Chương 70
Lê Sóc trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ, buổi sáng hôm sau, anh bị tiếng gõ cửa đánh thức.
"Lê đại ca, ra ăn sáng."
Lê Sóc nghe được tiếng Triệu Cẩm Tân, liền lấy chăn che đầu, nhưng dù làm thế nào cũng không thể xua giọng nói của hắn ra khỏi đầu. Cho đến giờ anh vẫn không cách nào ngăn cách người này triệt để ở ngoài con tim.
Triệu Cẩm Tân lại cười nói: "Lê đại ca, đừng ngủ nướng, mọi người đã dậy hết rồi."
Lê Sóc xốc chăn lên ngồi dậy: "Biết rồi." Anh rửa mặt, thay quần áo, đi xuống lầu.
Tất cả mọi người đã ngồi ở phòng ăn, trên bàn bày bữa sáng phong phú, có hơn mười món ăn, giống như chuyển hết bữa sáng của khách sạn qua đây.
"Ba, mẹ, chào buổi sáng. Chú, dì, chào buổi sáng." Lê Sóc gật đầu mỉm cười, ngồi ở vị trí duy nhất còn trống —— bên cạnh Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân cười nói: "Lê đại ca ngủ rất ngon sao."
"Rất tốt, còn mọi người? Thích nghi với khí hậu nơi này không?"
Triệu Vinh Thiên cười nói: "Lúc vừa xuống máy bay chưa thích nghi lắm, đột ngột chuyển từ mùa đông sang mùa hè. Nhưng bây giờ thì không thành vấn đề."
"Con trai, ăn sáng xong chúng ta đi chỗ nào chơi?"
Lê Sóc vừa định trả lời, Triệu Cẩm Tân đã nói: "Mọi người đi tham quan ngắm cảnh đi, Lê đại ca đưa con đi xem khu đất." Hắn mỉm cười liếc mắt nhìn Lê Sóc, "Đúng không?"
Lê tiên sinh cũng liếc mắt nhìn Lê Sóc, Lê Sóc nhìn lại ông một lát, sau đó gật gật đầu: "Đúng". Ở trước mặt trưởng bối mà phải cùng Triệu Cẩm Tân giả vờ thì càng mệt, không đi ngắm cảnh cũng tốt.
Đưa trưởng bối hai nhà lên xe xong, Triệu Cẩm Tân xoay người nhìn Lê Sóc, ánh mắt mang ý chờ mong và hưng phấn, tựa như trẻ con mong chờ ngày nghỉ.
Lê Sóc xoay người đi về phòng, vừa đi vừa nói: "Địa chỉ khu đất cậu biết rõ, muốn xem thì tự mình đi xem đi."
Triệu Cẩm Tân đuổi theo sau: "Tôi đã sớm xem qua, tôi biết anh không có hứng thú với chỗ đông người, chúng ta ở lại khách sạn thôi."
Lê Sóc từ chối cho ý kiến, bước vào trong, định đi về phòng mình.
Triệu Cẩm Tân đứng chắn trước mặt anh, cười nói: "Anh không muốn nghe tôi quy hoạch khu đất kia thế nào sao?"
"Chúng tôi đã quy hoạch tốt khu đất đó rồi."
"Mấy chuyện quy hoạch, chính là không ngừng chỉnh sửa trong quá trình thi công. Tôi đã tính toán, sẽ dành riêng một khu, dùng cây xanh để cách ly với khu vực khách sạn, sau đó xây dựng một biệt thự hướng biển, chỉ để cho hai nhà chúng ta nghỉ phép dùng."
Lê Sóc nhíu mày nhìn hắn, trên mặt Triệu Cẩm Tân là nụ cười vô cùng ôn nhu, khiến lời nói châm chọc của anh đã ngay trên miệng nhưng lại không thể nào nói ra. Hơn nữa, mắng anh cũng đã mắng rồi, nói đạo lý cũng đã nói rồi, nhưng Triệu Cẩm Tân vẫn cứ làm theo ý mình, anh giờ đã lười lãng phí lời nói với hắn.
"Tôi sẽ dành một khu xây sân tennis." Triệu Cẩm Tân mỉm cười nhìn Lê Sóc, "Gần đây tôi đã lên mạng đăng ký khóa học tennis, nếu thực lực tôi chênh lệch với anh quá nhiều thì không có cách nào chơi cùng anh."
Lê Sóc không có phản ứng gì, lướt qua Triệu Cẩm Tân, bước lên lầu.
"Trong tương lai của tôi nhất định có anh!" Triệu Cẩm Tân ngửa đầu nhìn anh, bình tĩnh nói, "Trong tất cả các quy hoạch đều có anh, trong quá trình tiến hành sẽ sửa chữa vài chỗ, nhưng nhất định những chỗ liên quan đến anh sẽ không bao giờ thay đổi."
Hầu kết Lê Sóc nhẹ nhàng lăn lăn, anh bước thật nhanh trở về phòng.
Sau khi đóng cửa, Lê Sóc lại khóa trái, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý, dặn cậu chuẩn bị số tiền hai mươi vạn và hợp đồng giao tiền. Tiểu Trần cũng báo cho anh biết kết quả điều tra về Từ Đại Duệ, quả thực đúng như lời Từ Đại Duệ nói, trong lúc hắn ngồi tù, cha mẹ đều qua đời, vợ thì mang theo con gái tái giá với người khác.
Lê Sóc tầng tầng thở dài một tiếng.
Lê Sóc vẫn ở trong phòng đợi cho đến giữa trưa, bên ngoài trời xanh nắng đẹp, gió biển sảng khoái, anh lại phải nhốt mình trong phòng, nghĩ đến lại đầy bụng lửa giận.
Trùng hợp lúc này, cửa phòng anh bị gõ vang.
"Lê thúc thúc, ăn cơm trưa thôi."
Lê Sóc đặt cuốn sách đang đọc xuống, trong lòng dâng lên một trận khó chịu.
"Tôi làm một bữa hải sản, mau ra đây nếm thử."
Lê Sóc do dự một lát, cuối cùng vẫn đi mở cửa. Anh không thể cả ngày nghẹn ở trong phòng mãi, dựa vào cái gì chứ.
Triệu Cẩm Tân thay nguyên bộ đồ vest, trên cổ còn đeo nơ đen, trên tay hắn đang cầm một cái nơ giống y đúc cái hắn đang đeo. Hắn cười, tay lung lay cái nơ, không giải thích gì liền muốn đeo lên cho Lê Sóc.
Lê Sóc gạt tay hắn ra: "Lấy ra."
"Hôm nay coi như là buổi hẹn hò của chúng ta đi." Hai tay Triệu Cẩm Tân vòng lên cổ Lê Sóc, vừa ôn nhu lại vừa mạnh mẽ đeo nơ cho anh, "Anh hay nói hẹn hò thích đeo nơ mà."
Lê Sóc một phen đẩy Triệu Cẩm Tân ra, rồi sau đó thô bạo kéo nơ xuống, trực tiếp ném vào mặt hắn: "Cậu đừng làm mấy trò kì quái này nữa!"
Trong nháy mắt, ánh mắt Triệu Cẩm Tân mất đi thần thái, trở nên thất vọng, đáng thương, hắn hạ thấp người, nhặt nơ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Vậy ăn cơm đi, dù sao cũng phải ăn cơm."
Lồng ngực Lê Sóc phập phồng hai cái, anh lướt qua người Triệu Cẩm Tân đi thẳng xuống lầu.
Triệu Cẩm Tân cất nơ vào trong túi, sau đó vỗ nhè nhẹ lên mặt mình, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
Lê Sóc đi đến đại sảnh, Triệu Cẩm Tân cũng theo sau: "Chúng ta ăn ở bên ngoài." Hắn đưa Lê Sóc đi tới hoa viên.
Bên trong hoa viên đặt một chiếc bàn dài, trên bàn đặt đầy hải sản tươi ngon và Champagne, không gian xung quanh là cây xanh vùng nhiệt đới, dưới chân là bãi cát trắng mịn, xa xa là biển xanh và trời quang, khăn trải bàn trắng tinh lay động theo gió biển, xen lẫn là tiếng lá cây xào xạc mang theo âm thanh của gió lộng, khung cảnh thực sự rất lãng mạn.
Triệu Cẩm Tân lịch thiệp khom người, đưa tay làm tư thế "mời": "Đến nếm thử tay nghề của tôi đi."
Lê Sóc nhìn một bàn mỹ thực kia, chẳng tội tình gì, không ăn cũng quá lãng phí, vì thế đi qua.
Hai người ngồi đối mặt, Triệu Cẩm Tân rót ly rượu cho Lê Sóc, vừa nhẹ giọng nói: "Có thể cùng anh dùng bữa cơm thế này thật tốt, thật muốn vĩnh viễn cứ dừng lại ở chỗ này đi."
Lê Sóc không nói gì, thản nhiên ăn.
"Ăn ngon không?" Triệu Cẩm Tân một lát lại bóc tôm, một lát lại dùng kẹp lấy thịt cua ra, tất cả đều cho vào đĩa anh.
Lê Sóc nhẹ nhàng lấy tay cản hắn một chút: "Cậu ăn phần của cậu đi."
Bên trong đôi mắt cực đẹp và đào hoa của Triệu Cẩm Tân tràn đầy thâm tình: "Tôi thích nhìn anh ăn."
Dưới ánh nhìn như thế của hắn, Lê Sóc có cảm giác không thể ngẩng đầu lên được.
"Hải sản nơi này rất tươi, hầu hết tôi chỉ luộc thôi, có thể giữ lại hương vị nguyên chất. Nhưng mực thì phải cho một ít muối tiêu vào mới ngon, còn riêng món hải sản này thì đút lò kiểu Pháp, đây là món ăn bản xứ của người Pháp, tôi mới học được, còn món này thì hấp với nước dừa..." Triệu Cẩm Tân kiên nhẫn giới thiệu cách làm mỗi một món ăn cho anh nghe, tuy nhiên Lê Sóc một tiếng cũng không đáp lại.
Triệu Cẩm Tân nói nửa ngày, ánh mắt cũng càng ngày càng ảm đạm: "Lê thúc thúc, anh có thể nói với tôi vài câu được không?"
Lê Sóc dừng một chút, bình tĩnh nói: "Tôi đã sớm nói qua, giữa chúng ta không có lời nào để nói."
"Chẳng lẽ để tôi trở thành bạn bè bình thường cũng không được sao? Trước kia chúng ta có rất nhiều đề tài."
Lê Sóc giương mắt nhìn thẳng Triệu Cẩm Tân: "Tôi cùng mỗi một người chia tay trước đây đều có thể làm bạn, duy nhất chỉ có cậu là không được."
Duy nhất chỉ có hắn, Triệu Cẩm Tân, tùy ý chà đạp lên trái tim anh.
Cũng duy nhất chỉ có hắn, Triệu Cẩm Tân, khiến anh cầm lên được mà không bỏ xuống được.
Triệu Cẩm Tân hơi mím môi, nói giọng khàn khàn: "Tôi thật sự không thể tha thứ như vậy sao, khiến anh đối với tôi như vậy, anh trước kia.... anh trước kia đối với tôi thật tốt."
"Tôi có thể tha thứ cho cậu." Lê Sóc cầm khăn ăn lên, chầm chậm dùng sức chà xát tay mình, thật giống như có thù với làn da, "Tôi không muốn ở chung một chỗ với cậu, nếu cậu có thể dừng những hành động không có ý nghĩa kia, thì tôi có thể để cậu trở thành "bạn bè bình thường."
"Rồi sau đó có một ngày, nhìn anh cùng người khác ở chung sao?"
"Đúng, chẳng lẽ tôi phải vì cậu mà lãng phí một đời sao?" Mặt Lê Sóc không chút thay đổi nói, "Tôi sớm muộn gì cũng sẽ tìm được người thật lòng đối với tôi."
"Tôi đối với anh là thật lòng!" Triệu Cẩm Tân tăng thêm khẩu khí, hắn cắn răng nói, "Tại sao anh không thể tin tôi, tất cả những chuyện tôi làm, chẳng lẽ chỉ vì lừa anh lên giường? Triệu Cẩm Tân tôi thiếu người lên giường sao?"
"Nếu không thiếu, thì cậu có thể đi tìm..."
"Không thể." Triệu Cẩm Tân cắt ngang lời anh, ánh mắt hắn trở nên có vài phần cay nghiệt, "Tôi sẽ không bao giờ đi tìm người khác, tôi chỉ muốn anh, tôi cũng sẽ không để bất cứ ai ở bên cạnh anh, trừ phi tôi chết."
Lê Sóc ném khăn ăn xuống, vừa định đứng dậy.
Triệu Cẩm Tân kéo cổ tay anh, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước: "Anh còn chưa ăn xong."
"Buông tay." Lê Sóc dùng lực giãy tay ra, nhưng hắn lại không bỏ ra.
"Anh còn chưa ăn xong." Triệu Cẩm Tân đứng lên, ấn Lê Sóc trở về ghế, cũng nhân cơ hội hôn một cái lên trán anh, "Ngoan, ăn cơm xong đi."
Lê Sóc đẩy hai tay hắn ra, phẫn nộ trừng hắn.
Triệu Cẩm Tân khổ sở nói: "Anh đừng nhìn tôi như vậy."
Lê Sóc nắm chặt đầu quyền, thật hận không thể ném cả bàn ăn lên người Triệu Cẩm Tân.
Thật nực cười. Sau khi làm bao nhiêu việc thiếu đạo đức, bây giờ lại xoay sang ân cần? Hắn xem Lê Sóc anh là cái gì, gọi thì đến đuổi thì đi?
Giả bộ tình thâm, giả bộ đáng thương, quả thực vô sỉ! Vô sỉ!
Lê Sóc tức giận đến sắc mặt trắng xanh.
"Trước kia anh đối với tôi thật tốt." Triệu Cẩm Tân lộ ra một nụ cười ảm đạm, "Vừa dịu dàng vừa săn sóc vừa cẩn thận. Lúc nào tôi nói đói bụng, anh nhất định sẽ làm đồ ăn cho tôi. Khi ăn pizza và salad ở ngoài, trong đồ ăn có hành tây, anh sẽ từng miếng từng miếng lấy ra cho tôi. Tôi đột nhiên có những yêu cầu khác người, anh cũng không hề tức giận. Có lần tôi không tìm thấy hộ chiếu, tức giận bỏ đi ngủ một giấc, anh cả đêm không ngủ, lật tung đồ đạc trong nhà để tìm cho tôi..." Giọng nói Triệu Cẩm Tân đã có chút phát run, "Lê thúc thúc, anh không phải rất thích tôi sao? Sao bây giờ anh lại bỏ tôi như vậy?!"
Lê Sóc chỉ cảm thấy hốc mắt chua xót, anh liều mạng cắn chặt môi, dùng đau đớn duy trì tỉnh táo.
Thích một người, thì sẽ tận tâm tận lực đối tốt với đối phương, chuyện này không phải là đương nhiên sao? Kết quả... kết quả thì ra chỉ có mỗi mình anh nghĩ vậy thôi sao?
Hai mắt Triệu Cẩm Tân phiếm hồng nhìn Lê Sóc: "Anh tốt như vậy, tôi làm sao có thể buông tay."
Lê Sóc dùng sức mở to hai mắt, hít sâu một hơi, lại đứng lên, đi về phòng.
Lần này, Triệu Cẩm Tân không ngăn anh nữa.
Bốn ngày nghỉ trôi qua rất nhanh. Bọn họ cùng nhau trở lại Bắc Kinh.
Lê Sóc cảm thấy bốn vị trưởng bối đều nhìn ra việc anh cố ý lảng tránh Triệu Cẩm Tân, ba anh thì tưởng anh vì chuyện Triệu Cẩm Tân giành mất hạng mục mà bất mãn, chỉ có mẹ anh là biết sự thật, nhưng mẹ anh cũng không tìm anh nói chuyện, anh lo lắng đề phòng, hi vọng mẹ vĩnh viễn đừng vì chuyện này mà đến tìm anh.
Sau khi trở về Bắc Kinh, Lê Sóc gọi điện thoại cho Chu Cẩn Hành hỏi tiến độ, Chu Cẩn Hành nói hai ngày sau sẽ ký hợp đồng, đồng thời cậu đã dự thảo hợp đồng riêng giữa hai người, gửi đến mail Lê Sóc.
Hiện tại, Lê Sóc hi vọng chuyện này được tiến hành càng nhanh càng tốt.
Treo điện thoại, Lê Sóc lại liên hệ Tiểu Trần, tính tính thời gian, Tiểu Trần chắc là đã cầm 20 vạn tiền mặt và hợp đồng đi gặp mặt Từ Đại Duệ.
Tiểu Trần tiếp điện thoại, nói hợp đồng đã ký, tiền cũng đã đưa, sau đó cậu lại có chút muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?" Lê Sóc hỏi.
"Tôi có cảm giác lệ khí của ông ta rất nặng, rất dọa người." Tiểu Trần nói, "Có phải người ở trong tù lâu đều sẽ như vậy không?"
"... Không biết" Lê Sóc chỉ biết là, Từ Đại Duệ trước khi gặp chuyện không may thì không phải như vậy, mà ông là một người phương Bắc hào sảng phóng khoáng, anh lại hỏi, "Hắn có nói gì không?"
"Ông ta hỏi tại sao anh không đến, tôi nói anh bận rộn, ông ta liền không nói gì nữa, đến câu cám ơn cũng không có, lấy tiền xong liền đi."
Trong lòng Lê Sóc ẩn ẩn có chút bất an. Anh đã nghe qua rất nhiều trường hợp giống vậy, nói chỉ cần cho mượn tiền lần đầu tiên, sẽ có khả năng bị vơ vét tài sản lần thứ hai, nhưng kêu anh trơ mắt nhìn Từ Đại Duệ khốn khổ và thất vọng, anh quả thật không làm được, không chỉ về mặt lương tâm không qua được, mà về mặt đạo nghĩa cũng không qua được.
Lúc anh vừa mở công ty, rất ít khách hàng, Từ Đại Duệ là người cho anh vụ làm ăn đầu tiên, hai người cũng từng xưng huynh gọi đệ, anh không thể không niệm tình cũ. Nhưng anh cũng chỉ giúp ông ta được đến bước này thôi, hi vọng bản chất của Từ Đại Duệ không bị cuộc sống trong tù làm biến đổi.
Vài ngày sau, Chu Cẩn Hành mời đủ các bên ngồi lại, cùng nhau ký hợp đồng phân chia quyền cổ phần.
Bốn người đủ loại tâm tư, sau khi ký hợp đồng xong, cùng nhau uống vài ly rượu. Thôi tổng và Lê Sóc đã hoàn toàn không định tham dự quá trình thi công khai thác, còn hai người Triệu Cẩm Tân và Chu Cẩn Hành trong tương lai sẽ còn tiếp tục phân cao thấp. Vụ hợp tác này ngay từ đầu đã tràn ngập gian nan, đúng là cực kỳ nan giải.
Nhưng Triệu Cẩm Tân vẫn rất vui vẻ, cũng duy trì khuôn mặt tươi cười đối với Chu Cẩn Hành.
Uống rượu xong, Thôi tổng đi trước, Triệu Cẩm Tân muốn tìm Lê Sóc đi ăn cơm, Lê Sóc đương nhiên sẽ không đi, hắn cũng phẫn nộ bỏ đi. Lê Sóc cùng Chu Cẩn Hành đổi địa điểm gặp mặt để ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Chu Cẩn Hành đưa ra giá rất tốt, vượt qua mong đợi của Lê Sóc, anh rất cảm động, thành khẩn nói: " Cẩn Hành, đối tác trong tương lai của cậu rất khó đối phó, về sau cậu sẽ còn tốn nhiều công sức hơn. Tôi rất vui khi có thể thông qua hạng mục đầu tư này mà quen biết được người bạn như cậu."
Chu Cẩn Hành vỗ vỗ bả vai Lê Sóc, cười nói: "Tôi cũng vậy, về sau có cơ hội chúng ta lại hợp tác."
Ký hợp đồng xong, tâm trạng Lê Sóc thật mâu thuẫn, không thể phân rõ là thả lỏng, hay là cảm thấy càng mệt mỏi.
Anh luôn tránh việc Triệu Cẩm Tân dùng hạng mục này mà tiếp tục dây dưa với anh, nên mới một đao chặn đứng Triệu Cẩm Tân như vậy, nếu tiểu tử này biết, không biết sẽ có phản ứng thế nào. Kỳ thực bản thân ý định này của anh không phải là muốn trả thù gì, nhưng quả thực lúc này anh cảm thấy rất thống khoái.
Muốn quản anh? Trời cao biển rộng, anh không nghĩ mình sẽ vĩnh viễn sống với cái bóng của Triệu Cẩm Tân.
Chỉ qua vài ngày, Lê Sóc đang ở nhà chơi cờ cùng ba anh, Triệu Cẩm Tân liền gọi điện thoại tới. Ban đầu Lê Sóc không định tiếp, nhưng di động của anh lại để ngay bên cạnh, ba anh liếc mắt đã nhìn thấy được tên hiển thị trên màn hình điện thoại.
Anh đành phải cầm lấy điện thoại, đi vào phòng: "Alô?"
Giọng Triệu Cẩm Tân âm trầm đến dọa người: "Lê Sóc, tại sao anh lại làm vậy?"
"Còn phải hỏi tại sao sao." Lê Sóc thản nhiên nói.
"Đùa giỡn tôi như vậy anh vui lắm sao?" Triệu Cẩm Tân đột nhiên cười một thoáng, "Có khiến anh vui vẻ chút nào không?"
"Cũng tạm." Lê Sóc lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ trong mắt phức tạp lạ thường.
Triệu Cẩm Tân trầm mặc một lúc lâu, sau đó cúi đầu nở nụ cười: "Bảo bối, anh thật sự đã chọc tôi giận rồi."
"Cho nên?"
"... Vì sao anh cứ phải ép tôi trở thành tên khốn kiếp?"
"Triệu Cẩm Tân, cậu vốn chính là tên khốn kiếp."
"Đúng, tôi đúng là vậy, nhưng tôi thật sự không nỡ để anh biết rõ tôi khốn kiếp đến thế nào." Giọng Triệu Cẩm Tân lại trở nên vừa âm u vừa mềm mại, "Anh rất nhanh sẽ biết thôi."
Trong điện thoại truyền đến âm báo bận.
Lê Sóc kinh ngạc nhìn vào điện thoại, hai mắt nặng nề chậm rãi khép lại.
"Lê đại ca, ra ăn sáng."
Lê Sóc nghe được tiếng Triệu Cẩm Tân, liền lấy chăn che đầu, nhưng dù làm thế nào cũng không thể xua giọng nói của hắn ra khỏi đầu. Cho đến giờ anh vẫn không cách nào ngăn cách người này triệt để ở ngoài con tim.
Triệu Cẩm Tân lại cười nói: "Lê đại ca, đừng ngủ nướng, mọi người đã dậy hết rồi."
Lê Sóc xốc chăn lên ngồi dậy: "Biết rồi." Anh rửa mặt, thay quần áo, đi xuống lầu.
Tất cả mọi người đã ngồi ở phòng ăn, trên bàn bày bữa sáng phong phú, có hơn mười món ăn, giống như chuyển hết bữa sáng của khách sạn qua đây.
"Ba, mẹ, chào buổi sáng. Chú, dì, chào buổi sáng." Lê Sóc gật đầu mỉm cười, ngồi ở vị trí duy nhất còn trống —— bên cạnh Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân cười nói: "Lê đại ca ngủ rất ngon sao."
"Rất tốt, còn mọi người? Thích nghi với khí hậu nơi này không?"
Triệu Vinh Thiên cười nói: "Lúc vừa xuống máy bay chưa thích nghi lắm, đột ngột chuyển từ mùa đông sang mùa hè. Nhưng bây giờ thì không thành vấn đề."
"Con trai, ăn sáng xong chúng ta đi chỗ nào chơi?"
Lê Sóc vừa định trả lời, Triệu Cẩm Tân đã nói: "Mọi người đi tham quan ngắm cảnh đi, Lê đại ca đưa con đi xem khu đất." Hắn mỉm cười liếc mắt nhìn Lê Sóc, "Đúng không?"
Lê tiên sinh cũng liếc mắt nhìn Lê Sóc, Lê Sóc nhìn lại ông một lát, sau đó gật gật đầu: "Đúng". Ở trước mặt trưởng bối mà phải cùng Triệu Cẩm Tân giả vờ thì càng mệt, không đi ngắm cảnh cũng tốt.
Đưa trưởng bối hai nhà lên xe xong, Triệu Cẩm Tân xoay người nhìn Lê Sóc, ánh mắt mang ý chờ mong và hưng phấn, tựa như trẻ con mong chờ ngày nghỉ.
Lê Sóc xoay người đi về phòng, vừa đi vừa nói: "Địa chỉ khu đất cậu biết rõ, muốn xem thì tự mình đi xem đi."
Triệu Cẩm Tân đuổi theo sau: "Tôi đã sớm xem qua, tôi biết anh không có hứng thú với chỗ đông người, chúng ta ở lại khách sạn thôi."
Lê Sóc từ chối cho ý kiến, bước vào trong, định đi về phòng mình.
Triệu Cẩm Tân đứng chắn trước mặt anh, cười nói: "Anh không muốn nghe tôi quy hoạch khu đất kia thế nào sao?"
"Chúng tôi đã quy hoạch tốt khu đất đó rồi."
"Mấy chuyện quy hoạch, chính là không ngừng chỉnh sửa trong quá trình thi công. Tôi đã tính toán, sẽ dành riêng một khu, dùng cây xanh để cách ly với khu vực khách sạn, sau đó xây dựng một biệt thự hướng biển, chỉ để cho hai nhà chúng ta nghỉ phép dùng."
Lê Sóc nhíu mày nhìn hắn, trên mặt Triệu Cẩm Tân là nụ cười vô cùng ôn nhu, khiến lời nói châm chọc của anh đã ngay trên miệng nhưng lại không thể nào nói ra. Hơn nữa, mắng anh cũng đã mắng rồi, nói đạo lý cũng đã nói rồi, nhưng Triệu Cẩm Tân vẫn cứ làm theo ý mình, anh giờ đã lười lãng phí lời nói với hắn.
"Tôi sẽ dành một khu xây sân tennis." Triệu Cẩm Tân mỉm cười nhìn Lê Sóc, "Gần đây tôi đã lên mạng đăng ký khóa học tennis, nếu thực lực tôi chênh lệch với anh quá nhiều thì không có cách nào chơi cùng anh."
Lê Sóc không có phản ứng gì, lướt qua Triệu Cẩm Tân, bước lên lầu.
"Trong tương lai của tôi nhất định có anh!" Triệu Cẩm Tân ngửa đầu nhìn anh, bình tĩnh nói, "Trong tất cả các quy hoạch đều có anh, trong quá trình tiến hành sẽ sửa chữa vài chỗ, nhưng nhất định những chỗ liên quan đến anh sẽ không bao giờ thay đổi."
Hầu kết Lê Sóc nhẹ nhàng lăn lăn, anh bước thật nhanh trở về phòng.
Sau khi đóng cửa, Lê Sóc lại khóa trái, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý, dặn cậu chuẩn bị số tiền hai mươi vạn và hợp đồng giao tiền. Tiểu Trần cũng báo cho anh biết kết quả điều tra về Từ Đại Duệ, quả thực đúng như lời Từ Đại Duệ nói, trong lúc hắn ngồi tù, cha mẹ đều qua đời, vợ thì mang theo con gái tái giá với người khác.
Lê Sóc tầng tầng thở dài một tiếng.
Lê Sóc vẫn ở trong phòng đợi cho đến giữa trưa, bên ngoài trời xanh nắng đẹp, gió biển sảng khoái, anh lại phải nhốt mình trong phòng, nghĩ đến lại đầy bụng lửa giận.
Trùng hợp lúc này, cửa phòng anh bị gõ vang.
"Lê thúc thúc, ăn cơm trưa thôi."
Lê Sóc đặt cuốn sách đang đọc xuống, trong lòng dâng lên một trận khó chịu.
"Tôi làm một bữa hải sản, mau ra đây nếm thử."
Lê Sóc do dự một lát, cuối cùng vẫn đi mở cửa. Anh không thể cả ngày nghẹn ở trong phòng mãi, dựa vào cái gì chứ.
Triệu Cẩm Tân thay nguyên bộ đồ vest, trên cổ còn đeo nơ đen, trên tay hắn đang cầm một cái nơ giống y đúc cái hắn đang đeo. Hắn cười, tay lung lay cái nơ, không giải thích gì liền muốn đeo lên cho Lê Sóc.
Lê Sóc gạt tay hắn ra: "Lấy ra."
"Hôm nay coi như là buổi hẹn hò của chúng ta đi." Hai tay Triệu Cẩm Tân vòng lên cổ Lê Sóc, vừa ôn nhu lại vừa mạnh mẽ đeo nơ cho anh, "Anh hay nói hẹn hò thích đeo nơ mà."
Lê Sóc một phen đẩy Triệu Cẩm Tân ra, rồi sau đó thô bạo kéo nơ xuống, trực tiếp ném vào mặt hắn: "Cậu đừng làm mấy trò kì quái này nữa!"
Trong nháy mắt, ánh mắt Triệu Cẩm Tân mất đi thần thái, trở nên thất vọng, đáng thương, hắn hạ thấp người, nhặt nơ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Vậy ăn cơm đi, dù sao cũng phải ăn cơm."
Lồng ngực Lê Sóc phập phồng hai cái, anh lướt qua người Triệu Cẩm Tân đi thẳng xuống lầu.
Triệu Cẩm Tân cất nơ vào trong túi, sau đó vỗ nhè nhẹ lên mặt mình, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
Lê Sóc đi đến đại sảnh, Triệu Cẩm Tân cũng theo sau: "Chúng ta ăn ở bên ngoài." Hắn đưa Lê Sóc đi tới hoa viên.
Bên trong hoa viên đặt một chiếc bàn dài, trên bàn đặt đầy hải sản tươi ngon và Champagne, không gian xung quanh là cây xanh vùng nhiệt đới, dưới chân là bãi cát trắng mịn, xa xa là biển xanh và trời quang, khăn trải bàn trắng tinh lay động theo gió biển, xen lẫn là tiếng lá cây xào xạc mang theo âm thanh của gió lộng, khung cảnh thực sự rất lãng mạn.
Triệu Cẩm Tân lịch thiệp khom người, đưa tay làm tư thế "mời": "Đến nếm thử tay nghề của tôi đi."
Lê Sóc nhìn một bàn mỹ thực kia, chẳng tội tình gì, không ăn cũng quá lãng phí, vì thế đi qua.
Hai người ngồi đối mặt, Triệu Cẩm Tân rót ly rượu cho Lê Sóc, vừa nhẹ giọng nói: "Có thể cùng anh dùng bữa cơm thế này thật tốt, thật muốn vĩnh viễn cứ dừng lại ở chỗ này đi."
Lê Sóc không nói gì, thản nhiên ăn.
"Ăn ngon không?" Triệu Cẩm Tân một lát lại bóc tôm, một lát lại dùng kẹp lấy thịt cua ra, tất cả đều cho vào đĩa anh.
Lê Sóc nhẹ nhàng lấy tay cản hắn một chút: "Cậu ăn phần của cậu đi."
Bên trong đôi mắt cực đẹp và đào hoa của Triệu Cẩm Tân tràn đầy thâm tình: "Tôi thích nhìn anh ăn."
Dưới ánh nhìn như thế của hắn, Lê Sóc có cảm giác không thể ngẩng đầu lên được.
"Hải sản nơi này rất tươi, hầu hết tôi chỉ luộc thôi, có thể giữ lại hương vị nguyên chất. Nhưng mực thì phải cho một ít muối tiêu vào mới ngon, còn riêng món hải sản này thì đút lò kiểu Pháp, đây là món ăn bản xứ của người Pháp, tôi mới học được, còn món này thì hấp với nước dừa..." Triệu Cẩm Tân kiên nhẫn giới thiệu cách làm mỗi một món ăn cho anh nghe, tuy nhiên Lê Sóc một tiếng cũng không đáp lại.
Triệu Cẩm Tân nói nửa ngày, ánh mắt cũng càng ngày càng ảm đạm: "Lê thúc thúc, anh có thể nói với tôi vài câu được không?"
Lê Sóc dừng một chút, bình tĩnh nói: "Tôi đã sớm nói qua, giữa chúng ta không có lời nào để nói."
"Chẳng lẽ để tôi trở thành bạn bè bình thường cũng không được sao? Trước kia chúng ta có rất nhiều đề tài."
Lê Sóc giương mắt nhìn thẳng Triệu Cẩm Tân: "Tôi cùng mỗi một người chia tay trước đây đều có thể làm bạn, duy nhất chỉ có cậu là không được."
Duy nhất chỉ có hắn, Triệu Cẩm Tân, tùy ý chà đạp lên trái tim anh.
Cũng duy nhất chỉ có hắn, Triệu Cẩm Tân, khiến anh cầm lên được mà không bỏ xuống được.
Triệu Cẩm Tân hơi mím môi, nói giọng khàn khàn: "Tôi thật sự không thể tha thứ như vậy sao, khiến anh đối với tôi như vậy, anh trước kia.... anh trước kia đối với tôi thật tốt."
"Tôi có thể tha thứ cho cậu." Lê Sóc cầm khăn ăn lên, chầm chậm dùng sức chà xát tay mình, thật giống như có thù với làn da, "Tôi không muốn ở chung một chỗ với cậu, nếu cậu có thể dừng những hành động không có ý nghĩa kia, thì tôi có thể để cậu trở thành "bạn bè bình thường."
"Rồi sau đó có một ngày, nhìn anh cùng người khác ở chung sao?"
"Đúng, chẳng lẽ tôi phải vì cậu mà lãng phí một đời sao?" Mặt Lê Sóc không chút thay đổi nói, "Tôi sớm muộn gì cũng sẽ tìm được người thật lòng đối với tôi."
"Tôi đối với anh là thật lòng!" Triệu Cẩm Tân tăng thêm khẩu khí, hắn cắn răng nói, "Tại sao anh không thể tin tôi, tất cả những chuyện tôi làm, chẳng lẽ chỉ vì lừa anh lên giường? Triệu Cẩm Tân tôi thiếu người lên giường sao?"
"Nếu không thiếu, thì cậu có thể đi tìm..."
"Không thể." Triệu Cẩm Tân cắt ngang lời anh, ánh mắt hắn trở nên có vài phần cay nghiệt, "Tôi sẽ không bao giờ đi tìm người khác, tôi chỉ muốn anh, tôi cũng sẽ không để bất cứ ai ở bên cạnh anh, trừ phi tôi chết."
Lê Sóc ném khăn ăn xuống, vừa định đứng dậy.
Triệu Cẩm Tân kéo cổ tay anh, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước: "Anh còn chưa ăn xong."
"Buông tay." Lê Sóc dùng lực giãy tay ra, nhưng hắn lại không bỏ ra.
"Anh còn chưa ăn xong." Triệu Cẩm Tân đứng lên, ấn Lê Sóc trở về ghế, cũng nhân cơ hội hôn một cái lên trán anh, "Ngoan, ăn cơm xong đi."
Lê Sóc đẩy hai tay hắn ra, phẫn nộ trừng hắn.
Triệu Cẩm Tân khổ sở nói: "Anh đừng nhìn tôi như vậy."
Lê Sóc nắm chặt đầu quyền, thật hận không thể ném cả bàn ăn lên người Triệu Cẩm Tân.
Thật nực cười. Sau khi làm bao nhiêu việc thiếu đạo đức, bây giờ lại xoay sang ân cần? Hắn xem Lê Sóc anh là cái gì, gọi thì đến đuổi thì đi?
Giả bộ tình thâm, giả bộ đáng thương, quả thực vô sỉ! Vô sỉ!
Lê Sóc tức giận đến sắc mặt trắng xanh.
"Trước kia anh đối với tôi thật tốt." Triệu Cẩm Tân lộ ra một nụ cười ảm đạm, "Vừa dịu dàng vừa săn sóc vừa cẩn thận. Lúc nào tôi nói đói bụng, anh nhất định sẽ làm đồ ăn cho tôi. Khi ăn pizza và salad ở ngoài, trong đồ ăn có hành tây, anh sẽ từng miếng từng miếng lấy ra cho tôi. Tôi đột nhiên có những yêu cầu khác người, anh cũng không hề tức giận. Có lần tôi không tìm thấy hộ chiếu, tức giận bỏ đi ngủ một giấc, anh cả đêm không ngủ, lật tung đồ đạc trong nhà để tìm cho tôi..." Giọng nói Triệu Cẩm Tân đã có chút phát run, "Lê thúc thúc, anh không phải rất thích tôi sao? Sao bây giờ anh lại bỏ tôi như vậy?!"
Lê Sóc chỉ cảm thấy hốc mắt chua xót, anh liều mạng cắn chặt môi, dùng đau đớn duy trì tỉnh táo.
Thích một người, thì sẽ tận tâm tận lực đối tốt với đối phương, chuyện này không phải là đương nhiên sao? Kết quả... kết quả thì ra chỉ có mỗi mình anh nghĩ vậy thôi sao?
Hai mắt Triệu Cẩm Tân phiếm hồng nhìn Lê Sóc: "Anh tốt như vậy, tôi làm sao có thể buông tay."
Lê Sóc dùng sức mở to hai mắt, hít sâu một hơi, lại đứng lên, đi về phòng.
Lần này, Triệu Cẩm Tân không ngăn anh nữa.
Bốn ngày nghỉ trôi qua rất nhanh. Bọn họ cùng nhau trở lại Bắc Kinh.
Lê Sóc cảm thấy bốn vị trưởng bối đều nhìn ra việc anh cố ý lảng tránh Triệu Cẩm Tân, ba anh thì tưởng anh vì chuyện Triệu Cẩm Tân giành mất hạng mục mà bất mãn, chỉ có mẹ anh là biết sự thật, nhưng mẹ anh cũng không tìm anh nói chuyện, anh lo lắng đề phòng, hi vọng mẹ vĩnh viễn đừng vì chuyện này mà đến tìm anh.
Sau khi trở về Bắc Kinh, Lê Sóc gọi điện thoại cho Chu Cẩn Hành hỏi tiến độ, Chu Cẩn Hành nói hai ngày sau sẽ ký hợp đồng, đồng thời cậu đã dự thảo hợp đồng riêng giữa hai người, gửi đến mail Lê Sóc.
Hiện tại, Lê Sóc hi vọng chuyện này được tiến hành càng nhanh càng tốt.
Treo điện thoại, Lê Sóc lại liên hệ Tiểu Trần, tính tính thời gian, Tiểu Trần chắc là đã cầm 20 vạn tiền mặt và hợp đồng đi gặp mặt Từ Đại Duệ.
Tiểu Trần tiếp điện thoại, nói hợp đồng đã ký, tiền cũng đã đưa, sau đó cậu lại có chút muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?" Lê Sóc hỏi.
"Tôi có cảm giác lệ khí của ông ta rất nặng, rất dọa người." Tiểu Trần nói, "Có phải người ở trong tù lâu đều sẽ như vậy không?"
"... Không biết" Lê Sóc chỉ biết là, Từ Đại Duệ trước khi gặp chuyện không may thì không phải như vậy, mà ông là một người phương Bắc hào sảng phóng khoáng, anh lại hỏi, "Hắn có nói gì không?"
"Ông ta hỏi tại sao anh không đến, tôi nói anh bận rộn, ông ta liền không nói gì nữa, đến câu cám ơn cũng không có, lấy tiền xong liền đi."
Trong lòng Lê Sóc ẩn ẩn có chút bất an. Anh đã nghe qua rất nhiều trường hợp giống vậy, nói chỉ cần cho mượn tiền lần đầu tiên, sẽ có khả năng bị vơ vét tài sản lần thứ hai, nhưng kêu anh trơ mắt nhìn Từ Đại Duệ khốn khổ và thất vọng, anh quả thật không làm được, không chỉ về mặt lương tâm không qua được, mà về mặt đạo nghĩa cũng không qua được.
Lúc anh vừa mở công ty, rất ít khách hàng, Từ Đại Duệ là người cho anh vụ làm ăn đầu tiên, hai người cũng từng xưng huynh gọi đệ, anh không thể không niệm tình cũ. Nhưng anh cũng chỉ giúp ông ta được đến bước này thôi, hi vọng bản chất của Từ Đại Duệ không bị cuộc sống trong tù làm biến đổi.
Vài ngày sau, Chu Cẩn Hành mời đủ các bên ngồi lại, cùng nhau ký hợp đồng phân chia quyền cổ phần.
Bốn người đủ loại tâm tư, sau khi ký hợp đồng xong, cùng nhau uống vài ly rượu. Thôi tổng và Lê Sóc đã hoàn toàn không định tham dự quá trình thi công khai thác, còn hai người Triệu Cẩm Tân và Chu Cẩn Hành trong tương lai sẽ còn tiếp tục phân cao thấp. Vụ hợp tác này ngay từ đầu đã tràn ngập gian nan, đúng là cực kỳ nan giải.
Nhưng Triệu Cẩm Tân vẫn rất vui vẻ, cũng duy trì khuôn mặt tươi cười đối với Chu Cẩn Hành.
Uống rượu xong, Thôi tổng đi trước, Triệu Cẩm Tân muốn tìm Lê Sóc đi ăn cơm, Lê Sóc đương nhiên sẽ không đi, hắn cũng phẫn nộ bỏ đi. Lê Sóc cùng Chu Cẩn Hành đổi địa điểm gặp mặt để ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Chu Cẩn Hành đưa ra giá rất tốt, vượt qua mong đợi của Lê Sóc, anh rất cảm động, thành khẩn nói: " Cẩn Hành, đối tác trong tương lai của cậu rất khó đối phó, về sau cậu sẽ còn tốn nhiều công sức hơn. Tôi rất vui khi có thể thông qua hạng mục đầu tư này mà quen biết được người bạn như cậu."
Chu Cẩn Hành vỗ vỗ bả vai Lê Sóc, cười nói: "Tôi cũng vậy, về sau có cơ hội chúng ta lại hợp tác."
Ký hợp đồng xong, tâm trạng Lê Sóc thật mâu thuẫn, không thể phân rõ là thả lỏng, hay là cảm thấy càng mệt mỏi.
Anh luôn tránh việc Triệu Cẩm Tân dùng hạng mục này mà tiếp tục dây dưa với anh, nên mới một đao chặn đứng Triệu Cẩm Tân như vậy, nếu tiểu tử này biết, không biết sẽ có phản ứng thế nào. Kỳ thực bản thân ý định này của anh không phải là muốn trả thù gì, nhưng quả thực lúc này anh cảm thấy rất thống khoái.
Muốn quản anh? Trời cao biển rộng, anh không nghĩ mình sẽ vĩnh viễn sống với cái bóng của Triệu Cẩm Tân.
Chỉ qua vài ngày, Lê Sóc đang ở nhà chơi cờ cùng ba anh, Triệu Cẩm Tân liền gọi điện thoại tới. Ban đầu Lê Sóc không định tiếp, nhưng di động của anh lại để ngay bên cạnh, ba anh liếc mắt đã nhìn thấy được tên hiển thị trên màn hình điện thoại.
Anh đành phải cầm lấy điện thoại, đi vào phòng: "Alô?"
Giọng Triệu Cẩm Tân âm trầm đến dọa người: "Lê Sóc, tại sao anh lại làm vậy?"
"Còn phải hỏi tại sao sao." Lê Sóc thản nhiên nói.
"Đùa giỡn tôi như vậy anh vui lắm sao?" Triệu Cẩm Tân đột nhiên cười một thoáng, "Có khiến anh vui vẻ chút nào không?"
"Cũng tạm." Lê Sóc lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ trong mắt phức tạp lạ thường.
Triệu Cẩm Tân trầm mặc một lúc lâu, sau đó cúi đầu nở nụ cười: "Bảo bối, anh thật sự đã chọc tôi giận rồi."
"Cho nên?"
"... Vì sao anh cứ phải ép tôi trở thành tên khốn kiếp?"
"Triệu Cẩm Tân, cậu vốn chính là tên khốn kiếp."
"Đúng, tôi đúng là vậy, nhưng tôi thật sự không nỡ để anh biết rõ tôi khốn kiếp đến thế nào." Giọng Triệu Cẩm Tân lại trở nên vừa âm u vừa mềm mại, "Anh rất nhanh sẽ biết thôi."
Trong điện thoại truyền đến âm báo bận.
Lê Sóc kinh ngạc nhìn vào điện thoại, hai mắt nặng nề chậm rãi khép lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất