Ai Đem Tôi Sủng Thành Bộ Dáng Này

Chương 16

Trước Sau
Trong phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, người đàn ông gác chân lên mép bàn, lười biếng thả người trên ghế tựa, thanh niên áo sơ mi xanh nhạt đứng đối diện bàn, dài dòng nói xong, cúi đầu chờ câu trả lời.

Hạ Lâm Thần thu chân ngồi thẳng, thần sắc không thể phân rõ nhìn Hạ Du, nói:

"Dị năng não vực mất tác dụng?"

Hạ Du gật đầu, anh ta nhìn Hạ Lâm Thần ở trước mặt, người đàn ông khoảng ba mươi tuổi thân hình cao lớn, trong đôi mắt hẹp dài có tia sáng âm trầm xảo quyệt, giống như dã thú đang đi săn.

Hạ Lâm Thần đứng dậy, đi vài bước cạnh bàn, trầm ngâm quyết định:

"Làm theo kế hoạch của em."

Hạ Du không dấu vết thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi:

"Vâng, đã cấp cài ngực xanh lam cho Lạc Ẩm Băng, mấy ngày tới em sẽ theo dõi sát sao cậu ta, xem rốt cuộc cậu ta cất giấu bí mật gì."

Hạ Lâm Thần gật đầu, ngồi trở lại ghế, khi Hạ Du chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, gã ta đột nhiên nói:

"Tiểu Du, em bây giờ quá yếu."

Hạ Du đột nhiên rùng mình, anh ta quay lại nhìn Hạ Lâm Thần, ánh mắt người đàn ông bình tĩnh, như chỉ là chợt nghĩ đến điều gì đó nên biểu lộ ra bên ngoài, nhưng Hạ Du lại cảm nhận được áp bức, mồ hôi túa ra trên trán, lớn giọng nói:

"Em chắc chắn sẽ làm tốt việc này!"

Hạ Lâm Thần mỉm cười, vẫy anh ta lui ra ngoài.

Cùng lúc đó, tại khu dân cư của Khu an toàn Lâm Thành, Lạc Ẩm Băng cầm chìa khóa mở cửa phòng.

Phòng ở tầng 2, người đàn ông trung niên phân phát phòng ở coi như có chút ánh mắt, nhìn thấy Lạc Ẩm Băng cầm gậy chống để đi liền không phân tầng cao, trong phòng lấy ánh sáng rất tốt, hai chiếc giường đơn đặt ở hai bên, trong tận thế có thể có một chiếc giường sạch sẽ an toàn là đủ khiến bao người vui mừng khôn xiết.

Lạc Ẩm Băng nghiêng người dựa vào cửa, điều khiển Ngô Phi lấy ga trải giường trong túi du lịch đổi, sau đó hắn ngồi xuống mép giường, buông gậy chống.

Đầu ngón tay trắng nõn đặt trên đầu gối, làn da dưới lòng bàn tay không ngừng đau đớn, Lạc Ẩm Băng rũ mi, không nhẹ không nặng ấn xoa nơi đau đớn.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, tang thi bị điều khiển đã dọn dẹp căn phòng, Lạc Ẩm Băng trầm ngâm chốc lát, mở túi xách.

Hắn lấy túi vải đựng hạt giống ra, chọn ra mười mấy hạt giống cây trồng, đặt cùng chỗ với mười mấy viên Nguyên Tinh, chuẩn bị đưa cho Lộc Ninh để cô thôi thúc chúng sinh trưởng.

Hắn thu thập những hạt còn lại, cho vào túi cùng với số Nguyên Tinh còn lại, cho chúng vào không gian cây bao báp, làm xong tất cả việc này, Lạc Ẩm Băng kiểm tra lại một lần, xác định trên người mình không mang theo bất kì đồ vật người bình thường không thể có nào.

Ngô Phi đã được giải phóng khỏi điều khiển, thần sắc con tang thi với mái tóc ngắn bạch kim mờ mịt, ngồi trên giường mình ngẩn người, Lạc Ẩm Băng buồn bực ngán ngẩm mở hộp đồ ăn nhẹ, lấy ra hai miếng bánh.

Lúc Lộc Ninh gõ cửa, liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Một thanh niên mặc áo khoác nhạt màu đang ngồi ở mép giường, từ nhỏ hắn đã có dáng người đẹp, vai phẳng lưng thẳng, chỉ là gầy quá mức, xương bướm tinh xảo lộ ra đường nét rõ ràng, trên tay cầm một chiếc bánh hoa táo tàu mềm, hơi cúi đầu, nghiêm túc nhấm nháp thưởng thức.

Lộc Ninh dừng một chút, mở miệng:

"Tôi đã thu dọn đồ đạc xong, chúng ta có thể đi ăn cơm."



Lạc Ẩm Băng không dấu vết đẩy nhanh tốc độ ăn đồ ăn nhẹ, một lát sau hắn vỗ tay, dùng bóng nước do Ngô Phi cung cấp để rửa sạch cặn thức ăn trên đầu ngón tay, cầm gậy chống đứng dậy.

Nhà ăn trong Khu an toàn là nhà ăn ban đầu của trường, bữa trưa được phục vụ từ 11h đến 13h mỗi ngày, nhóm Lạc Ẩm Băng đến sớm, trong nhà ăn trống rỗng, không được mấy người, Lạc Ẩm Băng bước đến cửa sổ, nhìn món ăn bên trong số lượng không nhiều nhưng có thể xem là phong phú, thần sắc có chút vui vẻ.

Người phụ nữ trung niên lấy cơm nhìn thấy hắn, ánh mắt quét qua cài ngực, lại lạnh lùng lắc đầu nói:

"Cậu không thể đến đây ăn cơm."

Lạc Ẩm Băng không nói gì, hắn ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn người phụ nữ lấy cơm, ánh mắt u ám.

Người phụ nữ trung niên như cảm nhận được áp lực rất lớn, mà trong phút chốc, áp lực đó biến mất không còn tăm hơi, thanh niên có dung mạo xinh đẹp nhưng đáng tiếc là người bình thường dời tầm mắt, hắn mở miệng, ngữ điệu lãnh đạm rõ ràng:

"Người bình thường nên đi ăn ở đâu? "

Người phụ nữ trung niên mặt mày thanh tú của Lạc Ẩm Băng, giọng điệu dịu đi một chút, tiếc nuối nói:

"Người bình thường không có quyền lợi đến nhà ăn, mỗi bữa ăn được một cái bánh bao, hai cái củ cải muối ớt và một bát canh, ăn xong phải tiếp tục làm việc."

Lạc Ẩm Băng suy tư, hắn lùi ra sau nửa bước, để Ngô Phi đi đến trước cửa sổ, tang thi gọi bốn món một canh dưới sự điều khiển của Lạc Ẩm Băng, sau đó là Lộc Ninh gọi món ăn.

Sau khi gọi món ăn xong, Lạc Ẩm Băng tìm một cái bàn trống ngồi xuống, tang thi với mái tóc ngắn màu bạch kim bưng mâm thức ăn nóng hổi đi theo hắn một đường, sau khi ngồi xuống, đem mâm thức ăn chuyển đến trước mặt hắn.

Lấy một tờ giấy ăn ra, Lạc Ẩm Băng cẩn thận lau đũa trong nhà ăn, lại đột nhiên nghe thấy thanh âm bén nhọn:

"Người bình thường bên kia, ai cho mày quyền vào nhà ăn?"

Tiếng gào mười phần trung khí truyền đến bên tai Lạc Ẩm Băng, là người bình thường duy nhất trong nhà ăn, hắn đặt đôi đũa đã lau sạch xuống, giương mắt, mặt không thay đổi nhìn về phía người nói chuyện, sự kiên nhẫn của hắn nhanh chóng tiêu hao.

Người nói chuyện nhanh chóng đi đến bên cạnh Lạc Ẩm Băng, đưa tay ra vẻ trịch thượng, đầu ngón tay gần như chọc vào mắt Lạc Ẩm Băng, giọng điệu rất đứng đắn:

"Cút ra ngoài!"

Mí mắt Lạc Ẩm Băng khẽ giật, kiềm chế sự tàn nhẫn trong lòng, ôn hòa hỏi:

"Tại sao tôi không thể ăn ở đây?"

Người kia cười một tiếng, sắc bén mà lộ liễu nói:

"Bởi vì mày là một người bình thường, một người bình thường thấp hèn tiến hóa không hoàn chỉnh, tao và mày không phải cùng một giống loài, người sẽ không ăn cơm với chó, cho nên bọn tao cũng không muốn cùng mày ăn cơm."

Gã dừng lại một chút, cầm lấy phù hiệu ở tay áo trái chỉnh lại, để lộ ra ba chữ "Giám sát viên" trên đó.

Gã ngẩng đầu lên một cách tự hào, dõng dạc nói:

"Công việc của tao là đuổi đám người kém cỏi như mày và những con chó ra khỏi nhà ăn."

Bài phát biểu tự đắc mà vênh váo của gã thu hút sự chú ý của nhiều người, người khác huýt sáo vây lại đây, cười đùa nói:

"Không thể nói như vậy, nếu một con chó tiến hóa có dị năng, nó sẽ đủ tư cách để ăn trong đây hơn là loại phế vật này!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha."



Trong tiếng cười của mọi người, Ngô Phi không nói lời nào lặng lẽ đứng dậy.

Giám sát viên nhướng mày nhìn Ngô Phi, trên mặt có một tia thô bỉ, lắc đầu chỉ điểm:

"Cậu xem chính mình, làm dị năng giả, lại ngồi cùng chỗ với phế vật, còn đem đồ ăn của mình cho phế vật ăn, thật làm người khác xem thường cậu."

Ngô Phi không đáp, anh từng bước đi về trước, trong chớp mắt chỉ còn cách giám sát viên nửa bước, anh nhìn người đàn ông thấp hơn mình nửa cái đầu, đôi mắt dưới cặp kính gọng bạc thâm trầm tối tăm.

Trái tim của giám sát viên chợt thắt lại, bị bóng tối của Ngô Phi che phủ, gã không tự chủ được liền có ý muốn rút lui.

Vừa nhấc chân lên, đã nhìn thấy trước mắt màu bạch kim sáng ngời, trong chớp mắt đầu gối truyền đến cơn đau dữ dội, thân thể tang thi dị năng Cấp 2 cũng được cường hóa, trước khi mọi người phản ứng lại, không chút lưu tình dùng hai chân đá vào đầu gối của giám sát viên, để gã ta mặt hướng về phía Lạc Ẩm Băng, quỳ thẳng xuống.

"Bùm" một tiếng khi quỳ xuống, giám sát viên choáng váng, hai chân đau nhức, thân thể run rẩy, theo bản năng xin tha:

"Đại ca, tôi sai rồi, tôi không nên nói anh không phải, nhưng nếu anh thích người bình thường này, trói hắn lại muốn chơi thế nào thì chơi, cần gì phải bảo vệ như thế? "

Đối diện giám sát viên, người bình thường trong miệng gã con người co lại, điều khiển Ngô Phi hung ác đám một cái, đánh vào gò má giám sát viên, hàm dưới gãy xương truyền ra tiếng vang rõ ràng.

Giám sát viên kinh hãi mà trừng hai mắt, hai má sưng cao, sống mũi méo xệch, khóe miệng bị hàm răng sứt mẻ rạch chảy máu, chật vật quỳ gối trước mặt Lạc Ẩm Băng, nhìn thấy một người bình thường gầy yếu kia, phế vật trong miệng gã chống gậy chống, từ từ đứng dậy.

Giám sát viên mồm miệng không rõ, vẫn hét lên:

"Tiểu bạch kiểm, mày muốn làm gì?"

Tiểu bạch kiểm (小白脸): thường mang nghĩa châm chọc, chỉ những chàng trai có vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt, thư sinh nhã nhặn, trói gà không chặt; công tử bột; còn có ý chỉ trai bao.

Ngô Phi là một dị năng giả mạnh hơn gã ta, cho nên gã ta sẽ xin tha, mà Lạc Ẩm Băng chỉ là một người bình thường, giám sát viên đứng trên cao quá lâu, căn bản không coi những người bình thường là những người bình đẳng, cho dù bây giờ bị người khác điều khiển, gã ta vẫn như trước ngoài mạnh trong yếu khiển trách Lạc Ẩm Băng.

Lạc Ẩm Băng mặt không thay đổi nhìn giám sát viên, chậm rãi giơ tay lên, đổi hướng cầm chặt gậy cống, sau đó đột nhiên vung cánh tay, gậy chống cuốn lên tiếng gió, nặng nề rơi xuống bụng giám sát viên đang quỳ xuống, giám sát viên kêu thảm rướn người về phía trước, lại bị Ngô Phi nắm lấy cổ áo xách lại.

Máu tanh ngọt trào ra từ cổ họng, giám sát viên nhìn Lạc Ẩm Băng trước mặt, rốt cuộc cảm thấy sợ hãi.

Khi Ngô Phi ra tay, gã chỉ cảm thấy đối phương định giáo huấn mình, mà lúc này, người thanh niên cầm gậy chống mặt vô cảm, bình tĩnh đến mức không nhìn ra được cảm xúc, chỉ có đôi mắt kia, con ngươi u ám, mang theo sự tức giận uy nghiêm đáng sợ đến từ địa ngục, trông như một vực sâu không đấy, giám sát viên không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào trong đôi mắt này, không chút xấu hổ, cũng không một chút tôn trọng nào đối với sinh mạng.

Cả người giám sát viên run rẩy, gã nghĩ rõ ràng trong nháy mắt, người thanh niên trước mặt căn bản không chút lưu tình giết người, nếu như mình không cầu xin tha thứ, đối phương sẽ từng cái một mà đánh chết mình!

Giám sát viên đột nhiên mở miệng, cổ họng gào thét thê thảm như con lợn bị giết, miệng vì mặt mũi sưng vù mà không thể nói rõ:

"Tôi sai rồi! Tôi không bằng heo chó! Đại ca! Đại ca! Đại ca xin tha mạng cho tôi!"

Lại một gậy chống khác vung đến trước mặt, Lạc Ẩm Băng nghe thấy tiếng hét thảm thiết của gã ta, thu lại lực đạo, giám sát viên vẫn cảm thấy ngực đau dữ dội, gã ta biết xương sườn của mình bị gãy, nhưng gã ta thấy người thanh niên mặc áo khoác đứng yên, tay cầm gậy chống rút lại rơi xuống đất.

Ngô Phi buông cổ áo giám sát viên ra, giám sát viên tê liệt gục trên mặt đất, tay chân bủn rủn, di chuyển ra xa Lạc Ẩm Băng, trong lòng sợ hãi không ngừng vừa vui sướng vì sống sót sau tai nạn.

Ánh mắt bình tĩnh của Lạc Ẩm Băng rơi vào đám đông xung quanh, các dị năng giả trong Khu an toàn tạo thành một vòng, vây quanh hắn, lại không ai dám bước tới, tóm lấy người bình thường dám làm giám sát viên bị thương.

Lạc Ẩm Băng rũ mắt xuống, sắc mặt không có chút dao động, lại giống như Tu La, uy nghiêm đáng sợ khiến người khác sợ hãi, hắn mở miệng, nhàn nhạt nói:

"Nói cho Hạ Du, nếu anh ta muốn xem thực lực của tôi, vậy tôi sẽ cùng anh ta chơi đùa một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau