Chương 46
Triệu Cẩm Tân từ trong ví tiền tùy tiện lấy mấy tờ đô la đưa cho nhân viên phục vụ: "Cám ơn."
Nhân viên phục vụ cúi đầu khom lưng: "Xin đừng khách sáo."
Triệu Cẩm Tân ôm lấy Lê Sóc đi ra cửa, đột nhiên hắn dừng bước, xoay người hỏi: "Anh ấy uống rượu với ai?" Hắn nhìn thấy đối diện Lê Sóc còn một ly rượu, rõ ràng không phải anh ngồi một mình.
"Một thanh niên ăn mặc rất thời trang." Nhân viên phục vụ khoa tay múa chân một chút, suy nghĩ tìm từ mô tả: "Rất đẹp trai, có một chút... à, hơi chút nữ tính hóa."
Triệu Cẩm Tân nheo lại ánh mắt, khẩu khí trầm xuống: "Hai người họ đã làm gì?"
Nhân viên phục vụ bị khí thế Triệu Cẩm Tân trấn áp, quanh co nói: "Cũng không có làm gì, chỉ là nói chuyện phiếm thôi."
Một nhân viên phục vụ nữ bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tôi biết cậu thanh niên đó."
"Cô quen cậu ta?" Triệu Cẩm Tân quay sang nói với nhân viên phục vụ nữ.
"Đúng vậy, cậu ấy rất nổi tiếng trên mạng nha, đã từng tạo hình cho rất nhiều ngôi sao nổi tiếng rồi."
Triệu Cẩm Tân cúi đầu nhìn thoáng qua Lê Sóc say đến mức bất tỉnh nhân sự, sắc mặt có chút âm trầm: "Tên cậu ấy là gì?"
"Adrian."
Triệu Cẩm Tân hơi mím môi, ôm Lê Sóc đi.
Xe phanh lại, đầu Lê Sóc chạm một chút trên cửa xe, anh thâm thâm nhăn lại mi mắt, lông mi khẽ run, chậm rãi nhướn mí mắt.
Triệu Cẩm Tân mở cửa xe, kéo anh từ trong xe ra, ôm anh đi lên lầu.
Lê Sóc bị ánh sáng chói mắt trong hành lang chiếu đến mức khó có thể mở to mắt, từ trong khe mắt anh mơ hồ thấy được một đôi con ngươi quen thuộc.
Đến cùng là có phải đang nằm mơ hay không đây... Anh đang làm gì?
Triệu Cẩm Tân lao lực lấy chìa khoá từ trong túi áo Lê Sóc ra, mở cửa phòng, một mạch ôm anh vào phòng thả xuống giường, hắn lắc lắc cánh tay đau nhức, thở hổn hển, từ trên cao nhìn xuống Lê Sóc đang khép hờ mắt, không biết là tỉnh hay là mê, trong lòng hắn nhất thời lo lắng không thôi.
"Cẩm... Tân..." Lê Sóc mơ màng kêu một tiếng.
Triệu Cẩm Tân cúi xuống, nhẹ nhàng vén tóc trên trán ướt mồ hôi, nhỏ giọng nói: " Một người say không còn biết gì ngủ ở quán rượu, không sợ người xấu đưa anh đi làm gì sao?"
Đến sức nâng lên cánh tay Lê Sóc cũng không có, cứ nửa tỉnh nửa mê nhìn người đứng trước mặt mình, tầm mắt lúc thì mơ hồ, lúc thì thanh tỉnh, cũng không biết anh có nghe được những lời Triệu Cẩm Tân nói hay không, chỉ thấy cánh mũi nhẹ nhàng nhấp nhô, giống như có chút tủi thân.
Triệu Cẩm Tân nhìn đôi mắt ướt át cùng hai má ửng đỏ của Lê Sóc, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, nhịn không được cúi đầu, ngậm lấy đôi môi mềm mại kia, nhẹ nhàng mút.
Từ trong cổ họng Lê Sóc phát ra một tiếng nức nở, chầm chập nâng tay lên, vỗ vai vào Triệu Cẩm Tân, cũng không biết là muốn cự tuyệt, hay là muốn tiếp tục, bộ dạng mềm nhũn của anh lúc này như tùy ý để người xâm lược, lại giống như đang mời gọi người đến ức hiếp.
Triệu Cẩm Tân khóa hai tay anh đặt trên giường, trong đôi mắt thâm trầm bao hàm dục vọng, hắn khàn giọng nói: "Tôi chính là người xấu đây!" Một tay hắn thô bạo giật mạnh áo sơ mi Lê Sóc ra, gấp gáp dồn dập hôn lên mặt anh, cổ anh, lồng ngực, cuối cùng như là trút giận mà dùng sức mút lấy, gặm cắn đầu ngực nhỏ màu nâu kia, như đang giải đi nỗi phiền muộn khi hắn đối với cơ thể này cầu mà không được.
Trong cổ họng Lê Sóc phát ra âm thanh rên rỉ mơ hồ, cả người vô lực mặc cho Triệu Cẩm Tân thao túng.
Triệu Cẩm Tân rất nhanh đã lột sạch quần áo Lê Sóc, thân thể thon dài hoàn mỹ kia đang phơi bày dưới thân hắn, tựa như cống phẩm của ác ma, mang theo nồng đậm dụ hoặc.
Triệu Cẩm Tân vuốt ve, hôn lên làn da trần trụi ấm áp kia, một tay vuốt xuống tách chân anh ra, hắn tìm không thấy dầu bôi trơn, chỉ có thể với lấy tuýp kem dưỡng da tay trên tủ đầu giường thay thế, bóp ra một ít trong lòng bàn tay, lập tức bôi vào khe mông đang giương lên kia, ngón tay nhờ sự trơn trượt của kem mà tiến vào động thịt đang đóng chặt.
"A.........." Lê Sóc khó chịu vặn vẹo eo mông.
Triệu Cẩm Tân cúi người, lần nữa hôn lên môi anh, ngón tay vẫn tiếp tục khai thác cái huyệt thịt khiến người tiêu hồn kia, nơi đó so với ngày thường còn nóng hơn, chặt hơn, đang co rút có quy luật, quả thực như đang mời gọi hắn cắm vào.
"Cẩm........ Tân..........." Hai mắt Lê Sóc mông lung, không còn tiêu cự mà nhìn Triệu Cẩm Tân.
"Tôi ở đây, tôi muốn thượng anh, anh có biết không? Anh có nhìn thấy không?" Triệu Cẩm Tân mút lấy đầu lưỡi Lê Sóc, sắc tình mà trêu chọc, "Tôi muốn hung hăng thao anh, để anh vĩnh viễn nhớ kỹ bị tôi thao sướng đến thế nào, để xem anh còn dám đi tìm người khác không."
Lê Sóc lắc lắc đầu, trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.
Triệu Cẩm Tân đã không còn bao nhiêu kiên nhẫn để làm bước chuẩn bị, hắn dùng sức tách hai chân anh ra, rồi gập khúc trước ngực, đao thịt to dài nhắm ngay cửa huyệt đỏ ửng ướt sũng đang hé mở, hắn cắm mạnh vào.
"A.....a.........." Lê Sóc kêu lên đau đớn, nhưng âm thanh vẫn mơ hồ như tiếng nói mớ, cả khuôn mặt anh nhăn nhó, hay tay vô thức quơ trong không trung như muốn nắm lấy thứ gì đó.
Một tay Triệu Cẩm Tân bắt lấy hai cổ tay anh, ấn lên trên đỉnh đầu, đồng thời lại thúc mạnh một cái thật sâu vào tầng tầng tường thịt kia, đâm vào chỗ sâu nhất trong huyệt thịt ấy.
"A.......... không muốn.............." Lê Sóc nhỏ giọng rên lên đau đớn.
"Anh muốn, anh thích nhất là bị tôi thao!" Khoái cảm khi được bao phủ bởi tầng tầng tường thịt nóng bỏng khiến Triệu Cẩm Tân sảng khoái đến độ hơi thở như đang phát run, hắn không kịp chờ đợi mà vừa rút ra mấy tấc lại lần nữa động eo húc vào, chỉ vỏn vẹn những ma sát lặp lại như thế, đã khiến hắn sướng đến tê hết cả da đầu.
Hắn thấy rất may mắn bởi cái miệng nhỏ tiêu hồn của người đàn ông này chưa bị ai khai phá qua, thân thể cực phẩm này là hoàn toàn thuộc về hắn!
Hắn cố định eo Lê Sóc, bắt đầu nhanh chóng rút ra cắm vào, có lẽ là đã nhịn quá lâu, hắn hận không thể mỗi một lần cắm vào đều cắm càng sâu càng mạnh, thành ruột kia run run co bóp theo tần suất ra vào của hắn, mỗi một lần đều hút thật chặt, mang đến cho hắn khoái cảm vô tận.
Bàn tay hắn đánh lên mông Lê Sóc một cái, thô giọng nói: "Khốn nạn, đừng hút chặt như thế, tôi còn chưa thao đủ anh, sẽ không bắn ra đâu."
"Ô..........ư..........." Lê Sóc lắc lắc đầu, với anh mà nói, đây là một kiểu khoái cảm xen lẫn với thống khổ.
Triệu Cẩm Tân một bên như đóng cọc mà điều khiển nam nhân dưới thân mình, một bên ra sức mút, gặm cắn môi anh, những âm thanh rên rỉ ngọt ngào phát ra trong vô thức đều bị hắn nuốt vào bụng.
Trong vô hạn trầm luân, Lê Sóc nhỏ giọng thì thào: "A.........Cẩm Tân........ Cẩm Tân........ a... a.... Cẩm Tân.........."
"Đúng, là tôi, là tôi đang làm anh." Mỗi một tiếng gọi kia đều đem đến cho Triệu Cẩm Tân thoả mãn cực lớn, hắn điên cuồng mà động eo, hai cơ thể va chạm, ba ba rung động, hắn húc vào vừa nhanh vừa mạnh, dường như muốn nhét cả túi tinh vào trong cỗ thân thể này.
Rồi đột nhiên, Triệu Cẩm Tân rút côn th*t ướt sũng ra, xoay thân lật người Lê Sóc lại, nộn huyệt bị thao đến sưng đỏ đang hé ra một cái miệng nhỏ, động thịt đó vừa sâu lại vừa mê người, khiến hắn muốn hung hăng xâm chiếm, thăm dò tìm kiếm cực hạn kích thích từ nơi đó.
Đôi mắt Triệu Cẩm Tân đỏ bừng, dùng sức đẩy khe mông trắng nõn kia, gầm nhẹ một tiếng rồi cầm côn th*t hung hăng đâm vào.
"A — —!" Lê Sóc kêu đến giọng lạc đi, "Không....... không muốn........ Cẩm Tân..........." Anh dường như tỉnh táo một chút, lại như càng thêm trầm mê.
"Không cho không muốn." Triệu Cẩm Tân khàn giọng nói, hắn kéo mặt Lê Sóc qua, dùng ngón cái lau đi nước mắt đang rỉ ra nơi khoé mắt anh, biểu cảm trong thống khổ lại mang theo sung sướng này quả đúng là mỹ vị cực kỳ.
Triệu Cẩm Tân lại tiếp tục ra vào, trong căn phòng mờ tối, trên mặt tường phản chiếu bóng dáng phóng đại của hai người, động tác cực kỳ hạ lưu, tiếng thở dốc nặng nề, tiếng rên rỉ phóng đãng tràn ngập mỗi một ngóc ngách trong căn phòng, quả thực như châm lửa lên toàn bộ không khí xung quanh.
Lúc Lê Sóc bị dục vọng tra tấn đến cực hạn, trong cổ họng đã sớm bị người thao đến khàn khàn, run rẩy phát ra tiếng nỉ non: "Cẩm Tân...... tôi tại sao....... lại....... thích cậu......."
Triệu Cẩm Tân đang cuồng mãnh như dã thú, lúc này thân thể đột nhiên ngừng lại, huyết dịch toàn thân đều đổ dồn về phía bụng dưới, dòng nước lũ lập tức tung toé mà bắn ra dưới tính khí đã lên đỉnh, rót hết vào trong khe mông Lê Sóc.
Thân thể Lê Sóc mãnh liệt run rẩy, tính khí phía trước cũng bắn ra dịch thể đậm đặc, đồng thời trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ tựa như người hấp hối.
Triệu Cẩm Tân đổ trên thân Lê Sóc, hai người toàn thân đầy mồ hôi, giống như vừa từ dưới nước đi lên, hắn nhẹ nhàng hôn lên bờ môi Lê Sóc, trong mắt hắn là tâm tình bất định.
Hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, ngồi dậy, ôm Lê Sóc vào phòng tắm, định tắm sạch một lượt. Ngón tay hắn cắm vào bên trong huyệt thịt, móc dịch thể của chính mình ra ngoài. Mắt thấy động thịt bị thao đến đỏ ửng kia trong ngoài đều đang dính đầy tinh dịch trắng đục của mình, một ít còn theo khe mông mà chảy ra ngoài, len lỏi chảy xuống giữa hai bắp đùi trắng nõn của Lê Sóc, hắn kiềm chế không nỗi lại phấn khởi mà cương lên. Hắn đặt Lê Sóc đang nửa mê nửa tỉnh ngồi trên người mình, hung hăng mà thao từ dưới lên, dày vò Lê Sóc trong bồn tắm đến tứ chi nhũn ra. Mãi cho đến tận khuya mới thoả mãn mà kết thúc.
Hắn mặc áo ngủ cho Lê Sóc, mệt mỏi ôm người anh chui vào trong chăn, cũng nhịn không được hôn vài cái lên trán trơn bóng của anh. Ánh mắt hắn lướt qua Lê Sóc, thấy được di động anh đặt trên đầu tủ.
Hắn lấy di động qua, miệng thì thào tự nói "Adrian", lướt lướt điện thoại xem thông tin danh bạ và tin nhắn. Lướt qua một lần, không thấy có số của ai tên Adrian, ngược lại lại thấy tin nhắn của người tên "Vương luật sư" gợi lên sự chú ý của hắn. Hắn nhìn thấy, trong tin nhắn cuối cùng có một đoạn nội dung: " x còn chưa chịu mở miệng, có khả năng là do bị s uy hiếp."
Trong đầu hắn chợt lóe ra nghi ngờ, mở tin nhắn ra, tin nhắn qua lại giữa Vương luật sư và Lê Sóc tuy rằng đều dùng tên khác, nội dung cũng rất mịt mờ, nhưng có thể đoán ra là họ đang muốn người nào đó khai ra một việc gì đó, và chuyện này đối Lê Sóc mà nói rất quan trọng, trong quá trình còn bị một người khác nữa đến cản trở. Trong các tin nhắn còn nhắc đến một đoạn video.
Đem vài ký tự mấu chốt xâu chuỗi một phen, trong lòng Triệu Cẩm Tân đã đoán ra được, hắn lấy di động mình ra, gọi vào điện thoại của Thiệu Quần.
"Alo?" Thiệu Quần mơ màng nói, "Hơn nửa đêm cậu còn gọi làm gì?"
Triệu Cẩm Tân trầm giọng nói: "Anh, người anh tìm để chỉ chứng Lê Sóc tên là gì?"
"Tiết Đào, sao vậy?"
"... Có khả năng người của Lê Sóc đang tiếp xúc với Tiết Đào, anh cho người điều tra một chút đi."
"Mẹ nó! Hắn muốn gây sự hả?" Thiệu Quần lạnh giọng nói, "Anh là nể mặt mũi của cậu mới bỏ qua cho hắn, cậu quản cho tốt người của mình đi."
"Vậy anh tiếp tục nể mặt em đi, không được đụng vào anh ấy." Triệu Cẩm Tân trầm giọng nói, "Anh tự mình giải quyết vấn đề của anh, còn chuyện của Lê Sóc giao cho em."
"Biết rồi."
Buông điện thoại, Triệu Cẩm Tân nhìn Lê Sóc ngủ say không hề phòng bị, ánh mắt hắn càng phát ra thâm trầm.
Thời điểm Lê Sóc tỉnh lại, cả người tê mỏi, đầu đau giống như muốn nổ tung, anh khó chịu giật giật, nửa thân dưới đều không còn cảm giác.
Chuyện gì đã xảy ra.... sao có cảm giác đau muốn chết....
Lê Sóc cố sức trở mình, ngay sau đó ho khan kịch liệt, ho đến phổi như muốn nổ tung.
Cửa phòng ngủ mở ra, Triệu Cẩm Tân chạy vào: "Lê thúc thúc."
Lê Sóc miễn cưỡng nâng nửa người lên, liếc mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, sau đó đuối sức nằm đổ trở về trên giường.
Thôi xong...anh nghĩ trong lòng. Cơn đau nhức xấu hổ ở thân dưới cũng không xa lạ, chuyện phát sinh đêm qua anh tám phần đã không nhớ rõ, song gương mặt phảng phất xuất hiện trong mộng cùng với gương mặt đang kích thích mạnh mẽ cảm quan của anh đã rõ ràng trước mắt.
Anh vô cùng hối hận ngày hôm qua uống quá nhiều rượu, phàm là say rượu thì sẽ không có chuyện gì tốt.
Triệu Cẩm Tân đỡ anh lên, trách móc nói: "Cảm mạo chưa khỏi hẳn đã đi uống rượu, rất không ngoan, cũng may là không có sốt lại."
Lê Sóc nhìn hắn, nghẹn giọng hỏi: "Sao cậu lại ở trong này?"
"Tôi vốn định gọi điện thoại cho anh hẹn thời gian bàn công tác, kết quả là nhân viên phục vụ của quán rượu tiếp điện thoại."
"Cậu..." Lê Sóc nhăn lại mi, "Có phải cậu đã..."
Triệu Cẩm Tân nhướn một bên mi, hợp tình hợp lý nói: "Đúng, ai kêu anh dụ dỗ tôi."
"Ai dụ dỗ cậu!" Lê Sóc cả giận nói, anh chống thân thể ngồi dậy, chỉ cảm thấy eo mềm nhũn đến khó chống đỡ nổi thân thể.
Triệu Cẩm Tân nắm cằm anh, nghiêm túc nói: "Anh uống say không còn biết gì ngã trên giường, chính là đang dụ dỗ tôi! "
Lê Sóc gạt tay hắn ra, vừa định mở miệng mắng chửi thì bị một trận ho khan.
Triệu Cẩm Tân nhè nhẹ vỗ lưng anh: "Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, tôi biết anh đã nghẹn thật lâu." Hắn cúi đầu ở bên tai Lê Sóc cười nói, "Ngày hôm qua thân thể của anh nóng quá, cái miệng nhỏ nhắn đó kẹp tôi đặc biệt chặt, có phải rất nhớ tôi hay không?"
Lê Sóc đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: "Cậu lợi dụng lúc người gặp nạn, còn dám ở đây nói khoác mà không biết ngượng."
Triệu Cẩm Tân dùng sức ôm lấy anh, làm nũng nói: "Lê thúc thúc đang xấu hổ sao? Xấu hổ đến ngay cả bản thân mình rất thích cũng không dám thừa nhận, làm sao bây giờ, Lê thúc thúc khẩu thị tâm phi cũng rất đáng yêu nha." Hắn nhịn không được hôn Lê Sóc một cái, "Thật muốn ăn anh."
Lê Sóc ra sức tránh khỏi vòng tay của Triệu Cẩm Tân, miễn cưỡng xuống giường, nhưng vừa đứng lên, liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, khống chế không được sắp ngã quỳ xuống đất.
Triệu Cẩm Tân một tay chụp được eo anh, một lần nữa kéo anh về trên giường: "Được rồi, không chọc anh nữa, bệnh cảm của anh còn chưa khỏi, có thể nghỉ ngơi đàng hoàng được không. Anh coi như tôi không có tự trọng đi, tôi chỉ muốn chăm sóc anh, được không?"
Lê Sóc trừng mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, lồng ngực phập phồng.
Triệu Cẩm Tân vô tội chớp mắt: "Lê thúc thúc, đừng tức giận nha, tức giận cũng không thể thay đổi chuyện đã xảy ra đâu. Tôi nhận lỗi với anh được chưa? Xin lỗi anh, tôi không nên lợi dụng lúc anh đang khó khăn, không nên đối mặt với Lê thúc thúc mê người như vậy liền kiềm chế không nỗi."
Lê Sóc tức giận đến không nói được lời nào. Triệu Cẩm Tân lúc nào cũng vậy, đã làm sai nhưng chỉ biết làm nũng chơi xấu, để người muốn trừng phạt hắn đều không thể xuống tay, không thể khiển trách hắn cái gì. Sao hắn lại có thể vô lại như vậy!
Triệu Cẩm Tân ấn Lê Sóc trên giường, đắp chăn cho anh: "Anh đợi tôi, tôi đi hâm lại bữa sáng, anh đang bệnh đừng cậy mạnh, anh đã lớn thế này rồi đừng nổi tính cáu kỉnh như trẻ con vậy."
"Tôi nổi tính cáu kỉnh?" Lê Sóc trừng thẳng ánh mắt, anh bị Triệu Cẩm Tân nói đến tức tối. Tên này đúng là mặt dầy da trâu, đánh không đánh được hắn, đuổi lại không chịu đi, anh thật không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Xin lỗi, xin lỗi, là tôi không tốt, đều là tôi không tốt." Triệu Cẩm Tân nhanh chóng hôn anh một chút, cười nhẹ nói: "Xin lỗi, tôi không nên nhét bảo bối của mình vào trong thân thể anh lâu như vậy đều không nỡ rút ra."
"Triệu..."
Triệu Cẩm Tân dùng lực hôn lên môi anh, hôn đến anh không nói ra được lời nào nữa. Hắn hôn đủ, mới buông anh ra, xoay người... bỏ chạy!
Lê Sóc hít sâu một hơi, liều mạng nhắc nhở chính mình chú ý tu dưỡng, mới miễn cưỡng áp chế kích động muốn rít gào.
Một lát sau, Triệu Cẩm Tân bưng bữa sáng nóng hổi vào tới, trên mặt hắn mang theo tươi cười khiến người yêu thích, hắn đặt bữa sáng trên bàn máy tính, ôn nhu nhìn Lê Sóc: "Lê thúc thúc, ăn sáng chút đi, ăn no mới uống thuốc, hôm qua có phải anh không uống thuốc đúng giờ không?"
Lê Sóc không để ý hắn, vùi đầu ăn sáng.
"Có muốn tôi đút anh ăn không? "
Triệu Cẩm Tân nâng cằm, cười tủm tỉm nhìn Lê Sóc.
"Không cần, cậu có thể đi."
"Lê thúc thúc thật quá đáng nha, mỗi lần lợi dụng xong liền đuổi người ta đi."
"Tôi chưa từng bắt cậu chăm sóc tôi, không thể nói là lợi dụng. Hoặc cậu muốn nghĩ là tôi lợi dụng cũng được, cậu có thể đi."
"Tôi không đi." Triệu Cẩm Tân cầm lấy khăn tay, xoa xoa khóe môi Lê Sóc, "Tôi muốn đảm bảo anh khỏe mới đi, không thì tôi sẽ lo lắng ngủ không yên."
"Tôi đã khỏe, sốt cũng đã hạ." Lê Sóc lãnh đạm nhìn hắn, "Cẩm Tân, đừng làm sự việc nháo đến khó coi, cậu đi đi."
Triệu Cẩm Tân lắc đầu: "Anh ăn xong trước đi."
Lê Sóc bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa nghĩ lát nữa phải đuổi Triệu Cẩm Tân đi như thế nào. Dùng bạo lực? Anh đánh không lại nha...
Triệu Cẩm Tân cứ nhìn chằm chằm Lê Sóc không chớp mắt như thế, Lê Sóc chỉ cần ngẫu nhiên vừa nhấc mắt là có thể đối diện với ánh mắt trắng trợn của Triệu Cẩm Tân, trong lòng vừa nghi hoặc vừa bốc lửa, không biết Triệu Cẩm Tân lại muốn giở trò gì nữa.
Cơm nước xong, Triệu Cẩm Tân đặt bữa sáng qua một bên, hai tay chống hai bên người Lê Sóc, nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Ăn no rồi?"
"Ăn no rồi, cậu có thể đi chưa."
Đột nhiên Triệu Cẩm Tân một tay ôm lấy Lê Sóc từ trên giường, bế anh đứng lên.
Lê Sóc cả kinh nói: "Cậu... mẹ nó, lại muốn làm gì!"
Triệu Cẩm Tân mắt điếc tai ngơ, ôm Lê Sóc đi ra khỏi phòng ngủ.
Lê Sóc vừa định nổi giận, ngay lập tức liền sợ ngây người.
Bên trong phòng khách to như vậy, tràn ngập cả phòng toàn là cánh hoa hồng! Anh nghi ngờ có phải mình chưa tỉnh ngủ hay không. Cả một biển hoa hồng màu đỏ tươi, cánh hoa hoàn toàn che lấp mọi ngóc ngách vốn có của phòng khách, quả thực giống như là trong phòng anh vừa đổ xuống một trận mưa hoa hồng.
Triệu Cẩm Tân ôm anh ngã xuống trên thảm lông dê thật dày, mỉm cười theo dõi ánh mắt anh: "Tôi đã làm suốt đêm, đắt lắm đó, anh cười một chút đi, được không?"
Lê Sóc khiếp sợ nói: "Cậu... cậu điên rồi sao? Cậu đây là... định làm gì?"
"Anh nói xem tôi định làm gì?"
"Cậu cho rằng dùng cách này thì có thể dụ được tôi sao?" Lê Sóc quả thực cười khổ không xong, "Tôi là thiếu nữ mười sáu tuổi sao?"
Triệu Cẩm Tân cười hôn anh một chút: "Cái này không phải dùng để dụ anh, mà là cho tôi thêm can đảm! "
"Can đảm làm gì?"
Triệu Cẩm Tân ôn nhu nói: "Ngốc thật... tỏ tình đó! "
Nhân viên phục vụ cúi đầu khom lưng: "Xin đừng khách sáo."
Triệu Cẩm Tân ôm lấy Lê Sóc đi ra cửa, đột nhiên hắn dừng bước, xoay người hỏi: "Anh ấy uống rượu với ai?" Hắn nhìn thấy đối diện Lê Sóc còn một ly rượu, rõ ràng không phải anh ngồi một mình.
"Một thanh niên ăn mặc rất thời trang." Nhân viên phục vụ khoa tay múa chân một chút, suy nghĩ tìm từ mô tả: "Rất đẹp trai, có một chút... à, hơi chút nữ tính hóa."
Triệu Cẩm Tân nheo lại ánh mắt, khẩu khí trầm xuống: "Hai người họ đã làm gì?"
Nhân viên phục vụ bị khí thế Triệu Cẩm Tân trấn áp, quanh co nói: "Cũng không có làm gì, chỉ là nói chuyện phiếm thôi."
Một nhân viên phục vụ nữ bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tôi biết cậu thanh niên đó."
"Cô quen cậu ta?" Triệu Cẩm Tân quay sang nói với nhân viên phục vụ nữ.
"Đúng vậy, cậu ấy rất nổi tiếng trên mạng nha, đã từng tạo hình cho rất nhiều ngôi sao nổi tiếng rồi."
Triệu Cẩm Tân cúi đầu nhìn thoáng qua Lê Sóc say đến mức bất tỉnh nhân sự, sắc mặt có chút âm trầm: "Tên cậu ấy là gì?"
"Adrian."
Triệu Cẩm Tân hơi mím môi, ôm Lê Sóc đi.
Xe phanh lại, đầu Lê Sóc chạm một chút trên cửa xe, anh thâm thâm nhăn lại mi mắt, lông mi khẽ run, chậm rãi nhướn mí mắt.
Triệu Cẩm Tân mở cửa xe, kéo anh từ trong xe ra, ôm anh đi lên lầu.
Lê Sóc bị ánh sáng chói mắt trong hành lang chiếu đến mức khó có thể mở to mắt, từ trong khe mắt anh mơ hồ thấy được một đôi con ngươi quen thuộc.
Đến cùng là có phải đang nằm mơ hay không đây... Anh đang làm gì?
Triệu Cẩm Tân lao lực lấy chìa khoá từ trong túi áo Lê Sóc ra, mở cửa phòng, một mạch ôm anh vào phòng thả xuống giường, hắn lắc lắc cánh tay đau nhức, thở hổn hển, từ trên cao nhìn xuống Lê Sóc đang khép hờ mắt, không biết là tỉnh hay là mê, trong lòng hắn nhất thời lo lắng không thôi.
"Cẩm... Tân..." Lê Sóc mơ màng kêu một tiếng.
Triệu Cẩm Tân cúi xuống, nhẹ nhàng vén tóc trên trán ướt mồ hôi, nhỏ giọng nói: " Một người say không còn biết gì ngủ ở quán rượu, không sợ người xấu đưa anh đi làm gì sao?"
Đến sức nâng lên cánh tay Lê Sóc cũng không có, cứ nửa tỉnh nửa mê nhìn người đứng trước mặt mình, tầm mắt lúc thì mơ hồ, lúc thì thanh tỉnh, cũng không biết anh có nghe được những lời Triệu Cẩm Tân nói hay không, chỉ thấy cánh mũi nhẹ nhàng nhấp nhô, giống như có chút tủi thân.
Triệu Cẩm Tân nhìn đôi mắt ướt át cùng hai má ửng đỏ của Lê Sóc, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, nhịn không được cúi đầu, ngậm lấy đôi môi mềm mại kia, nhẹ nhàng mút.
Từ trong cổ họng Lê Sóc phát ra một tiếng nức nở, chầm chập nâng tay lên, vỗ vai vào Triệu Cẩm Tân, cũng không biết là muốn cự tuyệt, hay là muốn tiếp tục, bộ dạng mềm nhũn của anh lúc này như tùy ý để người xâm lược, lại giống như đang mời gọi người đến ức hiếp.
Triệu Cẩm Tân khóa hai tay anh đặt trên giường, trong đôi mắt thâm trầm bao hàm dục vọng, hắn khàn giọng nói: "Tôi chính là người xấu đây!" Một tay hắn thô bạo giật mạnh áo sơ mi Lê Sóc ra, gấp gáp dồn dập hôn lên mặt anh, cổ anh, lồng ngực, cuối cùng như là trút giận mà dùng sức mút lấy, gặm cắn đầu ngực nhỏ màu nâu kia, như đang giải đi nỗi phiền muộn khi hắn đối với cơ thể này cầu mà không được.
Trong cổ họng Lê Sóc phát ra âm thanh rên rỉ mơ hồ, cả người vô lực mặc cho Triệu Cẩm Tân thao túng.
Triệu Cẩm Tân rất nhanh đã lột sạch quần áo Lê Sóc, thân thể thon dài hoàn mỹ kia đang phơi bày dưới thân hắn, tựa như cống phẩm của ác ma, mang theo nồng đậm dụ hoặc.
Triệu Cẩm Tân vuốt ve, hôn lên làn da trần trụi ấm áp kia, một tay vuốt xuống tách chân anh ra, hắn tìm không thấy dầu bôi trơn, chỉ có thể với lấy tuýp kem dưỡng da tay trên tủ đầu giường thay thế, bóp ra một ít trong lòng bàn tay, lập tức bôi vào khe mông đang giương lên kia, ngón tay nhờ sự trơn trượt của kem mà tiến vào động thịt đang đóng chặt.
"A.........." Lê Sóc khó chịu vặn vẹo eo mông.
Triệu Cẩm Tân cúi người, lần nữa hôn lên môi anh, ngón tay vẫn tiếp tục khai thác cái huyệt thịt khiến người tiêu hồn kia, nơi đó so với ngày thường còn nóng hơn, chặt hơn, đang co rút có quy luật, quả thực như đang mời gọi hắn cắm vào.
"Cẩm........ Tân..........." Hai mắt Lê Sóc mông lung, không còn tiêu cự mà nhìn Triệu Cẩm Tân.
"Tôi ở đây, tôi muốn thượng anh, anh có biết không? Anh có nhìn thấy không?" Triệu Cẩm Tân mút lấy đầu lưỡi Lê Sóc, sắc tình mà trêu chọc, "Tôi muốn hung hăng thao anh, để anh vĩnh viễn nhớ kỹ bị tôi thao sướng đến thế nào, để xem anh còn dám đi tìm người khác không."
Lê Sóc lắc lắc đầu, trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.
Triệu Cẩm Tân đã không còn bao nhiêu kiên nhẫn để làm bước chuẩn bị, hắn dùng sức tách hai chân anh ra, rồi gập khúc trước ngực, đao thịt to dài nhắm ngay cửa huyệt đỏ ửng ướt sũng đang hé mở, hắn cắm mạnh vào.
"A.....a.........." Lê Sóc kêu lên đau đớn, nhưng âm thanh vẫn mơ hồ như tiếng nói mớ, cả khuôn mặt anh nhăn nhó, hay tay vô thức quơ trong không trung như muốn nắm lấy thứ gì đó.
Một tay Triệu Cẩm Tân bắt lấy hai cổ tay anh, ấn lên trên đỉnh đầu, đồng thời lại thúc mạnh một cái thật sâu vào tầng tầng tường thịt kia, đâm vào chỗ sâu nhất trong huyệt thịt ấy.
"A.......... không muốn.............." Lê Sóc nhỏ giọng rên lên đau đớn.
"Anh muốn, anh thích nhất là bị tôi thao!" Khoái cảm khi được bao phủ bởi tầng tầng tường thịt nóng bỏng khiến Triệu Cẩm Tân sảng khoái đến độ hơi thở như đang phát run, hắn không kịp chờ đợi mà vừa rút ra mấy tấc lại lần nữa động eo húc vào, chỉ vỏn vẹn những ma sát lặp lại như thế, đã khiến hắn sướng đến tê hết cả da đầu.
Hắn thấy rất may mắn bởi cái miệng nhỏ tiêu hồn của người đàn ông này chưa bị ai khai phá qua, thân thể cực phẩm này là hoàn toàn thuộc về hắn!
Hắn cố định eo Lê Sóc, bắt đầu nhanh chóng rút ra cắm vào, có lẽ là đã nhịn quá lâu, hắn hận không thể mỗi một lần cắm vào đều cắm càng sâu càng mạnh, thành ruột kia run run co bóp theo tần suất ra vào của hắn, mỗi một lần đều hút thật chặt, mang đến cho hắn khoái cảm vô tận.
Bàn tay hắn đánh lên mông Lê Sóc một cái, thô giọng nói: "Khốn nạn, đừng hút chặt như thế, tôi còn chưa thao đủ anh, sẽ không bắn ra đâu."
"Ô..........ư..........." Lê Sóc lắc lắc đầu, với anh mà nói, đây là một kiểu khoái cảm xen lẫn với thống khổ.
Triệu Cẩm Tân một bên như đóng cọc mà điều khiển nam nhân dưới thân mình, một bên ra sức mút, gặm cắn môi anh, những âm thanh rên rỉ ngọt ngào phát ra trong vô thức đều bị hắn nuốt vào bụng.
Trong vô hạn trầm luân, Lê Sóc nhỏ giọng thì thào: "A.........Cẩm Tân........ Cẩm Tân........ a... a.... Cẩm Tân.........."
"Đúng, là tôi, là tôi đang làm anh." Mỗi một tiếng gọi kia đều đem đến cho Triệu Cẩm Tân thoả mãn cực lớn, hắn điên cuồng mà động eo, hai cơ thể va chạm, ba ba rung động, hắn húc vào vừa nhanh vừa mạnh, dường như muốn nhét cả túi tinh vào trong cỗ thân thể này.
Rồi đột nhiên, Triệu Cẩm Tân rút côn th*t ướt sũng ra, xoay thân lật người Lê Sóc lại, nộn huyệt bị thao đến sưng đỏ đang hé ra một cái miệng nhỏ, động thịt đó vừa sâu lại vừa mê người, khiến hắn muốn hung hăng xâm chiếm, thăm dò tìm kiếm cực hạn kích thích từ nơi đó.
Đôi mắt Triệu Cẩm Tân đỏ bừng, dùng sức đẩy khe mông trắng nõn kia, gầm nhẹ một tiếng rồi cầm côn th*t hung hăng đâm vào.
"A — —!" Lê Sóc kêu đến giọng lạc đi, "Không....... không muốn........ Cẩm Tân..........." Anh dường như tỉnh táo một chút, lại như càng thêm trầm mê.
"Không cho không muốn." Triệu Cẩm Tân khàn giọng nói, hắn kéo mặt Lê Sóc qua, dùng ngón cái lau đi nước mắt đang rỉ ra nơi khoé mắt anh, biểu cảm trong thống khổ lại mang theo sung sướng này quả đúng là mỹ vị cực kỳ.
Triệu Cẩm Tân lại tiếp tục ra vào, trong căn phòng mờ tối, trên mặt tường phản chiếu bóng dáng phóng đại của hai người, động tác cực kỳ hạ lưu, tiếng thở dốc nặng nề, tiếng rên rỉ phóng đãng tràn ngập mỗi một ngóc ngách trong căn phòng, quả thực như châm lửa lên toàn bộ không khí xung quanh.
Lúc Lê Sóc bị dục vọng tra tấn đến cực hạn, trong cổ họng đã sớm bị người thao đến khàn khàn, run rẩy phát ra tiếng nỉ non: "Cẩm Tân...... tôi tại sao....... lại....... thích cậu......."
Triệu Cẩm Tân đang cuồng mãnh như dã thú, lúc này thân thể đột nhiên ngừng lại, huyết dịch toàn thân đều đổ dồn về phía bụng dưới, dòng nước lũ lập tức tung toé mà bắn ra dưới tính khí đã lên đỉnh, rót hết vào trong khe mông Lê Sóc.
Thân thể Lê Sóc mãnh liệt run rẩy, tính khí phía trước cũng bắn ra dịch thể đậm đặc, đồng thời trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ tựa như người hấp hối.
Triệu Cẩm Tân đổ trên thân Lê Sóc, hai người toàn thân đầy mồ hôi, giống như vừa từ dưới nước đi lên, hắn nhẹ nhàng hôn lên bờ môi Lê Sóc, trong mắt hắn là tâm tình bất định.
Hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, ngồi dậy, ôm Lê Sóc vào phòng tắm, định tắm sạch một lượt. Ngón tay hắn cắm vào bên trong huyệt thịt, móc dịch thể của chính mình ra ngoài. Mắt thấy động thịt bị thao đến đỏ ửng kia trong ngoài đều đang dính đầy tinh dịch trắng đục của mình, một ít còn theo khe mông mà chảy ra ngoài, len lỏi chảy xuống giữa hai bắp đùi trắng nõn của Lê Sóc, hắn kiềm chế không nỗi lại phấn khởi mà cương lên. Hắn đặt Lê Sóc đang nửa mê nửa tỉnh ngồi trên người mình, hung hăng mà thao từ dưới lên, dày vò Lê Sóc trong bồn tắm đến tứ chi nhũn ra. Mãi cho đến tận khuya mới thoả mãn mà kết thúc.
Hắn mặc áo ngủ cho Lê Sóc, mệt mỏi ôm người anh chui vào trong chăn, cũng nhịn không được hôn vài cái lên trán trơn bóng của anh. Ánh mắt hắn lướt qua Lê Sóc, thấy được di động anh đặt trên đầu tủ.
Hắn lấy di động qua, miệng thì thào tự nói "Adrian", lướt lướt điện thoại xem thông tin danh bạ và tin nhắn. Lướt qua một lần, không thấy có số của ai tên Adrian, ngược lại lại thấy tin nhắn của người tên "Vương luật sư" gợi lên sự chú ý của hắn. Hắn nhìn thấy, trong tin nhắn cuối cùng có một đoạn nội dung: " x còn chưa chịu mở miệng, có khả năng là do bị s uy hiếp."
Trong đầu hắn chợt lóe ra nghi ngờ, mở tin nhắn ra, tin nhắn qua lại giữa Vương luật sư và Lê Sóc tuy rằng đều dùng tên khác, nội dung cũng rất mịt mờ, nhưng có thể đoán ra là họ đang muốn người nào đó khai ra một việc gì đó, và chuyện này đối Lê Sóc mà nói rất quan trọng, trong quá trình còn bị một người khác nữa đến cản trở. Trong các tin nhắn còn nhắc đến một đoạn video.
Đem vài ký tự mấu chốt xâu chuỗi một phen, trong lòng Triệu Cẩm Tân đã đoán ra được, hắn lấy di động mình ra, gọi vào điện thoại của Thiệu Quần.
"Alo?" Thiệu Quần mơ màng nói, "Hơn nửa đêm cậu còn gọi làm gì?"
Triệu Cẩm Tân trầm giọng nói: "Anh, người anh tìm để chỉ chứng Lê Sóc tên là gì?"
"Tiết Đào, sao vậy?"
"... Có khả năng người của Lê Sóc đang tiếp xúc với Tiết Đào, anh cho người điều tra một chút đi."
"Mẹ nó! Hắn muốn gây sự hả?" Thiệu Quần lạnh giọng nói, "Anh là nể mặt mũi của cậu mới bỏ qua cho hắn, cậu quản cho tốt người của mình đi."
"Vậy anh tiếp tục nể mặt em đi, không được đụng vào anh ấy." Triệu Cẩm Tân trầm giọng nói, "Anh tự mình giải quyết vấn đề của anh, còn chuyện của Lê Sóc giao cho em."
"Biết rồi."
Buông điện thoại, Triệu Cẩm Tân nhìn Lê Sóc ngủ say không hề phòng bị, ánh mắt hắn càng phát ra thâm trầm.
Thời điểm Lê Sóc tỉnh lại, cả người tê mỏi, đầu đau giống như muốn nổ tung, anh khó chịu giật giật, nửa thân dưới đều không còn cảm giác.
Chuyện gì đã xảy ra.... sao có cảm giác đau muốn chết....
Lê Sóc cố sức trở mình, ngay sau đó ho khan kịch liệt, ho đến phổi như muốn nổ tung.
Cửa phòng ngủ mở ra, Triệu Cẩm Tân chạy vào: "Lê thúc thúc."
Lê Sóc miễn cưỡng nâng nửa người lên, liếc mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, sau đó đuối sức nằm đổ trở về trên giường.
Thôi xong...anh nghĩ trong lòng. Cơn đau nhức xấu hổ ở thân dưới cũng không xa lạ, chuyện phát sinh đêm qua anh tám phần đã không nhớ rõ, song gương mặt phảng phất xuất hiện trong mộng cùng với gương mặt đang kích thích mạnh mẽ cảm quan của anh đã rõ ràng trước mắt.
Anh vô cùng hối hận ngày hôm qua uống quá nhiều rượu, phàm là say rượu thì sẽ không có chuyện gì tốt.
Triệu Cẩm Tân đỡ anh lên, trách móc nói: "Cảm mạo chưa khỏi hẳn đã đi uống rượu, rất không ngoan, cũng may là không có sốt lại."
Lê Sóc nhìn hắn, nghẹn giọng hỏi: "Sao cậu lại ở trong này?"
"Tôi vốn định gọi điện thoại cho anh hẹn thời gian bàn công tác, kết quả là nhân viên phục vụ của quán rượu tiếp điện thoại."
"Cậu..." Lê Sóc nhăn lại mi, "Có phải cậu đã..."
Triệu Cẩm Tân nhướn một bên mi, hợp tình hợp lý nói: "Đúng, ai kêu anh dụ dỗ tôi."
"Ai dụ dỗ cậu!" Lê Sóc cả giận nói, anh chống thân thể ngồi dậy, chỉ cảm thấy eo mềm nhũn đến khó chống đỡ nổi thân thể.
Triệu Cẩm Tân nắm cằm anh, nghiêm túc nói: "Anh uống say không còn biết gì ngã trên giường, chính là đang dụ dỗ tôi! "
Lê Sóc gạt tay hắn ra, vừa định mở miệng mắng chửi thì bị một trận ho khan.
Triệu Cẩm Tân nhè nhẹ vỗ lưng anh: "Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, tôi biết anh đã nghẹn thật lâu." Hắn cúi đầu ở bên tai Lê Sóc cười nói, "Ngày hôm qua thân thể của anh nóng quá, cái miệng nhỏ nhắn đó kẹp tôi đặc biệt chặt, có phải rất nhớ tôi hay không?"
Lê Sóc đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: "Cậu lợi dụng lúc người gặp nạn, còn dám ở đây nói khoác mà không biết ngượng."
Triệu Cẩm Tân dùng sức ôm lấy anh, làm nũng nói: "Lê thúc thúc đang xấu hổ sao? Xấu hổ đến ngay cả bản thân mình rất thích cũng không dám thừa nhận, làm sao bây giờ, Lê thúc thúc khẩu thị tâm phi cũng rất đáng yêu nha." Hắn nhịn không được hôn Lê Sóc một cái, "Thật muốn ăn anh."
Lê Sóc ra sức tránh khỏi vòng tay của Triệu Cẩm Tân, miễn cưỡng xuống giường, nhưng vừa đứng lên, liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, khống chế không được sắp ngã quỳ xuống đất.
Triệu Cẩm Tân một tay chụp được eo anh, một lần nữa kéo anh về trên giường: "Được rồi, không chọc anh nữa, bệnh cảm của anh còn chưa khỏi, có thể nghỉ ngơi đàng hoàng được không. Anh coi như tôi không có tự trọng đi, tôi chỉ muốn chăm sóc anh, được không?"
Lê Sóc trừng mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, lồng ngực phập phồng.
Triệu Cẩm Tân vô tội chớp mắt: "Lê thúc thúc, đừng tức giận nha, tức giận cũng không thể thay đổi chuyện đã xảy ra đâu. Tôi nhận lỗi với anh được chưa? Xin lỗi anh, tôi không nên lợi dụng lúc anh đang khó khăn, không nên đối mặt với Lê thúc thúc mê người như vậy liền kiềm chế không nỗi."
Lê Sóc tức giận đến không nói được lời nào. Triệu Cẩm Tân lúc nào cũng vậy, đã làm sai nhưng chỉ biết làm nũng chơi xấu, để người muốn trừng phạt hắn đều không thể xuống tay, không thể khiển trách hắn cái gì. Sao hắn lại có thể vô lại như vậy!
Triệu Cẩm Tân ấn Lê Sóc trên giường, đắp chăn cho anh: "Anh đợi tôi, tôi đi hâm lại bữa sáng, anh đang bệnh đừng cậy mạnh, anh đã lớn thế này rồi đừng nổi tính cáu kỉnh như trẻ con vậy."
"Tôi nổi tính cáu kỉnh?" Lê Sóc trừng thẳng ánh mắt, anh bị Triệu Cẩm Tân nói đến tức tối. Tên này đúng là mặt dầy da trâu, đánh không đánh được hắn, đuổi lại không chịu đi, anh thật không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Xin lỗi, xin lỗi, là tôi không tốt, đều là tôi không tốt." Triệu Cẩm Tân nhanh chóng hôn anh một chút, cười nhẹ nói: "Xin lỗi, tôi không nên nhét bảo bối của mình vào trong thân thể anh lâu như vậy đều không nỡ rút ra."
"Triệu..."
Triệu Cẩm Tân dùng lực hôn lên môi anh, hôn đến anh không nói ra được lời nào nữa. Hắn hôn đủ, mới buông anh ra, xoay người... bỏ chạy!
Lê Sóc hít sâu một hơi, liều mạng nhắc nhở chính mình chú ý tu dưỡng, mới miễn cưỡng áp chế kích động muốn rít gào.
Một lát sau, Triệu Cẩm Tân bưng bữa sáng nóng hổi vào tới, trên mặt hắn mang theo tươi cười khiến người yêu thích, hắn đặt bữa sáng trên bàn máy tính, ôn nhu nhìn Lê Sóc: "Lê thúc thúc, ăn sáng chút đi, ăn no mới uống thuốc, hôm qua có phải anh không uống thuốc đúng giờ không?"
Lê Sóc không để ý hắn, vùi đầu ăn sáng.
"Có muốn tôi đút anh ăn không? "
Triệu Cẩm Tân nâng cằm, cười tủm tỉm nhìn Lê Sóc.
"Không cần, cậu có thể đi."
"Lê thúc thúc thật quá đáng nha, mỗi lần lợi dụng xong liền đuổi người ta đi."
"Tôi chưa từng bắt cậu chăm sóc tôi, không thể nói là lợi dụng. Hoặc cậu muốn nghĩ là tôi lợi dụng cũng được, cậu có thể đi."
"Tôi không đi." Triệu Cẩm Tân cầm lấy khăn tay, xoa xoa khóe môi Lê Sóc, "Tôi muốn đảm bảo anh khỏe mới đi, không thì tôi sẽ lo lắng ngủ không yên."
"Tôi đã khỏe, sốt cũng đã hạ." Lê Sóc lãnh đạm nhìn hắn, "Cẩm Tân, đừng làm sự việc nháo đến khó coi, cậu đi đi."
Triệu Cẩm Tân lắc đầu: "Anh ăn xong trước đi."
Lê Sóc bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa nghĩ lát nữa phải đuổi Triệu Cẩm Tân đi như thế nào. Dùng bạo lực? Anh đánh không lại nha...
Triệu Cẩm Tân cứ nhìn chằm chằm Lê Sóc không chớp mắt như thế, Lê Sóc chỉ cần ngẫu nhiên vừa nhấc mắt là có thể đối diện với ánh mắt trắng trợn của Triệu Cẩm Tân, trong lòng vừa nghi hoặc vừa bốc lửa, không biết Triệu Cẩm Tân lại muốn giở trò gì nữa.
Cơm nước xong, Triệu Cẩm Tân đặt bữa sáng qua một bên, hai tay chống hai bên người Lê Sóc, nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Ăn no rồi?"
"Ăn no rồi, cậu có thể đi chưa."
Đột nhiên Triệu Cẩm Tân một tay ôm lấy Lê Sóc từ trên giường, bế anh đứng lên.
Lê Sóc cả kinh nói: "Cậu... mẹ nó, lại muốn làm gì!"
Triệu Cẩm Tân mắt điếc tai ngơ, ôm Lê Sóc đi ra khỏi phòng ngủ.
Lê Sóc vừa định nổi giận, ngay lập tức liền sợ ngây người.
Bên trong phòng khách to như vậy, tràn ngập cả phòng toàn là cánh hoa hồng! Anh nghi ngờ có phải mình chưa tỉnh ngủ hay không. Cả một biển hoa hồng màu đỏ tươi, cánh hoa hoàn toàn che lấp mọi ngóc ngách vốn có của phòng khách, quả thực giống như là trong phòng anh vừa đổ xuống một trận mưa hoa hồng.
Triệu Cẩm Tân ôm anh ngã xuống trên thảm lông dê thật dày, mỉm cười theo dõi ánh mắt anh: "Tôi đã làm suốt đêm, đắt lắm đó, anh cười một chút đi, được không?"
Lê Sóc khiếp sợ nói: "Cậu... cậu điên rồi sao? Cậu đây là... định làm gì?"
"Anh nói xem tôi định làm gì?"
"Cậu cho rằng dùng cách này thì có thể dụ được tôi sao?" Lê Sóc quả thực cười khổ không xong, "Tôi là thiếu nữ mười sáu tuổi sao?"
Triệu Cẩm Tân cười hôn anh một chút: "Cái này không phải dùng để dụ anh, mà là cho tôi thêm can đảm! "
"Can đảm làm gì?"
Triệu Cẩm Tân ôn nhu nói: "Ngốc thật... tỏ tình đó! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất