Chương 31
Buổi tối, Lê Sóc về nhà giặt quần áo cho ba, sau hai ngày xảy ra sự cố, đây là lần đầu tiên anh cùng chú Quang ở chung một chỗ. Chú Quang liên tục nhìn trộm Lê Sóc từ kính chiếu hậu, Lê Sóc ngay từ đầu còn giả vờ không phát hiện, cuối cùng nhịn không được nở nụ cười: "Chú Quang, chú muốn nói gì thì nói đi, chuyện của Triệu Cẩm Tân đúng không?"
Chú Quang ho nhẹ một tiếng: "Ừ."
Lúc ấy Triệu Cẩm Tân hôn anh, chú Quang đã nhìn thấy rõ, nhưng vì lúc ấy rất hỗn loạn nên không có tâm tư rãnh rỗi suy nghĩ chuyện này.
Lê Sóc cười nói: "Không nói lại cho ba mẹ con được không?"
"Nói gì vậy." Chú Quang mạnh miệng, "Nếu tôi muốn nói cho hai người họ nghe thì còn đến phiên cậu nhắc sao."
"Chú Quang thật tốt." Lê Sóc vươn ra nắm tay.
Chú Quang cười cười cùng anh chạm nắm tay, sau đó bát quái nói: "Hai người bắt đầu từ khi nào?"
"Cũng không bao lâu, hiện giờ chỉ đang hẹn hò thôi."
"Ừ, kỳ thật hai người rất xứng đôi, nhưng mà cậu Triệu đó nhìn qua có vẻ rất đào hoa."
Lê Sóc nén cười, nghĩ rằng chú Quang trực giác thật mạnh.
"Cậu ta tuổi Mùi nha..." Chú Quang nói: "Nói không chừng đây chính là chân mệnh thiên tử mà phu nhân từng nói đó."
"Chú cũng bị mẹ con tẩy não à."
"Ai, có vài thứ thật sự chuẩn mà. Hai người nha, tướng mạo xứng, gia thế xứng, cậu Triệu lại anh dũng soái khí như vậy, chú thấy hai người ở chung thật tốt đi."
Lê Sóc bất đắc dĩ nói: "Cám ơn chú Quang." Anh cùng Triệu Cẩm Tân, đúng là hữu duyên, mặc kệ Triệu Cẩm Tân là vì sao xuất hiện trước mặt anh, nhưng bọn họ quả thật có duyên phận quen biết, hiểu nhau, thậm chí có một đoạn thời gian anh cảm giác hai người yêu nhau. Nếu có thể nhìn vấn đề một cách biện chứng, khi ở chung tràn ngập khúc mắc như vậy, cũng có thể gọi là "Việc tốt thường trắc trở" (好事多磨 – hảo sự đa ma).
Về phần sau này sẽ như thế nào, anh cũng không muốn phí tâm nghĩ nhiều về tương lai. Cả nhà họ đều tin phật, Phật viết quá khứ, hiện tại, tương lai tam tâm bất thủ, chính anh cảm ngộ được là đối với quá khứ không hối hận, đối với hiện tại không tranh giành, đối với tương lai không nghi ngờ. Người bình thường tự nhiên sẽ không đạt được trạng thái tâm cảnh thượng thừa, không đạt được thế nhưng cố gắng muốn đạt tới, cho nên mới gọi là "Tu", cho nên anh cố gắng không thẹn với lương tâm, giảm bớt sự hối hận đối với quá khứ, giữ tâm đoan chính, không quá mức coi trọng lợi ích trước mắt, đối với tương lai cũng không miên man suy nghĩ, lo được lo mất. Từ chuyện không may của ba anh, khiến anh càng thêm tin tưởng vững chắc "Tương lai là không đoán trước được", anh chỉ cần làm tốt chuyện trước mắt, ra quyết định tốt nhất, là đủ rồi.
Lập tức, anh cảm thấy hình thức ở chung tốt nhất giữa anh và Triệu Cẩm Tân chính là như anh đã ra quyết định, Triệu Cẩm Tân thu phóng bằng tâm, anh tiến thoái có đường.
Về đến nhà, Lê Sóc thu xếp xong quần áo cùng vật dụng hàng ngày, xem thời gian còn sớm, anh ngồi một mình trong hoa viên, nhìn hồ cá tĩnh tâm.
Thời tiết dần dần nóng lên. Chỉ chớp mắt, anh đã ở lại Mĩ hơn ba tháng. Ban đầu khi anh trở về, chỉ định ở lại nhiều nhất hai tuần, trong lòng anh khi ấy còn nhớ mong một người. Liền một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, tất cả đều thay đổi, sự nghiệp, cuộc sống, tình cảm, đều trở nên long trời lở đất. Anh vạn lần không nghĩ tới, sự nghiệp anh dốc sức gầy dựng trong mười năm, tưởng đã cực kỳ ổn định, thì ngay tại thời điểm anh xuân phong đắc ý nhất lại xuất hiện nguy cơ.
Lúc đầu anh căm ghét Thiệu Quần, nếu không phải Thiệu Quần ác ý hãm hại, rất nhiều chuyện cũng sẽ không phát triển trở thành như vậy. Tuy nhiên khi bình tĩnh suy nghĩ một chút, sự nghiệp anh xuất hiện nguy cơ là vì anh đã tự tay tạo ra "nguyên nhân" xấu trước, sau đó mới bị ngoại lực làm phát sinh "kết quả" xấu. Anh nghĩ đã làm sai thì phải chịu hỏng, anh đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp, vi phạm pháp luật, giúp bạn dùng sổ sách kế toán giả để lừa khoản tiền vay. Anh mới phải là người chịu trách nhiệm cao nhất trong chuyện này, chính mình phải chịu cái "kết quả" xấu này.
Sự việc phát triển đến bước này, trong lòng anh ngược lại như trút được gánh nặng. Không ai có thể làm ác mà không trả giá, nhân quả tuần hoàn sẽ vượt qua thời gian, không gian, luân hồi, cuối cùng truy đến hoàn toàn, mà hiện tại anh chính là đang trả giá, vì một sự việc khiến lương tâm anh bất an nhất trong đời.
Công bằng như vậy, anh còn gì có thể oán giận.
Suy nghĩ xong, anh tuy rằng vẫn cực kỳ có tiếp nhận, nhưng vẫn buộc chính mình gọi điện thoại cho Hạng Ninh.
Bên kia thật giống như luôn đợi anh gọi điện, vang lên chưa đầy một tiếng chuông liền bắt máy: "Lão đệ."
"Hạng ca." Lê Sóc hít sâu một hơi.
"Chú thế nào rồi? Cậu có thể trở về không?"
"Ba tôi đã tỉnh lại, hiện đang ở bệnh viện tĩnh dưỡng, bác sĩ nói phải theo dõi một thời gian."
"Ừ, tỉnh lại là tốt, vậy cậu..."
"Tôi..." Lê Sóc đột nhiên cảm giác cay cay nơi sống mũi, "Tôi tạm thời không quay về."
"... Lão đệ."
"Tôi quyết định chỉ giữ lại 20% cổ phần ban đầu, lấy giá thị trường bán phần còn lại cho anh và Lương tổng, về sau tôi cũng sẽ không tham dự vào hoạt động của công ty, coi như đây là lời xin lỗi và bồi thường cho các anh trong thời gian qua."
"Lê Sóc!" Hạng Ninh nóng nảy, "Cậu có ý gì! Tôi không phải muốn bức cậu như vậy!"
"Hạng ca, Hạng ca, anh bình tĩnh nghe tôi nói." Lê Sóc nghĩ, anh chỉ bằng một cú điện thoại liền chấm dứt sự nghiệp một tay anh vất vả gầy dựng suốt bao năm, cảm thấy xót xa khó tưởng tượng được, anh nói: "Trong khoảng thời gian này đã phát sinh quá nhiều chuyện, quyết định này không phải tôi nhất thời nóng nảy mà đưa ra, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Tôi đã rời nhà quá nhiều năm, cũng chưa hiếu thuận tốt với ba mẹ, hiện tại ba tôi lại đang gặp chuyện không may, đây là thời điểm ông cần tôi nhất, tôi bây giờ chỗ nào cũng không muốn đi. Tôi vì danh dự cá nhân của mình bị tổn hại đã gây ra ảnh hưởng lớn đến công ty như vậy, bất luận là với danh nghĩa ông chủ hay với danh nghĩa đối tác, tôi đều không xứng chức nữa. Quyết định lần này, tôi trả lại công bằng cho anh cùng Lương tổng."
Hạng Ninh Trọng mạnh thở dài: "Lão đệ, đây tuyệt đối không phải là ý muốn của chúng tôi."
Lê Sóc miễn cưỡng cười cười: "Tôi hiểu, nhưng tôi cảm thấy như vậy càng tốt. Sau này về nước, tôi nhất định giáp mặt các anh giải thích."
"Đừng nói như vậy..." Giọng Hạng Ninh nghe có vẻ khó chịu.
"Còn hợp đồng với Ân Nam, là tôi đã lấy danh nghĩa công ty ký, về sau tôi sẽ làm người liên lạc và cố vấn, một mình tôi sẽ phụ trách các hạng mục của Ân Nam, như vậy đối nội, đối ngoại, đều dễ nghe một ít."
Hạng Ninh nặng nề "ừ" một tiếng.
Lê Sóc mệt mỏi thở ra một hơi, cười nói: "Hạng ca, cám ơn anh đã giúp đỡ tôi nhiều năm như vậy, chuyện của Trình Tú còn cần anh giúp tôi theo dõi, được không."
"Chuyện đó không thành vấn đề... Lê Sóc, nếu cậu muốn đổi ý, trong mấy ngày tới lúc nào cũng có thể nói với tôi, tôi có thể giúp cậu kéo dài thêm vài ngày..."
"Hạng ca, không cần, tôi vốn định tự mình gọi điện thoại cho Lương tổng, nhưng tôi lo lắng anh ta đang nổi nóng, nói chuyện không thông, cho nên phải phiền anh, tôi sẽ nhờ Dương luật sư dự thảo hợp đồng, tất cả đều... cứ vậy mà làm đi."
Gọi điện thoại xong, Lê Sóc cảm giác thân thể đều bị mất hơn phân nửa khí lực.
Anh đã bán gấp sự nghiệp của chính mình, đơn giản như thế, nhanh chóng như thế...
Năm đó khi anh vừa về Trung Quốc, trong túi anh chỉ có hơn hai ngàn đola tiền lương thực tập, làm công cho một công ty nhỏ, lúc ấy hai ngàn đola cũng là khoảng tiền không nhỏ, nhưng bởi vì anh đối với tiền không có khái niệm gì, không đến một tháng liền tiêu sạch, vì thế anh đã từng trọ qua nhà hầm, từng ăn qua mì tôm cả tháng, may sau nhờ những việc từng trải trong thời gian cứu trợ ở Châu Phi, khiến anh đối với những khó khăn của mình thấy bình thường hơn. Sau đó anh công tác một năm tiền lương tăng lên gấp ba, thuận lợi chuyển công tác ở công ty nước ngoài, sau đó tích góp hai năm kinh nghiệm, chính mình tự mở công ty, từng bước càng bay càng cao, mới có thành quả hôm nay. Mà... anh chỉ thông qua một cú điện thoại, liền kết thúc hết tất cả.
Quả thực vừa chua xót lại vừa buồn cười.
Nhưng như vậy cũng tốt, anh có đủ thời gian làm bạn bên cạnh cha mẹ, cũng có đủ thời gian tĩnh tâm lại, suy nghĩ kỹ về sau muốn làm cái gì.
Lê Sóc xoa xoa mi tâm, điều chỉnh tốt cảm xúc, lấy quần áo cùng vật dụng hàng ngày, quay trở về bệnh viện.
Tiến vào phòng bệnh, chỉ thấy Triệu Cẩm Tân đang bồi ba anh chơi cờ vây.
Lê Sóc kinh ngạc nói: "Sao cậu lại tới đây?"
"Đến thăm bác trai nha." Giữa ngón trỏ thon dài cùng ngón giữa của Triệu Cẩm Tân kẹp quân cờ đen, hướng phía anh lung lay, "Kì nghệ của bác trai thật giỏi."
Lê tiên sinh cười nói: "Cậu cũng không tệ, cậu cũng không tệ."
Lê Sóc nhìn thoáng qua bàn cờ, quân trắng cùng quân đen đang chém giết kịch liệt, quân trắng khó chiếm thế thượng phong.
Chú Quang nói: "Ai nha, tiên sinh, để tôi chơi cùng ông đi, cho bọn trò chuyện."
"Ván này còn chưa xong đâu." Lê tiên sinh không đồng ý nói.
"Tôi chơi với ông không phải cũng vậy sao." Chú Quang đẩy Triệu Cẩm Tân ra khỏi chỗ, còn quay đầu phía bọn họ nháy mắt hai cái.
Lê Sóc dở khóc dở cười.
Triệu Cẩm Tân cười nói: " Bệnh viện này có một máy pha cà phê cổ của Ý, lại được đặt ở đây dùng, tôi từ nhà mang theo cà phê Golden Mamdeling, đi, hai ta đi nếm thử đi."
"Được."
Hai người đến phòng trà nước mà tối qua ở đó nói chuyện phiếm, Triệu Cẩm Tân mở ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra máy pha cà phê cầm tay, nhìn qua đúng là đồ lâu năm, cách cự ly không gần cũng có thể ngửi được nó tản ra một hương vị cà phê nguyên chất.
Lê Sóc cười nói: "Làm sao cậu phát hiện ra?"
"Viện trưởng nói cho tôi biết, rất nhiều người đều không biết, anh ngồi đi." Triệu Cẩm Tân đổ hạt cà phê vào, kiên nhẫn mài ra.
Lê Sóc ngồi trên sô pha, nhìn bóng dáng Triệu Cẩm Tân nghiêm túc pha cà phê, tấm lưng rộng lớn, bờ vai hữu lực, hai chân thon dài, càng nhìn càng có chút trầm mê. Anh đã gặp qua rất nhiều nam nhân có mị lực, ở đủ mọi độ tuổi, đủ mọi lĩnh vực, nhưng Triệu Cẩm Tân so với bất cứ ai cũng đều mị lực siêu phàm hơn, cho dù tính cách hắn có dễ thay đổi khiến người ta khó hiểu được, nhưng sự gợi cảm của hắn thì không thể phủ nhận.
Người như vầy, còn trẻ tuổi như thế, đào hoa cũng là không thể tránh được. Khi anh ở độ tuổi của Triệu Cẩm Tân, nếu không phải gặp được Hàn Phi Diệp, thì anh cũng muốn cùng nhiều nhân tình hưởng thụ cảm giác của tuổi trẻ mới mẻ không kiêng kỵ gì. Trước đây anh quả thật là bị sắc đẹp làm cho hồ đồ, cảm thấy chính mình có thể thu phục Triệu Cẩm Tân, hiện tại xem ra, cảm giác thích của hắn cũng chưa hẳn là chân thật, anh cũng thật sự là quá mức tự phụ rồi.
Trong không khí rất nhanh liền tản ra hương cà phê nồng nàn, Triệu Cẩm Tân hỏi: "Mấy viên đường?"
"Một viên."
Triệu Cẩm Tân bưng cà phê cho anh: "Nếm thử đi."
Lê Sóc thổi thổi, sau đó nhấp một ngụm, cảm giác nguyên chất, hương vị nồng đậm, đắng mà không chát, anh tán thưởng nói: "Rất tuyệt."
Triệu Cẩm Tân dựa lưng vào ngăn tủ, cũng nếm một ngụm: "Ừ, máy pha cà phê này quá tốt, tôi muốn tìm mua một cái cũng không có."
Lê Sóc cười cười. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm chất lỏng sóng sánh trong tách, trong đầu lại nhịn không được nhớ tới một số chuyện của công ty.
"Sao vậy?" Triệu Cẩm Tân ngồi bên cạnh anh, nhẹ nhàng sờ sờ mặt anh, "Hôm nay anh có vẻ không ổn lắm."
"Không có gì." Lê Sóc lại uống một ngụm.
"Không muốn kể tôi nghe sao?" Triệu Cẩm Tân dõi theo ánh mắt anh, "Cho dù chúng ta một lần nữa bắt đầu một đoạn..." Hắn xoay xoay ngón tay, có chút đùa cợt nói, "Một đoạn quan hệ..., cũng không bao gồm cùng chia sẻ phiền não cùng vui sướng sao?"
Lê Sóc nhìn hắn, trong lòng lại tràn lên tâm trạng phức tạp giằng co giữa thầm oán và cảm tạ. Người đồng lõa buộc anh phải bán đi công ty đang an vị trước mắt mình, đồng thời cũng chính là ân nhân cứu mạng ba mình, anh có thể nói cái gì đây. Anh đặt tách cà phê xuống, nhẹ giọng nói: "Có chút phiền não nhưng quả thật không cần thiết cùng người khác chia sẻ."
Triệu Cẩm Tân nhìn anh hai giây, nhún vai, xoay đầu đi: "Được rồi."
Lê Sóc chà xát mép tóc, hi vọng tách cà phê này có thể khiến anh tỉnh táo đến tối.
"Thế nhưng..." Triệu Cẩm Tân lắc lư cổ, "Tuy rằng anh không muốn cùng tôi chia sẻ phiền não, nhưng tôi lại có biện pháp khiến anh tạm thời quên đi phiền não."
"Hửm, vậy sao." Lê Sóc cười nhẹ, "Làm sao quên?"
Triệu Cẩm Tân ghé sát qua, ngậm nhẹ bờ môi của anh: "Làm tình."
Lê Sóc nhếch miệng: "Trong mắt cậu có phải rất nhiều chuyện đều có thể dùng làm tình để giải quyết không?"
"Đương nhiên, không thì con người và con vật sao lại ham thích chuyện này như vậy, hơn nữa lại ham thích đến mấy trăm mấy vạn năm cũng không chán." Triệu Cẩm Tân đặt tách cà phê xuống, từ trên sô pha đứng lên, đi lui hướng về phía cửa, mang theo ý cười mê hoặc nói: "Anh có biết, viện trưởng ngoại trừ nói cho tôi biết máy pha cà phê, còn nói cho tôi cái gì nữa không?"
Lê Sóc nhướn mi mắt hỏi: "Cái gì?"
"Ông ấy nói cho tôi biết tên họ người giám sát phòng bảo an của bệnh viện, tôi chỉ cần cho hắn một gói thuốc lá, hắn liền tạm thời tắt camera giám sát của phòng trà này." Triệu Cẩm Tân bước lui đến cạnh cửa, chậm rãi đóng cửa lại, khóa trái.
Hô hấp Lê Sóc đột nhiên trở nên có chút nặng nề.
Làm tình quả thật là phương pháp giải toả áp lực cực kỳ tốt, đặc biệt là nếu cùng với Triệu Cẩm Tân, anh biết anh không chỉ sẽ quên đi phiền não, mà còn sẽ quên đi tất cả.
Triệu Cẩm Tân liếm liếm môi, khẽ cười nói: "Tôi đã mời anh uống cà phê ngon như vậy, anh báo đáp tôi như thế nào đây?"
Giọng Lê Sóc đột nhiên trở nên khàn khàn: "Cậu hi vọng tôi báo đáp như thế nào?"
"Tôi muốn xem chính anh tự cởi quần áo."
Lê Sóc lấy ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ đầu gối, sau đó chuyển qua trên nút áo...
Lê Sóc chỉ mới cởi một nửa, Triệu Cẩm Tân đã không chịu nổi bước nhanh qua, đè anh trên sô pha, dùng lực hôn xuống.
Trong nháy mắt khi chạm đến đối phương, áp lực dục vọng bị đè nén trong thân thể nhanh chóng bạo phát, bọn họ vội vàng cấp bách hôn môi, vuốt ve đối phương.
Khát vọng của Lê Sóc là điên cuồng như vậy, đặc biệt ở thời điểm thất ý nhất trong đời anh, cái ôm hữu lực của Triệu Cẩm Tân, thân thể lửa nóng của hắn, đều có thể mang đến cho anh niềm an ủi tin cậy nhất, nguyên thủy nhất.
Nụ hôn của Triệu Cẩm Tân như mưa rơi xuống cằm, lồng ngực Lê Sóc, bàn tay mơn trớn làn da bóng loáng mềm mại của anh, thoả thích châm lửa. Lê Sóc cũng nhiệt tình đáp lại.
Sau đó, khi quần bị kéo xuống, chân dài tách ra, Lê Sóc thở gấp nói: "Cậu... cậu mang....".
"Không mang." Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói, "Nhưng tôi có thứ thay thế, anh đoán xem là cái gì."
Lê Sóc nheo đôi mắt đã mê mang lại nhìn hắn.
Triệu Cẩm Tân từ trong túi móc ra vài thứ nho nhỏ, Lê Sóc nhìn kỹ, thế mà lại là mấy thỏi bơ.
"Cái này có được không vậy?" Lê Sóc kinh ngạc muốn khép chân lại.
Triệu Cẩm Tân tách hai chân anh ra, dùng miệng xé mở thỏi bơ, nhét một khối nhỏ vào trong miệng huyệt đang đóng chặt của anh.
Cho đến giờ Lê Sóc vẫn không nghĩ tới kiểu "chơi" này, anh cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Bơ gặp nhiệt độ trong tường thịt rất nhanh đã tan ra, Triệu Cẩm Tân thừa dịp miệng huyệt đã trơn nhẵn thoải mái lập tức nhét hai ngón tay vào, khai thác khuấy động bên trong huyệt động.
"Thật chặt....." Triệu Cẩm Tân thở mạnh một hơi: "Anh biết tôi nhớ anh nhiều thế nào không, nằm mơ cũng muốn làm chết anh."
Lê Sóc cảm thấy toàn thân khô nóng, kích thích thân thể khiến đầu óc anh bắt đầu phấn kích, trong lòng tựa như có một gọng nói đang thì thầm: đây chính là thứ hiện tại anh muốn, đây chính là thứ hiện tại anh muốn. Giọng nói anh khàn khàn: "Vậy thì....... làm chết tôi đi."
Triệu Cẩm Tân giật mình, đây là lần đầu tiên Lê Sóc chủ động nói ra những lời như vậy, câu nói kia như một liều xuân dược cực mạnh, lập tức khiến bụng dưới của hắn trướng lên khó nhịn, hắn rút ngón tay ra, lại xé một thỏi bơ khác, nhét vào trong tiểu huyệt động đang hé mở kia.
Lần này, không đợi bơ tan hoàn toàn, hắn đã cầm côn th*t thô cứng trướng to của mình, không chút do dự mà cắm vào.
"A......." Lê Sóc nhịn không được cắn chặt môi dưới, anh không thể tin được, Triệu Cẩm Tân chỉ mới tiến vào thôi, cơ thể anh đã lập tức nhớ tới mấy lần quá khứ cao trào, chỉ là nghĩ như vậy, anh đã cương lên!
Triệu Cẩm Tân đỡ lấy chân anh, rút ra một nửa, sau đó dùng sức mà húc vào tận cùng, khiến tường thịt thít chặt kia tiếp nhận hoàn toàn dương v*t của hắn. Rốt cuộc hắn nhịn không nổi, bắt đầu điên cuồng đâm vào rút ra.
Lê Sóc nằm ngửa trên ghế sô pha, một chân gác trên lưng ghê, một chân gác lên khuỷu tay Triệu Cẩm Tân, hạ thân ở góc độ và tư thế thích hợp bị thao nhất, phơi bày hoàn toàn trước mắt Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân dùng lực chuyển động eo, càng lúc càng mạnh mẽ đỉnh vào mật huyệt khiến hắn mất khống chế kia, hắn nhìn hai gò má đỏ ửng của Lê Sóc, con ngươi mông lung, môi đỏ hé mở, chỉ là kích thích thị giác như thế cũng đã khiến hắn máu chảy ngược dòng, huống chi cơ thể cực phẩm này chỉ có hắn chân chính hưởng dụng qua, khai thác qua, quả thực có thể đánh thức tất cả những xung động nguyên thuỷ nhất trong hắn, để hắn chỉ muốn không ngừng chiếm hữu, càng không ngừng, càng không ngừng chiếm hữu, mãi cho đến khi mỗi một tấc da tấc thịt trên người nam nhân này đều rải đầy tinh dịch của mình, khắc lên ký hiệu của riêng mình.
Lê Sóc nhịn không được ngửa cổ ra sau, eo ưỡn lên, tiếp nhận va chạm điên cuồng mãnh liệt kia, anh bất đắc dĩ phải cắn vào ngón tay mới có thể kìm nén không phát ra âm thanh đáng xấu hổ kia.
Hai tay Triệu Cẩm Tân đột nhiên vòng qua dưới hông anh, bế cả người anh lên.
Lê Sóc kêu nhỏ một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã nhẹ hẫng, cả người treo trên người Triệu Cẩm Tân!
Trọng lượng thân thể khiến côn th*t xâm nhập vào chỗ sâu đến khó tin, Lê Sóc mất khống chế rên lên một tiếng, anh có cảm giác như cơ thể của mình bị đâm xuyên qua rồi!
Triệu Cẩm Tân cố định lại thân thể, tư thế đứng thẳng lên, từng chút từng chút từ dưới thúc lên, động thịt nhỏ hẹp nuốt vào nhả ra côn th*t to lớn đã gồ lên toàn gân xanh kia, khoái cảm điên cuồng lan tràn đến mỗi một tế bào trên toàn thân họ, nổ tan nát tất cả lý trí của họ.
Cứ cái tư thế này mà ra vào đến vài chục lần, Triệu Cẩm Tân nâng Lê Sóc chống đỡ trên tường giảm bớt trọng lượng, vẫn như cũ mà thúc với sức lực mạnh nhất, góc độ sâu nhất.
"A..... Cẩm Tân........ không được......thả tôi....... thả tôi xuống....." Lê Sóc cảm thấy mình sắp điên rồi. Tư thế này anh không chịu nỗi, thiên đường và địa ngục xen lẫn tra tấn anh sắp mất hết thần trí.
"Không thả....." Triệu Cẩm Tân lỗ mãng hôn môi anh, đao thịt hung ác rút ra thúc vào, thao đến ngón chân Lê Sóc cũng cong hết lại.
"Cẩm Tân..... a..a........" Tính khí phía trước Lê Sóc không ngưng rỉ ra chất lỏng trong suốt.
"Không thả....... thao chết anh..... sướng không? Chỉ có bị tôi thao mới sảng khoái như vậy, đúng không, chỉ có tôi."
"Ưm..... a...." Lê Sóc càng lúc càng không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể theo Triệu Cẩm Tân chìm nổi.
Triệu Cẩm Tân xoay người, lần nữa đặt Lê Sóc trên ghế sô pha, lật thân anh xuống, từ phía sau lưng hung ác cắm vào.
Thao anh, hung hăng mà thao anh, để thân thể anh ghi nhớ, để đầu óc anh ghi nhớ, để anh phải ghi nhớ!
Hai người trong phòng trà nước đóng kín tuỳ ý mà phát tiết kích tình, lại còn phải liều mạng chịu đựng không dám phát ra âm thanh, dường như yêu đương vụng trộm kích thích làm tăng thêm khoái cảm, khiến người trầm luân không điểm dừng.....
Tôi hôm nay, có phải phá lệ anh tuấn?
Chú Quang ho nhẹ một tiếng: "Ừ."
Lúc ấy Triệu Cẩm Tân hôn anh, chú Quang đã nhìn thấy rõ, nhưng vì lúc ấy rất hỗn loạn nên không có tâm tư rãnh rỗi suy nghĩ chuyện này.
Lê Sóc cười nói: "Không nói lại cho ba mẹ con được không?"
"Nói gì vậy." Chú Quang mạnh miệng, "Nếu tôi muốn nói cho hai người họ nghe thì còn đến phiên cậu nhắc sao."
"Chú Quang thật tốt." Lê Sóc vươn ra nắm tay.
Chú Quang cười cười cùng anh chạm nắm tay, sau đó bát quái nói: "Hai người bắt đầu từ khi nào?"
"Cũng không bao lâu, hiện giờ chỉ đang hẹn hò thôi."
"Ừ, kỳ thật hai người rất xứng đôi, nhưng mà cậu Triệu đó nhìn qua có vẻ rất đào hoa."
Lê Sóc nén cười, nghĩ rằng chú Quang trực giác thật mạnh.
"Cậu ta tuổi Mùi nha..." Chú Quang nói: "Nói không chừng đây chính là chân mệnh thiên tử mà phu nhân từng nói đó."
"Chú cũng bị mẹ con tẩy não à."
"Ai, có vài thứ thật sự chuẩn mà. Hai người nha, tướng mạo xứng, gia thế xứng, cậu Triệu lại anh dũng soái khí như vậy, chú thấy hai người ở chung thật tốt đi."
Lê Sóc bất đắc dĩ nói: "Cám ơn chú Quang." Anh cùng Triệu Cẩm Tân, đúng là hữu duyên, mặc kệ Triệu Cẩm Tân là vì sao xuất hiện trước mặt anh, nhưng bọn họ quả thật có duyên phận quen biết, hiểu nhau, thậm chí có một đoạn thời gian anh cảm giác hai người yêu nhau. Nếu có thể nhìn vấn đề một cách biện chứng, khi ở chung tràn ngập khúc mắc như vậy, cũng có thể gọi là "Việc tốt thường trắc trở" (好事多磨 – hảo sự đa ma).
Về phần sau này sẽ như thế nào, anh cũng không muốn phí tâm nghĩ nhiều về tương lai. Cả nhà họ đều tin phật, Phật viết quá khứ, hiện tại, tương lai tam tâm bất thủ, chính anh cảm ngộ được là đối với quá khứ không hối hận, đối với hiện tại không tranh giành, đối với tương lai không nghi ngờ. Người bình thường tự nhiên sẽ không đạt được trạng thái tâm cảnh thượng thừa, không đạt được thế nhưng cố gắng muốn đạt tới, cho nên mới gọi là "Tu", cho nên anh cố gắng không thẹn với lương tâm, giảm bớt sự hối hận đối với quá khứ, giữ tâm đoan chính, không quá mức coi trọng lợi ích trước mắt, đối với tương lai cũng không miên man suy nghĩ, lo được lo mất. Từ chuyện không may của ba anh, khiến anh càng thêm tin tưởng vững chắc "Tương lai là không đoán trước được", anh chỉ cần làm tốt chuyện trước mắt, ra quyết định tốt nhất, là đủ rồi.
Lập tức, anh cảm thấy hình thức ở chung tốt nhất giữa anh và Triệu Cẩm Tân chính là như anh đã ra quyết định, Triệu Cẩm Tân thu phóng bằng tâm, anh tiến thoái có đường.
Về đến nhà, Lê Sóc thu xếp xong quần áo cùng vật dụng hàng ngày, xem thời gian còn sớm, anh ngồi một mình trong hoa viên, nhìn hồ cá tĩnh tâm.
Thời tiết dần dần nóng lên. Chỉ chớp mắt, anh đã ở lại Mĩ hơn ba tháng. Ban đầu khi anh trở về, chỉ định ở lại nhiều nhất hai tuần, trong lòng anh khi ấy còn nhớ mong một người. Liền một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, tất cả đều thay đổi, sự nghiệp, cuộc sống, tình cảm, đều trở nên long trời lở đất. Anh vạn lần không nghĩ tới, sự nghiệp anh dốc sức gầy dựng trong mười năm, tưởng đã cực kỳ ổn định, thì ngay tại thời điểm anh xuân phong đắc ý nhất lại xuất hiện nguy cơ.
Lúc đầu anh căm ghét Thiệu Quần, nếu không phải Thiệu Quần ác ý hãm hại, rất nhiều chuyện cũng sẽ không phát triển trở thành như vậy. Tuy nhiên khi bình tĩnh suy nghĩ một chút, sự nghiệp anh xuất hiện nguy cơ là vì anh đã tự tay tạo ra "nguyên nhân" xấu trước, sau đó mới bị ngoại lực làm phát sinh "kết quả" xấu. Anh nghĩ đã làm sai thì phải chịu hỏng, anh đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp, vi phạm pháp luật, giúp bạn dùng sổ sách kế toán giả để lừa khoản tiền vay. Anh mới phải là người chịu trách nhiệm cao nhất trong chuyện này, chính mình phải chịu cái "kết quả" xấu này.
Sự việc phát triển đến bước này, trong lòng anh ngược lại như trút được gánh nặng. Không ai có thể làm ác mà không trả giá, nhân quả tuần hoàn sẽ vượt qua thời gian, không gian, luân hồi, cuối cùng truy đến hoàn toàn, mà hiện tại anh chính là đang trả giá, vì một sự việc khiến lương tâm anh bất an nhất trong đời.
Công bằng như vậy, anh còn gì có thể oán giận.
Suy nghĩ xong, anh tuy rằng vẫn cực kỳ có tiếp nhận, nhưng vẫn buộc chính mình gọi điện thoại cho Hạng Ninh.
Bên kia thật giống như luôn đợi anh gọi điện, vang lên chưa đầy một tiếng chuông liền bắt máy: "Lão đệ."
"Hạng ca." Lê Sóc hít sâu một hơi.
"Chú thế nào rồi? Cậu có thể trở về không?"
"Ba tôi đã tỉnh lại, hiện đang ở bệnh viện tĩnh dưỡng, bác sĩ nói phải theo dõi một thời gian."
"Ừ, tỉnh lại là tốt, vậy cậu..."
"Tôi..." Lê Sóc đột nhiên cảm giác cay cay nơi sống mũi, "Tôi tạm thời không quay về."
"... Lão đệ."
"Tôi quyết định chỉ giữ lại 20% cổ phần ban đầu, lấy giá thị trường bán phần còn lại cho anh và Lương tổng, về sau tôi cũng sẽ không tham dự vào hoạt động của công ty, coi như đây là lời xin lỗi và bồi thường cho các anh trong thời gian qua."
"Lê Sóc!" Hạng Ninh nóng nảy, "Cậu có ý gì! Tôi không phải muốn bức cậu như vậy!"
"Hạng ca, Hạng ca, anh bình tĩnh nghe tôi nói." Lê Sóc nghĩ, anh chỉ bằng một cú điện thoại liền chấm dứt sự nghiệp một tay anh vất vả gầy dựng suốt bao năm, cảm thấy xót xa khó tưởng tượng được, anh nói: "Trong khoảng thời gian này đã phát sinh quá nhiều chuyện, quyết định này không phải tôi nhất thời nóng nảy mà đưa ra, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Tôi đã rời nhà quá nhiều năm, cũng chưa hiếu thuận tốt với ba mẹ, hiện tại ba tôi lại đang gặp chuyện không may, đây là thời điểm ông cần tôi nhất, tôi bây giờ chỗ nào cũng không muốn đi. Tôi vì danh dự cá nhân của mình bị tổn hại đã gây ra ảnh hưởng lớn đến công ty như vậy, bất luận là với danh nghĩa ông chủ hay với danh nghĩa đối tác, tôi đều không xứng chức nữa. Quyết định lần này, tôi trả lại công bằng cho anh cùng Lương tổng."
Hạng Ninh Trọng mạnh thở dài: "Lão đệ, đây tuyệt đối không phải là ý muốn của chúng tôi."
Lê Sóc miễn cưỡng cười cười: "Tôi hiểu, nhưng tôi cảm thấy như vậy càng tốt. Sau này về nước, tôi nhất định giáp mặt các anh giải thích."
"Đừng nói như vậy..." Giọng Hạng Ninh nghe có vẻ khó chịu.
"Còn hợp đồng với Ân Nam, là tôi đã lấy danh nghĩa công ty ký, về sau tôi sẽ làm người liên lạc và cố vấn, một mình tôi sẽ phụ trách các hạng mục của Ân Nam, như vậy đối nội, đối ngoại, đều dễ nghe một ít."
Hạng Ninh nặng nề "ừ" một tiếng.
Lê Sóc mệt mỏi thở ra một hơi, cười nói: "Hạng ca, cám ơn anh đã giúp đỡ tôi nhiều năm như vậy, chuyện của Trình Tú còn cần anh giúp tôi theo dõi, được không."
"Chuyện đó không thành vấn đề... Lê Sóc, nếu cậu muốn đổi ý, trong mấy ngày tới lúc nào cũng có thể nói với tôi, tôi có thể giúp cậu kéo dài thêm vài ngày..."
"Hạng ca, không cần, tôi vốn định tự mình gọi điện thoại cho Lương tổng, nhưng tôi lo lắng anh ta đang nổi nóng, nói chuyện không thông, cho nên phải phiền anh, tôi sẽ nhờ Dương luật sư dự thảo hợp đồng, tất cả đều... cứ vậy mà làm đi."
Gọi điện thoại xong, Lê Sóc cảm giác thân thể đều bị mất hơn phân nửa khí lực.
Anh đã bán gấp sự nghiệp của chính mình, đơn giản như thế, nhanh chóng như thế...
Năm đó khi anh vừa về Trung Quốc, trong túi anh chỉ có hơn hai ngàn đola tiền lương thực tập, làm công cho một công ty nhỏ, lúc ấy hai ngàn đola cũng là khoảng tiền không nhỏ, nhưng bởi vì anh đối với tiền không có khái niệm gì, không đến một tháng liền tiêu sạch, vì thế anh đã từng trọ qua nhà hầm, từng ăn qua mì tôm cả tháng, may sau nhờ những việc từng trải trong thời gian cứu trợ ở Châu Phi, khiến anh đối với những khó khăn của mình thấy bình thường hơn. Sau đó anh công tác một năm tiền lương tăng lên gấp ba, thuận lợi chuyển công tác ở công ty nước ngoài, sau đó tích góp hai năm kinh nghiệm, chính mình tự mở công ty, từng bước càng bay càng cao, mới có thành quả hôm nay. Mà... anh chỉ thông qua một cú điện thoại, liền kết thúc hết tất cả.
Quả thực vừa chua xót lại vừa buồn cười.
Nhưng như vậy cũng tốt, anh có đủ thời gian làm bạn bên cạnh cha mẹ, cũng có đủ thời gian tĩnh tâm lại, suy nghĩ kỹ về sau muốn làm cái gì.
Lê Sóc xoa xoa mi tâm, điều chỉnh tốt cảm xúc, lấy quần áo cùng vật dụng hàng ngày, quay trở về bệnh viện.
Tiến vào phòng bệnh, chỉ thấy Triệu Cẩm Tân đang bồi ba anh chơi cờ vây.
Lê Sóc kinh ngạc nói: "Sao cậu lại tới đây?"
"Đến thăm bác trai nha." Giữa ngón trỏ thon dài cùng ngón giữa của Triệu Cẩm Tân kẹp quân cờ đen, hướng phía anh lung lay, "Kì nghệ của bác trai thật giỏi."
Lê tiên sinh cười nói: "Cậu cũng không tệ, cậu cũng không tệ."
Lê Sóc nhìn thoáng qua bàn cờ, quân trắng cùng quân đen đang chém giết kịch liệt, quân trắng khó chiếm thế thượng phong.
Chú Quang nói: "Ai nha, tiên sinh, để tôi chơi cùng ông đi, cho bọn trò chuyện."
"Ván này còn chưa xong đâu." Lê tiên sinh không đồng ý nói.
"Tôi chơi với ông không phải cũng vậy sao." Chú Quang đẩy Triệu Cẩm Tân ra khỏi chỗ, còn quay đầu phía bọn họ nháy mắt hai cái.
Lê Sóc dở khóc dở cười.
Triệu Cẩm Tân cười nói: " Bệnh viện này có một máy pha cà phê cổ của Ý, lại được đặt ở đây dùng, tôi từ nhà mang theo cà phê Golden Mamdeling, đi, hai ta đi nếm thử đi."
"Được."
Hai người đến phòng trà nước mà tối qua ở đó nói chuyện phiếm, Triệu Cẩm Tân mở ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra máy pha cà phê cầm tay, nhìn qua đúng là đồ lâu năm, cách cự ly không gần cũng có thể ngửi được nó tản ra một hương vị cà phê nguyên chất.
Lê Sóc cười nói: "Làm sao cậu phát hiện ra?"
"Viện trưởng nói cho tôi biết, rất nhiều người đều không biết, anh ngồi đi." Triệu Cẩm Tân đổ hạt cà phê vào, kiên nhẫn mài ra.
Lê Sóc ngồi trên sô pha, nhìn bóng dáng Triệu Cẩm Tân nghiêm túc pha cà phê, tấm lưng rộng lớn, bờ vai hữu lực, hai chân thon dài, càng nhìn càng có chút trầm mê. Anh đã gặp qua rất nhiều nam nhân có mị lực, ở đủ mọi độ tuổi, đủ mọi lĩnh vực, nhưng Triệu Cẩm Tân so với bất cứ ai cũng đều mị lực siêu phàm hơn, cho dù tính cách hắn có dễ thay đổi khiến người ta khó hiểu được, nhưng sự gợi cảm của hắn thì không thể phủ nhận.
Người như vầy, còn trẻ tuổi như thế, đào hoa cũng là không thể tránh được. Khi anh ở độ tuổi của Triệu Cẩm Tân, nếu không phải gặp được Hàn Phi Diệp, thì anh cũng muốn cùng nhiều nhân tình hưởng thụ cảm giác của tuổi trẻ mới mẻ không kiêng kỵ gì. Trước đây anh quả thật là bị sắc đẹp làm cho hồ đồ, cảm thấy chính mình có thể thu phục Triệu Cẩm Tân, hiện tại xem ra, cảm giác thích của hắn cũng chưa hẳn là chân thật, anh cũng thật sự là quá mức tự phụ rồi.
Trong không khí rất nhanh liền tản ra hương cà phê nồng nàn, Triệu Cẩm Tân hỏi: "Mấy viên đường?"
"Một viên."
Triệu Cẩm Tân bưng cà phê cho anh: "Nếm thử đi."
Lê Sóc thổi thổi, sau đó nhấp một ngụm, cảm giác nguyên chất, hương vị nồng đậm, đắng mà không chát, anh tán thưởng nói: "Rất tuyệt."
Triệu Cẩm Tân dựa lưng vào ngăn tủ, cũng nếm một ngụm: "Ừ, máy pha cà phê này quá tốt, tôi muốn tìm mua một cái cũng không có."
Lê Sóc cười cười. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm chất lỏng sóng sánh trong tách, trong đầu lại nhịn không được nhớ tới một số chuyện của công ty.
"Sao vậy?" Triệu Cẩm Tân ngồi bên cạnh anh, nhẹ nhàng sờ sờ mặt anh, "Hôm nay anh có vẻ không ổn lắm."
"Không có gì." Lê Sóc lại uống một ngụm.
"Không muốn kể tôi nghe sao?" Triệu Cẩm Tân dõi theo ánh mắt anh, "Cho dù chúng ta một lần nữa bắt đầu một đoạn..." Hắn xoay xoay ngón tay, có chút đùa cợt nói, "Một đoạn quan hệ..., cũng không bao gồm cùng chia sẻ phiền não cùng vui sướng sao?"
Lê Sóc nhìn hắn, trong lòng lại tràn lên tâm trạng phức tạp giằng co giữa thầm oán và cảm tạ. Người đồng lõa buộc anh phải bán đi công ty đang an vị trước mắt mình, đồng thời cũng chính là ân nhân cứu mạng ba mình, anh có thể nói cái gì đây. Anh đặt tách cà phê xuống, nhẹ giọng nói: "Có chút phiền não nhưng quả thật không cần thiết cùng người khác chia sẻ."
Triệu Cẩm Tân nhìn anh hai giây, nhún vai, xoay đầu đi: "Được rồi."
Lê Sóc chà xát mép tóc, hi vọng tách cà phê này có thể khiến anh tỉnh táo đến tối.
"Thế nhưng..." Triệu Cẩm Tân lắc lư cổ, "Tuy rằng anh không muốn cùng tôi chia sẻ phiền não, nhưng tôi lại có biện pháp khiến anh tạm thời quên đi phiền não."
"Hửm, vậy sao." Lê Sóc cười nhẹ, "Làm sao quên?"
Triệu Cẩm Tân ghé sát qua, ngậm nhẹ bờ môi của anh: "Làm tình."
Lê Sóc nhếch miệng: "Trong mắt cậu có phải rất nhiều chuyện đều có thể dùng làm tình để giải quyết không?"
"Đương nhiên, không thì con người và con vật sao lại ham thích chuyện này như vậy, hơn nữa lại ham thích đến mấy trăm mấy vạn năm cũng không chán." Triệu Cẩm Tân đặt tách cà phê xuống, từ trên sô pha đứng lên, đi lui hướng về phía cửa, mang theo ý cười mê hoặc nói: "Anh có biết, viện trưởng ngoại trừ nói cho tôi biết máy pha cà phê, còn nói cho tôi cái gì nữa không?"
Lê Sóc nhướn mi mắt hỏi: "Cái gì?"
"Ông ấy nói cho tôi biết tên họ người giám sát phòng bảo an của bệnh viện, tôi chỉ cần cho hắn một gói thuốc lá, hắn liền tạm thời tắt camera giám sát của phòng trà này." Triệu Cẩm Tân bước lui đến cạnh cửa, chậm rãi đóng cửa lại, khóa trái.
Hô hấp Lê Sóc đột nhiên trở nên có chút nặng nề.
Làm tình quả thật là phương pháp giải toả áp lực cực kỳ tốt, đặc biệt là nếu cùng với Triệu Cẩm Tân, anh biết anh không chỉ sẽ quên đi phiền não, mà còn sẽ quên đi tất cả.
Triệu Cẩm Tân liếm liếm môi, khẽ cười nói: "Tôi đã mời anh uống cà phê ngon như vậy, anh báo đáp tôi như thế nào đây?"
Giọng Lê Sóc đột nhiên trở nên khàn khàn: "Cậu hi vọng tôi báo đáp như thế nào?"
"Tôi muốn xem chính anh tự cởi quần áo."
Lê Sóc lấy ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ đầu gối, sau đó chuyển qua trên nút áo...
Lê Sóc chỉ mới cởi một nửa, Triệu Cẩm Tân đã không chịu nổi bước nhanh qua, đè anh trên sô pha, dùng lực hôn xuống.
Trong nháy mắt khi chạm đến đối phương, áp lực dục vọng bị đè nén trong thân thể nhanh chóng bạo phát, bọn họ vội vàng cấp bách hôn môi, vuốt ve đối phương.
Khát vọng của Lê Sóc là điên cuồng như vậy, đặc biệt ở thời điểm thất ý nhất trong đời anh, cái ôm hữu lực của Triệu Cẩm Tân, thân thể lửa nóng của hắn, đều có thể mang đến cho anh niềm an ủi tin cậy nhất, nguyên thủy nhất.
Nụ hôn của Triệu Cẩm Tân như mưa rơi xuống cằm, lồng ngực Lê Sóc, bàn tay mơn trớn làn da bóng loáng mềm mại của anh, thoả thích châm lửa. Lê Sóc cũng nhiệt tình đáp lại.
Sau đó, khi quần bị kéo xuống, chân dài tách ra, Lê Sóc thở gấp nói: "Cậu... cậu mang....".
"Không mang." Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói, "Nhưng tôi có thứ thay thế, anh đoán xem là cái gì."
Lê Sóc nheo đôi mắt đã mê mang lại nhìn hắn.
Triệu Cẩm Tân từ trong túi móc ra vài thứ nho nhỏ, Lê Sóc nhìn kỹ, thế mà lại là mấy thỏi bơ.
"Cái này có được không vậy?" Lê Sóc kinh ngạc muốn khép chân lại.
Triệu Cẩm Tân tách hai chân anh ra, dùng miệng xé mở thỏi bơ, nhét một khối nhỏ vào trong miệng huyệt đang đóng chặt của anh.
Cho đến giờ Lê Sóc vẫn không nghĩ tới kiểu "chơi" này, anh cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Bơ gặp nhiệt độ trong tường thịt rất nhanh đã tan ra, Triệu Cẩm Tân thừa dịp miệng huyệt đã trơn nhẵn thoải mái lập tức nhét hai ngón tay vào, khai thác khuấy động bên trong huyệt động.
"Thật chặt....." Triệu Cẩm Tân thở mạnh một hơi: "Anh biết tôi nhớ anh nhiều thế nào không, nằm mơ cũng muốn làm chết anh."
Lê Sóc cảm thấy toàn thân khô nóng, kích thích thân thể khiến đầu óc anh bắt đầu phấn kích, trong lòng tựa như có một gọng nói đang thì thầm: đây chính là thứ hiện tại anh muốn, đây chính là thứ hiện tại anh muốn. Giọng nói anh khàn khàn: "Vậy thì....... làm chết tôi đi."
Triệu Cẩm Tân giật mình, đây là lần đầu tiên Lê Sóc chủ động nói ra những lời như vậy, câu nói kia như một liều xuân dược cực mạnh, lập tức khiến bụng dưới của hắn trướng lên khó nhịn, hắn rút ngón tay ra, lại xé một thỏi bơ khác, nhét vào trong tiểu huyệt động đang hé mở kia.
Lần này, không đợi bơ tan hoàn toàn, hắn đã cầm côn th*t thô cứng trướng to của mình, không chút do dự mà cắm vào.
"A......." Lê Sóc nhịn không được cắn chặt môi dưới, anh không thể tin được, Triệu Cẩm Tân chỉ mới tiến vào thôi, cơ thể anh đã lập tức nhớ tới mấy lần quá khứ cao trào, chỉ là nghĩ như vậy, anh đã cương lên!
Triệu Cẩm Tân đỡ lấy chân anh, rút ra một nửa, sau đó dùng sức mà húc vào tận cùng, khiến tường thịt thít chặt kia tiếp nhận hoàn toàn dương v*t của hắn. Rốt cuộc hắn nhịn không nổi, bắt đầu điên cuồng đâm vào rút ra.
Lê Sóc nằm ngửa trên ghế sô pha, một chân gác trên lưng ghê, một chân gác lên khuỷu tay Triệu Cẩm Tân, hạ thân ở góc độ và tư thế thích hợp bị thao nhất, phơi bày hoàn toàn trước mắt Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân dùng lực chuyển động eo, càng lúc càng mạnh mẽ đỉnh vào mật huyệt khiến hắn mất khống chế kia, hắn nhìn hai gò má đỏ ửng của Lê Sóc, con ngươi mông lung, môi đỏ hé mở, chỉ là kích thích thị giác như thế cũng đã khiến hắn máu chảy ngược dòng, huống chi cơ thể cực phẩm này chỉ có hắn chân chính hưởng dụng qua, khai thác qua, quả thực có thể đánh thức tất cả những xung động nguyên thuỷ nhất trong hắn, để hắn chỉ muốn không ngừng chiếm hữu, càng không ngừng, càng không ngừng chiếm hữu, mãi cho đến khi mỗi một tấc da tấc thịt trên người nam nhân này đều rải đầy tinh dịch của mình, khắc lên ký hiệu của riêng mình.
Lê Sóc nhịn không được ngửa cổ ra sau, eo ưỡn lên, tiếp nhận va chạm điên cuồng mãnh liệt kia, anh bất đắc dĩ phải cắn vào ngón tay mới có thể kìm nén không phát ra âm thanh đáng xấu hổ kia.
Hai tay Triệu Cẩm Tân đột nhiên vòng qua dưới hông anh, bế cả người anh lên.
Lê Sóc kêu nhỏ một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã nhẹ hẫng, cả người treo trên người Triệu Cẩm Tân!
Trọng lượng thân thể khiến côn th*t xâm nhập vào chỗ sâu đến khó tin, Lê Sóc mất khống chế rên lên một tiếng, anh có cảm giác như cơ thể của mình bị đâm xuyên qua rồi!
Triệu Cẩm Tân cố định lại thân thể, tư thế đứng thẳng lên, từng chút từng chút từ dưới thúc lên, động thịt nhỏ hẹp nuốt vào nhả ra côn th*t to lớn đã gồ lên toàn gân xanh kia, khoái cảm điên cuồng lan tràn đến mỗi một tế bào trên toàn thân họ, nổ tan nát tất cả lý trí của họ.
Cứ cái tư thế này mà ra vào đến vài chục lần, Triệu Cẩm Tân nâng Lê Sóc chống đỡ trên tường giảm bớt trọng lượng, vẫn như cũ mà thúc với sức lực mạnh nhất, góc độ sâu nhất.
"A..... Cẩm Tân........ không được......thả tôi....... thả tôi xuống....." Lê Sóc cảm thấy mình sắp điên rồi. Tư thế này anh không chịu nỗi, thiên đường và địa ngục xen lẫn tra tấn anh sắp mất hết thần trí.
"Không thả....." Triệu Cẩm Tân lỗ mãng hôn môi anh, đao thịt hung ác rút ra thúc vào, thao đến ngón chân Lê Sóc cũng cong hết lại.
"Cẩm Tân..... a..a........" Tính khí phía trước Lê Sóc không ngưng rỉ ra chất lỏng trong suốt.
"Không thả....... thao chết anh..... sướng không? Chỉ có bị tôi thao mới sảng khoái như vậy, đúng không, chỉ có tôi."
"Ưm..... a...." Lê Sóc càng lúc càng không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể theo Triệu Cẩm Tân chìm nổi.
Triệu Cẩm Tân xoay người, lần nữa đặt Lê Sóc trên ghế sô pha, lật thân anh xuống, từ phía sau lưng hung ác cắm vào.
Thao anh, hung hăng mà thao anh, để thân thể anh ghi nhớ, để đầu óc anh ghi nhớ, để anh phải ghi nhớ!
Hai người trong phòng trà nước đóng kín tuỳ ý mà phát tiết kích tình, lại còn phải liều mạng chịu đựng không dám phát ra âm thanh, dường như yêu đương vụng trộm kích thích làm tăng thêm khoái cảm, khiến người trầm luân không điểm dừng.....
Tôi hôm nay, có phải phá lệ anh tuấn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất