này truyền ra khắp Thanh Hư kiếm tông, tạo nên một đống nghị luận.

Truyền thừa một trong tám bộ cổ quyển, vậy mà chắp tay nhường lại như thế, cả một chút tranh chấp cũng không có. Quân Diễn Chi hào phóng đại lượng, kiếm tông trên từ các vị phong chủ, dưới đến đệ tử bình thường, đều cảm thấy không thể tin nổi.

Người này nếu không phải là thánh nhân thật tâm yêu thương sư đệ, thì chính là tên ngốc không còn thuốc chữa.

Chỉ mới hai mươi bốn tuổi, đã lên trúc cơ ba năm, bình thường đối xử người ôn hòa hữu lễ…

Một thiếu niên tài tuấn như thế, nhìn thế nào cũng không giống tên ngốc.

Ngay cả Thiên Hoành phong cũng lặng lẽ lan truyền, cho dù là Văn Nhân Mộ nổi danh yêu thương sư đệ, cũng chưa chắc có thể khiêm nhường như vậy. Tệ hơn nữa, có người cảm thán rằng, khiêm nhường của Văn Nhân Mộ không tổn hại lợi ích bản thân, chẳng qua là những việc nhỏ nhặt, căn bản không thể đem ra so với hành động khiêm nhường của Quân Diễn Chi.

Đem thứ mình không cần cho đi, là bố thí. Mà nhường lại thứ người khác muốn, mới là cho chân chính.

Vì thế, cái tên Quân Diễn Chi, chỉ cần được nhắc đến trong Thanh Hư kiếm tông, sẽ làm người ta có cảm giác thoải mái.

Càng không cần nói, người này có tướng mạo và khí chất xuất trần lâm tiên.

Chỉ điểm này, đã thuyết phục không ít nữ đệ tử.

Mọi người đều suy nghĩ, dung mạo và phẩm hạnh cao khiết như thế, sao lúc trước lại chẳng hề nghe tới?

Đương nhiên nó sẽ dẫn nên bất mãn và hoài nghi của vài người.

Văn Nhân Mộ tuy ngoài mặt không thể hiện gì, còn trong lòng nghĩ thế nào, chỉ có hắn mới biết.

Bí cảnh Bát Phong nhai chỉ có thể mở ba bốn chục ngày, mười hai cung chủ Thủy Nguyệt Cung phái người đến Bát Phong nhai điều tra, thu gom thi thể của sáu mươi tám đệ tử luyện khí và mười lăm đệ tử trúc cơ mang về. Sau khi kiểm tra mỗi vết thương trên thi thể, xác định các đệ tử tàn sát lẫn nhau mà chết, không thể nghi ngờ.

Mà sở dĩ các đệ tử lại tàn sát lẫn nhau, thì không thể tra rõ.

Theo suy đoán, có lẽ các đệ tử hít vào một loại độc dược có tên là “lạc hồn”.

Loại độc dược này cực kỳ khó chế, cần mấy chục loại linh thảo quý hiếm luyện chế, còn cần một loại linh thảo tên là “Tam Trùng Căn” làm chất dẫn. Loại linh thảo đó trùng hợp sinh trưởng trên Bát Phong nhai, đệ tử Thủy Nguyệt Cung sau khi trúng độc ngoài bí cảnh, ngửi được mùi hương của “Tam Trùng Căn”, thế là độc phát tương tàn, cực có khả năng. Còn về nguyên nhân, có lẽ có người mượn cơ hội bào mòn thế lực của Thủy Nguyệt Cung, hoặc mang hàm ý cảnh cáo, không thể đoán chắc được.

Mười hai cung chủ Thủy Nguyệt bắt đầu cảnh giác như lâm đại địch.



Tin tức thăng cấp của hệ thống, quả nhiên sau một tháng đúng giờ hiện ra.

“Xin ký chủ chú ý, hệ thống thăng cấp thất bại, vẫn giữ yên không đổi.

Nguyên nhân: Số liệu quá lớn, khó thể tính toán.

Điều kiện thăng cấp: Ký chủ kết đan.

Trước mắt đang có nguy hiểm nhem nhóm, đáng tiếc hệ thống không thể đưa ra phán đoán cho ký chủ. Hiện tại ký chủ cung cấp một số liệu không thể phân tích, xin ký chủ rời xa nguy hiểm, bảo đảm an toàn bản thân.”

Trong lịch sử Trúc Phong quốc tu sĩ kết đan trẻ tuổi nhất, là một vị thiên linh căn hệ thủy. Hắn bốn mươi lăm tuổi kết đan, được gọi là thiên chi kiều tử của Trúc Phong quốc.

Cho dù Văn Kinh còn lợi hại hơn cả vị thiên chi kiều tử đó, có thể ba mươi tuổi kết đan, lúc đó chúng đệ tử Tuệ Thạch phong cũng đã sớm chết sạch sẽ rồi.

Thế là cậu mở “số liệu không thể phân tích” mà hệ thống vừa nói ra.

Trong đầu bắn ra một cái khung.

“Trường Tôn Thiếu Nghi.”

Văn Kinh chưa từng nghe qua cái tên “Trường Tôn Thiếu Nghi”, bất kể là trong sách, hay trong thế giới này. Chẳng qua nếu đó đã là gợi ý duy nhất hệ thống đưa ra, cậu nhất định phải tra rõ ràng.

Thường ngày tu luyện khẩn cấp, Quân Diễn Chi thì cũng thỉnh thoảng đến chỗ Văn Kinh xem rùa, an an tĩnh tĩnh không nhiều lời, có lúc cũng cọ cơm.

Văn Kinh phát hiện, Quân Diễn Chi có một sở thích nhỏ.

Một ngày, cậu bưng cho rùa đen một mâm linh quả màu đỏ lớn cỡ trái đào, đặt ở đầu giường. Loại linh quả này hái trên cành ở vách núi, chua chua ngọt ngọt, vị đạo rất được, rùa đen rất thích.

Văn Kinh ra ngoài cửa dạo một vòng trở về, quả màu đỏ đã ăn xong rồi. Rùa đen nhìn cái mâm trống rỗng, không chút động đậy. Văn Kinh lấy làm kỳ lạ, hỏi Quân Diễn Chi ngồi bên cạnh: “Sao mới chốc lát đã ăn sạch rồi?”

Quân Diễn Chi thờ ơ nói: “Có lẽ là thích.”

Văn Kinh nhíu mày, lại lấy một mâm đầy ra cho rùa, lúc ra đến cửa liếc nhìn lại, thì thấy Quân Diễn Chi đang cầm một quả lên, bỏ vào miệng mình.

Hóa ra là giành đồ ăn với rùa đen…

Cuối cùng cậu phát hiện, Quân Diễn Chi rất thích ăn một vài trái cây nhỏ, kích cỡ phải lớn hơn táo chua, nhỏ hơn nhãn, quả đỏ lớn cỡ quả đào đó vừa đúng chuẩn. Lúc Văn Kinh không bưng ra cho hắn, hắn sẽ không đòi, nhưng chỉ cần vừa bưng ra, thì sẽ bỏ từng quả từng quả vào miệng.

Văn Kinh may cho hắn một cái túi nhỏ, bình thường chứa đầy tiểu linh quả, đeo ở eo, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ăn.



Xuân đi hạ đến, thời tiết chuyển nóng, Quân Diễn Chi hạ sơn làm việc, hơn hai tháng không về núi.

Hôm nay, Văn Kinh đang ở trong viện tu luyện [Ngọc Thanh Chân Khí], bên cạnh chợt có linh khí dao động, trong không trung đáp xuống một người.

Văn Kinh không kịp phòng bị, giật bắn.

“Sư, sư phụ?”

Nửa năm không gặp Đoàn Hiên, quả nhiên trên mặt lại mọc râu lúng phúng, đầu tóc hỗn loạn, chẳng chỉnh lý tóc mai. Đường nét trên mặt y lạnh như lưỡi dao, ném lại một quyển [Thiếu Dương Quyết].

“… Tạ sư phụ.” Lúc này Văn Kinh mới hiểu Đoàn Hiên đang truyền thụ thuật pháp, vội vã nhặt lên.

Đoàn Hiên không nói một lời, xoay người bay đi.

[Thiếu Dương Quyết] là một bộ thuật pháp hệ phụ trợ cấp đỉnh phối hợp với thể chất noãn dương, tác dụng ở chỗ điều động chân khí noãn dương, giúp vận dụng như ý.

Văn Kinh vui mừng khôn xiết, tỉ mỉ nghiên cứu tìm hiểu.

Cậu không thể không thừa nhận, phương pháp giáo dục cổ quái của Đoàn Hiên lại có chút hiệu quả. Ngộ tính của cậu vốn thấp, nhưng nửa năm nay tỉ mỉ nghiên cứu những câu từ khó nhằn trong thuật pháp công pháp, lực lĩnh hội đã chậm rãi nâng cao.

Có câu dù thay đổi thế nào thì bản chất cũng không thay đổi, thứ mà mình tự lĩnh hội học được, quả thật ấn tượng sâu hơn, đã thế còn dễ suy một ra ba.

Nói cũng lạ, sau lần này, cứ cách vài ngày Đoàn Hiên sẽ đến kiểm tra tu hành của cậu, tuy chỉ đứng bên cạnh nhìn một lát, nhưng cũng khiến Văn Kinh ngồi như đóng đinh, cảm thấy sau lưng như có roi quất, tu luyện không dám có chút chậm trễ nào.

Không đến một tháng, Văn Kinh dùng [Thiếu Dương Quyết] dẫn khí noãn dương trong người, khí hải nóng lên, toàn thân ra mồ hôi, cắn răng kiên trì nửa ngày, chỉ cảm thấy ý thức không rõ, xao động bất an.

Đúng vào lúc khó chịu đó, chỉ cảm thấy một dòng khí mát lạnh từ vai truyền xuống.

Không bao lâu sau, hơi nóng trong người dần lui đi, Văn Kinh mở hai mắt ra, chỉ thấy bên cạnh có một nam tử thanh y, mắt phong thon dài nhìn cậu.

Quân Diễn Chi kéo Văn Kinh dậy, lau mồ hôi trên trán cậu: “Sao lại thế này?”

Văn Kinh nói lại chuyện Đoàn Hiên cho [Thiếu Dương Quyết], lại nói: “Đại khái là vì mấy hôm nay khẩn cấp muốn thành công, nên tu luyện quá gấp rút.”

“Thi đấu giữa các phong sẽ bắt đầu vào nửa năm sau, chắc sư phụ muốn cho đệ chút điều kiện.” Sắc mặt Quân Diễn Chi dịu đi, dửng dưng nói: “Dường như đã là tầng tám luyện khí rồi.”

Văn Kinh ngưng thần, vận hành linh khí một vòng, vui mừng nói: “Luyện khí tầng tám rồi.”

Quân Diễn Chi gật đầu: “… Tăng rất nhanh.”

“Đệ đi nấu cơm cho huynh.” Văn Kinh cao hứng chạy vào nhà bếp.

Hai người ăn tối xong, Quân Diễn Chi nằm trên giường trêu rùa đen rất lâu, vẫn chưa có ý định đi, thanh sam trên người bị đè nhăn nhúm.

Văn Kinh kéo y phục đã giặt sạch phơi khô trong sân xuống, nói vào trong phòng: “Quân sư huynh, đệ xuống thác dưới núi tắm một cái, khi nào huynh đi thì đóng cửa là được.”

Quân Diễn Chi rũ mắt, lấy một quả màu đỏ trong túi nhỏ bên eo lên cắn, bâng quơ nói: “Huynh cũng muốn tắm, đi cùng đệ.”

Văn Kinh nhìn bóng người thon dài xuất hiện ở cửa: “A… Được.”

Đêm hạ gió mát lạnh, hai người một trước một sau đi giữa núi, Văn Kinh nói: “Sư huynh, lần này hạ sơn, chuyện nên làm đã làm ổn thỏa rồi chứ?”

Quân Diễn Chi rũ mắt: “Làm ổn thỏa rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Không bao lâu, hai người đến cạnh con thác dốc đứng.

Sắc trăng như nước, rọi sáng le lói trên mặt hồ, xung quanh toàn là tiếng nước.

Bọt nước bắn lên người, thấm ướt y phục, Quân Diễn Chi từ tốn cởi thanh sam trên người, mơ hồ lộ ra thân hình chắc nịch.

Văn Kinh đặt y phục sạch xuống, ngẩng đầu nhìn, lập tức choáng váng, nhìn chằm chằm vào hắn.

Nam tử trước mắt cởi trường sam xuống, chỉ còn trung y, cổ áo mở rộng. Lộ ra xương quai xanh ưu mỹ. Y phục của hắn bị thấm ướt, cùng tóc dính lên người, rũ mắt gọi: “Sư đệ…”

“A, hả?”

Lúc này Văn Kinh giống như con thú nhỏ phát tình, có xúc động muốn nhào lên gặm cắn, siết chặt nắm tay.

“Sư đệ, sao đệ không cởi y phục?” Giọng nói thờ ơ, rất dịu dàng.

“Đệ…”

“Tới nào.”

“Sư huynh, đệ, đệ vẫn nên tắm một mình thôi, đệ, đệ về phòng tắm…”

Nói xong, không quay đầu chạy như bay.

Quân Diễn Chi lập tức dừng cởi y phục.

Hắn nhìn theo bóng lưng đang cuống quýt chạy trốn, sắc mặt dần âm trầm, sau đó xanh mét, tùy tiện xối nước một chút, mặc y phục lại.

Cực khổ bên ngoài hai tháng rưỡi, trở về vốn nghĩ có thể ôm hôn hôn cũng được, nhưng tiểu tử này lại sợ như thế.

Mười lăm tuổi rưỡi… quả nhiên vẫn còn quá sớm sao?

Quân Diễn Chi men theo con đường vừa rồi trở về phòng Văn Kinh, chỉ thấy ánh nến leo lắt, thiếu niên đang ngồi trên giường lau mạnh mái tóc ẩm của mình.

“A… Quân sư huynh?”

Quân Diễn Chi lại hồi phục tư thế tiên nhân thanh nhã, cầm túi trữ đồ trên bàn: “Huynh đến lấy chút đồ, đệ ngủ đi.”

Nói xong, hắn lại gần Văn Kinh, xoa con rùa nằm cạnh đó, vô tình phả một hơi lên mặt Văn Kinh.

“Huynh đi đây.”

Vừa nói, vừa đi ra ngoài.

Văn Kinh ngồi đợi tóc khô, nhưng mí mắt trên dưới lại bắt đầu đánh nhau. Cậu buồn ngủ nằm xuống, lật người một cái, không bao lâu đã không còn động tĩnh.

Cửa phát ra tiếng mở đóng nhè nhẹ, một bóng người cao lớn từ ngoài chậm rãi đi vào, phát ra một luồng linh khí nhỏ vào con rùa trên giường.

Đầu rùa hơi động, liều mạng bò xuống giường, khẩn cấp nhích ra cửa.

Quân Diễn Chi nhìn thiếu niên đang ngủ say một lát, thổi tắt nến trên bàn, lên giường, ôm Văn Kinh vào lòng, nhẹ vuốt tóc cậu.

Ra ngoài hai tháng rưỡi, đã làm rõ không ít chuyện, lúc này hắn chỉ muốn ôm thiếu niên này chìm vào giấc ngủ.

Hắn đẩy Văn Kinh ngã ra giường, hơi thở dồn dập hôn lên môi cậu. Cánh tay mang vết chai thò vào trong y phục, vòng quanh eo cậu, mặc sức vuốt làn da trơn mịn.

Thứ bên dưới chậm rãi ngẩng đầu.

Quân Diễn Chi nhẹ thở dốc, hôn càng sâu, hoành hành trong miệng cậu.

Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này.

Muốn đâm xuyên xỏ cậu, áp chế, hợp làm một.

Có vài chuyện là bản năng, không cần người khác dạy. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau