Chương 9
Người lớn làm đại sự đều có tính cách nhanh nhẹn tác phong mạnh mẽ, hôm qua Lê Sóc vừa đồng ý cùng đi nghỉ phép, hôm sau ba anh liền bảo anh thu dọn hành lý để buổi chiều xuất phát.
Lê Sóc có chút lờ mờ, vì chuyện trong nước anh đã lo đến sứt đầu mẻ trán, tiền điện thoại quốc tế đã sắp lên đến năm con số, làm gì còn tâm tư mà nghỉ với chả phép, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của mẹ anh, anh lại không muốn làm bà mất hứng, nên gọi giúp việc lên thu dọn hành lý cho anh, còn anh thì tiếp tục gọi điện thoại.
Ngay lúc đang nói đến tin tức quan trọng của vụ án, bên trong điện thoại truyền đến tiếng ting ting ting vang lên không ngừng, là có cuộc gọi đến khác, anh nhìn điện thoại thì thấy là Triệu Cẩm Tân gọi tới, lập tức nói: "Luật sư Vương, anh nói tiếp đi."
Hai người hàn huyên chưa được vài câu, điện thoại lại gọi tới, Lê Sóc đã rất không kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Vương luật sư, anh chờ tôi nửa phút." Anh tiếp cuộc gọi của Triệu Cẩm Tân, "Alo?"
"Alo." Triệu Cẩm Tân kéo cái âm cuối thật dàiiii, nghe giọng nói vừa lười biếng vừa tuỳ tiện, "Anh chuẩn bị tốt rồi chứ?"
"Chuẩn bị tốt, bây giờ tôi..."
"Nhớ mang quần bơi, tôi thích nhất màu đen." Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói, "Thật muốn nhanh được kiểm tra một chút thành quả tập thể hình của anh."
Tâm tình Lê Sóc vốn đang bực bội lo âu, lúc này nghe thấy Triệu Cẩm Tân trêu chọc bên tai, lửa giận khắc chế không nổi mà bốc lên cao, anh cứng rắn nói: "Bây giờ tôi không rảnh, cậu có thể đừng chiếm dụng thời gian của tôi để nói mấy lời vô nghĩa này không?"
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một chút, giọng Triệu Cẩm Tân trở nên cứng ngắc mà trầm thấp, có chút đáng thương nói: "Tôi chỉ muốn nghe giọng của anh..... xin lỗi."
Điện thoại ngắt.
Lê Sóc cứng ngắc nắm chặt điện thoại, cảm thấy da đầu run lên, trong lòng dĩ nhiên hối hận. Anh không phải là muốn giận chó mắng mèo, chỉ là sự việc lần này với anh mà nói, không chỉ là bị tình địch hãm hại, mà còn vạch trần sai lầm khiến lương tâm khó yên trong nhiều năm qua của anh, đồng thời anh còn lo lắng chuyện Lý Trình Tú, đúng là thời điểm vừa thất bại, vừa lo lắng, vừa sợ hãi, Triệu Cẩm Tân đúng là đụng phải ngay đầu họng súng.
Nhưng chuyện này cũng không phải là lý do cho anh trút giận, buổi chiều gặp mặt lại xin lỗi Triệu Cẩm Tân đi...
Sau khi ăn cơm trưa, chú Quang đưa họ đến một câu lạc bộ phi cơ ở ngoại ô New York, nơi này có sân bay loại nhỏ, là nơi bảo dưỡng, cất cánh và hạ cánh của máy bay tư nhân loại nhỏ, máy bay của Triệu Vinh Thiên thường đậu ở trong này.
Ba người Triệu gia đã đến trước một bước, Triệu Vinh Thiên ăn mặc giống như đi đánh golf, quần trắng áo trắng, cực kỳ nhàn nhã, không giống như lúc ở công ty, nhìn ông ôn hoà dễ gần hơn nhiều.
Bàn tay bầm tím của Triệu Cẩm Tân buông thõng bên người, đầu cũng gục xuống, nhìn thấy bọn họ, không có tinh thần lắm mà chào hỏi, vội vàng liếc mắt nhìn Lê Sóc, cũng không nhìn thẳng anh.
Trong lòng Lê Sóc càng áy náy, anh bước qua: "Cẩm Tân, cậu có uống thuốc đúng giờ không?"
Triệu Cẩm Tân gật gật đầu, vẫn tiếp tục cúi đầu.
Lê Sóc kéo hắn qua một bên, hạ giọng nói: "Xin lỗi, tôi không nên trút giận lên cậu."
Triệu Cẩm Tân ngẩng đầu, có chút ai oán nhìn Lê Sóc, nhỏ giọng nói: "Có phải anh thực sự ghét tôi lắm không?"
"Chưa từng có." Lê Sóc vội vàng nói, "Tôi không thể quen với cậu, nhưng tôi tuyệt đối không có ghét cậu." Triệu Cẩm Tân tuy rằng lỗ mãng phóng đãng, nhưng có vài phần cởi mở đáng yêu, cho dù thế nào, ai lại tuỳ tiện chán ghét một người thích mình đâu.
Triệu Cẩm Tân chớp mắt, "Vậy là anh cảm thấy tôi rất phiền sao?"
Lê Sóc nở nụ cười, nhịn không được xoa xoa tóc hắn: "Cậu quả thật rất biết bám người, để Lê thúc thúc thở một chút được không, gần đây tôi thực sự bận rộn nhiều việc."
Nhìn thấy gương mặt tươi cười vừa dịu dàng vừa trong sáng của Lê Sóc, Triệu Cẩm Tân cảm thấy trái tim mạnh mẽ run lên, đôi môi bất giác mấp máy, ánh mắt hắn ánh lên như sao, giống như đang phát sáng.
Đáng tiếc Lê Sóc không thấy được ánh mắt dường như muốn nuốt trọn anh kia, anh bị ba anh gọi đi.
Mấy người hàn huyên một lát, máy bay đã chuẩn bị xong.
Đó là máy bay phản lực Cirrus, trên ghế lái chỉ có cơ phó ngồi.
Lê Sóc nói: "Cơ trưởng đâu?"
Triệu Vinh Thiên cười ha ha, chỉ chỉ chính mình: "Nếu tay Cẩm Tân không bị thương, thì là hai chúng ta lái, ta và nó đã cùng đi thi bằng lái."
Lê Sóc áy náy nói: "Đều do con không cẩn thận..."
Triệu phu nhân cười nói: "Ai, không có sao đâu, va chạm là khó tránh khỏi mà."
"Anh, thật sự không có việc gì, bởi vì chuyện này còn được ăn hai bữa cơm anh nấu, không ngờ anh làm cơm cũng ngon như vậy." Triệu Cẩm Tân cười đến cực kỳ khôn khéo.
Lê Sóc bị hắn nói đến ngượng ngùng, cả ngày hôm qua hình như anh không có quan tâm Triệu Cẩm Tân, trong lòng nghĩ phải bù đắp lại, anh nói: "Hai ngày nay có chút bận rộn, không chăm sóc cậu tốt, bác sĩ nói hôm nay phải bắt đầu chườm nóng, khi đến đảo tôi sẽ giúp cậu chườm một chút."
Triệu Cẩm Tân ôm lấy bả vai Lê Sóc: "Cám ơn anh."
Lê Sóc tinh tường cảm nhận được thân cao và thể trọng của Triệu Cẩm Tân. Mặc dù anh so với người Âu Mỹ cũng không tính là thấp, nhưng Triệu Cẩm Tân loại hoàn toàn vai rộng cao ráo như người da trắng, nhưng cơ bắp lại không quá khoa trương. Đôi khi anh cũng thấy thật kỳ quái, sao Triệu Cẩm Tân lại có thể thản nhiên mà làm nũng như vậy.
Mọi người lên phi cơ, Triệu Cẩm Tân lôi kéo anh ngồi chung một chỗ, sau đó nâng hai tay lên, mỉm cười nhìn Lê Sóc.
Lê Sóc lập tức hiểu ý hắn, rướn người qua cài dây an toàn cho hắn.
Nút thắt dây an toàn tách một tiếng khép lại, Triệu Cẩm Tân đột nhiên bất ngờ hôn một cái trên mặt anh.
Lê Sóc giật mình, kinh ngạc liếc mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, sau đó quay mạnh đầu sang nhìn bốn vị phụ huynh, may mắn lúc đó không có ai nhìn xuống dưới này.
Lê Sóc trừng hắn, dùng khẩu hình miệng hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Triệu Cẩm Tân vô tội nhìn anh: "Không biết nữa, không nhịn được." Thái độ đó giống như đang ăn vụng không cẩn thận bị người khác bắt được.
Lê Sóc vừa bực mình lại vừa buồn cười: "Đây là chuyến du lịch gia đình, cậu đàng hoàng một chút cho tôi."
Triệu Cẩm Tân liếm liếm môi, gật gật đầu.
Lê Sóc ngồi về chỗ của mình, lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Hạng Ninh, nói vài tiếng sau anh mới có thể liên lạc lại được, sau đó tắt máy.
Tình thế trước mắt là giằng co, Cục tuy đã lập án, nhưng chưa đủ chứng cứ để xin lệnh điều tra, tuy nhiên theo như luật sư nói, bên Cục xin được lệnh điều tra chỉ là chuyện sớm muộn, nên vẫn cương quyết đề nghị anh tạm thời đừng về nước.
Lê Sóc vừa lo lắng cho mình, vừa lo lắng Lý Trình Tú. Hai ngày nay anh suy xét qua một lượt những chuyện xảy ra, anh suy đoán Thiệu Quần thực sự cũng không định làm gì anh, bởi anh nghĩ hắn không đủ chứng cứ, thế nhưng khuấy đảo một hồi chính là muốn ngăn cản anh về nước, chỉ cần anh không quay về, cách nửa vòng trái đất anh liền không có cách nào che chở cho Lý Trình Tú.
Ngày mai trợ lý anh sẽ tạm thời sắp xếp cho Lý Trình Tú ở khách sạn, chỗ anh chọn cực kỳ bí ẩn, có thể bảo đảm trong khoảng thời gian ngắn Thiệu Quần không thể tìm thấy. Anh thông qua quan hệ với Đại sứ quán, nhanh chóng làm visa, chỉ cần ba ngày là có thể xong, chỉ cần Lý Trình Tú đến bên cạnh anh, anh liền có thể bảo vệ tốt cậu trai vừa dịu dàng lại vừa kiên cường ấy.
Lê Sóc ngắm nhìn mặt đất dần dần khuất bóng bên cửa sổ, trong lòng tràn ngập bất an.
Đột nhiên, một bàn tay khoát lên vai anh, Lê Sóc quay đầu lại.
Triệu Cẩm Tân nói: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cũng là ở trên máy bay."
Tạp âm của động cơ che giấu bớt đi tiếng trò chuyện, chỉ cần hạ nhỏ giọng một chút, những người ngồi phía trên sẽ không nghe được bọn họ đang nói cái gì, Lê Sóc cảm thấy rõ rệt tên tiểu tử này lại có chút rục rịch, chung quy nói đến máy bay, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau Triệu Cẩm Tân đã để lại cho anh ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Lê Sóc cẩn thận trả lời một câu: "Đúng vậy."
"Tôi đã từng nói tôi đối với anh nhất kiến chung tình là thật." Triệu Cẩm Tân nghiêng đầu qua, cọ cọ vào vai anh, "Anh hoàn toàn là hình mẫu mà tôi thích."
Lê Sóc rất muốn hỏi hắn có phải hắn thiếu thốn tình cảm cha con không, nhưng nghĩ đến hỏi như vậy có vẻ bất kính với Triệu Vinh Thiên, nên anh không nói ra, chỉ có thể cười lấy lệ.
Triệu Cẩm Tân nhìn Lê Sóc, ánh mắt giống như một con nai vô tội: "Chuyện phiền phức của anh trong nước, tôi có thể giúp anh giải quyết, anh hẹn hò với tôi một lần, được không."
Lê Sóc lắc lắc đầu: "Tôi đã nói chuyện của tôi cậu không cần can thiệp, tôi có thể tự mình giải quyết."
"Thật sao? Nhưng tôi nhìn thấy anh đang rất buồn rầu, tối hôm qua chắc là không ngủ được rồi, quầng thâm mắt đều lộ ra hết." Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng sờ sờ mặt anh, nghiêm túc nói: "Lê đại ca, tôi thật sự muốn giúp anh, dù biết anh về nước là để sớm được nhìn thấy người anh thích, nhưng tôi cũng muốn giúp anh, tôi không muốn nhìn thấy anh khó chịu."
Trái tim Lê Sóc nhẹ nhàng run lên, ánh mắt Triệu Cẩm Tân đen nhánh lấp lánh, nhìn không thấy một chút giả tạo nào, đúng là đang thực sự lo lắng vì anh. Hai người nhiều lần tiếp xúc qua lại như vậy, lần này Triệu Cẩm Tân không có cợt nhả, ngả ngớn hay gian xảo, lần đầu tiên khiến anh cảm động. Anh thành khẩn nói: "Cẩm Tân, cám ơn cậu, nhưng tôi không muốn nợ tình cảm của cậu."
"Tôi chỉ muốn hẹn hò với anh, một lần thôi." Triệu Cẩm Tân nắm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng lắc lắc, "Chỉ là ăn bữa cơm, uống chút rượu, không có gì khác."
Lê Sóc nhìn bộ dàng mặt đầy chờ mong của hắn, căn bản không nỡ cự tuyệt, có lẽ ngoài những hành động lỗ mãng kia, Triệu Cẩm Tân thực sự là thích anh, nhưng anh nếu không chấp nhận quen người này thì cũng không thể lợi dụng người ta, anh thở dài, dịu dàng nói: "Ăn bữa cơm, uống chút rượu, đương nhiên không thành vấn đề, đây cũng không phải hẹn hò gì, giữa bạn bè với nhau cũng có thể làm vậy, nhưng chuyện của tôi, để tôi tự mình giải quyết đi, cám ơn ý tốt của cậu, thật sự cám ơn cậu."
Triệu Cẩm Tân nở nụ cười, cười đẹp đến mức khiến người tim đập thình thịch: "Vậy anh hứa rồi nha, bên trong khu nghỉ dưỡng có một quán bar rất khá, ông chủ là người Đức, tất cả bia ở đó đều nhập khẩu từ Đức, tôi nhất định phải đưa anh tới thử."
Lê Sóc cười gật đầu: "Được, tôi rất mong chờ."
Triệu Cẩm Tân lại vươn tay, ngón cái nhẹ nhàng sờ sờ bọng mắt có chút xanh tím của anh, khoé môi cong lên một nụ cười dịu dàng.
Lê Sóc có chút lờ mờ, vì chuyện trong nước anh đã lo đến sứt đầu mẻ trán, tiền điện thoại quốc tế đã sắp lên đến năm con số, làm gì còn tâm tư mà nghỉ với chả phép, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của mẹ anh, anh lại không muốn làm bà mất hứng, nên gọi giúp việc lên thu dọn hành lý cho anh, còn anh thì tiếp tục gọi điện thoại.
Ngay lúc đang nói đến tin tức quan trọng của vụ án, bên trong điện thoại truyền đến tiếng ting ting ting vang lên không ngừng, là có cuộc gọi đến khác, anh nhìn điện thoại thì thấy là Triệu Cẩm Tân gọi tới, lập tức nói: "Luật sư Vương, anh nói tiếp đi."
Hai người hàn huyên chưa được vài câu, điện thoại lại gọi tới, Lê Sóc đã rất không kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Vương luật sư, anh chờ tôi nửa phút." Anh tiếp cuộc gọi của Triệu Cẩm Tân, "Alo?"
"Alo." Triệu Cẩm Tân kéo cái âm cuối thật dàiiii, nghe giọng nói vừa lười biếng vừa tuỳ tiện, "Anh chuẩn bị tốt rồi chứ?"
"Chuẩn bị tốt, bây giờ tôi..."
"Nhớ mang quần bơi, tôi thích nhất màu đen." Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói, "Thật muốn nhanh được kiểm tra một chút thành quả tập thể hình của anh."
Tâm tình Lê Sóc vốn đang bực bội lo âu, lúc này nghe thấy Triệu Cẩm Tân trêu chọc bên tai, lửa giận khắc chế không nổi mà bốc lên cao, anh cứng rắn nói: "Bây giờ tôi không rảnh, cậu có thể đừng chiếm dụng thời gian của tôi để nói mấy lời vô nghĩa này không?"
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một chút, giọng Triệu Cẩm Tân trở nên cứng ngắc mà trầm thấp, có chút đáng thương nói: "Tôi chỉ muốn nghe giọng của anh..... xin lỗi."
Điện thoại ngắt.
Lê Sóc cứng ngắc nắm chặt điện thoại, cảm thấy da đầu run lên, trong lòng dĩ nhiên hối hận. Anh không phải là muốn giận chó mắng mèo, chỉ là sự việc lần này với anh mà nói, không chỉ là bị tình địch hãm hại, mà còn vạch trần sai lầm khiến lương tâm khó yên trong nhiều năm qua của anh, đồng thời anh còn lo lắng chuyện Lý Trình Tú, đúng là thời điểm vừa thất bại, vừa lo lắng, vừa sợ hãi, Triệu Cẩm Tân đúng là đụng phải ngay đầu họng súng.
Nhưng chuyện này cũng không phải là lý do cho anh trút giận, buổi chiều gặp mặt lại xin lỗi Triệu Cẩm Tân đi...
Sau khi ăn cơm trưa, chú Quang đưa họ đến một câu lạc bộ phi cơ ở ngoại ô New York, nơi này có sân bay loại nhỏ, là nơi bảo dưỡng, cất cánh và hạ cánh của máy bay tư nhân loại nhỏ, máy bay của Triệu Vinh Thiên thường đậu ở trong này.
Ba người Triệu gia đã đến trước một bước, Triệu Vinh Thiên ăn mặc giống như đi đánh golf, quần trắng áo trắng, cực kỳ nhàn nhã, không giống như lúc ở công ty, nhìn ông ôn hoà dễ gần hơn nhiều.
Bàn tay bầm tím của Triệu Cẩm Tân buông thõng bên người, đầu cũng gục xuống, nhìn thấy bọn họ, không có tinh thần lắm mà chào hỏi, vội vàng liếc mắt nhìn Lê Sóc, cũng không nhìn thẳng anh.
Trong lòng Lê Sóc càng áy náy, anh bước qua: "Cẩm Tân, cậu có uống thuốc đúng giờ không?"
Triệu Cẩm Tân gật gật đầu, vẫn tiếp tục cúi đầu.
Lê Sóc kéo hắn qua một bên, hạ giọng nói: "Xin lỗi, tôi không nên trút giận lên cậu."
Triệu Cẩm Tân ngẩng đầu, có chút ai oán nhìn Lê Sóc, nhỏ giọng nói: "Có phải anh thực sự ghét tôi lắm không?"
"Chưa từng có." Lê Sóc vội vàng nói, "Tôi không thể quen với cậu, nhưng tôi tuyệt đối không có ghét cậu." Triệu Cẩm Tân tuy rằng lỗ mãng phóng đãng, nhưng có vài phần cởi mở đáng yêu, cho dù thế nào, ai lại tuỳ tiện chán ghét một người thích mình đâu.
Triệu Cẩm Tân chớp mắt, "Vậy là anh cảm thấy tôi rất phiền sao?"
Lê Sóc nở nụ cười, nhịn không được xoa xoa tóc hắn: "Cậu quả thật rất biết bám người, để Lê thúc thúc thở một chút được không, gần đây tôi thực sự bận rộn nhiều việc."
Nhìn thấy gương mặt tươi cười vừa dịu dàng vừa trong sáng của Lê Sóc, Triệu Cẩm Tân cảm thấy trái tim mạnh mẽ run lên, đôi môi bất giác mấp máy, ánh mắt hắn ánh lên như sao, giống như đang phát sáng.
Đáng tiếc Lê Sóc không thấy được ánh mắt dường như muốn nuốt trọn anh kia, anh bị ba anh gọi đi.
Mấy người hàn huyên một lát, máy bay đã chuẩn bị xong.
Đó là máy bay phản lực Cirrus, trên ghế lái chỉ có cơ phó ngồi.
Lê Sóc nói: "Cơ trưởng đâu?"
Triệu Vinh Thiên cười ha ha, chỉ chỉ chính mình: "Nếu tay Cẩm Tân không bị thương, thì là hai chúng ta lái, ta và nó đã cùng đi thi bằng lái."
Lê Sóc áy náy nói: "Đều do con không cẩn thận..."
Triệu phu nhân cười nói: "Ai, không có sao đâu, va chạm là khó tránh khỏi mà."
"Anh, thật sự không có việc gì, bởi vì chuyện này còn được ăn hai bữa cơm anh nấu, không ngờ anh làm cơm cũng ngon như vậy." Triệu Cẩm Tân cười đến cực kỳ khôn khéo.
Lê Sóc bị hắn nói đến ngượng ngùng, cả ngày hôm qua hình như anh không có quan tâm Triệu Cẩm Tân, trong lòng nghĩ phải bù đắp lại, anh nói: "Hai ngày nay có chút bận rộn, không chăm sóc cậu tốt, bác sĩ nói hôm nay phải bắt đầu chườm nóng, khi đến đảo tôi sẽ giúp cậu chườm một chút."
Triệu Cẩm Tân ôm lấy bả vai Lê Sóc: "Cám ơn anh."
Lê Sóc tinh tường cảm nhận được thân cao và thể trọng của Triệu Cẩm Tân. Mặc dù anh so với người Âu Mỹ cũng không tính là thấp, nhưng Triệu Cẩm Tân loại hoàn toàn vai rộng cao ráo như người da trắng, nhưng cơ bắp lại không quá khoa trương. Đôi khi anh cũng thấy thật kỳ quái, sao Triệu Cẩm Tân lại có thể thản nhiên mà làm nũng như vậy.
Mọi người lên phi cơ, Triệu Cẩm Tân lôi kéo anh ngồi chung một chỗ, sau đó nâng hai tay lên, mỉm cười nhìn Lê Sóc.
Lê Sóc lập tức hiểu ý hắn, rướn người qua cài dây an toàn cho hắn.
Nút thắt dây an toàn tách một tiếng khép lại, Triệu Cẩm Tân đột nhiên bất ngờ hôn một cái trên mặt anh.
Lê Sóc giật mình, kinh ngạc liếc mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, sau đó quay mạnh đầu sang nhìn bốn vị phụ huynh, may mắn lúc đó không có ai nhìn xuống dưới này.
Lê Sóc trừng hắn, dùng khẩu hình miệng hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Triệu Cẩm Tân vô tội nhìn anh: "Không biết nữa, không nhịn được." Thái độ đó giống như đang ăn vụng không cẩn thận bị người khác bắt được.
Lê Sóc vừa bực mình lại vừa buồn cười: "Đây là chuyến du lịch gia đình, cậu đàng hoàng một chút cho tôi."
Triệu Cẩm Tân liếm liếm môi, gật gật đầu.
Lê Sóc ngồi về chỗ của mình, lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Hạng Ninh, nói vài tiếng sau anh mới có thể liên lạc lại được, sau đó tắt máy.
Tình thế trước mắt là giằng co, Cục tuy đã lập án, nhưng chưa đủ chứng cứ để xin lệnh điều tra, tuy nhiên theo như luật sư nói, bên Cục xin được lệnh điều tra chỉ là chuyện sớm muộn, nên vẫn cương quyết đề nghị anh tạm thời đừng về nước.
Lê Sóc vừa lo lắng cho mình, vừa lo lắng Lý Trình Tú. Hai ngày nay anh suy xét qua một lượt những chuyện xảy ra, anh suy đoán Thiệu Quần thực sự cũng không định làm gì anh, bởi anh nghĩ hắn không đủ chứng cứ, thế nhưng khuấy đảo một hồi chính là muốn ngăn cản anh về nước, chỉ cần anh không quay về, cách nửa vòng trái đất anh liền không có cách nào che chở cho Lý Trình Tú.
Ngày mai trợ lý anh sẽ tạm thời sắp xếp cho Lý Trình Tú ở khách sạn, chỗ anh chọn cực kỳ bí ẩn, có thể bảo đảm trong khoảng thời gian ngắn Thiệu Quần không thể tìm thấy. Anh thông qua quan hệ với Đại sứ quán, nhanh chóng làm visa, chỉ cần ba ngày là có thể xong, chỉ cần Lý Trình Tú đến bên cạnh anh, anh liền có thể bảo vệ tốt cậu trai vừa dịu dàng lại vừa kiên cường ấy.
Lê Sóc ngắm nhìn mặt đất dần dần khuất bóng bên cửa sổ, trong lòng tràn ngập bất an.
Đột nhiên, một bàn tay khoát lên vai anh, Lê Sóc quay đầu lại.
Triệu Cẩm Tân nói: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cũng là ở trên máy bay."
Tạp âm của động cơ che giấu bớt đi tiếng trò chuyện, chỉ cần hạ nhỏ giọng một chút, những người ngồi phía trên sẽ không nghe được bọn họ đang nói cái gì, Lê Sóc cảm thấy rõ rệt tên tiểu tử này lại có chút rục rịch, chung quy nói đến máy bay, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau Triệu Cẩm Tân đã để lại cho anh ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Lê Sóc cẩn thận trả lời một câu: "Đúng vậy."
"Tôi đã từng nói tôi đối với anh nhất kiến chung tình là thật." Triệu Cẩm Tân nghiêng đầu qua, cọ cọ vào vai anh, "Anh hoàn toàn là hình mẫu mà tôi thích."
Lê Sóc rất muốn hỏi hắn có phải hắn thiếu thốn tình cảm cha con không, nhưng nghĩ đến hỏi như vậy có vẻ bất kính với Triệu Vinh Thiên, nên anh không nói ra, chỉ có thể cười lấy lệ.
Triệu Cẩm Tân nhìn Lê Sóc, ánh mắt giống như một con nai vô tội: "Chuyện phiền phức của anh trong nước, tôi có thể giúp anh giải quyết, anh hẹn hò với tôi một lần, được không."
Lê Sóc lắc lắc đầu: "Tôi đã nói chuyện của tôi cậu không cần can thiệp, tôi có thể tự mình giải quyết."
"Thật sao? Nhưng tôi nhìn thấy anh đang rất buồn rầu, tối hôm qua chắc là không ngủ được rồi, quầng thâm mắt đều lộ ra hết." Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng sờ sờ mặt anh, nghiêm túc nói: "Lê đại ca, tôi thật sự muốn giúp anh, dù biết anh về nước là để sớm được nhìn thấy người anh thích, nhưng tôi cũng muốn giúp anh, tôi không muốn nhìn thấy anh khó chịu."
Trái tim Lê Sóc nhẹ nhàng run lên, ánh mắt Triệu Cẩm Tân đen nhánh lấp lánh, nhìn không thấy một chút giả tạo nào, đúng là đang thực sự lo lắng vì anh. Hai người nhiều lần tiếp xúc qua lại như vậy, lần này Triệu Cẩm Tân không có cợt nhả, ngả ngớn hay gian xảo, lần đầu tiên khiến anh cảm động. Anh thành khẩn nói: "Cẩm Tân, cám ơn cậu, nhưng tôi không muốn nợ tình cảm của cậu."
"Tôi chỉ muốn hẹn hò với anh, một lần thôi." Triệu Cẩm Tân nắm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng lắc lắc, "Chỉ là ăn bữa cơm, uống chút rượu, không có gì khác."
Lê Sóc nhìn bộ dàng mặt đầy chờ mong của hắn, căn bản không nỡ cự tuyệt, có lẽ ngoài những hành động lỗ mãng kia, Triệu Cẩm Tân thực sự là thích anh, nhưng anh nếu không chấp nhận quen người này thì cũng không thể lợi dụng người ta, anh thở dài, dịu dàng nói: "Ăn bữa cơm, uống chút rượu, đương nhiên không thành vấn đề, đây cũng không phải hẹn hò gì, giữa bạn bè với nhau cũng có thể làm vậy, nhưng chuyện của tôi, để tôi tự mình giải quyết đi, cám ơn ý tốt của cậu, thật sự cám ơn cậu."
Triệu Cẩm Tân nở nụ cười, cười đẹp đến mức khiến người tim đập thình thịch: "Vậy anh hứa rồi nha, bên trong khu nghỉ dưỡng có một quán bar rất khá, ông chủ là người Đức, tất cả bia ở đó đều nhập khẩu từ Đức, tôi nhất định phải đưa anh tới thử."
Lê Sóc cười gật đầu: "Được, tôi rất mong chờ."
Triệu Cẩm Tân lại vươn tay, ngón cái nhẹ nhàng sờ sờ bọng mắt có chút xanh tím của anh, khoé môi cong lên một nụ cười dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất