Chương 28
Chương 55
Văn Kinh ngồi xổm trong rừng cây tĩnh lặng, dùng một cành cây khô vẽ xuống đất, chờ đợi nửa canh giờ.
Trong nguyên văn, Đoàn Hiên chết còn sớm hơn cả đám người Liễu Thiên Mạch, không ai làm rõ được y trúng chiêu ma tu thế nào. Quân Diễn Chi nửa đêm nhân lúc sư phụ không ở đây, đến chỗ ở của sư phụ làm gì?
Nói không chừng, chính là đêm nay xảy ra chuyện.
Văn Kinh không rõ Đoàn Hiên thích ăn gì, uống gì, cũng không hiểu thời gian nghỉ ngơi của y, Quân Diễn Chi cũng chưa từng biết. Nếu Quân Diễn Chi nhỏ máu vào trong ly rượu của Đoàn Hiên…
Đột nhiên, ở cửa có bóng người lặng lẽ hiện thân từ bóng tối.
Văn Kinh không nhúc nhích, ngồi yên mà nhìn, Quân Diễn Chi cúi thấp đầu, mặt không biểu cảm bay đi, giống như một con chim ưng giữa trời đêm.
“Rắc” một tiếng, cành cây trong tay đột nhiên bị bẻ gãy.
Động phủ của lịch đại phong chủ đều có trận pháp bảo vệ, nhưng Đoàn Hiên lại không chịu ở trong chỗ của Lục Trăn, tùy tiện chọn một thạch thất hẻo lánh để ngủ. Cứ thế, phòng ngự giảm thấp hơn nửa. Huống chi, theo lời Liễu Thiên Mạch âm thầm nói với Hạ Linh, Đoàn Hiên trước giờ rất hiếm khi chăm sóc cho bản thân, “có phần tự sa ngã”. Nhiều nhất y chỉ lập một kết giới trong phòng, nhưng chưa chắc có thể chu toàn mọi mặt.
Ít nhất, xung quanh chỗ ở không có lập kết giới.
Văn Kinh lang thang như du hồn đến hơn nửa đêm, tâm thần bất an, xoắn xuýt như một bụi gai.
Sao Quân Diễn Chi lại thật sự hạ thủ với Đoàn Hiên? Sư phụ cho dù có không tốt thế nào, cũng đã truyền thụ [Phùng Xuân Chân Quyết] cho hắn, càng không cần phải nói công bồi dưỡng dạy dỗ hắn nhiều năm.
Hắn lét lút nửa đêm chui vào phòng Đoàn Hiên, rốt cuộc là tại sao? Cho dù không phải giết người, nhưng ngay cả với sư phụ hắn cũng có thể âm thầm động tay động chân, vậy đối với người khác thì có là gì?
Mấy hôm trước Mạc Thiếu Ngôn gặp chuyện, nếu sư phụ lại xảy ra chuyện…
Tâm trạng phiền toái luyện kiếm hai canh giờ, bất giác đã đến trưa. Văn Kinh hoảng hốt trở về phòng mình, nằm lên giường, ngẩn ngơ nhìn nóc nhà. Cậu từng thề với Quân Diễn Chi “tuyệt đối không phản bội”, bây giờ xem ra, chỉ sợ khi đó hắn đã dự liệu được sẽ có hôm nay.
Nhưng hiện tại người phản bội không phải là mình, mà là hắn!
Trong lòng hiện lên đau đớn mơ hồ, xoắn xuýt khó nhịn, Văn Kinh đột nhiên ngồi bật dậy.
Nhất định phải tìm Quân Diễn Chi hỏi cho rõ.
Bất kể nói sao, với tình cảm nhiều năm nay của họ, Quân Diễn Chi thiếu cậu một lời giải thích.
Văn Kinh vén chăn lên, lao vút xuống giường.
Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo, hệ thống kêu lên chói tai.
“Xin ký chủ chú ý! Chính diện khiêu khích ma đầu thuộc dạng hành vi tự sát! Lặp lại, thuộc dạng hành vi tự sát! Hệ thống phòng ngự không cho phép ký chủ làm ra hành vi này!”
Mặt Văn Kinh lạnh lẽo, làm như không nghe.
“Xin ký chủ cẩn thận! Chỗ ở của ký chủ gần đây bị người ta thiết lập kết giới ẩn hình, ra vào sẽ khiến ma đầu chú ý!”
Văn Kinh dừng phắt lại trước cửa: “Sao ngươi không nói sớm?”
“Kết giới ẩn hình tồn tại, lúc trước không uy hiếp đến an toàn của ký chủ.”
Văn Kinh thở dốc nhìn xung quanh, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Hắn dám hạn chế hành động của mình.
Quân Diễn Chi sớm đã có lòng nghi ngờ với cậu, xem cậu thành tội phạm, để mắt nhất cử nhất động của cậu, như vậy thì có gì khác biệt với Lộ Vân Phi năm đó?
Nếu không phải có lòng chột dạ, thì hắn cần gì làm đến mức độ này?
Lòng Văn Kinh trầm xuống, nói không rõ là thất vọng, hay buồn bã.
Chuyện còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng, sư phụ nhất định phải biết chuyện này.
Cậu nhân nhượng người này một ngày, tính mạng của sư phụ, và các sư huynh sẽ càng nguy hiểm một ngày.
Tiếng cảnh báo kêu vang, Văn Kinh không còn bận tâm gì nữa, bay tới chỗ ở của Đoàn Hiên.
Cậu muốn đợi ở trước cửa phòng Đoàn Hiên, đợi cho đến khi sư phụ trở về!
Mặt trời mùa đông treo trên cao, gió nhẹ mang theo tàn tuyết phiêu bay, lạnh lẽo băng giá, thổi lên mặt. Nhìn ra xa, trước thạch thất của Đoàn Hiên có một bóng người màu xám đậm, tóc tai hỗn loạn không tu chỉnh, đứng bên vách vực, nhìn xuống dưới.
Văn Kinh tăng nhanh tốc độ.
Bóng dáng đó từ xa đã nghe tiếng động của Văn Kinh, nhíu mày nhìn qua: “Gấp cái gì? Chậm chút!”
“Sư phụ.” Văn Kinh không dám phản kháng, thả chậm tốc độ đáp xuống cách Đoàn Hiên một trượng, không dám lại quá gần: “Sư phụ về rồi.”
Đoàn Hiên không quay đầu, dường như đã sớm dự liệu: “Trúc cơ rồi?”
“Vâng.”
Đoàn Hiên không lên tiếng nữa, lại nhìn nửa ngày, cuối cùng mới hoàn hồn: “Đợi đó.”
Y lạnh nhạt ném ra một câu, quay người vào thạch thất, lát sau lại ra ngoài, trong tay cầm một quyển sách cũ đã hơi ố phần mép. Quyển sách đó đã có niên đại rất lâu, trên bìa lốm đốm máu, trang sách cũng rách rưới.
“Đây là [Nhất Dương Kiếm Pháp], tuy chỉ có ba chiêu, nhưng uy lực thì không thể xem thường…” Y giải thích một chút đã cảm thấy phiền, đơn giản nói: “Tóm lại ngươi luyện nó đến tầng cao nhất, uy lực không kém [Khô Mộc Kiếm Pháp] quá xa. Ngộ tính của ngươi không cao, nhưng lại nắm rất vững kiếm khí, trước tiên lo luyện quyển này đi, những cái khác ta tạm thời chưa tìm được.”
Văn Kinh nhận lấy quyển sách cũ kỹ đó, cúi đầu nói: “… Đa tạ sư phụ.”
“‘Thanh tùng chỉ lộ’ luyện thế nào rồi?”
“Còn, còn chưa có tiểu thành.”
Đoàn Hiên lập tức sụ mặt, mưa bão sắp sửa ập đến, rồi lại nén được vào khắc cuối cùng, môi mím chặt.
“Đệ tử nhất định sẽ cố gắng luyện tập, sư phụ không cần bận tâm.” Văn Kinh gồng mình, ngẩng đầu lên, tim bắt đầu đập điên cuồng, “Sư phụ, hôm nay đệ tử đến, là có chuyện muốn bẩm báo với sư phụ.”
“Chuyện gì?”
Văn Kinh bình tĩnh nói: “Sư phụ nghe chuyện đệ tử muốn nói, có lẽ khó thể tin tưởng… nhưng xin sư phụ kiên nhẫn nghe xong.”
“Nói.”
“Sư phụ, tối qua đệ tử đi dạo trong núi, nhưng bất giác lại đến chỗ ở của sư phụ. Tối qua sư phụ không ở đây, đệ tử trốn trong rừng, lại thấy có một người nhân trời tối lẻn vào phòng sư phụ.”
Văn Kinh lặng yên nhìn Đoàn Hiên. Cậu không cần nói ra mọi chuyện của Quân Diễn Chi, chỉ cần để sư phụ có phòng bị với người này, thì đã đạt được mục đích.
Đoàn Hiên nhíu chặt mày, liếc mắt nhìn người thanh y từ xa bay đến.
Văn Kinh không hề tự giác, hít sâu một hơi nói: “Tối qua ánh trăng sáng rực, đệ tử nhìn thấy rõ ràng, người đó, người đó không phải người khác, chính là Quân sư huynh!”
Đoàn Hiên híp mắt lại, chân mày nhíu dính vào nhau: “Ngươi nói tối qua Diễn Chi lén vào phòng ta?”
“Vâng, sư phụ! Đệ tử không dám có nửa câu giả dối.” Văn Kinh thành khẩn nhìn Đoàn Hiên, sợ y không tin, giãy dụa một lát lại nói: “Còn một chuyện nữa, lúc đệ tử và Quân sư huynh cùng đến Hoành Thiên Môn, mỗi ngày nửa đêm sư huynh sẽ ra ngoài luyện kiếm, đệ tử…”
Nói được một nửa, thân thể Văn Kinh đột nhiên run lên, sau lưng xuất hiện một dòng linh khí như có như không.
Cậu lập tức quay đầu, lại thấy Quân Diễn Chi đứng cách mình năm trượng, nhàn nhạt nhìn mình.
“Phựt” một tiếng, sợi dây căng chặt bị đứt. Người này vừa rồi đã dùng linh khí ẩn náu!
Văn Kinh nổi giận, quay đầu nhìn Đoàn Hiên, khẩn cấp nói: “Sư phụ! Những gì đệ tử nói đều là thật, sư phụ nhất thiết phải kiểm tra toàn bộ căn phòng, nhất định có thể tìm ra…”
Đoàn Hiên lạnh lùng nói: “Ta không biết những lời ngươi nói có ý gì, tối qua cả đêm ta nhắm mắt dưỡng thần trong phòng, chưa từng ra ngoài. Nếu có người vào, ta tất nhiên sẽ biết.”
Văn Kinh há miệng, môi hơi mấp máy: “… Sư phụ có mặt ở đây tối qua?”
“Cả đêm chưa từng ra ngoài.”
Văn Kinh nhíu mày: “Vậy… tối qua rốt cuộc đệ tử…”
“Ngươi hãm hại Quân sư huynh của ngươi, là tại sao?” Mặt Đoàn Hiên đen thui, phủ đầy mây mù, “Hắn ở Hoành Thiên Môn nửa đêm ra ngoài luyện kiếm, phấn đấu cực khổ, ngươi không cao hứng gì hả?”
“Không phải con không cao hứng, sư phụ, huynh ấy căn bản có ý định bất lương__” Văn Kinh vội vã giải thích.
“Nói bậy, đồng môn sư huynh đệ, vậy mà ngay cả mấy lời như ‘có ý định bất lương’ cũng nói ra được!” Đoàn Hiên tràn đầy tức giận, tay tụ lại một con lốc nhỏ, “Diễn Chi có tính cách thế nào, lẽ nào ta còn không rõ? Rốt cuộc hắn đắc tội ngươi thế nào?”
“Sư phụ! Con__”
Mắt thấy gió lốc đó sắp rơi lên người Văn Kinh, Quân Diễn Chi bước tới một bước kéo cậu ra sau lưng, bình tĩnh nói với Đoàn Hiên: “Sư phụ, đệ tử và sư đệ gần đây có chút xích mích. Sư đệ giận ta, vì thế mới cáo trạng với sư phụ. Đây đều là lỗi của đệ tử. Xin sư phụ cho đệ tử dẫn sư đệ về, từ từ hòa giải.”
Đoàn Hiên thu lại gió lốc trong tay, tức giận nói: “Nhốt nó trong phòng ba tháng, không được ra ngoài, chuyên tâm luyện kiếm!”
Văn Kinh nghe thế phẫn nộ hét lớn: “Sư phụ nghe đệ tử nói đi! Giao đệ tử cho ai cũng được, nhất thiết đừng__”
“Vâng, đệ tử đã biết.” Quân Diễn Chi túm tay áo Văn Kinh, không chút hoảng loạn ngắt lời cậu: “Sư đệ, đi theo huynh thôi.”
“Không, không không…” Văn Kinh xiêu vẹo bị Quân Diễn Chi kéo đi xa, nôn nóng sợ hãi, da gà nổi đầy toàn thân.
…
“Rầm” một tiếng đóng cửa, đại quy trên giường đột ngột ngẩng đầu lên, không biết làm sao nhìn người bị ném lên giường. Giường lập tức lõm xuống, run rẩy lẩy bẩy, kèm theo đó là tiếng kêu phẫn nộ căng thẳng của Văn Kinh.
“Quân Diễn Chi, ngươi là ngụy quân tử! Ngươi có ngon thì chúng ta ra ngoài đánh!”
Quân Diễn Chi đứng bên giường, gương mặt cao nhã bình lặng như thường, nhưng mơ hồ hiện chút âm trầm: “Sư đệ, có gì cứ từ từ mà nói.”
“Tối qua ngươi đã đi đâu?”
Văn Kinh bò sang bên kia giường, lại bị Quân Diễn Chi không nhanh không chậm túm cổ chân, sức lực đó không nặng không nhẹ, nhưng đủ để lôi kéo cậu tới bên mình: “Sư đệ, đệ đã biết những gì?”
Ngón tay thon dài vuốt qua cằm, lại giữ chặt như gọng sắt. Văn Kinh không quay mặt lại, bị ép nhìn vào con ngươi sâu thẳm của Quân Diễn Chi, nỗi sợ làm cho từng sợi tóc dựng lên, rồi gồng mình nói: “Cái gì ta cũng biết hết rồi.”
“Đã biết những gì?”
Văn Kinh tức giận nhìn: “Cái gì cũng biết!”
Trong giọng nói bình tĩnh của Quân Diễn Chi có mang cơn giận sắp bùng phát, dường như muốn nuốt chửng người khác không chừa dấu vết: “Cho nên đệ cáo trạng ta với sư phụ.”
“Ai bảo ngươi muốn hại sư phụ!” Văn Kinh phẫn nộ gầm lên.
“Xoẹt” một tiếng, trước ngực mát mẻ, y phục bị xé nát không chút thương tiếc, Văn Kinh bị đè chặt xuống giường.
“Quân Diễn Chi! Ngươi muốn làm gì!” Miệng bị người ta phủ kín chặt chẽ, đầu lưỡi hoành hành trong miệng cậu như tiết hận, làm người ta khó thể hô hấp. Văn Kinh đẩy hắn không nổi, trong lòng nôn nóng, vung tay đấm nam nhân đang khống chế mình.
Quyền đó chẳng có chút tác dụng, nhưng đầu lưỡi trong miệng lại rút ra. Sắc mặt Quân Diễn Chi xanh mét, cúi đầu chậm rãi nói: “Đệ có thể thử đánh ta lần nữa xem.”
Hai cổ tay lập tức bị người dùng chân khí đè lên giường, tựa như thứ đang quấn cậu không phải là một cánh tay, mà là cùm sắt do huyền thiết ngàn năm chế thành.
“Quân Diễn Chi, ngươi muốn giết thì giết!” Văn Kinh oán hận mắng: “Tốt nhất ngươi nên chém hết tay chân của ta, nếu không ta sẽ đánh chết ngươi!”
Quân Diễn Chi cúi đầu bình tĩnh nhìn cậu, tay phải tháo buột tóc màu xanh xuống, nhẹ nhàng cột hai tay Văn Kinh lên đầu giường: “Đây là bảo vật được tạo nên từ tơ của yêu thú cấp ba, cho dù đệ có ở kỳ kim đan, cũng chưa chắc có thể giãy ra.”
“Ngươi!” Văn Kinh tức giận nói không nên lời. Đầu lưỡi trơn trợt lại một lần nữa len vào miệng cậu, dây thắt lưng bị người nhẹ móc lấy, lập tức rớt xuống.
“Quân Diễn Chi, ngươi phải nghĩ cho rõ, làm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì!”
Quân Diễn Chi không trả lời, bình tĩnh cởi ngoại sam, trung y, chỉ còn lại bộ tiết y, lỏng lẻo khoác trên người cậu. Hắn nhìn thiếu niên đang giãy dụa, cúi đầu ngậm miệng cậu.
Trên miệng truyền đến cảm giác bị gặm cắn rõ rệt, đầu lưỡi vọt thẳng vào, tùy ý hoành hành trong khoang miệng, đơn giản mà thô bạo.
Văn Kinh bị cắn đến nói không ra lời, rất lâu sau mới quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Quân Diễn Chi, tình nghĩa nhiều năm nay của ta với ngươi, đừng hủy hoại toàn bộ.”
Quân Diễn Chi vùi đầu vào hõm vai cậu, nhẹ giọng nói: “Không sai, tình nghĩa nhiều năm nay.”
Chương 56
Bên tai truyền đến âm thanh y phục ma sát, Quân Diễn Chi đã cởi hết toàn bộ y phục, cúi người đè lên.
Văn Kinh bỗng nhiên có chút sợ hãi, cũng có chút chua sót, trước mắt là người mà mình sùng bái cả đời, không ngờ lại phát sinh quan hệ dưới tình huống này.
Cậu nhìn gương mặt thanh nhã của Quân Diễn Chi, thấp giọng nói: “Sư huynh, quá khứ huynh là thần của đệ. Trong mắt đệ, tim đệ, chỉ có một mình huynh.”
“… Huynh biết. Cả đời huynh khoảng thời gian hạnh phúc nhất chính là mấy năm này.” Quân Diễn Chi dừng lại một chút, vuốt ve thân thể quang lõa căng chặt bên dưới.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm tê ngứa khó nói, dục vọng bốc lên như ngọn lửa. Quân Diễn Chi đỉnh đầu gối, chậm rãi tách hai chân Văn Kinh ra.
Lối vào tiểu huyệt có một vật cứng thô to kề sát, toàn thân Văn Kinh phủ một tầng mồ hôi mỏng. Cậu thấp giọng kêu lên, không tự chủ mang theo chút khẩn cầu: “Sư huynh, huynh nghe đệ nói…”
“Đừng sợ, sư đệ.” Hắn nhẹ giọng nói bên tai Văn Kinh, rồi ôm chặt lấy cậu. Vật cứng không nhanh không chậm ma sát, làm người ta run rẩy từng cơn.
“Sư huynh, huynh nghe đệ nói, chỉ cần huynh bỏ qua cho người của Tuệ Thạch phong, đệ có thể không quản gì hết. Chúng ta có thể trở về ngày tháng trước kia, đệ nấu cơm cho huynh, đút rùa ăn, sư huynh….”
Quân Diễn Chi không trả lời, vật cứng chậm rãi đỉnh tới, từng chút từng chút nhét vào.
Văn Kinh có cảm giác đau muốn ngất, hai tay túm chặt dây buộc tóc màu xanh đang trói cổ tay, trước mắt đen đi từng chặp: “Sư huynh, phải chăng huynh có nỗi khổ tâm, huynh cho đệ biết được không?”
Thứ đó vẫn kiên trì không tha tiếp tục đưa vào.
Văn Kinh nhịn không được giãy dụa vung vẩy: “Quân Diễn Chi, trước kia ta mù rồi mới đối xử tốt với ngươi như vậy!”
Quân Diễn Chi hung tợn áp chế cậu, cúi đầu chặn lại tất cả lời kháng nghị.
“Quân Diễn Chi… ưm!”
Trả lời cậu là một nụ hôn bạo ngược hết sức mãnh liệt.
Đột nhiên, trên ngón chân truyền đến đau đớn kịch liệt, Quân Diễn Chi quay đầu, lại thấy đại quy đang liều mạng cắn ngón chân hắn, bốn chân vung loạn, dường như đang phẫn nộ đến mức sắp giết người.
Hắn nhíu mày, muốn hất đại quy đi, Văn Kinh lại đá loạn.
“Ngươi dám, ngươi dám tổn thương đại quy! Quân Diễn Chi ngươi dám tổn thương nó, cả đời ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Quân Diễn Chi sầm mặt: “Đây là rùa của huynh.”
“Là rùa của ngươi thì sao? Ngươi có từng đút nó ăn chưa?” Văn Kinh tức giận nói, liều mạng kéo dây buộc tóc trên cổ tay, “Trả đại quy cho ta, chỉ có nó mới biết ngươi là tên khốn!”
Quân Diễn Chi kéo cái mai của đại quy, nhưng miệng nó lại giống như dính trên ngón chân hắn, ngẩn ngơ cắn chặt.
Ngón chân càng lúc càng đau, giống như bị đứt lìa, cưỡng ép kéo ra sẽ khiến đại quy bị thương. Mặt Quân Diễn Chi đen như than, miệng phun ra một dòng khí thể kỳ lạ, đại quy chậm rãi nhắm mắt lại, miệng càng lúc càng lỏng, dường như đã ngủ mất.
“Ngươi…” Văn Kinh ngẩn ngơ nhìn, “Trước kia ta thường xuyên buồn ngủ một cách khó hiểu, cũng là do ngươi.”
Quân Diễn Chi ngậm miệng không đáp, coi như ngầm thừa nhận.
“Rốt cuộc ngươi còn che giấu ta bao nhiêu chuyện nữa?” Văn Kinh phẫn nộ kêu lên.
“Hết rồi.”
“Hết rồi? Ta mới không tin đã hết.” Văn Kinh phẫn hận nhìn hắn, thở dốc phì phò: “Quân Diễn Chi, ta nhất định phải đi tố cáo ngươi, ngươi đợi đó cho ta.”
“Huynh đợi, đệ cố gắng đi tố cáo…” Quân Diễn Chi cúi đầu hôn cậu, “Huynh cho đệ đi tố cáo huynh ba lần, nếu đệ có bản lĩnh làm người khác tin tưởng, huynh sẽ tùy đệ xử trí. Nếu đã tố cáo ba lần cũng không có ai tin đệ, thì đệ phải cam tâm tình nguyện ở cùng huynh. Thế nào?”
“… Sao ta có thể đấu lại ngươi?”
“Sư đệ, huynh không nhẫn tâm cưỡng bức đệ, đừng làm chuyện trở nên khó khăn.”
Thứ đó lại chậm rãi đỉnh động trong người.
“Quân Diễn Chi!” Văn Kinh hoảng hốt kêu lên: “Ta đáp ứng ngươi! Ngươi ra ngoài trước!”
Quân Diễn Chi dừng lại, cúi đầu nhìn cậu: “Thời gian một tháng.”
Văn Kinh nhìn người đang áp chế mình, tức giận nói không nên lời.
Đã nhét vào một nửa rồi, còn có mặt mũi nói “không nhẫn tâm cưỡng bức”?
“Ngươi ra ngoài trước, cởi trói cho ta!” Văn Kinh cắn răng.
Thứ đó như có như không húc một cái, rồi chậm rãi rút ra, ma sát tiểu huyệt phiếm đỏ.
“Cởi trói cho ta.” Văn Kinh hoảng loạn gập hai chân lại.
Dây buộc tóc màu xanh được tháo xuống, Quân Diễn Chi đem nó cột lên tóc mình, rồi mặc bộ thanh y vào. Bộ đồ màu xanh nhạt đó dung làm một cùng dây buộc tóc, giúp khí chất trở nên tuyệt sắc như thiên tiên.
Văn Kinh ngẩn ngơ nhìn, nhẹ giọng nói: “Ngay cả ta cũng không tin tưởng hắn là ma đầu…”
“Sư đệ, mặc y phục đi.” Quân Diễn Chi nhàn nhạt nói.
Văn Kinh ủy khuất cúi đầu, lục tìm tiết y trên giường, rồi ôm đại quy đã ngất đi: “Khi nào thì có thể tỉnh?”
Quân Diễn Chi chọt chọt lên đầu đại quy.
Lập tức, đại quy lật người dậy, không rõ tình huống quay nhìn tứ phía, thấy Quân Diễn Chi thì hơi ngây ra, sau đó giống như đã quên mất cái gì, ngoan ngoãn nằm lên giường.
“Nó… nó quên rồi?”
“Nó là linh thú, vốn sẽ không nhớ rõ được cái gì.” Quân Diễn Chi nhàn nhạt nhìn cậu: “Sau khi tố cáo huynh ba lần, thì phải ở cùng huynh.”
“…” Văn Kinh cúi đầu.
Quân Diễn Chi, coi như ngươi đủ tàn nhẫn.
Giãy dụa tố cáo hắn đã rất gian nan, hiện nay còn phải tính kế hắn. Không nhẫn tâm tính kế hắn, hoặc không thể tính kế được hắn, thì phải ở cùng hắn.
Người này đã tính chuẩn mình không thắng được hắn.
==========
Bạn Chi quân tử quá nhỉ? Đã được một nửa còn ngừng được hay thật…….. Đăng bởi: admin
Văn Kinh ngồi xổm trong rừng cây tĩnh lặng, dùng một cành cây khô vẽ xuống đất, chờ đợi nửa canh giờ.
Trong nguyên văn, Đoàn Hiên chết còn sớm hơn cả đám người Liễu Thiên Mạch, không ai làm rõ được y trúng chiêu ma tu thế nào. Quân Diễn Chi nửa đêm nhân lúc sư phụ không ở đây, đến chỗ ở của sư phụ làm gì?
Nói không chừng, chính là đêm nay xảy ra chuyện.
Văn Kinh không rõ Đoàn Hiên thích ăn gì, uống gì, cũng không hiểu thời gian nghỉ ngơi của y, Quân Diễn Chi cũng chưa từng biết. Nếu Quân Diễn Chi nhỏ máu vào trong ly rượu của Đoàn Hiên…
Đột nhiên, ở cửa có bóng người lặng lẽ hiện thân từ bóng tối.
Văn Kinh không nhúc nhích, ngồi yên mà nhìn, Quân Diễn Chi cúi thấp đầu, mặt không biểu cảm bay đi, giống như một con chim ưng giữa trời đêm.
“Rắc” một tiếng, cành cây trong tay đột nhiên bị bẻ gãy.
Động phủ của lịch đại phong chủ đều có trận pháp bảo vệ, nhưng Đoàn Hiên lại không chịu ở trong chỗ của Lục Trăn, tùy tiện chọn một thạch thất hẻo lánh để ngủ. Cứ thế, phòng ngự giảm thấp hơn nửa. Huống chi, theo lời Liễu Thiên Mạch âm thầm nói với Hạ Linh, Đoàn Hiên trước giờ rất hiếm khi chăm sóc cho bản thân, “có phần tự sa ngã”. Nhiều nhất y chỉ lập một kết giới trong phòng, nhưng chưa chắc có thể chu toàn mọi mặt.
Ít nhất, xung quanh chỗ ở không có lập kết giới.
Văn Kinh lang thang như du hồn đến hơn nửa đêm, tâm thần bất an, xoắn xuýt như một bụi gai.
Sao Quân Diễn Chi lại thật sự hạ thủ với Đoàn Hiên? Sư phụ cho dù có không tốt thế nào, cũng đã truyền thụ [Phùng Xuân Chân Quyết] cho hắn, càng không cần phải nói công bồi dưỡng dạy dỗ hắn nhiều năm.
Hắn lét lút nửa đêm chui vào phòng Đoàn Hiên, rốt cuộc là tại sao? Cho dù không phải giết người, nhưng ngay cả với sư phụ hắn cũng có thể âm thầm động tay động chân, vậy đối với người khác thì có là gì?
Mấy hôm trước Mạc Thiếu Ngôn gặp chuyện, nếu sư phụ lại xảy ra chuyện…
Tâm trạng phiền toái luyện kiếm hai canh giờ, bất giác đã đến trưa. Văn Kinh hoảng hốt trở về phòng mình, nằm lên giường, ngẩn ngơ nhìn nóc nhà. Cậu từng thề với Quân Diễn Chi “tuyệt đối không phản bội”, bây giờ xem ra, chỉ sợ khi đó hắn đã dự liệu được sẽ có hôm nay.
Nhưng hiện tại người phản bội không phải là mình, mà là hắn!
Trong lòng hiện lên đau đớn mơ hồ, xoắn xuýt khó nhịn, Văn Kinh đột nhiên ngồi bật dậy.
Nhất định phải tìm Quân Diễn Chi hỏi cho rõ.
Bất kể nói sao, với tình cảm nhiều năm nay của họ, Quân Diễn Chi thiếu cậu một lời giải thích.
Văn Kinh vén chăn lên, lao vút xuống giường.
Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo, hệ thống kêu lên chói tai.
“Xin ký chủ chú ý! Chính diện khiêu khích ma đầu thuộc dạng hành vi tự sát! Lặp lại, thuộc dạng hành vi tự sát! Hệ thống phòng ngự không cho phép ký chủ làm ra hành vi này!”
Mặt Văn Kinh lạnh lẽo, làm như không nghe.
“Xin ký chủ cẩn thận! Chỗ ở của ký chủ gần đây bị người ta thiết lập kết giới ẩn hình, ra vào sẽ khiến ma đầu chú ý!”
Văn Kinh dừng phắt lại trước cửa: “Sao ngươi không nói sớm?”
“Kết giới ẩn hình tồn tại, lúc trước không uy hiếp đến an toàn của ký chủ.”
Văn Kinh thở dốc nhìn xung quanh, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Hắn dám hạn chế hành động của mình.
Quân Diễn Chi sớm đã có lòng nghi ngờ với cậu, xem cậu thành tội phạm, để mắt nhất cử nhất động của cậu, như vậy thì có gì khác biệt với Lộ Vân Phi năm đó?
Nếu không phải có lòng chột dạ, thì hắn cần gì làm đến mức độ này?
Lòng Văn Kinh trầm xuống, nói không rõ là thất vọng, hay buồn bã.
Chuyện còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng, sư phụ nhất định phải biết chuyện này.
Cậu nhân nhượng người này một ngày, tính mạng của sư phụ, và các sư huynh sẽ càng nguy hiểm một ngày.
Tiếng cảnh báo kêu vang, Văn Kinh không còn bận tâm gì nữa, bay tới chỗ ở của Đoàn Hiên.
Cậu muốn đợi ở trước cửa phòng Đoàn Hiên, đợi cho đến khi sư phụ trở về!
Mặt trời mùa đông treo trên cao, gió nhẹ mang theo tàn tuyết phiêu bay, lạnh lẽo băng giá, thổi lên mặt. Nhìn ra xa, trước thạch thất của Đoàn Hiên có một bóng người màu xám đậm, tóc tai hỗn loạn không tu chỉnh, đứng bên vách vực, nhìn xuống dưới.
Văn Kinh tăng nhanh tốc độ.
Bóng dáng đó từ xa đã nghe tiếng động của Văn Kinh, nhíu mày nhìn qua: “Gấp cái gì? Chậm chút!”
“Sư phụ.” Văn Kinh không dám phản kháng, thả chậm tốc độ đáp xuống cách Đoàn Hiên một trượng, không dám lại quá gần: “Sư phụ về rồi.”
Đoàn Hiên không quay đầu, dường như đã sớm dự liệu: “Trúc cơ rồi?”
“Vâng.”
Đoàn Hiên không lên tiếng nữa, lại nhìn nửa ngày, cuối cùng mới hoàn hồn: “Đợi đó.”
Y lạnh nhạt ném ra một câu, quay người vào thạch thất, lát sau lại ra ngoài, trong tay cầm một quyển sách cũ đã hơi ố phần mép. Quyển sách đó đã có niên đại rất lâu, trên bìa lốm đốm máu, trang sách cũng rách rưới.
“Đây là [Nhất Dương Kiếm Pháp], tuy chỉ có ba chiêu, nhưng uy lực thì không thể xem thường…” Y giải thích một chút đã cảm thấy phiền, đơn giản nói: “Tóm lại ngươi luyện nó đến tầng cao nhất, uy lực không kém [Khô Mộc Kiếm Pháp] quá xa. Ngộ tính của ngươi không cao, nhưng lại nắm rất vững kiếm khí, trước tiên lo luyện quyển này đi, những cái khác ta tạm thời chưa tìm được.”
Văn Kinh nhận lấy quyển sách cũ kỹ đó, cúi đầu nói: “… Đa tạ sư phụ.”
“‘Thanh tùng chỉ lộ’ luyện thế nào rồi?”
“Còn, còn chưa có tiểu thành.”
Đoàn Hiên lập tức sụ mặt, mưa bão sắp sửa ập đến, rồi lại nén được vào khắc cuối cùng, môi mím chặt.
“Đệ tử nhất định sẽ cố gắng luyện tập, sư phụ không cần bận tâm.” Văn Kinh gồng mình, ngẩng đầu lên, tim bắt đầu đập điên cuồng, “Sư phụ, hôm nay đệ tử đến, là có chuyện muốn bẩm báo với sư phụ.”
“Chuyện gì?”
Văn Kinh bình tĩnh nói: “Sư phụ nghe chuyện đệ tử muốn nói, có lẽ khó thể tin tưởng… nhưng xin sư phụ kiên nhẫn nghe xong.”
“Nói.”
“Sư phụ, tối qua đệ tử đi dạo trong núi, nhưng bất giác lại đến chỗ ở của sư phụ. Tối qua sư phụ không ở đây, đệ tử trốn trong rừng, lại thấy có một người nhân trời tối lẻn vào phòng sư phụ.”
Văn Kinh lặng yên nhìn Đoàn Hiên. Cậu không cần nói ra mọi chuyện của Quân Diễn Chi, chỉ cần để sư phụ có phòng bị với người này, thì đã đạt được mục đích.
Đoàn Hiên nhíu chặt mày, liếc mắt nhìn người thanh y từ xa bay đến.
Văn Kinh không hề tự giác, hít sâu một hơi nói: “Tối qua ánh trăng sáng rực, đệ tử nhìn thấy rõ ràng, người đó, người đó không phải người khác, chính là Quân sư huynh!”
Đoàn Hiên híp mắt lại, chân mày nhíu dính vào nhau: “Ngươi nói tối qua Diễn Chi lén vào phòng ta?”
“Vâng, sư phụ! Đệ tử không dám có nửa câu giả dối.” Văn Kinh thành khẩn nhìn Đoàn Hiên, sợ y không tin, giãy dụa một lát lại nói: “Còn một chuyện nữa, lúc đệ tử và Quân sư huynh cùng đến Hoành Thiên Môn, mỗi ngày nửa đêm sư huynh sẽ ra ngoài luyện kiếm, đệ tử…”
Nói được một nửa, thân thể Văn Kinh đột nhiên run lên, sau lưng xuất hiện một dòng linh khí như có như không.
Cậu lập tức quay đầu, lại thấy Quân Diễn Chi đứng cách mình năm trượng, nhàn nhạt nhìn mình.
“Phựt” một tiếng, sợi dây căng chặt bị đứt. Người này vừa rồi đã dùng linh khí ẩn náu!
Văn Kinh nổi giận, quay đầu nhìn Đoàn Hiên, khẩn cấp nói: “Sư phụ! Những gì đệ tử nói đều là thật, sư phụ nhất thiết phải kiểm tra toàn bộ căn phòng, nhất định có thể tìm ra…”
Đoàn Hiên lạnh lùng nói: “Ta không biết những lời ngươi nói có ý gì, tối qua cả đêm ta nhắm mắt dưỡng thần trong phòng, chưa từng ra ngoài. Nếu có người vào, ta tất nhiên sẽ biết.”
Văn Kinh há miệng, môi hơi mấp máy: “… Sư phụ có mặt ở đây tối qua?”
“Cả đêm chưa từng ra ngoài.”
Văn Kinh nhíu mày: “Vậy… tối qua rốt cuộc đệ tử…”
“Ngươi hãm hại Quân sư huynh của ngươi, là tại sao?” Mặt Đoàn Hiên đen thui, phủ đầy mây mù, “Hắn ở Hoành Thiên Môn nửa đêm ra ngoài luyện kiếm, phấn đấu cực khổ, ngươi không cao hứng gì hả?”
“Không phải con không cao hứng, sư phụ, huynh ấy căn bản có ý định bất lương__” Văn Kinh vội vã giải thích.
“Nói bậy, đồng môn sư huynh đệ, vậy mà ngay cả mấy lời như ‘có ý định bất lương’ cũng nói ra được!” Đoàn Hiên tràn đầy tức giận, tay tụ lại một con lốc nhỏ, “Diễn Chi có tính cách thế nào, lẽ nào ta còn không rõ? Rốt cuộc hắn đắc tội ngươi thế nào?”
“Sư phụ! Con__”
Mắt thấy gió lốc đó sắp rơi lên người Văn Kinh, Quân Diễn Chi bước tới một bước kéo cậu ra sau lưng, bình tĩnh nói với Đoàn Hiên: “Sư phụ, đệ tử và sư đệ gần đây có chút xích mích. Sư đệ giận ta, vì thế mới cáo trạng với sư phụ. Đây đều là lỗi của đệ tử. Xin sư phụ cho đệ tử dẫn sư đệ về, từ từ hòa giải.”
Đoàn Hiên thu lại gió lốc trong tay, tức giận nói: “Nhốt nó trong phòng ba tháng, không được ra ngoài, chuyên tâm luyện kiếm!”
Văn Kinh nghe thế phẫn nộ hét lớn: “Sư phụ nghe đệ tử nói đi! Giao đệ tử cho ai cũng được, nhất thiết đừng__”
“Vâng, đệ tử đã biết.” Quân Diễn Chi túm tay áo Văn Kinh, không chút hoảng loạn ngắt lời cậu: “Sư đệ, đi theo huynh thôi.”
“Không, không không…” Văn Kinh xiêu vẹo bị Quân Diễn Chi kéo đi xa, nôn nóng sợ hãi, da gà nổi đầy toàn thân.
…
“Rầm” một tiếng đóng cửa, đại quy trên giường đột ngột ngẩng đầu lên, không biết làm sao nhìn người bị ném lên giường. Giường lập tức lõm xuống, run rẩy lẩy bẩy, kèm theo đó là tiếng kêu phẫn nộ căng thẳng của Văn Kinh.
“Quân Diễn Chi, ngươi là ngụy quân tử! Ngươi có ngon thì chúng ta ra ngoài đánh!”
Quân Diễn Chi đứng bên giường, gương mặt cao nhã bình lặng như thường, nhưng mơ hồ hiện chút âm trầm: “Sư đệ, có gì cứ từ từ mà nói.”
“Tối qua ngươi đã đi đâu?”
Văn Kinh bò sang bên kia giường, lại bị Quân Diễn Chi không nhanh không chậm túm cổ chân, sức lực đó không nặng không nhẹ, nhưng đủ để lôi kéo cậu tới bên mình: “Sư đệ, đệ đã biết những gì?”
Ngón tay thon dài vuốt qua cằm, lại giữ chặt như gọng sắt. Văn Kinh không quay mặt lại, bị ép nhìn vào con ngươi sâu thẳm của Quân Diễn Chi, nỗi sợ làm cho từng sợi tóc dựng lên, rồi gồng mình nói: “Cái gì ta cũng biết hết rồi.”
“Đã biết những gì?”
Văn Kinh tức giận nhìn: “Cái gì cũng biết!”
Trong giọng nói bình tĩnh của Quân Diễn Chi có mang cơn giận sắp bùng phát, dường như muốn nuốt chửng người khác không chừa dấu vết: “Cho nên đệ cáo trạng ta với sư phụ.”
“Ai bảo ngươi muốn hại sư phụ!” Văn Kinh phẫn nộ gầm lên.
“Xoẹt” một tiếng, trước ngực mát mẻ, y phục bị xé nát không chút thương tiếc, Văn Kinh bị đè chặt xuống giường.
“Quân Diễn Chi! Ngươi muốn làm gì!” Miệng bị người ta phủ kín chặt chẽ, đầu lưỡi hoành hành trong miệng cậu như tiết hận, làm người ta khó thể hô hấp. Văn Kinh đẩy hắn không nổi, trong lòng nôn nóng, vung tay đấm nam nhân đang khống chế mình.
Quyền đó chẳng có chút tác dụng, nhưng đầu lưỡi trong miệng lại rút ra. Sắc mặt Quân Diễn Chi xanh mét, cúi đầu chậm rãi nói: “Đệ có thể thử đánh ta lần nữa xem.”
Hai cổ tay lập tức bị người dùng chân khí đè lên giường, tựa như thứ đang quấn cậu không phải là một cánh tay, mà là cùm sắt do huyền thiết ngàn năm chế thành.
“Quân Diễn Chi, ngươi muốn giết thì giết!” Văn Kinh oán hận mắng: “Tốt nhất ngươi nên chém hết tay chân của ta, nếu không ta sẽ đánh chết ngươi!”
Quân Diễn Chi cúi đầu bình tĩnh nhìn cậu, tay phải tháo buột tóc màu xanh xuống, nhẹ nhàng cột hai tay Văn Kinh lên đầu giường: “Đây là bảo vật được tạo nên từ tơ của yêu thú cấp ba, cho dù đệ có ở kỳ kim đan, cũng chưa chắc có thể giãy ra.”
“Ngươi!” Văn Kinh tức giận nói không nên lời. Đầu lưỡi trơn trợt lại một lần nữa len vào miệng cậu, dây thắt lưng bị người nhẹ móc lấy, lập tức rớt xuống.
“Quân Diễn Chi, ngươi phải nghĩ cho rõ, làm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì!”
Quân Diễn Chi không trả lời, bình tĩnh cởi ngoại sam, trung y, chỉ còn lại bộ tiết y, lỏng lẻo khoác trên người cậu. Hắn nhìn thiếu niên đang giãy dụa, cúi đầu ngậm miệng cậu.
Trên miệng truyền đến cảm giác bị gặm cắn rõ rệt, đầu lưỡi vọt thẳng vào, tùy ý hoành hành trong khoang miệng, đơn giản mà thô bạo.
Văn Kinh bị cắn đến nói không ra lời, rất lâu sau mới quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Quân Diễn Chi, tình nghĩa nhiều năm nay của ta với ngươi, đừng hủy hoại toàn bộ.”
Quân Diễn Chi vùi đầu vào hõm vai cậu, nhẹ giọng nói: “Không sai, tình nghĩa nhiều năm nay.”
Chương 56
Bên tai truyền đến âm thanh y phục ma sát, Quân Diễn Chi đã cởi hết toàn bộ y phục, cúi người đè lên.
Văn Kinh bỗng nhiên có chút sợ hãi, cũng có chút chua sót, trước mắt là người mà mình sùng bái cả đời, không ngờ lại phát sinh quan hệ dưới tình huống này.
Cậu nhìn gương mặt thanh nhã của Quân Diễn Chi, thấp giọng nói: “Sư huynh, quá khứ huynh là thần của đệ. Trong mắt đệ, tim đệ, chỉ có một mình huynh.”
“… Huynh biết. Cả đời huynh khoảng thời gian hạnh phúc nhất chính là mấy năm này.” Quân Diễn Chi dừng lại một chút, vuốt ve thân thể quang lõa căng chặt bên dưới.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm tê ngứa khó nói, dục vọng bốc lên như ngọn lửa. Quân Diễn Chi đỉnh đầu gối, chậm rãi tách hai chân Văn Kinh ra.
Lối vào tiểu huyệt có một vật cứng thô to kề sát, toàn thân Văn Kinh phủ một tầng mồ hôi mỏng. Cậu thấp giọng kêu lên, không tự chủ mang theo chút khẩn cầu: “Sư huynh, huynh nghe đệ nói…”
“Đừng sợ, sư đệ.” Hắn nhẹ giọng nói bên tai Văn Kinh, rồi ôm chặt lấy cậu. Vật cứng không nhanh không chậm ma sát, làm người ta run rẩy từng cơn.
“Sư huynh, huynh nghe đệ nói, chỉ cần huynh bỏ qua cho người của Tuệ Thạch phong, đệ có thể không quản gì hết. Chúng ta có thể trở về ngày tháng trước kia, đệ nấu cơm cho huynh, đút rùa ăn, sư huynh….”
Quân Diễn Chi không trả lời, vật cứng chậm rãi đỉnh tới, từng chút từng chút nhét vào.
Văn Kinh có cảm giác đau muốn ngất, hai tay túm chặt dây buộc tóc màu xanh đang trói cổ tay, trước mắt đen đi từng chặp: “Sư huynh, phải chăng huynh có nỗi khổ tâm, huynh cho đệ biết được không?”
Thứ đó vẫn kiên trì không tha tiếp tục đưa vào.
Văn Kinh nhịn không được giãy dụa vung vẩy: “Quân Diễn Chi, trước kia ta mù rồi mới đối xử tốt với ngươi như vậy!”
Quân Diễn Chi hung tợn áp chế cậu, cúi đầu chặn lại tất cả lời kháng nghị.
“Quân Diễn Chi… ưm!”
Trả lời cậu là một nụ hôn bạo ngược hết sức mãnh liệt.
Đột nhiên, trên ngón chân truyền đến đau đớn kịch liệt, Quân Diễn Chi quay đầu, lại thấy đại quy đang liều mạng cắn ngón chân hắn, bốn chân vung loạn, dường như đang phẫn nộ đến mức sắp giết người.
Hắn nhíu mày, muốn hất đại quy đi, Văn Kinh lại đá loạn.
“Ngươi dám, ngươi dám tổn thương đại quy! Quân Diễn Chi ngươi dám tổn thương nó, cả đời ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Quân Diễn Chi sầm mặt: “Đây là rùa của huynh.”
“Là rùa của ngươi thì sao? Ngươi có từng đút nó ăn chưa?” Văn Kinh tức giận nói, liều mạng kéo dây buộc tóc trên cổ tay, “Trả đại quy cho ta, chỉ có nó mới biết ngươi là tên khốn!”
Quân Diễn Chi kéo cái mai của đại quy, nhưng miệng nó lại giống như dính trên ngón chân hắn, ngẩn ngơ cắn chặt.
Ngón chân càng lúc càng đau, giống như bị đứt lìa, cưỡng ép kéo ra sẽ khiến đại quy bị thương. Mặt Quân Diễn Chi đen như than, miệng phun ra một dòng khí thể kỳ lạ, đại quy chậm rãi nhắm mắt lại, miệng càng lúc càng lỏng, dường như đã ngủ mất.
“Ngươi…” Văn Kinh ngẩn ngơ nhìn, “Trước kia ta thường xuyên buồn ngủ một cách khó hiểu, cũng là do ngươi.”
Quân Diễn Chi ngậm miệng không đáp, coi như ngầm thừa nhận.
“Rốt cuộc ngươi còn che giấu ta bao nhiêu chuyện nữa?” Văn Kinh phẫn nộ kêu lên.
“Hết rồi.”
“Hết rồi? Ta mới không tin đã hết.” Văn Kinh phẫn hận nhìn hắn, thở dốc phì phò: “Quân Diễn Chi, ta nhất định phải đi tố cáo ngươi, ngươi đợi đó cho ta.”
“Huynh đợi, đệ cố gắng đi tố cáo…” Quân Diễn Chi cúi đầu hôn cậu, “Huynh cho đệ đi tố cáo huynh ba lần, nếu đệ có bản lĩnh làm người khác tin tưởng, huynh sẽ tùy đệ xử trí. Nếu đã tố cáo ba lần cũng không có ai tin đệ, thì đệ phải cam tâm tình nguyện ở cùng huynh. Thế nào?”
“… Sao ta có thể đấu lại ngươi?”
“Sư đệ, huynh không nhẫn tâm cưỡng bức đệ, đừng làm chuyện trở nên khó khăn.”
Thứ đó lại chậm rãi đỉnh động trong người.
“Quân Diễn Chi!” Văn Kinh hoảng hốt kêu lên: “Ta đáp ứng ngươi! Ngươi ra ngoài trước!”
Quân Diễn Chi dừng lại, cúi đầu nhìn cậu: “Thời gian một tháng.”
Văn Kinh nhìn người đang áp chế mình, tức giận nói không nên lời.
Đã nhét vào một nửa rồi, còn có mặt mũi nói “không nhẫn tâm cưỡng bức”?
“Ngươi ra ngoài trước, cởi trói cho ta!” Văn Kinh cắn răng.
Thứ đó như có như không húc một cái, rồi chậm rãi rút ra, ma sát tiểu huyệt phiếm đỏ.
“Cởi trói cho ta.” Văn Kinh hoảng loạn gập hai chân lại.
Dây buộc tóc màu xanh được tháo xuống, Quân Diễn Chi đem nó cột lên tóc mình, rồi mặc bộ thanh y vào. Bộ đồ màu xanh nhạt đó dung làm một cùng dây buộc tóc, giúp khí chất trở nên tuyệt sắc như thiên tiên.
Văn Kinh ngẩn ngơ nhìn, nhẹ giọng nói: “Ngay cả ta cũng không tin tưởng hắn là ma đầu…”
“Sư đệ, mặc y phục đi.” Quân Diễn Chi nhàn nhạt nói.
Văn Kinh ủy khuất cúi đầu, lục tìm tiết y trên giường, rồi ôm đại quy đã ngất đi: “Khi nào thì có thể tỉnh?”
Quân Diễn Chi chọt chọt lên đầu đại quy.
Lập tức, đại quy lật người dậy, không rõ tình huống quay nhìn tứ phía, thấy Quân Diễn Chi thì hơi ngây ra, sau đó giống như đã quên mất cái gì, ngoan ngoãn nằm lên giường.
“Nó… nó quên rồi?”
“Nó là linh thú, vốn sẽ không nhớ rõ được cái gì.” Quân Diễn Chi nhàn nhạt nhìn cậu: “Sau khi tố cáo huynh ba lần, thì phải ở cùng huynh.”
“…” Văn Kinh cúi đầu.
Quân Diễn Chi, coi như ngươi đủ tàn nhẫn.
Giãy dụa tố cáo hắn đã rất gian nan, hiện nay còn phải tính kế hắn. Không nhẫn tâm tính kế hắn, hoặc không thể tính kế được hắn, thì phải ở cùng hắn.
Người này đã tính chuẩn mình không thắng được hắn.
==========
Bạn Chi quân tử quá nhỉ? Đã được một nửa còn ngừng được hay thật…….. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất