Chương 25: Tình anh em trường tồn
Khu vực xung quanh trống rỗng chỉ còn riêng lẻ Nguyễn Thời Duy, mặc dù tầm mắt hắn chuyên chú vào trang tập nhưng tinh thần mất hút từ khi nào chẳng ai hay biết.
Còn vài phút là tới giờ giao tiết kết thúc tiết đầu, Thịnh Hoài Tâm chẳng còn tâm trạng dạy học thế nên bắt đám học sinh xem bài cho tiết sau.
Lê Thái Minh Dực một đường đi theo hai con người gấp ghé tay trong tay đằng trước. Chốc tới hàng rào uốn quanh vườn hoa, ba người dừng chân.
Khởi Niên chuyển mắt qua lại hai người: ''Hai người khát không? Muốn uống gì? Tôi đi mua cho.''
Lê Thái Minh Dực ngồi xỏm chòm đầu vào bụi hoa gảy vài cái lên cánh hoa mỏng cười nói: ''Năng lượng tích cực đáng ghi nhận. Vậy sao khi nãy không chạy thẳng qua căn tin luôn cậu vòng qua đây chi. Tốn công.''
Khởi Niên chớp chớp mắt nói: ''Trốn đó. Tội phạm vượt ngục đứng trưng ra đó bị còng đâu như chơi. Ở đây mát mẻ, thích hợp ẩn nấp.''
Lê Thái Minh Dực cười một tiếng: ''Ừ đúng là ngục tù. Không phù hợp với cánh bướm tự do như chúng ta.'' Cậu vẽ vòng không trung lên đôi bướm đậu cách đó không xa.
Tầm Hân đứng tại chỗ, vạt áo ngay ngắn chẳng theo gió đẫy đà nhăn một cái. Hắn hơi hạ mắt như là bịn rịn không rời thứ gì đó. Khởi Niên đưa mắt nhìn theo, thuận tay lấy từ túi ra một tấm khắn mỏng, cậu đứng gần lại: ''Ngại quá, em bị phong thấp hay ra mồ hôi. Xin lỗi làm bẩn bao tay anh, chắc khó chịu lắm. Tạm thời em lau cho anh.'' Cậu không chần chờ, hô hấp ngưng đọng chạm vào mặt ngoài bao tay.
Tầm Hân nâng mắt đặt trên vài sợi tóc phủ lưa thưa trước trán Khởi Niên bỗng nhiên bên ngực hắn nóng lên như có vật đè nặng làm nhịp tim va đập không thở nổi.
Khởi Niên cong cong môi để tay hắn trở về chỗ cũ xếp khăn gọn gàng để vào túi: ''Xong xuôi. Hai người ngồi nghỉ mệt đi, tôi đi cái về liền sẵn vào kịp tiết hai luôn.'' Cậu phất tay vội vàng chạy vụt mất.
''Chà, sướng nhất ông anh thu nhận được đàn em hiểu chuyện, còn biết tận tình chăm sóc. Ây da còn đanh đá hung dữ với người khác vì ông.'' Lê Thái Minh Dực nhướng mày nhặt mớ lá khô ném qua người Tầm Hân.
Tầm Hân liếc qua một cái, trước vẻ mặt ngả ngớn của Lê Thái Minh Dực lấy điện thoại ấn vài cái:
- Cậu cũng vậy.
Lê Thái Minh Dực mới thôi không quăng lá, híp mắt nói: ''Thôi bớt khen đi. Buồn nôn quá, tôi lười không có chuyện làm quậy góp vui thôi. Ai thèm giúp ông chứ.'' Lê Thái Minh Dực dọn lá quanh bồn hoa dịu giọng hẳn đi: ''Cũng tốt. Có người để ý ông tôi bớt mất thời gian. Với cả ông to con thế ai ức hiếp nổi. Nếu có là tinh thần thôi, mặc kệ miệng đời đi, ai mà sống thay cho ông đâu. Cuộc đời là của riêng mình.'' Cậu ngước nhìn vầng sáng chói mắt vây quanh mặt trời nhếch môi: ''Dù chúng ta nóng lã mồ hôi ông trời cũng chẳng rãnh đâu tắt nắng.''
Tầm Hân vò mảnh vụn lá khô rã rời ở đầu ngón tay, gật đầu nhẹ bâng.
Đúng như lời nói thoáng cái Khởi Niên quay về cầm theo hai lon pepsi phả hơi lạnh đưa cho Tầm Hân và Lê Thái Minh Dực.
Ba người vừa đi vừa uống mon men đường lúc trước trở về lớp học. Tiết hai là môn khác vì thế Thịnh Hoài Tâm đã đi mất, Thanh Du tức tói không còn ở đó. Thịnh Hoài Tâm mời hắn lên phòng giáo vụ, hắn thì mặc kệ bỏ hết lời ngoài tai làm Thịnh Hoài Tâm giận run người.
Việc chống đối giáo viên sẽ không dễ dàng cho qua, Cao Thành nổi tiến nề nếp kỉ cương chắc chắn vào buổi họp lớp, bọn họ nhất định phải đối mặt với bản án mà cô chủ nhiệm tuyên cáo.
Nhiều người trong lớp xúm thành mấy tụm bàn chuyện rộn ràng còn hơn còng con tụ họp ban trưa, mắt thấy tâm điểm chú ý xuất hiện trở lại, âm thanh xì xáo như bị ngắt điện tắt tiếng lặng thinh hết.
Ba người Niên, Hân, Dực vào chỗ ngồi không nhấc mắt lấy một cái cứ thế cất gọn sách vở môn trước. Trống vang dồn dã triệt để cắt đứt trận hóng chuyện bạo rực của cả bọn.
Khởi Niên sột soạt một hồi trên giấy ghi chú gấp thành hình vuông nhỏ rồi truyền cho người ngồi sau, Nguyễn Thời Duy lướt mắt qua bắt gặp cảnh đó, sắc mặt cứng ngắt, môi hắn mím thành một đường ngang, giữa chừng hắn phát giác có người đụng vào hắn, sự khó chịu theo đó lan trào, hắn bắt lấy tay đối phương siết chặt.
''Oái muốn bẻ tay người ta hả?'' Lê Thái Minh Dực nhíu mày dùng sức cứu bàn tay đang bị xâu xé.
Nguyễn Thời Duy chau mày quay đầu đối mặt cùng đối phương: ''Vì sao tùy tiện đụng nào người khác?''
Lê Thái Minh Dực sững sờ, ngẩng đầu càng bấu móng vào cái kẹp chuột da người nói: ''Có việc mới lay cậu. Cậu ngẩn người tôi gọi cậu không nghe.''
Nguyễn Thời Duy không buông tay ra mặc cho móng trăng khuyết hằn sâu: ''Việc gì?''
Lê Thái Minh Dực thủ thỉ nhỏ giọng: ''Cậu buông tay tôi trước đã.''
Nguyễn Thời Duy nhìn dấu đỏ hồng trên cổ tay thon gầy của Minh Dực nới lỏng rồi dần buông: ''Trong vòng ba giây nói hết.''
Lê Thái Minh Dực lắc khớp tay, bĩu môi: ''Nói chuyện có phải chữa cháy đâu.'' Thấy mặt hắn càng đen thui cậu bèn khiêm nhường: ''Rồi rồi, nói ngay. Hì hì, à muốn hỏi thăm cậu thôi.'' Nói đoạn cậu chống bàn ghé đầu sáp gần cười: ''Bạn bè bỏ đi hết chẳng hay cậu có tâm trạng thế nào?'
Nguyễn Thời Duy nhích chân ra xa để lại bóng lưng chẳng có ý muốn trả lời.
Lê Thái Minh Dực ngả người ra ghế cười xùy: ''Shit! Giá còn không đắt bằng cậu.''
Tầm Hân lướt qua cần cổ trắng ngần của người đằng trước rồi rời đi, tỉ mỉ mở tờ giấy. Đập vào mắt là dòng chữ nhỏ nhắn, đường nét rất đậm đè muốn rách giấy:
Trên đời này không có ai là hoàn hảo cả. Anh vừa học giỏi lại vừa đẹp trai. Đặc biệt là anh vô cùng thật thà, hiền hậu, chất phát. Bản chất anh là người tốt. Cốt cách toàn vẹn không có chỗ nào để chê. Anh ôm trọn mọi đức tính tốt đẹp của con người. Thật lòng mà nói em rất sùng bái anh. Tình anh em của chúng ta mãi mãi trường tồn, vững hơn Vạn Lý Trường Thành nghìn năm không đổ, cao hơn tháp Eiffel kỳ tích vĩ đại, vĩnh hằng cùng ngày đêm ánh sáng giao hòa. Đó là điều chắn chắc, dù anh có ra sao, em vẫn vì anh tự hào.
*Sư tử đeo khăn choàng cho chuột nhắt.*
Kí tên
Niên
Người anh em tốt của anh.
Nước suối trong trẻo không biết bắt nguồn từ đâu rẽ theo dòng máu tưới mát hạt giống đâm chồi trong tim, Tầm Hân miết thẳng góc giấy, đuôi mắt đỏ lịm từ bao giờ.
Mãi gần hết tiết sau con ngươi vẫn chưa rời khỏi hình vẽ nhỏ trong tờ giấy vàng đặt cạnh trang vở trắng.
Còn vài phút là tới giờ giao tiết kết thúc tiết đầu, Thịnh Hoài Tâm chẳng còn tâm trạng dạy học thế nên bắt đám học sinh xem bài cho tiết sau.
Lê Thái Minh Dực một đường đi theo hai con người gấp ghé tay trong tay đằng trước. Chốc tới hàng rào uốn quanh vườn hoa, ba người dừng chân.
Khởi Niên chuyển mắt qua lại hai người: ''Hai người khát không? Muốn uống gì? Tôi đi mua cho.''
Lê Thái Minh Dực ngồi xỏm chòm đầu vào bụi hoa gảy vài cái lên cánh hoa mỏng cười nói: ''Năng lượng tích cực đáng ghi nhận. Vậy sao khi nãy không chạy thẳng qua căn tin luôn cậu vòng qua đây chi. Tốn công.''
Khởi Niên chớp chớp mắt nói: ''Trốn đó. Tội phạm vượt ngục đứng trưng ra đó bị còng đâu như chơi. Ở đây mát mẻ, thích hợp ẩn nấp.''
Lê Thái Minh Dực cười một tiếng: ''Ừ đúng là ngục tù. Không phù hợp với cánh bướm tự do như chúng ta.'' Cậu vẽ vòng không trung lên đôi bướm đậu cách đó không xa.
Tầm Hân đứng tại chỗ, vạt áo ngay ngắn chẳng theo gió đẫy đà nhăn một cái. Hắn hơi hạ mắt như là bịn rịn không rời thứ gì đó. Khởi Niên đưa mắt nhìn theo, thuận tay lấy từ túi ra một tấm khắn mỏng, cậu đứng gần lại: ''Ngại quá, em bị phong thấp hay ra mồ hôi. Xin lỗi làm bẩn bao tay anh, chắc khó chịu lắm. Tạm thời em lau cho anh.'' Cậu không chần chờ, hô hấp ngưng đọng chạm vào mặt ngoài bao tay.
Tầm Hân nâng mắt đặt trên vài sợi tóc phủ lưa thưa trước trán Khởi Niên bỗng nhiên bên ngực hắn nóng lên như có vật đè nặng làm nhịp tim va đập không thở nổi.
Khởi Niên cong cong môi để tay hắn trở về chỗ cũ xếp khăn gọn gàng để vào túi: ''Xong xuôi. Hai người ngồi nghỉ mệt đi, tôi đi cái về liền sẵn vào kịp tiết hai luôn.'' Cậu phất tay vội vàng chạy vụt mất.
''Chà, sướng nhất ông anh thu nhận được đàn em hiểu chuyện, còn biết tận tình chăm sóc. Ây da còn đanh đá hung dữ với người khác vì ông.'' Lê Thái Minh Dực nhướng mày nhặt mớ lá khô ném qua người Tầm Hân.
Tầm Hân liếc qua một cái, trước vẻ mặt ngả ngớn của Lê Thái Minh Dực lấy điện thoại ấn vài cái:
- Cậu cũng vậy.
Lê Thái Minh Dực mới thôi không quăng lá, híp mắt nói: ''Thôi bớt khen đi. Buồn nôn quá, tôi lười không có chuyện làm quậy góp vui thôi. Ai thèm giúp ông chứ.'' Lê Thái Minh Dực dọn lá quanh bồn hoa dịu giọng hẳn đi: ''Cũng tốt. Có người để ý ông tôi bớt mất thời gian. Với cả ông to con thế ai ức hiếp nổi. Nếu có là tinh thần thôi, mặc kệ miệng đời đi, ai mà sống thay cho ông đâu. Cuộc đời là của riêng mình.'' Cậu ngước nhìn vầng sáng chói mắt vây quanh mặt trời nhếch môi: ''Dù chúng ta nóng lã mồ hôi ông trời cũng chẳng rãnh đâu tắt nắng.''
Tầm Hân vò mảnh vụn lá khô rã rời ở đầu ngón tay, gật đầu nhẹ bâng.
Đúng như lời nói thoáng cái Khởi Niên quay về cầm theo hai lon pepsi phả hơi lạnh đưa cho Tầm Hân và Lê Thái Minh Dực.
Ba người vừa đi vừa uống mon men đường lúc trước trở về lớp học. Tiết hai là môn khác vì thế Thịnh Hoài Tâm đã đi mất, Thanh Du tức tói không còn ở đó. Thịnh Hoài Tâm mời hắn lên phòng giáo vụ, hắn thì mặc kệ bỏ hết lời ngoài tai làm Thịnh Hoài Tâm giận run người.
Việc chống đối giáo viên sẽ không dễ dàng cho qua, Cao Thành nổi tiến nề nếp kỉ cương chắc chắn vào buổi họp lớp, bọn họ nhất định phải đối mặt với bản án mà cô chủ nhiệm tuyên cáo.
Nhiều người trong lớp xúm thành mấy tụm bàn chuyện rộn ràng còn hơn còng con tụ họp ban trưa, mắt thấy tâm điểm chú ý xuất hiện trở lại, âm thanh xì xáo như bị ngắt điện tắt tiếng lặng thinh hết.
Ba người Niên, Hân, Dực vào chỗ ngồi không nhấc mắt lấy một cái cứ thế cất gọn sách vở môn trước. Trống vang dồn dã triệt để cắt đứt trận hóng chuyện bạo rực của cả bọn.
Khởi Niên sột soạt một hồi trên giấy ghi chú gấp thành hình vuông nhỏ rồi truyền cho người ngồi sau, Nguyễn Thời Duy lướt mắt qua bắt gặp cảnh đó, sắc mặt cứng ngắt, môi hắn mím thành một đường ngang, giữa chừng hắn phát giác có người đụng vào hắn, sự khó chịu theo đó lan trào, hắn bắt lấy tay đối phương siết chặt.
''Oái muốn bẻ tay người ta hả?'' Lê Thái Minh Dực nhíu mày dùng sức cứu bàn tay đang bị xâu xé.
Nguyễn Thời Duy chau mày quay đầu đối mặt cùng đối phương: ''Vì sao tùy tiện đụng nào người khác?''
Lê Thái Minh Dực sững sờ, ngẩng đầu càng bấu móng vào cái kẹp chuột da người nói: ''Có việc mới lay cậu. Cậu ngẩn người tôi gọi cậu không nghe.''
Nguyễn Thời Duy không buông tay ra mặc cho móng trăng khuyết hằn sâu: ''Việc gì?''
Lê Thái Minh Dực thủ thỉ nhỏ giọng: ''Cậu buông tay tôi trước đã.''
Nguyễn Thời Duy nhìn dấu đỏ hồng trên cổ tay thon gầy của Minh Dực nới lỏng rồi dần buông: ''Trong vòng ba giây nói hết.''
Lê Thái Minh Dực lắc khớp tay, bĩu môi: ''Nói chuyện có phải chữa cháy đâu.'' Thấy mặt hắn càng đen thui cậu bèn khiêm nhường: ''Rồi rồi, nói ngay. Hì hì, à muốn hỏi thăm cậu thôi.'' Nói đoạn cậu chống bàn ghé đầu sáp gần cười: ''Bạn bè bỏ đi hết chẳng hay cậu có tâm trạng thế nào?'
Nguyễn Thời Duy nhích chân ra xa để lại bóng lưng chẳng có ý muốn trả lời.
Lê Thái Minh Dực ngả người ra ghế cười xùy: ''Shit! Giá còn không đắt bằng cậu.''
Tầm Hân lướt qua cần cổ trắng ngần của người đằng trước rồi rời đi, tỉ mỉ mở tờ giấy. Đập vào mắt là dòng chữ nhỏ nhắn, đường nét rất đậm đè muốn rách giấy:
Trên đời này không có ai là hoàn hảo cả. Anh vừa học giỏi lại vừa đẹp trai. Đặc biệt là anh vô cùng thật thà, hiền hậu, chất phát. Bản chất anh là người tốt. Cốt cách toàn vẹn không có chỗ nào để chê. Anh ôm trọn mọi đức tính tốt đẹp của con người. Thật lòng mà nói em rất sùng bái anh. Tình anh em của chúng ta mãi mãi trường tồn, vững hơn Vạn Lý Trường Thành nghìn năm không đổ, cao hơn tháp Eiffel kỳ tích vĩ đại, vĩnh hằng cùng ngày đêm ánh sáng giao hòa. Đó là điều chắn chắc, dù anh có ra sao, em vẫn vì anh tự hào.
*Sư tử đeo khăn choàng cho chuột nhắt.*
Kí tên
Niên
Người anh em tốt của anh.
Nước suối trong trẻo không biết bắt nguồn từ đâu rẽ theo dòng máu tưới mát hạt giống đâm chồi trong tim, Tầm Hân miết thẳng góc giấy, đuôi mắt đỏ lịm từ bao giờ.
Mãi gần hết tiết sau con ngươi vẫn chưa rời khỏi hình vẽ nhỏ trong tờ giấy vàng đặt cạnh trang vở trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất